Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Cái gì?" Thiên Y Cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, tin tức bên ngoái hoàn toàn không truyền vào được.
"Phủ Giang Thành... đã chết rất nhiều người, vực chủ như ngươi lại biến mất... ngươi nói bọn họ sẽ suy nghĩ thế nào?
Có ý gì?
Cái gì mà Phủ Giang Thành đã chết rất nhiều người?
Hắn rời khỏi Phủ Giang Thành mới có mấy ngày.
"Phủ Giang Thành xảy ra chuyện gì?" Phủ Giang Thành là địa bàn của hắn, đương nhiên hắn quan tâm.
"Ngươi đoán đi."
Quý Bạch chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên não, hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân đối diện kia.
Nam Chi cũng không dám thở mạnh, không biết sao lại chuyển đến đề tài này rồi.
Nhưng nàng ta thấy sắc mặt của Quý Bạch khó coi, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể khẩn trương đứng ở phía sau.
"Quý Tiết." Quý Bạch đột nhiên cất giọng.
Ngoài cửa nhanh chóng tiến vào một bóng người, không phải Quý Tiết thì là ai.
"Vực chủ?" Tầm mắt của Quý Tiết xẹt qua trên người Vu Hoan, sao biểu cảm của vực chủ lại khiến người ta sợ hãi vậy chứ?
Vị này lại làm cái gì?
"Ngươi về Phủ Giang Thành đi."
"Hả?" Quý Tiết càng thêm nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Bạch nghẹn lời, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì!
Vị kia biết nhưng lại làm cao không chịu nói.
Vu Hoan híp nửa mắt, nhìn Quý Bạch và Quý Tiết giao lưu, chờ sau khi Quý Tiết rời đi, Vu Hoan cũng đứng lên.
"Ngươi làm gì?" Quý Bạch nhíu mày.
"Các ngươi chiếm phòng của ta, ta nhường cho các ngươi đó!"' Vẻ mặt của Vu Hoan đều viết 'thấy ta săn sóc chưa? Thấy ta hiểu chuyện chưa?'.
Vu Hoan nhấc chân muốn đi ra ngoài, Nam Chi lập tức nóng nảy, bất chấp sợ hãi trực tiếp tiến lên ngăn cản nàng.
"Vu... Vu Hoan cô nương..." Thần sắc Nam Chi khẩn trương, đôi tay nhéo góc áo, góc áo đã nhăn lại thành một nhúm.
Vu Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn Quý Bạch: "Quý Bạch, ngươi xác định không kéo nàng ta lại à? Lát nữa ta có lỡ tay giết chết, ta không chịu trách nhiệm đâu đấy."
Nam Chi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cánh môi run rẩy, thân thể không tự chủ được lui về sau.
Mới vừa lui được hai bước, phía sau lưng đụng vào lồng ngực rắn chắc quen thuộc, hơi thở quen thuộc làm nàng ta cứng đờ tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng không dám nhúc nhích.
Quý Bạch duỗi tay ôm lấy Nam Chi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vu Hoan: "Hù dọa một cô nương yếu đuối, có ý nghĩa gì không?"
"Ta cũng là một tiểu cô nương yếu đuối mà, hiện tại không phải ngươi cũng đang dọa ta sợ sao?"
Tiểu cô nương yếu đuối...
Quý Bạch tỏ vẻ, chưa từng một tiểu cô nương yếu đuối nào bưu hãn không biết xấu hổ như vậy.
Lại nói, hắn hù dọa nàng?
Vu Hoan bĩu môi, hừ hừ, tiếp tục đi ra ngoài.
Nam Chi quýnh lên, tránh khỏi Quý Bạch: "Vu Hoan cô nương, cầu xin Ngài nói cho tiểu nữ biết Thẩm đại ca ở đâu."
Tay Quý Bạch cứng đờ giữa không trung, nhìn bóng dáng Nam Chi, trong lòng co rút đau đớn.
Hắn làm cái gì, đều không thể sánh bằng địa vị Thẩm Thiên Lị trong lòng nàng.
Toàn thân Nam Chi đều căng thẳng, nàng sợ hãi thiếu nữ trước mặt này, nhưng vì Thẩm đại ca, nàng không thể không thể không đối mặt.
Vu Hoan sờ sờ cằm: "Muốn biết à?"
Nam Chi lập tức gật đầu.
"Được thôi, ngươi hôn hắn một cái đi, ta liền nói cho ngươi biết." Vu Hoan chỉ vào Quý Bạch.
Sắc mặt Nam Chi vốn tái nhợt xoẹt một cái liền trắng nhách, thân thể run rẩy, giống như cánh bướm đứng trong gió thu chấn động.
"Bách Lý Vu Hoan!" Quý Bạch giận dữ trừng Vu Hoan, nữ nhân này...
"Gọi ta làm gì? Ta còn không phải vì ngươi sao? Ta lại không bảo nàng ta hôn ta, ngươi kích động cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn nàng ta hôn ngươi?" Vu Hoan liên thoắng nói ra một loạt câu hỏi.
Quý Bạch: "..."
Hắn muốn Nam Chi cam tâm tình nguyện, mà không phải vì người khác.
"Đừng nghe nàng ta nói." Quý Bạch giữ chặt Nam Chi: "Sau khi ra ngoài, ta sẽ giúp nàng tìm Thẩm Thiên Lị."
Nam Chi cắn môi, gần đây nàng cảm cảm thấy bất an, nhất định là Thẩm đại ca đã xảy ra chuyện, cho nên nàng mới cần phải biết Thẩm đại ca ở đâu.
Thẩm đại ca... thật xin lỗi.
Nháy mắt Nam Chi nhắm mắt, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, nàng ta ngửa đầu, lấy tốc độ rất nhanh hôn một cái ở sườn mặt Quý Bạch.
Cánh môi mềm mại ấm áp xoẹt qua sườn mặt hắn, như gió xuân quất vào mặt, mang theo hương thơm của thiếu nữ.
"Vu Hoan cô nương... Bây giờ có thể nói rồi không?" Nước mắt của Nam Chi hoàn toàn không ngăn được đan xen với nổi giận trong lòng, lại không có chỗ phát tiết.
"Có thể." Nam Chi có thể sảng khoái như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Vu Hoan, nhưng người ta cũng đã làm rồi, nàng cũng không thể đổi ý.
"Thẩm Thiên Lị đi Ma giới rồi."
Nam Chi ngơ ngác nhìn Vu Hoan, Ma giới...
Đó là đâu?
"Sao hắn lại đi Ma giới?" Quý Bạch hồi phục lại tinh thần, thần sắc bỗng dưng nghiêm túc: "Hắn nhập ma?"
Chỉ có nhập ma, trở thành Ma tộc, mới có thể tiến vào Ma giới.
"Ồ, xem ra ngươi cũng hiểu biết đó." Vu Hoan nhướng mày.
Lúc nãy Nam Chi không hiểu, nhưng lại hiểu hai chữ 'nhập ma', nàng ta lập tức kích động: "Sao Thẩm đại ca lại nhập ma? Không thể nào, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta..."
"Gạt ngươi? Ngươi có cái gì đáng giá để cho ta gạt?" Vu Hoan cười trào phúng: "Ngươi cũng đừng lo lắng, có lẽ rất nhanh là ngươi có thể gặp hắn."
Cửa Ma tộc, đang chuẩn bị mở ra
Thời gian chắc cũng gần đến rồi.
"Dung Chiêu, đi thôi." Vu Hoan hướng về phía bên ngoài gọi một tiếng, thân thể chợt lóe liền biến mất trước mặt Quý Bạch và Nam Chi.
Khi Dung Chiêu nghe thấy giọng nói, đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tư Hoàng.
Giữa hai người, tựa như có dòng khí vô hình lưu chuyển, không khí của toàn bộ không gian áp lực đến cực điểm.
Dung Chiêu từ bỏ đối mặt với Tư Hoàng trước, đi ra ngoài.
Ánh mắt Tư Hoàng hơi thu thu, vỗ vỗ y phục không có nếp gấp cũng đi theo ra ngoài.
Vu Hoan đứng ở cửa viện, thấy Dung Chiêu và Tư Hoàng một trước một sau ra tới, lập tức trừng mắt: "Tư Hoàng, ngươi sẽ không muốn thông đồng với Dung Chiêu chứ? Ta nói cho ngươi biết, Dung Chiêu là của ta, ngươi không có cửa."
Khóe miệng Tư Hoàng giật giật, xu hướng giới tính của hắn rất bình thường!
Sẽ không thích nam nhân... hơn nữa còn là nam nhân....
"Tiểu Hoan Nhi, người ta thích chính là nàng mà!" Vẻ mặt Tư Hoàng ai oán.
"Xoẹt!"
Vu Hoan giữ chặt Dung Chiêu đang muốn nhào lên, ghét bỏ nói: "Đừng quan tâm đến hắn."
"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng càng ai oán.
"Ta phải rời khỏi đây." Vu Hoan lên tiếng, nàng muốn đi Phủ Giang Thành, thu thập hồn phách của Thiên Nguyệt.
"Tiểu Hoan Nhi? Nàng muốn đi đâu? Aiz... Tiểu Hoan Nhi nàng mau quản tên Kiếm Linh này, hắn đang trừng ta, người ta sợ hãi."
Vu Hoan bình tĩnh vỗ vỗ cánh tay của Dung Chiêu: "Giết chết hắn."
"Này này... Hai kẻ vô nhân tính này!" Tư Hoàng lui về sau: "Tiểu Hoan Nhi, sao nàng có thể đối xử với người ta như vậy? Đừng tới đây, ta la... ta la đó..."
Đáp lại Tư Hoàng là kiếm khí sắc bén.
Tư Hoàng trực tiếp nhảy ra ngoài sân, giọng nói rất xa truyền đến: "Tiểu Hoan Nhi, nàng đi trước đi, ta sẽ đi tìm nàng sau."
Dung Chiêu bình tĩnh đưa Thiên Khuyết Kiếm đưa cho Vu Hoan: "Sao bây giờ phải đi?"
Vừa rồi nàng cũng không chưa nói phải đi, lúc này trời tối rồi, lại quậy muốn đi, đây lại bị ái kích thích à?
Vu Hoan nhận lấy Thiên Khuyết Kiếm, thần sắc có chút âm trầm: "Ta muốn đi Phủ Giang Thành."
Dung Chiêu lập tức liền hiểu rõ: "Được."
/400
|