Bóng đêm mông lung, trăng tròn treo trên đỉnh đầu.
Nam Nhiễm có hơi luyến tiếc, rất muốn đưa Hoắc Xu đi cùng. Hai tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hoắc Xu, hệ thống thấy ánh mắt này của ký chủ quá dọa người, giống như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta. Nhưng Hoắc Xu lại không có chút phản ứng nào tựa như dù có bị cô nhìn chằm chằm thế nào cũng không cảm thấy kì lạ.
Cuối cùng Nam Nhiễm cũng chịu nhấc chân đi về phía cửa sổ.
Hoắc Xu vừa thấy động tác này của cô, há mồm định nói: "Em..." Lời còn chưa nói xong đã thấy Nam Nhiễm xoay người nhảy xuống cửa sổ.
Hai con ngươi của anh co lại, nhanh chóng đi tới cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài. Chỉ thấy một bóng hình nhỏ nhắn nhanh nhẹ đi qua bụi cỏ sau đó chạy ra khỏi bệnh viện. Nhìn phương hướng rời đi của Nam Nhiễm, Hoắc Xu sờ sờ cái vòng tay trên cổ tay của mình vài cái. Đôi môi mỏng bạc cong lên nở nụ cười thật nhẹ.
Bóng đêm yên tĩnh, cả phòng bệnh nhanh chóng trở lại dáng vẻ yên bình vốn có của nó.
Vốn dĩ cho rằng Nam Nhiễm leo cửa sổ tới thăm anh chỉ là do hứng thú nhất thời. Không ngời, buổi tối ngày hôm sau, cùng thời gian đó, cùng cánh cửa sổ đó, cô lại tiếp tục leo cửa sổ vào phòng bệnh.
Lúc Hoắc Xu nhìn thấy Nam Nhiễm, hai mắt như phát sáng. Sau đó, anh tháo máy đo nhịp tim trên người mình xuống, cởi hai nút áo ở cổ ra, để lộ bờ vai và lồng ngực rắn chắc.
Quầng thâm dưới mắt Nam Nhiễm hiện lên rõ ràng dường như đêm qua cô không có nghỉ ngơi tốt.
Thời điểm đi đến trước giường bệnh, đầu cô còn gật lên gật xuống khiến người ta có cảm giác nếu không phải do có ý chí kiên cường chống đỡ thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể nằm ra đất ngủ say.
"Mấy ngày nữa anh mới xuất viện?" Vừa hỏi, cô vừa sờ cánh tay mát lạnh của anh. Ngữ điệu kia nghe có hơi bất đắc dĩ.
Hoắc Xu nhẹ nhàng khép lòng bàn tay mình lại, nắm chặt lấy tay cô, nhìn Nam Nhiễm không hề phòng bị vô cùng tự nhiên dựa đầu vào ngực mình.
Anh nói: "Bác sĩ bảo phải vài ngày nữa."
Nam Nhiễm nghe vậy gật đầu, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Có phải bác sĩ không cấm anh với em ngủ chung không?"
Cô duỗi tay ôm chầm lấy anh, nói thầm: "Sau này em sẽ ở lại đây ngủ, không về nữa."
Từ nhà cô đến bệnh viện, nếu lái xe cũng phải mất hai mươi phút còn nếu đi bộ thì mất cả một tiếng đồng hồ. Ngày hôm qua cô đã tiêu hết số tiền bản thân có để đón xe tới đây cho nên không có tiền bắt xe đi về. Cuối cùng cô phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về tới nhà nhưng chỉ mới ngủ được một lúc thì đúng 5 giờ sáng đã bị người đại diện gọi dậy đi chụp quảng cáo.
Trước khi ngủ, cô ngẩng đầu nhìn chén thuốc còn đặt trên bàn.
Nam Nhiễm giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ vài cái lên bàn.
"Có phải anh nên uống hết thuốc không?"
Nam Nhiễm vô cùng để tâm tới sức khỏe của Hoắc Xu, so với trước đây, dù ở thời điểm nào cô cũng rất để tâm. Cô không muốn lại phải chứng kiến cảnh tưởng dạ minh châu ngã vào lòng cô, sau đó không một tiếng báo trước đã bỏ cô mà đi. Đây cũng là lý do khiến cô thà rằng phải đi bộ hơn một tiếng cũng phải cố chấp tới xem dạ minh châu.
Hoắc Xu nhìn chén thuốc kia một cái, sau đó duỗi tay bưng lên.
Không phải anh sợ thuốc khó uống, chỉ là anh rất hay quên mình phải uống thuốc.
/772
|