Trưa hôm sau, Phạm Hồng Vũ một lần nữa xuất hiện ở phòng bệnh của Lã Đình.
- Chú chú...
Vừa mới lộ mặt , Tiểu Ưu Ưu đã nhảy lên hoan hô.
- Ưu Ưu, đến đây…
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lấy một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Ưu Ưu. Lôi Minh đưa thêm một túi, trong đó có ít bánh, bữa và hoa quả đặt đầu giường. Đầu thập niên 90, vẫn chưa có thực phẩm chín đóng bịch, thứ đó, trẻ con thích ăn nhất.
Tuy nhiên túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng đủ khiến Tiểu Ưu Ưu có niềm vui bất ngờ. Cô bé ôm chặt túi kẹo, vẻ mặt vui sướng, chạy đến trước giường, nói với Lã Đình: - Mẹ, mẹ xem nè, chú cho con kẹo.
- Còn không mau cảm ơn chú đi?
Qua một ngày trị liệu, Lã Đình đã có chút khí sắc, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút hồng hồng, rất nhạt, nhưng nhờ vệt hồng rất nhạt ấy khiến cô thoạt nhìn đã có sinh khí hơn nhiều.
- Cháu cảm ơn chú!
Tiểu Ưu Ưu liền ngoan ngoãn cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, xé gói kẹo, lấy một viên, đút vào miệng Tiểu Ưu Ưu. Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bé, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Ở cùng với trẻ con luôn khiến người ta vui vẻ.
Lã Đình yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên chút thần thái khác thường.
- Bác sĩ Lã, đã khá hơn chưa?
Phạm Hồng Vũ quay sang hỏi Lã Đình.
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Đỡ nhiều rồi, cảm thấy tinh thần tốt hơn hôm qua…
Là tình thần, nhưng chịu nội thương ngoại thương, không thể dễ dàng khỏi hẳn, chỗ bị đánh, ngày nào cũng đau.
- Chú, chú ngồi đi…
Tiểu Ưu Ưu đem một chiếc ghế gỗ đến bên chân Phạm Hồng Vũ, ngọt ngào nói.
- Được, cảm ơn Ưu Ưu!
Phạm Hồng Vũ cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngồi xuông bên giường.
Lã Đình nghiêng người, đói mặt với Phạm Hồng Vũ, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi!
Phạm Hồng Vũ cười cười, hỏi: - Cô đã biết rồi?
Hình như lúc Phạm Hồng Vũ cứu cô, cô đã hôn mê, chẳng biết chuyện gì.
- Ừ… Ưu Ưu nói cho tôi biết, đứa nhỏ tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng cơ bản vẫn kể được rõ ràng…
Phạm Hồng Vũ nói: - Ưu Ưu hiểu chuyện lắm rồi… Năm nay cháu nó năm tuổi hay sáu tuổi?
- Chú, cháu sắp tròn sáu tuổi rồi!
Ưu Ưu luôn chăm chú lắng nghe mẹ và chú nói chuyện, thấy hỏi tới tuổi cảu mình, cô lập tức trả lời rồi chạy đến bên Phạm Hồng Vũ, cả người dựa vào đùi hắn, có vẻ không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, Lã Đình đau xót, hôc mắt cũng đo đỏ.
Phạm Hồng Vũ giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Ưu Ưu, hỏi: - Cô giáo Lã, bố Ưu Ưu đâu? Nghe nói là bộ đội?
- Vâng, là bộ đội…
Nước mắt của Lã Đình cuối cùng không kìm nổi đã rơi xuống.
- Mẹ, sao mẹ khóc, mẹ đau ở đâu à?
Ưu Ưu quýnh lên, bổ nhào sang, nắm lấy tay Lã Đình, quan tâm hỏi han.
Lã Đình vội vàng đưa tay xoa xoa nước mắt, miễn cưỡng cười nói: - Mẹ không đau… Ưu Ưu, con với cô y tá ra ngoài chơi một chút để mẹ nói chuyện với chú nhé?
Ưu Ưu liền do dự, nhìn sang mẹ, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, chần chừ chưa quyết. Thực lòng mà nói cô bé không muốn đi tí nào.
Lôi Minh thấy thế, liền đi tới, khẽ cười nói: - Ưu Ưu, chú dẫn cháu đi mua đồ chơi, được không?
Rõ ràng, Lã Đình có mấy lời, không muốn nói trước mặt Ưu Ưu. Con trẻ tuy nhỏ, nhưng cũng năm sáu tuổi, có một vài việc không thể không gạt cô bé, để cô có biết, cô bé sẽ không chịu được.
- Ưu Ưu, đi thôi!
Lã Đình lại thúc giục.
Ưu Ưu lúc này mới hơi không tình nguyện cùng Lôi Minh ra khỏi phòng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái, Lôi Minh hiểu ý. Ra ngoài tìm y tá, đưa cho cô mười tệ, để cô dắt Ưu Ưu đến tiệm bách hóa mua đồ chơi rồi lập tức quay về phòng bệnh.
Dù thế nào, Chủ tịch huyện Phạm là đàn ông trẻ tuổi, Lã Đình là thiếu phụ thanh xuân, dù bị bệnh liệt giường, cô nam quả nữ đứng ở trong phòng bệnh, cũng không phải là chuyện thỏa đáng. Lôi Minh theo Phạm Hồng Vũ mấy tháng, giữa hai bên dần trở nên hết sức ăn ý.
- Cô giáo Lã, cô nói đi.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Lã Đình khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, quê tôi không ở Mặc Bình, mà ở Vân Hồ. Sát vách với thôn Hoa Kiều, là thôn Thạch Kiều ấy, hai thôn cách nhau một con đường quốc lộ. Tôi gả đến Hoa Kiều…
Tình hình này, Phạm Hồng Vũ đã biết, bên này đường quốc lộ là thôn Thạch Kiều của Vân Hồ, bên kia là thôn Hoa Kiều của huyện Mặc Bình. Khu hành chính chia ra thuộc hai huyện quản lý, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, người ở hai thôn dĩ nhiên cũng thường hay lui tới. Người ở mấy thôn sát Mặc Bình thường xuyên đến trấn Đại Phương, khoảng cách tương đối gần.
- Bố của Ưu Ưu là cán bộ của bộ đội, chúng ta kết hôn không bao lâu, anh ấy lại quay về đội, khi đó Ưu Ưu vẫn chưa ra đời, tôi là giáo viên dạy học của xã Quyến Khẩu, vỗn cuộc sống rất mỹ mãn…
Nói tới đây, Lã Đình ngừng lại, hô hấp bắt đầu dồn dập, dường như cảm xúc trở nên rất không ổn định.
Phạm Hồng Vũ dịu dàng nói: - Cô giáo Lã, nói từ từ, không vội.
- Ừ, lúc Ưu Ưu sắp ra đời, bộ đội đến, đưa một thông báo, còn có một huân chương hạng hai, và một chứng nhận liệt sĩ…
Lã Đình nghẹn ngào nói.
- Liệt sĩ?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, Lôi Minh cũng mở to hai mắt nhìn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt Lã Đình.
Lôi Minh chần chờ hỏi: - Cô giáo Lã, cô là gia đình liệt sĩ?
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, rơi lệ nói: - Ưu Ưu, từ lúc sinh ra đã không có bố, chúng tôi luôn lừa nó, nó vẫn tin, bố nó đang gia nhập quân đội…
Khó trách Ưu Ưu lại không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ như vậy, đứa bé này chưa từng gặp bố mình. Hơn nữa. vĩnh viễn sẽ không được gặp tự động sẽ coi chú Phạm Hồng Vũ đối xử tốt với mình để thế vào vị trí bố mình.
Lôi Minh liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt phức tạp. Lã Đình là gia đình liệt sĩ, bản thân là giáo viên, có liên quan gì đến khoản trưng thu của xã? Sao hôm qua Cừu Lập Hành lại như vậy, quả thực là muốn giết Lã Đình rồi.
Đúng là khó hiểu.
Lát sau, Phạm Hồng Vũ nói: - Thế, Cừu Lập Hành xảy ra chuyện gì?
Lã Đình mở to mắt, giật mình nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh cũng biết Cừu Lập Hành?
- Biết, hôm qua chính hắn bắt cô mà… tên này, tính cách không tốt, phương pháp làm việc cũng vô cùng thô bạo.
Phạm Hồng Vũ phê bình đơn giản, còn chuyện tát Cừu Lập Hành hai cú ngã nhào xuống đất không cần nói tỉ mỉ.
Trên mặt Lã Đình bỗng nhiên lộ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ,cắn răng nói: - Sao chỉ có như thế... hắn, Cừu Lập Hành chính là tên lưu manh ác bá, so với dám thổ phỉ còn tệ hơn!
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Cô giáo Lã, tôi cần vài sự thật khách quan.
Nói xong, thuận tay cầm giấy vệ sinh trên tủ đầu giường, bứt một đoạn, xếp lại, đưa cho Lã Đình. Nhưng trong khoảnh khắc, nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối.
- Cảm ơn...
Lã Đình vội vàng nhận lấy, lau sạch sẽ nước mắt, chùi mũi, sắc mặt dần dần bình tĩnh một chút.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có thể hỏi anh chút không?
- Cứ hỏi!
- Anh... anh là Chủ tịch huyện Vân Hồ thực chứ?
Lã Đình chần chờ hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ rồi lại nhìn sang bên cạnh. Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, cô rất ít nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ là đàn ông trẻ tuổi, cô là quả phụ thanh xuân, tuổi hai bên tương đương nhau, cô nằm trên giường, nhìn thẳng vào Chủ tịch huyện Phạm người ta, dù nói thế nào cũng thấy rất ngại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một chút.
Kỳ thực tối qua hắn đã nói với Lã Đình thân phận của mình, vì hắn còn trẻ, nên Lã Đình luôn nửa tin nửa ngờ.
Lôi Minh nói: - Cô giáo Lã, Chủ tịch huyện Phạm đúng là Chủ tịch huyện Vân Hồ chúng tôi, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện. Tôi là nhân viên thông tin của anh ấy, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.
- Cái đó... Chủ tịch huyện Phạm, xin hỏi, anh, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lã Đình cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ của mình.
Đương nhiên, xác nhận thân phận thực sự của Phạm Hồng Vũ đối với cô mà nói, cũng vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Hai lăm!
Đã tròn hai bốn tuổi thì phải là hai lăm tuổi thôi.
Trung ương đẩy mạnh đề bạt cán bộ trẻ tuổi, các quan viên đều nghĩ cách chỉnh tuổi mình nhỏ lại, chỉ có Chủ tịch huyện Phạm là muốn sửa cho mình già đi.
Lã Đình kinh hãi kêu lên.
Nhìn tướng mạo, Phạm Hồng Vũ quả thật chỉ khoảng hai lăm, hai sáu. Lã Đình còn tưởng rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ nhìn mặt non thế thôi, chứ tuổi thật, thế nào cũng hơn ba mươi. Dù sao, Chủ tịch huyện hơn ba mươi tuổi cũng đáng kinh ngạc rồi.
Giờ, Phạm Hồng Vũ lại nói cho cô biết, hắn chỉ có hai mươi lăm tuổi, so với Lã Đình còn trẻ hơn
- Cô giáo Lã, cô nói xong chuyện Cừu Lập Hành đi. Còn nữa, hắn nói cô chống đối nộp khản tiền dự trù chung của xã, còn kích động những quần chúng khác kháng cự, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Phạm Hồng Vũ không để ý tới sự kinh ngạc của Lã Đình, trực tiếp trở về đề tài.
Nếu Lã Đình là người dân cảu Vân Hồ, Cừu Lập Hành là cán bộ Vân Hồ, chuyện này không thể không khiến Phạm Hồng Vũ thận trọng. chỉ lệnh những phòng ban có liên quan điều tra rõ sự việc, cho nên là sai lầm của ai sẽ do người đó chịu trách nhiệm, không cần suy xét nhiều. Chủ tịch huyện nếu quả muốn làm chút việc vì dân chúng, thì không thể tiêu hao quá nhiều tinh lực vào vụ án này.
Nhưng Lã Đình và Cừu Lập Hành đều ở huyện Mặc Bình, có dính đến cháu họ Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, sự việc lập tức trở nên phức tạp, Phạm Hồng Vũ không thể không tự mình ra trận, làm rõ chân tướng sự việc.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng có thể đẩy đi, chuyện này cứ giao lại cho đồng chí Mặc Bình xử lý. Hắn có thể gặp chuyện bất bình, cứu Lã Đình một mạng đã là rất có tinh thần trọng nghĩa rồi. Mặc cho ai cũng không thể nói sau lưng hắn chuyện gì.
Trường hợp tận mắt chứng kiến Cừu Lập Hành hung bạo, với tính cách của Phạm Hồng Vũ không thể cứ trả Lã Đình về Mặc Bình. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì Phạm Hồng Vũ cũng yên tâm được.
- Chú chú...
Vừa mới lộ mặt , Tiểu Ưu Ưu đã nhảy lên hoan hô.
- Ưu Ưu, đến đây…
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lấy một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Ưu Ưu. Lôi Minh đưa thêm một túi, trong đó có ít bánh, bữa và hoa quả đặt đầu giường. Đầu thập niên 90, vẫn chưa có thực phẩm chín đóng bịch, thứ đó, trẻ con thích ăn nhất.
Tuy nhiên túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng đủ khiến Tiểu Ưu Ưu có niềm vui bất ngờ. Cô bé ôm chặt túi kẹo, vẻ mặt vui sướng, chạy đến trước giường, nói với Lã Đình: - Mẹ, mẹ xem nè, chú cho con kẹo.
- Còn không mau cảm ơn chú đi?
Qua một ngày trị liệu, Lã Đình đã có chút khí sắc, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút hồng hồng, rất nhạt, nhưng nhờ vệt hồng rất nhạt ấy khiến cô thoạt nhìn đã có sinh khí hơn nhiều.
- Cháu cảm ơn chú!
Tiểu Ưu Ưu liền ngoan ngoãn cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, xé gói kẹo, lấy một viên, đút vào miệng Tiểu Ưu Ưu. Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bé, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Ở cùng với trẻ con luôn khiến người ta vui vẻ.
Lã Đình yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên chút thần thái khác thường.
- Bác sĩ Lã, đã khá hơn chưa?
Phạm Hồng Vũ quay sang hỏi Lã Đình.
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Đỡ nhiều rồi, cảm thấy tinh thần tốt hơn hôm qua…
Là tình thần, nhưng chịu nội thương ngoại thương, không thể dễ dàng khỏi hẳn, chỗ bị đánh, ngày nào cũng đau.
- Chú, chú ngồi đi…
Tiểu Ưu Ưu đem một chiếc ghế gỗ đến bên chân Phạm Hồng Vũ, ngọt ngào nói.
- Được, cảm ơn Ưu Ưu!
Phạm Hồng Vũ cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngồi xuông bên giường.
Lã Đình nghiêng người, đói mặt với Phạm Hồng Vũ, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi!
Phạm Hồng Vũ cười cười, hỏi: - Cô đã biết rồi?
Hình như lúc Phạm Hồng Vũ cứu cô, cô đã hôn mê, chẳng biết chuyện gì.
- Ừ… Ưu Ưu nói cho tôi biết, đứa nhỏ tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng cơ bản vẫn kể được rõ ràng…
Phạm Hồng Vũ nói: - Ưu Ưu hiểu chuyện lắm rồi… Năm nay cháu nó năm tuổi hay sáu tuổi?
- Chú, cháu sắp tròn sáu tuổi rồi!
Ưu Ưu luôn chăm chú lắng nghe mẹ và chú nói chuyện, thấy hỏi tới tuổi cảu mình, cô lập tức trả lời rồi chạy đến bên Phạm Hồng Vũ, cả người dựa vào đùi hắn, có vẻ không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, Lã Đình đau xót, hôc mắt cũng đo đỏ.
Phạm Hồng Vũ giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Ưu Ưu, hỏi: - Cô giáo Lã, bố Ưu Ưu đâu? Nghe nói là bộ đội?
- Vâng, là bộ đội…
Nước mắt của Lã Đình cuối cùng không kìm nổi đã rơi xuống.
- Mẹ, sao mẹ khóc, mẹ đau ở đâu à?
Ưu Ưu quýnh lên, bổ nhào sang, nắm lấy tay Lã Đình, quan tâm hỏi han.
Lã Đình vội vàng đưa tay xoa xoa nước mắt, miễn cưỡng cười nói: - Mẹ không đau… Ưu Ưu, con với cô y tá ra ngoài chơi một chút để mẹ nói chuyện với chú nhé?
Ưu Ưu liền do dự, nhìn sang mẹ, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, chần chừ chưa quyết. Thực lòng mà nói cô bé không muốn đi tí nào.
Lôi Minh thấy thế, liền đi tới, khẽ cười nói: - Ưu Ưu, chú dẫn cháu đi mua đồ chơi, được không?
Rõ ràng, Lã Đình có mấy lời, không muốn nói trước mặt Ưu Ưu. Con trẻ tuy nhỏ, nhưng cũng năm sáu tuổi, có một vài việc không thể không gạt cô bé, để cô có biết, cô bé sẽ không chịu được.
- Ưu Ưu, đi thôi!
Lã Đình lại thúc giục.
Ưu Ưu lúc này mới hơi không tình nguyện cùng Lôi Minh ra khỏi phòng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái, Lôi Minh hiểu ý. Ra ngoài tìm y tá, đưa cho cô mười tệ, để cô dắt Ưu Ưu đến tiệm bách hóa mua đồ chơi rồi lập tức quay về phòng bệnh.
Dù thế nào, Chủ tịch huyện Phạm là đàn ông trẻ tuổi, Lã Đình là thiếu phụ thanh xuân, dù bị bệnh liệt giường, cô nam quả nữ đứng ở trong phòng bệnh, cũng không phải là chuyện thỏa đáng. Lôi Minh theo Phạm Hồng Vũ mấy tháng, giữa hai bên dần trở nên hết sức ăn ý.
- Cô giáo Lã, cô nói đi.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Lã Đình khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, quê tôi không ở Mặc Bình, mà ở Vân Hồ. Sát vách với thôn Hoa Kiều, là thôn Thạch Kiều ấy, hai thôn cách nhau một con đường quốc lộ. Tôi gả đến Hoa Kiều…
Tình hình này, Phạm Hồng Vũ đã biết, bên này đường quốc lộ là thôn Thạch Kiều của Vân Hồ, bên kia là thôn Hoa Kiều của huyện Mặc Bình. Khu hành chính chia ra thuộc hai huyện quản lý, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, người ở hai thôn dĩ nhiên cũng thường hay lui tới. Người ở mấy thôn sát Mặc Bình thường xuyên đến trấn Đại Phương, khoảng cách tương đối gần.
- Bố của Ưu Ưu là cán bộ của bộ đội, chúng ta kết hôn không bao lâu, anh ấy lại quay về đội, khi đó Ưu Ưu vẫn chưa ra đời, tôi là giáo viên dạy học của xã Quyến Khẩu, vỗn cuộc sống rất mỹ mãn…
Nói tới đây, Lã Đình ngừng lại, hô hấp bắt đầu dồn dập, dường như cảm xúc trở nên rất không ổn định.
Phạm Hồng Vũ dịu dàng nói: - Cô giáo Lã, nói từ từ, không vội.
- Ừ, lúc Ưu Ưu sắp ra đời, bộ đội đến, đưa một thông báo, còn có một huân chương hạng hai, và một chứng nhận liệt sĩ…
Lã Đình nghẹn ngào nói.
- Liệt sĩ?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, Lôi Minh cũng mở to hai mắt nhìn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt Lã Đình.
Lôi Minh chần chờ hỏi: - Cô giáo Lã, cô là gia đình liệt sĩ?
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, rơi lệ nói: - Ưu Ưu, từ lúc sinh ra đã không có bố, chúng tôi luôn lừa nó, nó vẫn tin, bố nó đang gia nhập quân đội…
Khó trách Ưu Ưu lại không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ như vậy, đứa bé này chưa từng gặp bố mình. Hơn nữa. vĩnh viễn sẽ không được gặp tự động sẽ coi chú Phạm Hồng Vũ đối xử tốt với mình để thế vào vị trí bố mình.
Lôi Minh liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt phức tạp. Lã Đình là gia đình liệt sĩ, bản thân là giáo viên, có liên quan gì đến khoản trưng thu của xã? Sao hôm qua Cừu Lập Hành lại như vậy, quả thực là muốn giết Lã Đình rồi.
Đúng là khó hiểu.
Lát sau, Phạm Hồng Vũ nói: - Thế, Cừu Lập Hành xảy ra chuyện gì?
Lã Đình mở to mắt, giật mình nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh cũng biết Cừu Lập Hành?
- Biết, hôm qua chính hắn bắt cô mà… tên này, tính cách không tốt, phương pháp làm việc cũng vô cùng thô bạo.
Phạm Hồng Vũ phê bình đơn giản, còn chuyện tát Cừu Lập Hành hai cú ngã nhào xuống đất không cần nói tỉ mỉ.
Trên mặt Lã Đình bỗng nhiên lộ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ,cắn răng nói: - Sao chỉ có như thế... hắn, Cừu Lập Hành chính là tên lưu manh ác bá, so với dám thổ phỉ còn tệ hơn!
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Cô giáo Lã, tôi cần vài sự thật khách quan.
Nói xong, thuận tay cầm giấy vệ sinh trên tủ đầu giường, bứt một đoạn, xếp lại, đưa cho Lã Đình. Nhưng trong khoảnh khắc, nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối.
- Cảm ơn...
Lã Đình vội vàng nhận lấy, lau sạch sẽ nước mắt, chùi mũi, sắc mặt dần dần bình tĩnh một chút.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có thể hỏi anh chút không?
- Cứ hỏi!
- Anh... anh là Chủ tịch huyện Vân Hồ thực chứ?
Lã Đình chần chờ hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ rồi lại nhìn sang bên cạnh. Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, cô rất ít nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ là đàn ông trẻ tuổi, cô là quả phụ thanh xuân, tuổi hai bên tương đương nhau, cô nằm trên giường, nhìn thẳng vào Chủ tịch huyện Phạm người ta, dù nói thế nào cũng thấy rất ngại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một chút.
Kỳ thực tối qua hắn đã nói với Lã Đình thân phận của mình, vì hắn còn trẻ, nên Lã Đình luôn nửa tin nửa ngờ.
Lôi Minh nói: - Cô giáo Lã, Chủ tịch huyện Phạm đúng là Chủ tịch huyện Vân Hồ chúng tôi, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện. Tôi là nhân viên thông tin của anh ấy, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.
- Cái đó... Chủ tịch huyện Phạm, xin hỏi, anh, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lã Đình cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ của mình.
Đương nhiên, xác nhận thân phận thực sự của Phạm Hồng Vũ đối với cô mà nói, cũng vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Hai lăm!
Đã tròn hai bốn tuổi thì phải là hai lăm tuổi thôi.
Trung ương đẩy mạnh đề bạt cán bộ trẻ tuổi, các quan viên đều nghĩ cách chỉnh tuổi mình nhỏ lại, chỉ có Chủ tịch huyện Phạm là muốn sửa cho mình già đi.
Lã Đình kinh hãi kêu lên.
Nhìn tướng mạo, Phạm Hồng Vũ quả thật chỉ khoảng hai lăm, hai sáu. Lã Đình còn tưởng rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ nhìn mặt non thế thôi, chứ tuổi thật, thế nào cũng hơn ba mươi. Dù sao, Chủ tịch huyện hơn ba mươi tuổi cũng đáng kinh ngạc rồi.
Giờ, Phạm Hồng Vũ lại nói cho cô biết, hắn chỉ có hai mươi lăm tuổi, so với Lã Đình còn trẻ hơn
- Cô giáo Lã, cô nói xong chuyện Cừu Lập Hành đi. Còn nữa, hắn nói cô chống đối nộp khản tiền dự trù chung của xã, còn kích động những quần chúng khác kháng cự, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Phạm Hồng Vũ không để ý tới sự kinh ngạc của Lã Đình, trực tiếp trở về đề tài.
Nếu Lã Đình là người dân cảu Vân Hồ, Cừu Lập Hành là cán bộ Vân Hồ, chuyện này không thể không khiến Phạm Hồng Vũ thận trọng. chỉ lệnh những phòng ban có liên quan điều tra rõ sự việc, cho nên là sai lầm của ai sẽ do người đó chịu trách nhiệm, không cần suy xét nhiều. Chủ tịch huyện nếu quả muốn làm chút việc vì dân chúng, thì không thể tiêu hao quá nhiều tinh lực vào vụ án này.
Nhưng Lã Đình và Cừu Lập Hành đều ở huyện Mặc Bình, có dính đến cháu họ Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, sự việc lập tức trở nên phức tạp, Phạm Hồng Vũ không thể không tự mình ra trận, làm rõ chân tướng sự việc.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng có thể đẩy đi, chuyện này cứ giao lại cho đồng chí Mặc Bình xử lý. Hắn có thể gặp chuyện bất bình, cứu Lã Đình một mạng đã là rất có tinh thần trọng nghĩa rồi. Mặc cho ai cũng không thể nói sau lưng hắn chuyện gì.
Trường hợp tận mắt chứng kiến Cừu Lập Hành hung bạo, với tính cách của Phạm Hồng Vũ không thể cứ trả Lã Đình về Mặc Bình. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì Phạm Hồng Vũ cũng yên tâm được.
/885
|