(1) - Sao có thể hoàn hảo vô khuyết?
Xe ngựa phóng đi rất nhanh, bên trong lắc lư đến nỗi muốn lộn ruột.
Nhạc Thiên Tuyết vội vã níu chặt xiêm y của Chiến Liên Thành, đây đúng là thất sách mà, vì Nguyên Thiên Tứ mất tích liền vội vội vàng vàng mò lên đây.
Giờ thì tốt rồi, chỉ lát nữa thôi thì ngay cả cái mạng nhỏ này nàng cũng không giữ được nữa.
Chiến Liên Thành cúi xuống gỡ tay nàng ra, nói:"Ngươi làm cái gì vậy?"
Nhạc Thiên Tuyết nhất định không thể nói ngươi không phải bị tật nguyền gì, hơn nữa võ công còn cao cường, nên ta mới lại gần ngươi cho an toàn...
Nàng cười cười nói:"Ta sợ Chiến Vương gia ngươi gặp nguy hiểm, nên muốn bảo vệ ngươi!"
Chiến Liên Thành chăm chú nhìn nàng một lúc, hơi khựng lại một chút rồi nói:"Nắm chặt cái kia."
Nhạc Thiên Tuyết lại giữ chặt tay áo của hắn, thở phào nhẹ nhõm, may mà mình cũng nhanh trí.
Bên ngoài, đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Hạo Nguyệt hô to một tiếng: "Nguy rồi! Phía trước có pháo nổ!"
Cỗ xe đột nhiên động dữ dội, từng đợt pháo nổ ầm ầm vang lên!
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy bi ai vô cùng, quay sang nhìn Chiến Liên Thành nói:"Chiến Vương gia, ngươi..."
Lúc này, nàng không nói với Chiến Liên Thành rằng, Vương gia, chân ngươi không phải hảo hảo đấy sao? Mau mau dẫn ta ra khỏi đây...
Trận pháo tiếp tục công kích, đốt cháy một phần cỗ xe, bỗng rầm một cái, thân xe lộn một vòng, nàng và Chiến Liên Thành đồng thời bị văng ra ngoài!
Nàng ghì chặt ống tay áo Chiến Liên Thành, gió mát lạnh lẽo thổi vù vù bên tai, nàng suýt nữa thì quên mất một bên Song Tử nhai...là vực sâu!
Nhạc Thiên Tuyết mơ màng nheo mắt lại nhìn, nàng bị Chiến Liên Thành kéo chặt lại, một người ngồi trên vách đá cheo leo, người kia lại lơ lửng trên vách đá cheo leo...
Chiến Liên Thành cúi xuống nhìn chằm chằm nàng, một tay nắm chặt cánh tay nàng, nhếch mép:"Nữ nhân phiền toái."
Nhạc Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, thực ra Nhạc Thiên Tuyết không hề hoảng sợ, chỉ là thấy Chiến Liên Thành dùng sức giữ chặt tay mình như vậy nên cũng có chút an tâm.
Bốn phía vẫn vang lên tiếng nổ rầm trời, giọng nói của nàng trở nên rất nhỏ, Chiến Liên Thành không hề nghe thấy.
Hạo Nguyệt, Truy Tinh vốn định lao tới cứu Vương gia, ai ngờ bọn hắc y nhân lại mai phục trên vách núi, giương cung nhắm, trong nháy mắt, một rừng mũi tên cùng bắn ra! Đầu mũi tên nào cũng được châm lửa hừng hực!
Nhạc Thiên Tuyết hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng vừa nãy Chiến Liên Thành đang giữ chặt tay nàng, thế mà bây giờ hắn lại nhảy xuống, lôi nàng cùng rớt xuống vực!
Nàng... Năm nay rốt cuộc đã dính phải vận xui quỷ quái gì!
Nhạc Thiên Tuyết uất ức la to:"Chiến Vương gia! Ngươi muốn chết cũng không cần lôi ta chết cùng!"
Chiến Liên Thành trừng mắt nhìn nàng một chút, nữ nhân này vừa nãy chân thành nói muốn bảo vệ hắn, bây giờ thì hay rồi, vừa rớt xuống vực đã ngay lập tức trở mặt không quen biết, nếu không phải hắn không thể lộ ra bí mật của mình với người ngoài, hắn đã bóp chết nàng từ lâu rồi!
Vực này không sâu lắm, nhưng vẫn khiến người ta thấy choáng váng bởi đầm nước lạnh bên dưới, Chiến Liên Thành rút ra một sợi xích dài, quăng chính xác lên cành cây gần đó, hai người mới thoát nạn ngâm mình trong nước lạnh.
Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này mà Chiến Liên Thành vẫn không để lộ bí mật, hắn quả là rất biết nhẫn nhịn.
Nhưng như vậy cũng tốt, một khi nàng mà biết hắn giả vờ, khẳng định hắn sẽ không chần chừ giết nàng ngay!
Nhớ đến đây, nàng bỗng xoay người một cái, vững vàng tiếp đất.
"Chiến Vương gia, ta đỡ ngươi."Nhạc Thiên Tuyết giang hai tay ra, cười nói.
Chiến Liên Thành thầm nghĩ nữ nhân này cũng có chút lương tâm, sắc mặt hơi dãn ra, hắn thả dây xích nhảy xuống, Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên lùi lại một bước, mặc hắn ngã trên bờ!
Chiến Liên Thành ngước mắt lên nhìn, hai mắt cơ hồ là tóe lửa, nữ nhân này lại dám lừa gạt mình!
Hắn nắm chặt nắm cát trong tay, ánh mắt đầy tia sát khí, Nhạc Thiên Tuyết mở miệng nói:"Chiến Vương gia, đều tại ngươi khi nãy không nói trước cho ta đi, nếu không phải vậy ta đã không rơi vào tình cảnh thế này rồi."
Chiến Liên Thành nhắm hờ mắt lại, mặt không biến sắc nói:"Bản vương mà biết thì đã đắc đạo thành tiên rồi, còn làm Vương gia cái quái gì."
Nghe hắn nói thế, Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy có vẻ không phải là nói dối, khả năng hắn thực sự cũng không biết.
Nàng hít dài một tiếng, mỗi lần gặp phải Chiến Liên Thành, đều có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng không biết làm gì hơn.
Nàng lại gần nói:"Chiến Vương gia, ta cõng ngươi lên?"
Chiến Liên Thành thừa cơ xoay người lại, kéo tay nàng ném vào đầm nước lạnh ngay dưới chân!
Nhạc Thiên Tuyết bị ám hại bất ngờ, không kịp phòng bị nên uống liền mấy ngụm nước lạnh, ho khan vài tiếng, lạnh đến mức cả người run cầm cập!
Đầm nước này quanh năm không thấy ánh mặt trời, lạnh đến thấu xương, sắc mặt nàng giờ đã cắt không còn giọt máu.
"Chiến Liên Thành! Không phải ta mới đùa ngươi một chút mà ngươi đã nổi giận như vậy chứ?!" Nhạc Thiên Tuyết ôm chặt người, bước từng bước chậm lên bờ, liên tiếp hắt xì mấy cái.
Chiến Liên Thành vẫn thản nhiên như không, chậm rãi đứng lên, nhấc từng bước khó nhọc lên bờ.
Nhạc Thiên Tuyết biết hắn là giả bị tật, nhưng hắn có cần thoải mái để lộ bí mật của mình trước mặt nàng như vậy không?!
Nhưng Chiến Liên Thành chỉ đi được hai bước, hơi khụy xuống như không đi nổi nữa, rốt cuộc không nhịn được quay sang nói với Nhạc Thiên Tuyết:"Còn chưa tới đỡ bản vương?"
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng đi tới đưa tay đỡ hắn đứng lên, con ngươi nàng nhìn chằm chằm vào chân Chiến Liên Thành, cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao khi ấy ở Tựu Hoa lâu, hắn có thể hoàn hảo vô khuyết đứng lên?
Xe ngựa phóng đi rất nhanh, bên trong lắc lư đến nỗi muốn lộn ruột.
Nhạc Thiên Tuyết vội vã níu chặt xiêm y của Chiến Liên Thành, đây đúng là thất sách mà, vì Nguyên Thiên Tứ mất tích liền vội vội vàng vàng mò lên đây.
Giờ thì tốt rồi, chỉ lát nữa thôi thì ngay cả cái mạng nhỏ này nàng cũng không giữ được nữa.
Chiến Liên Thành cúi xuống gỡ tay nàng ra, nói:"Ngươi làm cái gì vậy?"
Nhạc Thiên Tuyết nhất định không thể nói ngươi không phải bị tật nguyền gì, hơn nữa võ công còn cao cường, nên ta mới lại gần ngươi cho an toàn...
Nàng cười cười nói:"Ta sợ Chiến Vương gia ngươi gặp nguy hiểm, nên muốn bảo vệ ngươi!"
Chiến Liên Thành chăm chú nhìn nàng một lúc, hơi khựng lại một chút rồi nói:"Nắm chặt cái kia."
Nhạc Thiên Tuyết lại giữ chặt tay áo của hắn, thở phào nhẹ nhõm, may mà mình cũng nhanh trí.
Bên ngoài, đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Hạo Nguyệt hô to một tiếng: "Nguy rồi! Phía trước có pháo nổ!"
Cỗ xe đột nhiên động dữ dội, từng đợt pháo nổ ầm ầm vang lên!
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy bi ai vô cùng, quay sang nhìn Chiến Liên Thành nói:"Chiến Vương gia, ngươi..."
Lúc này, nàng không nói với Chiến Liên Thành rằng, Vương gia, chân ngươi không phải hảo hảo đấy sao? Mau mau dẫn ta ra khỏi đây...
Trận pháo tiếp tục công kích, đốt cháy một phần cỗ xe, bỗng rầm một cái, thân xe lộn một vòng, nàng và Chiến Liên Thành đồng thời bị văng ra ngoài!
Nàng ghì chặt ống tay áo Chiến Liên Thành, gió mát lạnh lẽo thổi vù vù bên tai, nàng suýt nữa thì quên mất một bên Song Tử nhai...là vực sâu!
Nhạc Thiên Tuyết mơ màng nheo mắt lại nhìn, nàng bị Chiến Liên Thành kéo chặt lại, một người ngồi trên vách đá cheo leo, người kia lại lơ lửng trên vách đá cheo leo...
Chiến Liên Thành cúi xuống nhìn chằm chằm nàng, một tay nắm chặt cánh tay nàng, nhếch mép:"Nữ nhân phiền toái."
Nhạc Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, thực ra Nhạc Thiên Tuyết không hề hoảng sợ, chỉ là thấy Chiến Liên Thành dùng sức giữ chặt tay mình như vậy nên cũng có chút an tâm.
Bốn phía vẫn vang lên tiếng nổ rầm trời, giọng nói của nàng trở nên rất nhỏ, Chiến Liên Thành không hề nghe thấy.
Hạo Nguyệt, Truy Tinh vốn định lao tới cứu Vương gia, ai ngờ bọn hắc y nhân lại mai phục trên vách núi, giương cung nhắm, trong nháy mắt, một rừng mũi tên cùng bắn ra! Đầu mũi tên nào cũng được châm lửa hừng hực!
Nhạc Thiên Tuyết hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng vừa nãy Chiến Liên Thành đang giữ chặt tay nàng, thế mà bây giờ hắn lại nhảy xuống, lôi nàng cùng rớt xuống vực!
Nàng... Năm nay rốt cuộc đã dính phải vận xui quỷ quái gì!
Nhạc Thiên Tuyết uất ức la to:"Chiến Vương gia! Ngươi muốn chết cũng không cần lôi ta chết cùng!"
Chiến Liên Thành trừng mắt nhìn nàng một chút, nữ nhân này vừa nãy chân thành nói muốn bảo vệ hắn, bây giờ thì hay rồi, vừa rớt xuống vực đã ngay lập tức trở mặt không quen biết, nếu không phải hắn không thể lộ ra bí mật của mình với người ngoài, hắn đã bóp chết nàng từ lâu rồi!
Vực này không sâu lắm, nhưng vẫn khiến người ta thấy choáng váng bởi đầm nước lạnh bên dưới, Chiến Liên Thành rút ra một sợi xích dài, quăng chính xác lên cành cây gần đó, hai người mới thoát nạn ngâm mình trong nước lạnh.
Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này mà Chiến Liên Thành vẫn không để lộ bí mật, hắn quả là rất biết nhẫn nhịn.
Nhưng như vậy cũng tốt, một khi nàng mà biết hắn giả vờ, khẳng định hắn sẽ không chần chừ giết nàng ngay!
Nhớ đến đây, nàng bỗng xoay người một cái, vững vàng tiếp đất.
"Chiến Vương gia, ta đỡ ngươi."Nhạc Thiên Tuyết giang hai tay ra, cười nói.
Chiến Liên Thành thầm nghĩ nữ nhân này cũng có chút lương tâm, sắc mặt hơi dãn ra, hắn thả dây xích nhảy xuống, Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên lùi lại một bước, mặc hắn ngã trên bờ!
Chiến Liên Thành ngước mắt lên nhìn, hai mắt cơ hồ là tóe lửa, nữ nhân này lại dám lừa gạt mình!
Hắn nắm chặt nắm cát trong tay, ánh mắt đầy tia sát khí, Nhạc Thiên Tuyết mở miệng nói:"Chiến Vương gia, đều tại ngươi khi nãy không nói trước cho ta đi, nếu không phải vậy ta đã không rơi vào tình cảnh thế này rồi."
Chiến Liên Thành nhắm hờ mắt lại, mặt không biến sắc nói:"Bản vương mà biết thì đã đắc đạo thành tiên rồi, còn làm Vương gia cái quái gì."
Nghe hắn nói thế, Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy có vẻ không phải là nói dối, khả năng hắn thực sự cũng không biết.
Nàng hít dài một tiếng, mỗi lần gặp phải Chiến Liên Thành, đều có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng không biết làm gì hơn.
Nàng lại gần nói:"Chiến Vương gia, ta cõng ngươi lên?"
Chiến Liên Thành thừa cơ xoay người lại, kéo tay nàng ném vào đầm nước lạnh ngay dưới chân!
Nhạc Thiên Tuyết bị ám hại bất ngờ, không kịp phòng bị nên uống liền mấy ngụm nước lạnh, ho khan vài tiếng, lạnh đến mức cả người run cầm cập!
Đầm nước này quanh năm không thấy ánh mặt trời, lạnh đến thấu xương, sắc mặt nàng giờ đã cắt không còn giọt máu.
"Chiến Liên Thành! Không phải ta mới đùa ngươi một chút mà ngươi đã nổi giận như vậy chứ?!" Nhạc Thiên Tuyết ôm chặt người, bước từng bước chậm lên bờ, liên tiếp hắt xì mấy cái.
Chiến Liên Thành vẫn thản nhiên như không, chậm rãi đứng lên, nhấc từng bước khó nhọc lên bờ.
Nhạc Thiên Tuyết biết hắn là giả bị tật, nhưng hắn có cần thoải mái để lộ bí mật của mình trước mặt nàng như vậy không?!
Nhưng Chiến Liên Thành chỉ đi được hai bước, hơi khụy xuống như không đi nổi nữa, rốt cuộc không nhịn được quay sang nói với Nhạc Thiên Tuyết:"Còn chưa tới đỡ bản vương?"
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng đi tới đưa tay đỡ hắn đứng lên, con ngươi nàng nhìn chằm chằm vào chân Chiến Liên Thành, cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao khi ấy ở Tựu Hoa lâu, hắn có thể hoàn hảo vô khuyết đứng lên?
/224
|