Cô khó chụi đóng cửa xe Limous chiến mã yêu quý của mình đầy tức giận, lắc lư chiếc khóa xe trong tay cùng đoàn vệ sĩ và quản gia Hong bước vào.
Vừa vào, vật chướng mắt đã lù lù trước mắt, gia đình cô và gia đình nhà William cười cười nói nói vui vẻ dưới ánh đén vàng xa xỉ. Thấy cô về, William vui mừng, người ngẩn ra, thốt lên.
- Oryoll.
Cô không thể chụi được ngôn từ ấy, gọi thẳng tên cô làm như thân thiết lắm vậy. Giữa cậu ta và cô có gì sao? Nực cười.
- Oryoll, con về rồi đó hả? Mau ngồi đi - Mẹ cô sang trọng bước đến.
Cô không nói gì cúi người rồi ngồi vào vị trí. Cô khó chụi trước ánh mắt của cậu nhìn mình. Không hiểu vô tình hay cố ý mà mẹ đẩy cô ngồi đối diện cậu ta.
- Mà chắc phải vậy thôi, chúng tôi đến tạm biệt gia đình ngài rồi phải bay về Mỹ. -
Thượng nghĩ sỹ đặt ly trà xuống nói.
- Vâng, thật tiếc .
- Hy vọng tháng sau chúng ta sẽ lại gặp nhau tại NewYork. - Phu nhân cười tươi.
- Ồ, dĩ nhiên rồi. Lễ đính hôn sẽ được cử hành theo dự định. - Chủ tịch hài lòng.
- Hai con không có gì để nói trước khi về nước sao - Mẹ cô mở lời.
- Dạ ... - Cậu gãi đầu ngại ngùng.
- Không, thưa mẹ. Con lên phòng - Cô quẳng chìa khóa lên ra sau rồi đủng đỉnh lên phòng.
Mọi người hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô thì Kai xen vào đỡ lời đồng thời giảm họa tăng chuẩn bị bùng cháy trong người ba.
- Mong mọi người cho qua. Hôm nay Oryoll gặp vài chuyện không vui nên cách cư xử hơi thô lỗ. Tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người .
- Có gì đâu chứ. Không sao mà. Tôi rất mong có ngày nó làm dâu đấy - Phu nhân che miệng cười thích thú.
- Cô ấy càng vậy con càng thích - William mỉm cười đầy ẩn ý.
.......................................
Cậu ngồi một mình bơ vơ giữa sóng biển bao la. Cậu trơ trọi, lạc lõng như những ngày cậu phiêu bạt giữa dòng đời. Biển vẫn êm đềm vậy mà sao trái tim cậu không khỏi thổn thức, đau đớn.
Suốt cuộc đời cậu lênh bênh, giờ xa cô rồi, cuộc đời tẻ nhạt như cũ, sống chẳng thiết với cậu nữa. Từng đợt gió nhẹ thổi tung tóc , nhưng cậu không có ý vuốt lại.
Nhặt chiếc lá rơi bên cạnh, cậu gấp lại, đưa vào miệng bắt đầu thổi.
Dụng cụ dân dã, nhưng điệu nhạc cậu thổi ra du dương theo sóng biển ngây ngất lòng ẩn chứa bao nỗi buồn u uất. Ai nói cậu sắt đá không sợ gì, có cậu sợ .... sợ cô đơn, sợ mất người mình yêu thương. Biển hỏi
- Yêu cô không?
- Có .
- Có nhớ cô không?
- Có
- Có thể hy sinh để bảo vệ cô không?
- Có. Hy sinh tất cả.
- Có muốn quay về .... nữa không?
- Không...
- Tại sao?
- Sợ. Sợ không thể giữ tay cô lại...
Cậu gục mặt xuống,buồn bã. Bỗng một bàn tay săn chắc đặt lên vai cậu, cậu ngạc nhiên thốt lên
- Cô chủ. - giọng nói chứa đầy niềm vui sướng và hạnh phúc.
- Cậu yêu cô chủ đến thế sao ? - Florent xỏ tay vào túi đứng hiên ngang cạnh cậu
- Khỏi hẳn rồi chứ? - cậu thất vọng hỏi.
- Ừ. Ngạc nhiên không? Tôi biết nơi này quả lại giỏi ha ha - hắn khẽ cười
Cậu im lặng quay đi.
- Cậu rất yêu cô chủ của cậu. Phải không? - Hắn lặp lại
- Ừ. Rất yêu - cậu thành thật thổ lộ trước tình địch. - Còn cậu.?
- Lúc đầu thì chướng mắt, giờ thì ..... giống cậu. Tôi giống cậu nhiều đấy nhỉ? Tôi đã quyết định rời khỏi ngôi nhà chẳng giống nhà đó. Tôi đã bị gia đình bỏ rơi, bị người tôi yêu bỏ rơi. - Hắn nhìn Alex mỉm cười gượng gạo.
- Cậu biết mọi chuyện rồi hả? Đáng ngạc nhiên.
- Quản gia Hong là chú ruột tôi. Tôi tình cờ gặp ông ta lúc ông ta đến đây. Qua một cuộc nói chuyện, tôi đã hỏi và biết tất cả. Oryoll sẽ đính hôn với William ngày 6 tháng sau nghĩa là 14 ngày nữa.
- Ra vậy. Giờ cậu ở đâu?
- Lang thang thôi. Đang tính xin cậu ké vài ngày đây ha ha - Hắn bật cười.
- Không vấn đề.
- Vậy nhé - Nói xong hắn quay ra xe đạp lấy ba bịch thức ăn vào trong - Đó là tất cả những gì tôi có. Mà đi xe hàng hiệu quen rồi giờ nhìn xe đạp lạ lắm hả?
Alex lắc đầu rồi khoác vai Florent vào trong. Trời đã tối hắn, cả bờ biển chỉ còn một góc sáng duy nhất tỏa ra từ căn nhà gỗ.
Vừa vào, vật chướng mắt đã lù lù trước mắt, gia đình cô và gia đình nhà William cười cười nói nói vui vẻ dưới ánh đén vàng xa xỉ. Thấy cô về, William vui mừng, người ngẩn ra, thốt lên.
- Oryoll.
Cô không thể chụi được ngôn từ ấy, gọi thẳng tên cô làm như thân thiết lắm vậy. Giữa cậu ta và cô có gì sao? Nực cười.
- Oryoll, con về rồi đó hả? Mau ngồi đi - Mẹ cô sang trọng bước đến.
Cô không nói gì cúi người rồi ngồi vào vị trí. Cô khó chụi trước ánh mắt của cậu nhìn mình. Không hiểu vô tình hay cố ý mà mẹ đẩy cô ngồi đối diện cậu ta.
- Mà chắc phải vậy thôi, chúng tôi đến tạm biệt gia đình ngài rồi phải bay về Mỹ. -
Thượng nghĩ sỹ đặt ly trà xuống nói.
- Vâng, thật tiếc .
- Hy vọng tháng sau chúng ta sẽ lại gặp nhau tại NewYork. - Phu nhân cười tươi.
- Ồ, dĩ nhiên rồi. Lễ đính hôn sẽ được cử hành theo dự định. - Chủ tịch hài lòng.
- Hai con không có gì để nói trước khi về nước sao - Mẹ cô mở lời.
- Dạ ... - Cậu gãi đầu ngại ngùng.
- Không, thưa mẹ. Con lên phòng - Cô quẳng chìa khóa lên ra sau rồi đủng đỉnh lên phòng.
Mọi người hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô thì Kai xen vào đỡ lời đồng thời giảm họa tăng chuẩn bị bùng cháy trong người ba.
- Mong mọi người cho qua. Hôm nay Oryoll gặp vài chuyện không vui nên cách cư xử hơi thô lỗ. Tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người .
- Có gì đâu chứ. Không sao mà. Tôi rất mong có ngày nó làm dâu đấy - Phu nhân che miệng cười thích thú.
- Cô ấy càng vậy con càng thích - William mỉm cười đầy ẩn ý.
.......................................
Cậu ngồi một mình bơ vơ giữa sóng biển bao la. Cậu trơ trọi, lạc lõng như những ngày cậu phiêu bạt giữa dòng đời. Biển vẫn êm đềm vậy mà sao trái tim cậu không khỏi thổn thức, đau đớn.
Suốt cuộc đời cậu lênh bênh, giờ xa cô rồi, cuộc đời tẻ nhạt như cũ, sống chẳng thiết với cậu nữa. Từng đợt gió nhẹ thổi tung tóc , nhưng cậu không có ý vuốt lại.
Nhặt chiếc lá rơi bên cạnh, cậu gấp lại, đưa vào miệng bắt đầu thổi.
Dụng cụ dân dã, nhưng điệu nhạc cậu thổi ra du dương theo sóng biển ngây ngất lòng ẩn chứa bao nỗi buồn u uất. Ai nói cậu sắt đá không sợ gì, có cậu sợ .... sợ cô đơn, sợ mất người mình yêu thương. Biển hỏi
- Yêu cô không?
- Có .
- Có nhớ cô không?
- Có
- Có thể hy sinh để bảo vệ cô không?
- Có. Hy sinh tất cả.
- Có muốn quay về .... nữa không?
- Không...
- Tại sao?
- Sợ. Sợ không thể giữ tay cô lại...
Cậu gục mặt xuống,buồn bã. Bỗng một bàn tay săn chắc đặt lên vai cậu, cậu ngạc nhiên thốt lên
- Cô chủ. - giọng nói chứa đầy niềm vui sướng và hạnh phúc.
- Cậu yêu cô chủ đến thế sao ? - Florent xỏ tay vào túi đứng hiên ngang cạnh cậu
- Khỏi hẳn rồi chứ? - cậu thất vọng hỏi.
- Ừ. Ngạc nhiên không? Tôi biết nơi này quả lại giỏi ha ha - hắn khẽ cười
Cậu im lặng quay đi.
- Cậu rất yêu cô chủ của cậu. Phải không? - Hắn lặp lại
- Ừ. Rất yêu - cậu thành thật thổ lộ trước tình địch. - Còn cậu.?
- Lúc đầu thì chướng mắt, giờ thì ..... giống cậu. Tôi giống cậu nhiều đấy nhỉ? Tôi đã quyết định rời khỏi ngôi nhà chẳng giống nhà đó. Tôi đã bị gia đình bỏ rơi, bị người tôi yêu bỏ rơi. - Hắn nhìn Alex mỉm cười gượng gạo.
- Cậu biết mọi chuyện rồi hả? Đáng ngạc nhiên.
- Quản gia Hong là chú ruột tôi. Tôi tình cờ gặp ông ta lúc ông ta đến đây. Qua một cuộc nói chuyện, tôi đã hỏi và biết tất cả. Oryoll sẽ đính hôn với William ngày 6 tháng sau nghĩa là 14 ngày nữa.
- Ra vậy. Giờ cậu ở đâu?
- Lang thang thôi. Đang tính xin cậu ké vài ngày đây ha ha - Hắn bật cười.
- Không vấn đề.
- Vậy nhé - Nói xong hắn quay ra xe đạp lấy ba bịch thức ăn vào trong - Đó là tất cả những gì tôi có. Mà đi xe hàng hiệu quen rồi giờ nhìn xe đạp lạ lắm hả?
Alex lắc đầu rồi khoác vai Florent vào trong. Trời đã tối hắn, cả bờ biển chỉ còn một góc sáng duy nhất tỏa ra từ căn nhà gỗ.
/39
|