Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Đừng..." Vu Hoan nỉ non một tiếng, thừa dịp lúc Dung Chiêu phân tâm, thân hình uốn éo tránh thoát khỏi Dung Chiêu, chạy như bay về phía Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt không thể chết được.
Tuyệt đối không thể!
Trong mắt Vu Hoan hiện lên tàn nhẫn giống như linh thú bị xâm phạm lãnh thổ, ánh mắt kia phảng phất như có thể xé nát người khác.
Thiên Nguyệt nghẹn ngào, bị thiêu đốt trong ngọn lửa có vẻ đứt quãng, không phải rất rõ ràng.
Ngọn lửa không phải thiêu đốt thân thể của hắn, càng như là thiêu đốt linh hồn của hắn.
Đau...
Nhưng lại không đau bằng nỗi đau trong lòng hắn...
Hắn đã từng cho rằng hắn có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ thương yêu, nhưng mà cuối cùng...
Một câu nói, 'ngươi không phải con của ta', liền hất đổ mọi thứ đến sạch sẽ.
Sủng ái của quá khứ đều là vì hôm nay, dùng hắn làm con cờ?
Không... cô cô không thể xảy ra chuyện.
Đồng tử của Thiên Nguyệt căng chặt, hắn không biết Thịnh Thế làm gì trên người hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được, mạng sống của hắn từ từ trôi đi, hoặc nói... bị một thứ gì đó hút lấy.
Làm sao để ngăn cản lại đây?
Hắn nhúc nhích cũng không được...
Thiên Nguyệt gian nan nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Vu Hoan thoát khỏi Dung Chiêu, đang chạy như bay về phía mình.
Không, đừng lại đây.
Thiên Nguyệt muốn gọi Vu Hoan, nhưng hiện tại giọng nói của hắn đều phát không ra, trong tai cũng vang lên tiếng 'ong ong', dường như hắn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Bịch!" Vu Hoan vừa mới tiếp xúc đến ngọn lửa kia, thân thể đã bị dòng khí vô hình đâm bay.
Lệ khí trong cơ thể vẫn luôn áp chế, nháy mắt len lỏi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, nhanh chóng cướp đất thành công.
Vu Hoan che lại ngực, sương mù trong mắt lúc ẩn lúc hiện, vô cùng không ổn định.
Dung Chiêu bước nhanh tiến lên, duỗi tay muốn kéo Vu Hoan, còn chưa đụng được người đã bị tránh thoát. Vu Hoan vừa chuyển người, từ trên mặt đất nhảy đến bên kia.
Khi mở mắt ra, cặp mắt kia vốn dĩ sinh động trong sáng lúc này đã bị sương đen quấn quanh, trên mặt nở nụ cười yêu nghiệt, mang theo ba phần nghịch ngợm, bảy phần khát máu.
Đáng chết!
Sắc mặt Dung Chiêu càng thêm lạnh lẽo.
Từ lần đó ở trên đại lục Huyễn Nguyệt, Vu Hoan chưa từng bị cổ lệ khí này hoàn toàn khống chế, nhưng mà ngay lúc này chỉ có một thời gian ngắn mà đã hoàn toàn chiếm cứ.
"Vu Hoan..." Dung Chiêu thử tiếp cận Vu Hoan.
"Đừng nhúc nhích nha, chết đó." Giọng nói của Vu Hoan vốn dĩ rất dễ nghe, lúc này lại khàn khàn, hàm chứ kiều mị, càng thêm động lòng người.
Vu Hoan ghét bỏ ném Thiên Khuyết Kiếm xuống đất, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, tư thế quyến rũ mê người.
"Cô cô?" Thiên Nguyệt cách ngọn lửa, nhìn Vu Hoan có chút mơ hồ, nhưng hắn cảm giác được khí thế trên người Vu Hoan quá mức tà khí.
Vu Hoan tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Thiên Nguyệt, đôi mắt đầy sương đen kia có xu thế muốn lui xuống.
Lòng Dung Chiêu trầm xuống, vượt đến phía trước, nhanh chóng ôm Vu Hoan vào trong ngực. Sương đen trong đôi mắt Vu Hoan lập lòe, so với phía trước còn đậm hơn vài phần.
Nàng duỗi tay muốn chưởng vào ngực Dung Chiêu, Dung Chiêu như dự đoán được Vu Hoan sẽ động thủ, kiềm đôi tay của nàng lại trước, hoàn toàn giam cầm nàng vào trong ngực.
Thần lực nhàn nhạt kim quang truyền vào từ sau lưng Vu Hoan.
Hơi thở mát lạnh du tẩu trong cơ thể nàng, chống lại với cổ lệ khí kia, nhưng thần lực có hạn, cổ lệ khí kia lại ẩn núp trong cơ thể Vu Hoan nhiều năm, chỉ có chút thần lực như vậy căn bản không thể ngăn chặn lại lệ khí đó.
Khóe miệng Vu Hoan cong lên, đột nhiên dựa vào Dung Chiêu, hơi thở thơm như hoa lan: "Ngươi thích ta sao?"
Dung Chiêu nhăn mày lại, rũ mắt nhìn Vu Hoan, trong mắt đầy u tối, tất cả đều là ánh sáng âm u.
"Ta có thể cảm giác được nha, ngươi thích ta..." Vu Hoan tiếp tục hướng lên mặt Dung Chiêu, Dung Chiêu buộc lòng phải kéo ra khoảng cách với nàng.
Vu Hoan cong môi cười tà mị, dưới chân quét về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu chịu đựng một cước của Vu Hoan, nhưng không hề buông Vu Hoan ra.
"Vu Hoan, thanh tỉnh một chút." Dung Chiêu cưỡng bách Vu Hoan đối diện với mình.
Vu Hoan nhìn chằm chằm Dung Chiêu, cười đến sáng lạn: "Ta rất thanh tỉnh."
Nếu không phải trong mắt nàng có sương mù kia, Dung Chiêu thật sự sẽ tin lời nàng nói.
Vu Hoan thừa dịp Dung Chiêu trong nháy mắt lơi lỏng, trở tay chế trụ Dung Chiêu, kéo tay Dung Chiêu đang khống chế nàng ra, cả người lui về sau, nhảy tới trước mặt Thiên Nguyệt.
Bàn tay trắng nõn đánh tới Thiên Nguyệt, không có đau đớn, tựa như những ngọn lửa đó không hề tồn tại.
Khi Vu Hoan tiếp xúc với Thiên Nguyệt, những ngọn lửa đó như thủy triều chuyển đến trên người Vu Hoan.
"Cô cô..." Thiên Nguyệt đã quên đau đớn trên người, thậm chí đã quên mình đang ở trong trạng thái nào.
Hắc ngốc ngốc nhìn Vu Hoan, thanh triệt trong mắt tràn đầy bi thương.
"Sức mạnh trên người của ngươi..." Vu Hoan đưa bàn tay đến trước mặt mình, cẩn thận ngắm nghía: "Ta rất thích, có thể cho ta toàn bộ không?"
"Vu Hoan!" Dung Chiêu đứng ở một nơi xa xa, thần sắc dị thường nghiêm túc: "Đừng làm chuyện nàng hối hận."
"Sao lại thế?" Vu Hoan nhẹ lẩm bẩm: "Có cái này, ta có thể hoàn toàn chiếm cứ được thân thể này, sau này... ta chính là nàng, nàng chính là ta."
Thiên Nguyệt không nghe hiểu Vu Hoan đang nói cái gì, nhưng mà hắn biết, cô cô biến thành cái dạng này nhất định có liên quan đến hắn, liên quan đến những ngọn lửa này.
Đau thương trong mắt Thiên Nguyệt càng nặng thêm, đều là bởi vì hắn, cô cô mới đến đây, mới bị biến thành như thế.
Trong lòng Dung Chiêu sốt ruột, một khi hắn động, Vu Hoan sẽ hấp thụ sức mạnh trên người Thiên Nguyệt nhanh hơn.
Ngọn lửa xung quanh giống như theo sự hấp thu của Vu Hoan, trở nên nhỏ đi rất nhiều, ngọn lửa trên người Thiên Nguyệt cũng loãng không ít.
Dung Chiêu cắn răng, lấy những hộp cổ não lúc trước Vu Hoan đưa cho hắn, toàn bộ hấp thu vào, kim quang trên người lớn mạnh ra.
Uy áp thuộc về Sáng Thế Chi Kiếm lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán về bốn phương tám hướng, ngọn lửa đều bị đè nặng thấp đi một đoạn.
Cách duy nhất chính là phá trận pháp này.
Cái trận pháp này là gì hắn cũng không biết, chỉ có thể mạnh mẽ phá.
Vu Hoan tựa như nhận thấy được Dung Chiêu muốn làm cái gì, trên mặt hiện lên tia khát máu, nàng buông Thiên Nguyệt ra, dưới chân dùng sức bay về phía Dung Chiêu.
Dung Chiêu đang ngưng tụ thần lực trong cơ thể, Vu Hoan đột nhiên xông đến, hắn không có tinh lực đi ngăn cản, đơn giản mặc kệ nàng, cố hết sức chăm chú ngưng tụ thần lực.
Sương mù màu đen từ trong tay Vu Hoan bay ra, đánh úp về phía Dung Chiêu, nhanh như chớp như chẻ tre.
"Ầm!"
Sương mù không đánh vào trên người Dung Chiêu mà đánh vào trên Thiên Khuyết Kiếm bay lên từ mặt đất.
Thần sắc Vu Hoan hung ác, sương đen che trời lấp đất hướng đến Thiên Khuyết Kiếm, bao vây nó kín mít, lôi kéo nó bay về phía ngọn lửa.
Dung Chiêu đổi thủ thế, hoàn thành bước cuối cùng, thần lực kim sắc phóng lên cao, đánh vào đỉnh đầu trong biển lửa.
"Phụt!"
"Ầm... rầm..."
Âm thanh phía trước là lưỡi dao mà sương đen ngưng tụ thành đâm vào ngực Dung Chiêu.
Âm thanh phía sau là thần lực phá tan biển lửa, hình thành âm thanh bạo phá.
Ngọn lửa giống như pháo hoa không ngừng nổ tung trong không trung, rơi xuống, lại nổ tung, lại rơi xuống.
Dung Chiêu đứng đối diện với Vu Hoan, sương đen quấn quanh trên đầu ngón tay nàng còn chưa tiêu tan, mà Dung Chiêu đang che lại ngực, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
/400
|