Tuy nhiên tình hình nghiêm trọng của vấn đề vượt ngoài dự kiến của Lục Cửu.
Sáng thứ hai, Lục Cửu vừa mới đi làm nhưng không đến văn phòng huyện ủy mà nhanh chóng đến Phòng công an huyện, chiếc Toyota đã nhanh chóng tiến vào đại viện, Lý Hãn đã ở cửa làm việc đợi sẵn.
Dù có thế nào, Lục Cửu cũng là Bí thư Huyện ủy, ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng phải tôn trọng y.
Chiếc xe toyota dừng lại, Lục Cửu bước xuống xe, sắc mặt hiện lên không được tốt lắm, cũng không bắt tay cùng Lý Hãn chỉ gật đầu chào mà thôi.
- Bí thư Lục, bên này xin mời.
Lý Hãn cũng không nói nhiều lời, giơ tay mời khách, dẫn y dến khu tập thể cán bộ.
Lục Cửu đặc biệt đến xem Tăng Nham thế nào.
Cũng không phải Phó đội trưởng phòng Công an huyện Mạc Bình được Bí thư huyện ủy huyện Vân Hồ xem trọng, mà vì do chuyện này càng lúc càng lớn, Lục Cửu cảm thấy muốn đích thân hiểu toàn bộ chuyện này nếu không y rất bị động.
Nếu Phạm Hồng Vũ nhất quyết ăn thua với Cừu Hạo Minh thì Lục Cửu cũng có thể hiểu được chuyện này không phải chuyện có thể dễ dàng cho qua. Suy xét đến cùng hai bên không phải có mâu thuẫn với nhau, lại dính đến hai huyện và cuối cùng lại khiến cho ở tỉnh chú ý. Lục Cửu bị liên lụy trong đó, không thể không chủ động ứng đối.
Ai bảo hắn làm cùng Chủ tịch huyện như vậy chứ?
Mọi chuyện bắt đầu đều từ những tên "khốn kiếp" ở Nông trường Triều Dương mà ra, nếu bọn họ không làm khó thì Phạm Hồng Vũ sẽ đến huyện Vân Hồ được? Lúc đó hắn ta là Đại thư ký của tỉnh chính phủ, dù gì cũng sẽ được đề bạt đến thành phố với cấp bậc tương đương Trịnh Mỹ Đường.
Lục Cửu không ngờ Tăng Nham đang đánh bài tú-lơ-khơ.
Trong gian phòng Cục công an thành phố, có tiếng cười đùa lớn, mười mấy nhân viên chia làm hai bàn đánh bài "tha lạp cơ" bao gồm có Tăng Nham ở bên trong cùng bốn gã công an huyện Mạc Bình, hơn nữa có bảy tên cảnh sát của Công an huyện Vân Hồ, cảnh tượng thật náo nhiệt.
Nhìn cảnh tượng này, Lý Hãn cũng không biết nên xử lý thế nào.
Chẳng lẽ phải đem đám người của Tăng Nham nhốt lại sao?
Nói cho cùng, bọn người của Tăng Nham chỉ đến "mang" Lã Đình đi chữa bệnh, chỉ có điều biện pháp không được quang minh chính đại, không thông báo trước với huyện Vân Hồ. Nếu đem bọn họ nhốt vào thì không ổn, chỉ có thể "giam lỏng".
Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an bỗng nhiên đứng ngay tại cửa, đang nhốn nháo các đồng chí cảnh sát đứng dậy, nghiêm trang chào hỏi.
- Chào Bí thư Lục, Bí thư Lý.
Tăng Nham chưa từng thấy qua Lục Cửu nhưng biết chức vụ Lục Cửu cao hơn Lý Hãn nhiều, nên không ngừng chào hỏi.
Lục Cửu mỉm cười đáp lễ.
Với các đồng chí cơ sở trước mặt, Bí thư Lục không cần chú ý đến hình ảnh, cũng không chú ý đến vấn đề lung tung. Với lãnh đạo chủ chốt quyền uy, bình thường chỉ nhằm vào lãnh đạo có chực vụ phụ trách cán bộ.
Lý Hãn đứng một bên giới thiệu:
- Bí thư Lục, vị này chính là đồng chí Tăng Nham, đội trưởng Tăng, vị này chính là nhân vật đứng đầu của huyện chúng tôi Bí thư Lục Cửu.
Tăng Nham có chút hoảng sợ, lại hướng Lục Cửu cúi chào.
Lục Cửu chủ động đưa tay ra bắt tay hắn, mỉm cười nói:
- Đồng chí Tăng Nham, xin chào.
Tăng Nham liền khẩn trương.
Đại danh của Lục Cửu gã ta cũng được nghe qua, là người vô cùng lợi hại. Lúc này đích thân Lục Cửu đến đây, Tăng Nham không thể nào đoán được chuyện này sẽ như thế nào.
Nói chuyện vài câu, Tăng Nham đi đến phòng bên nói chuyện, Lý Hãn đi cùng.
Khoảng mười phút sau, Lục Cửu rời khỏi lầu Cục công an, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Quyền uy của Bí thư Huyện ủy làm cho Tăng Nham nói ấp a ấp úng, nói một nửa dấu một nửa, đại khái Lục Cửu muốn hiểu rõ tình huống.
Tên Cừu Hạo Minh này đã tự cho mình quyền muốn đem Lã Đình đi đâu thì đem, nếu không tự nguyện đi, chưa liên lạc gì với Lục Cửu đã tự tiện âm thầm phái cảnh sát đến "cưỡng đoạt" thế này sao?
Đó cũng không phải là lý do mình Lục Cửu tức giận.
Việc này không nên nghĩ đến.
Nếu nghĩ đến, trong lòng Lục Cửu càng không thỏa mái chút nào.
Cừu Hạo Minh đã không tin tưởng Lục Cửu hắn, cảm thấy chuyện này có kết nối cũng vô dụng, Lục Cửu không ép được Phạm Hồng Vũ, hắn là người cứng rắn.
Cừu Hạo Minh tạo nên ấn tượng như vậy nên có thể nghĩ lãnh đạo thành phố đối đãi với Lục Cửu thế nào? Mặc dù Đàm Khải Hoa có thể hiểu được nỗi thống khổ của hắn, nhưng các lãnh đạo thành phố khác thì chưa chắc ai cũng nghĩ như vậy, cho dù sang năm Lục Cửu có thể có hy vọng thăng chức lên đến thành phố, nhưng cơ hội cũng đã giảm đi nhiều.
Cừu Hạo Minh thật sự đã khinh thường y.
Chuyện này khá nực cười.
Tình hình nghiêm trọng chủ yếu xảy ra ở buổi chiều.
Lục Cửu vừa đến văn phòng, Trần Hà đã điện thoại đến cho hắn.
- Có chuyện xảy ra....
Trần Hà thở gấp gáp nói.
Trong lòng Lục Cửu vô cùng căng thẳng, đã làm việc nhiều năm nhưng chưa thấy Trần Hà khẩn trương như thế. Trần Hà mặc dù là nữ nhân nhưng so với các nam nhân khác cô biết cách giữ bình tĩnh hơn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Lý Hãn, bọn người Lý Hãn trực tiếp đem cháu họ của Cừu Hạo Minh bắt trở lại, trực tiếp đến xã Quyến Khẩu huyện Mạc Bình bắt đấy.
- Cái gì?
Lục Cửu đứng mạnh lên một cái.
- Chuyện này có động tĩnh khá lớn, anh hãy nghĩ ra biện pháp không chừng lãnh đạo thành phố đến tìm đến anh.
- Khốn kiếp.
Lục Cửu gầm lên giận dữ, đập mạnh tay xuống bàn, không biết gã đang mắng ai, nếu không mắng Phạm Hồng Vũ thì chính mắng Lý Hãn, hai người này trực tiếp đẩy y vào hố lửa.
Điều mấu chốt chính là việc này không có quan hệ gì đến y cả.
Người là do Phạm Hồng Vũ đánh, cô gái kia cũng chính do Phạm Hồng Vũ mang về, Tăng Nham là do Cừu Hạo Minh phái đến, cũng là do Phạm Hồng Vũ phái người đến bắt, hiện tại Cừu Lập Hành cũng chính là do Phạm Hồng Vũ sai Lý Hãn bắt.
Có chuyện này cũng không phải do Lục Cửu hắn làm, lãnh đạo thành phố nổi giận đều trút lên đầu y.
Dù có gì thì y cũng không thoát được.
Giống như đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Tuy nhiên, khi Lục Cửu nổi giận cũng chỉ nói được một câu như thế, nhưng đột nhiên nó bị gián đoạn vì truyền tin viên của y vô ý đẩy cửa xông vào, nói gấp rút:
- Bí thư Lục, Bí thư Lục, Bí thư Thành ủy Đàm điện thoại...
Tiếng "loảng xoảng" vang lên Lục Cửu để ống nghe trở lại, nhanh chân bước nhanh ra ngoài, cầm ống nghe trên bàn thông tín viên, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, vẻ mặt tươi cười nói trong ống nghe:
- Bí thư Đàm, ngài có khỏe không?
- Bí thư Lục, cảm ơn cậu....Tôi có thể khỏe được sao? Tôi bị các người làm cho tức chết rồi, định thắp hương sao?
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng của Đàm Khải Hoa truyền đến vô cùng phiền não, có thể thấy được Đàm Khải Hoa lúc này đang nổi giận đùng đùng.
Mồ hôi lạnh trên người Lục Cửu toát ra vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, chuyện này ngài nên nghe tôi giải thích.
- Không cần, muốn nói gì thì đến thành phố, khi đi nhớ gọi tên Phạm Hồng Vũ đi cùng. Tôi muốn giáp mặt một chút, xem hai vị anh hùng hảo hán rốt cuộc có chuyện gì cần nói với tôi.
Đàm Khải Hoa lạnh băng nói.
Không đợi Lục Cửu nói thêm gì, Đàm Khải Hoa đã vội váng cúp máy.
Lục Cửu đứng ngây người một lúc lâu, quay hàm bạnh ra nhìn sắc mặt rất đáng sợ, hai mắt giận dữ nhìn xung quanh. Mọi người yên lặng làm việc không ai dám phát ra tiếng động.
Chính thế, khi chuông điện thoại reo lên làm cho tiếng reo to hơn.
Là điện thoại trên bàn làm việc của Lục Cửu.
Lục Cửu xoay người nhanh chân bước về bàn làm việc, cầm điện thoại nói to một tiếng:
- Chuyện gì?
- Bí thư Lục, tôi là Liễu Phi Dương đây.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ, đó là thư ký của Đàm Khải Hoa chính Liễu Phi Dương.
Lục Cửu sửng sốt, lâp tức nói:
- Là Chủ nhiệm Liễu? Rất xin lỗi, tôi không biết là anh....
Liễu Phi Dương vẫn nhỏ nhẹ nói:
- Không sao, Bí thư Lục tôi có thể hiểu được.... Bí thư Lục, vừa rồi Chủ tịch thành phố Quách có đến nơi này gặp Bí thư Đàm, Chủ tịch thành phố Quách vô cùng tức giận.
- À, ừ, Chủ nhiệm Liễu, chuyện này, khụ....
Lục Cửu không biết nên nói thế nào.
Tai bay vạ gió.
Đúng là tai bay vạ gió mà!
Cừu Hạo Minh chính là thân tín của Quách Thanh Hoa, điều này Lục Cửu có thể hiểu được. Tính cách của Quách Thanh Hoa chịu ảnh hưởng khá lớn của Viên Lưu Ngạn, hay bao che khuyết điểm, Cừu Hạo Minh lại là thân tín nhất của Quách Thanh Hoa, Quách Thanh Hoa bao che cho y đó cũng là điều chắc chắn rồi.
Xem ra Quách Thanh Hoa thật sự không muốn nhịn Phạm Hồng Vũ được.
- Bí thư Lục, Bí thư Đàm mời anh và Chủ tịch huyện Phạm nhanh chóng đến thành phố một chuyến....Chuyện này ít nhiều tôi cũng biết một chút, Chủ tịch huyện Phạm tuổi trẻ tính cách lại nóng nẩy...Bí thư Lục, tôi có một đề nghị thế này không biết Bí thư Lục có nghe theo hay không?
Tính cách của Liễu Phi Dương là người hết sức bình tĩnh, nói chuyện với ai cũng hết sức nhẹ nhàng, nho nhã.
Lục Cửu vội nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, Chủ nhiệm Liễu khách khí quá...Mời Chủ nhiệm Liễu chỉ giáo, tôi kính cẩn lắng nghe.
Đàm Khải Hoa vừa đặt điện thoại xuống, thư ký Liễu Phi Dương của y liền gọi đến, không hỏi cũng biết được chính là truyền lại chỉ thị của Đàm Khải Hoa, Đàm Khải Hoa cố ý muốn Lục Cửu làm theo ý của ông ta.
Chỉ là thủ đoạn kẻ trên khống chế kẻ dưới mà thôi.
- Ha ha, chỉ giáo thì không dám, Bí thư Lục, theo tôi chuyện này nên để Chủ tịch huyện Phạm tự mình xử lý, Bí thư Lục cũng không hiểu rõ sự việc bằng Chủ tịch huyện Phạm, vậy nên để Chủ tịch huyện Phạm một mình báo cáo với lãnh đạo thành phố không?
Liễu Phi Dương chậm rãi nói.
Ánh mắt Lục Cửu sáng lên, gục đầu liên tục với ống nghe, liên tiếp nói:
- Đúng đúng, Chủ nhiệm Liễu đưa ra ý như vậy tôi hoàn toàn đồng ý.
- Tốt lắm, vậy mời Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm đến nhanh cho, Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách đều đang đợi ở đây.
- Tốt, tốt lắm, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cảm ơn, cảm ơn Chủ nhiệm Liễu.
- Ha ha, không cần khách khí, Bí thư Lục hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại....
Để điện thoại xuống, trong lòng Lục Cửu vô cùng vui sướng.
Đàm Khải Hoa chỉ thị khá rõ ràng rồi, chuyện này nên để cho Chủ tịch huyện Phạm gánh vác, còn Lục Cửu hắn chỉ là người đứng xem, đừng nói gì. Xem ra Bí thư Đàm đối với chuyện này đã có chủ ý rồi.
Mà Phạm Hồng Vũ cũng không phải là thân tín của Đàm Khải Hoa, Cừu Hạo Minh cũng không phải, sao Đàm Khải Hoa lại can thiệp vào chuyện này?
Bọn họ muốn đấu đá nhau à.
Rất nhanh, xe Toyota mang biển số 1 và xe Nissan mang biển số 2 cùng chạy ra khỏi tòa nhà huyện ủy, hướng thành phố mà đi.
Sáng thứ hai, Lục Cửu vừa mới đi làm nhưng không đến văn phòng huyện ủy mà nhanh chóng đến Phòng công an huyện, chiếc Toyota đã nhanh chóng tiến vào đại viện, Lý Hãn đã ở cửa làm việc đợi sẵn.
Dù có thế nào, Lục Cửu cũng là Bí thư Huyện ủy, ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng phải tôn trọng y.
Chiếc xe toyota dừng lại, Lục Cửu bước xuống xe, sắc mặt hiện lên không được tốt lắm, cũng không bắt tay cùng Lý Hãn chỉ gật đầu chào mà thôi.
- Bí thư Lục, bên này xin mời.
Lý Hãn cũng không nói nhiều lời, giơ tay mời khách, dẫn y dến khu tập thể cán bộ.
Lục Cửu đặc biệt đến xem Tăng Nham thế nào.
Cũng không phải Phó đội trưởng phòng Công an huyện Mạc Bình được Bí thư huyện ủy huyện Vân Hồ xem trọng, mà vì do chuyện này càng lúc càng lớn, Lục Cửu cảm thấy muốn đích thân hiểu toàn bộ chuyện này nếu không y rất bị động.
Nếu Phạm Hồng Vũ nhất quyết ăn thua với Cừu Hạo Minh thì Lục Cửu cũng có thể hiểu được chuyện này không phải chuyện có thể dễ dàng cho qua. Suy xét đến cùng hai bên không phải có mâu thuẫn với nhau, lại dính đến hai huyện và cuối cùng lại khiến cho ở tỉnh chú ý. Lục Cửu bị liên lụy trong đó, không thể không chủ động ứng đối.
Ai bảo hắn làm cùng Chủ tịch huyện như vậy chứ?
Mọi chuyện bắt đầu đều từ những tên "khốn kiếp" ở Nông trường Triều Dương mà ra, nếu bọn họ không làm khó thì Phạm Hồng Vũ sẽ đến huyện Vân Hồ được? Lúc đó hắn ta là Đại thư ký của tỉnh chính phủ, dù gì cũng sẽ được đề bạt đến thành phố với cấp bậc tương đương Trịnh Mỹ Đường.
Lục Cửu không ngờ Tăng Nham đang đánh bài tú-lơ-khơ.
Trong gian phòng Cục công an thành phố, có tiếng cười đùa lớn, mười mấy nhân viên chia làm hai bàn đánh bài "tha lạp cơ" bao gồm có Tăng Nham ở bên trong cùng bốn gã công an huyện Mạc Bình, hơn nữa có bảy tên cảnh sát của Công an huyện Vân Hồ, cảnh tượng thật náo nhiệt.
Nhìn cảnh tượng này, Lý Hãn cũng không biết nên xử lý thế nào.
Chẳng lẽ phải đem đám người của Tăng Nham nhốt lại sao?
Nói cho cùng, bọn người của Tăng Nham chỉ đến "mang" Lã Đình đi chữa bệnh, chỉ có điều biện pháp không được quang minh chính đại, không thông báo trước với huyện Vân Hồ. Nếu đem bọn họ nhốt vào thì không ổn, chỉ có thể "giam lỏng".
Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an bỗng nhiên đứng ngay tại cửa, đang nhốn nháo các đồng chí cảnh sát đứng dậy, nghiêm trang chào hỏi.
- Chào Bí thư Lục, Bí thư Lý.
Tăng Nham chưa từng thấy qua Lục Cửu nhưng biết chức vụ Lục Cửu cao hơn Lý Hãn nhiều, nên không ngừng chào hỏi.
Lục Cửu mỉm cười đáp lễ.
Với các đồng chí cơ sở trước mặt, Bí thư Lục không cần chú ý đến hình ảnh, cũng không chú ý đến vấn đề lung tung. Với lãnh đạo chủ chốt quyền uy, bình thường chỉ nhằm vào lãnh đạo có chực vụ phụ trách cán bộ.
Lý Hãn đứng một bên giới thiệu:
- Bí thư Lục, vị này chính là đồng chí Tăng Nham, đội trưởng Tăng, vị này chính là nhân vật đứng đầu của huyện chúng tôi Bí thư Lục Cửu.
Tăng Nham có chút hoảng sợ, lại hướng Lục Cửu cúi chào.
Lục Cửu chủ động đưa tay ra bắt tay hắn, mỉm cười nói:
- Đồng chí Tăng Nham, xin chào.
Tăng Nham liền khẩn trương.
Đại danh của Lục Cửu gã ta cũng được nghe qua, là người vô cùng lợi hại. Lúc này đích thân Lục Cửu đến đây, Tăng Nham không thể nào đoán được chuyện này sẽ như thế nào.
Nói chuyện vài câu, Tăng Nham đi đến phòng bên nói chuyện, Lý Hãn đi cùng.
Khoảng mười phút sau, Lục Cửu rời khỏi lầu Cục công an, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Quyền uy của Bí thư Huyện ủy làm cho Tăng Nham nói ấp a ấp úng, nói một nửa dấu một nửa, đại khái Lục Cửu muốn hiểu rõ tình huống.
Tên Cừu Hạo Minh này đã tự cho mình quyền muốn đem Lã Đình đi đâu thì đem, nếu không tự nguyện đi, chưa liên lạc gì với Lục Cửu đã tự tiện âm thầm phái cảnh sát đến "cưỡng đoạt" thế này sao?
Đó cũng không phải là lý do mình Lục Cửu tức giận.
Việc này không nên nghĩ đến.
Nếu nghĩ đến, trong lòng Lục Cửu càng không thỏa mái chút nào.
Cừu Hạo Minh đã không tin tưởng Lục Cửu hắn, cảm thấy chuyện này có kết nối cũng vô dụng, Lục Cửu không ép được Phạm Hồng Vũ, hắn là người cứng rắn.
Cừu Hạo Minh tạo nên ấn tượng như vậy nên có thể nghĩ lãnh đạo thành phố đối đãi với Lục Cửu thế nào? Mặc dù Đàm Khải Hoa có thể hiểu được nỗi thống khổ của hắn, nhưng các lãnh đạo thành phố khác thì chưa chắc ai cũng nghĩ như vậy, cho dù sang năm Lục Cửu có thể có hy vọng thăng chức lên đến thành phố, nhưng cơ hội cũng đã giảm đi nhiều.
Cừu Hạo Minh thật sự đã khinh thường y.
Chuyện này khá nực cười.
Tình hình nghiêm trọng chủ yếu xảy ra ở buổi chiều.
Lục Cửu vừa đến văn phòng, Trần Hà đã điện thoại đến cho hắn.
- Có chuyện xảy ra....
Trần Hà thở gấp gáp nói.
Trong lòng Lục Cửu vô cùng căng thẳng, đã làm việc nhiều năm nhưng chưa thấy Trần Hà khẩn trương như thế. Trần Hà mặc dù là nữ nhân nhưng so với các nam nhân khác cô biết cách giữ bình tĩnh hơn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Lý Hãn, bọn người Lý Hãn trực tiếp đem cháu họ của Cừu Hạo Minh bắt trở lại, trực tiếp đến xã Quyến Khẩu huyện Mạc Bình bắt đấy.
- Cái gì?
Lục Cửu đứng mạnh lên một cái.
- Chuyện này có động tĩnh khá lớn, anh hãy nghĩ ra biện pháp không chừng lãnh đạo thành phố đến tìm đến anh.
- Khốn kiếp.
Lục Cửu gầm lên giận dữ, đập mạnh tay xuống bàn, không biết gã đang mắng ai, nếu không mắng Phạm Hồng Vũ thì chính mắng Lý Hãn, hai người này trực tiếp đẩy y vào hố lửa.
Điều mấu chốt chính là việc này không có quan hệ gì đến y cả.
Người là do Phạm Hồng Vũ đánh, cô gái kia cũng chính do Phạm Hồng Vũ mang về, Tăng Nham là do Cừu Hạo Minh phái đến, cũng là do Phạm Hồng Vũ phái người đến bắt, hiện tại Cừu Lập Hành cũng chính là do Phạm Hồng Vũ sai Lý Hãn bắt.
Có chuyện này cũng không phải do Lục Cửu hắn làm, lãnh đạo thành phố nổi giận đều trút lên đầu y.
Dù có gì thì y cũng không thoát được.
Giống như đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Tuy nhiên, khi Lục Cửu nổi giận cũng chỉ nói được một câu như thế, nhưng đột nhiên nó bị gián đoạn vì truyền tin viên của y vô ý đẩy cửa xông vào, nói gấp rút:
- Bí thư Lục, Bí thư Lục, Bí thư Thành ủy Đàm điện thoại...
Tiếng "loảng xoảng" vang lên Lục Cửu để ống nghe trở lại, nhanh chân bước nhanh ra ngoài, cầm ống nghe trên bàn thông tín viên, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, vẻ mặt tươi cười nói trong ống nghe:
- Bí thư Đàm, ngài có khỏe không?
- Bí thư Lục, cảm ơn cậu....Tôi có thể khỏe được sao? Tôi bị các người làm cho tức chết rồi, định thắp hương sao?
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng của Đàm Khải Hoa truyền đến vô cùng phiền não, có thể thấy được Đàm Khải Hoa lúc này đang nổi giận đùng đùng.
Mồ hôi lạnh trên người Lục Cửu toát ra vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, chuyện này ngài nên nghe tôi giải thích.
- Không cần, muốn nói gì thì đến thành phố, khi đi nhớ gọi tên Phạm Hồng Vũ đi cùng. Tôi muốn giáp mặt một chút, xem hai vị anh hùng hảo hán rốt cuộc có chuyện gì cần nói với tôi.
Đàm Khải Hoa lạnh băng nói.
Không đợi Lục Cửu nói thêm gì, Đàm Khải Hoa đã vội váng cúp máy.
Lục Cửu đứng ngây người một lúc lâu, quay hàm bạnh ra nhìn sắc mặt rất đáng sợ, hai mắt giận dữ nhìn xung quanh. Mọi người yên lặng làm việc không ai dám phát ra tiếng động.
Chính thế, khi chuông điện thoại reo lên làm cho tiếng reo to hơn.
Là điện thoại trên bàn làm việc của Lục Cửu.
Lục Cửu xoay người nhanh chân bước về bàn làm việc, cầm điện thoại nói to một tiếng:
- Chuyện gì?
- Bí thư Lục, tôi là Liễu Phi Dương đây.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ, đó là thư ký của Đàm Khải Hoa chính Liễu Phi Dương.
Lục Cửu sửng sốt, lâp tức nói:
- Là Chủ nhiệm Liễu? Rất xin lỗi, tôi không biết là anh....
Liễu Phi Dương vẫn nhỏ nhẹ nói:
- Không sao, Bí thư Lục tôi có thể hiểu được.... Bí thư Lục, vừa rồi Chủ tịch thành phố Quách có đến nơi này gặp Bí thư Đàm, Chủ tịch thành phố Quách vô cùng tức giận.
- À, ừ, Chủ nhiệm Liễu, chuyện này, khụ....
Lục Cửu không biết nên nói thế nào.
Tai bay vạ gió.
Đúng là tai bay vạ gió mà!
Cừu Hạo Minh chính là thân tín của Quách Thanh Hoa, điều này Lục Cửu có thể hiểu được. Tính cách của Quách Thanh Hoa chịu ảnh hưởng khá lớn của Viên Lưu Ngạn, hay bao che khuyết điểm, Cừu Hạo Minh lại là thân tín nhất của Quách Thanh Hoa, Quách Thanh Hoa bao che cho y đó cũng là điều chắc chắn rồi.
Xem ra Quách Thanh Hoa thật sự không muốn nhịn Phạm Hồng Vũ được.
- Bí thư Lục, Bí thư Đàm mời anh và Chủ tịch huyện Phạm nhanh chóng đến thành phố một chuyến....Chuyện này ít nhiều tôi cũng biết một chút, Chủ tịch huyện Phạm tuổi trẻ tính cách lại nóng nẩy...Bí thư Lục, tôi có một đề nghị thế này không biết Bí thư Lục có nghe theo hay không?
Tính cách của Liễu Phi Dương là người hết sức bình tĩnh, nói chuyện với ai cũng hết sức nhẹ nhàng, nho nhã.
Lục Cửu vội nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, Chủ nhiệm Liễu khách khí quá...Mời Chủ nhiệm Liễu chỉ giáo, tôi kính cẩn lắng nghe.
Đàm Khải Hoa vừa đặt điện thoại xuống, thư ký Liễu Phi Dương của y liền gọi đến, không hỏi cũng biết được chính là truyền lại chỉ thị của Đàm Khải Hoa, Đàm Khải Hoa cố ý muốn Lục Cửu làm theo ý của ông ta.
Chỉ là thủ đoạn kẻ trên khống chế kẻ dưới mà thôi.
- Ha ha, chỉ giáo thì không dám, Bí thư Lục, theo tôi chuyện này nên để Chủ tịch huyện Phạm tự mình xử lý, Bí thư Lục cũng không hiểu rõ sự việc bằng Chủ tịch huyện Phạm, vậy nên để Chủ tịch huyện Phạm một mình báo cáo với lãnh đạo thành phố không?
Liễu Phi Dương chậm rãi nói.
Ánh mắt Lục Cửu sáng lên, gục đầu liên tục với ống nghe, liên tiếp nói:
- Đúng đúng, Chủ nhiệm Liễu đưa ra ý như vậy tôi hoàn toàn đồng ý.
- Tốt lắm, vậy mời Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm đến nhanh cho, Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách đều đang đợi ở đây.
- Tốt, tốt lắm, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cảm ơn, cảm ơn Chủ nhiệm Liễu.
- Ha ha, không cần khách khí, Bí thư Lục hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại....
Để điện thoại xuống, trong lòng Lục Cửu vô cùng vui sướng.
Đàm Khải Hoa chỉ thị khá rõ ràng rồi, chuyện này nên để cho Chủ tịch huyện Phạm gánh vác, còn Lục Cửu hắn chỉ là người đứng xem, đừng nói gì. Xem ra Bí thư Đàm đối với chuyện này đã có chủ ý rồi.
Mà Phạm Hồng Vũ cũng không phải là thân tín của Đàm Khải Hoa, Cừu Hạo Minh cũng không phải, sao Đàm Khải Hoa lại can thiệp vào chuyện này?
Bọn họ muốn đấu đá nhau à.
Rất nhanh, xe Toyota mang biển số 1 và xe Nissan mang biển số 2 cùng chạy ra khỏi tòa nhà huyện ủy, hướng thành phố mà đi.
/885
|