Nàng thì thào nói ra: “ Có mấy đồng tiền nhỏ thôi sao mà đắt như vậy. Thật sự là kỳ văn."
Nam tử chính là nói ra: "Tiểu mỹ nhân. Ngươi có chỗ không biết. Những đồng tiền được đúc từ huyền thạch thượng cổ mà thành. Chất liệu làm ra nó đã không tầm thường rồi. Hơn nữa bản thân đồng tiền có hai tác dụng.còn Có thể xem bói."
"Xem bói." Nhạc Thiên Tuyết hỏi."Chẳng lẽ bất luận người nào đều có thể dùng."
"Đây cũng không phải như vậy. Cái này thuộc về một trong bốn đại gai tộc tiền triều... Đúng. Cái này trước là của Viên Gia. Nhưng mà khi đó tiền triều diệt vong rồi. Lúc đấy những đồng tiền và cổ đăng liền không rõ tung tích. Không biết vì sao những đồng tiền này lại rơi vào trong tay Nhan Gia. Bây giờ còn mang gia đấu giá. Đồng tiền cố nhiên là có chút lợi hại. Bình thường thầy tướng dùng tới nó. Cũng là có thể biết được một chút thiên cơ đấy. Nhưng muốn lợi hại hơn. Phải sử cùng một chỗ với cổ đăng. Cái kia không chỉ có thể xem xét thiên cơ. Mà lại có thể sửa thiên mệnh. Bất quá đây cũng là chỉ có người của Viên gia mới làm được." Nam tử dãi nói. Giải thích tường tận những thứ trước mắt.
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Hỏi: "Cổ đăng."
Nàng nhớ tới một sự kiện. Khi đó nàng cũng là ở tại Dạ thành thầy bói mua một ngọn cổ đăng. Cầm sau khi trở về. Ân Tô Tô nói là có thể coi bói.
Chẳng lẽ...
Nàng hé mắt. Chính là lập tức cầm đến tớ giấy giợi thiệu các đồ vật đấu giá. Thấy ược những đồng tiền và cổ đăng có hoa văn giống nhau.
Lúc này. Những đồng tiền này đã được chào với giá 5 vạn hai.
Lúc này đã thấy đồ vật sắp được bán đi. Nhạc Thiên Tuyết chính là lập tức rung chuông. Thuận miệng đã nói: "Mười vạn lượng."
Nam tử lập tức chính là trừng to mắt.
Mọi người trong phòng đấu giá đều hướng về phía nàng. Nhưng mà chỗ nàng có tấm lụa mỏng che chắn. Cho nên người khác cũng chỉ là trông thấy một cái bóng mà thôi.
Nhạc Cơ cũng là tức giận. Nói ra: "Cô nương. Ngươi có phải hay không có chủ tâm đấy. mấy đồng tiền nhỏ này mà cô hô những Mười vạn lượng. . Ngươi có tiền giả à. ."
Nhạc Thiên Tuyết mở trừng hai mắt. Nói ra: "Ta có. Nhưng mà công tử nhà ngươi phải trả ta về. ta mang ngân phiếu đến."
Nam tử sắc mặt quái dị lập tức thay đổi. Hặc hặc cười cười."Mười vạn lượng. Ta cho được. Ngươi còn thích gì. Tất đều mua đi."
Những Nhạc Cơ lại là kinh ngạc. Kỳ quái. chủ tử của Các nàng lại là đối với một tiểu nha đầu sủng ái như thế.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhẹ nhàng thở ra. Nếu như hắn nói như vậy. Đồ vật Viên gia kia cần phải bảo vệ. Nàng cũng có thể đưa cho Tô Tô rồi.
Ân Tô Tô đã có thứ này. Mới cũng coi là chính thức truyền nhân Viên gia đây.
Mười vạn lượng cũng là giá không nhỏ rồi. Bất quá lúc này. Dưới lầu có người rung chuông.
Nàng nhìn sang. Cái này lụa mỏng cũng là đặc biệt. Từ bên ngoài thấy thì thấy không rõ. Từ bên trong nhìn. Thì cũng chẳng khác gì như không có vật chắn.
Người dung chuông kia chính là Ngọc Chỉ Dương. Thần thái của hắn đạm mạc. Tựa hồ là đối với những đồng tiền này là nhất định phải có.
Nàng trong lòng suy nghĩ. Cái này nhất định là lão Hoàng Đế bắt hắn đến đây. Mục đích chính là không cho tứ giá gia tộc phục sinh.
Nàng lại rung chuông thêm lần nữa. Cùng Ngọc Chỉ Dương so đấu giá cả.
Hai người đọ sức một phen. Lúc này đã là nên đến mười một vạn lượng.
Nam tử sắc mặt cũng là nhìn không được tốt. Nói: "Muốn tranh đồ cùng ta. Là không muốn sống nữa."
Nhạc Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái."Đừng chỉ nói xuông. Hắn đối với những đồng tiền kia chính là nhất định phải có."
Nam tử hừ một tiếng."Chỉ bằng hắn. Yên tâm đi. Hắn sẽ không có bản lĩnh này."
Tay của hắn vừa nhấc. Chính là mấy dây cung từ trong tay áo lộ ra. Có thể nhìn ra được. Đây là vũ khí tùy thân của hắn.
Hắn liền hơi hơi bắn ra. Cái kia âm luật rất nhẹ. Cơ hồ là rất khó nghe thấy.
Bất quá lúc này Ngọc Chỉ Dương chính là ngực buồn bực một chút. Liền cũng là không nhúc nhích được.
Hắn sắc mặt tái nhợt. Không biết từ chỗ ấy nội lực cường hãn làm cho hắn không nhích được.
Hắn muốn rung chuông lần nữa mà không thể. Muốn nói câu nào cũng là khó nói ra.
Hắn thở phì phò. Cơ hồ là thiếu chút nữa không nói nên lời rồi.
Trận này. Cũng bởi như thế. Nhạc Thiên Tuyết chiến thắng.
Nhạc Thiên Tuyết cao hứng không thôi. Quay đầu nhìn nam tử kia trong tay dây cung tuyến. Không thể tưởng được còn có loại công năng này. Quả thực là thật lợi hại.
"Cao hứng." Nam tử hỏi."Đã nói hắn không có khả năng giật được đồ của chúng ta mà."
Hắn cũng là tự hào. Tại trước mặt nữ nhân lại thể hiện lợi hại như vậy. Mặc cho ai đều là cảm thấy trên mặt có ánh sáng.
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu."Xem ra nội công của ngươi hoàn toàn chính xác rất không tồi."
Nam tử nhướng nhướng lông mi. Cái kia thần sắc càng là lộ ra kiều mị."Đó là tự nhiên. Chiến Liên thành xem ra còn kém ta."
Đây cũng là Chiến Liên Thành mới có thể so sánh. Nhạc Thiên Tuyết cũng chỉ là khóe miệng co quắp. Không muốn nói thêm.
Những đồng tiền kia được người mang nên. Nam tử kia trực tiếp là lại để cho Nhạc Cơ đi trả tiền.
Đồng tiền tổng cộng là có sáu miếng. màu sắc vẫn là còn rất tốt đây. Không như những đồng tiền xưa cũ. Nàng cầm lấy đến một miếng nhìn nhìn. Phía trên sáng bóng càng là đẹp mắt vô cùng.
Nàng chính là nói: "Thật sự là thần hồ kỳ kỹ."
Nam tử đã nói: "Bằng không thì ngươi cho rằng tiền của tứ đại gia tộc tiền triều là đậu hũ. Lấy cái này ra mà nói Nhan gia Mặc dù là có chỗ dao động. Nhưng lại hiện nay trong ba nước cũng không có nước nào dám động vào Nhan Gia. Coi như là có. Đó cũng là không dám làm quá phận. Nhan gia đã có trăm năm cơ nghiệp. Cũng không phải là nói đùa."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. đầu óc buôn bán của Nhan gia chính là so sánh không nổi.
Nhan gia một khi ngã xuống. Thiên hạ này chỉ sợ sẽ là dân chúng lầm than rồi. Mặc dù thời cổ đại buôn bán không mấy phát đạt. Nhưng một khi buôn bán ra đời. Đó cũng là sẽ khiến một loạt hỏi đề đấy.(chỗ này khó hiểu)
Lúc này. Đã bắt đầu đấu giá món đồ thứ hai, Nhạc Thiên Tuyết không mấy hứng thú với cái này. Nàng chính là hết sức chuyên chú nhìn những đồng tiền kia.
Bất quá cái này một ít nàng cũng là không hiểu. Nàng trước thu hết. Đến lúc đó cho ân Tô Tô cũng giống như vậy đấy.
Nam tử liền đến hứng thú."Ngươi bỏ ra giá tiền rất lớn mua thứ này. Là vì cái gì."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày."Mắc mớ gì tới ngươi."
"Cái kia tự nhiên là có liên quan tới ta. Ngươi hao phí nhưng là hao phí tiền của ta."
"Vậy ngươi coi như ta là vì hậu nhân Viên gia. Cái này thôi đi." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.
Nam tử nở nụ cười một tiếng. Cao thấp đánh giá nàng thoáng một phát. Đã nói: "Ngươi mở to hai mắt nói lời bịa đặt a. Nói như vậy cũng là nói được đi. Cũng không sợ người khác cười đến rụng răng a."
Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi."Nói được chính là mình biết rõ là được. Nếu như vậy. vậy ngươi cũng biết hậu nhân Viên gia là ai."
"Viên phong sao. Bất quá hắn lúc trước đã bị người bắt đi. Hiện tại liền không tiếng động. Đoán chừng là chết rồi." Nam tử nói qua."Đã chết cũng tốt. Ta cũng là chán ghét cái tên Viên Phong này."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Hắn quả thật là biết rõ.
Bất quá hắn chỉ biết rõ Viên phong mà thôi. Mà không biết ân Tô Tô.
. . . ,. Trong nội tâm nàng rõ ràng chính là nghĩ đến ân Tô Tô. Vì cái gì hắn liền không có đọc được đây.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên liền nghĩ đến một cái mấu chốt . Đúng rồi. Mình bây giờ nhưng lại không có nhìn vào mắt hắn.
Nguyên lai là như thế này.
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng thở ra. Nguyên lai còn có thể tránh như vậy.
Nàng liền nhịn không được cười lên một tiếng. Về sau chính mình không nhìn hắn. Vậy không phải lo bị lộ.
Nam tử thấy nàng nở nụ cười. Liền hỏi: "Ngươi cười cái gì."
Nhạc Thiên Tuyết cũng không nhìn hắn. Miễn cho lại bị hắn lại đọc được suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng đã nói: "Cười ngươi mạnh khỏe. Thôi đi. Hơn nữa ngươi thật giống như cũng biết rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngươi là người của lão hoàng đế."
Nàng vừa mới nghĩ tới. Chính là chỉ có khả năng như vậy.
Nam tử cười. Nói: "Sai rồi sai rồi. Ngươi đoán lại đi."
Nhạc Thiên Tuyết vẫn lạnh lùng nói ra: "Ngươi đã nói không phải. Ngươi cái này cũng là người kỳ quái. Ta cũng là không muốn cùng ngươi có quá nhiều tiếp xúc."
Nhưng nam tử hết làn này đến lần khác lại nhích lại gần nàng một chút. Nói: "Liền muốn cùng ngươi tiếp xúc thì thế nào. Ngươi xem. Ngươi đoạn đường này cũng là theo chân của ta."
Hắn thuận tay một đưa ra. Chính là bắt được tay của nàng.
Nhạc Thiên Tuyết lại là nổi giận."Ngươi làm gì thế. Buông ra."
Nam tử cũng là da mặt dày. Nói: "Ta sẽ không thả. Ngươi tay này có thể bị Chiến Liên Thành lôi kéo. Chẳng lẽ ta không thể cầm sao."
Nhạc Thiên Tuyết hừ một câu: "Ngươi cùng hắn làm sao có thể giống nhau."
"Như thế nào không giống nhau. Hắn còn là một người thọt. Phương diện kia cũng không biết là có được hay không đây. Ngươi nếu là muốn nửa đời sau hạnh phúc. Con cháu đầy đàn. Ta thế nhưng là lựa chọn tốt nhất."
Mấy Nhạc Cơ đều là cười cười. Hơn nữa mặt cũng là có chút điểm hồng hồng đấy.
Nhạc Thiên Tuyết khẽ giật mình. Cái này không thể tưởng được rõ ràng còn có người da mặt dày như vậy.
Nàng liền một châm đính tại trên mặt bàn. Âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi là cảm giác mình thật lợi hại. Ta có thể giúp ngươi phế nó đi. Một châm liền đối phó."
Nam tử biến sắc. Hắn cũng là biết rõ y thuật của nàng. Nàng nếu là xuất thủ. Cái kia thật đúng là sẽ thật sự phế bỏ.
Hắn đành phải là ngoan ngoãn không nói. Bất quá cũng không buông tay Nhạc Thiên Tuyết ra.
Nhạc Thiên Tuyết cũng chỉ muốn chánh thôi. Người này tính tình cổ quái. Hiện tại cũng chỉ có cách như vậy.
Cái này không bao lâu nữa. Liền đấu giá băng linh hồn châm.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhìn kỹ một chút. băng linh hồn châm mang theo màu lam nhàn nhạt. Tựa hồ còn là một loại thể khí. Còn có thể lưu động đấy.
Nàng lông mi giơ lên. Đã nói: "băng linh hồn châm quả nhiên là đồ tốt. So với ngân châm bình thường lợi ahij hơn rất nhiều. Một châm xuống dưới. Công hiệu lớn hơn."
Nam tử cũng là nhìn nhìn."Thần kỳ như vậy. Dù sao sinh nhật 17 tuổi của ngươi cũng chuẩn bị đến rồi. Ta liền mua đến đưa ngươi đi."
Nhạc Thiên Tuyết vốn là có chút hưng phấn. Bất quá nàng lại là sửng sốt."Làm sao ngươi biết sinh nhật của ta sắp đến."
Nam tử cười cười."Ngươi lại đoán. Đoán đúng có thưởng."
Nàng càng là cảm thấy quái dị rồi. Trong nội tâm nàng cũng biết rõ lắm sinh nhật của mình. Hắn làm sao sẽ biết rõ. Chẳng lẽ là hắn cẩn thận tra xét mình. Cho nên mới biết rõ.
Thế nhưng là nàng có tài đức gì. Lại để cho hắn nhớ kỹ ngày sinh của mình như vậy.
Nàng mím môi."Ngươi cũng đừng nói ngươi yêu thích ta. Cho nên mới phải nhớ kỹ. Trong mắt ngươi là có nhu tình. Nhưng đây không phải là tình yêu nam nữ."
Ánh mặt này cùng ánh mắt của Chiến Liên Thành có chỗ khác biệt. Nhạc Thiên Tuyết vẫn có thể nhìn rõ ràng. Cho nên hắn cũng từ khi bắt đầu cũng là không tin lời hắn nói.
Cái gì đi theo hắn... Hắn đối với nàng tựa hồ chẳng qua là cảm thấy thú vị.
Nam tử nụ cười tươi ngừng lại. Sau đó lại là khôi phục bình thường. Nói: "Quả thật là có chút ít thông minh. Ngươi tâm tư cũng là kín đáo. Vậy suy nghĩ thật kỹ. Ta đến tột cùng là người nào."
Hắn chính là không muốn nói thêm. Chính là rung chuông.
Lúc này đây băng linh hồn châm ngược lại là không mấy người muốn cướp. Bởi vì đại phu đều là không có tiền. Duy nhất chỉ có người có tiền muốn rung chuông. Chính là chút ít gia đình giàu có muốn mua. Bởi vì gia đình giàu có có đôi khi sẽ nuôi đại phu để cho thuận tiện.
Nam tử chính là nói ra: "Tiểu mỹ nhân. Ngươi có chỗ không biết. Những đồng tiền được đúc từ huyền thạch thượng cổ mà thành. Chất liệu làm ra nó đã không tầm thường rồi. Hơn nữa bản thân đồng tiền có hai tác dụng.còn Có thể xem bói."
"Xem bói." Nhạc Thiên Tuyết hỏi."Chẳng lẽ bất luận người nào đều có thể dùng."
"Đây cũng không phải như vậy. Cái này thuộc về một trong bốn đại gai tộc tiền triều... Đúng. Cái này trước là của Viên Gia. Nhưng mà khi đó tiền triều diệt vong rồi. Lúc đấy những đồng tiền và cổ đăng liền không rõ tung tích. Không biết vì sao những đồng tiền này lại rơi vào trong tay Nhan Gia. Bây giờ còn mang gia đấu giá. Đồng tiền cố nhiên là có chút lợi hại. Bình thường thầy tướng dùng tới nó. Cũng là có thể biết được một chút thiên cơ đấy. Nhưng muốn lợi hại hơn. Phải sử cùng một chỗ với cổ đăng. Cái kia không chỉ có thể xem xét thiên cơ. Mà lại có thể sửa thiên mệnh. Bất quá đây cũng là chỉ có người của Viên gia mới làm được." Nam tử dãi nói. Giải thích tường tận những thứ trước mắt.
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Hỏi: "Cổ đăng."
Nàng nhớ tới một sự kiện. Khi đó nàng cũng là ở tại Dạ thành thầy bói mua một ngọn cổ đăng. Cầm sau khi trở về. Ân Tô Tô nói là có thể coi bói.
Chẳng lẽ...
Nàng hé mắt. Chính là lập tức cầm đến tớ giấy giợi thiệu các đồ vật đấu giá. Thấy ược những đồng tiền và cổ đăng có hoa văn giống nhau.
Lúc này. Những đồng tiền này đã được chào với giá 5 vạn hai.
Lúc này đã thấy đồ vật sắp được bán đi. Nhạc Thiên Tuyết chính là lập tức rung chuông. Thuận miệng đã nói: "Mười vạn lượng."
Nam tử lập tức chính là trừng to mắt.
Mọi người trong phòng đấu giá đều hướng về phía nàng. Nhưng mà chỗ nàng có tấm lụa mỏng che chắn. Cho nên người khác cũng chỉ là trông thấy một cái bóng mà thôi.
Nhạc Cơ cũng là tức giận. Nói ra: "Cô nương. Ngươi có phải hay không có chủ tâm đấy. mấy đồng tiền nhỏ này mà cô hô những Mười vạn lượng. . Ngươi có tiền giả à. ."
Nhạc Thiên Tuyết mở trừng hai mắt. Nói ra: "Ta có. Nhưng mà công tử nhà ngươi phải trả ta về. ta mang ngân phiếu đến."
Nam tử sắc mặt quái dị lập tức thay đổi. Hặc hặc cười cười."Mười vạn lượng. Ta cho được. Ngươi còn thích gì. Tất đều mua đi."
Những Nhạc Cơ lại là kinh ngạc. Kỳ quái. chủ tử của Các nàng lại là đối với một tiểu nha đầu sủng ái như thế.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhẹ nhàng thở ra. Nếu như hắn nói như vậy. Đồ vật Viên gia kia cần phải bảo vệ. Nàng cũng có thể đưa cho Tô Tô rồi.
Ân Tô Tô đã có thứ này. Mới cũng coi là chính thức truyền nhân Viên gia đây.
Mười vạn lượng cũng là giá không nhỏ rồi. Bất quá lúc này. Dưới lầu có người rung chuông.
Nàng nhìn sang. Cái này lụa mỏng cũng là đặc biệt. Từ bên ngoài thấy thì thấy không rõ. Từ bên trong nhìn. Thì cũng chẳng khác gì như không có vật chắn.
Người dung chuông kia chính là Ngọc Chỉ Dương. Thần thái của hắn đạm mạc. Tựa hồ là đối với những đồng tiền này là nhất định phải có.
Nàng trong lòng suy nghĩ. Cái này nhất định là lão Hoàng Đế bắt hắn đến đây. Mục đích chính là không cho tứ giá gia tộc phục sinh.
Nàng lại rung chuông thêm lần nữa. Cùng Ngọc Chỉ Dương so đấu giá cả.
Hai người đọ sức một phen. Lúc này đã là nên đến mười một vạn lượng.
Nam tử sắc mặt cũng là nhìn không được tốt. Nói: "Muốn tranh đồ cùng ta. Là không muốn sống nữa."
Nhạc Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái."Đừng chỉ nói xuông. Hắn đối với những đồng tiền kia chính là nhất định phải có."
Nam tử hừ một tiếng."Chỉ bằng hắn. Yên tâm đi. Hắn sẽ không có bản lĩnh này."
Tay của hắn vừa nhấc. Chính là mấy dây cung từ trong tay áo lộ ra. Có thể nhìn ra được. Đây là vũ khí tùy thân của hắn.
Hắn liền hơi hơi bắn ra. Cái kia âm luật rất nhẹ. Cơ hồ là rất khó nghe thấy.
Bất quá lúc này Ngọc Chỉ Dương chính là ngực buồn bực một chút. Liền cũng là không nhúc nhích được.
Hắn sắc mặt tái nhợt. Không biết từ chỗ ấy nội lực cường hãn làm cho hắn không nhích được.
Hắn muốn rung chuông lần nữa mà không thể. Muốn nói câu nào cũng là khó nói ra.
Hắn thở phì phò. Cơ hồ là thiếu chút nữa không nói nên lời rồi.
Trận này. Cũng bởi như thế. Nhạc Thiên Tuyết chiến thắng.
Nhạc Thiên Tuyết cao hứng không thôi. Quay đầu nhìn nam tử kia trong tay dây cung tuyến. Không thể tưởng được còn có loại công năng này. Quả thực là thật lợi hại.
"Cao hứng." Nam tử hỏi."Đã nói hắn không có khả năng giật được đồ của chúng ta mà."
Hắn cũng là tự hào. Tại trước mặt nữ nhân lại thể hiện lợi hại như vậy. Mặc cho ai đều là cảm thấy trên mặt có ánh sáng.
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu."Xem ra nội công của ngươi hoàn toàn chính xác rất không tồi."
Nam tử nhướng nhướng lông mi. Cái kia thần sắc càng là lộ ra kiều mị."Đó là tự nhiên. Chiến Liên thành xem ra còn kém ta."
Đây cũng là Chiến Liên Thành mới có thể so sánh. Nhạc Thiên Tuyết cũng chỉ là khóe miệng co quắp. Không muốn nói thêm.
Những đồng tiền kia được người mang nên. Nam tử kia trực tiếp là lại để cho Nhạc Cơ đi trả tiền.
Đồng tiền tổng cộng là có sáu miếng. màu sắc vẫn là còn rất tốt đây. Không như những đồng tiền xưa cũ. Nàng cầm lấy đến một miếng nhìn nhìn. Phía trên sáng bóng càng là đẹp mắt vô cùng.
Nàng chính là nói: "Thật sự là thần hồ kỳ kỹ."
Nam tử đã nói: "Bằng không thì ngươi cho rằng tiền của tứ đại gia tộc tiền triều là đậu hũ. Lấy cái này ra mà nói Nhan gia Mặc dù là có chỗ dao động. Nhưng lại hiện nay trong ba nước cũng không có nước nào dám động vào Nhan Gia. Coi như là có. Đó cũng là không dám làm quá phận. Nhan gia đã có trăm năm cơ nghiệp. Cũng không phải là nói đùa."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. đầu óc buôn bán của Nhan gia chính là so sánh không nổi.
Nhan gia một khi ngã xuống. Thiên hạ này chỉ sợ sẽ là dân chúng lầm than rồi. Mặc dù thời cổ đại buôn bán không mấy phát đạt. Nhưng một khi buôn bán ra đời. Đó cũng là sẽ khiến một loạt hỏi đề đấy.(chỗ này khó hiểu)
Lúc này. Đã bắt đầu đấu giá món đồ thứ hai, Nhạc Thiên Tuyết không mấy hứng thú với cái này. Nàng chính là hết sức chuyên chú nhìn những đồng tiền kia.
Bất quá cái này một ít nàng cũng là không hiểu. Nàng trước thu hết. Đến lúc đó cho ân Tô Tô cũng giống như vậy đấy.
Nam tử liền đến hứng thú."Ngươi bỏ ra giá tiền rất lớn mua thứ này. Là vì cái gì."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày."Mắc mớ gì tới ngươi."
"Cái kia tự nhiên là có liên quan tới ta. Ngươi hao phí nhưng là hao phí tiền của ta."
"Vậy ngươi coi như ta là vì hậu nhân Viên gia. Cái này thôi đi." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.
Nam tử nở nụ cười một tiếng. Cao thấp đánh giá nàng thoáng một phát. Đã nói: "Ngươi mở to hai mắt nói lời bịa đặt a. Nói như vậy cũng là nói được đi. Cũng không sợ người khác cười đến rụng răng a."
Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi."Nói được chính là mình biết rõ là được. Nếu như vậy. vậy ngươi cũng biết hậu nhân Viên gia là ai."
"Viên phong sao. Bất quá hắn lúc trước đã bị người bắt đi. Hiện tại liền không tiếng động. Đoán chừng là chết rồi." Nam tử nói qua."Đã chết cũng tốt. Ta cũng là chán ghét cái tên Viên Phong này."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Hắn quả thật là biết rõ.
Bất quá hắn chỉ biết rõ Viên phong mà thôi. Mà không biết ân Tô Tô.
. . . ,. Trong nội tâm nàng rõ ràng chính là nghĩ đến ân Tô Tô. Vì cái gì hắn liền không có đọc được đây.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên liền nghĩ đến một cái mấu chốt . Đúng rồi. Mình bây giờ nhưng lại không có nhìn vào mắt hắn.
Nguyên lai là như thế này.
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng thở ra. Nguyên lai còn có thể tránh như vậy.
Nàng liền nhịn không được cười lên một tiếng. Về sau chính mình không nhìn hắn. Vậy không phải lo bị lộ.
Nam tử thấy nàng nở nụ cười. Liền hỏi: "Ngươi cười cái gì."
Nhạc Thiên Tuyết cũng không nhìn hắn. Miễn cho lại bị hắn lại đọc được suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng đã nói: "Cười ngươi mạnh khỏe. Thôi đi. Hơn nữa ngươi thật giống như cũng biết rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngươi là người của lão hoàng đế."
Nàng vừa mới nghĩ tới. Chính là chỉ có khả năng như vậy.
Nam tử cười. Nói: "Sai rồi sai rồi. Ngươi đoán lại đi."
Nhạc Thiên Tuyết vẫn lạnh lùng nói ra: "Ngươi đã nói không phải. Ngươi cái này cũng là người kỳ quái. Ta cũng là không muốn cùng ngươi có quá nhiều tiếp xúc."
Nhưng nam tử hết làn này đến lần khác lại nhích lại gần nàng một chút. Nói: "Liền muốn cùng ngươi tiếp xúc thì thế nào. Ngươi xem. Ngươi đoạn đường này cũng là theo chân của ta."
Hắn thuận tay một đưa ra. Chính là bắt được tay của nàng.
Nhạc Thiên Tuyết lại là nổi giận."Ngươi làm gì thế. Buông ra."
Nam tử cũng là da mặt dày. Nói: "Ta sẽ không thả. Ngươi tay này có thể bị Chiến Liên Thành lôi kéo. Chẳng lẽ ta không thể cầm sao."
Nhạc Thiên Tuyết hừ một câu: "Ngươi cùng hắn làm sao có thể giống nhau."
"Như thế nào không giống nhau. Hắn còn là một người thọt. Phương diện kia cũng không biết là có được hay không đây. Ngươi nếu là muốn nửa đời sau hạnh phúc. Con cháu đầy đàn. Ta thế nhưng là lựa chọn tốt nhất."
Mấy Nhạc Cơ đều là cười cười. Hơn nữa mặt cũng là có chút điểm hồng hồng đấy.
Nhạc Thiên Tuyết khẽ giật mình. Cái này không thể tưởng được rõ ràng còn có người da mặt dày như vậy.
Nàng liền một châm đính tại trên mặt bàn. Âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi là cảm giác mình thật lợi hại. Ta có thể giúp ngươi phế nó đi. Một châm liền đối phó."
Nam tử biến sắc. Hắn cũng là biết rõ y thuật của nàng. Nàng nếu là xuất thủ. Cái kia thật đúng là sẽ thật sự phế bỏ.
Hắn đành phải là ngoan ngoãn không nói. Bất quá cũng không buông tay Nhạc Thiên Tuyết ra.
Nhạc Thiên Tuyết cũng chỉ muốn chánh thôi. Người này tính tình cổ quái. Hiện tại cũng chỉ có cách như vậy.
Cái này không bao lâu nữa. Liền đấu giá băng linh hồn châm.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhìn kỹ một chút. băng linh hồn châm mang theo màu lam nhàn nhạt. Tựa hồ còn là một loại thể khí. Còn có thể lưu động đấy.
Nàng lông mi giơ lên. Đã nói: "băng linh hồn châm quả nhiên là đồ tốt. So với ngân châm bình thường lợi ahij hơn rất nhiều. Một châm xuống dưới. Công hiệu lớn hơn."
Nam tử cũng là nhìn nhìn."Thần kỳ như vậy. Dù sao sinh nhật 17 tuổi của ngươi cũng chuẩn bị đến rồi. Ta liền mua đến đưa ngươi đi."
Nhạc Thiên Tuyết vốn là có chút hưng phấn. Bất quá nàng lại là sửng sốt."Làm sao ngươi biết sinh nhật của ta sắp đến."
Nam tử cười cười."Ngươi lại đoán. Đoán đúng có thưởng."
Nàng càng là cảm thấy quái dị rồi. Trong nội tâm nàng cũng biết rõ lắm sinh nhật của mình. Hắn làm sao sẽ biết rõ. Chẳng lẽ là hắn cẩn thận tra xét mình. Cho nên mới biết rõ.
Thế nhưng là nàng có tài đức gì. Lại để cho hắn nhớ kỹ ngày sinh của mình như vậy.
Nàng mím môi."Ngươi cũng đừng nói ngươi yêu thích ta. Cho nên mới phải nhớ kỹ. Trong mắt ngươi là có nhu tình. Nhưng đây không phải là tình yêu nam nữ."
Ánh mặt này cùng ánh mắt của Chiến Liên Thành có chỗ khác biệt. Nhạc Thiên Tuyết vẫn có thể nhìn rõ ràng. Cho nên hắn cũng từ khi bắt đầu cũng là không tin lời hắn nói.
Cái gì đi theo hắn... Hắn đối với nàng tựa hồ chẳng qua là cảm thấy thú vị.
Nam tử nụ cười tươi ngừng lại. Sau đó lại là khôi phục bình thường. Nói: "Quả thật là có chút ít thông minh. Ngươi tâm tư cũng là kín đáo. Vậy suy nghĩ thật kỹ. Ta đến tột cùng là người nào."
Hắn chính là không muốn nói thêm. Chính là rung chuông.
Lúc này đây băng linh hồn châm ngược lại là không mấy người muốn cướp. Bởi vì đại phu đều là không có tiền. Duy nhất chỉ có người có tiền muốn rung chuông. Chính là chút ít gia đình giàu có muốn mua. Bởi vì gia đình giàu có có đôi khi sẽ nuôi đại phu để cho thuận tiện.
/224
|