Vì thế, bây giờ Dụ Khả Hân giống như một thùng thuốc súng, ai đốt cũng đều nổ tung!
Trong số những nhân viên này, có không ít người là chân chạy việc vặt bên cạnh nhân viên cấp cao của Thiên Ngu, đều là những người theo sau chủ tịch, giám sát, tổng giám đốc, tương đương với thái giám bên cạnh hoàng đế, tiểu quỷ bên cạnh Diêm Vương- không mạnh mẽ, nhưng rất có tiếng nói!
Có câu, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó, rất nhiều tiểu minh tinh trong công ty nhìn thấy bọn họ đều phải biết điều gật đầu chào hỏi!
Vốn dĩ họ giẫm phải cô ta, là bọn họ có lỗi trước, nói câu “xin lỗi” để tỏ thái độ biết lỗi, đã rất nể mặt rồi, không ngờ lại bị Dụ Khả Hân mắng mỏ, còn muốn bọn họ “cút”? Không những như thế, cô ta còn ngang nhiên nói đuổi việc họ, chuyện gì chứ chuyện này nhất quyết không bỏ qua được!
Lúc này có người cười nhạo lên giọng nói: “Cô Dụ, công ty này không phải cô thành lập, ngay cả khi cô thành lập, cũng không thể vì một câu nói của cô mà bắt chúng tôi dọn dẹp rời đi, phải không?”
“Hơn nữa, dưới trướng của Thiên Ngu có nghệ sĩ, cũng có nhân viên, đều vì công ty mà dốc sức làm việc, tôi cũng chưa từng nghe qua nghệ sĩ có thể sa thải một nhân viên chỉ bằng một lời nói!”
“Để tôi nói nha, chuyện này có liên qua đến thái độ cá nhân! Nhớ lại, khi tôi mới vào công ty, cũng chỉ là nhân viên pha trà ở văn phòng, có một lần không cẩn thận làm đổ cà phê lên người chị Đồng. Đó chính là đại tỷ của Thiên Ngu chúng ta, cũng nổi tiếng, rất có tiếng vang trên thế giới. Chị ấy không những không giận mà còn hỏi tôi có bị phỏng không! Để tôi nói cho mà nghe, đó mới là phong độ của một siêu sao, giới trẻ hiện nay, ỷ vào vài phần danh tiếng đã đắc ý khinh người. Mí mắt cũng lật ngược lên trời, thật là nông cạn thiếu kiến thức!”
“Còn không phải sao! Quát tháo hung dữ, tự cho mình là đúng. Ngay cả đàn anh đàn chị cũng không coi ra gì, vênh mặt hất hàm, hô to gọi nhỏ, chẳng trách ra mắt lâu như vậy, cũng chỉ là một tiểu——hoa đán!” Người nọ cố ý đọc to từ “tiểu.”
Dụ Khả Hân vốn đã cáu kỉnh khó chịu, sao có thể chịu đựng được mấy lời chế giễu này, nhất là lời nhận xét “tiểu hoa đán” kia, quả thực như đâm vào tim cô ta! Hồi đó, cô ta trở nên nổi tiếng nhờ vào một bộ phim tiên hiệp. Tuy chỉ là nữ phụ nhưng mức độ nổi tiếng lại tăng vọt. Mượn hơi của nhà đầu tư, cô ta bắt đầu nhận phim một cách rầm rộ, nhưng bởi vì coi trọng số lượng mà bỏ qua chất lượng, cô ta lại không có được vai diễn kinh điển nào. Mặc dù thường xuyên lên sóng trên màn ảnh, đóng vai nữ chính, nữ phụ, nhưng vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào ra đời.
Cô ta được xếp vào một trong bốn “tiểu hoa đán của Đại lục”, hầu như tất cả đều dựa vào độ phủ sóng cao trên màn hình mỗi năm, hay nói cách khác là phim dở chất đống, đến nỗi khán giả thấy mặt là chuyển kênh. Trong số mười kênh thì gần như Dụ Khả Hân sẽ xuất hiện trong hai đến ba kênh, cư dân mạng chế giễu cô ta là “vua quét mặt.”
Ra mắt được bảy năm, cô ta luôn không chìm cũng không nổi, là sao hạng hai, so với người ở trên thì kém, so với người dưới thì lại hơn nhiều, vì vậy, Dụ Khả Hân hận nhất có người nói cô ta “không nổi tiếng”, cho dù là nói bóng nói gió hay ẩn ý mỉa mai cũng không được!
“Toàn bộ câm miệng hết lại cho tôi! Các người là cái thá gì? Tôi vì công ty dốc lòng dốc sức làm việc kiếm tiền. Phải quay cả hai nơi phim trường lẫn quảng cáo. Đó mới là thu nhập, còn mấy người cứ thư thái thong thả ngồi ở văn phòng rồi đợi cuối tháng lãnh lương, là thất thu! Nếu không phải là dựa vào chúng tôi, lớp nghệ sĩ kiếm tiền cho công ty. Các người nghĩ tiền lương của các người từ đâu mà có? Bây giờ còn ngược lại nói tôi đắc ý, không nói lý. Các người mới thực sự là một đám vong ân bội nghĩa!”
Những lời nói này đã hoàn toàn châm ngòi cho cuộc chiến. Vốn là một công ty giải trí lớn như Thiên Ngu, dưới trướng ngoài nghệ sĩ ra thì còn có đạo diễn, MC, nhân viên hành chính, cùng các nhân viên khác,… mỗi đoàn thể hỗ trợ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, với điều kiện không ai phân cao thấp, không có kiểu nói ai kiếm tiền rồi ai nuôi ai, nhưng mấy năm gần đây, các nghệ sĩ dần trở nên tự cao tự đại, trừ nhân viên cấp cao của công ty thì động một tý là luôn hô to gọi nhỏ, chửi bới nhân viên cấp thấp. Loại mầm móng mâu thuẫn này sớm đã gieo mầm, lặng lẽ sinh sôi phát triển.
Đúng như câu nói, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, mà nơi có giang hồ thì khó tránh khỏi đổ máu.
Lời nói không biết sống chết của Dụ Khả Hân tựa như kíp nổ, làm nổ cả một thùng thuốc súng, nhưng dường như cô ta không nhận thức được, chỉ một mực lo trút cơn giận: “Tôi thực sự không biết công ty nuôi các người có lợi ích gì! Một đám ngồi không ăn bám, vô tích sự! Lúc chúng tôi chạy đôn chạy đáo ở phim trường, thì các người còn đang ngồi hưởng máy lạnh trong phòng làm việc. Theo tôi thấy, các người chỉ biết ăn, như gà thiến không biết đẻ trứng!”
Dạ Cô Tinh sớm đã kéo Trương Á vào góc tường. Mặc dù chiến tranh là do họ gây ra, nhưng lực lượng chính trên chiến trường rõ ràng đã thay đổi người. Không cần biết sự việc bắt đầu như thế nào, mặc cho Dụ Khả Hân có thực sự bị oan ức đi nữa, nhưng vì cái miệng không ngăn được mà nói lời xằng bậy của cô ta cũng đủ làm rối loạn một khu vực nhỏ!
Từ lúc Dạ Cô Tinh biết cô sẽ hợp tác với Thành Giới, cô đã tìm hiểu kỹ càng về công ty của đối phương – cũng chính là Thiên Ngu, đối với những mâu thuẫn nội bộ này cũng tương đối rõ, lúc nãy sở dĩ quyết định buông tay, cũng vì đã đoán trước được thang máy sẽ dừng ở tầng này.
Theo mô hình phân bố của khu vực văn phòng, nhìn chung, tầng càng cao thì đại biểu chức vụ càng cao, người Trung Quốc đều chú trọng đến câu “đứng trên đỉnh cao thì nhìn mọi thứ đều nhỏ”, nếu không thì sao lại gọi là nhân sự cấp cao chứ?
Dạ CôTinh hiện tại đang ở tầng 12. Đối với tòa nhà có thiết kế 17 tầng thì có thể nói, đây đã thuộc tầng trung của bộ phận cấp cao, tức là những người ở tầng này, nhất định là nhân viên hành chính cấp cao của Thiên Ngu!
Cấp cao chắc chắn có chủ tịch, tổng giám đốc, giám sát. “Cấp dưới” như các cô gái quầy lễ tân và cô lao công, mà có thể nói rằng những người thuộc tầng trung của bộ phận cấp cao là một thế lực lớn, không chỉ có thực quyền trong tay, mà còn có tiếng nói, là những người không nên đắc tội!
Dạ Cô Tinh cũng đã đoán chính xác chuyện này, vì vậy trong lúc nhất thời mới nghĩ ra chiêu này.
Binh pháp Tôn Tử có câu vây Ngụy cứu Triệu, hay Họa Thủy đông dẫn!
Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, kể cả việc hôm nay Thành Giới yêu cầu cô hát lại “Ánh đèn hiu hắt” cũng nằm trong dự đoán. Sở dĩ phải dựa theo tiến triển của kịch bản, là mượn cơ hội này để có được vị trí hòa âm phối khí cho album này, và cũng nhân cơ hội này để Hạ Hồng xuất hiện trên sóng truyền hình.
Hiện nay, Studio Tinh Huy đã ký hợp đồng với Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, với sụ thành công của bộ phim “Bầu trời thành phố” thì giá trị của hai người cũng tăng lên, mà nổi bật nhất là Vương Thạch, với kinh phí chưa đến 10 triệu tệ của bộ phim “Bầu trời thành phố” đã chứng tỏ tài năng biên đạo và đạo diễn bẩm sinh của anh ta, cũng xem như khổ tận cam lai, minh châu lấy lại ánh sáng.
Diệp Lưu Thanh cũng đang phát triển khá tốt, hơn nữa trước đó anh ta là một người đại diện đã tích lũy được các mối quan hệ, trong giới đạo diễn này cũng có thể hoạt động thuận buồn xuôi gió.
Chỉ có Hạ Hồng, việc vặt cũng không ít, thế nhưng ít được chú ý săn đón, anh ta có tiếng là nỗ lực làm việc nhưng lại không được mấy chuyện nổi bật, Dạ Cô Tinh biết rõ tài năng của anh ta, nhưng tính cách chất phác của người đó, thật làm người khác phải lo lắng, vô tình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Dạ Cô Tinh biết người đàn ông đơn giản thẳng thắn đến từ vùng Đông Bắc này khác với Vương Thạch và Diệp Lưu Thanh, anh ta không có tham vọng thành công như Vương Thạch, cũng không theo đuổi ước mơ của mình như Diệp Lưu Thanh. Hạ Hồng chỉ là một người đàn ông mong muốn sống yên ổn, không cần quá giàu có, vợ anh ta đã bỏ đi nên bây giờ chỉ cần chăm lo thật tốt cho cô con gái, thế đã hài lòng thỏa mãn rồi, không cầu một cuộc sống tốt hơn, tiền kiếm được chỉ cần đủ sống qua ngày, có thể trang trải cuộc sống và chi trả tiền viện cho con gái mình, như vậy cũng đủ làm anh ta hài lòng!
Studio Tinh Huy vì Hạ Hồng mà đã đưa ra những điều kiện đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, chính vì vậy mà có thể thấy tới bây giờ anh ta vẫn chưa có tác phẩm đại biểu nào.
Về điều này, Dạ Cô Tinh có chút thất vọng, người dưới tay cô không thể tham lam nhưng nhất định phải có tham vọng, chỉ có mỗi Hạ Hồng, dường như tính thật thà của anh ta đã đạt đến một tầm cao nhất định, giống như một con cóc, nếu không đá nó, thì nó chỉ nằm yên một chỗ không động đậy. Dạ Huy Nguyệt cũng rất sốt ruột về điều này.
Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông lương thiện như vậy, vợ bỏ đi và anh ta phải một mình nuôi con gái, Dạ Huy Nguyệt lại không nỡ nói nặng lời. Sau khi Dạ Cô Tinh sinh con, cậy đã báo với cô về việc của Hạ Hồng, nói mình không thể giải quyết được, muốn nhờ bà chị nhiều mưu mẹo đứng ra giúp đỡ.
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc, tạm thời cũng không có cách nào tốt, vấn đề cơ bản nằm ở tính cách lạc quan, muốn sống yên ổn của Hạ Hồng, trị phần ngọn thì dễ, nếu muốn trị tận gốc thì lại khó. Chính vì thế mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Tính cách của Thành Giới, cô đại khái cũng đã nắm được từ thông tin trên tài liệu, còn đang nghĩ làm thế nào để thuyết phục cậu ta dành công việc phối khí này cho Hạ Hồng, thì không ngờ đối phương lại tự dâng cơ hội lên cho cô, vậy thì Dạ Cô Tinh cũng đành ‘miễn cưỡng’ nhận lấy vậy.
Đây là cơ hội cuối cùng mà cô giao cho Hạ Hồng, nếu lần này mà anh ta không nắm bắt tốt, Dạ Cô Tinh sẽ thực sự bỏ rơi anh ta.
Thật sự mà nói, tính cách dễ thõa mãn, được ngày nào hay ngày đấy của Hạ Hồng không phải là không tốt, chỉ là người như vậy không thích hợp làm những việc dưới tay mình.
Trong nhiều trường hợp, không cần không có nghĩa là không chấp nhận, mà chỉ là đối phương không thích hợp.
Dù sao chăng nữa, cô đã cho anh ta cơ hội, không nhiều, chỉ có lần này, có thể nắm bắt được hay không phụ thuộc vào năng lực của Hạ Hồng.
Vẫn câu nói đó, bên cạnh Dạ Cô Tinh từ trước đến nay không có chỗ cho người vô dụng.
Bên kia, trận chiến vẫn đang diễn ra gay cấn, từ vở kịch của một mình Dụ Khả Hân lúc này đã biến thành một trận hỗn chiến, hơn nữa là một nhóm người vây công cô ta.
Một đám mồm mép, ai thắng ai thua trong nháy mắt đã rõ, hơn nữa đám nhân viên hành chính này không phải một đám ngu ngốc, tất cả đều mồm mép, lém lỉnh! Trước đó chưa từng nghiêm túc tiếp xúc hay liên quan đến nhau, nhưng hiện tại bọn họ lại vì trái một câu “một đám vô dụng”, phải một câu “ngồi không ăn bám” của Dụ Khả Hân mà nhất thời kích động, sức chiến đấu tăng vọt, trực tiếp đáp trả.
Bị mắng té tát, Dụ Khả Hân tức giận đến đỏ bừng mặt, nước mắt đảo quanh hai khóe mắt, mà tên ẻo lả Vương Uy cũng bị mọi người vây quanh, ngón tay của anh ta vếch lên, môi run lẩy bẩy, mở không ra, chẳng nói được lời nào.
Đột nhiên, ánh mắt tức giận của tên ẻo lả kia lướt qua đám đông, vô cùng chính xác dừng trên người Trương Á, một giây sau đó nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Đứng ở vị trí của Trương Á, có thể nhìn thấy rõ sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt đối phương, chỉ sợ anh ta đã nhận ra Diệp Cô Tinh.
“Còn đứng ngây ngốc làm gì? Đi thôi.”
“Dạ…” Trương Á phản ứng lại, vội vàng đi theo.
Bỏ lại đám người ồn ào kia, hai người lần lượt tiến vào thang máy bên cạnh, sau khi bước vào, Trương Á mới phát hiện thang máy đang đi lên mà không phải đi xuống, cô định nhắc nhở thì lại thấy Dạ Cô Tinh đã ấn tầng mười bảy.
Cửa thang máy đóng lại, tiếng mắng chửi ồn ào cũng bị cắt đứt, Trương Á lúc này mới hỏi: “Chị Cô Tinh, chúng ta lên tầng 17 làm gì?”
“Không phải chị, là em.”
“Hả? Em lên tầng 17? Là sao ạ?” Trương Á bối rối không hiểu.
“Đến thăm tổng giám đốc của Thiên Ngu.”
“Em, em, em đi thăm… tổng giám đốc?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Trương Á bị dọa: “Vì vì vì sao?”
Dạ Cô Tinh bật cười, liếc nhìn cô ấy: “Em bị nói lắp khi nào thế?”
“Chị Cô Tinh, chị đừng có chọc em!” Trương Á nhìn thang máy liên tục đi lên mà tim đập thình thịch, cô ấy kéo túi xách của Dạ Cô Tinh, hơi chút ỷ lại, vội đến dậm dậm chân: “Rốt cuộc là muốn làm gì ạ? Dù sao cũng cho em chuẩn bị tâm lý chứ…”
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi, nhưng trong mắt lại thoáng qua sự lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi nói ra hai chữ —- “Cáo, trạng…”
Trong số những nhân viên này, có không ít người là chân chạy việc vặt bên cạnh nhân viên cấp cao của Thiên Ngu, đều là những người theo sau chủ tịch, giám sát, tổng giám đốc, tương đương với thái giám bên cạnh hoàng đế, tiểu quỷ bên cạnh Diêm Vương- không mạnh mẽ, nhưng rất có tiếng nói!
Có câu, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó, rất nhiều tiểu minh tinh trong công ty nhìn thấy bọn họ đều phải biết điều gật đầu chào hỏi!
Vốn dĩ họ giẫm phải cô ta, là bọn họ có lỗi trước, nói câu “xin lỗi” để tỏ thái độ biết lỗi, đã rất nể mặt rồi, không ngờ lại bị Dụ Khả Hân mắng mỏ, còn muốn bọn họ “cút”? Không những như thế, cô ta còn ngang nhiên nói đuổi việc họ, chuyện gì chứ chuyện này nhất quyết không bỏ qua được!
Lúc này có người cười nhạo lên giọng nói: “Cô Dụ, công ty này không phải cô thành lập, ngay cả khi cô thành lập, cũng không thể vì một câu nói của cô mà bắt chúng tôi dọn dẹp rời đi, phải không?”
“Hơn nữa, dưới trướng của Thiên Ngu có nghệ sĩ, cũng có nhân viên, đều vì công ty mà dốc sức làm việc, tôi cũng chưa từng nghe qua nghệ sĩ có thể sa thải một nhân viên chỉ bằng một lời nói!”
“Để tôi nói nha, chuyện này có liên qua đến thái độ cá nhân! Nhớ lại, khi tôi mới vào công ty, cũng chỉ là nhân viên pha trà ở văn phòng, có một lần không cẩn thận làm đổ cà phê lên người chị Đồng. Đó chính là đại tỷ của Thiên Ngu chúng ta, cũng nổi tiếng, rất có tiếng vang trên thế giới. Chị ấy không những không giận mà còn hỏi tôi có bị phỏng không! Để tôi nói cho mà nghe, đó mới là phong độ của một siêu sao, giới trẻ hiện nay, ỷ vào vài phần danh tiếng đã đắc ý khinh người. Mí mắt cũng lật ngược lên trời, thật là nông cạn thiếu kiến thức!”
“Còn không phải sao! Quát tháo hung dữ, tự cho mình là đúng. Ngay cả đàn anh đàn chị cũng không coi ra gì, vênh mặt hất hàm, hô to gọi nhỏ, chẳng trách ra mắt lâu như vậy, cũng chỉ là một tiểu——hoa đán!” Người nọ cố ý đọc to từ “tiểu.”
Dụ Khả Hân vốn đã cáu kỉnh khó chịu, sao có thể chịu đựng được mấy lời chế giễu này, nhất là lời nhận xét “tiểu hoa đán” kia, quả thực như đâm vào tim cô ta! Hồi đó, cô ta trở nên nổi tiếng nhờ vào một bộ phim tiên hiệp. Tuy chỉ là nữ phụ nhưng mức độ nổi tiếng lại tăng vọt. Mượn hơi của nhà đầu tư, cô ta bắt đầu nhận phim một cách rầm rộ, nhưng bởi vì coi trọng số lượng mà bỏ qua chất lượng, cô ta lại không có được vai diễn kinh điển nào. Mặc dù thường xuyên lên sóng trên màn ảnh, đóng vai nữ chính, nữ phụ, nhưng vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào ra đời.
Cô ta được xếp vào một trong bốn “tiểu hoa đán của Đại lục”, hầu như tất cả đều dựa vào độ phủ sóng cao trên màn hình mỗi năm, hay nói cách khác là phim dở chất đống, đến nỗi khán giả thấy mặt là chuyển kênh. Trong số mười kênh thì gần như Dụ Khả Hân sẽ xuất hiện trong hai đến ba kênh, cư dân mạng chế giễu cô ta là “vua quét mặt.”
Ra mắt được bảy năm, cô ta luôn không chìm cũng không nổi, là sao hạng hai, so với người ở trên thì kém, so với người dưới thì lại hơn nhiều, vì vậy, Dụ Khả Hân hận nhất có người nói cô ta “không nổi tiếng”, cho dù là nói bóng nói gió hay ẩn ý mỉa mai cũng không được!
“Toàn bộ câm miệng hết lại cho tôi! Các người là cái thá gì? Tôi vì công ty dốc lòng dốc sức làm việc kiếm tiền. Phải quay cả hai nơi phim trường lẫn quảng cáo. Đó mới là thu nhập, còn mấy người cứ thư thái thong thả ngồi ở văn phòng rồi đợi cuối tháng lãnh lương, là thất thu! Nếu không phải là dựa vào chúng tôi, lớp nghệ sĩ kiếm tiền cho công ty. Các người nghĩ tiền lương của các người từ đâu mà có? Bây giờ còn ngược lại nói tôi đắc ý, không nói lý. Các người mới thực sự là một đám vong ân bội nghĩa!”
Những lời nói này đã hoàn toàn châm ngòi cho cuộc chiến. Vốn là một công ty giải trí lớn như Thiên Ngu, dưới trướng ngoài nghệ sĩ ra thì còn có đạo diễn, MC, nhân viên hành chính, cùng các nhân viên khác,… mỗi đoàn thể hỗ trợ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, với điều kiện không ai phân cao thấp, không có kiểu nói ai kiếm tiền rồi ai nuôi ai, nhưng mấy năm gần đây, các nghệ sĩ dần trở nên tự cao tự đại, trừ nhân viên cấp cao của công ty thì động một tý là luôn hô to gọi nhỏ, chửi bới nhân viên cấp thấp. Loại mầm móng mâu thuẫn này sớm đã gieo mầm, lặng lẽ sinh sôi phát triển.
Đúng như câu nói, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, mà nơi có giang hồ thì khó tránh khỏi đổ máu.
Lời nói không biết sống chết của Dụ Khả Hân tựa như kíp nổ, làm nổ cả một thùng thuốc súng, nhưng dường như cô ta không nhận thức được, chỉ một mực lo trút cơn giận: “Tôi thực sự không biết công ty nuôi các người có lợi ích gì! Một đám ngồi không ăn bám, vô tích sự! Lúc chúng tôi chạy đôn chạy đáo ở phim trường, thì các người còn đang ngồi hưởng máy lạnh trong phòng làm việc. Theo tôi thấy, các người chỉ biết ăn, như gà thiến không biết đẻ trứng!”
Dạ Cô Tinh sớm đã kéo Trương Á vào góc tường. Mặc dù chiến tranh là do họ gây ra, nhưng lực lượng chính trên chiến trường rõ ràng đã thay đổi người. Không cần biết sự việc bắt đầu như thế nào, mặc cho Dụ Khả Hân có thực sự bị oan ức đi nữa, nhưng vì cái miệng không ngăn được mà nói lời xằng bậy của cô ta cũng đủ làm rối loạn một khu vực nhỏ!
Từ lúc Dạ Cô Tinh biết cô sẽ hợp tác với Thành Giới, cô đã tìm hiểu kỹ càng về công ty của đối phương – cũng chính là Thiên Ngu, đối với những mâu thuẫn nội bộ này cũng tương đối rõ, lúc nãy sở dĩ quyết định buông tay, cũng vì đã đoán trước được thang máy sẽ dừng ở tầng này.
Theo mô hình phân bố của khu vực văn phòng, nhìn chung, tầng càng cao thì đại biểu chức vụ càng cao, người Trung Quốc đều chú trọng đến câu “đứng trên đỉnh cao thì nhìn mọi thứ đều nhỏ”, nếu không thì sao lại gọi là nhân sự cấp cao chứ?
Dạ CôTinh hiện tại đang ở tầng 12. Đối với tòa nhà có thiết kế 17 tầng thì có thể nói, đây đã thuộc tầng trung của bộ phận cấp cao, tức là những người ở tầng này, nhất định là nhân viên hành chính cấp cao của Thiên Ngu!
Cấp cao chắc chắn có chủ tịch, tổng giám đốc, giám sát. “Cấp dưới” như các cô gái quầy lễ tân và cô lao công, mà có thể nói rằng những người thuộc tầng trung của bộ phận cấp cao là một thế lực lớn, không chỉ có thực quyền trong tay, mà còn có tiếng nói, là những người không nên đắc tội!
Dạ Cô Tinh cũng đã đoán chính xác chuyện này, vì vậy trong lúc nhất thời mới nghĩ ra chiêu này.
Binh pháp Tôn Tử có câu vây Ngụy cứu Triệu, hay Họa Thủy đông dẫn!
Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, kể cả việc hôm nay Thành Giới yêu cầu cô hát lại “Ánh đèn hiu hắt” cũng nằm trong dự đoán. Sở dĩ phải dựa theo tiến triển của kịch bản, là mượn cơ hội này để có được vị trí hòa âm phối khí cho album này, và cũng nhân cơ hội này để Hạ Hồng xuất hiện trên sóng truyền hình.
Hiện nay, Studio Tinh Huy đã ký hợp đồng với Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, với sụ thành công của bộ phim “Bầu trời thành phố” thì giá trị của hai người cũng tăng lên, mà nổi bật nhất là Vương Thạch, với kinh phí chưa đến 10 triệu tệ của bộ phim “Bầu trời thành phố” đã chứng tỏ tài năng biên đạo và đạo diễn bẩm sinh của anh ta, cũng xem như khổ tận cam lai, minh châu lấy lại ánh sáng.
Diệp Lưu Thanh cũng đang phát triển khá tốt, hơn nữa trước đó anh ta là một người đại diện đã tích lũy được các mối quan hệ, trong giới đạo diễn này cũng có thể hoạt động thuận buồn xuôi gió.
Chỉ có Hạ Hồng, việc vặt cũng không ít, thế nhưng ít được chú ý săn đón, anh ta có tiếng là nỗ lực làm việc nhưng lại không được mấy chuyện nổi bật, Dạ Cô Tinh biết rõ tài năng của anh ta, nhưng tính cách chất phác của người đó, thật làm người khác phải lo lắng, vô tình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Dạ Cô Tinh biết người đàn ông đơn giản thẳng thắn đến từ vùng Đông Bắc này khác với Vương Thạch và Diệp Lưu Thanh, anh ta không có tham vọng thành công như Vương Thạch, cũng không theo đuổi ước mơ của mình như Diệp Lưu Thanh. Hạ Hồng chỉ là một người đàn ông mong muốn sống yên ổn, không cần quá giàu có, vợ anh ta đã bỏ đi nên bây giờ chỉ cần chăm lo thật tốt cho cô con gái, thế đã hài lòng thỏa mãn rồi, không cầu một cuộc sống tốt hơn, tiền kiếm được chỉ cần đủ sống qua ngày, có thể trang trải cuộc sống và chi trả tiền viện cho con gái mình, như vậy cũng đủ làm anh ta hài lòng!
Studio Tinh Huy vì Hạ Hồng mà đã đưa ra những điều kiện đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, chính vì vậy mà có thể thấy tới bây giờ anh ta vẫn chưa có tác phẩm đại biểu nào.
Về điều này, Dạ Cô Tinh có chút thất vọng, người dưới tay cô không thể tham lam nhưng nhất định phải có tham vọng, chỉ có mỗi Hạ Hồng, dường như tính thật thà của anh ta đã đạt đến một tầm cao nhất định, giống như một con cóc, nếu không đá nó, thì nó chỉ nằm yên một chỗ không động đậy. Dạ Huy Nguyệt cũng rất sốt ruột về điều này.
Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông lương thiện như vậy, vợ bỏ đi và anh ta phải một mình nuôi con gái, Dạ Huy Nguyệt lại không nỡ nói nặng lời. Sau khi Dạ Cô Tinh sinh con, cậy đã báo với cô về việc của Hạ Hồng, nói mình không thể giải quyết được, muốn nhờ bà chị nhiều mưu mẹo đứng ra giúp đỡ.
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc, tạm thời cũng không có cách nào tốt, vấn đề cơ bản nằm ở tính cách lạc quan, muốn sống yên ổn của Hạ Hồng, trị phần ngọn thì dễ, nếu muốn trị tận gốc thì lại khó. Chính vì thế mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Tính cách của Thành Giới, cô đại khái cũng đã nắm được từ thông tin trên tài liệu, còn đang nghĩ làm thế nào để thuyết phục cậu ta dành công việc phối khí này cho Hạ Hồng, thì không ngờ đối phương lại tự dâng cơ hội lên cho cô, vậy thì Dạ Cô Tinh cũng đành ‘miễn cưỡng’ nhận lấy vậy.
Đây là cơ hội cuối cùng mà cô giao cho Hạ Hồng, nếu lần này mà anh ta không nắm bắt tốt, Dạ Cô Tinh sẽ thực sự bỏ rơi anh ta.
Thật sự mà nói, tính cách dễ thõa mãn, được ngày nào hay ngày đấy của Hạ Hồng không phải là không tốt, chỉ là người như vậy không thích hợp làm những việc dưới tay mình.
Trong nhiều trường hợp, không cần không có nghĩa là không chấp nhận, mà chỉ là đối phương không thích hợp.
Dù sao chăng nữa, cô đã cho anh ta cơ hội, không nhiều, chỉ có lần này, có thể nắm bắt được hay không phụ thuộc vào năng lực của Hạ Hồng.
Vẫn câu nói đó, bên cạnh Dạ Cô Tinh từ trước đến nay không có chỗ cho người vô dụng.
Bên kia, trận chiến vẫn đang diễn ra gay cấn, từ vở kịch của một mình Dụ Khả Hân lúc này đã biến thành một trận hỗn chiến, hơn nữa là một nhóm người vây công cô ta.
Một đám mồm mép, ai thắng ai thua trong nháy mắt đã rõ, hơn nữa đám nhân viên hành chính này không phải một đám ngu ngốc, tất cả đều mồm mép, lém lỉnh! Trước đó chưa từng nghiêm túc tiếp xúc hay liên quan đến nhau, nhưng hiện tại bọn họ lại vì trái một câu “một đám vô dụng”, phải một câu “ngồi không ăn bám” của Dụ Khả Hân mà nhất thời kích động, sức chiến đấu tăng vọt, trực tiếp đáp trả.
Bị mắng té tát, Dụ Khả Hân tức giận đến đỏ bừng mặt, nước mắt đảo quanh hai khóe mắt, mà tên ẻo lả Vương Uy cũng bị mọi người vây quanh, ngón tay của anh ta vếch lên, môi run lẩy bẩy, mở không ra, chẳng nói được lời nào.
Đột nhiên, ánh mắt tức giận của tên ẻo lả kia lướt qua đám đông, vô cùng chính xác dừng trên người Trương Á, một giây sau đó nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Đứng ở vị trí của Trương Á, có thể nhìn thấy rõ sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt đối phương, chỉ sợ anh ta đã nhận ra Diệp Cô Tinh.
“Còn đứng ngây ngốc làm gì? Đi thôi.”
“Dạ…” Trương Á phản ứng lại, vội vàng đi theo.
Bỏ lại đám người ồn ào kia, hai người lần lượt tiến vào thang máy bên cạnh, sau khi bước vào, Trương Á mới phát hiện thang máy đang đi lên mà không phải đi xuống, cô định nhắc nhở thì lại thấy Dạ Cô Tinh đã ấn tầng mười bảy.
Cửa thang máy đóng lại, tiếng mắng chửi ồn ào cũng bị cắt đứt, Trương Á lúc này mới hỏi: “Chị Cô Tinh, chúng ta lên tầng 17 làm gì?”
“Không phải chị, là em.”
“Hả? Em lên tầng 17? Là sao ạ?” Trương Á bối rối không hiểu.
“Đến thăm tổng giám đốc của Thiên Ngu.”
“Em, em, em đi thăm… tổng giám đốc?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Trương Á bị dọa: “Vì vì vì sao?”
Dạ Cô Tinh bật cười, liếc nhìn cô ấy: “Em bị nói lắp khi nào thế?”
“Chị Cô Tinh, chị đừng có chọc em!” Trương Á nhìn thang máy liên tục đi lên mà tim đập thình thịch, cô ấy kéo túi xách của Dạ Cô Tinh, hơi chút ỷ lại, vội đến dậm dậm chân: “Rốt cuộc là muốn làm gì ạ? Dù sao cũng cho em chuẩn bị tâm lý chứ…”
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi, nhưng trong mắt lại thoáng qua sự lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi nói ra hai chữ —- “Cáo, trạng…”
/80
|