Nhạc Thiên Tuyết đây là cố nén tức giận. Hiện nay. Nàng cũng là không thể làm như thế nào được nữa.
Tử Dạ lật lọng. Quả thực là tiểu nhân. Hơn nữa người trong thiên hạ cũng là nói hắn lòng dạ độc ác. Liền phụ thân của mình cũng là dám giết. Chẳng lẽ cái kia còn sẽ không giết nàng.
Nàng suy nghĩ lại một chút. Cuối cùng vẫn là quay trở vào. Tử Dạ nhìn thấy vậy. Chính là cao hứng cười nói: "Đây mới là hảo hài tử a."
Nhạc Thiên Tuyết cũng là không muốn quản hắn rồi. An vị ở một bên khó chịu.
Tử Dạ thuận tay liền sờ lên đầu của nàng. Nhạc Thiên Tuyết còn trừng mắt với hắn một cái."Đừng đụng ta."
Tử Dạ rút tay về. Dẹp lấy miệng."Làm gì vậy liền nỏng nảy như vậy. Ngươi phải luôn cười vui vẻ. Như vậy làn da mới đẹp được."
Nhạc Thiên Tuyết không muốn để ý tới hắn. hắn Cũng đừng quá mức là được. Cũng không nghe hắn đang nói cái gì.
Tử Dạ cũng là cảm thấy không vui. ức hiếp Nhạc Thiên Tuyết như vậy mà thấy nàng cũng không phản ứng lại, cảm thấy không có biện pháp để nàng chú ý đến mình. Ai bảo trong nội tâm của nàng là đang nghĩ đến Chiến Liên Thành đây. Chiến Liên Thành Thì có cái gì tốt. Lại là để cho Nhạc Thiên Tuyết một mực thắp thỏm nhớ mong hắn.
Bất quá là một người thọt mà thôi. Cái đó có tư cách gì cùng mình tranh giành chứ.
thời điểm bình minh. thấy trí đại sư đã là tỉnh.
Hắn mơ mơ màng màng. Biết mình tính mạng không có gì đáng ngại nữa. Cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Tử Dạ thấy hắn mở to mắt. Còn tưởng rằng hắn là đang tìm chính mình. Cái kia tựu vội vàng đi nên."Sư phụ. Ta ở chỗ này."
Lần này Liền đến phiên Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc. Sư phụ. Hóa ra Trí đại sư là sư phụ hắn.
Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng co quắp. Cái này quả thật là thiên hạ kỳ văn rồi. (chuyện hiếm thấy)
Bất quá trí đại sư vừa nhìn thấy Tử Dạ. Liền suy yếu nói: "Ngươi tránh ra."
Tử Dạ sững sờ. Bất quá hắn cũng là tôn sư trọng đạo. Liền cũng là nhường ra.
Lúc này tránh gia. trí đại sư đang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hắn hai con ngươi sáng ngời. Ho khan một tiếng."Ngươi... đến đây."
Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn là nhìn mình. Vậy nhất định là nói chính mình rồi.
Nàng có chút nghi hoặc. Bất quá cũng là đi tới.
Tử Dạ nhìn chằm chằm vào nàng. Tựa hồ là có chút ghen tị.
Nhạc Thiên Tuyết cũng sắp bị Tử Dạ nhìn chằm chằm khó chịu không thôi. Nàng mím môi. Liền cũng là hỏi: "trí đại sư. Ngươi gọi ta làm gì."
Tử Dạ lúc này liền rõ ràng."Nguyên lai ngươi cùng ông ấy biết nhau. Ngươi ngày hôm qua rõ ràng còn giả bộ như không biết. Ngươi tâm cơ cũng là thật nặng đấy."
Nhạc Thiên Tuyết nhưng lại không có quản Tử Dạ. thấy trí đại sư mặt nghiêm trọng như vậy. Vậy nhất định là có lời gì muốn nói.
Hơn nữa nàng còn biết trí đại sư nội thương nghiêm trọng. Hiện tại đại nạn không chết. Nhưng thời gian còn lại cũng không còn nhiều.
Nghĩ được như vậy. Trong nội tâm nàng lại là có chút khổ sở.
Trí đại sư liền lôi kéo nàng. Nói: "Ta mơ mơ màng màng... Đã nhìn thấy là ngươi cứu ta..."
Nàng gật đầu. "Đúng vậy. Ngươi đến tột cùng là đi làm cái gì. Làm sao lại thành như vậy trở về."
Thấy trí đại sư rất là mệt mỏi.
Hắn không trả lời cái câu hỏi này. Chẳng qua là thở dài một tiếng. Đầu thì thào nói một câu: "Ta thật sự là không thể trụ được lâu nữa..."
Lúc này. Tử Dạ cũng là đã trầm mặc xuống.
Nhạc Thiên Tuyết không biết là chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ là đi bắt mạch cho Trí Đại sư. Xác định hắn là không có việc gì mới yên lòng.
Trí đại sư lại kỹ càng nhìn nàng một cái. Lại là quét mắt đến Tử Dạ. Như cũ là thở dài một tiếng.
Nàng thì càng thêm không rõ. Hỏi: "Trí đại sư. Ngươi đến tột cùng là đã làm gì. Ai làm ông bị thương như vậy. Ngươi nói cho ta biết. Ta nghĩ biện pháp báo thù cho ông a."
Tử Dạ vẫn lạnh lùng nói ra: "Việc này không phải ngươi có thể tham dự vào."
"Ta muốn tham dự vào thì thế nào. Trí đại sư dù gì cũng coi như là một nửa sư phụ của ta." Nhạc Thiên Tuyết thở phì phò nói. Tử Dạ hiện tại giống như là ghen với Nhạc Thiên Tuyết. Thấy trí đại sư nói chuyện với hắn như là có gai.
Trí đại sư mặt lộ vẻ vui mừng. Nói: "Thiên Tuyết. Ngươi tới gần chút nữa đi."
Nhạc Thiên Tuyết liền tới gần chút nữa. Chỉ nghe thấy trí đại sư nói: "Ta muốn tìm một cây quạt. Nhưng lại là ở trong cơ quan. Cái cây quạt kia rất là quan trọng. Ngươi nhất định phải giúp ta tìm được."
"Cây quạt." Nàng có chút mê hoặc."Cái này có cái gì hữu dụng. Được rồi. Ta cũng là không hỏi nhiều nữa. Ở địa phương nào."
Thấy trí đại sư chần chừ một chút. Mới nói: "Ta... Ta cũng không biết."
Lúc này. Tử Dạ an vị lại. Chậm rãi từ từ nói: "Vốn là biết rõ đấy. Ông còn cho người đi tìm hiểu một thời gian rồi. Rút cuộc đã tìm được tung tích bảo bối kia . Sư phụ. Ngươi cũng muốn tìm được cây quạt bảo vật của Tiền triều. Ngươi cho rằng lão Hoàng Đế Thiên Long quốc sẽ để cho ngươi tìm được sao. Chỗ kia là giả đấy. Chính là cố ý để ông rơi vào bẫy."
Hắn còn đùa bỡn tóc của mình. Khẽ cười một tiếng."May mắn ta là kịp thời đi đến. Bằng không thì cái mạng già của ông đã không còn. Hiện tại thì được rồi. Ngươi vừa thấy được nàng chính là mất hồn. Cũng không nói chuyện với ta. Cuối cùng ta có phải đồ nhi của ông hay không."(anh này ghen linh tinh ghê)
Trí đại sư hừ một tiếng. Cũng là không để ý tới hắn.
Bất quá thấy trí đại sư lại là ho khan một tiếng. Tình huống của ông đích thật là không được tốt rồi.
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng cho Trí đại sư được như ý. Nói: "Nguyên lai cây quạt của tiền triều. Bây giờ là bị lão Hoàng Đế đã lấy được."
Tử Dạ gật đầu: "Đúng vậy. Lão Hoàng Đế mặc dù là không Thông Minh tuyệt đỉnh. Bất quá tâm tư nhưng lại tinh tế tỉ mỉ. Nhưng lại cũng không phải. Thiên Long mấy đời hoàng đế đều là cất giấu cây quạt này. Đoán chừng là cất dấu ở một chỗ. Chưa từng di chuyển chỗ cất cây quạt. Ngược lại làm rất nhiều địa phương giả. Những năm này rất nhiều người đi tìm. Cũng đều là tay không mà trở về. Lúc này đây càng hỏng bét. Thiếu chút nữa liền mạng nhỏ cũng là không còn."
Tử Dạ càng là tức giận. sắc mặt vẫn không khá hơn được mấy.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Cái kia đích thật là đủ âm hiểm đấy.
Nàng bỗng nhiên cười cười. Liền đối với trí đại sư nói: "Ta xem như đã minh bạch. Ngươi khi đó vì cái gì đối với Chiến Liên Thành ra tay. Nguyên lai từ Càn Khôn bí pháp đã biết rõ hắn là người tiền triều. Ngươi là đi dò xét."
Tử Dạ cũng là sững sờ. Kinh nghi bất định nhìn Nhạc Thiên Tuyết.
Lúc này. Trí đại sư đã nói: "Cũng coi như mệnh hắn lớn. Có ngươi cứu hắn."
Hiện nay. Thiên Long Quốc càng lúc càng lớn mạnh. Trí đại sư cũng là biết rõ ý tưởng của Chiến Liên Thành. Bất quá hiện nay tình huống lúc này cấp bách đấy.
Tử Dạ lên tiếng: "Cái người thọt kia lại là... Hừ hừ. người Tiền triều. Cái kia cũng không ngoài dự định."
Trí đại sư cũng là bất kể hắn. Lúc này đây hắn lại là trọng thương nằm trên giường mệt mỏi. Cũng không quản mọi chuyện nữa.
Nhạc Thiên Tuyết liền để cho trí đại sư nghỉ ngơi một chút. Nàng biết trí đại sư muốn tìm vật gì. Vậy nhất định là sẽ giúp. Chỉ có điều nàng từ trước đến nay chưa từng nghe qua về cây quạt này. Xem ra chuyện này cũng là phiền toái.
Tử Dạ biết rõ Nhạc Thiên Tuyết chắc là sẽ không rời đi. Liền cũng không ở chỗ này nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết sẽ không vô tình như vậy rời đi
Nhạc Thiên Tuyết nghỉ ngơi nửa ngày. Rồi lại đến thay thuốc cho Trí Đại sư.
Trí đại sư tỉnh được một lúc. Lại là mê mang. Bất quá trong miệng còn một mực nhớ kỹ cây quạt.
Nàng liền cũng là kỳ quái. Cái cây quạt này đến tột cùng là có cái gì hữu dụng. Rõ ràng lại để cho trí đại sư có thể nhớ kỹ như vậy.
Đợi đến lúc chạng vạng tối. Tử Dạ mới lại tới.
"Tử Dạ. Cái cây quạt kia có cái gì hữu dụng. mà Trí đại sư phải một mực tìm được." Nhạc Thiên Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Tử Dạ nở nụ cười một tiếng."Muốn biết. Vậy ngươi hôn ta một cái. Ta sẽ nói cho ngươi biết."
Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp là mắt trắng không còn chút máu. Thật sự là không muốn để ý đến hắn.
Tử Dạ cũng là không thú vị. Nói ra: "Mới dỡn có một tí mà mặt ngươi đã như vậy. Ta từ trước đến giờ chưa chiếm tiện nghi của mi lần nào."
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy cũng thế. Tử Dạ thật là không có đối với nàng động thủ động.
Tử Dạ lại là cười."Đúng không. Ta là người hiền lành rồi. Cũng không biết ngươi vì cái gì vừa ý Chiến Liên Thành. Mà không phải ta."
"Ngươi so sánh với hắn. Cái kia còn kém một chút." Nhạc Thiên Tuyết nói.
"Liền bởi vì hắn là người tiền triều Đây cũng là quá buồn cười. Tiền triều đều vong rồi. Ngươi cảm thấy cái này còn có thể phục quốc à. Cái kia bất quá là một giấc mộng. Chỉ có thể là nằm mơ mà thôi." Tử Dạ nói ra."Cái này phục quốc cũng là có chút điểm khả năng. Bất quá người nọ không phải là Chiến Liên Thành."
"Cái gì. Chẳng lẽ tiền triều còn có hậu duệ khác."
"Hặc hặc. Nhưng lại khá nhiều loại." Tử Dạ cũng không đâm phá."Đến lúc đó ta mang ngươi đi xem một chút."
Nhạc Thiên Tuyết sau khi từ quay đầu. Đã nói: "Cái kia không phải là ngươi đi."
Tử Dạ lại là cười cười."Ngươi thật thông minh. Lại muốn đến nơi này mà đi. Mà thôi. Ta liền nói cho ngươi về cây quạt kia. Cây quạt một mực là ở trong tay Thiên Long Hoàng Đế. Bất quá hắn hiện tại cũng là đang tìm lấy Tông quyển. Không có Tông quyển. Cái cây quạt kia cũng là phế vật."
Tông quyển. Lại là Tông quyển. .
Tất cả mọi người đang tìm thứ này. Chẳng lẽ chính là vì tìm được cái chìa khóa Hoàng Cung tiền triều.
Nàng lại hỏi: "Ta phải biết Tông quyển quan hệ như thế nào với chìa khóa hoàng cung tiền triều. Nhưng cùng cây quạt có liên hệ gì. Vì cái gì muốn tìm được cái chìa khóa Hoàng Cung tiền triều. Đều muốn phục quốc mà nói. Vì cái gì liền phải tìm được Hoàng Cung tiền triều sao."
Điểm này nàng cũng là đã quên hỏi Chiến Liên Thành. Hiện tại cùng Tử Dạ nói chuyện. Cũng là cảm thấy có chút kỳ quái.
Tử Dạ cười cười."Đây chỉ là truyền thuyết trăm năm nay mà thôi. Ta nào biết được cái này có liên hệ gì. Ta ngay cả hình dạng của hai đồ vật kia ta cũng chữa bao giờ nhìn thấy. Về phần Hoàng Cung tiền triều ... Chỗ ấy nuôi một đội âm binh. Đã tìm được Hoàng Cung tiền triều. Cởi bỏ phong ấn. Ngày đó Thiên Long Quốc sẽ tận nhưng lại đã đến. Hắc hắc. Cái này truyền thuyết cũng không đáng tin."
Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi. Cũng là bất đắc dĩ. Nói: "Đừng lừa dối ta. Ta cũng không tin lời nói như vậy."
Tử Dạ liền buông tay."Ngươi không tin. Ta cũng không tin. Nhưng Sư phụ chính là nói như vậy. Ta cũng là muốn mở mang kiến thức một chút là chuyện gì xảy ra."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn trí đại sư đang mê man. Cũng là kinh ngạc. Theo đạo lý mà nói. Trí đại sư lớn tuổi. chuyện về tiền triều chắc ông ấy biết rõ..
Chuyện này từ trong miệng ông ấy nói ra. Cái kia độ tin cậy lại là nhiều thêm vài phần.
Nàng sờ lên cằm. Trầm tư thoáng một chút."Ta cảm thấy được Hoàng Cung tiền triều có vàng bạc châu báu nói vậy còn nghe được. Có âm binh ta nhưng lại cũng không tin."
Tử Dạ khóe miệng ngoắc một cái."Ngươi cũng đừng không tin. Ngươi xem Viên gia đều có thể dựa vào bản thân lực lượng cải biến thiên mệnh. Vậy thì làm sao lại không thể. Nếu như ngươi muốn biết cái này có phải thật hay không. Vậy thì tìm được Tông quyển và cây quạt kia là được”.
Chuyện này Nhạc Thiên Tuyết coi như là không đi làm. Chiến Liên Thành cũng sẽ đi làm.
Nàng chính là cười cười."Tốt lắm a. Cái kia xem ai tìm được trước."
"ngươi Nói như vậy. Là để cho ta để ngươi rời đi. Cho ngươi đi tìm à." Tử Dạ nói."Tiểu mỹ nhân. Không có cửa. Ta cho ngươi biết. Ngươi đừng nghĩ đến trở về bên Chiến Liên Thành. Ta nhưng lại không cho phép đâu."
Tử Dạ lật lọng. Quả thực là tiểu nhân. Hơn nữa người trong thiên hạ cũng là nói hắn lòng dạ độc ác. Liền phụ thân của mình cũng là dám giết. Chẳng lẽ cái kia còn sẽ không giết nàng.
Nàng suy nghĩ lại một chút. Cuối cùng vẫn là quay trở vào. Tử Dạ nhìn thấy vậy. Chính là cao hứng cười nói: "Đây mới là hảo hài tử a."
Nhạc Thiên Tuyết cũng là không muốn quản hắn rồi. An vị ở một bên khó chịu.
Tử Dạ thuận tay liền sờ lên đầu của nàng. Nhạc Thiên Tuyết còn trừng mắt với hắn một cái."Đừng đụng ta."
Tử Dạ rút tay về. Dẹp lấy miệng."Làm gì vậy liền nỏng nảy như vậy. Ngươi phải luôn cười vui vẻ. Như vậy làn da mới đẹp được."
Nhạc Thiên Tuyết không muốn để ý tới hắn. hắn Cũng đừng quá mức là được. Cũng không nghe hắn đang nói cái gì.
Tử Dạ cũng là cảm thấy không vui. ức hiếp Nhạc Thiên Tuyết như vậy mà thấy nàng cũng không phản ứng lại, cảm thấy không có biện pháp để nàng chú ý đến mình. Ai bảo trong nội tâm của nàng là đang nghĩ đến Chiến Liên Thành đây. Chiến Liên Thành Thì có cái gì tốt. Lại là để cho Nhạc Thiên Tuyết một mực thắp thỏm nhớ mong hắn.
Bất quá là một người thọt mà thôi. Cái đó có tư cách gì cùng mình tranh giành chứ.
thời điểm bình minh. thấy trí đại sư đã là tỉnh.
Hắn mơ mơ màng màng. Biết mình tính mạng không có gì đáng ngại nữa. Cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Tử Dạ thấy hắn mở to mắt. Còn tưởng rằng hắn là đang tìm chính mình. Cái kia tựu vội vàng đi nên."Sư phụ. Ta ở chỗ này."
Lần này Liền đến phiên Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc. Sư phụ. Hóa ra Trí đại sư là sư phụ hắn.
Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng co quắp. Cái này quả thật là thiên hạ kỳ văn rồi. (chuyện hiếm thấy)
Bất quá trí đại sư vừa nhìn thấy Tử Dạ. Liền suy yếu nói: "Ngươi tránh ra."
Tử Dạ sững sờ. Bất quá hắn cũng là tôn sư trọng đạo. Liền cũng là nhường ra.
Lúc này tránh gia. trí đại sư đang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hắn hai con ngươi sáng ngời. Ho khan một tiếng."Ngươi... đến đây."
Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn là nhìn mình. Vậy nhất định là nói chính mình rồi.
Nàng có chút nghi hoặc. Bất quá cũng là đi tới.
Tử Dạ nhìn chằm chằm vào nàng. Tựa hồ là có chút ghen tị.
Nhạc Thiên Tuyết cũng sắp bị Tử Dạ nhìn chằm chằm khó chịu không thôi. Nàng mím môi. Liền cũng là hỏi: "trí đại sư. Ngươi gọi ta làm gì."
Tử Dạ lúc này liền rõ ràng."Nguyên lai ngươi cùng ông ấy biết nhau. Ngươi ngày hôm qua rõ ràng còn giả bộ như không biết. Ngươi tâm cơ cũng là thật nặng đấy."
Nhạc Thiên Tuyết nhưng lại không có quản Tử Dạ. thấy trí đại sư mặt nghiêm trọng như vậy. Vậy nhất định là có lời gì muốn nói.
Hơn nữa nàng còn biết trí đại sư nội thương nghiêm trọng. Hiện tại đại nạn không chết. Nhưng thời gian còn lại cũng không còn nhiều.
Nghĩ được như vậy. Trong nội tâm nàng lại là có chút khổ sở.
Trí đại sư liền lôi kéo nàng. Nói: "Ta mơ mơ màng màng... Đã nhìn thấy là ngươi cứu ta..."
Nàng gật đầu. "Đúng vậy. Ngươi đến tột cùng là đi làm cái gì. Làm sao lại thành như vậy trở về."
Thấy trí đại sư rất là mệt mỏi.
Hắn không trả lời cái câu hỏi này. Chẳng qua là thở dài một tiếng. Đầu thì thào nói một câu: "Ta thật sự là không thể trụ được lâu nữa..."
Lúc này. Tử Dạ cũng là đã trầm mặc xuống.
Nhạc Thiên Tuyết không biết là chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ là đi bắt mạch cho Trí Đại sư. Xác định hắn là không có việc gì mới yên lòng.
Trí đại sư lại kỹ càng nhìn nàng một cái. Lại là quét mắt đến Tử Dạ. Như cũ là thở dài một tiếng.
Nàng thì càng thêm không rõ. Hỏi: "Trí đại sư. Ngươi đến tột cùng là đã làm gì. Ai làm ông bị thương như vậy. Ngươi nói cho ta biết. Ta nghĩ biện pháp báo thù cho ông a."
Tử Dạ vẫn lạnh lùng nói ra: "Việc này không phải ngươi có thể tham dự vào."
"Ta muốn tham dự vào thì thế nào. Trí đại sư dù gì cũng coi như là một nửa sư phụ của ta." Nhạc Thiên Tuyết thở phì phò nói. Tử Dạ hiện tại giống như là ghen với Nhạc Thiên Tuyết. Thấy trí đại sư nói chuyện với hắn như là có gai.
Trí đại sư mặt lộ vẻ vui mừng. Nói: "Thiên Tuyết. Ngươi tới gần chút nữa đi."
Nhạc Thiên Tuyết liền tới gần chút nữa. Chỉ nghe thấy trí đại sư nói: "Ta muốn tìm một cây quạt. Nhưng lại là ở trong cơ quan. Cái cây quạt kia rất là quan trọng. Ngươi nhất định phải giúp ta tìm được."
"Cây quạt." Nàng có chút mê hoặc."Cái này có cái gì hữu dụng. Được rồi. Ta cũng là không hỏi nhiều nữa. Ở địa phương nào."
Thấy trí đại sư chần chừ một chút. Mới nói: "Ta... Ta cũng không biết."
Lúc này. Tử Dạ an vị lại. Chậm rãi từ từ nói: "Vốn là biết rõ đấy. Ông còn cho người đi tìm hiểu một thời gian rồi. Rút cuộc đã tìm được tung tích bảo bối kia . Sư phụ. Ngươi cũng muốn tìm được cây quạt bảo vật của Tiền triều. Ngươi cho rằng lão Hoàng Đế Thiên Long quốc sẽ để cho ngươi tìm được sao. Chỗ kia là giả đấy. Chính là cố ý để ông rơi vào bẫy."
Hắn còn đùa bỡn tóc của mình. Khẽ cười một tiếng."May mắn ta là kịp thời đi đến. Bằng không thì cái mạng già của ông đã không còn. Hiện tại thì được rồi. Ngươi vừa thấy được nàng chính là mất hồn. Cũng không nói chuyện với ta. Cuối cùng ta có phải đồ nhi của ông hay không."(anh này ghen linh tinh ghê)
Trí đại sư hừ một tiếng. Cũng là không để ý tới hắn.
Bất quá thấy trí đại sư lại là ho khan một tiếng. Tình huống của ông đích thật là không được tốt rồi.
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng cho Trí đại sư được như ý. Nói: "Nguyên lai cây quạt của tiền triều. Bây giờ là bị lão Hoàng Đế đã lấy được."
Tử Dạ gật đầu: "Đúng vậy. Lão Hoàng Đế mặc dù là không Thông Minh tuyệt đỉnh. Bất quá tâm tư nhưng lại tinh tế tỉ mỉ. Nhưng lại cũng không phải. Thiên Long mấy đời hoàng đế đều là cất giấu cây quạt này. Đoán chừng là cất dấu ở một chỗ. Chưa từng di chuyển chỗ cất cây quạt. Ngược lại làm rất nhiều địa phương giả. Những năm này rất nhiều người đi tìm. Cũng đều là tay không mà trở về. Lúc này đây càng hỏng bét. Thiếu chút nữa liền mạng nhỏ cũng là không còn."
Tử Dạ càng là tức giận. sắc mặt vẫn không khá hơn được mấy.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Cái kia đích thật là đủ âm hiểm đấy.
Nàng bỗng nhiên cười cười. Liền đối với trí đại sư nói: "Ta xem như đã minh bạch. Ngươi khi đó vì cái gì đối với Chiến Liên Thành ra tay. Nguyên lai từ Càn Khôn bí pháp đã biết rõ hắn là người tiền triều. Ngươi là đi dò xét."
Tử Dạ cũng là sững sờ. Kinh nghi bất định nhìn Nhạc Thiên Tuyết.
Lúc này. Trí đại sư đã nói: "Cũng coi như mệnh hắn lớn. Có ngươi cứu hắn."
Hiện nay. Thiên Long Quốc càng lúc càng lớn mạnh. Trí đại sư cũng là biết rõ ý tưởng của Chiến Liên Thành. Bất quá hiện nay tình huống lúc này cấp bách đấy.
Tử Dạ lên tiếng: "Cái người thọt kia lại là... Hừ hừ. người Tiền triều. Cái kia cũng không ngoài dự định."
Trí đại sư cũng là bất kể hắn. Lúc này đây hắn lại là trọng thương nằm trên giường mệt mỏi. Cũng không quản mọi chuyện nữa.
Nhạc Thiên Tuyết liền để cho trí đại sư nghỉ ngơi một chút. Nàng biết trí đại sư muốn tìm vật gì. Vậy nhất định là sẽ giúp. Chỉ có điều nàng từ trước đến nay chưa từng nghe qua về cây quạt này. Xem ra chuyện này cũng là phiền toái.
Tử Dạ biết rõ Nhạc Thiên Tuyết chắc là sẽ không rời đi. Liền cũng không ở chỗ này nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết sẽ không vô tình như vậy rời đi
Nhạc Thiên Tuyết nghỉ ngơi nửa ngày. Rồi lại đến thay thuốc cho Trí Đại sư.
Trí đại sư tỉnh được một lúc. Lại là mê mang. Bất quá trong miệng còn một mực nhớ kỹ cây quạt.
Nàng liền cũng là kỳ quái. Cái cây quạt này đến tột cùng là có cái gì hữu dụng. Rõ ràng lại để cho trí đại sư có thể nhớ kỹ như vậy.
Đợi đến lúc chạng vạng tối. Tử Dạ mới lại tới.
"Tử Dạ. Cái cây quạt kia có cái gì hữu dụng. mà Trí đại sư phải một mực tìm được." Nhạc Thiên Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Tử Dạ nở nụ cười một tiếng."Muốn biết. Vậy ngươi hôn ta một cái. Ta sẽ nói cho ngươi biết."
Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp là mắt trắng không còn chút máu. Thật sự là không muốn để ý đến hắn.
Tử Dạ cũng là không thú vị. Nói ra: "Mới dỡn có một tí mà mặt ngươi đã như vậy. Ta từ trước đến giờ chưa chiếm tiện nghi của mi lần nào."
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy cũng thế. Tử Dạ thật là không có đối với nàng động thủ động.
Tử Dạ lại là cười."Đúng không. Ta là người hiền lành rồi. Cũng không biết ngươi vì cái gì vừa ý Chiến Liên Thành. Mà không phải ta."
"Ngươi so sánh với hắn. Cái kia còn kém một chút." Nhạc Thiên Tuyết nói.
"Liền bởi vì hắn là người tiền triều Đây cũng là quá buồn cười. Tiền triều đều vong rồi. Ngươi cảm thấy cái này còn có thể phục quốc à. Cái kia bất quá là một giấc mộng. Chỉ có thể là nằm mơ mà thôi." Tử Dạ nói ra."Cái này phục quốc cũng là có chút điểm khả năng. Bất quá người nọ không phải là Chiến Liên Thành."
"Cái gì. Chẳng lẽ tiền triều còn có hậu duệ khác."
"Hặc hặc. Nhưng lại khá nhiều loại." Tử Dạ cũng không đâm phá."Đến lúc đó ta mang ngươi đi xem một chút."
Nhạc Thiên Tuyết sau khi từ quay đầu. Đã nói: "Cái kia không phải là ngươi đi."
Tử Dạ lại là cười cười."Ngươi thật thông minh. Lại muốn đến nơi này mà đi. Mà thôi. Ta liền nói cho ngươi về cây quạt kia. Cây quạt một mực là ở trong tay Thiên Long Hoàng Đế. Bất quá hắn hiện tại cũng là đang tìm lấy Tông quyển. Không có Tông quyển. Cái cây quạt kia cũng là phế vật."
Tông quyển. Lại là Tông quyển. .
Tất cả mọi người đang tìm thứ này. Chẳng lẽ chính là vì tìm được cái chìa khóa Hoàng Cung tiền triều.
Nàng lại hỏi: "Ta phải biết Tông quyển quan hệ như thế nào với chìa khóa hoàng cung tiền triều. Nhưng cùng cây quạt có liên hệ gì. Vì cái gì muốn tìm được cái chìa khóa Hoàng Cung tiền triều. Đều muốn phục quốc mà nói. Vì cái gì liền phải tìm được Hoàng Cung tiền triều sao."
Điểm này nàng cũng là đã quên hỏi Chiến Liên Thành. Hiện tại cùng Tử Dạ nói chuyện. Cũng là cảm thấy có chút kỳ quái.
Tử Dạ cười cười."Đây chỉ là truyền thuyết trăm năm nay mà thôi. Ta nào biết được cái này có liên hệ gì. Ta ngay cả hình dạng của hai đồ vật kia ta cũng chữa bao giờ nhìn thấy. Về phần Hoàng Cung tiền triều ... Chỗ ấy nuôi một đội âm binh. Đã tìm được Hoàng Cung tiền triều. Cởi bỏ phong ấn. Ngày đó Thiên Long Quốc sẽ tận nhưng lại đã đến. Hắc hắc. Cái này truyền thuyết cũng không đáng tin."
Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi. Cũng là bất đắc dĩ. Nói: "Đừng lừa dối ta. Ta cũng không tin lời nói như vậy."
Tử Dạ liền buông tay."Ngươi không tin. Ta cũng không tin. Nhưng Sư phụ chính là nói như vậy. Ta cũng là muốn mở mang kiến thức một chút là chuyện gì xảy ra."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn trí đại sư đang mê man. Cũng là kinh ngạc. Theo đạo lý mà nói. Trí đại sư lớn tuổi. chuyện về tiền triều chắc ông ấy biết rõ..
Chuyện này từ trong miệng ông ấy nói ra. Cái kia độ tin cậy lại là nhiều thêm vài phần.
Nàng sờ lên cằm. Trầm tư thoáng một chút."Ta cảm thấy được Hoàng Cung tiền triều có vàng bạc châu báu nói vậy còn nghe được. Có âm binh ta nhưng lại cũng không tin."
Tử Dạ khóe miệng ngoắc một cái."Ngươi cũng đừng không tin. Ngươi xem Viên gia đều có thể dựa vào bản thân lực lượng cải biến thiên mệnh. Vậy thì làm sao lại không thể. Nếu như ngươi muốn biết cái này có phải thật hay không. Vậy thì tìm được Tông quyển và cây quạt kia là được”.
Chuyện này Nhạc Thiên Tuyết coi như là không đi làm. Chiến Liên Thành cũng sẽ đi làm.
Nàng chính là cười cười."Tốt lắm a. Cái kia xem ai tìm được trước."
"ngươi Nói như vậy. Là để cho ta để ngươi rời đi. Cho ngươi đi tìm à." Tử Dạ nói."Tiểu mỹ nhân. Không có cửa. Ta cho ngươi biết. Ngươi đừng nghĩ đến trở về bên Chiến Liên Thành. Ta nhưng lại không cho phép đâu."
/224
|