Thấm Vũ lâu.
Trong nhã gian của lầu hai có hai nam tử tướng mạo xuất chúng, một người lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, hắn khoác trên người trường bào màu tím, ở góc vạt áo đang khẽ bay khâu thêm mấy đóa tường vân bằng chỉ vàng trông thật tao nhã quý phái. Ngũ quan cũng rất đẹp, lông mi dài nhỏ, đôi mắt cũng vậy, da thịt mượt mà như ngọc bích, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho vẻ đẹp ấy càng thêm trong trẻo. Chỉ là đôi mắt quá lạnh, không có chút độ ấm, lúc này đôi mắt ấy đang nheo lại nhìn nam tử đối diện.
“Lâm, người đó thật sự lợi hại như thế?”.
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu rất lạnh lùng.
Nam tử đối diện mở mắt, đôi mắt đen như mực cũng chứa đựng sự lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí lạnh như hàn băng, trên người hắn là cẩm bào màu đen cực kì trân quý, đai lưng bằng vàng, cả người toát lên khí phách phóng khoáng.
Hắn nhìn nam tử ngồi trước mặt, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, một tay nhẹ nhàng thưởng thức chén trà bằng men xanh, hiếm khi tên lạnh lùng này mở miệng, cho nên hắn cũng không muốn trả lời một cách dễ dàng, mỗi lần muốn mời kẻ này đi bàn việc đều thật khó khăn.
“Ngươi còn chưa từ bỏ việc chữ trị cho nàng ta”.
“Là ta hại nàng ấy”. Người kia cuối cùng cũng có chút cảm xúc, sầu não nhàn nhạt đong đầy đáy mắt. Thời niên thiếu do tính cách còn bồng bột, rất hiếm thân thiết với người khác, khi đó, chỉ có một tỳ nữ bên cạnh là có vẻ thân quen hơn một chút, ở thời điểm mơ hồ ấy, tình cảm tốt đẹp cũng từ từ nảy sinh. Nhưng gia tộc như bọn họ làm sao có thể cho phép công tử thân thiết với một nha hoàn nhỏ bé, bởi vậy nàng bị đuổi đi, đến khi hắn tìm thấy nàng, nàng đã trở thành si ngốc, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết.
Giờ tuy đã hiểu đó chỉ là thứ tình cảm nông nổi thời trẻ, nhưng nữ nhân ấy bởi vì hắn mà thành như vậy, sao hắn có thể coi như không có việc gì.
“Thật không hiểu nổi ngươi, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, đáng để ngươi hao tâm tốn sức vậy à, nếu cảm thấy nợ nàng, chi bằng chọn cho nàng một kẻ đơn giản trung thực, nuôi ở trong phủ là được, để nàng cả đời không lo chuyện áo cơm, thế không phải rất tốt sao? Hay là thật ra ngươi còn…”.
Thượng Quan Lâm nhìn nam tử đối diện đầy nghi ngờ, đôi khi hắn thật không hiểu người này nghĩ gì, thích trồng hoa trồng cỏ, còn nói mỗi bông hoa đẹp đều nên được đối xử thật tốt.
Thứ đạo lý này hẳn chẳng thể đồng tình, hoa có đẹp đến đâu, cũng chỉ để ngắm mà thôi.
Nhưng hắn cũng không muốn tranh luận với kẻ điên, hơn nữa người này có thể vì một nha hoàn mà đối xử lạnh lùng với cha mẹ, không biết đầu óc hắn có bệnh hay là tư duy có vấn đề.
“Ngươi không hiểu, Lâm, người tên Phượng Quan kia thật sự tài giỏi?’.
Dạ Vô Quân khẽ nhướng mày, hắn biết nói chuyện với tên họ Thượng Quan này sẽ không tìm được quan điểm chung, nói nữa cũng tốn công vô ích. Hôm nay hắn tìm Thượng Quan Lâm là bởi có rất nhiều người tán dương y thuật cao siêu của quỷ thủ Phượng Quan, hắn muốn xác định lại xem người kia có phải tài giỏi thật không, nếu là thật, dù tốn bạc vạn hắn cũng muốn mời Phượng Quan chưa bệnh cho Xảo Phàm.
“Xét y thuật thì giỏi thật, nhưng kẻ này rất xảo quyệt, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, giờ không biết đang ở đâu”.
Thượng Quan Lâm nhớ đến tên nham hiểm kia lập tức nghiến răng nghiến lợi. Lần trước sau khi rời Phong Nha Quan thì không có chút tin tức gì nữa, phái Mộc Ly đi theo dõi hắn, ai ngờ Vân Trinh giúp hắn kim thiền thoát xác, lặn mất tăm không còn bóng dáng. Giờ đừng nói Dạ Vô Quân, cả Hoàng thượng cũng đang tìm Phượng Quan, nhưng đều bặt vô âm tín, giống như người như vậy đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Nếu là thật, ta nhất định sẽ tìm được hắn”.
Dạ Vô Quân lạnh lùng nói, hắn chỉ cần biết thực lực của người kia thế nào rồi sẽ tìm mọi biện pháp để tìm ra.
Thượng Quan Lâm nghe Dạ Vô Quân nói vậy thì cười: “Nếu có tin tức của hắn, nhất định phải báo cho ta”.
Dạ Vô Quân chau mày: “Ngươi tìm hắn làm gì?”.
Thượng Quan Lâm ngẩn người, có chút ngượng ngùng, thật sự thì tìm hắn làm gì, tìm hắn làm gì, đúng rồi, trêu đùa tên kia rất vui, bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng gặp được người nào không sợ mình, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt trước mặt mình, tìm được kẻ kia rồi, hắn nhất định phải kết bái huynh đệ, về sau cùng kề vai sát cánh, Thượng Quan Lâm nghĩ vậy.
Nhã gian chợt yên lặng khiến sự ồn ào dưới lầu thêm rõ ràng, hai người hơi nghiêng người nhìn xuống.
Trước cửa đại sảnh là hai người rất thu hút ánh mắt quần chúng.
Một thiếu niên như ngọc và một nữ tử thướt tha, hai người vừa xuất hiện đã khiến xung quanh xôn xao.
Dung nhan thiếu niên kia tựa ngọc, da thịt trắng nõn, mi cong như cành liễu, đôi mắt to sâu thẳm như hồ nước, vừa chuyển động liền tỏa sáng, đôi môi sáng bóng mê người dưới cái mũi cao nhỏ, dáng đi tao nhã, tay cầm chiếc quạt hơi hơi phe phẩy trông thật phong tao. Mắt tùy ý quét qua lập tức dẫn đến rất nhiều tiếng hít khí, trong đại sảnh chắc hẳn có rất nhiều phụ nữ.
Nữ tử đứng cạnh hẳn là tỳ nữ của hẳn, tình cảm giữa hay người hình như rất tốt, chụm đầu thì thầm, thân mật tự nhiên.
Một tỳ nữ mà xuất sắc như vậy, thật sự làm người ta khó tin, người này rốt cuộc là ai?
Thú vị, Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân nhìn nhau.
“Yên Kinh có người tuyệt sắc như vậy từ khi nào nhỉ, sao chúng ta lại không biết đây?”.
“Không biết từ đâu chạy tới, thật là kinh diễm quá đi”.
Dạ Vô Quân bóp trán, nghiêng người trở về, đối với những thứ không liên quan, hắn rất ít khi cảm thấy hứng thú.
Hiện giờ điều hắn quan tâm nhất là làm sao tìm được quỷ thủ Phượng Quan nổi danh thiên hạ kia. Xảo Phàm không thể chờ thêm nữa, nếu không sẽ lỡ mất thanh xuân của nàng.
Mà bên cửa sổ, Thượng Quan Lâm vẫn quan sát như trước, khí lạnh quanh người tản đi không ít.
Cảnh này khiến Dạ Vô Quân khá kinh ngạc, tên Thượng Quan Lâm này đôi khi thật sự rất lạnh lùng, trước giờ hắn cũng không quá hứng thú với thứ gì, nếu nói có, trừ cái người ở trong cung kia thì không có ai khác, hiện giờ hắn lại thấy hứng thú với hai người bên dưới, là với công tử kia, hay là mỹ nhân?
“Ta đi đây”.
Dạ Vô Quân đứng lên, hắn phải bắt đầu tìm người, không có thời gian lãng phí ở đây.
Thượng Quan Lâm quay đầu, tốt bụng nhắc nhở một cách hiếm hoi.
“Ngươi đừng phí công làm gì, kẻ kia rất gian trá, hiện giờ hắn đang ở Yên Kinh, không chừng đứng ở trước ánh mắt trời, chỉ là không cho mọi người tìm được thôi”.
Trên gương mặt tuyệt mĩ của Dạ Vô Quan xẹt qua sự ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Thượng Quan Lâm vẫn đang chú ý tình hình dưới lầu.
Vẻ mặt vừa rồi của kẻ này thật là hiếm thấy, môi mắt, khóe môi đầy ý cười.
Chẳng lẽ…?
Dạ Vô Quân lắc đầu, hy vọng là mình nghĩ nhiều, mở cửa chuẩn bị ra ngoài, còn lâu hắn mới tin kẻ này, dù sao cũng không thể ngồi chờ mãi được, đang định đi bỗng nhớ ra một chuyện, trầm giọng nói.
“Gần đây Thần Long cung có chút bất thường, các ngươi phải cẩn thận, nghe nói tứ đại hộ pháp của Mộ Dung Xung đều bắt đầu hành động”.
Nói xong, Dạ Vô Quân mở cửa bước ra ngoài.
Thượng Quan Lâm hồi phục tinh thần, lui trở lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tứ đại hộ pháp của Thần Long cung cũng thần bí như Mộ Dung Xung vậy, không ai biết mặt, chỉ biết mỗi khi xuất hiện, bọn chúng đều đeo mặt nạ.
Lược Hoa, Lộng Ảnh, Tàn Hồng, Lạc Nhật.
Tứ đại hộ pháp của Thần Long cung, mọi người chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy mặt, không ngờ lại đồng thời xuất hiện. Thần Long cung muốn làm gì, Thượng Quan Lâm sốt ruột, tâm trạng nặng trĩu ngồi trong nhã gian, chuyện này có nên báo với hoàng huynh không?
Tin tức đến từ Dạ Vô Quân tuyệt đối chính xác, bởi vì Thấm Vũ lâu chính là tổ chức tình báo của người này, đây cũng là nguyên nhân hắn ta thường đến đây, đừng nhìn Dạ Vô Quân lạnh lùng mà lầm, tin tức của hắn rất linh động.
Dưới lầu.
Theo ý Uyển Uyển, tiểu nhị đưa bọn họ đến một góc yên tĩnh trong đại sảnh.
Vân Tiếu và Uyển Uyển ngồi xuống, điềm nhiên nhận ánh mắt đến từ bốn phía, bản thân lại quan sát bài trí xung quanh.
Không ngờ Thấm Vũ lâu này chỉ là đại sảnh thôi cũng đã đặc biệt rồi, thảm lót vào vàng ánh sắc xanh, sắp tới mùa hạ, bài trí như vậy khiến người ta cảm thấy rất mát mẻ, hai bức màn màu xanh trúc khẽ bay, và cả bàn ghế bên cạnh đều là loại gỗ Hoàng Lê cao cấp.
Vân Tiếu đang quan sát, tiểu nhị đã bưng trà vào, Thiết Quan Âm thượng đẳng, còn có điểm tâm tốt nhất của tửu lâu, sắc hương vị đầy đủ, nơi nơi đều ngập tràn trong tao nhã.
Tiểu nhị lui xuống, Uyển Uyển nhẹ nhàng châm trà cho Vân Tiếu, hương trà lượn lờ khắp phòng.
Quả nhiên là trà ngon, Vân Tiếu nhẹ nhàng nâng chén, dường như lúc này nàng mới chú ý đến những người ngồi trong tửu lâu, vừa phẩm trà vừa đánh giá những người khách, thỉnh thoảng có mấy người chụm đầu nói gì đó, mắt vẫn nhìn chăm chằm vào nàng và Uyển Uyển.
Nàng cũng không để tâm, hôm nay xuất hiện có hai mục đích, một là đến xem thiết kế của Thấm Vũ lâu, hai là làm nổi bật bản thân, nếu chuẩn bị mở y quán, đương nhiên nàng phải lộ diện, giờ coi như là đi trước một bước.
Có điều nhìn một vòng, Vân Tiếu phát hiện ra một người mà nàng không ngờ đến, Lý Nhược Vân. Nữ nhân tự cho mình là thanh cao, một lòng tiến cung ấy lại ở trong tửu lâu này, ả cũng không giống những nữ nhân khác, thấy nàng đã đỏ mặt, ngược lại còn tỏ ra khinh thường. Mắt ả thỉnh thoáng liếc về phía lầu hai, Vân Tiếu thấy vậy liền hiểu, nữ nhân này lúc nào cũng nghĩ câu rùa vàng mà, thật đúng là có dã tâm, vậy nhã gian lầu hai hôm nay có ai nhỉ? Vừa rồi có vài ánh mắt từ đó nhìn nàng, chắc hẳn là người có thân phận tôn quý rồi. Nghĩ vậy, Vân Tiếu tiếp tục đánh giá các nữ nhân khác, mấy thiên kim nhà quan đang phẩm trà, Lý Nhược Vân ở trong đám nữ nhân ấy lại có chút không bằng, có điều ả cũng không để ý, chỉ cần câu được một nam nhân, ả lập tức có thể bay lên làm phượng hoàng, giúp phụ thân và huynh trưởng thăng tiến.
Lý Nhược Vân vừa uống trà vừa quan sát động tĩnh trên lầu, nha hoàn đứng cạnh thì thầm.
“Tiểu thư, vị công tử bên kia thật là đẹp, ngay cả nha hoàn cũng đẹp như vậy”.
Nha hoàn đầu tiên là hâm mộ, sau là ghen tị.
Lý Nhược Vân hừ lạnh, nhìn qua một cái, khinh thường, khắp Yên Kinh này, chưa có công tử nhà quan nào mà ả chưa gặp, cho nên, người kia trừ bộ dạng đẹp, e là thuộc loại chẳng có tiền đồ gì, mục tiêu của nàng là người trên lầu.
Trong đại sảnh, ai cũng có suy nghĩ riêng, đột nhiên có tiếng bước chân trên bậc cầu thang.
Một bóng người nho nhã như trúc xuất hiện, trường bào màu tím kết hợp với ngũ quan tuấn mĩ, thật là quý khí không nói nên lời, vẻ mặt lạnh lùng xa cách lại càng khiến người ta rung động.
Người này chính là đệ nhất công tử Yên Kinh Dạ Vô Quân.
Dạ Vô Quân xuống lầu, tùy ý quét qua đại sảnh một vòng, hiểu rõ tình hình, những nữ nhân rỗi việc này, ỷ vào việc nhà có tiền liền đến tửu lâu tìm hiểu tin tức, phàm là nơi có đại quan hoặc hoàng thân quốc thích thường hay tới, mấy kẻ này đều chạy đến uống trà, tâm tư không cần nói cũng rõ.
Có thể thấy đây đều là một lũ ngốc, hoàng thân quốc thích thân phận tôn quý, sẽ tùy tiện mang một nữ nhân gặp ở tửu lâu về nhà sao? Một đám dong chi tục phấn, Dạ Vô Quân lạnh lùng nhìn một bóng người cách đó không ra, nhìn gần thiếu niên kia lại càng tuấn mỹ, có điều hắn không có hứng thú làm quen với người lạ.
Dạ Vô Quân phất tay rời đi.
Dưới lầu, ai ai cũng thất vọng, tiếng thở dài liên miên.
Vân Tiếu vẫn uống trà như trước, vì Dạ Vô Quân, mọi người dường như đã quên hai người ngồi đây.
Tuy hình dạng hiện giờ của nàng tuấn tú, nhưng so với những công tử gia thế hiển hách, ai nặng ai nhẹ, đám nữ nhân này đều hiểu rõ, ai không muốn vinh hoa phú quý chứ.
Tiếng bàn tán lại không ngừng truyền vào tai.
“Nghe nói Đông Tần sắp liên hôn với Bắc Yến”.
Một giọng nói cắt ngang xuy nghĩ của Vân Tiếu, Đông Tần Bắc Yến liên hôn, nàng không tự chủ nghĩ lại bữa đại thọ hôm ấy, ánh mắt to gan nóng bỏng của Yến Linh kia, khóe môi khẽ nhếch, không ngờ nữ nhân kia lại thành công, có điều Thượng Quan Diệu đã “được” chưa không biết?
“Giờ không có Hoàng hậu, con ngốc kia bị phế, công chúa Bắc Yến đó đến làm Hoàng hậu chắc”.
“Biểu ca của ta làm thị vệ trong cung dưới trướng Tống đại nhân, nghe nói làm Quý phi, Yến Quý phi, tuy Hoàng thượng phế hậu nhưng không muốn khiến Vân Vương phủ đau buồn thêm, cho nên đành phong làm Quý phi, nhưng tất cả nghi lễ đều sánh ngang Hoàng hậu”.
“Hoàng thượng thật trọng tình nghĩa, vì một con ngốc mà không lập hậu”.
Có người bất mãn nói, sau đó lại là một giọng nói khác.
“Tướng mạo của Tống đại nhân thống lĩnh thị vệ cũng không tồi đâu”.
Sau đó lập tức có người đồng tình, Vân Tiếu liếc qua, một đám ngu ngốc.
Hoàng đế không cho Bắc Yến hậu vị, chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, ngày đó kẻ nào không từ thủ đoạn muốn giết nàng chứ.
Giờ lại giả dối nói vậy, nhưng điều nàng quan tâm là, bệnh của hắn khỏi chưa.
Nếu chưa, vậy thật là thú vị, Yến Linh tiến cung, Hoàng đế lại bất lực.
Vân Tiếu mỉm cười, vô cùng vui vẻ, chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, toát nên sự phóng khoáng.
Uyển Uyển biết chủ tử vui vẻ, mềm mại đáng yêu nói: “Chủ tử, chúng ta đi thôi”.
Chỗ này nhiều người, nàng sợ có sơ hở gì, tránh đi sớm thì tốt hơn.
Vân Tiếu híp mắt, đứng dậy, nhìn mấy nữ nhân ở đây, thật là buồn bực mà, ai bảo nữ nhân cổ đại không ra khỏi cửa chứ, nhìn mấy tiểu thư nhà giàu này đi, vì câu rùa vàng mà không tiếc xuất đầu lộ diện, ngang nhiên dụ dỗ đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ừm, đi thôi”.
Hai người đứng dậy chuẩn bị trả tiền, mới đi được hai bước thì nghe thấy trên lầu có tiếng nói chuyện, một đám người đi xuống, đi đầu là một công tử mặc áo hoa, mặt mày hớn hở. Một đám vừa nói vừa cười, ầm ĩ đi tới, chẳng chú ý xuang quanh, Vân Tiếu nhíu mày, lạnh lùng nhìn qua, nàng ghét nhất cái loại ăn chơi trác tán này, ỷ vào việc cha hắn có chút tiền mà cả ngày lêu lổng, “Chúng ta đi”.
“Dạ, công tử”. Uyển Uyển theo Vân Tiếu đi ra ngoài, mấy nữ nhân thấy đám công tử đi xuống bắt đầu bưng trà lên uống, giả bộ không phát hiện.
Xem ra cũng biết tốt xấu, Vân Tiếu cườ thầm, nhấc chân đi ra ngoài. Vừa mới đến cửa lại nghe thấy một giọng nói vang lên: “Đứng lại”.
Vân Tiếu nao nao, đương nhiên nàng không nghĩ người kia gọi mình, chẳng biết kêu cái quái gì thế không biết, như trước bước chân định đi, ai ngờ lại bị hai tên nô tài cao to chạy tới chặn đường, hét lên.
“Công tử nhà ta bảo các ngươi đứng lại, không nghe thấy à?”
Vân Tiếu sửng sốt, ai biết người ta gọi mình chứ, nàng chầm chậm quay đầu lại, cười nhạt ôm quyền.
“Không biết công tử gọi tại hạ có chuyện gì?”
Đám người đi đến trước mặt các nàng, nam tử cầm đầu mặc hoa y sặc sỡ, hông đeo ngọc bích, thắt lưng cũng bằng ngọc, vừa nhìn đã biết là công tử nhà quan lớn, diễu võ dương oai thế này, chắc là chức quan không nhỏ, rõ ràng biết Thấm Vũ lâu không thiếu quan viên có tiền nhưng vẫn lớn tiếng làm ầm ĩ.
Có điều nhìn ánh mắt của công tử này có thể thấy, ý của hắn là ở mỹ nhân cạnh nàng. Ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm Uyển Uyển nhà nàng, dâm đãng như thể hận không lột được quần áo người ta, sau đó cười đắc ý nâng cằm Uyển Uyển. Uyển Uyển trầm mặt, hất tay hắn, lạnh giọng.
“Ngươi muốn gì?”
“Tiểu nương tử, theo tên mặt trắng không quyền không thế này làm gì? Chi bằng đi theo công tử ta đi, ta đảm bảo nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý suốt đời”.
Sau lưng có người phụ họa: “Đúng vậy, theo Trầm công tử, chắc chắc phú quý suốt đời”.
“Trầm công tử của chúng ta là đại công tử nhà Lại bộ Thượng thư đó, có thể nói là nhân vật lớn ở Yên Kinh, tiểu nương tử à, theo Trầm công tử thôi”.
Mấy kẻ lên tiếng đều là công tử con quan ít nhiều có quan hệ với Trầm gia, luôn coi Trầm Kim An như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thật ra trong lòng chúng cũng ghen tị không thôi, tên Trầm Kim An này đã có mười ba tiểu thiếp trong phủ, giờ còn nơi nơi tầm hoa vấn liễu, nhìn thấy ai xinh đẹp liền mang về phủ, xem ra cô nương này trốn không thoát rồi.
Uyển Uyển hừ lạnh.
“Hắn là ai liên qua gì tới ta”.
Mọi người sửng sốt, Trầm Kim An cũng ngây người, trước giờ nữ nhân với hắn chỉ như một bộ y phục, chỉ cần thích thì sẽ chiếm lấy, hơn nữa không ai dám phản kháng, nếu dám nhất định sẽ bị hắn bức đến chết, không ngờ hôm nay lại đụng phải cái đinh mềm, nhíu mày nhưng không tức giận, nữ nhân nũng nịu trong phủ có rất nhiều, ít người có chủ kiến như thế này lắm.
Trầm Kim An càng nghĩ càng vui vẻ, nhướng mày, ngoài cười trong không cười: “Điều này chỉ e nàng không quyết định được”.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người trong đại sảnh sắc mặt trắng bệch, đứng dậy tìm chỗ trốn. Trầm gia là loại người thế nào ai không biết, hắn chỉ cần nói cướp người, lập tức sẽ có một đống nô tài xông lên, không chừng còn đụng thương người khác, cho nên tránh đi vẫn tốt hơn, khiến cho khung gian xung quanh trở nên khá rộng.
Đống nô tài của Trầm Kim An nghe chủ tử nói vậy lập tức nhào đến bao vây Vân Tiếu và Uyển Uyển.
Vân Tiếu lạnh lùng nhíu mày, trong mắt tràn ngập sát khí, chiếc quạt trong tay cũng bị thu lại, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, tiếng nói mạnh mẽ nhằm thẳng vào Trầm Kim An.
“Đường đường là quan nhất phẩm triều đình lại dạy dỗ ra hạng người xằng bậy như vậy, hay cho ngươi dưới chân thiên tử cũng dám làm càn, hay ngươi nghĩ Trầm gia là trời”.
Vân Tiếu nhìn thẳng qua Trầm Kim An, liếc lên nhã gian trên lầu hai. Từ lúc nàng bước vào đã cảm giác được có người chăm chú quan sát mình, sau đó Dạ Vô Quân đi xuống càng khẳng định suy đoán của nàng, hiện giờ trên nhã gian hẳn là còn một người nữa, bằng không mấy thiên kim tiểu thư kia nhất định đã sớm ra về, người này là ai?
Rõ ràng, chính là Lâm Vương gia.
Trầm Kim An biến sắc, sát khí hiện lên, lời Vân Tiếu chính là tối kỵ, trong Thấm Vũ lâu đủ mọi dạng người, có lẽ họ sẽ mặc kệ hắn cướp người, nhưng nếu có những lời không tốt đồn ra ngoài, đừng nói họ, ngay cả phụ thân cũng sẽ không thoát nổi tội. Hắn lập tức phất tay gia lệnh cho đám nô tài: “Dạy dỗ tên mặt trắng này cho ta, dám ở đây nói xăng nói xiên”.
Trầm Kim An dứt lời, đám người liền ra tay, Thấm Vũ lâu tràn ngập tiếng la hét, rất nhiều nữ nhân sợ tới mức gào khóc. Lúc này chưởng quầy mang theo người đi tới, trầm giọng mở miệng: “Trầm công tử, có gì dùng lời giải quyết, chú ý ảnh hưởng”.
“Ảnh hưởng”. Trầm Kim An quét mắt qua, không hài lòng trừng mắt: “Không phải chỉ là một tửu lâu sao? Tuy có xa hoa một chút nhưng chẳng lẽ lại dám động đến bản công tử sao, bản công tử không tin”.
Tuy không biết Thấm Vũ lâu có chỗ dựa thế nào, nhưng một chưởng quầy bé nhỏ có thể có quyền lực đến đâu chứ, cho nên Trầm Kim An chẳng để vào mắt.
Nhưng sự kiêu ngạo của hắn rốt cuộc chọc tới một người.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Mộc Ly, vả miệng cho ta, làm cho hắn tỉnh tảo lại, cha hắn thế nào lại dạy ra một tên khốn kiếp thế này”.
Tiếng nói lạnh lùng vừa vang lên, mọi người còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe thấy hai tiếng ‘bốp bốp’.
Trầm Kim An bị tát hai cái, người nọ xong việc, lập tức quay về lầu hai.
Mọi người kinh ngạc, cuối cùng nhất tề ngước lên lầu hai, một người mặc cẩm y màu đen đang đứng bên cửa sổ, ngũ quan anh tuấn, hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu, đôi mắt sâu như đáy hồ tràn ngập hàn khí, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới.
Quả nhiên là Lâm Vương gia.
Trầm Kim An có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Lâm Vương gia đang ở tửu lâu, còn thấy chuyện tốt hắn làm, vừa rồi người đánh hắn là thuộc hạ của Lâm Vương gia, hắn nào dám nhiều lời. Ngay cả những kẻ đi theo hắn cũng không dám ho he nữa tiếng, nhìn cũng không dám nhìn, sợ Thượng Quan Lâm tính sổ.
“Cha ngươi thật là, một đứa con trai cũng không dạy nổi, thật mất mặt, còn chưa cút về”.
Vốn tâm trạng đã không tốt, lúc này Thượng Quan Lâm càng thêm buồn cực, nhìn mấy tên ăn chơi trác tán này lập tức muốn đập chết, còn dám ầm ĩ ở đây.
Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người lại dám cướp đoạt dân nữ, Trầm gia cũng sắp đến ngày suy tàn rồi.
Nghe Thượng Quan Lâm nói vậy, Trầm Kim An sao còn dám nhiều lời, che mặt, vung tay ra hiệu cho gia nô lui ra, đám người xám xịt đi ra ngoài, lúc này Vân Tiếu lại kêu: “Chờ một chút”.
Trầm Kim An tức giận quay đầu lại, nhìn chăm chằm thiếu niên đang đi tới, hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh. Hôm nay bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, tất cả là do tên khốn này, về sau có cơ hội nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.
Vân Tiếu không vội không gấp, lạnh nhạt nói: “Trầm công tử, hai tháng sau, ngươi sẽ biết ta không phải tên mặt trắng vô dụng”.
Âm lượng chỉ để hai người nghe thấy, Trầm Kim An kinh ngạc, hắn phát giác mình không hiểu người này, chẳng lẽ hắn không sợ sao mà dám nói vậy? Hắn chưa gặp người này ở Yên Kinh bao giờ, điều này cho thấy kẻ này từ ngoài tới.
Vân Tiếu nói xong, quay lại gọi Uyển Uyển: “Đi thôi”.
Nghênh ngang đi trước, thần thái cực kì cuồng vọng, không để ý đến Trầm Kim An đứng sau đen mặt, cũng chẳng quan tâm Thượng Quan Lâm đang đứng trên lầu.
Trong suy nghĩ của nàng, Thượng Quan Lâm dạy cho Trầm Kim An một bài học là việc nên làm, Hoàng gia nuôi chó như thế, hắn không dạy thì ai dạy. Nhưng dù vậy nàng cũng không tính tha cho Trầm Kim An, cho nên mới gọi hắn lại, cho hắn một ít hương phấn, đảm bảo vài ngày nữa, thằng nhãi này sẽ mỗi ngày kêu trời trời không thấy, kêu đất đất chẳng hay.
Trên lầu hai, Thượng Quan Lâm nheo mắt, hành động mờ ám của thiếu niên lúc nãy hắn không phải không thấy, người này là ai?
“Mộc Ly, lập tức điều tra xem hắn là ai”.
“Rõ, Vương gia”. Mộc Ly yên lặng rời đi.
Thượng Quan Lâm nhướng mắt, sắc mặt âm u, nghĩ lại lời Dạ Vô Quân nói, tâm trạng càng ngày càng xấu. Tứ đại hộ pháp xuất hiện ở kinh thành, Mộ Dung Xung muốn làm việc gì đó, nhưng rốt cuộc là việc gì, người lúc nãy là ai, liệu có phải người của Thần Long cung hay không.
Bên dưới, nhiều nữ nhân mang tỳ nữ của mình chạy mất, qua tình huống vừa rồi, không ai dám dụ dỗ mê hoặc nữa.
Đại sảnh rất nhanh trở nên yên tĩnh. . . . . .
Vân Tiếu và Uyển Uyển lên xe, dặn dò lái xe xong còn thêm một câu: “Đi đến nơi nhiều người, chưa vội về nhà, khi nào ta nói về thì về”.
“Dạ, thưa công tử”. Đánh xe đáp.
Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”.
“Em nghĩ là Trầm đại công tử kia sẽ từ bỏ ý định à? Hơn nữa e là Thượng Quan Lâm cũng sẽ phái người theo dõi, kinh thành là địa bàn của chúng, không được sơ hở”.
“Ồ”. Uyển Uyển gật đầu, nghĩ đến tên họ Trầm, không khỏi nổi da gà, xoa xoa cánh tay, tưởng tượng đến ánh mắt mê đắm của hắn, Uyển Uyển không nhịn được nói tục.
“Thằng khốn, ngày nào đó em sẽ làm thịt hắn”. Nàng có biết tên Trầm Kim An này, một tên bá vương tại Yên Kinh, ỷ vào quyền thế mà làm xằng làm bậy, cướp bao nhiêu dân nữ vào phủ làm thiếp.
Mắt Vân Tiếu lóe sáng, Trầm gia dù là quan nhất phẩm nhưng kinh thành không thiếu người của Hoàng thất thường xuất hiện, Trầm công tử dám kiêu ngạo như vậy là vì sao, chẳng lẽ hắn có chỗ dựa lớn hơn nữa nên mới có gan làm loạn như thế, kẻ đứng sau là ai?
Lẽ nào là Thượng Quan Diệu? Lại bộ Thượng Thư là người của Thượng Quan Diệu, xem ra hẳn là vậy. Sử bộ Thượng thư chưởng quản quan văn, nếu Thượng Quan Diệu muốn nắm quyền, tất không thể thiếu người này, nếu Sử bộ Thượng thư là người của hắn, vậy đổi người cũng rất dễ dàng, đó cũng cho thấy vì sao một Trầm Kim An bé nhỏ cũng dám diễu võ dương oai, ai so được với quyền lực của đế vương chứ.
“Được rồi, đừng tức giận, Trầm Kim An không được yên ổn đâu”.
Nghĩ đến Trầm Kim An, Vân Tiếu nở nụ cười, dù sao không lâu nữa tên kia sẽ gặp quả báo.
Uyển Uyển thấy sắc mặt chủ tử như thế liền biết nàng đã làm gì, hưng phấn lắc lắc tay nàng.
“Chủ tử, người làm gì rồi?”
Vân Tiếu liếc nàng một cái, cúi đầu thì thầm hai câu, Uyển Uyển lập tức vui vẻ cười to: “Thật là quá hay, ai bảo chúng đắc tội chúng ta”.
Xe ngựa chuyển bánh, Vân Tiếu vừa đi vừa quan sát xem có ai theo dõi hay không, sau đó để ý đến hàng quán ven đường, nàng đang tìm một nơi thích hợp để mở y quán, có điều đi cả buổi chiều cũng không ưng ý nơi nào.
Chạng vạng, những tia nắng cuối cùng còn bao phủ Yên Kinh tạo nên một màu hồng nhẹ thật đẹp, giống như một tấm lụa mỏng manh trong gió.
Vân Tiếu nói với người đánh xe.
“Cắt đuôi kẻ đằng sau, trở về Tô phủ”.
“Dạ, công tử”. Đi cả ngày, dù người đánh xe không phải cao thủ võ lâm nhưng cũng biết có người theo sau. Chủ tử vừa ra lệnh, nghe ngựa lập tức tăng tốc như bay, rẽ qua bảy tám ngõ nhỏ, thoáng chốc biến mất khỏi dòng người, đến khi kẻ phía sau bừng tỉnh thì đã chẳng thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đâu nữa.
Xem ra người trong xe cũng là kẻ khôn khéo, dùng chiến thuật tâm lý.
Đầu tiên dẫn họ vòng vo trong kinh thành cả ngày, đi chầm chậm như du ngoại, sau đó ngay tức khắc tăng tốc làm họ ngạc nhiên, đến khi định thần thì đã để mất dấu.
Những kẻ theo đuôi đều trở về bẩm báo với chủ tử của mình.
Trong Tô phủ, Lưu Tinh và Mạch Trần đã trở lại, sắc mặt hai người tương đối tốt, hoàn toàn khác Vân Tiếu và Uyển Uyển.
Lưu Tinh thấy Vân Tiếu không vui, thân thiết hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì ạ?”.
Uyển Uyển giành trả lời: “Là tên khốn Trầm Kim An, dám đùa giỡn ta ở Thấm Vũ lâu, lúc sau còn muốn bắt chủ tử, các ngươi nói xem có tức giận không, may mà có Thượng Quan Lâm nên mới không lớn chuyện”.
Lưu Tinh kinh sợ, không ngờ chủ tử lại gặp phải chuyện như vậy, biết vậy hắn sẽ không rời chủ tử, xem ra về sau phải cẩn thận hơn.
Vân Tiếu thấy sắc mặt hắn âm u, nhẹ nhàng nói: “Không sao, các ngươi thế nào, tìm được phòng rồi à”.
“Dạ”. Nhắc đến việc này, Mạch Trần bình tĩnh lại một chút, vui vẻ gật đầu, lấy một bản vẽ ra trước mặt Vân Tiếu.
“Bọn em nhìn hai căn phòng, đều không tệ”.
Vân Tiếu cầm bản vẽ, Mạch Trần vẽ rất tốt, có thể thấy rõ ở nơi nào, xung quanh có những đường nào, Vân Tiếu thấy hai nơi này đúng là không tồi, nhưng người ta muốn bán, không cho thuê.
Vốn nàng định thuê, có điều nếu người chủ có ý bán thì mua cũng không sao, dù sao trong tay nàng cũng có một phần ngân phiếu của Vân Vương phủ, còn có mười vạn lượng ngân phiếu của Hoàng thượng.
Mấy người bàn bạc một chút rồi giao việc mua đất cho Mạch Trần.
Một cửa hàng mới mở ở Phượng Tường phố, ngay sau lưng Cửu Hoa phố là con phố phồn hoa nhất Yên Kinh, mà các con phố xung quanh cũng rất sầm uất, nằm ở phía đông, quay mặt về hướng tây. Một gian cửa hàng khác lại cách Phượng Tường phố một đoạn, nằm ở phía bắc quay mặt hướng nam, ngay trước mặt là một ngã tư, tuycon phố này không bằng Cửu Hoa phố và Phượng Trường phố, nhưng Vân Tiếu lại phát hiện ra một chuyện, con đường này nhiều cửa hàng hạng trung và hạng thấp, làm ăn cũng được, nhưng lại thiếu một tửu lâu.
Mở tửu lâu ở đây khá là thích hợp, tuy Phượng Tường phố đông đúc, nhưng mà gần Cửu Hoa phố quá, trên Cửu Hoa phố lại có mấy tửu lâu rồi, cho nên muốn cạnh tranh cũng không phải chuyện dễ, không bằng chọn nơi thích hợp mà phát triển.
Việc mua hai gian cửa hàng này rất thuật lợi, bởi vì người ta muốn bán đứt, cho nên giá cả cũng dễ bàn.
Giá của cửa hàng tại Phượng Tường phố cao gấp ba gian hàng còn lại, có điều cửa hàng này không chỉ có mỗi tửu lâu, mà sau lưng còn có một căn nhà lớn với vài phòng, có cả một tiểu lâu nhỏ hai tầng, tiểu lâu đưa mặt về ngã tư đường đằng sau, hoàn toàn có thể đi từ đây ra ngoài, tự do tách biệt với gian hàng bên kia, Vân Tiếu thích nhất là điểm này, trong lòng đã có tính toán.
Nàng không thể cứ ở lại Tô phủ được, cửa hàng ở Phượng Tường phố chỉ dùng để mở y quán, không thể không có người ở, cho nên đợi khi sửa sang xong, nàng sẽ gọn qua đây.
Mạch Trần giao khế ước hai căn nhà cho nàng, nàng cũng phân chia nhiệm vụ, tửu lâu giao cho Mạch Trần kinh doanh, hắn tự tìm người hữu dụng, lợi nhuận chia đôi.
Về phần y quán, nàng và Uyển Uyển có thể lo được, lại còn có Lưu Tinh và Kinh vân giúp đỡ, giờ chỉ cần tìm một số đại phu có danh tiếng là được. Y quán không thể chỉ có mình nàng xem bệnh được, trái lại bình thường nàng sẽ không ra tay, chỉ khi người khác không trị được nàng mới giúp.
Uyển Uyển và Mạch Trần nghe vậy hết sức cảm động.
Số phận của họ là do có chủ tử mới thay đổi long trời lở đất đến vậy, cho nên họ nhất định sẽ dốc hết sức mình làm việc vì chủ tử.
“Mạch Trần, về sau có việc thì bảo Lưu Tinh hoặc Kinh Vân báo với ta, đừng đến đây, dễ khiến người khác chú ý, rước lấy phiền toái không cần thiết, em cũng lưu tâm một chút tin tức, phòng khi cần thiết với chúng ta”.
“Dạ”. Mạch Trần cúi đầu.
Thời gian gần đây Mạch Trần trưởng thành không ít, trở nên trầm ổn hơn, mặt mày điềm đạm, trở thành một người lịch sự tao nhã.
“Được rồi, giờ mọi người ai làm chuyện người nấy, trước tiên phải sửa sang cửa hàng một chút, chuẩn bị mấy thứ cần thiết”.
“Dạ”.
Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều bận rộn, Vân Tiếu và Uyển Uyển lo chuyện y quán, Mạch Trần và Lưu Tinh lo chuyện tửu lâu. Vốn Lưu Tinh không muốn rời khỏi chủ tử, nhưng Vân Tiếu có lệnh, hắn không thể không nghe, hơn nữa chủ tử chỉ ở trong y quán ở Phượng Tường phố không ra ngoài, cho nên hẳn là không có chuyện gì được.
Mặt tiền của cửa hàng ở Phượng Tường phố rất lớn, một bên bày thuốc đông y, bên kia là bàn bán vé và khu bắt mạch chẩn đoán, phía sau là nơi phơi thuốc và nghiên cứu thuốc. Các gian phòng còn lại để làm nhà kho, phòng cho tiểu nhị, đi qua hành lang có một tiểu viện độc lập, tuy không lớn nhưng cách biệt với bên ngoài, trước mặt có một chỗ đất trống, Vân Tiếu chuẩn bị trồng một ít dược thảo ở đó.
Tiểu lâu của Vân Tiếu thì rực rỡ hẳn lên, vách tường trắng toát, vật dụng ngăn nắp đầy đủ, trên lầu hai là phòng của Vân Tiếu và Uyển Uyển, phòng trong là của Vân Tiếu, bên ngoài là Uyển Uyển.
Cửa sổ mở toang, gió nhẹ thổi vào, tấm mành màu xanh khẽ bay bay, hai người đứng trước cửa sổ nhìn xuống, tình hình y quán đều có thể nhìn rõ từ đây, thật tiện lợi, Vân Tiếu vừa lòng cười.
Nội thất trong phòng khá đơn giản nhưng cực kì tao nhã, một chiếc giường trạm trổ, bàn được phủ vải gấm, cộng thêm hai chiếc ghế dựa, một bàn trang điểm và một tủ quần áo được đặt ở các góc trong phòng.
Chiếc bình bằng men xanh được chạm khắc để trên bàn, bên trong là một bó hoa tươi, hương thơm nhẹ hòa vào không khí.
“Thật là thoải mái”.
Vân Tiếu hài lòng thả mình vào giường mà cảm thán, hít hít hương thơm nhàn nhạt của tấm chăn, cười thật ngọt ngào, nơi này là nàng một tay bài trí, là nơi của nàng thật sự.
Uyển Uyển đứng cạnh thấy vậy thì mỉm cười.
Y quán đã chuẩn bị gần xong xuôi, chỉ thiếu một ít tiểu nhị và đại phu, và chút dược liệu.
Tiểu nhị phải phân biệt được các loại dược liệu, thầy thuốc phải chữ được bệnh cứu được người, không thể qua loa tắc trách, nếu tay run một chút, bốc nhầm thuốc, châm cứu nhầm chỗ, vậy đó là hại người, cho nên Vân Tiếu quyết định tự mình quản lý.
Về phần dược liệu, nàng đã tìm hiểu rõ ràng, dược liệu của các y quán tại Yên Kinh đều vận chuyển từ Tiểu Hàn sơn đến.
Việc này nàng giao cho Lưu Tinh làm, liên hệ người bán, bảo họ giao hàng đến, nàng tin vào năng lực của Lưu Tinh, hắn trầm ổn chắc chắn, cảnh giác với người ngoài.
Thông cáo tuyển người vừa phát ra không lâu đã có một đám đông tụ tập ngoài cửa, đương nhiên xem náo nhiệt là nhiều, người đến khám ít.
Nhưng cũng không phải không có tai, lục tục cũng có người đi vào, đến báo danh trước mặt Uyển Uyển, không biết có phải do Uyển Uyển đẹp hay là thật sự có nhiều người thất nghiệp, hoặc là Vân Tiếu quảng cáo hấp dẫn được họ.
Trên thông cáo của nàng chỉ có một câu: nếu tin tưởng bản thân, mời ra giá mà ngươi cho là xứng đáng.
Mỗi người tự đưa ra mức tiền công cho mình, ngươi cho rằng mình đáng giá bao nhiêu thì có thể nói ra, chỉ cần hợp lý thì đều được chấp nhận.
Chuyện này khiến cho mấy y quán lớn lân cận để ý, ngày nào cũng có mấy người đến hỏi thám thính tình hình rồi về bẩm báo chủ tử. Nhưng trong thời gian này, chưa có nhà nào có động tĩnh gì, đều chờ xem trò cười của y quán này, bởi vì muốn đứng vững tại Yên Kinh này ắt phải có người chống lưng, không có chút quan hệ là không được. Vừa nghe đã biết cái y quán kia không có giao thiệp với ai, người như vậy có thể tồn tại bao lâu?
Ba ngày sau, hai mươi tiểu nhị và ba mươi đại phu đến ứng tuyển.
Y quán mới bắt đầu kinh doanh, cho nên Vân Tiếu cũng không tính tuyển nhiều người, chỉ cần ba tiểu nhị và ba đại phu là đủ, nhưng thấy có nhiều người đến như thế thì nàng vẫn rất vui, nàng tin tưởng trong những người đó, sẽ có những người giỏi thật sự đang đợi mình tìm ra.
Công tác truyển người đang tiếp tục được tiến hành, giữa bãi đất rộng của tiểu viện phía sau có đặt một chiếc bàn gỗ, một người ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt vô cùng lợi hại, lóe qua chút lạnh lùng. Uyển Uyển đứng trước mặt mọi người, giới thiệu.
“Đây là Lãnh Nguyệt công tử nhà ta, cũng là chủ của y quán, tất cả mọi việc đều do công tử quyết định”.
“Lãnh công tử”.
Mọi người đồng thời cúi chào, có điều đều hơi ngạc nhiên với vị Lãnh công tử này. Hắn tuấn mỹ như vậy, ngũ quan tinh xảo như họa, da thịt như tuyết, mặt mày tựa tranh vẽ, chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng như đang tỏa ra một tầng hào quang, giống như một bức tượng được điêu khắc, mấy người còn chưa tỉnh lại, mờ mịt nghĩ, Lãnh Nguyệt công tử còn trẻ như vậy, còn là đại phu, không biết y thuật thế nào, nhưng họ cũng không để ý, chỉ cần có cơm ăn là được.
Tuyển tiểu nhị trước, mấy người bước tới, Vân Tiếu cười rất vô hại, thật không khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, bởi vậy, mấy tiểu nhị cũng bạo dạn hơn, mắt quét qua quét lại ngắm nghía, nhiều người còn nhìn chằm chằm Uyển Uyển. Vân Tiếu không biểu cảm nhìn một số người, những người này, hiển nhiên đến vì Uyển Uyển, làm sao có thực lực gì.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . “.
Vân Tiếu chỉ chỉ vài người, đều là những người nhìn loạn vừa rồi.
“Được rồi, các ngươi đi đi”.
“Cái gì, ngươi có ý gì, còn chưa bắt đầu, vì sao đuổi chúng ta đi, chúng ta không đi”.
Mời thần thì dễ tiễn thần khó, mấy người này thấy Vân Tiếu và Uyển Uyển có vẻ hiền lành, bắt đầu giở trò vô lại. Uyển Uyển cười cười đi đến, vẫy tay ra hiệu một người đi đến, đợi khi người nọ đi qua, nàng bèn đạp một cước, sau đó là một cái bạt tai, vậy cũng chưa nguôi giận, xông lên đấm đá một lúc, sau đó phủi phủi tay, vẻ mặt như thường, cười tủm tỉm hỏi.
“Có phải mấy người đều muốn thử một chút đúng không?”
Mọi người có nằm mơ cũng không ngờ một mỹ nữ xinh đẹp như hoa thế này, dĩ nhiên lại là một bông hoa đầy gai, mạnh mẽ độc ác, lúc này không ai dám nói gì nữa, chạy nhanh ra ngoài.
Uyển Uyển đứng tại chỗ, cất cao giọng.
“Nếu không phải thật sự đến làm việc thì nhanh chóng cút cho bà, đừng chọc bà đây nổi giận”. Nói xong nàng còn giương giương tay, lại có thêm vài người trốn mất, những người còn lại không dám lộn xộn, quy củ đứng nghiêm, không dám liếc nhìn Uyển Uyển thêm lần nào, họ còn chưa muốn chết.
Tiểu nhị còn mười người, đại phu còn mươi hai người.
Vân Tiếu nhìn trời, thời tiết hôm nay không tệ, tâm trạng của nàng rất tốt.
Cuối cùng nàng cũng bắt đầu tuyển người, cửa đầu tiên là phân biệt các loại dược liệu, dù là tiểu nhị hay thầy thuốc đều phải qua được cửa này.
Vân Tiếu phất tay, Uyển Uyển lấy một đống dược liệu ra.
Một đống dược liệu trộn vào nhau, chẳng nhận được cái gì là cái gì được đặt tại bàn gỗ trước mặt Vân Tiếu.
Người đầu tiên đi tới, Vân Tiếu thản nhiên mở miệng: “Mời lấy tạc tương thảo, hoàng kì và bạch thuật”.
Người nọ ngay lập tức chọn ra, xem ra là người có thực lực.
Người thứ hai lại đây, Vân Tiếu tiếp tục: “Huyền sâm, như thảo, thăng ma”.
Đáng tiếc người thứ hai không tìm được, vội đến mức khóc lên, càng bới càng loạn, Vân Tiết phất phất tay, nàng không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa người này vừa khóc, nàng cũng nhận ra là nữ, tuy có chút đồng tình, nhưng không phân biệt được dược liệu thì không thể để lại để hại người khác được, cho nên nàng phất tay cho nàng ta lui ra.
Cuộc tuyển chọn lại tiếp diễn, mà người thứ hai vẫn cứ khóc, mắt hồng hồng khiến Uyển Uyển đứng cạnh không khỏi quay qua nhìn, đây là nam nhân sao? Khóc thành thế này.
Một canh giờ sau, có tám người đạt yêu cầu, trong đó có ba tiểu nhị và năm thầy thuốc, vẫn phải loại đi hai thầy thuốc nữa, cho nên Vân Tiếu ra gian ngoài ngồi xuống, bảo mấy thầy thuốc xem mạch cho nàng.
Mấy người thầy thuốc đi đến bắt mạch, sau đó nghiêm túc suy tư một lúc.
Vân Tiếu ngồi cạnh chờ họ.
“Tim đập hơn nhanh, hơi thở không ổn định, chắc là do mùa hạ sắp đến, khí hậu khô dẫn đến”.
Người đầu tiên nói.
“Không đúng, tim đập loạn nhịp”. Có người nói.
Ba người còn lại không nói gì, chăm chú suy nghĩ, cuối cùng đều lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tuy biết bệnh trạng, nhưng không rõ là bệnh gì”.
Hai người nói ra được nguyên nhân bệnh trên mặt đầy vẻ đắc ý, mà ba người còn lại thì có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Vân Tiếu nói với ba người không đưa ra được đáp án: “Chúc mừng các ngươi, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
Bỗng chốc, năm người không phản ứng kịp, quay qua nhìn Vân Tiếu, chỉ thấy trong tay nàng không biết khi nào có một cây ngân châm, quơ quơ cười nói, đôi mắc sắc bén.
“Ta căn bản không có bệnh, chẳng qua chỉ lấy ngân châm che huyệt, khiến tim đạp nhanh hơn, chẳng lẽ vì mỗi vậy đã kết luận ta có bệnh? Cửa này kiểm tra sự thật thà, chúc mừng ba vị, được rồi, các ngươi đi ra đi”.
Ba tiểu nhị, ba thầy thuốc đã tuyển được, chỉ là hai người bị loại kia nhất quyết không chịu đi, quỳ sụp xuống.
“Van xin ngài, cho ta ở lại đi, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, xin người. . .”.
“Nơi này không nhận học đồ”.
Vân Tiếu lắc đầu, bắt đầu thu dọn mọi thứ, bây giờ vừa mới khai trường, không có cách nào nhận học đồ, hơn nữa nàng thấy không cần thiết, học đồ chẳng qua chỉ là tạp dịch miễn phí cho y quán, nàng không muốn bóc lột người khác.
Nhưng mấy người kia lại không nghĩ vậy, dập đầu liên tục, mấy người trúng tuyển cũng không đành lòng, có người còn nói giúp.
“Hay là cho họ ở lại đi”.
Trong nhã gian của lầu hai có hai nam tử tướng mạo xuất chúng, một người lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, hắn khoác trên người trường bào màu tím, ở góc vạt áo đang khẽ bay khâu thêm mấy đóa tường vân bằng chỉ vàng trông thật tao nhã quý phái. Ngũ quan cũng rất đẹp, lông mi dài nhỏ, đôi mắt cũng vậy, da thịt mượt mà như ngọc bích, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho vẻ đẹp ấy càng thêm trong trẻo. Chỉ là đôi mắt quá lạnh, không có chút độ ấm, lúc này đôi mắt ấy đang nheo lại nhìn nam tử đối diện.
“Lâm, người đó thật sự lợi hại như thế?”.
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu rất lạnh lùng.
Nam tử đối diện mở mắt, đôi mắt đen như mực cũng chứa đựng sự lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí lạnh như hàn băng, trên người hắn là cẩm bào màu đen cực kì trân quý, đai lưng bằng vàng, cả người toát lên khí phách phóng khoáng.
Hắn nhìn nam tử ngồi trước mặt, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, một tay nhẹ nhàng thưởng thức chén trà bằng men xanh, hiếm khi tên lạnh lùng này mở miệng, cho nên hắn cũng không muốn trả lời một cách dễ dàng, mỗi lần muốn mời kẻ này đi bàn việc đều thật khó khăn.
“Ngươi còn chưa từ bỏ việc chữ trị cho nàng ta”.
“Là ta hại nàng ấy”. Người kia cuối cùng cũng có chút cảm xúc, sầu não nhàn nhạt đong đầy đáy mắt. Thời niên thiếu do tính cách còn bồng bột, rất hiếm thân thiết với người khác, khi đó, chỉ có một tỳ nữ bên cạnh là có vẻ thân quen hơn một chút, ở thời điểm mơ hồ ấy, tình cảm tốt đẹp cũng từ từ nảy sinh. Nhưng gia tộc như bọn họ làm sao có thể cho phép công tử thân thiết với một nha hoàn nhỏ bé, bởi vậy nàng bị đuổi đi, đến khi hắn tìm thấy nàng, nàng đã trở thành si ngốc, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết.
Giờ tuy đã hiểu đó chỉ là thứ tình cảm nông nổi thời trẻ, nhưng nữ nhân ấy bởi vì hắn mà thành như vậy, sao hắn có thể coi như không có việc gì.
“Thật không hiểu nổi ngươi, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, đáng để ngươi hao tâm tốn sức vậy à, nếu cảm thấy nợ nàng, chi bằng chọn cho nàng một kẻ đơn giản trung thực, nuôi ở trong phủ là được, để nàng cả đời không lo chuyện áo cơm, thế không phải rất tốt sao? Hay là thật ra ngươi còn…”.
Thượng Quan Lâm nhìn nam tử đối diện đầy nghi ngờ, đôi khi hắn thật không hiểu người này nghĩ gì, thích trồng hoa trồng cỏ, còn nói mỗi bông hoa đẹp đều nên được đối xử thật tốt.
Thứ đạo lý này hẳn chẳng thể đồng tình, hoa có đẹp đến đâu, cũng chỉ để ngắm mà thôi.
Nhưng hắn cũng không muốn tranh luận với kẻ điên, hơn nữa người này có thể vì một nha hoàn mà đối xử lạnh lùng với cha mẹ, không biết đầu óc hắn có bệnh hay là tư duy có vấn đề.
“Ngươi không hiểu, Lâm, người tên Phượng Quan kia thật sự tài giỏi?’.
Dạ Vô Quân khẽ nhướng mày, hắn biết nói chuyện với tên họ Thượng Quan này sẽ không tìm được quan điểm chung, nói nữa cũng tốn công vô ích. Hôm nay hắn tìm Thượng Quan Lâm là bởi có rất nhiều người tán dương y thuật cao siêu của quỷ thủ Phượng Quan, hắn muốn xác định lại xem người kia có phải tài giỏi thật không, nếu là thật, dù tốn bạc vạn hắn cũng muốn mời Phượng Quan chưa bệnh cho Xảo Phàm.
“Xét y thuật thì giỏi thật, nhưng kẻ này rất xảo quyệt, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, giờ không biết đang ở đâu”.
Thượng Quan Lâm nhớ đến tên nham hiểm kia lập tức nghiến răng nghiến lợi. Lần trước sau khi rời Phong Nha Quan thì không có chút tin tức gì nữa, phái Mộc Ly đi theo dõi hắn, ai ngờ Vân Trinh giúp hắn kim thiền thoát xác, lặn mất tăm không còn bóng dáng. Giờ đừng nói Dạ Vô Quân, cả Hoàng thượng cũng đang tìm Phượng Quan, nhưng đều bặt vô âm tín, giống như người như vậy đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Nếu là thật, ta nhất định sẽ tìm được hắn”.
Dạ Vô Quân lạnh lùng nói, hắn chỉ cần biết thực lực của người kia thế nào rồi sẽ tìm mọi biện pháp để tìm ra.
Thượng Quan Lâm nghe Dạ Vô Quân nói vậy thì cười: “Nếu có tin tức của hắn, nhất định phải báo cho ta”.
Dạ Vô Quân chau mày: “Ngươi tìm hắn làm gì?”.
Thượng Quan Lâm ngẩn người, có chút ngượng ngùng, thật sự thì tìm hắn làm gì, tìm hắn làm gì, đúng rồi, trêu đùa tên kia rất vui, bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng gặp được người nào không sợ mình, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt trước mặt mình, tìm được kẻ kia rồi, hắn nhất định phải kết bái huynh đệ, về sau cùng kề vai sát cánh, Thượng Quan Lâm nghĩ vậy.
Nhã gian chợt yên lặng khiến sự ồn ào dưới lầu thêm rõ ràng, hai người hơi nghiêng người nhìn xuống.
Trước cửa đại sảnh là hai người rất thu hút ánh mắt quần chúng.
Một thiếu niên như ngọc và một nữ tử thướt tha, hai người vừa xuất hiện đã khiến xung quanh xôn xao.
Dung nhan thiếu niên kia tựa ngọc, da thịt trắng nõn, mi cong như cành liễu, đôi mắt to sâu thẳm như hồ nước, vừa chuyển động liền tỏa sáng, đôi môi sáng bóng mê người dưới cái mũi cao nhỏ, dáng đi tao nhã, tay cầm chiếc quạt hơi hơi phe phẩy trông thật phong tao. Mắt tùy ý quét qua lập tức dẫn đến rất nhiều tiếng hít khí, trong đại sảnh chắc hẳn có rất nhiều phụ nữ.
Nữ tử đứng cạnh hẳn là tỳ nữ của hẳn, tình cảm giữa hay người hình như rất tốt, chụm đầu thì thầm, thân mật tự nhiên.
Một tỳ nữ mà xuất sắc như vậy, thật sự làm người ta khó tin, người này rốt cuộc là ai?
Thú vị, Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân nhìn nhau.
“Yên Kinh có người tuyệt sắc như vậy từ khi nào nhỉ, sao chúng ta lại không biết đây?”.
“Không biết từ đâu chạy tới, thật là kinh diễm quá đi”.
Dạ Vô Quân bóp trán, nghiêng người trở về, đối với những thứ không liên quan, hắn rất ít khi cảm thấy hứng thú.
Hiện giờ điều hắn quan tâm nhất là làm sao tìm được quỷ thủ Phượng Quan nổi danh thiên hạ kia. Xảo Phàm không thể chờ thêm nữa, nếu không sẽ lỡ mất thanh xuân của nàng.
Mà bên cửa sổ, Thượng Quan Lâm vẫn quan sát như trước, khí lạnh quanh người tản đi không ít.
Cảnh này khiến Dạ Vô Quân khá kinh ngạc, tên Thượng Quan Lâm này đôi khi thật sự rất lạnh lùng, trước giờ hắn cũng không quá hứng thú với thứ gì, nếu nói có, trừ cái người ở trong cung kia thì không có ai khác, hiện giờ hắn lại thấy hứng thú với hai người bên dưới, là với công tử kia, hay là mỹ nhân?
“Ta đi đây”.
Dạ Vô Quân đứng lên, hắn phải bắt đầu tìm người, không có thời gian lãng phí ở đây.
Thượng Quan Lâm quay đầu, tốt bụng nhắc nhở một cách hiếm hoi.
“Ngươi đừng phí công làm gì, kẻ kia rất gian trá, hiện giờ hắn đang ở Yên Kinh, không chừng đứng ở trước ánh mắt trời, chỉ là không cho mọi người tìm được thôi”.
Trên gương mặt tuyệt mĩ của Dạ Vô Quan xẹt qua sự ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Thượng Quan Lâm vẫn đang chú ý tình hình dưới lầu.
Vẻ mặt vừa rồi của kẻ này thật là hiếm thấy, môi mắt, khóe môi đầy ý cười.
Chẳng lẽ…?
Dạ Vô Quân lắc đầu, hy vọng là mình nghĩ nhiều, mở cửa chuẩn bị ra ngoài, còn lâu hắn mới tin kẻ này, dù sao cũng không thể ngồi chờ mãi được, đang định đi bỗng nhớ ra một chuyện, trầm giọng nói.
“Gần đây Thần Long cung có chút bất thường, các ngươi phải cẩn thận, nghe nói tứ đại hộ pháp của Mộ Dung Xung đều bắt đầu hành động”.
Nói xong, Dạ Vô Quân mở cửa bước ra ngoài.
Thượng Quan Lâm hồi phục tinh thần, lui trở lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tứ đại hộ pháp của Thần Long cung cũng thần bí như Mộ Dung Xung vậy, không ai biết mặt, chỉ biết mỗi khi xuất hiện, bọn chúng đều đeo mặt nạ.
Lược Hoa, Lộng Ảnh, Tàn Hồng, Lạc Nhật.
Tứ đại hộ pháp của Thần Long cung, mọi người chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy mặt, không ngờ lại đồng thời xuất hiện. Thần Long cung muốn làm gì, Thượng Quan Lâm sốt ruột, tâm trạng nặng trĩu ngồi trong nhã gian, chuyện này có nên báo với hoàng huynh không?
Tin tức đến từ Dạ Vô Quân tuyệt đối chính xác, bởi vì Thấm Vũ lâu chính là tổ chức tình báo của người này, đây cũng là nguyên nhân hắn ta thường đến đây, đừng nhìn Dạ Vô Quân lạnh lùng mà lầm, tin tức của hắn rất linh động.
Dưới lầu.
Theo ý Uyển Uyển, tiểu nhị đưa bọn họ đến một góc yên tĩnh trong đại sảnh.
Vân Tiếu và Uyển Uyển ngồi xuống, điềm nhiên nhận ánh mắt đến từ bốn phía, bản thân lại quan sát bài trí xung quanh.
Không ngờ Thấm Vũ lâu này chỉ là đại sảnh thôi cũng đã đặc biệt rồi, thảm lót vào vàng ánh sắc xanh, sắp tới mùa hạ, bài trí như vậy khiến người ta cảm thấy rất mát mẻ, hai bức màn màu xanh trúc khẽ bay, và cả bàn ghế bên cạnh đều là loại gỗ Hoàng Lê cao cấp.
Vân Tiếu đang quan sát, tiểu nhị đã bưng trà vào, Thiết Quan Âm thượng đẳng, còn có điểm tâm tốt nhất của tửu lâu, sắc hương vị đầy đủ, nơi nơi đều ngập tràn trong tao nhã.
Tiểu nhị lui xuống, Uyển Uyển nhẹ nhàng châm trà cho Vân Tiếu, hương trà lượn lờ khắp phòng.
Quả nhiên là trà ngon, Vân Tiếu nhẹ nhàng nâng chén, dường như lúc này nàng mới chú ý đến những người ngồi trong tửu lâu, vừa phẩm trà vừa đánh giá những người khách, thỉnh thoảng có mấy người chụm đầu nói gì đó, mắt vẫn nhìn chăm chằm vào nàng và Uyển Uyển.
Nàng cũng không để tâm, hôm nay xuất hiện có hai mục đích, một là đến xem thiết kế của Thấm Vũ lâu, hai là làm nổi bật bản thân, nếu chuẩn bị mở y quán, đương nhiên nàng phải lộ diện, giờ coi như là đi trước một bước.
Có điều nhìn một vòng, Vân Tiếu phát hiện ra một người mà nàng không ngờ đến, Lý Nhược Vân. Nữ nhân tự cho mình là thanh cao, một lòng tiến cung ấy lại ở trong tửu lâu này, ả cũng không giống những nữ nhân khác, thấy nàng đã đỏ mặt, ngược lại còn tỏ ra khinh thường. Mắt ả thỉnh thoáng liếc về phía lầu hai, Vân Tiếu thấy vậy liền hiểu, nữ nhân này lúc nào cũng nghĩ câu rùa vàng mà, thật đúng là có dã tâm, vậy nhã gian lầu hai hôm nay có ai nhỉ? Vừa rồi có vài ánh mắt từ đó nhìn nàng, chắc hẳn là người có thân phận tôn quý rồi. Nghĩ vậy, Vân Tiếu tiếp tục đánh giá các nữ nhân khác, mấy thiên kim nhà quan đang phẩm trà, Lý Nhược Vân ở trong đám nữ nhân ấy lại có chút không bằng, có điều ả cũng không để ý, chỉ cần câu được một nam nhân, ả lập tức có thể bay lên làm phượng hoàng, giúp phụ thân và huynh trưởng thăng tiến.
Lý Nhược Vân vừa uống trà vừa quan sát động tĩnh trên lầu, nha hoàn đứng cạnh thì thầm.
“Tiểu thư, vị công tử bên kia thật là đẹp, ngay cả nha hoàn cũng đẹp như vậy”.
Nha hoàn đầu tiên là hâm mộ, sau là ghen tị.
Lý Nhược Vân hừ lạnh, nhìn qua một cái, khinh thường, khắp Yên Kinh này, chưa có công tử nhà quan nào mà ả chưa gặp, cho nên, người kia trừ bộ dạng đẹp, e là thuộc loại chẳng có tiền đồ gì, mục tiêu của nàng là người trên lầu.
Trong đại sảnh, ai cũng có suy nghĩ riêng, đột nhiên có tiếng bước chân trên bậc cầu thang.
Một bóng người nho nhã như trúc xuất hiện, trường bào màu tím kết hợp với ngũ quan tuấn mĩ, thật là quý khí không nói nên lời, vẻ mặt lạnh lùng xa cách lại càng khiến người ta rung động.
Người này chính là đệ nhất công tử Yên Kinh Dạ Vô Quân.
Dạ Vô Quân xuống lầu, tùy ý quét qua đại sảnh một vòng, hiểu rõ tình hình, những nữ nhân rỗi việc này, ỷ vào việc nhà có tiền liền đến tửu lâu tìm hiểu tin tức, phàm là nơi có đại quan hoặc hoàng thân quốc thích thường hay tới, mấy kẻ này đều chạy đến uống trà, tâm tư không cần nói cũng rõ.
Có thể thấy đây đều là một lũ ngốc, hoàng thân quốc thích thân phận tôn quý, sẽ tùy tiện mang một nữ nhân gặp ở tửu lâu về nhà sao? Một đám dong chi tục phấn, Dạ Vô Quân lạnh lùng nhìn một bóng người cách đó không ra, nhìn gần thiếu niên kia lại càng tuấn mỹ, có điều hắn không có hứng thú làm quen với người lạ.
Dạ Vô Quân phất tay rời đi.
Dưới lầu, ai ai cũng thất vọng, tiếng thở dài liên miên.
Vân Tiếu vẫn uống trà như trước, vì Dạ Vô Quân, mọi người dường như đã quên hai người ngồi đây.
Tuy hình dạng hiện giờ của nàng tuấn tú, nhưng so với những công tử gia thế hiển hách, ai nặng ai nhẹ, đám nữ nhân này đều hiểu rõ, ai không muốn vinh hoa phú quý chứ.
Tiếng bàn tán lại không ngừng truyền vào tai.
“Nghe nói Đông Tần sắp liên hôn với Bắc Yến”.
Một giọng nói cắt ngang xuy nghĩ của Vân Tiếu, Đông Tần Bắc Yến liên hôn, nàng không tự chủ nghĩ lại bữa đại thọ hôm ấy, ánh mắt to gan nóng bỏng của Yến Linh kia, khóe môi khẽ nhếch, không ngờ nữ nhân kia lại thành công, có điều Thượng Quan Diệu đã “được” chưa không biết?
“Giờ không có Hoàng hậu, con ngốc kia bị phế, công chúa Bắc Yến đó đến làm Hoàng hậu chắc”.
“Biểu ca của ta làm thị vệ trong cung dưới trướng Tống đại nhân, nghe nói làm Quý phi, Yến Quý phi, tuy Hoàng thượng phế hậu nhưng không muốn khiến Vân Vương phủ đau buồn thêm, cho nên đành phong làm Quý phi, nhưng tất cả nghi lễ đều sánh ngang Hoàng hậu”.
“Hoàng thượng thật trọng tình nghĩa, vì một con ngốc mà không lập hậu”.
Có người bất mãn nói, sau đó lại là một giọng nói khác.
“Tướng mạo của Tống đại nhân thống lĩnh thị vệ cũng không tồi đâu”.
Sau đó lập tức có người đồng tình, Vân Tiếu liếc qua, một đám ngu ngốc.
Hoàng đế không cho Bắc Yến hậu vị, chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, ngày đó kẻ nào không từ thủ đoạn muốn giết nàng chứ.
Giờ lại giả dối nói vậy, nhưng điều nàng quan tâm là, bệnh của hắn khỏi chưa.
Nếu chưa, vậy thật là thú vị, Yến Linh tiến cung, Hoàng đế lại bất lực.
Vân Tiếu mỉm cười, vô cùng vui vẻ, chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, toát nên sự phóng khoáng.
Uyển Uyển biết chủ tử vui vẻ, mềm mại đáng yêu nói: “Chủ tử, chúng ta đi thôi”.
Chỗ này nhiều người, nàng sợ có sơ hở gì, tránh đi sớm thì tốt hơn.
Vân Tiếu híp mắt, đứng dậy, nhìn mấy nữ nhân ở đây, thật là buồn bực mà, ai bảo nữ nhân cổ đại không ra khỏi cửa chứ, nhìn mấy tiểu thư nhà giàu này đi, vì câu rùa vàng mà không tiếc xuất đầu lộ diện, ngang nhiên dụ dỗ đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ừm, đi thôi”.
Hai người đứng dậy chuẩn bị trả tiền, mới đi được hai bước thì nghe thấy trên lầu có tiếng nói chuyện, một đám người đi xuống, đi đầu là một công tử mặc áo hoa, mặt mày hớn hở. Một đám vừa nói vừa cười, ầm ĩ đi tới, chẳng chú ý xuang quanh, Vân Tiếu nhíu mày, lạnh lùng nhìn qua, nàng ghét nhất cái loại ăn chơi trác tán này, ỷ vào việc cha hắn có chút tiền mà cả ngày lêu lổng, “Chúng ta đi”.
“Dạ, công tử”. Uyển Uyển theo Vân Tiếu đi ra ngoài, mấy nữ nhân thấy đám công tử đi xuống bắt đầu bưng trà lên uống, giả bộ không phát hiện.
Xem ra cũng biết tốt xấu, Vân Tiếu cườ thầm, nhấc chân đi ra ngoài. Vừa mới đến cửa lại nghe thấy một giọng nói vang lên: “Đứng lại”.
Vân Tiếu nao nao, đương nhiên nàng không nghĩ người kia gọi mình, chẳng biết kêu cái quái gì thế không biết, như trước bước chân định đi, ai ngờ lại bị hai tên nô tài cao to chạy tới chặn đường, hét lên.
“Công tử nhà ta bảo các ngươi đứng lại, không nghe thấy à?”
Vân Tiếu sửng sốt, ai biết người ta gọi mình chứ, nàng chầm chậm quay đầu lại, cười nhạt ôm quyền.
“Không biết công tử gọi tại hạ có chuyện gì?”
Đám người đi đến trước mặt các nàng, nam tử cầm đầu mặc hoa y sặc sỡ, hông đeo ngọc bích, thắt lưng cũng bằng ngọc, vừa nhìn đã biết là công tử nhà quan lớn, diễu võ dương oai thế này, chắc là chức quan không nhỏ, rõ ràng biết Thấm Vũ lâu không thiếu quan viên có tiền nhưng vẫn lớn tiếng làm ầm ĩ.
Có điều nhìn ánh mắt của công tử này có thể thấy, ý của hắn là ở mỹ nhân cạnh nàng. Ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm Uyển Uyển nhà nàng, dâm đãng như thể hận không lột được quần áo người ta, sau đó cười đắc ý nâng cằm Uyển Uyển. Uyển Uyển trầm mặt, hất tay hắn, lạnh giọng.
“Ngươi muốn gì?”
“Tiểu nương tử, theo tên mặt trắng không quyền không thế này làm gì? Chi bằng đi theo công tử ta đi, ta đảm bảo nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý suốt đời”.
Sau lưng có người phụ họa: “Đúng vậy, theo Trầm công tử, chắc chắc phú quý suốt đời”.
“Trầm công tử của chúng ta là đại công tử nhà Lại bộ Thượng thư đó, có thể nói là nhân vật lớn ở Yên Kinh, tiểu nương tử à, theo Trầm công tử thôi”.
Mấy kẻ lên tiếng đều là công tử con quan ít nhiều có quan hệ với Trầm gia, luôn coi Trầm Kim An như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thật ra trong lòng chúng cũng ghen tị không thôi, tên Trầm Kim An này đã có mười ba tiểu thiếp trong phủ, giờ còn nơi nơi tầm hoa vấn liễu, nhìn thấy ai xinh đẹp liền mang về phủ, xem ra cô nương này trốn không thoát rồi.
Uyển Uyển hừ lạnh.
“Hắn là ai liên qua gì tới ta”.
Mọi người sửng sốt, Trầm Kim An cũng ngây người, trước giờ nữ nhân với hắn chỉ như một bộ y phục, chỉ cần thích thì sẽ chiếm lấy, hơn nữa không ai dám phản kháng, nếu dám nhất định sẽ bị hắn bức đến chết, không ngờ hôm nay lại đụng phải cái đinh mềm, nhíu mày nhưng không tức giận, nữ nhân nũng nịu trong phủ có rất nhiều, ít người có chủ kiến như thế này lắm.
Trầm Kim An càng nghĩ càng vui vẻ, nhướng mày, ngoài cười trong không cười: “Điều này chỉ e nàng không quyết định được”.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người trong đại sảnh sắc mặt trắng bệch, đứng dậy tìm chỗ trốn. Trầm gia là loại người thế nào ai không biết, hắn chỉ cần nói cướp người, lập tức sẽ có một đống nô tài xông lên, không chừng còn đụng thương người khác, cho nên tránh đi vẫn tốt hơn, khiến cho khung gian xung quanh trở nên khá rộng.
Đống nô tài của Trầm Kim An nghe chủ tử nói vậy lập tức nhào đến bao vây Vân Tiếu và Uyển Uyển.
Vân Tiếu lạnh lùng nhíu mày, trong mắt tràn ngập sát khí, chiếc quạt trong tay cũng bị thu lại, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, tiếng nói mạnh mẽ nhằm thẳng vào Trầm Kim An.
“Đường đường là quan nhất phẩm triều đình lại dạy dỗ ra hạng người xằng bậy như vậy, hay cho ngươi dưới chân thiên tử cũng dám làm càn, hay ngươi nghĩ Trầm gia là trời”.
Vân Tiếu nhìn thẳng qua Trầm Kim An, liếc lên nhã gian trên lầu hai. Từ lúc nàng bước vào đã cảm giác được có người chăm chú quan sát mình, sau đó Dạ Vô Quân đi xuống càng khẳng định suy đoán của nàng, hiện giờ trên nhã gian hẳn là còn một người nữa, bằng không mấy thiên kim tiểu thư kia nhất định đã sớm ra về, người này là ai?
Rõ ràng, chính là Lâm Vương gia.
Trầm Kim An biến sắc, sát khí hiện lên, lời Vân Tiếu chính là tối kỵ, trong Thấm Vũ lâu đủ mọi dạng người, có lẽ họ sẽ mặc kệ hắn cướp người, nhưng nếu có những lời không tốt đồn ra ngoài, đừng nói họ, ngay cả phụ thân cũng sẽ không thoát nổi tội. Hắn lập tức phất tay gia lệnh cho đám nô tài: “Dạy dỗ tên mặt trắng này cho ta, dám ở đây nói xăng nói xiên”.
Trầm Kim An dứt lời, đám người liền ra tay, Thấm Vũ lâu tràn ngập tiếng la hét, rất nhiều nữ nhân sợ tới mức gào khóc. Lúc này chưởng quầy mang theo người đi tới, trầm giọng mở miệng: “Trầm công tử, có gì dùng lời giải quyết, chú ý ảnh hưởng”.
“Ảnh hưởng”. Trầm Kim An quét mắt qua, không hài lòng trừng mắt: “Không phải chỉ là một tửu lâu sao? Tuy có xa hoa một chút nhưng chẳng lẽ lại dám động đến bản công tử sao, bản công tử không tin”.
Tuy không biết Thấm Vũ lâu có chỗ dựa thế nào, nhưng một chưởng quầy bé nhỏ có thể có quyền lực đến đâu chứ, cho nên Trầm Kim An chẳng để vào mắt.
Nhưng sự kiêu ngạo của hắn rốt cuộc chọc tới một người.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Mộc Ly, vả miệng cho ta, làm cho hắn tỉnh tảo lại, cha hắn thế nào lại dạy ra một tên khốn kiếp thế này”.
Tiếng nói lạnh lùng vừa vang lên, mọi người còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe thấy hai tiếng ‘bốp bốp’.
Trầm Kim An bị tát hai cái, người nọ xong việc, lập tức quay về lầu hai.
Mọi người kinh ngạc, cuối cùng nhất tề ngước lên lầu hai, một người mặc cẩm y màu đen đang đứng bên cửa sổ, ngũ quan anh tuấn, hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu, đôi mắt sâu như đáy hồ tràn ngập hàn khí, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới.
Quả nhiên là Lâm Vương gia.
Trầm Kim An có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Lâm Vương gia đang ở tửu lâu, còn thấy chuyện tốt hắn làm, vừa rồi người đánh hắn là thuộc hạ của Lâm Vương gia, hắn nào dám nhiều lời. Ngay cả những kẻ đi theo hắn cũng không dám ho he nữa tiếng, nhìn cũng không dám nhìn, sợ Thượng Quan Lâm tính sổ.
“Cha ngươi thật là, một đứa con trai cũng không dạy nổi, thật mất mặt, còn chưa cút về”.
Vốn tâm trạng đã không tốt, lúc này Thượng Quan Lâm càng thêm buồn cực, nhìn mấy tên ăn chơi trác tán này lập tức muốn đập chết, còn dám ầm ĩ ở đây.
Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người lại dám cướp đoạt dân nữ, Trầm gia cũng sắp đến ngày suy tàn rồi.
Nghe Thượng Quan Lâm nói vậy, Trầm Kim An sao còn dám nhiều lời, che mặt, vung tay ra hiệu cho gia nô lui ra, đám người xám xịt đi ra ngoài, lúc này Vân Tiếu lại kêu: “Chờ một chút”.
Trầm Kim An tức giận quay đầu lại, nhìn chăm chằm thiếu niên đang đi tới, hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh. Hôm nay bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, tất cả là do tên khốn này, về sau có cơ hội nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.
Vân Tiếu không vội không gấp, lạnh nhạt nói: “Trầm công tử, hai tháng sau, ngươi sẽ biết ta không phải tên mặt trắng vô dụng”.
Âm lượng chỉ để hai người nghe thấy, Trầm Kim An kinh ngạc, hắn phát giác mình không hiểu người này, chẳng lẽ hắn không sợ sao mà dám nói vậy? Hắn chưa gặp người này ở Yên Kinh bao giờ, điều này cho thấy kẻ này từ ngoài tới.
Vân Tiếu nói xong, quay lại gọi Uyển Uyển: “Đi thôi”.
Nghênh ngang đi trước, thần thái cực kì cuồng vọng, không để ý đến Trầm Kim An đứng sau đen mặt, cũng chẳng quan tâm Thượng Quan Lâm đang đứng trên lầu.
Trong suy nghĩ của nàng, Thượng Quan Lâm dạy cho Trầm Kim An một bài học là việc nên làm, Hoàng gia nuôi chó như thế, hắn không dạy thì ai dạy. Nhưng dù vậy nàng cũng không tính tha cho Trầm Kim An, cho nên mới gọi hắn lại, cho hắn một ít hương phấn, đảm bảo vài ngày nữa, thằng nhãi này sẽ mỗi ngày kêu trời trời không thấy, kêu đất đất chẳng hay.
Trên lầu hai, Thượng Quan Lâm nheo mắt, hành động mờ ám của thiếu niên lúc nãy hắn không phải không thấy, người này là ai?
“Mộc Ly, lập tức điều tra xem hắn là ai”.
“Rõ, Vương gia”. Mộc Ly yên lặng rời đi.
Thượng Quan Lâm nhướng mắt, sắc mặt âm u, nghĩ lại lời Dạ Vô Quân nói, tâm trạng càng ngày càng xấu. Tứ đại hộ pháp xuất hiện ở kinh thành, Mộ Dung Xung muốn làm việc gì đó, nhưng rốt cuộc là việc gì, người lúc nãy là ai, liệu có phải người của Thần Long cung hay không.
Bên dưới, nhiều nữ nhân mang tỳ nữ của mình chạy mất, qua tình huống vừa rồi, không ai dám dụ dỗ mê hoặc nữa.
Đại sảnh rất nhanh trở nên yên tĩnh. . . . . .
Vân Tiếu và Uyển Uyển lên xe, dặn dò lái xe xong còn thêm một câu: “Đi đến nơi nhiều người, chưa vội về nhà, khi nào ta nói về thì về”.
“Dạ, thưa công tử”. Đánh xe đáp.
Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”.
“Em nghĩ là Trầm đại công tử kia sẽ từ bỏ ý định à? Hơn nữa e là Thượng Quan Lâm cũng sẽ phái người theo dõi, kinh thành là địa bàn của chúng, không được sơ hở”.
“Ồ”. Uyển Uyển gật đầu, nghĩ đến tên họ Trầm, không khỏi nổi da gà, xoa xoa cánh tay, tưởng tượng đến ánh mắt mê đắm của hắn, Uyển Uyển không nhịn được nói tục.
“Thằng khốn, ngày nào đó em sẽ làm thịt hắn”. Nàng có biết tên Trầm Kim An này, một tên bá vương tại Yên Kinh, ỷ vào quyền thế mà làm xằng làm bậy, cướp bao nhiêu dân nữ vào phủ làm thiếp.
Mắt Vân Tiếu lóe sáng, Trầm gia dù là quan nhất phẩm nhưng kinh thành không thiếu người của Hoàng thất thường xuất hiện, Trầm công tử dám kiêu ngạo như vậy là vì sao, chẳng lẽ hắn có chỗ dựa lớn hơn nữa nên mới có gan làm loạn như thế, kẻ đứng sau là ai?
Lẽ nào là Thượng Quan Diệu? Lại bộ Thượng Thư là người của Thượng Quan Diệu, xem ra hẳn là vậy. Sử bộ Thượng thư chưởng quản quan văn, nếu Thượng Quan Diệu muốn nắm quyền, tất không thể thiếu người này, nếu Sử bộ Thượng thư là người của hắn, vậy đổi người cũng rất dễ dàng, đó cũng cho thấy vì sao một Trầm Kim An bé nhỏ cũng dám diễu võ dương oai, ai so được với quyền lực của đế vương chứ.
“Được rồi, đừng tức giận, Trầm Kim An không được yên ổn đâu”.
Nghĩ đến Trầm Kim An, Vân Tiếu nở nụ cười, dù sao không lâu nữa tên kia sẽ gặp quả báo.
Uyển Uyển thấy sắc mặt chủ tử như thế liền biết nàng đã làm gì, hưng phấn lắc lắc tay nàng.
“Chủ tử, người làm gì rồi?”
Vân Tiếu liếc nàng một cái, cúi đầu thì thầm hai câu, Uyển Uyển lập tức vui vẻ cười to: “Thật là quá hay, ai bảo chúng đắc tội chúng ta”.
Xe ngựa chuyển bánh, Vân Tiếu vừa đi vừa quan sát xem có ai theo dõi hay không, sau đó để ý đến hàng quán ven đường, nàng đang tìm một nơi thích hợp để mở y quán, có điều đi cả buổi chiều cũng không ưng ý nơi nào.
Chạng vạng, những tia nắng cuối cùng còn bao phủ Yên Kinh tạo nên một màu hồng nhẹ thật đẹp, giống như một tấm lụa mỏng manh trong gió.
Vân Tiếu nói với người đánh xe.
“Cắt đuôi kẻ đằng sau, trở về Tô phủ”.
“Dạ, công tử”. Đi cả ngày, dù người đánh xe không phải cao thủ võ lâm nhưng cũng biết có người theo sau. Chủ tử vừa ra lệnh, nghe ngựa lập tức tăng tốc như bay, rẽ qua bảy tám ngõ nhỏ, thoáng chốc biến mất khỏi dòng người, đến khi kẻ phía sau bừng tỉnh thì đã chẳng thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đâu nữa.
Xem ra người trong xe cũng là kẻ khôn khéo, dùng chiến thuật tâm lý.
Đầu tiên dẫn họ vòng vo trong kinh thành cả ngày, đi chầm chậm như du ngoại, sau đó ngay tức khắc tăng tốc làm họ ngạc nhiên, đến khi định thần thì đã để mất dấu.
Những kẻ theo đuôi đều trở về bẩm báo với chủ tử của mình.
Trong Tô phủ, Lưu Tinh và Mạch Trần đã trở lại, sắc mặt hai người tương đối tốt, hoàn toàn khác Vân Tiếu và Uyển Uyển.
Lưu Tinh thấy Vân Tiếu không vui, thân thiết hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì ạ?”.
Uyển Uyển giành trả lời: “Là tên khốn Trầm Kim An, dám đùa giỡn ta ở Thấm Vũ lâu, lúc sau còn muốn bắt chủ tử, các ngươi nói xem có tức giận không, may mà có Thượng Quan Lâm nên mới không lớn chuyện”.
Lưu Tinh kinh sợ, không ngờ chủ tử lại gặp phải chuyện như vậy, biết vậy hắn sẽ không rời chủ tử, xem ra về sau phải cẩn thận hơn.
Vân Tiếu thấy sắc mặt hắn âm u, nhẹ nhàng nói: “Không sao, các ngươi thế nào, tìm được phòng rồi à”.
“Dạ”. Nhắc đến việc này, Mạch Trần bình tĩnh lại một chút, vui vẻ gật đầu, lấy một bản vẽ ra trước mặt Vân Tiếu.
“Bọn em nhìn hai căn phòng, đều không tệ”.
Vân Tiếu cầm bản vẽ, Mạch Trần vẽ rất tốt, có thể thấy rõ ở nơi nào, xung quanh có những đường nào, Vân Tiếu thấy hai nơi này đúng là không tồi, nhưng người ta muốn bán, không cho thuê.
Vốn nàng định thuê, có điều nếu người chủ có ý bán thì mua cũng không sao, dù sao trong tay nàng cũng có một phần ngân phiếu của Vân Vương phủ, còn có mười vạn lượng ngân phiếu của Hoàng thượng.
Mấy người bàn bạc một chút rồi giao việc mua đất cho Mạch Trần.
Một cửa hàng mới mở ở Phượng Tường phố, ngay sau lưng Cửu Hoa phố là con phố phồn hoa nhất Yên Kinh, mà các con phố xung quanh cũng rất sầm uất, nằm ở phía đông, quay mặt về hướng tây. Một gian cửa hàng khác lại cách Phượng Tường phố một đoạn, nằm ở phía bắc quay mặt hướng nam, ngay trước mặt là một ngã tư, tuycon phố này không bằng Cửu Hoa phố và Phượng Trường phố, nhưng Vân Tiếu lại phát hiện ra một chuyện, con đường này nhiều cửa hàng hạng trung và hạng thấp, làm ăn cũng được, nhưng lại thiếu một tửu lâu.
Mở tửu lâu ở đây khá là thích hợp, tuy Phượng Tường phố đông đúc, nhưng mà gần Cửu Hoa phố quá, trên Cửu Hoa phố lại có mấy tửu lâu rồi, cho nên muốn cạnh tranh cũng không phải chuyện dễ, không bằng chọn nơi thích hợp mà phát triển.
Việc mua hai gian cửa hàng này rất thuật lợi, bởi vì người ta muốn bán đứt, cho nên giá cả cũng dễ bàn.
Giá của cửa hàng tại Phượng Tường phố cao gấp ba gian hàng còn lại, có điều cửa hàng này không chỉ có mỗi tửu lâu, mà sau lưng còn có một căn nhà lớn với vài phòng, có cả một tiểu lâu nhỏ hai tầng, tiểu lâu đưa mặt về ngã tư đường đằng sau, hoàn toàn có thể đi từ đây ra ngoài, tự do tách biệt với gian hàng bên kia, Vân Tiếu thích nhất là điểm này, trong lòng đã có tính toán.
Nàng không thể cứ ở lại Tô phủ được, cửa hàng ở Phượng Tường phố chỉ dùng để mở y quán, không thể không có người ở, cho nên đợi khi sửa sang xong, nàng sẽ gọn qua đây.
Mạch Trần giao khế ước hai căn nhà cho nàng, nàng cũng phân chia nhiệm vụ, tửu lâu giao cho Mạch Trần kinh doanh, hắn tự tìm người hữu dụng, lợi nhuận chia đôi.
Về phần y quán, nàng và Uyển Uyển có thể lo được, lại còn có Lưu Tinh và Kinh vân giúp đỡ, giờ chỉ cần tìm một số đại phu có danh tiếng là được. Y quán không thể chỉ có mình nàng xem bệnh được, trái lại bình thường nàng sẽ không ra tay, chỉ khi người khác không trị được nàng mới giúp.
Uyển Uyển và Mạch Trần nghe vậy hết sức cảm động.
Số phận của họ là do có chủ tử mới thay đổi long trời lở đất đến vậy, cho nên họ nhất định sẽ dốc hết sức mình làm việc vì chủ tử.
“Mạch Trần, về sau có việc thì bảo Lưu Tinh hoặc Kinh Vân báo với ta, đừng đến đây, dễ khiến người khác chú ý, rước lấy phiền toái không cần thiết, em cũng lưu tâm một chút tin tức, phòng khi cần thiết với chúng ta”.
“Dạ”. Mạch Trần cúi đầu.
Thời gian gần đây Mạch Trần trưởng thành không ít, trở nên trầm ổn hơn, mặt mày điềm đạm, trở thành một người lịch sự tao nhã.
“Được rồi, giờ mọi người ai làm chuyện người nấy, trước tiên phải sửa sang cửa hàng một chút, chuẩn bị mấy thứ cần thiết”.
“Dạ”.
Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều bận rộn, Vân Tiếu và Uyển Uyển lo chuyện y quán, Mạch Trần và Lưu Tinh lo chuyện tửu lâu. Vốn Lưu Tinh không muốn rời khỏi chủ tử, nhưng Vân Tiếu có lệnh, hắn không thể không nghe, hơn nữa chủ tử chỉ ở trong y quán ở Phượng Tường phố không ra ngoài, cho nên hẳn là không có chuyện gì được.
Mặt tiền của cửa hàng ở Phượng Tường phố rất lớn, một bên bày thuốc đông y, bên kia là bàn bán vé và khu bắt mạch chẩn đoán, phía sau là nơi phơi thuốc và nghiên cứu thuốc. Các gian phòng còn lại để làm nhà kho, phòng cho tiểu nhị, đi qua hành lang có một tiểu viện độc lập, tuy không lớn nhưng cách biệt với bên ngoài, trước mặt có một chỗ đất trống, Vân Tiếu chuẩn bị trồng một ít dược thảo ở đó.
Tiểu lâu của Vân Tiếu thì rực rỡ hẳn lên, vách tường trắng toát, vật dụng ngăn nắp đầy đủ, trên lầu hai là phòng của Vân Tiếu và Uyển Uyển, phòng trong là của Vân Tiếu, bên ngoài là Uyển Uyển.
Cửa sổ mở toang, gió nhẹ thổi vào, tấm mành màu xanh khẽ bay bay, hai người đứng trước cửa sổ nhìn xuống, tình hình y quán đều có thể nhìn rõ từ đây, thật tiện lợi, Vân Tiếu vừa lòng cười.
Nội thất trong phòng khá đơn giản nhưng cực kì tao nhã, một chiếc giường trạm trổ, bàn được phủ vải gấm, cộng thêm hai chiếc ghế dựa, một bàn trang điểm và một tủ quần áo được đặt ở các góc trong phòng.
Chiếc bình bằng men xanh được chạm khắc để trên bàn, bên trong là một bó hoa tươi, hương thơm nhẹ hòa vào không khí.
“Thật là thoải mái”.
Vân Tiếu hài lòng thả mình vào giường mà cảm thán, hít hít hương thơm nhàn nhạt của tấm chăn, cười thật ngọt ngào, nơi này là nàng một tay bài trí, là nơi của nàng thật sự.
Uyển Uyển đứng cạnh thấy vậy thì mỉm cười.
Y quán đã chuẩn bị gần xong xuôi, chỉ thiếu một ít tiểu nhị và đại phu, và chút dược liệu.
Tiểu nhị phải phân biệt được các loại dược liệu, thầy thuốc phải chữ được bệnh cứu được người, không thể qua loa tắc trách, nếu tay run một chút, bốc nhầm thuốc, châm cứu nhầm chỗ, vậy đó là hại người, cho nên Vân Tiếu quyết định tự mình quản lý.
Về phần dược liệu, nàng đã tìm hiểu rõ ràng, dược liệu của các y quán tại Yên Kinh đều vận chuyển từ Tiểu Hàn sơn đến.
Việc này nàng giao cho Lưu Tinh làm, liên hệ người bán, bảo họ giao hàng đến, nàng tin vào năng lực của Lưu Tinh, hắn trầm ổn chắc chắn, cảnh giác với người ngoài.
Thông cáo tuyển người vừa phát ra không lâu đã có một đám đông tụ tập ngoài cửa, đương nhiên xem náo nhiệt là nhiều, người đến khám ít.
Nhưng cũng không phải không có tai, lục tục cũng có người đi vào, đến báo danh trước mặt Uyển Uyển, không biết có phải do Uyển Uyển đẹp hay là thật sự có nhiều người thất nghiệp, hoặc là Vân Tiếu quảng cáo hấp dẫn được họ.
Trên thông cáo của nàng chỉ có một câu: nếu tin tưởng bản thân, mời ra giá mà ngươi cho là xứng đáng.
Mỗi người tự đưa ra mức tiền công cho mình, ngươi cho rằng mình đáng giá bao nhiêu thì có thể nói ra, chỉ cần hợp lý thì đều được chấp nhận.
Chuyện này khiến cho mấy y quán lớn lân cận để ý, ngày nào cũng có mấy người đến hỏi thám thính tình hình rồi về bẩm báo chủ tử. Nhưng trong thời gian này, chưa có nhà nào có động tĩnh gì, đều chờ xem trò cười của y quán này, bởi vì muốn đứng vững tại Yên Kinh này ắt phải có người chống lưng, không có chút quan hệ là không được. Vừa nghe đã biết cái y quán kia không có giao thiệp với ai, người như vậy có thể tồn tại bao lâu?
Ba ngày sau, hai mươi tiểu nhị và ba mươi đại phu đến ứng tuyển.
Y quán mới bắt đầu kinh doanh, cho nên Vân Tiếu cũng không tính tuyển nhiều người, chỉ cần ba tiểu nhị và ba đại phu là đủ, nhưng thấy có nhiều người đến như thế thì nàng vẫn rất vui, nàng tin tưởng trong những người đó, sẽ có những người giỏi thật sự đang đợi mình tìm ra.
Công tác truyển người đang tiếp tục được tiến hành, giữa bãi đất rộng của tiểu viện phía sau có đặt một chiếc bàn gỗ, một người ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt vô cùng lợi hại, lóe qua chút lạnh lùng. Uyển Uyển đứng trước mặt mọi người, giới thiệu.
“Đây là Lãnh Nguyệt công tử nhà ta, cũng là chủ của y quán, tất cả mọi việc đều do công tử quyết định”.
“Lãnh công tử”.
Mọi người đồng thời cúi chào, có điều đều hơi ngạc nhiên với vị Lãnh công tử này. Hắn tuấn mỹ như vậy, ngũ quan tinh xảo như họa, da thịt như tuyết, mặt mày tựa tranh vẽ, chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng như đang tỏa ra một tầng hào quang, giống như một bức tượng được điêu khắc, mấy người còn chưa tỉnh lại, mờ mịt nghĩ, Lãnh Nguyệt công tử còn trẻ như vậy, còn là đại phu, không biết y thuật thế nào, nhưng họ cũng không để ý, chỉ cần có cơm ăn là được.
Tuyển tiểu nhị trước, mấy người bước tới, Vân Tiếu cười rất vô hại, thật không khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, bởi vậy, mấy tiểu nhị cũng bạo dạn hơn, mắt quét qua quét lại ngắm nghía, nhiều người còn nhìn chằm chằm Uyển Uyển. Vân Tiếu không biểu cảm nhìn một số người, những người này, hiển nhiên đến vì Uyển Uyển, làm sao có thực lực gì.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . “.
Vân Tiếu chỉ chỉ vài người, đều là những người nhìn loạn vừa rồi.
“Được rồi, các ngươi đi đi”.
“Cái gì, ngươi có ý gì, còn chưa bắt đầu, vì sao đuổi chúng ta đi, chúng ta không đi”.
Mời thần thì dễ tiễn thần khó, mấy người này thấy Vân Tiếu và Uyển Uyển có vẻ hiền lành, bắt đầu giở trò vô lại. Uyển Uyển cười cười đi đến, vẫy tay ra hiệu một người đi đến, đợi khi người nọ đi qua, nàng bèn đạp một cước, sau đó là một cái bạt tai, vậy cũng chưa nguôi giận, xông lên đấm đá một lúc, sau đó phủi phủi tay, vẻ mặt như thường, cười tủm tỉm hỏi.
“Có phải mấy người đều muốn thử một chút đúng không?”
Mọi người có nằm mơ cũng không ngờ một mỹ nữ xinh đẹp như hoa thế này, dĩ nhiên lại là một bông hoa đầy gai, mạnh mẽ độc ác, lúc này không ai dám nói gì nữa, chạy nhanh ra ngoài.
Uyển Uyển đứng tại chỗ, cất cao giọng.
“Nếu không phải thật sự đến làm việc thì nhanh chóng cút cho bà, đừng chọc bà đây nổi giận”. Nói xong nàng còn giương giương tay, lại có thêm vài người trốn mất, những người còn lại không dám lộn xộn, quy củ đứng nghiêm, không dám liếc nhìn Uyển Uyển thêm lần nào, họ còn chưa muốn chết.
Tiểu nhị còn mười người, đại phu còn mươi hai người.
Vân Tiếu nhìn trời, thời tiết hôm nay không tệ, tâm trạng của nàng rất tốt.
Cuối cùng nàng cũng bắt đầu tuyển người, cửa đầu tiên là phân biệt các loại dược liệu, dù là tiểu nhị hay thầy thuốc đều phải qua được cửa này.
Vân Tiếu phất tay, Uyển Uyển lấy một đống dược liệu ra.
Một đống dược liệu trộn vào nhau, chẳng nhận được cái gì là cái gì được đặt tại bàn gỗ trước mặt Vân Tiếu.
Người đầu tiên đi tới, Vân Tiếu thản nhiên mở miệng: “Mời lấy tạc tương thảo, hoàng kì và bạch thuật”.
Người nọ ngay lập tức chọn ra, xem ra là người có thực lực.
Người thứ hai lại đây, Vân Tiếu tiếp tục: “Huyền sâm, như thảo, thăng ma”.
Đáng tiếc người thứ hai không tìm được, vội đến mức khóc lên, càng bới càng loạn, Vân Tiết phất phất tay, nàng không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa người này vừa khóc, nàng cũng nhận ra là nữ, tuy có chút đồng tình, nhưng không phân biệt được dược liệu thì không thể để lại để hại người khác được, cho nên nàng phất tay cho nàng ta lui ra.
Cuộc tuyển chọn lại tiếp diễn, mà người thứ hai vẫn cứ khóc, mắt hồng hồng khiến Uyển Uyển đứng cạnh không khỏi quay qua nhìn, đây là nam nhân sao? Khóc thành thế này.
Một canh giờ sau, có tám người đạt yêu cầu, trong đó có ba tiểu nhị và năm thầy thuốc, vẫn phải loại đi hai thầy thuốc nữa, cho nên Vân Tiếu ra gian ngoài ngồi xuống, bảo mấy thầy thuốc xem mạch cho nàng.
Mấy người thầy thuốc đi đến bắt mạch, sau đó nghiêm túc suy tư một lúc.
Vân Tiếu ngồi cạnh chờ họ.
“Tim đập hơn nhanh, hơi thở không ổn định, chắc là do mùa hạ sắp đến, khí hậu khô dẫn đến”.
Người đầu tiên nói.
“Không đúng, tim đập loạn nhịp”. Có người nói.
Ba người còn lại không nói gì, chăm chú suy nghĩ, cuối cùng đều lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tuy biết bệnh trạng, nhưng không rõ là bệnh gì”.
Hai người nói ra được nguyên nhân bệnh trên mặt đầy vẻ đắc ý, mà ba người còn lại thì có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Vân Tiếu nói với ba người không đưa ra được đáp án: “Chúc mừng các ngươi, hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
Bỗng chốc, năm người không phản ứng kịp, quay qua nhìn Vân Tiếu, chỉ thấy trong tay nàng không biết khi nào có một cây ngân châm, quơ quơ cười nói, đôi mắc sắc bén.
“Ta căn bản không có bệnh, chẳng qua chỉ lấy ngân châm che huyệt, khiến tim đạp nhanh hơn, chẳng lẽ vì mỗi vậy đã kết luận ta có bệnh? Cửa này kiểm tra sự thật thà, chúc mừng ba vị, được rồi, các ngươi đi ra đi”.
Ba tiểu nhị, ba thầy thuốc đã tuyển được, chỉ là hai người bị loại kia nhất quyết không chịu đi, quỳ sụp xuống.
“Van xin ngài, cho ta ở lại đi, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, xin người. . .”.
“Nơi này không nhận học đồ”.
Vân Tiếu lắc đầu, bắt đầu thu dọn mọi thứ, bây giờ vừa mới khai trường, không có cách nào nhận học đồ, hơn nữa nàng thấy không cần thiết, học đồ chẳng qua chỉ là tạp dịch miễn phí cho y quán, nàng không muốn bóc lột người khác.
Nhưng mấy người kia lại không nghĩ vậy, dập đầu liên tục, mấy người trúng tuyển cũng không đành lòng, có người còn nói giúp.
“Hay là cho họ ở lại đi”.
/83
|