Hạ Ngôn không khỏi gãi đầu:
- Vậy để anh tranh thủ về sớm với em.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hạ Ngôn hai ba năm nay thay đổi rất nhiều, có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng hai anh em gặp mặt không nhiều, nhưng gọi điện thoại hỏi thăm là không thể thiếu. Trong một số quyết sách làm ăn quan trọng, Hạ Ngôn vẫn gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thật sự cảm nhận được sự biến hóa kinh người của Hạ Ngôn. Từ một người không có đầu óc, nhanh chóng trưởng thành và quyết đoán.
Đầu óc của Hạ Ngôn một chút cũng không ngu ngốc, mà là thông minh.
Nhưng thái độ của y đối với Đóa Đóa vẫn không thay đổi, vẫn rất yêu thương cô. Trong kinh doanh, y có thể làm ra được một quyết đoán mạnh mẽ, nhưng đối với Đóa Đóa vẫn cứ chiều chuộng như cũ.
- Nhị ca, uống trà đi.
Đóa Đóa mang hai ly trà tới, hai tay đưa tới trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn!
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận ly trà, rồi đặt lên trên bàn.
- Hạ Ngôn, không phải như thế. Nếu muốn chung sống lâu dài thì phải có một ngôn ngữ chung. Cậu hiện tại vừa mới khởi bước kinh doanh, khi nào cậu làm thuận tay rồi thì cảm giác sẽ thoải mái hơn.
- Đúng vậy, thật sự là thoải mái. Chỉ cần bán đi một vài miếng đất thì tiền liền tới tay. Một chút cũng không tốn sức.
Hạ Ngôn mỉm cười, có chút đắc ý.
Nhị ca chỉ đường thật là hoành tráng, tiền chẳng những kiếm được mau, được nhiều mà còn vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, vì đó là Nhị ca mà.
Nhị ca không hoành tráng thì còn ai hoành tráng nữa.
Đây là lối suy nghĩ bình thường trong tâm lý của Hạ Ngôn, không thể sửa được.
Chẳng những y kiếm được đầy chậu đầy bát mà Triệu Ca bên kia cũng kiếm được rất nhiều. Nghe nói là đang chuẩn bị thành lập một tập đoàn lớn trong khu vực.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Cậu hãy nghe tôi nói hết. Kinh doanh bên Quỳnh Hải phải chuẩn bị thu quân rồi.
- Sao?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều giật mình kinh hãi, cùng mở to hai mắt nhìn nhau.
- Không phải chứ, Nhị ca. Đang làm tốt lắm mà. Kiếm tiền cũng nhanh, tại sao phải thu quân chứ?
Mở miệng hỏi chính là Đóa Đóa. Cô bé hai mắt mở to, rất là kỳ quái hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Đóa Đóa, em làm sao biết là làm tốt? Em không phải là không quản chuyện công ty sao?
Đóa Đóa hơi ngượng ngùng nói;
- Ngẫu nhiên hỏi một chút thôi. Chủ yếu là phương diện tài vụ, em giúp anh ấy quản sổ sách.
- Quản sổ sách? Ừ, điều này rất tốt. Đóa Đóa, anh đề nghị em nên tìm hiểu về hệ thống tài chính, sau này sổ sách của công ty sẽ do em quản lý. Hạ Ngôn chủ yếu là quản lý nghiệp vụ mở rộng. Còn quản lý bên trong có thể mời em. Phải dựa theo phương thức quản lý công ty chính quy mà làm. Bằng không, về sau khi công ty phát triển lớn mạnh, các người quản lý sẽ theo không kịp. Nếu ở trong nước thì thủy chung sẽ phải chịu các phương diện ước chế, khó mà phát triển lớn mạnh được.
Đóa Đóa nhấp nháy mắt, hơi lo lắng nói:
- Nhị ca, em học về chăm sóc sức khỏe, đối với tài chính chẳng biết gì. Em quản sổ sách cho công ty chủ yếu là nhìn lưu lượng tài chính và hướng đi của nó. Cũng được xem là thủ quỹ ngoài biên chế.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đóa Đóa, điều này không cần lo lắng. Không có người nào sinh ra là đã biết. Hạ Ngôn trước kia cũng đã làm qua công việc kinh doanh đâu mà chỉ là một anh thợ nguội. Hiện tại thì là ông chủ lớn rồi, cũng không phải là đời dạy sao? Hạ tổng, có phải hay không?
Không kìm nổi trêu chọc Hạ Ngôn một câu.
Hạ Ngôn gãi đầu, mỉm cười, trên mặt không giấu được một chút đắc ý.
Khi y trở lại Vũ Dương, các đồng nghiệp ở nhà máy khi xưa đều luôn miệng gọi y là Hạ tổng. Ngay cả Trương Dương cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, hoặc nhiều hoặc ít mang theo điểm trêu chọc.
- Đóa Đóa, em còn trẻ. Nếu các người dự định sau khi kết hôn sẽ không vội có con thì anh nghĩ em nên đi học một chút về nghiệp vụ quản lý tài chính. Em không phải là người ngu ngốc, chỉ cần dụng tâm thì hẳn là rất nhanh sẽ học ra trò. Chúng ta không nhất định là cần phải có bằng cấp, mấu chốt là phải học được tri thức. Như vậy đi, anh đề nghị em nên tới Hongkong học tập. Ca Nhi cũng đang ở bên đó. Chất lượng dạy học của Hongkong rất tốt, không có nhiều hạn chế như trong nước.
- Đến Hongkong...
Đóa Đóa lập tức do dự, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn.
Nhị ca đây chính là chia rẻ uyên ương rồi.
Chỉ có điều, Nhị ca đã lên tiếng thì Đóa Đóa cũng không dám công nhiên phản đối.
Thấy tình hình như vậy, Phạm Hồng Vũ như thế nào lại không rõ tâm tư của cô:
- Đóa Đóa, đừng hiểu lầm ý của anh. Anh không phải là chia rẽ em và Hạ Ngôn. Hai người cùng đi đi. Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải sau khi chấm dứt, hai người đều có thể đến Hongkong. Đương nhiên, có thể ở Giang Khẩu hoặc ở thành phố phía nam thành lập một công ty. Còn không thì ở Minh Châu hoặc thủ đô cũng được. Việc này chúng ta sẽ thương lượng lại.
- Cùng đi Hongkong?
Đóa Đóa liền cao hứng trở lại.
Đầu óc của Hạ Ngôn lại quay trở lại chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải:
- Nhị ca, chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải tại sao lại chấm dứt?
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Đóa Đóa vội chạy ra mở cửa.
- Chị Cao!
Người bước vào là Cao Khiết. Cô đã rửa mặt, rồi trang điểm nhẹ lần nữa. Cả người đều rất nhẹ nhàng, khoan khoái.
- Đóa Đóa!
Cao Khiết lại kéo tay Đóa Đóa.
- Chị dâu!
Hạ Ngôn cũng đứng dậy, đối với xưng hô với Cao Khiết cũng khác trước. Nếu Cao Khiết là vợ sắp cưới của Nhị ca, thì đó chính là chị dâu của y. Điểm này ngàn vạn lần không được nghĩ sai.
Lại nói tiếp, mọi người cũng đều là người quen cũ, chỉ có số lần giao tiếp không được nhiều lắm.
Cao Khiết hướng Hạ Ngôn gật đầu:
- Hai anh em gán gẫu gì vậy?
Hạ Ngôn vội vàng nói:
- Là chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải. Hiện tại Nhị ca bảo tụi em chuẩn bị thu quân. Em đây cảm thấy hơi khó hiểu. Ồ, chị dâu, mời chị ngồi.
Đối với việc kinh doanh của Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải, Cao Khiết cũng có biết đến, chỉ có điều tình huống không rõ ràng lắm. Việc kinh doanh này dường như có chút quan hệ với Triệu Ca. Cao Khiết cũng rất cẩn thận tránh nói tới vấn đề này. Phạm Hồng Vũ chủ động nhắc đến thì cô nghe. Phạm Hồng Vũ không nhắc tới thì Cao Khiết tuyệt không chủ động mở miệng đặt câu hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói;
- Chủ tịch Cao thật khiêm tốn rồi. Chúng tôi còn phải mời Chủ tịch thị xã Cao chỉ điểm nhiều hơn.
Cao Khiết nhìn hắn một cái, tự nhiên cười nói:
- Được rồi, mọi người cứ bàn tiếp. Tôi dự thính là được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, chuyển hướng sang Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn, loại đầu cơ này tính chất kinh doanh là không đáng kể. Cậu ở bên kia thời gian cũng không ngắn. Nhưng thành thật mà nói, cậu vẫn chưa phát hiện được tính nguy hiểm của việc kinh doanh này.
Hạ Ngôn lập tức nói:
- Anh nói như vậy, quả thật là có điểm phiêu lưu. Hiện tại tình huống bên Quỳnh Hải không giống như hai năm trước. Hai năm trước, mọi người mua đất còn có thể xây dựng được mấy căn nhà ở. Nhưng bây giờ thì lại đem bán ra ngoài. Đất trong nội thành giá đã cao, mà đất ngoại thành cũng đang có chiều hướng tăng giá. Căn bản sẽ không còn ai tính toán xây nhà nữa. Sau khi mua được mảnh đất, để thêm hai ba tháng nữa cho tăng lợi nhuận một chút rồi bán đi. Thật giống như trò chơi tập làm người lớn vậy.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Bất động sản bên Quỳnh Hải là như vậy sao? Vậy thì không cần làm bất động sản nữa, chỉ cần đầu cơ đất mà thôi. Mà thế thì không phải biến thành đầu cơ trục lợi à?
Lúc này, tội danh đầu cơ trục lợi vẫn được liệt kê trong bộ luật hình sự. Dựa theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, vướng phải tội danh này thì nhất định phải chịu vài năm tù.
- Đúng, tình huống chính là như vậy. Tiểu Khiết chưa từng đến Quỳnh Hải, thì được xem là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Ngay câu đầu tiên đã điểm trúng điểm mấu chốt. Chỉ cần tài chính xuất hiện lỗ hổng thì trò chơi này sẽ sụp đổ.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.
Phó Thủ tướng Hồng đã đến thủ đô nhậm chức. Bất động sản của Quỳnh Hải điên cuồng vỡ tan, đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Phạm Hồng Vũ lời này chẳng khác nào là chỉ thị trực tiếp.
Hạ Ngôn lập tức đáp:
- Được, mấy ngày nữa em trở về Quỳnh Hải xử lý mọi việc.
Chỉ cần là Nhị ca chính thức ra quyết định, Hạ Ngôn tuyệt sẽ không phản đối mà nhất định kiên quyết chấp hành.
Dù sao cũng phải có một chuyện làm mới được.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải phải nhanh chóng chấm dứt. Nhưng bất động sản vẫn có thể tiếp tục làm. Bất kể là Giang Khẩu phía nam hay là Minh Châu, Thượng Hải, sau hai ba chục năm nữa cũng vẫn kiếm được lợi nhiều nhất. Tuy nhiên, tạm tời cũng không cần vội. Trước tiên thu gom tài chính lại, đừng vội mà thả ra. Một hai năm tới, chúng ta sẽ tái đầu cơ, đem tổng sản lượng tài chính tăng lên rồi nói sau.
- Tổng sản lượng tài chính tăng lên?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa mở to mắt.
Nhị ca không phải là không biết tài chính trong tay Hạ Ngôn là bao nhiêu chứ? Nếu ở trong nước thì chính là con số thiên văn. Nếu còn gia tăng nữa thì chịu nổi sao?
Phạm Hồng Vũ gật đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
- Vậy để anh tranh thủ về sớm với em.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hạ Ngôn hai ba năm nay thay đổi rất nhiều, có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng hai anh em gặp mặt không nhiều, nhưng gọi điện thoại hỏi thăm là không thể thiếu. Trong một số quyết sách làm ăn quan trọng, Hạ Ngôn vẫn gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thật sự cảm nhận được sự biến hóa kinh người của Hạ Ngôn. Từ một người không có đầu óc, nhanh chóng trưởng thành và quyết đoán.
Đầu óc của Hạ Ngôn một chút cũng không ngu ngốc, mà là thông minh.
Nhưng thái độ của y đối với Đóa Đóa vẫn không thay đổi, vẫn rất yêu thương cô. Trong kinh doanh, y có thể làm ra được một quyết đoán mạnh mẽ, nhưng đối với Đóa Đóa vẫn cứ chiều chuộng như cũ.
- Nhị ca, uống trà đi.
Đóa Đóa mang hai ly trà tới, hai tay đưa tới trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn!
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận ly trà, rồi đặt lên trên bàn.
- Hạ Ngôn, không phải như thế. Nếu muốn chung sống lâu dài thì phải có một ngôn ngữ chung. Cậu hiện tại vừa mới khởi bước kinh doanh, khi nào cậu làm thuận tay rồi thì cảm giác sẽ thoải mái hơn.
- Đúng vậy, thật sự là thoải mái. Chỉ cần bán đi một vài miếng đất thì tiền liền tới tay. Một chút cũng không tốn sức.
Hạ Ngôn mỉm cười, có chút đắc ý.
Nhị ca chỉ đường thật là hoành tráng, tiền chẳng những kiếm được mau, được nhiều mà còn vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, vì đó là Nhị ca mà.
Nhị ca không hoành tráng thì còn ai hoành tráng nữa.
Đây là lối suy nghĩ bình thường trong tâm lý của Hạ Ngôn, không thể sửa được.
Chẳng những y kiếm được đầy chậu đầy bát mà Triệu Ca bên kia cũng kiếm được rất nhiều. Nghe nói là đang chuẩn bị thành lập một tập đoàn lớn trong khu vực.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Cậu hãy nghe tôi nói hết. Kinh doanh bên Quỳnh Hải phải chuẩn bị thu quân rồi.
- Sao?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều giật mình kinh hãi, cùng mở to hai mắt nhìn nhau.
- Không phải chứ, Nhị ca. Đang làm tốt lắm mà. Kiếm tiền cũng nhanh, tại sao phải thu quân chứ?
Mở miệng hỏi chính là Đóa Đóa. Cô bé hai mắt mở to, rất là kỳ quái hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Đóa Đóa, em làm sao biết là làm tốt? Em không phải là không quản chuyện công ty sao?
Đóa Đóa hơi ngượng ngùng nói;
- Ngẫu nhiên hỏi một chút thôi. Chủ yếu là phương diện tài vụ, em giúp anh ấy quản sổ sách.
- Quản sổ sách? Ừ, điều này rất tốt. Đóa Đóa, anh đề nghị em nên tìm hiểu về hệ thống tài chính, sau này sổ sách của công ty sẽ do em quản lý. Hạ Ngôn chủ yếu là quản lý nghiệp vụ mở rộng. Còn quản lý bên trong có thể mời em. Phải dựa theo phương thức quản lý công ty chính quy mà làm. Bằng không, về sau khi công ty phát triển lớn mạnh, các người quản lý sẽ theo không kịp. Nếu ở trong nước thì thủy chung sẽ phải chịu các phương diện ước chế, khó mà phát triển lớn mạnh được.
Đóa Đóa nhấp nháy mắt, hơi lo lắng nói:
- Nhị ca, em học về chăm sóc sức khỏe, đối với tài chính chẳng biết gì. Em quản sổ sách cho công ty chủ yếu là nhìn lưu lượng tài chính và hướng đi của nó. Cũng được xem là thủ quỹ ngoài biên chế.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đóa Đóa, điều này không cần lo lắng. Không có người nào sinh ra là đã biết. Hạ Ngôn trước kia cũng đã làm qua công việc kinh doanh đâu mà chỉ là một anh thợ nguội. Hiện tại thì là ông chủ lớn rồi, cũng không phải là đời dạy sao? Hạ tổng, có phải hay không?
Không kìm nổi trêu chọc Hạ Ngôn một câu.
Hạ Ngôn gãi đầu, mỉm cười, trên mặt không giấu được một chút đắc ý.
Khi y trở lại Vũ Dương, các đồng nghiệp ở nhà máy khi xưa đều luôn miệng gọi y là Hạ tổng. Ngay cả Trương Dương cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, hoặc nhiều hoặc ít mang theo điểm trêu chọc.
- Đóa Đóa, em còn trẻ. Nếu các người dự định sau khi kết hôn sẽ không vội có con thì anh nghĩ em nên đi học một chút về nghiệp vụ quản lý tài chính. Em không phải là người ngu ngốc, chỉ cần dụng tâm thì hẳn là rất nhanh sẽ học ra trò. Chúng ta không nhất định là cần phải có bằng cấp, mấu chốt là phải học được tri thức. Như vậy đi, anh đề nghị em nên tới Hongkong học tập. Ca Nhi cũng đang ở bên đó. Chất lượng dạy học của Hongkong rất tốt, không có nhiều hạn chế như trong nước.
- Đến Hongkong...
Đóa Đóa lập tức do dự, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn.
Nhị ca đây chính là chia rẻ uyên ương rồi.
Chỉ có điều, Nhị ca đã lên tiếng thì Đóa Đóa cũng không dám công nhiên phản đối.
Thấy tình hình như vậy, Phạm Hồng Vũ như thế nào lại không rõ tâm tư của cô:
- Đóa Đóa, đừng hiểu lầm ý của anh. Anh không phải là chia rẽ em và Hạ Ngôn. Hai người cùng đi đi. Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải sau khi chấm dứt, hai người đều có thể đến Hongkong. Đương nhiên, có thể ở Giang Khẩu hoặc ở thành phố phía nam thành lập một công ty. Còn không thì ở Minh Châu hoặc thủ đô cũng được. Việc này chúng ta sẽ thương lượng lại.
- Cùng đi Hongkong?
Đóa Đóa liền cao hứng trở lại.
Đầu óc của Hạ Ngôn lại quay trở lại chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải:
- Nhị ca, chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải tại sao lại chấm dứt?
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Đóa Đóa vội chạy ra mở cửa.
- Chị Cao!
Người bước vào là Cao Khiết. Cô đã rửa mặt, rồi trang điểm nhẹ lần nữa. Cả người đều rất nhẹ nhàng, khoan khoái.
- Đóa Đóa!
Cao Khiết lại kéo tay Đóa Đóa.
- Chị dâu!
Hạ Ngôn cũng đứng dậy, đối với xưng hô với Cao Khiết cũng khác trước. Nếu Cao Khiết là vợ sắp cưới của Nhị ca, thì đó chính là chị dâu của y. Điểm này ngàn vạn lần không được nghĩ sai.
Lại nói tiếp, mọi người cũng đều là người quen cũ, chỉ có số lần giao tiếp không được nhiều lắm.
Cao Khiết hướng Hạ Ngôn gật đầu:
- Hai anh em gán gẫu gì vậy?
Hạ Ngôn vội vàng nói:
- Là chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải. Hiện tại Nhị ca bảo tụi em chuẩn bị thu quân. Em đây cảm thấy hơi khó hiểu. Ồ, chị dâu, mời chị ngồi.
Đối với việc kinh doanh của Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải, Cao Khiết cũng có biết đến, chỉ có điều tình huống không rõ ràng lắm. Việc kinh doanh này dường như có chút quan hệ với Triệu Ca. Cao Khiết cũng rất cẩn thận tránh nói tới vấn đề này. Phạm Hồng Vũ chủ động nhắc đến thì cô nghe. Phạm Hồng Vũ không nhắc tới thì Cao Khiết tuyệt không chủ động mở miệng đặt câu hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói;
- Chủ tịch Cao thật khiêm tốn rồi. Chúng tôi còn phải mời Chủ tịch thị xã Cao chỉ điểm nhiều hơn.
Cao Khiết nhìn hắn một cái, tự nhiên cười nói:
- Được rồi, mọi người cứ bàn tiếp. Tôi dự thính là được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, chuyển hướng sang Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn, loại đầu cơ này tính chất kinh doanh là không đáng kể. Cậu ở bên kia thời gian cũng không ngắn. Nhưng thành thật mà nói, cậu vẫn chưa phát hiện được tính nguy hiểm của việc kinh doanh này.
Hạ Ngôn lập tức nói:
- Anh nói như vậy, quả thật là có điểm phiêu lưu. Hiện tại tình huống bên Quỳnh Hải không giống như hai năm trước. Hai năm trước, mọi người mua đất còn có thể xây dựng được mấy căn nhà ở. Nhưng bây giờ thì lại đem bán ra ngoài. Đất trong nội thành giá đã cao, mà đất ngoại thành cũng đang có chiều hướng tăng giá. Căn bản sẽ không còn ai tính toán xây nhà nữa. Sau khi mua được mảnh đất, để thêm hai ba tháng nữa cho tăng lợi nhuận một chút rồi bán đi. Thật giống như trò chơi tập làm người lớn vậy.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Bất động sản bên Quỳnh Hải là như vậy sao? Vậy thì không cần làm bất động sản nữa, chỉ cần đầu cơ đất mà thôi. Mà thế thì không phải biến thành đầu cơ trục lợi à?
Lúc này, tội danh đầu cơ trục lợi vẫn được liệt kê trong bộ luật hình sự. Dựa theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, vướng phải tội danh này thì nhất định phải chịu vài năm tù.
- Đúng, tình huống chính là như vậy. Tiểu Khiết chưa từng đến Quỳnh Hải, thì được xem là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Ngay câu đầu tiên đã điểm trúng điểm mấu chốt. Chỉ cần tài chính xuất hiện lỗ hổng thì trò chơi này sẽ sụp đổ.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.
Phó Thủ tướng Hồng đã đến thủ đô nhậm chức. Bất động sản của Quỳnh Hải điên cuồng vỡ tan, đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Phạm Hồng Vũ lời này chẳng khác nào là chỉ thị trực tiếp.
Hạ Ngôn lập tức đáp:
- Được, mấy ngày nữa em trở về Quỳnh Hải xử lý mọi việc.
Chỉ cần là Nhị ca chính thức ra quyết định, Hạ Ngôn tuyệt sẽ không phản đối mà nhất định kiên quyết chấp hành.
Dù sao cũng phải có một chuyện làm mới được.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải phải nhanh chóng chấm dứt. Nhưng bất động sản vẫn có thể tiếp tục làm. Bất kể là Giang Khẩu phía nam hay là Minh Châu, Thượng Hải, sau hai ba chục năm nữa cũng vẫn kiếm được lợi nhiều nhất. Tuy nhiên, tạm tời cũng không cần vội. Trước tiên thu gom tài chính lại, đừng vội mà thả ra. Một hai năm tới, chúng ta sẽ tái đầu cơ, đem tổng sản lượng tài chính tăng lên rồi nói sau.
- Tổng sản lượng tài chính tăng lên?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa mở to mắt.
Nhị ca không phải là không biết tài chính trong tay Hạ Ngôn là bao nhiêu chứ? Nếu ở trong nước thì chính là con số thiên văn. Nếu còn gia tăng nữa thì chịu nổi sao?
Phạm Hồng Vũ gật đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
/885
|