Trong khi Phạm Hồng Vũ đang hành động thì Phương Văn Phong cũng đang hành động.
Hơn nữa xem ra, hành động của Phương Văn Phong có hiệu quả rõ ràng. Phạm Hồng Vũ đã từng nhắc nhở y, rằng phải báo cáo cho lãnh đạo địa khu mà y muốn lấy lòng thì mới có được cứu binh.
Những lời này, Phương Văn Phong nghe rõ ràng từng chữ.
Phạm Hồng Vũ hết lòng giúp đỡ Trương Dương, đây chính là biến số mà Phương Văn Phong chưa từng nghĩ đến. Đương nhiên, bản thân Phạm Hồng Vũ mặc dù đã lộ ra sự tài hoa không tầm thường, nhưng trong mắt Phương Văn Phong thì hắn chỉ là một công nhân viên bình thường. Hắn giúp Trương Dương chỉ là một chuyện nhỏ, như ra đề xuất vài chủ ý, viết phương án cải cách…tất cả những cái này đều không mang tính quyết định. Phương Văn Phong rất rõ ràng đạo lý “quan tự thượng xuất”.
Ai làm giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp, cuối cùng vẫn là lãnh đạo bên trên quyết định, không phải là cán bộ công nhân viên của nhà máy quyết định.
Phương Văn Phong coi trọng Phạm Hồng Vũ, vẫn là vì có Phạm Vệ Quốc đứng sau hứn. Tuy rằng Phạm Vệ Quốc đã chuyển lên cục Công nghiệp địa khu, nhưng dù sao ông ta cũng đã từng làm Phó chủ tịch huyện Vũ Dương mấy năm, ở trong huyện vẫn có uy tín nhất định. Chuyện lớn thì có thể không nói được, nhưng chuyện để ai làm giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì lời nói của Phạm Vệ Quốc hẳn là vẫn có trọng lượng.
Phương Văn Phong lúc đầu muốn lôi kéo Phạm Hồng Vũ, đương nhiên cũng là vì muốn Phạm Vệ Quốc sẽ mở lời nói giúp y mấy câu. Ai ngờ Phạm Hồng Vũ căn bản không để y lôi kéo, cho nên y phải thay đổi sách lược. Cho dù Phạm Vệ Quốc không thể nói giúp y mấy lời thì cũng không nói xấu y.
Lôi kéo không được Phạm Hồng Vũ thì nhất định phải ngăn chặn hắn.
Không dùng trí được thì phải dùng vũ lực.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đi đi lại lại trong phân xưởng, thống kê một vài số liệu, có ba người đàn ông dáng vẻ như cán bộ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nách kẹp chiếc cặp công văn, mặt mày nghiêm túc đi sau Phương Văn Phong xuống phân xưởng, lúc này họ đi thẳng đển trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Phó trưởng phòng Lương, đây là Phạm Hồng Vũ.
Phương Văn Phong đứng bên cạnh giới thiệu nói, ánh mắt nhìn về Phạm Hồng Vũ hiện rõ vẻ âm u, uất hận.
Ở một nhà máy nhỏ bé này, Phương Văn Phong luôn được coi là kẻ đa trí, lòng dạ quá sâu, nhưng dù sao cấp bậc của y quá thấp, so với những đại nhân vật của địa khu mà Phạm Hồng Vũ từng tiếp xúc thì giống như một trời một vực. Những người kia vui buồn không bao giờ hiện lên trên nét mặt, còn Phương Văn Phong thì chưa “tu luyện” được đến mức đó, ánh mắt của y trong lúc vô ý vẫn lộ ra những suy nghĩ trong lòng y.
- Phó bí thư Phương, xin chào.
Phạm Hồng Vũ cười, chào hỏi Phương Văn Phong một cách rất quy củ.
Phương Văn Phong luôn thích giả bộ đứng đắn thì Phạm Hồng Vũ cũng sẽ giả bộ với y. Ở một khía cạnh nào đó, Phạm Hồng Vũ hiểu rõ đạo lý “đi với Phật mặc áo cà sa, còn đi với ma thì phải mặc áo giấy.”
- Đây chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ sao?
Phó trưởng phòng Lương sa sầm mặt mày, lạnh lùng hỏi.
Rất nhiều công nhân đều dừng tay lại, tò mò hướng sang bên này đánh giá, một số người to gan còn đi đến tận nơi, tuy nhiên đều chỉ là vây quanh Phạm Hồng Vũ, phân “giới tuyến” rõ ràng đối với đám Phương Văn Phong.
- Đúng vậy, Phó trưởng phòng Lương, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
- Tôi là Phó trưởng phòng Máy nông nghiệp, tôi họ Lương, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật. Hai đồng chí này là ở tổ kiểm tra của phòng. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, chúng tôi nhận được phản ánh, nói rằng cậu có hành vi đầu cơ trục lợi. Mời cậu cùng chúng tôi về phòng một chuyến để xác minh thực hư.
Phó phòng Lương nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười cười, quay sang Phương Văn Phong nói:
- Phó bí thư Phương, động tác cũng nhanh thật đấy nhỉ, đầu óc cũng nhanh nữa, tìm ra được cái cớ này, cũng không tệ đâu.
Phương Văn Phong sắc mặt thay đổi, nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu nói thế là có ý gì, cậu nghi ngờ tôi?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Còn phải nghi ngờ sao? Hiểu rõ nhau rồi mà.
Phó trưởng phòng Lương rất không hài lòng nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, chuyện gì ra chuyện đó, cậu chỉ cần nói rõ vấn đề của mình với chúng tôi là được, không cần phải lôi chuyện khác vào.
Phạm Hồng Vũ trong lòng đều biết rõ, nếu chỉ nhận được phản ánh, thì Phó trưởng phòng không cần phải đích thân xuống đây như vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Sở dĩ bày ra trận chiến lớn như vậy chỉ là để đánh cho Phạm Hồng Vũ một đòn phủ đầu, đồng thời để cho cán bộ nhà máy phải “ chống mắt” lên mà nhìn lãnh đạo phòng Máy nông nghiệp ủng hộ Phương Văn Phong thế nào.
Thủ đoạn của Phương Văn Phong coi như cũng tạm được.
Vị Phó trưởng phòng Lương này rõ ràng muốn cho Phương Văn Phong một chỗ dựa, hiển nhiên quan hệ của hai người bọn họ không phải ở mức bình thường.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Phó trưởng phòng Lương, không phải nói có việc phải thẩm tra sao? Chưa xác minh mà tôi đã biết tôi có vấn đề rồi sao?
Phó trưởng phòng Lương vốn tưởng rằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cho dù là con trai của nguyên phó chủ tịch huyện Phạm cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Không ngờ mới mở miệng đã bị Phạm Hồng Vũ bật lại như vậy rồi. Thông thường mà nói, trò chơi từ ngữ như vậy, ý nghĩa không lớn, nhưng cũng phải xem trường hợp thế nào. Đứng trước bao nhiêu người mà Phạm Hồng Vũ lại chẳng thèm nể nang gì vị phó trưởng phòng của đơn vị chủ quản như vậy.
Các người muốn tạo uy thế phủ đầu, Phạm Hồng Vũ tôi cũng chẳng sợ.
Đoàn người đều nhìn một cái, lãnh đạo đơn vị chủ quản cũng chả có gì đáng sợ cả.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, không cần phải khua môi múa mép làm gì. Cậu có vấn đề hay không thì trong lòng cậu rõ nhất. Sau khi điều tra rõ ràng chúng tôi sẽ có kết luận chính thức.
Diện mạo của Phó trưởng phòng Lương vốn đã hung hãn, lúc này sắc mặt âm trầm, càng khiến cho người ta có cảm giác khó ưa hơn.
- Các người ở đâu đến đây? Vì sao lại đến phân xưởng gây rối?
Lúc này có một tiếng quát lớn vang lên.
Trương Dương đi nhanh tới, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời.
Thật ra gã đã biết thừa vị Phó trưởng phòng Lương này là ai, nhưng lúc này lại giả bộ không biết. Nghiêm túc mà nói, Phòng Máy nông nghiệp chỉ là thay quyền quản lý nhà máy Cơ khí nông nghiệp, còn cấp bậc thì là hai đơn vị ngang nhau. Trương Dương là ủy viên Đảng ủy nhà máy, kiêm chủ nhiệm phân xưởng sản xuất, cũng giống như Phó trưởng phòng Lương, đều là cán bộ cấp Phó phòng. Lúc khách khí thì còn để cho ông ta chút thể diện, tôn trọng mà gọi ông ta một tiếng lãnh đạo, còn nếu không thì thể hiện ra mặt luôn.
- Trương Dương, đây là Phó trưởng phòng Lương, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật.
Phương Văn Phong vội lên tiếng giải thích, nói rõ thân phận của phó phòng Lương.
- Bất kể là từ đâu đến, nếu như làm loạn phân xưởng của chúng tôi đều là không đúng. Phó bí thư Phương, anh cũng là lãnh đạo nhà máy, nội quy của nhà máy thế nào chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Trương Dương cũng không thèm để cho Phương Văn Phong chút thể diện nào, lập tức lớn tiếng nói.
- Anh…đồng chí Trương Dương, tôi nhắc lại, đây là lãnh đạo của phòng Máy nông nghiệp, đến tìm Phạm Hồng Vũ để xác minh vụ việc.
Phương Văn Phong sắc mặt lập tức trở nên âm trầm xuống, rất không hài lòng nố.
Phó trưởng Phòng Lương đến là để làm chỗ dựa cho y, giờ bị Trương Dương chẳng coi ra gì, cho nên đương nhiên y phải trở nên cứng rắn lên.
- Đồng chí Phương Văn Phong, tôi là người phụ trách việc sản xuất. Tôi có trách nhiệm giữ gìn trật tự của phân xưởng sản xuất, các anh có việc gì muốn tìm Phạm Hồng Vũ thì có thể trực tiếp gọi điện thoại, tôi sẽ truyền đạt lại. Đem xe đến diễu võ dương oai làm gì? Các anh hù dọa ai vậy?
Trương Dương trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói.
Phó phòng Máy nông nghiệp phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật đến tìm Phạm Hồng Vũ, Trương Dương vừa nghe đã thấy bực mình rồi.
Phương Văn Phong vì để lên được ghế giám đốc, đúng là đã không còn từ thủ đoạn nào rồi.
Phương Văn Phong thì có thể có hành vi phạm pháp gì chứ?
- Đúng đấy, làm lãnh đạo thì ghê gớm sao? Ở phân xưởng này người đầy ra đấy? Giả bộ cái nỗi gì, ai sợ các người chứ.
Trương Dương vừa nói dứt lời, dũng khí của công nhân cũng trở nên lớn hơn, đột nhiên có người đứng lên quát lớn.
Phương Văn Phong vẫn mỉm cười, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
Sắc mặt Phương Văn Phong lúc này càng trở nên trắng nhợt, nuốt một ngụm nước miếng, không dám lên tiếng. Cán bộ của nhà máy sợ y, đó là cá nhân với cá nhân, lúc này nhiều người như vậy cùng phản đối, Phương Văn Phong cũng trở nên thất thế.
Sắc mặt Phó trưởng phòng Lương cũng không khá hơn, tuy nhiên ông ta cố gắng kiềm chế sự tức giận, giọng ôn hòa nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời đồng chí phối hợp công tác với chúng tôi, chúng tôi chỉ xác minh một số việc chứ không có ý gì khác.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Phó trưởng phòng Lương, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ phối hợp với cục, đây mới là trình độ lãnh đạo của cục chứ, khác hẳn so với các đồng chí ở cơ sở.
Nói xong, hắn còn mỉm cười liếc mắt nhìn Phương Văn Phong một cái.
Còn đám công nhân thì lập tức cười ồ lên.
Toàn bộ nhà máy Cơ khí nông nghiệp, nhất là ở phân xưởng sản xuất đều không ưa Phương Văn Phong, hiện giờ thấy y như vậy, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái.
Phó trưởng phòng Lương hừ một tiếng rồi xoay người đi luôn.
Phương Văn Phong vội vàng đi theo, vừa đi đến cổng liền thì thầm với Phó trưởng phòng Lương điều gì đó, có lẽ là mong Phó cục trưởng Lương bớt giận, đừng chấp nhặt với đám người không có thân phận này.
Đợi đám người Phó trưởng phòng Lương ra khỏi cửa, Trương Dương liền quan tâm hỏi han:
- Hồng Vũ, không sao chứ?
- Không sao.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.
- Đầu cơ trục lợi, thế mà họ cũng nghĩ ra được.
Cái gọi là “đầu cơ trục lợi”, chính là cách nói của thời kỳ kinh tế kế hoạch. Cùng với sự cải cách mở cửa được tiến hành sâu rộng, các thị trường cũng không ngừng thay đổi, tội danh đầu cơ trục lợi cũng biến mất.
Là một cảnh sát hình sự chứng kiến sự thay đổi của pháp luật thời kỳ cải cách mở cửa, Phạm Hồng Vũ đương nhiên biết rất rõ điều này.
- Chủ nhiệm Trương, yên tâm đi, đây có lẽ là sự điên cuồng cuối cùng thôi.
Hơn nữa xem ra, hành động của Phương Văn Phong có hiệu quả rõ ràng. Phạm Hồng Vũ đã từng nhắc nhở y, rằng phải báo cáo cho lãnh đạo địa khu mà y muốn lấy lòng thì mới có được cứu binh.
Những lời này, Phương Văn Phong nghe rõ ràng từng chữ.
Phạm Hồng Vũ hết lòng giúp đỡ Trương Dương, đây chính là biến số mà Phương Văn Phong chưa từng nghĩ đến. Đương nhiên, bản thân Phạm Hồng Vũ mặc dù đã lộ ra sự tài hoa không tầm thường, nhưng trong mắt Phương Văn Phong thì hắn chỉ là một công nhân viên bình thường. Hắn giúp Trương Dương chỉ là một chuyện nhỏ, như ra đề xuất vài chủ ý, viết phương án cải cách…tất cả những cái này đều không mang tính quyết định. Phương Văn Phong rất rõ ràng đạo lý “quan tự thượng xuất”.
Ai làm giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp, cuối cùng vẫn là lãnh đạo bên trên quyết định, không phải là cán bộ công nhân viên của nhà máy quyết định.
Phương Văn Phong coi trọng Phạm Hồng Vũ, vẫn là vì có Phạm Vệ Quốc đứng sau hứn. Tuy rằng Phạm Vệ Quốc đã chuyển lên cục Công nghiệp địa khu, nhưng dù sao ông ta cũng đã từng làm Phó chủ tịch huyện Vũ Dương mấy năm, ở trong huyện vẫn có uy tín nhất định. Chuyện lớn thì có thể không nói được, nhưng chuyện để ai làm giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì lời nói của Phạm Vệ Quốc hẳn là vẫn có trọng lượng.
Phương Văn Phong lúc đầu muốn lôi kéo Phạm Hồng Vũ, đương nhiên cũng là vì muốn Phạm Vệ Quốc sẽ mở lời nói giúp y mấy câu. Ai ngờ Phạm Hồng Vũ căn bản không để y lôi kéo, cho nên y phải thay đổi sách lược. Cho dù Phạm Vệ Quốc không thể nói giúp y mấy lời thì cũng không nói xấu y.
Lôi kéo không được Phạm Hồng Vũ thì nhất định phải ngăn chặn hắn.
Không dùng trí được thì phải dùng vũ lực.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đi đi lại lại trong phân xưởng, thống kê một vài số liệu, có ba người đàn ông dáng vẻ như cán bộ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nách kẹp chiếc cặp công văn, mặt mày nghiêm túc đi sau Phương Văn Phong xuống phân xưởng, lúc này họ đi thẳng đển trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Phó trưởng phòng Lương, đây là Phạm Hồng Vũ.
Phương Văn Phong đứng bên cạnh giới thiệu nói, ánh mắt nhìn về Phạm Hồng Vũ hiện rõ vẻ âm u, uất hận.
Ở một nhà máy nhỏ bé này, Phương Văn Phong luôn được coi là kẻ đa trí, lòng dạ quá sâu, nhưng dù sao cấp bậc của y quá thấp, so với những đại nhân vật của địa khu mà Phạm Hồng Vũ từng tiếp xúc thì giống như một trời một vực. Những người kia vui buồn không bao giờ hiện lên trên nét mặt, còn Phương Văn Phong thì chưa “tu luyện” được đến mức đó, ánh mắt của y trong lúc vô ý vẫn lộ ra những suy nghĩ trong lòng y.
- Phó bí thư Phương, xin chào.
Phạm Hồng Vũ cười, chào hỏi Phương Văn Phong một cách rất quy củ.
Phương Văn Phong luôn thích giả bộ đứng đắn thì Phạm Hồng Vũ cũng sẽ giả bộ với y. Ở một khía cạnh nào đó, Phạm Hồng Vũ hiểu rõ đạo lý “đi với Phật mặc áo cà sa, còn đi với ma thì phải mặc áo giấy.”
- Đây chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ sao?
Phó trưởng phòng Lương sa sầm mặt mày, lạnh lùng hỏi.
Rất nhiều công nhân đều dừng tay lại, tò mò hướng sang bên này đánh giá, một số người to gan còn đi đến tận nơi, tuy nhiên đều chỉ là vây quanh Phạm Hồng Vũ, phân “giới tuyến” rõ ràng đối với đám Phương Văn Phong.
- Đúng vậy, Phó trưởng phòng Lương, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
- Tôi là Phó trưởng phòng Máy nông nghiệp, tôi họ Lương, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật. Hai đồng chí này là ở tổ kiểm tra của phòng. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, chúng tôi nhận được phản ánh, nói rằng cậu có hành vi đầu cơ trục lợi. Mời cậu cùng chúng tôi về phòng một chuyến để xác minh thực hư.
Phó phòng Lương nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười cười, quay sang Phương Văn Phong nói:
- Phó bí thư Phương, động tác cũng nhanh thật đấy nhỉ, đầu óc cũng nhanh nữa, tìm ra được cái cớ này, cũng không tệ đâu.
Phương Văn Phong sắc mặt thay đổi, nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu nói thế là có ý gì, cậu nghi ngờ tôi?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Còn phải nghi ngờ sao? Hiểu rõ nhau rồi mà.
Phó trưởng phòng Lương rất không hài lòng nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, chuyện gì ra chuyện đó, cậu chỉ cần nói rõ vấn đề của mình với chúng tôi là được, không cần phải lôi chuyện khác vào.
Phạm Hồng Vũ trong lòng đều biết rõ, nếu chỉ nhận được phản ánh, thì Phó trưởng phòng không cần phải đích thân xuống đây như vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Sở dĩ bày ra trận chiến lớn như vậy chỉ là để đánh cho Phạm Hồng Vũ một đòn phủ đầu, đồng thời để cho cán bộ nhà máy phải “ chống mắt” lên mà nhìn lãnh đạo phòng Máy nông nghiệp ủng hộ Phương Văn Phong thế nào.
Thủ đoạn của Phương Văn Phong coi như cũng tạm được.
Vị Phó trưởng phòng Lương này rõ ràng muốn cho Phương Văn Phong một chỗ dựa, hiển nhiên quan hệ của hai người bọn họ không phải ở mức bình thường.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Phó trưởng phòng Lương, không phải nói có việc phải thẩm tra sao? Chưa xác minh mà tôi đã biết tôi có vấn đề rồi sao?
Phó trưởng phòng Lương vốn tưởng rằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cho dù là con trai của nguyên phó chủ tịch huyện Phạm cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Không ngờ mới mở miệng đã bị Phạm Hồng Vũ bật lại như vậy rồi. Thông thường mà nói, trò chơi từ ngữ như vậy, ý nghĩa không lớn, nhưng cũng phải xem trường hợp thế nào. Đứng trước bao nhiêu người mà Phạm Hồng Vũ lại chẳng thèm nể nang gì vị phó trưởng phòng của đơn vị chủ quản như vậy.
Các người muốn tạo uy thế phủ đầu, Phạm Hồng Vũ tôi cũng chẳng sợ.
Đoàn người đều nhìn một cái, lãnh đạo đơn vị chủ quản cũng chả có gì đáng sợ cả.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, không cần phải khua môi múa mép làm gì. Cậu có vấn đề hay không thì trong lòng cậu rõ nhất. Sau khi điều tra rõ ràng chúng tôi sẽ có kết luận chính thức.
Diện mạo của Phó trưởng phòng Lương vốn đã hung hãn, lúc này sắc mặt âm trầm, càng khiến cho người ta có cảm giác khó ưa hơn.
- Các người ở đâu đến đây? Vì sao lại đến phân xưởng gây rối?
Lúc này có một tiếng quát lớn vang lên.
Trương Dương đi nhanh tới, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời.
Thật ra gã đã biết thừa vị Phó trưởng phòng Lương này là ai, nhưng lúc này lại giả bộ không biết. Nghiêm túc mà nói, Phòng Máy nông nghiệp chỉ là thay quyền quản lý nhà máy Cơ khí nông nghiệp, còn cấp bậc thì là hai đơn vị ngang nhau. Trương Dương là ủy viên Đảng ủy nhà máy, kiêm chủ nhiệm phân xưởng sản xuất, cũng giống như Phó trưởng phòng Lương, đều là cán bộ cấp Phó phòng. Lúc khách khí thì còn để cho ông ta chút thể diện, tôn trọng mà gọi ông ta một tiếng lãnh đạo, còn nếu không thì thể hiện ra mặt luôn.
- Trương Dương, đây là Phó trưởng phòng Lương, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật.
Phương Văn Phong vội lên tiếng giải thích, nói rõ thân phận của phó phòng Lương.
- Bất kể là từ đâu đến, nếu như làm loạn phân xưởng của chúng tôi đều là không đúng. Phó bí thư Phương, anh cũng là lãnh đạo nhà máy, nội quy của nhà máy thế nào chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Trương Dương cũng không thèm để cho Phương Văn Phong chút thể diện nào, lập tức lớn tiếng nói.
- Anh…đồng chí Trương Dương, tôi nhắc lại, đây là lãnh đạo của phòng Máy nông nghiệp, đến tìm Phạm Hồng Vũ để xác minh vụ việc.
Phương Văn Phong sắc mặt lập tức trở nên âm trầm xuống, rất không hài lòng nố.
Phó trưởng Phòng Lương đến là để làm chỗ dựa cho y, giờ bị Trương Dương chẳng coi ra gì, cho nên đương nhiên y phải trở nên cứng rắn lên.
- Đồng chí Phương Văn Phong, tôi là người phụ trách việc sản xuất. Tôi có trách nhiệm giữ gìn trật tự của phân xưởng sản xuất, các anh có việc gì muốn tìm Phạm Hồng Vũ thì có thể trực tiếp gọi điện thoại, tôi sẽ truyền đạt lại. Đem xe đến diễu võ dương oai làm gì? Các anh hù dọa ai vậy?
Trương Dương trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói.
Phó phòng Máy nông nghiệp phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật đến tìm Phạm Hồng Vũ, Trương Dương vừa nghe đã thấy bực mình rồi.
Phương Văn Phong vì để lên được ghế giám đốc, đúng là đã không còn từ thủ đoạn nào rồi.
Phương Văn Phong thì có thể có hành vi phạm pháp gì chứ?
- Đúng đấy, làm lãnh đạo thì ghê gớm sao? Ở phân xưởng này người đầy ra đấy? Giả bộ cái nỗi gì, ai sợ các người chứ.
Trương Dương vừa nói dứt lời, dũng khí của công nhân cũng trở nên lớn hơn, đột nhiên có người đứng lên quát lớn.
Phương Văn Phong vẫn mỉm cười, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
Sắc mặt Phương Văn Phong lúc này càng trở nên trắng nhợt, nuốt một ngụm nước miếng, không dám lên tiếng. Cán bộ của nhà máy sợ y, đó là cá nhân với cá nhân, lúc này nhiều người như vậy cùng phản đối, Phương Văn Phong cũng trở nên thất thế.
Sắc mặt Phó trưởng phòng Lương cũng không khá hơn, tuy nhiên ông ta cố gắng kiềm chế sự tức giận, giọng ôn hòa nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời đồng chí phối hợp công tác với chúng tôi, chúng tôi chỉ xác minh một số việc chứ không có ý gì khác.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Phó trưởng phòng Lương, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ phối hợp với cục, đây mới là trình độ lãnh đạo của cục chứ, khác hẳn so với các đồng chí ở cơ sở.
Nói xong, hắn còn mỉm cười liếc mắt nhìn Phương Văn Phong một cái.
Còn đám công nhân thì lập tức cười ồ lên.
Toàn bộ nhà máy Cơ khí nông nghiệp, nhất là ở phân xưởng sản xuất đều không ưa Phương Văn Phong, hiện giờ thấy y như vậy, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái.
Phó trưởng phòng Lương hừ một tiếng rồi xoay người đi luôn.
Phương Văn Phong vội vàng đi theo, vừa đi đến cổng liền thì thầm với Phó trưởng phòng Lương điều gì đó, có lẽ là mong Phó cục trưởng Lương bớt giận, đừng chấp nhặt với đám người không có thân phận này.
Đợi đám người Phó trưởng phòng Lương ra khỏi cửa, Trương Dương liền quan tâm hỏi han:
- Hồng Vũ, không sao chứ?
- Không sao.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.
- Đầu cơ trục lợi, thế mà họ cũng nghĩ ra được.
Cái gọi là “đầu cơ trục lợi”, chính là cách nói của thời kỳ kinh tế kế hoạch. Cùng với sự cải cách mở cửa được tiến hành sâu rộng, các thị trường cũng không ngừng thay đổi, tội danh đầu cơ trục lợi cũng biến mất.
Là một cảnh sát hình sự chứng kiến sự thay đổi của pháp luật thời kỳ cải cách mở cửa, Phạm Hồng Vũ đương nhiên biết rất rõ điều này.
- Chủ nhiệm Trương, yên tâm đi, đây có lẽ là sự điên cuồng cuối cùng thôi.
/885
|