[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 72: Đột nhiên phát bệnh nặng, như nuông chiều con gái
/80
|
Dạ Cô Tinh đề nghị vượt cả hai cấp trực tiếp tốt nghiệp, vẫn là khiến cho một đám lãnh đạo trường học khó xử, cô cũng không hung hăng càn quấy, yên lặng chờ đáp án, đồng ý hay là không đồng ý, cuối cùng cũng nói một lời đi chứ?
Cuối cùng, hiệu trưởng Trần ra mặt, nói nhà trường cần thời gian ba ngày thảo luận, sau đó mới có thể đưa ra quyết định, cũng không bác bỏ ngay, truyền thông và đại biểu sinh viên đều chứng kiến.
Mắt thấy cũng coi như có được một câu trả lời, Dạ Cô Tinh cũng không ở lâu, đơn giản trả lời một chút câu hỏi của các phóng viên, chừng mực vừa đúng, rồi lái xe về biệt thự.
“Chị, chị cứ như vậy buông tha người hại chị sao?”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh vừa dừng xe xong, xuống xe đi vào biệt thự, nghe vậy, nở nụ cười lạnh lùng: “Chị ngược lại cũng muốn buông tha đấy, đáng tiếc, người khác sẽ không chịu đâu.”
Quả nhiên, ngày hôm sau đã truyền đến tin tức Giang Châu bị đại học Bắc Kinh đình chỉ công tác, nguyên nhân là lơ là nhiệm vụ, nhận hối lộ.
Dạ Cô Tinh đặt điện thoại xuống, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Xem ra lại sắp mưa to rồi…”
Ngày thứ ba, nhân viên nhà trường nhận được một lá thư tố giác nặc danh, tố cáo Giang Châu và một sinh viên nữ Khoa vật lý hạt nhân cấu kết, đây hoàn toàn là một bàn tay tát vào mặt trường học, hiệu trưởng Trần lúc này nổi giận, nghe nói còn đập một cái nghiên mực thượng hạng trưng bày trong văn phòng!
Khoa vật lý hạt nhân này tổng cộng chỉ có năm sinh viên nữ, Dạ Cô Tinh, Kha Hiểu Yến và một bạn là tomboy đều khó có khả năng, Lăng Tuyết thì năm ngoái đã nghỉ học, vậy cũng chỉ còn lại có Giang Vũ Vi!
Lần này, sự việc đã bại lộ. Bởi vì liên quan đến danh dự trường học, trải qua cấp cao thảo luận nhất trí đưa ra quyết định bí mật xử lý, tuyệt đối không thể để chuyện này lộ ra ngoài!
Cùng một thời gian, bức thư cũng đưa đến trong tay đảng uỷ trường học, trải qua kiểm chứng, xác thực, Giang Châu bởi vì tác phong bại hoại, vi phạm đạo đức, từ chi bộ đại hội thảo luận quyết định ban lệnh khai trừ đảng viên.
Mà Giang Vũ Vi thì bị trường học thông báo phê bình, ghi lại xử phạt, tội danh lại mơ hồ không rõ, nhưng có rất nhiều loại tin đồn, đủ loại phiên bản, cái sau còn drama hơn cái trước, nhưng không được nhà trường chứng thực, cũng chỉ có thể làm câu chuyện để mọi người tiêu khiển.
Nhưng mà, Giang Vũ Vi dựa vào cơn sốt này, lại thành “Nhân vật phong vân” của trường học, một sinh viên nữ có thể dây dưa được với giáo sư đã kết hôn, nói không chừng người ta thật sự có bản sự quyến rũ đàn ông đó!
Ánh mắt nam sinh lưu luyến, nữ sinh thì là đầy mắt khinh miệt, nói tóm lại, Giang Vũ Vi thành đối tượng bị đám người chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau, cuối cùng, chịu không được áp lực, sau khi chịu khổ hai tuần lễ, người nhà cùng đi làm thủ tục thôi học.
Hiệu trưởng Trần đại biểu nhân viên nhà trường công khai tuyên bố xin lỗi thanh minh, ra mặt làm rõ chuyện điểm thi lại của Dạ Cô Tinh, chỉ nói hệ thống ghi chép điểm của phòng giáo vụ xuất hiện trục trặc cục bộ, hi vọng mọi người đừng tin lời đồn bậy.
Chuyện này, cứ bỏ qua như vậy.
Không có tâm tư dư thừa chú ý hai người Giang Châu và Giang Vũ Vi nữa, bởi vì, con gái cô bị ốm.
Chuyện này phải kể từ ba ngày trước, An Tuyển Hoàng ăn xong cơm tối liền bưng bột ăn dặm mà An Du đã pha xong đi bón cho con gái ăn, ai ngờ trước kia bé Húc nhìn thấy thức ăn đã hai mắt sáng lên, giờ lại ỉu xìu giống quả cà héo, mí mắt cụp xuống, không có hào hứng, hoạt bát như bình thường.
An Tuyển Hoàng cảm thấy không ổn, nên vội bế con đi cho Dạ Cô Tinh xem.
Dạ Cô Tinh đưa tay chọc chọc gương mặt mũm mĩm hồng hồng của nhóc con, thấy con xác thực không hoạt bát giống trước kia, mắt cũng híp lại, nhíu mày suy ngẫm sau nửa ngày: “Có phải buồn ngủ không?”
An Tuyển Hoàng khẽ ừ: “Giống như buồn ngủ.”
“Bình thường vào lúc này luôn quậy phá, hôm nay làm sao lại không có chút tinh thần nào vậy?” Dạ Cô Tinh khó tránh khỏi buồn bực, lông mày nhíu chặt.
An Tuyển Hoàng không chịu được nhất chính là nhìn thấy cô nhíu mày, ôm con gái đi về phòng ngủ: “Đừng lo nghĩ linh tinh.”
Dạ Cô Tinh ngẩn người, ngay sau đó bật cười, cất bước cùng lên, người đàn ông này thật đúng là…
Vốn cho rằng chỉ là việc nhỏ, ai ngờ nửa đêm nhóc con lại oa oa khóc to lên, đánh thức hai người đang ngủ say, Dạ Cô Tinh vén chăn lên, xoay người xuống giường, An Tuyển Hoàng cũng đi theo sau, bật đèn xem xét, hai gò má nhóc con đỏ bừng.
Dạ Cô Tinh đưa tay sờ trán con, rất nóng!
Biệt thự yên tĩnh bởi vì chủ nhân nhỏ đột nhiên bệnh nặng thoáng chốc ầm ĩ lên, Tịch Cẩn nửa đêm bị người nâng lên từ trên giường, không nói hai lời ném vào phòng trị liệu dưới mặt đất, Dạ Cô Tinh đã ôm con chờ ở nơi đó.
Tịch Cẩn một tiếng “ông đây” đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên thoáng nhìn sắc mặt An Tuyển Hoàng âm u, lập tức lại nuốt trở vào, vội vàng từ dưới đất bò dậy, rửa tay, lại thay một cái áo blouse sạch sẽ, bế lấy nhóc con từ trong tay Dạ Cô Tinh.
Xem ra, lúc trước An Tuyển Hoàng quyết định lệnh cưỡng chế Tịch Cẩn khổ tu nhi khoa là vô cùng chính xác, lúc này đã có đất dụng võ.
Sau một phen kiểm tra, Tịch Cẩn truyền nước biển cho nhóc con, lại để cho An Du cách mỗi mười lăm phút dùng rượu cồn xoa lòng bàn tay, gan bàn chân, cái trán một lần.
Rốt cuộc, giày vò đủ một giờ, An Húc mới dần dần hạ sốt.
Nhìn con gái hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, Dạ Cô Tinh nhăn mày không chút dấu hiệu buông lỏng nào, nhìn thấy Tịch Cẩn đi ra, coi như tỉnh táo mở miệng hỏi: “Húc nhi đến cùng là bị làm sao vậy?”
“Sức đề kháng yếu, cảm mạo nên phát sốt.”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, cùng An Tuyển Hoàng nhìn nhau, cả hai cùng yên lòng, giờ có về phòng cũng không ngủ được, dứt khoát trông coi ở bên cạnh nhóc con.
An Tuyển Hoàng đưa tay dịch dịch góc chăn cho con gái, dưới ánh đèn màu vàng ấm, làm cho đường nét bộ mặt của người đàn ông cứng rắn từ từ hiền hòa, đáy mắt lo lắng so với cô cũng không ít.
Người đàn ông lạnh tâm lạnh tình này học được tinh tế tỉ mỉ từ khi nào vậy? Lại là lúc nào để cho người cô đơn hiểu được dịu dàng?
Ánh mắt lưu luyến qua gương mặt đỏ ửng của con gái, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện ra vẻ bất đắc dĩ thản nhiên: “Em cho là con sẽ giống như người bình thường.”
Ánh mắt An Tuyển Hoàng đau xót.
An Húc yếu ớt bẩm sinh, mặc dù vừa ra đời không lâu sốt cao một lần, nhưng về sau vẫn rất khỏe mạnh, ăn nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh, càng thích cười, thậm chí nhìn qua còn khỏe mạnh gấp trăm lần so với em bé bình thường!
Thế nhưng mà, Tịch Cẩn một câu “sức đề kháng yếu” đã đập vỡ vụn tất cả huyễn tưởng của cô, đều nói con gái dễ hỏng, còn đúng là mỉa mai! Cô ngược lại tình nguyện Húc nhi có thể thô ráp một chút, chỉ cần thân thể khỏe mạnh…
Con gái lúc sinh thiếu cân yếu ớt một mực là nỗi đau trong lòng của An Tuyển Hoàng, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là “Không phải sức người có thể kháng cự.”
Đưa tay kéo vợ vào trong ngực, An Tuyển Hoàng vuốt mái tóc đen như thác nước kia: “Ngoan, đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu.”
Dạ Cô Tinh cười cười: “Anh coi em là con gái để dỗ đấy à?”
Trong mắt người đàn ông tràn lên một vòng nhu tình nhẹ nhàng, than khẽ: “Anh lớn hơn em gần 10 tuổi…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, coi như kém 10 tuổi cũng không làm cha con được chứ?
“Cho nên, anh nguyện ý cưng chiều, giống như cưng chiều con gái.”
Khóe mắt Dạ Cô Tinh hơi nóng, hít hít mũi, tâm trạng nặng nề đỡ hơn chút, chọc chọc lồng ngực rắn chắc của người đàn ông: “Hoàng, bây giờ khẩu vị của anh càng ngày càng nặng.”
Đồng tử đen nháy của người đàn ông sâu thẳm, lại càng ôm cô gái chặt hơn, than nhẹ một tiếng, chung quy vẫn là nở nụ cười …
Ở dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tịch Cẩn, nhóc con bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng mà thân thể tròn vo lại là gầy một vòng lớn, khuôn mặt mũm mĩm cũng dài ra, nhưng vẫn thích cười như cũ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Dạ Cô Tinh nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng cũng biết, đây đều là cửa ải khó khăn mà nhóc con nhất định phải vượt qua, chỉ cầu con có thể mãi mãi không tim không phổi lạc quan như vậy.
Trải qua lần bệnh này, An Tuyển Hoàng càng cưng chiều con gái hơn, nếu như nhóc con mở miệng muốn ngôi sao trên trời, có lẽ người đàn ông này cũng sẽ không chút do dự hái xuống cho cô bé.
“Hoàng, anh lúc nào cũng ôm con làm gì? Chính con có tay có chân, chẳng lẽ anh muốn ôm cả một đời?”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh đang gọt táo, nhóc con đang ở trong lòng cha chơi đùa vui vẻ, bàn tay mũm mĩm đập lên mặt An Tuyển Hoàng kêu ba ba ba, Dạ Cô Tinh một người đứng xem nghe đều thấy đau, không ngờ người đàn ông lại không ngừng cười ngây ngô.
Dạ Cô Tinh liếc anh, cười mắng: “Ngốc!” Sau đó nhét miếng hoa quả vào trong miệng anh, An Tuyển Hoàng cũng không có từ chối, thuận tiện còn mút ngón tay của cô vào trong miệng, dùng sức mút vào mấy lần.
Hai tai cô ửng đỏ: “Hạ lưu.”
An Tuyển Hoàng lại nghiêm trang khẽ gật đầu: “Không thượng lưu, dĩ nhiên chính là hạ lưu.”
Dạ Cô Tinh cảm thán tên này đã càng chạy càng xa trên con đường phúc hắc rồi, đã không phải là cô có thể chống đỡ được.
Nhóc con ngửi được mùi thơm của táo, há to miệng lại gần trước mặt Dạ Cô Tinh: “A —— “
Dạ Cô Tinh dùng thìa bỏ một ít táo lắc lư tới trước mặt con, lại không cho con ăn, nhóc con gấp đến độ đỏ mắt, há to miệng, như kiểu sắp khóc, Dạ Cô Tinh mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng như đang thì thầm: “Khóc là không được ăn đâu nha.”
Nhóc con vội vàng nín khóc, giống như chú cún con đòi ăn nhìn qua mẹ mình: “A… A a… Phốc a…”
Dạ Cô Tinh cười cười: “Gọi mẹ đi —— mẹ —— mẹ —— gọi mẹ mới cho ăn.”
“A a —— “
“Mẹ —— “
An Tuyển Hoàng cũng không cam chịu yếu thế, tiến đến bên tai nhóc con nói: “Kêu Cha—— Cha —— Cha —— “
“Pa pa —— “
“Là cha! Không phải pa!”
“Pa pa! Pa pa ——” Nhóc con vui vẻ hoa tay múa chân nói.
An Húc khỏi bệnh ngày thứ hai, buổi sáng sớm Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Diêm Đông Bình, nói trường học đã đồng ý để cho cô tốt nghiệp sớm, nhưng điều kiện là thành tích cuộc thi mỗi môn học nhất định phải trên chín mươi điểm, chỉ cần có một môn thấp hơn chín mươi điểm đều không được, thời gian thi được sắp xếp vào ngày 8 tháng 10, cũng chính là mười hai ngày sau, đề thi sẽ do giảng viên toàn khoa ra, chương trình học của đại học năm 3 và năm 4 cộng lại tổng cộng mười sáu môn, trường học sắp xếp cho cô thời gian thi ba ngày.
Về phần, luận văn tốt nghiệp và bảo vệ luận án, thì lúc nào nộp cũng được, trường học không hạn chế.
Đây hết thảy cũng là yêu cầu bản thân Dạ Cô Tinh đưa ra, cô đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, phía truyền thông, trường học cũng đồng ý cho bọn họ được phát sóng trực tiếp tình hình thi của cô, cũng coi như để tất cả mọi người cùng giám sát.
Đại học Bắc Kinh luôn luôn rất tự tin, xem như trường đại học đứng đầu Trung Quốc, đương nhiên có vốn liếng để tự tin. Lúc này, xuất hiện thiên tài Dạ Cô Tinh, không chỉ có ngoại hình xinh xắn, ở giới giải trí như cá gặp nước, càng là thiên phú giỏi, thành tích hàng đầu, nhân tài như vậy, trường học sao lại không mượn thế để trắng trợn tuyên truyền cơ chứ?
Mượn độ nổi tiếng của Dạ Cô Tinh ở giới giải trí, thuận tiện cũng làm quảng cáo miễn phí cho đại học Bắc Kinh, trường học vui mừng còn không hết.
Mà chuyện này rõ ràng cả hai cùng có lợi, đối với tiếng tăm của bản thân Dạ Cô Tinh cũng có tăng lên, cô tự nhiên sẽ không từ chối, cho thấy bên trên còn cho trường học mặt mũi, một mũi tên trúng hai con chim.
Cho nên, mấy ngày nay Dạ Cô Tinh đều vùi trong phòng làm việc đọc thuộc sách giáo khoa, tuy nói nắm vững kiến thức cơ bản, nhưng mà muốn thích ứng cuộc thi, phương pháp nhanh nhất chính là đọc thuộc sách giáo khoa.
Sau khi cô xem qua một lần chương trình học hai môn chuyên ngành của học kỳ sau của đại học năm 4, An Tuyển Hoàng toàn thân mặc đồ màu đen đẩy cửa vào.
Dạ Cô Tinh giật mình, vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, đưa tay tiếp nhận áo ngoài An Tuyển Hoàng cởi ra rồi treo lên móc áo, có chút thắc mắc: “Làm sao mới giờ này mà anh đã trở lại rồi?”
Nếu như cô nhớ không lầm, buổi sáng hôm nay An Tuyển Hoàng là bị một cuộc điện thoại của Kỷ Cương gọi đi.
Kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, lại kéo cô vào trong lồng ngực của mình, người đàn ông chui đầu vào chỗ hõm cổ trắng nõn của cô, khẽ ngửi, một mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn trà ngập tràn khoang mũi, chỉ nghe một tiếng than thở ——
“Thật là thơm…”
Dạ Cô Tinh cũng để mặc cho anh làm gì thì làm, chỉ là cảm thấy nghi ngờ càng sâu, mọi khi An Tuyển Hoàng đi nhà họ Kỷ đều sẽ ăn cơm trưa xong mới trở về, hôm nay làm sao …
Dường như phát giác được nghi ngờ của cô, An Tuyển Hoàng đưa qua một tấm thiếp mời màu hồng, Dạ Cô Tinh bị màu sắc kia làm cho chóe mắt, mắt lộ ra quái dị, lật ra xem thì lập tức hiểu ——
“Tiểu nữ Tu Viện, tiệc sinh nhật 25 tuổi, đặc biệt…”
Cuối cùng, hiệu trưởng Trần ra mặt, nói nhà trường cần thời gian ba ngày thảo luận, sau đó mới có thể đưa ra quyết định, cũng không bác bỏ ngay, truyền thông và đại biểu sinh viên đều chứng kiến.
Mắt thấy cũng coi như có được một câu trả lời, Dạ Cô Tinh cũng không ở lâu, đơn giản trả lời một chút câu hỏi của các phóng viên, chừng mực vừa đúng, rồi lái xe về biệt thự.
“Chị, chị cứ như vậy buông tha người hại chị sao?”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh vừa dừng xe xong, xuống xe đi vào biệt thự, nghe vậy, nở nụ cười lạnh lùng: “Chị ngược lại cũng muốn buông tha đấy, đáng tiếc, người khác sẽ không chịu đâu.”
Quả nhiên, ngày hôm sau đã truyền đến tin tức Giang Châu bị đại học Bắc Kinh đình chỉ công tác, nguyên nhân là lơ là nhiệm vụ, nhận hối lộ.
Dạ Cô Tinh đặt điện thoại xuống, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Xem ra lại sắp mưa to rồi…”
Ngày thứ ba, nhân viên nhà trường nhận được một lá thư tố giác nặc danh, tố cáo Giang Châu và một sinh viên nữ Khoa vật lý hạt nhân cấu kết, đây hoàn toàn là một bàn tay tát vào mặt trường học, hiệu trưởng Trần lúc này nổi giận, nghe nói còn đập một cái nghiên mực thượng hạng trưng bày trong văn phòng!
Khoa vật lý hạt nhân này tổng cộng chỉ có năm sinh viên nữ, Dạ Cô Tinh, Kha Hiểu Yến và một bạn là tomboy đều khó có khả năng, Lăng Tuyết thì năm ngoái đã nghỉ học, vậy cũng chỉ còn lại có Giang Vũ Vi!
Lần này, sự việc đã bại lộ. Bởi vì liên quan đến danh dự trường học, trải qua cấp cao thảo luận nhất trí đưa ra quyết định bí mật xử lý, tuyệt đối không thể để chuyện này lộ ra ngoài!
Cùng một thời gian, bức thư cũng đưa đến trong tay đảng uỷ trường học, trải qua kiểm chứng, xác thực, Giang Châu bởi vì tác phong bại hoại, vi phạm đạo đức, từ chi bộ đại hội thảo luận quyết định ban lệnh khai trừ đảng viên.
Mà Giang Vũ Vi thì bị trường học thông báo phê bình, ghi lại xử phạt, tội danh lại mơ hồ không rõ, nhưng có rất nhiều loại tin đồn, đủ loại phiên bản, cái sau còn drama hơn cái trước, nhưng không được nhà trường chứng thực, cũng chỉ có thể làm câu chuyện để mọi người tiêu khiển.
Nhưng mà, Giang Vũ Vi dựa vào cơn sốt này, lại thành “Nhân vật phong vân” của trường học, một sinh viên nữ có thể dây dưa được với giáo sư đã kết hôn, nói không chừng người ta thật sự có bản sự quyến rũ đàn ông đó!
Ánh mắt nam sinh lưu luyến, nữ sinh thì là đầy mắt khinh miệt, nói tóm lại, Giang Vũ Vi thành đối tượng bị đám người chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau, cuối cùng, chịu không được áp lực, sau khi chịu khổ hai tuần lễ, người nhà cùng đi làm thủ tục thôi học.
Hiệu trưởng Trần đại biểu nhân viên nhà trường công khai tuyên bố xin lỗi thanh minh, ra mặt làm rõ chuyện điểm thi lại của Dạ Cô Tinh, chỉ nói hệ thống ghi chép điểm của phòng giáo vụ xuất hiện trục trặc cục bộ, hi vọng mọi người đừng tin lời đồn bậy.
Chuyện này, cứ bỏ qua như vậy.
Không có tâm tư dư thừa chú ý hai người Giang Châu và Giang Vũ Vi nữa, bởi vì, con gái cô bị ốm.
Chuyện này phải kể từ ba ngày trước, An Tuyển Hoàng ăn xong cơm tối liền bưng bột ăn dặm mà An Du đã pha xong đi bón cho con gái ăn, ai ngờ trước kia bé Húc nhìn thấy thức ăn đã hai mắt sáng lên, giờ lại ỉu xìu giống quả cà héo, mí mắt cụp xuống, không có hào hứng, hoạt bát như bình thường.
An Tuyển Hoàng cảm thấy không ổn, nên vội bế con đi cho Dạ Cô Tinh xem.
Dạ Cô Tinh đưa tay chọc chọc gương mặt mũm mĩm hồng hồng của nhóc con, thấy con xác thực không hoạt bát giống trước kia, mắt cũng híp lại, nhíu mày suy ngẫm sau nửa ngày: “Có phải buồn ngủ không?”
An Tuyển Hoàng khẽ ừ: “Giống như buồn ngủ.”
“Bình thường vào lúc này luôn quậy phá, hôm nay làm sao lại không có chút tinh thần nào vậy?” Dạ Cô Tinh khó tránh khỏi buồn bực, lông mày nhíu chặt.
An Tuyển Hoàng không chịu được nhất chính là nhìn thấy cô nhíu mày, ôm con gái đi về phòng ngủ: “Đừng lo nghĩ linh tinh.”
Dạ Cô Tinh ngẩn người, ngay sau đó bật cười, cất bước cùng lên, người đàn ông này thật đúng là…
Vốn cho rằng chỉ là việc nhỏ, ai ngờ nửa đêm nhóc con lại oa oa khóc to lên, đánh thức hai người đang ngủ say, Dạ Cô Tinh vén chăn lên, xoay người xuống giường, An Tuyển Hoàng cũng đi theo sau, bật đèn xem xét, hai gò má nhóc con đỏ bừng.
Dạ Cô Tinh đưa tay sờ trán con, rất nóng!
Biệt thự yên tĩnh bởi vì chủ nhân nhỏ đột nhiên bệnh nặng thoáng chốc ầm ĩ lên, Tịch Cẩn nửa đêm bị người nâng lên từ trên giường, không nói hai lời ném vào phòng trị liệu dưới mặt đất, Dạ Cô Tinh đã ôm con chờ ở nơi đó.
Tịch Cẩn một tiếng “ông đây” đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên thoáng nhìn sắc mặt An Tuyển Hoàng âm u, lập tức lại nuốt trở vào, vội vàng từ dưới đất bò dậy, rửa tay, lại thay một cái áo blouse sạch sẽ, bế lấy nhóc con từ trong tay Dạ Cô Tinh.
Xem ra, lúc trước An Tuyển Hoàng quyết định lệnh cưỡng chế Tịch Cẩn khổ tu nhi khoa là vô cùng chính xác, lúc này đã có đất dụng võ.
Sau một phen kiểm tra, Tịch Cẩn truyền nước biển cho nhóc con, lại để cho An Du cách mỗi mười lăm phút dùng rượu cồn xoa lòng bàn tay, gan bàn chân, cái trán một lần.
Rốt cuộc, giày vò đủ một giờ, An Húc mới dần dần hạ sốt.
Nhìn con gái hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, Dạ Cô Tinh nhăn mày không chút dấu hiệu buông lỏng nào, nhìn thấy Tịch Cẩn đi ra, coi như tỉnh táo mở miệng hỏi: “Húc nhi đến cùng là bị làm sao vậy?”
“Sức đề kháng yếu, cảm mạo nên phát sốt.”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, cùng An Tuyển Hoàng nhìn nhau, cả hai cùng yên lòng, giờ có về phòng cũng không ngủ được, dứt khoát trông coi ở bên cạnh nhóc con.
An Tuyển Hoàng đưa tay dịch dịch góc chăn cho con gái, dưới ánh đèn màu vàng ấm, làm cho đường nét bộ mặt của người đàn ông cứng rắn từ từ hiền hòa, đáy mắt lo lắng so với cô cũng không ít.
Người đàn ông lạnh tâm lạnh tình này học được tinh tế tỉ mỉ từ khi nào vậy? Lại là lúc nào để cho người cô đơn hiểu được dịu dàng?
Ánh mắt lưu luyến qua gương mặt đỏ ửng của con gái, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện ra vẻ bất đắc dĩ thản nhiên: “Em cho là con sẽ giống như người bình thường.”
Ánh mắt An Tuyển Hoàng đau xót.
An Húc yếu ớt bẩm sinh, mặc dù vừa ra đời không lâu sốt cao một lần, nhưng về sau vẫn rất khỏe mạnh, ăn nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh, càng thích cười, thậm chí nhìn qua còn khỏe mạnh gấp trăm lần so với em bé bình thường!
Thế nhưng mà, Tịch Cẩn một câu “sức đề kháng yếu” đã đập vỡ vụn tất cả huyễn tưởng của cô, đều nói con gái dễ hỏng, còn đúng là mỉa mai! Cô ngược lại tình nguyện Húc nhi có thể thô ráp một chút, chỉ cần thân thể khỏe mạnh…
Con gái lúc sinh thiếu cân yếu ớt một mực là nỗi đau trong lòng của An Tuyển Hoàng, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là “Không phải sức người có thể kháng cự.”
Đưa tay kéo vợ vào trong ngực, An Tuyển Hoàng vuốt mái tóc đen như thác nước kia: “Ngoan, đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu.”
Dạ Cô Tinh cười cười: “Anh coi em là con gái để dỗ đấy à?”
Trong mắt người đàn ông tràn lên một vòng nhu tình nhẹ nhàng, than khẽ: “Anh lớn hơn em gần 10 tuổi…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, coi như kém 10 tuổi cũng không làm cha con được chứ?
“Cho nên, anh nguyện ý cưng chiều, giống như cưng chiều con gái.”
Khóe mắt Dạ Cô Tinh hơi nóng, hít hít mũi, tâm trạng nặng nề đỡ hơn chút, chọc chọc lồng ngực rắn chắc của người đàn ông: “Hoàng, bây giờ khẩu vị của anh càng ngày càng nặng.”
Đồng tử đen nháy của người đàn ông sâu thẳm, lại càng ôm cô gái chặt hơn, than nhẹ một tiếng, chung quy vẫn là nở nụ cười …
Ở dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tịch Cẩn, nhóc con bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng mà thân thể tròn vo lại là gầy một vòng lớn, khuôn mặt mũm mĩm cũng dài ra, nhưng vẫn thích cười như cũ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Dạ Cô Tinh nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng cũng biết, đây đều là cửa ải khó khăn mà nhóc con nhất định phải vượt qua, chỉ cầu con có thể mãi mãi không tim không phổi lạc quan như vậy.
Trải qua lần bệnh này, An Tuyển Hoàng càng cưng chiều con gái hơn, nếu như nhóc con mở miệng muốn ngôi sao trên trời, có lẽ người đàn ông này cũng sẽ không chút do dự hái xuống cho cô bé.
“Hoàng, anh lúc nào cũng ôm con làm gì? Chính con có tay có chân, chẳng lẽ anh muốn ôm cả một đời?”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh đang gọt táo, nhóc con đang ở trong lòng cha chơi đùa vui vẻ, bàn tay mũm mĩm đập lên mặt An Tuyển Hoàng kêu ba ba ba, Dạ Cô Tinh một người đứng xem nghe đều thấy đau, không ngờ người đàn ông lại không ngừng cười ngây ngô.
Dạ Cô Tinh liếc anh, cười mắng: “Ngốc!” Sau đó nhét miếng hoa quả vào trong miệng anh, An Tuyển Hoàng cũng không có từ chối, thuận tiện còn mút ngón tay của cô vào trong miệng, dùng sức mút vào mấy lần.
Hai tai cô ửng đỏ: “Hạ lưu.”
An Tuyển Hoàng lại nghiêm trang khẽ gật đầu: “Không thượng lưu, dĩ nhiên chính là hạ lưu.”
Dạ Cô Tinh cảm thán tên này đã càng chạy càng xa trên con đường phúc hắc rồi, đã không phải là cô có thể chống đỡ được.
Nhóc con ngửi được mùi thơm của táo, há to miệng lại gần trước mặt Dạ Cô Tinh: “A —— “
Dạ Cô Tinh dùng thìa bỏ một ít táo lắc lư tới trước mặt con, lại không cho con ăn, nhóc con gấp đến độ đỏ mắt, há to miệng, như kiểu sắp khóc, Dạ Cô Tinh mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng như đang thì thầm: “Khóc là không được ăn đâu nha.”
Nhóc con vội vàng nín khóc, giống như chú cún con đòi ăn nhìn qua mẹ mình: “A… A a… Phốc a…”
Dạ Cô Tinh cười cười: “Gọi mẹ đi —— mẹ —— mẹ —— gọi mẹ mới cho ăn.”
“A a —— “
“Mẹ —— “
An Tuyển Hoàng cũng không cam chịu yếu thế, tiến đến bên tai nhóc con nói: “Kêu Cha—— Cha —— Cha —— “
“Pa pa —— “
“Là cha! Không phải pa!”
“Pa pa! Pa pa ——” Nhóc con vui vẻ hoa tay múa chân nói.
An Húc khỏi bệnh ngày thứ hai, buổi sáng sớm Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Diêm Đông Bình, nói trường học đã đồng ý để cho cô tốt nghiệp sớm, nhưng điều kiện là thành tích cuộc thi mỗi môn học nhất định phải trên chín mươi điểm, chỉ cần có một môn thấp hơn chín mươi điểm đều không được, thời gian thi được sắp xếp vào ngày 8 tháng 10, cũng chính là mười hai ngày sau, đề thi sẽ do giảng viên toàn khoa ra, chương trình học của đại học năm 3 và năm 4 cộng lại tổng cộng mười sáu môn, trường học sắp xếp cho cô thời gian thi ba ngày.
Về phần, luận văn tốt nghiệp và bảo vệ luận án, thì lúc nào nộp cũng được, trường học không hạn chế.
Đây hết thảy cũng là yêu cầu bản thân Dạ Cô Tinh đưa ra, cô đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, phía truyền thông, trường học cũng đồng ý cho bọn họ được phát sóng trực tiếp tình hình thi của cô, cũng coi như để tất cả mọi người cùng giám sát.
Đại học Bắc Kinh luôn luôn rất tự tin, xem như trường đại học đứng đầu Trung Quốc, đương nhiên có vốn liếng để tự tin. Lúc này, xuất hiện thiên tài Dạ Cô Tinh, không chỉ có ngoại hình xinh xắn, ở giới giải trí như cá gặp nước, càng là thiên phú giỏi, thành tích hàng đầu, nhân tài như vậy, trường học sao lại không mượn thế để trắng trợn tuyên truyền cơ chứ?
Mượn độ nổi tiếng của Dạ Cô Tinh ở giới giải trí, thuận tiện cũng làm quảng cáo miễn phí cho đại học Bắc Kinh, trường học vui mừng còn không hết.
Mà chuyện này rõ ràng cả hai cùng có lợi, đối với tiếng tăm của bản thân Dạ Cô Tinh cũng có tăng lên, cô tự nhiên sẽ không từ chối, cho thấy bên trên còn cho trường học mặt mũi, một mũi tên trúng hai con chim.
Cho nên, mấy ngày nay Dạ Cô Tinh đều vùi trong phòng làm việc đọc thuộc sách giáo khoa, tuy nói nắm vững kiến thức cơ bản, nhưng mà muốn thích ứng cuộc thi, phương pháp nhanh nhất chính là đọc thuộc sách giáo khoa.
Sau khi cô xem qua một lần chương trình học hai môn chuyên ngành của học kỳ sau của đại học năm 4, An Tuyển Hoàng toàn thân mặc đồ màu đen đẩy cửa vào.
Dạ Cô Tinh giật mình, vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, đưa tay tiếp nhận áo ngoài An Tuyển Hoàng cởi ra rồi treo lên móc áo, có chút thắc mắc: “Làm sao mới giờ này mà anh đã trở lại rồi?”
Nếu như cô nhớ không lầm, buổi sáng hôm nay An Tuyển Hoàng là bị một cuộc điện thoại của Kỷ Cương gọi đi.
Kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, lại kéo cô vào trong lồng ngực của mình, người đàn ông chui đầu vào chỗ hõm cổ trắng nõn của cô, khẽ ngửi, một mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn trà ngập tràn khoang mũi, chỉ nghe một tiếng than thở ——
“Thật là thơm…”
Dạ Cô Tinh cũng để mặc cho anh làm gì thì làm, chỉ là cảm thấy nghi ngờ càng sâu, mọi khi An Tuyển Hoàng đi nhà họ Kỷ đều sẽ ăn cơm trưa xong mới trở về, hôm nay làm sao …
Dường như phát giác được nghi ngờ của cô, An Tuyển Hoàng đưa qua một tấm thiếp mời màu hồng, Dạ Cô Tinh bị màu sắc kia làm cho chóe mắt, mắt lộ ra quái dị, lật ra xem thì lập tức hiểu ——
“Tiểu nữ Tu Viện, tiệc sinh nhật 25 tuổi, đặc biệt…”
/80
|