Chương 017.1 Bà cụ Diệp la lối khóc lóc
Những lời này của cha Diệp, giống như một chậu nước đá dội lên người Diệp Vũ từ đầu đến chân, dội khiến cô lạnh đến thấu tim.
Cho dù cha thiên vị con gái riêng, nhưng công khai cản trở ngay ở trong hôn lễ, Diệp Vũ cũng chưa từng thật sự để ý đến điều đó, nhưng một câu nói vừa rồi kia "Gia sản đều là vật ngoài thân", lại triệt để khiến trái tim cô lạnh lẽo... Cơ nghiệp năm trăm năm lịch sử của nhà họ Diệp, hơn hai mươi đời người tận lực dùng máu tươi và tính mạng để bảo vệ gia sản này, truyền thừa gia sản này, nhưng đến đáy mắt của cha, lại không đáng giá một đồng?
Trong mắt của ông ta, rốt cuộc là có nhà họ Diệp hay không ? !
Trái tim lạnh lẽo, nhưng trên mặt Diệp Vũ cũng không biểu hiện bất kỳ điều gì, ngược lại là cười nhẹ, ánh mắt liếc nhìn gương mặt gian xảo của bà cụ Diệp, thản nhiên nói, "Bà nội, cha, trên gia quy của nhà họ Diệp, có quy củ truyền cho con trai không truyền cho con gái nhà họ Diệp sao? Ba mươi hai điều gia quy của nhà họ Diệp, thân là con gái của nhà họ Diệp, con chỉ nhớ ông nội dùng mọi cách để dặn dò: Lợi ích của gia tộc cao hơn mọi thứ. Nhưng cho tới bây giờ cũng không biết, hiếu thuận lại cao hơn lợi ích của gia tộc?"
Bà cụ Diệp bị những lời này làm tức đến gần chết, nâng tay lên đánh Diệp Vũ, vừa đánh vừa chửi, "Đồ tiện nhân trơ trẽn vô liêm sỉ như mày! Từ khi nào nhà họ Diệp tao đến lượt thứ mất tiền như mày nói chuyện? Nói cho mày biết, không có lão bất tử đó, ở nhà họ Diệp này, tao chính là ông trời! Mày dám ngỗ ngược với tao, tao sẽ bảo ba mày dìm lồng heo mày, đánh chết mày cũng không quá đáng!"
Diệp Vũ lắc người, tránh thoát bàn tay đang đưa tới của bà cụ Diệp, lưu loát xoay người, trực tiếp vọt đến sau lưng Quân Minh Dực, cười lạnh nhìn bà cụ Diệp, trong đáy mắt tràn đầy vẻ uy hiếp, "Bà nội, tốt hơn là bà vẫn đừng tức giận, việc làm ăn của nhà họ Tô còn phải dựa vào sự quan tâm của bà đó... Nếu bà bị tức chết, trong lúc cháu gái đau lòng, thì không đảm bảo nhà họ Tô còn có thể ở trong danh sách tứ đại hào môn hay không đâu!"
Một câu nói, đã khiến tay của bà cụ Diệp ngừng ở giữa không trung, cô nhóc này... Là đang lấy nhà họ Tô để uy hiếp mình? !
Trong nháy mắt, bà cụ Diệp lại nổi trận lôi đình, "Mày là thứ hèn hạ! mày tạo phản rồi! Lại dám lấy nhà họ Tô uy hiếp tao sao? Nếu mày dám động vào một sợi tóc của nhà họ Tô , thì tao sẽ đánh chết thứ hèn hạ đĩ điếm mày đấy! Mày là đồ tai tinh mất tiền... Mày đây là muốn giết chết tao à! Bà cụ sắp già như tao còn phải bị tiện nhân uy hiếp như vậy, tao không muốn sống nữa!"
Đông đảo các tân khách đều âm thầm lắc đầu than thở, hôm nay nhìn người của nhà họ Diệp và bà cụ Diệp hồ đồ này, thảo nào khi còn sống ông cụ Diệp phải giao phó sản nghiệp của gia tộc cho trưởng tôn nữ Diệp Vũ này.
Bà cụ Diệp nổi giận rồi, đương nhiên không quan tâm nhiều như vậy, nhưng gia chủ cũ của nhà họ Tô lại nhìn hiểu sự uy hiếp sâu đậm trong đáy máy của cô cả nhà họ Diệp, trong lòng thầm mắng ông cụ Diệp đã qua đời, nhưng lại kiêng kỵ cô cả nhà họ Diệp đang nắm được gia sản này sẽ gây ngáng chân cho nhà họ Tô, nên chỉ có thể đứng dậy, kéo cánh tay của bà cụ Diệp, cẩn thận khuyên nhủ, "Chị họ à, có lời gì, chị về nhà rồi hãy nói, hôm nay là ngày liên hôn của hai nhà, chị... nếu chị tiếp tục ồn ào như vậy, chỉ có thể khiến người khác chê cười."
/2815
|