Âu Dương quản sự cúi đầu không nói, Đông Phương phu nhân kia bị các đệ tử vây vòng tròn xung quanh, tuy rằng không ai dám động đến nàng, nhưng cũng đừng hòng rời đi nửa bước, không khỏi vội la lên: "Lão gia! Chàng sao lại đối với ta như vậy!"
Đông Phương Thanh Kỳ giống như không nghe thấy nàng tố khổ, chỉ nhìn Âu Dương, thấp giọng nói: "Ta xem ngươi như huynh đệ, ngươi lại sau lưng đâm người một đao. Chi bằng đem tiền căn hậu quả đều nói một lần, nói cho ta biết, vì sao?"
Âu Dương trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói nhỏ: "Người Yêu khác đường, làm sao lại có nhiều vì sao chứ. Mười hai năm trước ngươi đã cứu ta, ta tận tâm làm việc cho ngươi, đã trả lại phần ân tình này. Nay ân đã trả xong, ta và ngươi từ nay về sau không còn can hệ."
"Ngươi là yêu? !" Không riêng gì Đông Phương Thanh Kỳ, tất cả mọi người đều chấn động.Âu Dương lãnh đạm nói : "Như thế nào, biết ta là yêu, đều cảm thấy hết thảy liền theo lẽ thường sao? Ta đoạt thê tử của ngươi, còn đem theo tội phạm quan trọng. . . Cũng bởi vì ta là yêu. . . Kết quả này ngươi có thể tiếp thu đi."
"Ta không nhớ đã từng cứu ngươi, cho nên đối với ngươi cũng không nói tới ân tình gì. Trái lại ngươi tận tâm tận lực làm việc cho Phù Ngọc đảo ta, mười năm nay ta thực cảm kích. Lần này ta có thể thả ngươi đi, nhưng kẻ này không thể mang đi."
Đông Phương Thanh Kỳ chỉ vào kẻ lưng gù núp ở phía sau Âu Dương kia, gã toàn thân bọc vải bố, cái gì cũng nhìn không tới.
Âu Dương sờ soạng thương thế phía sau lưng, cắn răng một cái hung hăng rút ra thiết tiễn kia, vứt xuống, máu bắn đầy đất. Đông Phương phu nhân ở phía sau nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, rất ư thương tiếc gọi y một tiếng: "Đồng lang. . . không sao chứ?"
Âu Dương lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Kỳ, lãnh đạm nói : "Hắn bị đời đời kiếp kiếp của các ngươi bắt giam nhiều năm như vậy, cũng nên thấy lại ánh mặt trời rồi. Theo như đạo lý của phàm nhân các ngươi, ngươi đối với ta có ân, ta vốn không nên làm chuyện có lỗi với ngươi.
Dứt lời y giơ tay nhấc người nọ lên. Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cư nhiên nhẹ nhàng bay lên, đảo mắt liền cách khoảng ba bốn thước. Đông Phương Thanh Kỳ làm sao có thể để y đào tẩu ở ngay trước mắt, lập tức rút ra bảo kiếm bên hông, kiếm kia tên là Kinh Hồng, có thể tùy ý dài ngắn, tùy tâm mà biến, năm đó ở Lộc Đài sơn chính là dựa vào thanh kiếm này đả thương thiên cẩu cùng cổ điêu.
Âu Dương mắt thấy sau lưng một đạo hàn quang đâm thẳng đến, hiểu được lợi hại, không dám cứng rắn giáp mặt, ngay tức khắc trên không trung nhẹ nhàng xoay tròn, để nó sượt qua. Chợt nghe phía dưới truyền đến âm thanh u oán của Đông Phương phu nhân:
Âu Dương muốn tránh né đã là không kịp, cổ tay nắm lấy người nọ bị Kinh Hồng đâm trúng. Ngón tay nhất thời không có khí lực, N
gười nọ thẳng tắp rớt xuống, bị Phiên Phiên một phen vớt trụ. Tiếp theo đó là sửng sốt ---- gã này không kêu cũng không động, hơn nữa cơ thể nặng như kim loại, suýt nữa muốn tuột khỏi tay.
Âu Dương thấy người bị đoạt đi, lập tức hạ xuống đất muốn cướp lại, Đông Phương Thanh Kỳ rút kiếm cùng y đấu cùng một chỗ, chỉ cảm thấy y thân mình mềm nhũn, mũi kiếm đâm tới cũng là sượt qua, giống như đâm phải một khối da giấy thực dày. Mình cùng y ở chung mười năm, luôn xem y như thân huynh đệ, lại thương y không biết công phu, mỗi lần hảo ý muốn dạy y, lại luôn bị khéo léo từ chối.
Nay ông rốt cuộc cũng hiểu được y tại sao phải khéo léo từ chối. Y thân pháp nhẹ nhàng mềm mại, quả thực so với công phu Phù Ngọc đảo còn càng nhuyễn hơn một tầng, mỗi quyền mỗi cước không tốn chút sức, xích thủ không quyền liền ngăn trở toàn bộ công kích của ông. Ông hiểu được đây là đang nhường, Âu Dương là Yêu, nếu thật sự phát lực, ngay cả là người tu tiên tu hành nhiều năm cũng chịu không nổi. Phàm nhân cùng yêu ma thần linh chênh lệch, như là trời và đất, ngay cả liều mạng đuổi theo, cũng phần lớn là uổng công.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Thanh Kỳ đột nhiên cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn. Trên đời này còn có cái gì là có thể hoàn toàn tin cậy? Thê tử toàn tâm yêu thương lòng có người khác, trực tiếp phản bội mình; kẻ xem như huynh đệ giấu diếm chính mình mười năm, trước khi đi còn muốn cướp đi bí mật lớn nhất của Phù Ngọc đảo. Bản thân mình tu tiên vài chục năm, chưởng môn của một trong thiên hạ ngũ đại phái, cỡ nào phong quang diệu nhãn! Cho đến bây giờ mới hiểu được ếch ngồi đáy giếng là cái tư vị gì.
Ông tâm tình hỗn loạn, chiêu pháp dưới tay cũng loạn theo, thình lình bị Âu Dương một phát bắt được Kinh Hồng kiếm, ông chấn động, lập tức muốn rút về, ai ngờ tay y lại giống như đúc bằng sắt, không chút nhúc nhích. Chử Lỗi thấy tình hình không ổn, lúc này muốn tiến lên trước tương trợ, lại bị ông lớn tiếng quát dừng. Trong lúc điện quang hỏa thạch, Kinh Hồng bị Âu Dương một phen cướp đi, tại trong tiếng kinh hô của mọi người, đâm vào ngực phải Đông Phương Thanh Kỳ."Đắc tội rồi!" Âu Dương buông Kinh Hồng ra, chân phải điểm nhẹ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhượng kiếm của Chử Lỗi, trở tay dùng sức chụp vào gã bị Phiên Phiên lôi kéo ở phía trước kia.
Phiên Phiên từ sớm đã chuẩn bị y sắp đến cướp, hạ quyết tâm chính là chết cũng không buông tay, gắt gao nắm chặt vải bố trên thân người nọ, ai ngờ vải bố kia không thể chịu được lực, hai bên hơi dùng sức, xoạt một tiếng liền mở ra, diện mạo của người nọ, rốt cuộc cũng ở dưới ánh trăng hiện rõ mồn một.
Gã dáng người nhỏ gầy, lưng còng xuống, trên người mọc đầy lông tuyết trắng, ngay cả trên mặt cũng có, nhìn không ra là nam hay nữ, là già hay trẻ. Song đáng sợ nhất không phải là dung mạo của gã, mà là hai cây hắc thiết côn đen nhánh dày bằng cổ tay nắm chặt trong tay gã. Hai cây thiết côn chia nhau đinh nhập vào mu bàn chân gã, chỉ có thể dùng tay vịn lấy, bằng không động một chút liền đau triệt nội tâm
Mọi người cũng không nghĩ đến dưới bao vải bố lại là một người như thế này, thảm trạng như thế, đều ngây dại ra.
Âu Dương vớt người nọ một phen, nhảy lên ngọn cây, nói : "Thần linh đem chìa khóa của Định hải thiết tác phong vào trong cơ thể hắn, đưa hắn cùng người kia ngăn cách vạn dặm, vĩnh viễn không thể gặp lại, cũng không phải để những phàm nhân các ngươi dùng khổ hình tra tấn! Hắn phạm tội, tự có thần linh trách phạt, cùng phàm nhân có quan hệ gì? Người hôm nay ta mang đi! Cáo từ!"
"Đợi. . . Đợi chút!" Đông Phương Thanh Kỳ che ngực phải, máu tươi từ giữa kẽ tay ồ ạt chảy ra, ông bị đâm xuyên qua phổi, hô hấp đau đớn vô cùng, nói chuyện cũng trở nên thập phần cật lực,"Ngươi. . . nói khổ hình tra tấn. . . Nhưng mà việc này. . . ta cũng không rõ lắm. . . Phù Ngọc đảo tổ huấn. . . Trong địa lao giam giữ là tội phạm quan trọng thượng cổ thần linh trách phạt. . . Ai cũng không thể để hắn chạy thoát. . . Nhưng là quyết không tra tấn. . ."
Âu Dương không nói gì, trầm mặc một lát, xoay người muốn đi, lại nghe dưới tàng cây Đông Phương phu nhân thê thanh nói : "Đồng lang! Chàng đã đáp ứng ta cái gì? !"
Y ngừng một chút, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Phu nhân, ta phụ ngươi. Nhưng ngươi yêu rốt cuộc là Yêu ti bỉ ta đây, hay là Yêu có thể giúp ngươi tu hành, giúp ngươi vĩnh trú thanh xuân?"
Đông Phương phu nhân vạn lần không thể tưởng được y hỏi câu này, nhất thời nhịn không được lệ dâng tràn vành mắt. Run giọng nói: "Ngươi thì ra. . . chưa bao giờ tin ta. Lời ngươi nói. . .chẳng qua là gạt ta giúp ngươi tìm ra kẻ này. . ."
Cái gì mà noi theo thần tiên uyên ương, từ nay về sau vĩnh viễn không phân ly, núi chưa mòn trời đất hợp mới cùng chàng ly biệt. . . Những phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn kia, cũng chỉ là một mình nàng không tưởng. Hay cho một vai độc diễn to tát. Nàng vui sướng mong mỏi như vậy, cẩn cẩn thận thận trù tính, giúp y tìm được kẻ này, dẫn bọn họ đến gặp nhau, từ nay về sau cùng quá khứ hết thảy cáo biệt, biết đến chân lý hạnh phúc. . . Ai ngờ nàng chỉ nếm được cay đắng phản phúc vô thường.
Âu Dương thấp giọng nói: "Ta cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào. Yêu chính là ti tiện như thế, ngươi cứ việc hận ta là được."
Hắn tung người mà lên, sượt qua hai kiếm nhanh như thiểm điện của Chử Lỗi cùng Phiên Phiên, trên không trung chợt lóe lên, cũng không thấy bóng dáng nữa.
Đông Phương phu nhân mắt ngơ ngẩn nhìn thân ảnh của y biến mất trong trời đêm, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của mình cũng đã chết.
"Có người quân tử tài ba, Như lo cắt dũa để mà lập thân. Dồi mài dốc chí siêng cần. Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi. Rốt cùng dân chẳng quên người. "
Tiếng ca triền miên kia vẫn còn vang vọng bên tai. Ai cũng không tin nàng thật sự động tâm, vì một Yêu trầm mặc ít lời, quả thực chính là quay trở về độ tuổi thiếu nữ hoài xuân. Vì y cái gì cũng có thể không cần.
Mà người quân tử này lại nhẹ nhàng xoay người đi, không cần nàng, không nhìn nàng, đã quên nàng rồi.
Là ai nói qua thiện ác cuối cùng tự có quả báo, nàng nay rốt cuộc đã nếm phải quả đắng. Nàng chính là một người xấu, người xấu tội ác tày trời.
Nhưng ai có thể nói qua, người xấu thì không thể yêu một người chứ?
Ngực phải của Đông Phương Thanh Kỳ bị thương nặng, rốt cuộc chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, các đệ tử bên cạnh hoảng loạn chạy tới nâng dậy. Chử Lỗi cùng Phiên Phiên đuổi theo thật lâu, cũng không đuổi kịp Âu Dương và con yêu cổ quái kia, cuối cùng đành phải phẫn nộ quay về, cùng mọi người dìu Đông Phương Thanh Kỳ trở về phòng, cầm máu chữa thương.
Chỉ là, ai cũng không nhìn nàng, ai cũng không đến thăm hỏi nàng, giống như nàng chỉ là một khối không khí.
Nàng ngơ ngẩn rơi lệ thật lâu, đột nhiên lại ha ha cười rộ lên, từ từ, xoay người đi.
Ai cũng không biết nàng muốn đi chỗ nào, ai cũng. . . không hề quan tâm nữa rồi.
Một trận yêu ma nháo sự này, cuối cùng bởi vì nội gian mà để cho bọn chúng chiếm thượng phong. Mấy người bọn Toàn Cơ cũng không nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, hóa ra bên dưới Phù Ngọc đảo không có Định hải thiết tác, cái phỏng đoán kia của Vũ Tư Phượng không thành lập. Trong địa lao giam giữ chính là một lão yêu, trong cơ thể có phong chìa khóa của Định hải thiết tác . . . Sự tình đến đây đã rất rõ sáng rồi, đám yêu ma này chính là muốn cứu ra con đại yêu ma thượng cổ kia, hơn nữa còn là không tiếc bất luận đại giới nào.
Về phần tình hình bốn phái khác, tạm thời vẫn chưa phỏng đoán được. Theo trình độ lợi hại của đám yêu ma này xem ra, Hiên Viên phái nhất định khó thoát khỏi kiếp nạn này, tám chín phần mười là đã bị diệt môn. Điểm Tình cốc, Ly Trạch cung cùng Thiếu Dương phái, trong ba phái có giấu Định hải thiết tác hay không, vẫn là một bí mật. Nay Phù Ngọc đảo nguyên khí đại thương, thứ đám yêu ma muốn cũng đã đoạt đi rồi, chắc hẳn tạm thời cũng sẽ không đến quấy rối nữa.
Bất quá chuyện Âu Dương quản sự, vẫn là gây cho các đệ tử Phù Ngọc đảo một cái kích thich không nhỏ, ai cũng không biết y mười năm trước đi lên đảo, đến tột cùng đơn thuần là vì báo ân, hay là vì hành động hôm nay? Nhưng vô luận như thế nào, chuyện y đả thương chưởng môn không thể phủ nhận. Đệ tử Phù Ngọc đảo và Đông Phương Thanh Kỳ cảm tình cực kỳ thắm thiết, không thua gì phụ tử, bởi vì Âu Dương đã đả thương chưởng môn, bản thân mình lại đào tẩu, cho nên đều là đầy bụng oán khí.
Sáng sớm ngày hôm đó, mấy người bọn Toàn Cơ theo Phiên Phiên đi đến Phù Ngọc trấn, đem những đệ tử lúc trước bị Đông Phương Thanh Kỳ trục xuất khỏi sư môn kia dẫn trở về, cũng đơn giản nói một chút tình hình. Những đệ tử kia nghe nói chưởng môn trọng thương, đều là chảy nước mắt nước mũi, lại nghe đến chuyện trục xuất khỏi sư môn chính là có nguyên nhân, điểm oán khí trong lòng trước kia làm sao còn có thể tồn tại, sớm đã biến thành cảm kích tràn đầy. Toàn Cơ thấy bọn họ khóc đến lợi hại, liền lặng lẽ kéo tay áo Vũ Tư Phượng, dán vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:
"Bọn họ còn không biết là bởi vì Đông Phương phu nhân đâu. Lại nói tiếp, mấy ngày nay đều không gặp lại Đông Phương phu nhân, huynh có thấy nàng không?"
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu, "Hiện tại tất cả mọi người đều tránh nhắc đến nàng, muội cũng đừng nói ra. Huynh nghĩ nàng vẫn còn có chút đầu óc, cũng sẽ không lưu lại, chắc hẳn lúc này đã sớm rời khỏi rồi đi."
Toàn Cơ thở dài một hơi, "Âu Dương quản sự vì sao không mang nàng đi chứ? Muội cảm thấy nàng nhưng kỳ thực rất thích y."
Vũ Tư Phượng mỉm cười, thấp giọng nói: "Có thích hay không, cũng không quan trọng. Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ đều là nghi kỵ cùng đa nghi trộn lẫn vào nhau, hơn nữa bọn họ thân phận đặc biệt, muốn toàn tâm đi tín nhiệm người khác, không có khả năng đó."
Dù sao tất cả mọi người đều không muốn bị tình cảm thương tổn.
Toàn Cơ cào cào lòng bàn tay hắn, mềm mại ngưa ngứa, trong lòng hắn không khỏi rung động, chỉ nghe giọng nói trầm thấp nhu hoà của nàng khẽ nói: "Nếu thích một người, cũng đừng nên ngờ vực đa nghi đi. . . Như vậy rất mệt, cũng sẽ không khoái hoạt."
Hắn ở trong lòng thầm than một tiếng, cái gọi là thích, cho tới bây giờ đều là một nửa đau đớn một nửa ngọt ngào, bởi vì quá mức để ý, cho nên lo được lo mất. Không biết rõ đau khổ của tình, liền không thể nếm được cái đẹp của tình, song hiểu được cái đẹp của tình, đau khổ triền miên chua xót của nó, liền chỉ có tự bản thân mình biết.
"Muội còn nhỏ. . . vẫn. . .không hiểu đi." Hắn thấp giọng cười.
Toàn Cơ vội vàng nói: "Muội, muội không còn nhỏ rồi! Muội biết! Muội thích Linh Lung, Lục sư huynh, phụ thân, mẫu thân, các sư huynh. . . Muội trước nay cũng sẽ không biết nghi ngờ nha! Đang êm đẹp, tại sao phải đa nghi?"
Thật là đồ ngốc. Hắn ở trong bụng vụиɠ ŧяộʍ mắng.
"Bất quá. . ." Nàng bỗng nhiên hơi nhỏ giọng nói, rất có điểm hương vị ngượng ngùng, cũng làm cho Vũ Tư Phượng đã quen với tác phong tư tưởng không tập trung của nàng sững sờ một chút, cúi đầu nhìn nàng. Chỉ thấy mặt nàng đỏ như ánh bình minh, cặp mắt đen lúng liếng lướt qua trên mặt hắn, lông mi thật dài khẽ run, cuối cùng đỡ lấy đóa ngọc trâm hoa vẫn chưa khô héo sau tai kia.
"Muội hình như càng thích huynh nhiều hơn một chút."
Bịch một tiếng, bánh mì thịt nướng hắn mua được toàn bộ đã rơi xuống đất. Toàn Cơ cười hì hì, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng, ngoảnh mặt liền đi, chỉ lưu lại một mình hắn đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, bên chân là thịt nướng cùng bánh mì đáng thương nằm đó. Thật lâu sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần, khoanh tay, nghĩ đi nghĩ lại có chút ngây ngốc, nhịn không được một hồi cười một hồi thán, xoay người muốn tìm nàng, lại thấy một vạt áo trắng kia sớm đã đi thật xa, hắn lại có chút không dám đuổi theo, đành phải lẻ loi theo ở phía sau, trong lòng vừa là ngọt ngào vừa là chua xót, nhất thời cũng không biết là cái tư vị gì.
Đoàn người trở lại Phù Ngọc đảo, Chung Mẫn Ngôn vốn định tìm Âu Dương đại ca nói chuyện, ai ngờ tìm khắp nơi cũng không thấy người, đành phải kéo lại một đệ tử đi ngang qua, hỏi y: "Thế huynh, xin hỏi Âu Dương đại ca bây giờ ở đâu?"
Đệ tử kia vừa nghe bốn chữ Âu Dương đại ca, sắc mặt nhất thời cự biến, dùng sức giãy tay hắn ra, lạnh nhạt nói: "Ta không biết!"
Chung Mẫn Ngôn thấy y thần sắc không tốt, không khỏi ngạc nhiên nói: "Làm sao có thể không biết? Chính là cái người lúc trước ta mang đến đây! Còn cùng Âu Dương quản sự nhận thân rồi đó!"
Đệ tử kia cười lạnh nói: " Tặc nhân Âu Dương kia đả thương chưởng môn, trên dưới Phù Ngọc đảo hận không thể lóc da xẻo thịt! Quản sự gì! Hắn cũng xứng? !"
Dứt lời y cao thấp nhìn Chung Mẫn Ngôn một phen, lại nói: "Âu Dương kia là một Yêu, đại ca của hắn cũng không phải thứ gì tốt! Chắc hẳn cũng là Yêu trà trộn vào làm nội gian. Dung cốc chủ sớm đã phái người nhốt y lại, nghiêm hình khảo vấn. Ngươi nếu là dạng tốt, cũng đừng bị yêu ngôn mê hoặc!"
Nói xong y phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Chung Mẫn Ngôn đại kinh thất sắc đứng ở nơi đó.Giam giữ? ! Nghiêm hình khảo vấn? ! Âu Dương đã làm chuyện gì, cùng đại ca y có quan hệ sao? Hắn một đường cùng Âu Dương đại ca đến đây, y làm sao là yêu được! Rõ ràng là người thể nhược nhiều bệnh!
Nghĩ đến người hư nhược như thế bị nghiêm hình tra tấn, trong lòng hắn nhịn không được co rút đau đớn. Bản lãnh khảo vấn của Dung cốc chủ, tối hôm đó hắn đã chứng kiến rồi, Âu Dương đại ca bị ông ta giẫm một cái như thế, làm sao còn mạng! Không được, hắn phải tìm sư phụ nói hộ!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng xoay người quay về khách phòng, tìm Chử Lỗi.
/50
|