Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 197: Phó chủ tịch thường trực thị xã

/885


Cao Khiết nói:

- Đúng vậy, Tể tướng gia đinh thất phẩm quan.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:

- Không cần nói đến thất phẩm quan, năm đó Thái Bình Thiên Quốc nô tài đầu lĩnh trong phủ Đông Vương Dương Tú Thanh còn được phong Vương cơ mà. Đến tổng quản nô tài cũng được phong Vương thì Vương của Thái Bình Thiên Quốc cũng chả thấy đáng giá gì.

Nói xong Phạm Hồng Vũ lắc lắc đầu.

- Cho nên kết cục của Dương Tú Thanh mới như vậy, kẻ bề trên quá ngang ngược càn rỡ thì cũng không phải chuyện tốt.

- Kẻ bề trên?

Phạm Hồng Vũ khẽ cười, trên mặt hiện lên chút thần sắc cổ quái, dường như không có là đúng. Vốn trong lòng Phạm Hồng Vũ, cũng chưa bao giờ coi Dương Tú Thanh là một đại nhân vật. Chỉ có điều không nói trước mặt Cao Khiết mà thôi, đương nhiên bối cảnh cũng có ảnh hưởng rất nhiều…

Phạm Hồng Vũ cho rằng, những người như Dương Tú Thanh đều không xứng đáng được gọi là khởi nghĩa nông dân, ngoài việc hủy diệt truyền thống văn hóa kế thừa, không ngừng tiêu hao tiền của sức lực, chẳng có gì đáng để nói cả.

Tuy nhiên xem ra Cao Khiết cũng không đánh giá vị Đông Vương này được cao cho lắm, mà cô cũng đồng ý với những điều Phạm Hồng Vũ nói.

- Chủ nhiệm Lục được điều đến phòng Nghiên cứu chính sách, cũng có thể coi là một bước thông thiên rồi.

- Cho nên Lục Nguyệt lúc này sẽ ra ngoài, trực tiếp đến địa khu Ngạn Hoa?

Cao Khiết lập tức trở nên “cảnh giác”, trừng mắt nhìn hắn hỏi:

- Cậu có ý gì? Điều phối cán bộ, từ trước đến giờ đều phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Cán bộ công tác ở trung ương xuống địa phương giao lưu nhậm chức là điều hết sức bình thường.

- Tôi biết là như thế. Tuy nhiên cả nước nhiều huyện và địa khu như vậy, trưởng phòng Lục đi chỗ nào mà chẳng được, sao cứ phải đến Ngạn Hoa chúng ta? Một nơi xó xỉnh này, Lục Nguyệt là người thông minh, sao phải chọn một địa phương như vậy, cho nên tôi hơi nghi ngờ động cơ của anh ta.

- Sao thế, có người thích tôi, thì ảnh hưởng đến Chủ tịch thị trấn Phạm rồi hả?

Cao Khiết cười lạnh hỏi.

- Không dám.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, giọng điệu hơi rầu rĩ.

Cao Khiết lập tức hỏi ngược lại:

- Nếu như vậy, thì cậu lo lắng cái gì?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư Cao, Phạm Hồng Vũ tính tình tuy ngay thẳng , cứng rắn nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Có người ngàn dặm đến đây, muốn đối phó chính là một khối chướng ngại vật là tôi đây. Bỉ nhân bất tài, nhưng cũng không muốn bị người ta cho một cước đá văng ra..

Cao Khiết có chút đau đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghiêm túc nói:

- Hồng Vũ, cậu có phải quá nhạy cảm không? Rất có thể, đây chỉ là một lần giao lưu cán bộ bình thường. Cậu đừng có coi ai cũng là địch như thế.

Vốn đây là “chủ đề ngoài”, nhưng thấy Phạm Hồng Vũ nghiêm túc như vậy, Cao Khiết cũng không thể không coi là quan trọng được. Ít nhất lúc này, cô và Phạm Hồng Vũ là người một nhà;.

- Lo trước khỏi họa. Nếu đúng là tôi nhạy cảm, đương nhiên không thể tốt hơn. Vô duyên vô cớ, tôi cũng không muốn kết thù kết oán với người ta. Nhất là người như Lục Nguyệt, không ai muốn làm đối thủ với anh ta cả. Nếu chẳng may….tôi cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý, đỡ phải nước đến chân mới nhảy thì không kịp.

Cao Khiết nghiêm giọng nói:

- Hồng Vũ, bất kể thế nào. Công việc là công việc, việc tư là việc tư, không thể lẫn lộn được.

- Không thành vấn đề, bất kể là ai đến thì tôi cũng sẽ nhất định làm tốt công việc.

- Đúng, chỉ cần công tác làm tốt, thì người ta muốn tìm được điểm yếu của cậu cũng không dễ dàng. Hồng Vũ, cậu cũng nên biết, tình cảnh của tôi lúc này, không kéo dài lâu nữa. Thời khắc mấu chốt, cậu chớ để những việc không liên quan làm nhiễu loạn tầm mắt của mình.

Cao Khiết nói.

Cái gọi là “tình cảnh tôi lúc này”, tự nhiên là để chỉ việc Cao Khiết phải kiêm cả Chủ tịch thị trấn và Bí thư.

Cao Khiết kiêm chức, sớm hay muộn cũng phải nhường lại.

Bất kể phân tích theo phương diện nào, Cao Khiết đều hy vọng mũ quan này có thể dừng trên đầu Phạm Hồng Vũ. Với năng lực của Phạm Hồng Vũ, ở thị trấn Phong Lâm này rất ít người có thể vượt qua. Chướng ngại lớn nhất để Phạm Hồng Vũ lên chức Chủ tịch thị trấn chính là tuổi tác và kinh nghiệm lý lịch.

Mặc dù chính sách hiện tại của trung ương, phải quán triệt việc trẻ hóa đội ngũ cán bộ, nhưng phải là “trẻ hóa” chứ không phải “ngây thơ hóa” cán bộ. Pháp luật quy định 18 tuổi là phải chịu hoàn toàn chịu trách nhiệm với mọi hành vi của mình, được coi là người đã trưởng thành. Nhưng trong thể chế, thì hơn 20 tuổi cũng vẫn chỉ là một nhóc con.

Người như Lục Nguyệt, thì mới miễn cưỡng được gọi là “trẻ hóa”

- Yên tâm đi, cái gì nặng cái gì nhẹ tôi còn phân biệt rõ ràng lắm.

Cao Khiết yên tâm gật gật đầu, tuy nhiên câu tiếp theo của Phạm Hồng Vũ, lại khiến cho Cao Khiết không nói gì.

- Chỉ cần anh ta có ý định với chị, thì mọi việc đều dễ thương lượng…

Người này đúng thật là…

Dường như Bí thư Cao và hắn có mối quan hệ gì đó đặc thù vậy.

Quả nhiên da mặt dày như tường thành.

- Đừng nói lung tung nữa.

Sau phút “ngỡ ngàng”, cao khiết mới hầm hừ nói.



Đầu tháng 11, một chiếc xe jeep quân dụng kiểu cũ tiến vào trụ sở Thị ủy Ngạn Hoa, sau đó dừng ở nhà xe cạnh khu nhà số 2, Phó Chủ tịch thị trấn Phạm vóc dáng cao lớn nhảy từ trên xe xuống, chỉnh lại y phục của mình một chút, liền chậm rãi đi lên.

Hai khu nhà số 1, số 2 của thị xã đều là “vá lại”

Lầu số 1 là tòa nhà làm việc của Thị ủy, lầu số 2 là của UBND thị xã.

Đây cũng là “bút tích” của Lư Vệ Đông sau khi lên làm Bí thư Thị ủy. Vốn Tống Mân tính toán xây dựng mới khu nhà làm việc, hợp hai làm một, xây dựng một khu nhà lớn để Thị ủy và UBND cùng làm việc một chỗ.

Tính cách của Tống Mân là như vậy, tất cả mọi việc đều không “ngại” người trên, điểm này từ việc ông ta đi xe xịn hơn cả Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa là có thể nhìn ra được. Khi quyết định việc này, tự nhiên cũng không để ý đến trụ sở của địa khu cũng đã rất cũ kỹ.

Thế nào cũng phải xây mới.

Chẳng lẽ trụ sở UBND địa khu trăm năm không xây mới thì các huyện thị phía dưới cũng phải chịu khổ theo sao?

Thị xã Ngạn Hoa đứng đầu trong một thị xã tám huyện của địa khu, xây một trụ sở khang trang thì có gì là không được?

Tuy nhiên về sau, tòa nhà mới không xây, có người nói là do tài chính không đủ, cũng có người nói là vì lúc đó Phó Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn phản đối, Khâu Minh Sơn cho rằng đây là lãng phí, địa khu Ngạn Hoa còn nghèo như vậy, có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tại sao lại vội vàng xây trụ sở như vậy? Tiền lệ này mở ra, chẳng khác nào tạo ra một lỗ hổng lớn.

Thị xã Ngạn Hoa xây được thì các huyện khác tại sao lại không xây được.

Tống Mân áp dụng phương thức “may lại” này, vừa không phải căng thẳng với Khâu Minh Sơn, vừa giữ được “uy tín” của mình. Nói thé nào thì Tống Mân cũng là Ủy viên Địa ủy, cấp bậc bằng với Phó bí thư Địa ủy.

Trong mắt Phạm Hồng Vũ, hai tòa nhà làm việc sau khi đã tu sửa chẳng ra cái gì, thật giống như một người đẹp hết thời, đắp thật nhiều son phấn lên trên mặt, để muốn trở về “thời 18”, tuy nhiên lại không thể nào che dấu được nếp nhăn trên trán và vết chân chim trên khóe mắt.

Tuy nhiên giờ khắc này, đồng chí Phạm Hồng Vũ tự nhiên không có nhã hứng để ngắm nhà làm việc đẹp hay xấu.

Mà hắn đến để báo cáo công tác.

Đến để báo cáo cho Phó bí thư thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa mới nhậm chức – Lục Nguyệt về công tác xây dựng kinh tế thị trấn Phong Lâm.

“Tình báo” của Cao Nhã rất chuẩn xác, sau cuộc điện thoại với Cao Khiết không lâu, thì bộ máy thị xã Ngạn Hoa liền có sự điều chỉnh, bắt đầu Phó chủ tịch thường trực thị xã bị điều đi, Lục Nguyệt từ trung ương đến trực tiếp thay thế vị trí này.

Sự sắp xếp này có chút nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.

Vốn tưởng rằng, Lục Nguyệt sẽ tiếp tục làm công tác tổ chức, lớn nhất có thể sắp xếp làm Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy.

Bởi vì Lục Nguyệt trước đây chưa có kinh nghiệm cơ sở, trực tiếp đảm nhiệm Phó trưởng ban tổ chức thì có chút không thích hợp.

Trưởng ban tổ chức của các huyện thị thì cấp bậc không cao, nhưng cũng là chức vụ vô cùng quan trọng, yêu cầu đối với người đảm nhiệm chức vụ này là rất cao, không có kinh nghiệm nhất định thì rất khó làm được.

Lục Nguyệt lần này ra ngoài, bất luận là có phải vì Cao Khiết mà đến không, thì ít nhất cũng thuộc loại “mạ vàng” và “rèn luyện”. Nếu Lục thành Đống đang ở giai đoạn “cường thế thượng thăng” thì khả năng sẽ không để Lục Nguyệt đi “mạo hiểm”.

Đương nhiên, Lục Nguyệt sau này muốn lên một cấp nữa, tốt nhất là có kinh nghiệm ở cơ sở, nhưng điều đó cũng phải đợi Lục Nguyệt ở Ban Tổ chức địa ủy thích ứng một thời gian, thăm dò tình hình rồi mới sắp xếp xuống.

Không ngờ chức vụ mới của Lục Nguyệt, chính là Phó chủ tịch thường trực thị xã, trực tiếp từ công tác tổ chức bước sang lĩnh vực kiến thiết kinh tế. Xem ra Lục Nguyệt cũng không muốn làm mãi một công việc, nhiều công việc khác cũng nên thử. Dù sao ở trong hệ thống tổ chức thì con đường thăng tiến khá hẹp, lên chức cũng bị hạn chế.

Nhân lúc còn trẻ, tích nhiều kinh nghiệm công tác một chút, con đường thăng chức của Lục Nguyệt sau này sẽ rộng mở hơn nhiều.

Hơn nữa “điểm đến” của Lục Nguyệt lần này cũng có thể được coi là “dọa người’.

Phó chủ tịch thường trực thị xã trước, chức vụ trong Đảng chỉ là Thường vụ thị ủy, Lục Nguyệt vừa đến liền trực tiếp được sắp xếp kiêm chức Phó Bí thư, để phát đi một tín hiệu rằng – lai lịch của tôi không nhỏ.

/885

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status