Chiến Liên Thành đã ở trong điện, vũ vệ lâm cảm nhận được khí chất bức người từ hắn, đều nhất thời kinh sợ mà lui ra.
Chỉ có Nhạc Thiên Tuyết còn đứng tại chỗ, cùng Chiến Vương gia hai mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Chiến Liên Thành khẽ đảo một cái, mới gật gật đầu.
Tính cách hắn chính là như vậy, với người không thích, hắn chưa bao giờ nói hơn một câu, với Hoàng hậu nương nương, cũng giống như vậy.
Hoàng hậu lúc này cố gắng vẽ ra một tia cười, nói: "Như vậy thật tốt, Bổn cung vừa nãy suýt chút nữa đã ngất đi rồi. Chiến Vương gia, đây chính là người mưu hại ngươi, Bổn cung nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
Chiến Liên Thành quay đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết lần nữa, hơi thở Nhạc Thiên Tuyết hơi khựng lại, hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt kia công kích nàng một đòn, người đàn ông này tuy là bại liệt, nhưng bất quá ánh mắt kia lại hệt như chim Ưng hung hãn!
Như vậy danh hiệu đánh đâu thắng đó của hắn, nàng đã tin.
Chiến Liên Thành chỉ nói ngắn gọn một câu: "Hung thủ đã bị Hạo Nguyệt giết."
Lời này có ý là, Nhạc Thiên Tuyết không phải là hung thủ.
Nhạc Thiên Tuyết nghe xong câu này, cũng hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Chiến Vương gia sẽ giải vây cho nàng, hai người bọn họ là chưa bao giờ gặp nhau a.
Hoàng hậu hơi nhíu mày, rất không cam tâm: "Chiến Vương gia, cung nữ kia đã xác nhận là Nhạc Thiên Tuyết, hơn nữa chính bản thân nàng cũng rất đáng nghi ngờ."
Chiến Liên Thành không muốn nhiều lời vô nghĩa, Hạo Nguyệt phía sau hắn liền mở miệng điềm đạm nói: "Hoàng hậu nương nương, Vương gia đã nói rồi, cung nữ Tiểu Thúy chính là hung thủ, Hoàng hậu nương nương không nên oan uổng cho người tốt."
Hoàng hậu sắc mặt cứng đờ, một tỳ nữ nhỏ nhoi mà nói với nàng cũng dám kiêu ngạo như vậy ư?
Đức Phi không nhịn được, khẽ cười thầm.
Chiến Liên Thành đã nói đến như vậy, nếu Nhạc Thiên Tuyết nàng còn tiếp tục dây dưa lằng nhằng mà không kết thúc sớm nữa thì quả thực là không phải lẽ rồi.
Cho nên nàng chỉ khẽ gật đầu: "Nếu Chiến Vương gia đã điều tra xong, việc này coi như tốt đẹp rồi."
Chiến Liên Thành tỏ ý ưng thuận, lúc rời đi còn bỏ lại một câu: "Chuyện hôm nay, đã làm phiền Hoàng hậu phải phí đi nhiều tâm tư rồi."
Hoàng hậu sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt nắm đấm, mười ngón tay đều trở nên trắng dã.
Nàng vốn đã âm mưu để Nhạc Thiên Tuyết gánh lấy tội danh này, sau đó Chiến Liên Thành cùng Nhạc Hòa Đại tướng quân nhất định sẽ trở mặt thành thù. Hai bên vương tướng đấu đá lẫn nhau, hiển nhiên người được lợi nhất vẫn chính là họ Dương nhà nàng, quả là trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi!
Thế nhưng bây giờ lại bị Chiến Liên Thành khám phá ra mưu kế này, Hoàng hậu nàng cảm thấy tay chân mỏi đến rụng rời, cả người dường như không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng Hoàng hậu vẫn phải sai một cung nữ hộ giá Nhạc Thiên Tuyết xuất cung, cung nữ kia không dám đứng quá gần Nhạc Thiên Tuyết, dù sao thì Thiên Tuyết nàng khi nãy trên điện cũng đã bẻ gãy một cánh tay của Trương ma ma.
Đang đi trên hành lang, bỗng phía trước xuất hiện một kiệu lớn tám người khiêng, toàn thân kiệu đều màu đen, không biết là chế tạo từ gỗ gì mà trông kiên cố cực kỳ.
Kiệu lớn tám người là đặc chế, tấm ván gỗ phía sau có thể mở ra được, đem xe đẩy đẩy vào trong đó quả là hoàn hảo, dùng loại này cỗ kiệu thì chỉ có một người, chính là Chiến Liên Thành.
"Mau! Chiến Vương gia bị ngất xỉu! Mau đi tìm thái y!"
Trong kiệu truyền ra một tiếng gào lớn, tiếp đó một cung nữ vội vã đi đến Thái y viện để mời thái y.
Chiến Liên Thành ngất xỉu?
Vừa nãy nàng đã thấy sắc mặt hắn có chút bất ổn, suy nghĩ một hồi liền biết hắn đang dùng nội lực ngăn chặn độc tính, xem ra bây giờ độc tính đã phát tác.
Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới chuyện vừa rồi, tuy rằng Chiến Liên Thành không muốn cùng Phủ Tướng quân làm to chuyện, thế nhưng nói thế nào thì nàng cũng là nhờ hắn mới có thể thoát thân.
Vì lẽ đó, bây giờ nàng phải cứu hắn!
Nhạc Thiên Tuyết tới gần cỗ kiệu, thị vệ bên cạnh lập tức quát to: "Ngươi là ai? ! Cút mau!"
Thị vệ của Chiến Liên Thành cũng là đặc biệt hung hăng, dù sao chủ nhân đã cường đại rồi, làm nô tài thì đương nhiên phải ra oai một chút.
"Ta có thể cứu Chiến Vương gia." Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng nói.
Tên thị vệ nghe thế liền cười nhạo một tiếng: "Tiểu cô nương ngươi là ai? Ngươi nói có thể cứu Vương gia? Vậy ta cũng có thể cứu! Xùy! Đi đi đi!"
Thân thể này mới có mười lăm tuổi, trong mắt tên thị vệ nhà hắn thì hiển nhiên chỉ là một tiểu nha đầu.
Bất quá Nhạc Thiên Tuyết kiếp trước đã sống ba mươi năm, cũng bỏ ra hơn hai mươi năm nghiên cứu y thuật, mặc dù là đã ba mươi nhưng vẫn một mực không chịu lấy chồng.
Nàng đã có ý tốt muốn giúp mà bọn gia nhân lại khinh thường xua đuổi nàng như vậy rồi thì Nhạc Thiên Tuyết nàng cũng chẳng cần nấn ná lại làm gì.
Nàng xoay người định rời đi, bên trong kiệu lúc này bỗng thò ra một cái đầu, cái đầu ấy chính là Hạo Nguyệt.
Trán Hạo Nguyệt dính đầy mồ hôi, nàng quét nhanh ánh nhìn qua Nhạc Thiên Tuyết, có chút do dự.
Sau đó, Hạo Nguyệt liền nói: "Nhạc cô nương chờ chút!"
Nhạc Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, thấy Hạo Nguyệt nói tiếp: "Nhạc cô nương có biện pháp gì cứu chữa Vương gia?"
Nàng mới vừa rồi bị người ta khinh miệt, đương nhiên bây giờ sẽ không dễ dàng nói chữa là chữa như vậy được.
"Mới vừa rồi còn có, bất quá bây giờ không còn."
Tính cách nàng từ trước đến nay chính là như vậy, chữa người thì cũng phải xem tâm tình mình thế nào đã.
Hạo Nguyệt nhíu mày, hoá ra Nhạc Thiên Tuyết là tới quấy rối sao?
Nàng vội vàng nói: "Nhạc cô nương! Vừa nãy là chúng tôi không hiểu lễ nghĩa, mong cô nương lượng thứ bỏ qua mà cứu Vương gia!"
Nhạc Thiên Tuyết nhất định là có biện pháp, nếu không nàng sẽ không nói bữa bãi như vậy.
Còn nếu như Nhạc Thiên Tuyết chỉ là đùa giỡn, Hạo Nguyệt sẽ một kiếm giết chết nàng!
Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng đưa tay ra, nói: "Có thể, trước tiên đưa ta ba ngàn lượng tiền xem bệnh, nhưng vừa nãy Chiến Vương gia xem như là giúp ta, bớt, chỉ một ngàn lượng là đủ."
Hạo Nguyệt sững sờ, này chẳng phải là cướp trá hình sao...
Thị vệ nhịn không được, lên tiếng: "Thầy thuốc nhân hậu như bậc cha mẹ, thế mà ngươi lại đi đòi tiền?!"
"Thứ nhất, ta không phải đại phu, thứ hai, ta cũng là người, cũng phải ăn cơm." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Chữa thì trả thù lao, không chữa thì ta đi."
Hạo Nguyệt khẽ cắn răng, lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu: "Chữa!"
Thị vệ đứng sang một bên, Nhạc Thiên Tuyết đi tới, cầm lấy ngân phiếu, đúng một ngàn lượng không hơn không thiếu.
Cỗ kiệu của Chiến Liên Thành quả là rất lớn, Hạo Nguyệt dịch ra một chút, Nhạc Thiên Tuyết đi vào cũng còn rộng rãi chán.
Nàng nhìn Chiến Liên Thành, hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt đã trắng ngắt như tờ giấy, sắc môi lại đen đến phi thường.
Hắn đã trúng độc quá sâu!
Chỉ có Nhạc Thiên Tuyết còn đứng tại chỗ, cùng Chiến Vương gia hai mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Chiến Liên Thành khẽ đảo một cái, mới gật gật đầu.
Tính cách hắn chính là như vậy, với người không thích, hắn chưa bao giờ nói hơn một câu, với Hoàng hậu nương nương, cũng giống như vậy.
Hoàng hậu lúc này cố gắng vẽ ra một tia cười, nói: "Như vậy thật tốt, Bổn cung vừa nãy suýt chút nữa đã ngất đi rồi. Chiến Vương gia, đây chính là người mưu hại ngươi, Bổn cung nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
Chiến Liên Thành quay đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết lần nữa, hơi thở Nhạc Thiên Tuyết hơi khựng lại, hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt kia công kích nàng một đòn, người đàn ông này tuy là bại liệt, nhưng bất quá ánh mắt kia lại hệt như chim Ưng hung hãn!
Như vậy danh hiệu đánh đâu thắng đó của hắn, nàng đã tin.
Chiến Liên Thành chỉ nói ngắn gọn một câu: "Hung thủ đã bị Hạo Nguyệt giết."
Lời này có ý là, Nhạc Thiên Tuyết không phải là hung thủ.
Nhạc Thiên Tuyết nghe xong câu này, cũng hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Chiến Vương gia sẽ giải vây cho nàng, hai người bọn họ là chưa bao giờ gặp nhau a.
Hoàng hậu hơi nhíu mày, rất không cam tâm: "Chiến Vương gia, cung nữ kia đã xác nhận là Nhạc Thiên Tuyết, hơn nữa chính bản thân nàng cũng rất đáng nghi ngờ."
Chiến Liên Thành không muốn nhiều lời vô nghĩa, Hạo Nguyệt phía sau hắn liền mở miệng điềm đạm nói: "Hoàng hậu nương nương, Vương gia đã nói rồi, cung nữ Tiểu Thúy chính là hung thủ, Hoàng hậu nương nương không nên oan uổng cho người tốt."
Hoàng hậu sắc mặt cứng đờ, một tỳ nữ nhỏ nhoi mà nói với nàng cũng dám kiêu ngạo như vậy ư?
Đức Phi không nhịn được, khẽ cười thầm.
Chiến Liên Thành đã nói đến như vậy, nếu Nhạc Thiên Tuyết nàng còn tiếp tục dây dưa lằng nhằng mà không kết thúc sớm nữa thì quả thực là không phải lẽ rồi.
Cho nên nàng chỉ khẽ gật đầu: "Nếu Chiến Vương gia đã điều tra xong, việc này coi như tốt đẹp rồi."
Chiến Liên Thành tỏ ý ưng thuận, lúc rời đi còn bỏ lại một câu: "Chuyện hôm nay, đã làm phiền Hoàng hậu phải phí đi nhiều tâm tư rồi."
Hoàng hậu sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt nắm đấm, mười ngón tay đều trở nên trắng dã.
Nàng vốn đã âm mưu để Nhạc Thiên Tuyết gánh lấy tội danh này, sau đó Chiến Liên Thành cùng Nhạc Hòa Đại tướng quân nhất định sẽ trở mặt thành thù. Hai bên vương tướng đấu đá lẫn nhau, hiển nhiên người được lợi nhất vẫn chính là họ Dương nhà nàng, quả là trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi!
Thế nhưng bây giờ lại bị Chiến Liên Thành khám phá ra mưu kế này, Hoàng hậu nàng cảm thấy tay chân mỏi đến rụng rời, cả người dường như không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng Hoàng hậu vẫn phải sai một cung nữ hộ giá Nhạc Thiên Tuyết xuất cung, cung nữ kia không dám đứng quá gần Nhạc Thiên Tuyết, dù sao thì Thiên Tuyết nàng khi nãy trên điện cũng đã bẻ gãy một cánh tay của Trương ma ma.
Đang đi trên hành lang, bỗng phía trước xuất hiện một kiệu lớn tám người khiêng, toàn thân kiệu đều màu đen, không biết là chế tạo từ gỗ gì mà trông kiên cố cực kỳ.
Kiệu lớn tám người là đặc chế, tấm ván gỗ phía sau có thể mở ra được, đem xe đẩy đẩy vào trong đó quả là hoàn hảo, dùng loại này cỗ kiệu thì chỉ có một người, chính là Chiến Liên Thành.
"Mau! Chiến Vương gia bị ngất xỉu! Mau đi tìm thái y!"
Trong kiệu truyền ra một tiếng gào lớn, tiếp đó một cung nữ vội vã đi đến Thái y viện để mời thái y.
Chiến Liên Thành ngất xỉu?
Vừa nãy nàng đã thấy sắc mặt hắn có chút bất ổn, suy nghĩ một hồi liền biết hắn đang dùng nội lực ngăn chặn độc tính, xem ra bây giờ độc tính đã phát tác.
Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới chuyện vừa rồi, tuy rằng Chiến Liên Thành không muốn cùng Phủ Tướng quân làm to chuyện, thế nhưng nói thế nào thì nàng cũng là nhờ hắn mới có thể thoát thân.
Vì lẽ đó, bây giờ nàng phải cứu hắn!
Nhạc Thiên Tuyết tới gần cỗ kiệu, thị vệ bên cạnh lập tức quát to: "Ngươi là ai? ! Cút mau!"
Thị vệ của Chiến Liên Thành cũng là đặc biệt hung hăng, dù sao chủ nhân đã cường đại rồi, làm nô tài thì đương nhiên phải ra oai một chút.
"Ta có thể cứu Chiến Vương gia." Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng nói.
Tên thị vệ nghe thế liền cười nhạo một tiếng: "Tiểu cô nương ngươi là ai? Ngươi nói có thể cứu Vương gia? Vậy ta cũng có thể cứu! Xùy! Đi đi đi!"
Thân thể này mới có mười lăm tuổi, trong mắt tên thị vệ nhà hắn thì hiển nhiên chỉ là một tiểu nha đầu.
Bất quá Nhạc Thiên Tuyết kiếp trước đã sống ba mươi năm, cũng bỏ ra hơn hai mươi năm nghiên cứu y thuật, mặc dù là đã ba mươi nhưng vẫn một mực không chịu lấy chồng.
Nàng đã có ý tốt muốn giúp mà bọn gia nhân lại khinh thường xua đuổi nàng như vậy rồi thì Nhạc Thiên Tuyết nàng cũng chẳng cần nấn ná lại làm gì.
Nàng xoay người định rời đi, bên trong kiệu lúc này bỗng thò ra một cái đầu, cái đầu ấy chính là Hạo Nguyệt.
Trán Hạo Nguyệt dính đầy mồ hôi, nàng quét nhanh ánh nhìn qua Nhạc Thiên Tuyết, có chút do dự.
Sau đó, Hạo Nguyệt liền nói: "Nhạc cô nương chờ chút!"
Nhạc Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, thấy Hạo Nguyệt nói tiếp: "Nhạc cô nương có biện pháp gì cứu chữa Vương gia?"
Nàng mới vừa rồi bị người ta khinh miệt, đương nhiên bây giờ sẽ không dễ dàng nói chữa là chữa như vậy được.
"Mới vừa rồi còn có, bất quá bây giờ không còn."
Tính cách nàng từ trước đến nay chính là như vậy, chữa người thì cũng phải xem tâm tình mình thế nào đã.
Hạo Nguyệt nhíu mày, hoá ra Nhạc Thiên Tuyết là tới quấy rối sao?
Nàng vội vàng nói: "Nhạc cô nương! Vừa nãy là chúng tôi không hiểu lễ nghĩa, mong cô nương lượng thứ bỏ qua mà cứu Vương gia!"
Nhạc Thiên Tuyết nhất định là có biện pháp, nếu không nàng sẽ không nói bữa bãi như vậy.
Còn nếu như Nhạc Thiên Tuyết chỉ là đùa giỡn, Hạo Nguyệt sẽ một kiếm giết chết nàng!
Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng đưa tay ra, nói: "Có thể, trước tiên đưa ta ba ngàn lượng tiền xem bệnh, nhưng vừa nãy Chiến Vương gia xem như là giúp ta, bớt, chỉ một ngàn lượng là đủ."
Hạo Nguyệt sững sờ, này chẳng phải là cướp trá hình sao...
Thị vệ nhịn không được, lên tiếng: "Thầy thuốc nhân hậu như bậc cha mẹ, thế mà ngươi lại đi đòi tiền?!"
"Thứ nhất, ta không phải đại phu, thứ hai, ta cũng là người, cũng phải ăn cơm." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Chữa thì trả thù lao, không chữa thì ta đi."
Hạo Nguyệt khẽ cắn răng, lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu: "Chữa!"
Thị vệ đứng sang một bên, Nhạc Thiên Tuyết đi tới, cầm lấy ngân phiếu, đúng một ngàn lượng không hơn không thiếu.
Cỗ kiệu của Chiến Liên Thành quả là rất lớn, Hạo Nguyệt dịch ra một chút, Nhạc Thiên Tuyết đi vào cũng còn rộng rãi chán.
Nàng nhìn Chiến Liên Thành, hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt đã trắng ngắt như tờ giấy, sắc môi lại đen đến phi thường.
Hắn đã trúng độc quá sâu!
/224
|