Vy Vy không tin được người mà cô quý trọng lại là người đưa ra chủ ý này.
Dù hai người vẫn chưa có xác định mối quan hệ nào hết nhưng trái tim Vy Vy có chút đau nhói.
“Nếu cô muốn ở lại Đông viện thì chỉ còn cách này thôi, coi như lấy công chuộc tội đi” Tiểu Bạch bình thản nói.
Đường Nguyệt khoác tay Tiểu Bạch dựa đầu vào vai anh “Nghe theo Tiểu Bạch hết”
“Nếu như tôi không đồng ý làm minh hôn thì sao?”
Tiểu Bạch tức giận quát lớn “Chẳng lẽ cô không muốn sống ở Đông Viện nữa à, nếu cô không đồng ý thì đừng có mơ trở thành tiên nhân.”
Vy Vy cười lạnh.
Nhiệm vụ của cô chỉ là học thành tài rồi trở về chứ còn những chuyện khác cô chưa từng nghĩ tới.
Thành tiên? Cô đâu có muốn.
“Được cứ nghe huynh đi” Vy Vy chấp nhận số phận, cô cũng muốn xem xem nếu bản thân thay thế Ngữ Hành thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Đêm đó khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ, tại sao bản thân cô lại suốt ngày phải mặc váy cưới như thế?
Cô định bước ra ngoài thì nghe được cuộc trò chuyện của hai đệ tử Trạch An Viên, họ canh cửa phòng Vy Vy chạy trốn nhưng lại trò chuyện rôm rả.
“Nếu cô ta minh hôn thì chẳng phải sẽ phải làm dâu của Diệp Phủ này à, làm gì có thời gian làm đệ tử Đông Viện chúng ta nữa?”
Tên kia bèn nói “Diệp Phủ này vốn ghét tiên nhân như chúng ta rồi, nếu không phải có việc nhờ tới chúng ta thì còn lâu mới mời chúng ta. Thế nên vị sư muội này nếu mà minh hôn thì chắc chắn không thể nào tu tiên nữa.”
Vậy mà Tiểu Bạch nói chỉ cần cô minh hôn thì vẫn trở thành đệ tử Trạch An Viên, thì ra là anh lừa cô.
Mở cửa bước ra Vy Vy như chết tâm cô như một người máy mà bước tới lễ đường.
Thấy Vy Vy xinh đẹp trong chiếc váy hỷ tim Tiểu Bạch như bị thắt lại.
Diệp phu nhân thì khá hài lòng với dung mạo của Vy Vy, so với Ngữ Hành chắc chắn nhan sắc Vy Vy có phần hơn.
“Cử hành hôn lễ…”
Lúc này ông quản gia cùng nha hoàn trong phủ đỡ thiếu gia của họ ra.
Vẻ mặt thiếu gia trắng bệch mặt như không cong giọt máu.
Thế nhưng ngón tay thiếu gia đó vẫn cử động.
“Hắn ta còn sống sao?” Vy Vy thắc mắc.
Diệp phu nhân tức giận quát “Phủi ngay cái miệng thối của ngươi đi, thiếu gia chắc chắn sẽ khỏe lại.”
“Thì ra là cưới xung hỷ.” Cô hiểu ra.
“Nếu đêm nay thiếu gia qua khỏi thì chẳng phải ngươi sẽ ở đây mà được hưởng phúc sao, sướng thế còn gì…” Đường Nguyệt nói.
Vy Vy nhìn Đường Nguyệt và Tiểu Bạch nói “Vậy nếu không qua?”
“Nè ngươi định trù ẻo thiếu gia à?” Diệp phu nhân tức giận chỉ thẳng mặt Vy Vy mà quát mắng.
Cô thì vẫn rất bình tĩnh đáp trả “Hôm nay là hôn lễ của ta ít ra cũng phải cho ta một câu trả lời rõ ràng chứ?”
Chẳng ai đáp lời cô.
Có lẽ chính họ cũng chẳng biết nếu thiếu gia đó không qua khỏi thì số phận Vy Vy sẽ như thế nào.
Người phá vỡ sự im lặng đó chính là Diệp phu nhân “Vậy giờ cô có đồng ý thành thân không?”
Vy Vy hy vọng rằng lúc này chỉ cần Tiểu Bạch kéo tay cô rời đi là cô sẽ đi theo anh ngay lập tức.
Thế nhưng sự thật thì không bao giờ như chúng ta nghĩ.
Không nhận được sự ngăn cản nào cô đành quay lại lễ đường đứng cạnh vị thiếu gia sống không bằng chết kia.
“Nhất bái thiên địa…”
Tiểu Bạch nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Nhị bái cao đường…”
Tim anh như muốn ngừng đập trong thời khắc này.
“Phu thê giao báiiii…”
Đôi mắt nhắm lại không dám chứng kiến, đôi tay cũng được nới lỏng ra.
Vừa làm lễ xong vị thiếu gia kia bỗng ngất xỉu, mọi người trong phủ vội vã đưa thiếu gia về phòng.
Vy Vy cũng chỉ còn cách đi theo.
Ở trong phòng cùng với người chồng hờ mắt vẫn nhắm im, Vy Vy chỉ biết ôm lấy bản thân cuộn tròn lại ngồi góc giường mà khóc.
Bao nhiêu tủi nhục cô chỉ có thể ôm lấy.
Đột nhiên vị thiếu gia kia bỗng ho lên, cô đành phải đi rót nước cho hắn ta.
Không thể để hắn chết lúc này chứ nếu không mọi người sẽ nghĩ cô có tướng khắc phu.
“Cho hỏi cô nương tên là gì?”
“Triệu Vy Vy”
Hắn ta lôi một thứ gì đó trong túi ra, thì ra đó là một chiếc vòng ngọc “Hãy cầm lấy nó… cô có thể chạy trốn với nó”
“Ý huynh là sao?”
“Gả cho một người sắp chết như ta thật sự … thật sự ta có lỗi với cô… Đây là một hôn lễ chết tiệc… hôn lễ này ta biết cô nương không hề mong muốn…”
Thì ra vẫn còn có người hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Vy Vy trả lại chiếc vòng đặt vào lòng bàn tay hắn “Không cần đâu, dù chúng ta chỉ có quan hẹ vợ chồng nhưng chắc chắn ta sẽ không để huynh chết đi dễ dàng như vậy.”
“Đa tạ ý tốt … của cô nương…nhưng …nhưng cơ thể ta, ta hiểu rõ hơn ai hết…” Hắn ta ho sặc sụa
Mặc dù trông hắn có vẻ bị bệnh rất nặng nhưng âm khí trong phòng này cũng không phải vừa.
Oán khí rất nặng.
Vy Vy biết rõ nếu sống trong môi trường như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, dù một người khỏe mạnh đến đâu chắc chắn cũng sẽ đổ bệnh.
“Yên tâm đi ta sẽ cố gắng cứu huynh!”
“Đa tạ…”
“Nghỉ ngơi đi!” Vy Vy ra bàn ngủ.
Cô chống tay xuống bàn chẳng mấy chốc bản thân đã ngủ từ bao giờ không hay, có lẽ do vừa khóc xong bản thân cô cũng đã thấm mệt nên mới có thể chợp mắt nhanh đến như vậy.
Cô không biết rằng một ánh mắt đang nhìn mình, vị thiếu gia đó nhìn bóng lưng đang say giấc của Vy Vy có rất nhiều tâm sự.
“Triệu…Vy…Vy…” Anh in giữ lại hình bóng của cô ở trong tim.
Dù hai người vẫn chưa có xác định mối quan hệ nào hết nhưng trái tim Vy Vy có chút đau nhói.
“Nếu cô muốn ở lại Đông viện thì chỉ còn cách này thôi, coi như lấy công chuộc tội đi” Tiểu Bạch bình thản nói.
Đường Nguyệt khoác tay Tiểu Bạch dựa đầu vào vai anh “Nghe theo Tiểu Bạch hết”
“Nếu như tôi không đồng ý làm minh hôn thì sao?”
Tiểu Bạch tức giận quát lớn “Chẳng lẽ cô không muốn sống ở Đông Viện nữa à, nếu cô không đồng ý thì đừng có mơ trở thành tiên nhân.”
Vy Vy cười lạnh.
Nhiệm vụ của cô chỉ là học thành tài rồi trở về chứ còn những chuyện khác cô chưa từng nghĩ tới.
Thành tiên? Cô đâu có muốn.
“Được cứ nghe huynh đi” Vy Vy chấp nhận số phận, cô cũng muốn xem xem nếu bản thân thay thế Ngữ Hành thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Đêm đó khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ, tại sao bản thân cô lại suốt ngày phải mặc váy cưới như thế?
Cô định bước ra ngoài thì nghe được cuộc trò chuyện của hai đệ tử Trạch An Viên, họ canh cửa phòng Vy Vy chạy trốn nhưng lại trò chuyện rôm rả.
“Nếu cô ta minh hôn thì chẳng phải sẽ phải làm dâu của Diệp Phủ này à, làm gì có thời gian làm đệ tử Đông Viện chúng ta nữa?”
Tên kia bèn nói “Diệp Phủ này vốn ghét tiên nhân như chúng ta rồi, nếu không phải có việc nhờ tới chúng ta thì còn lâu mới mời chúng ta. Thế nên vị sư muội này nếu mà minh hôn thì chắc chắn không thể nào tu tiên nữa.”
Vậy mà Tiểu Bạch nói chỉ cần cô minh hôn thì vẫn trở thành đệ tử Trạch An Viên, thì ra là anh lừa cô.
Mở cửa bước ra Vy Vy như chết tâm cô như một người máy mà bước tới lễ đường.
Thấy Vy Vy xinh đẹp trong chiếc váy hỷ tim Tiểu Bạch như bị thắt lại.
Diệp phu nhân thì khá hài lòng với dung mạo của Vy Vy, so với Ngữ Hành chắc chắn nhan sắc Vy Vy có phần hơn.
“Cử hành hôn lễ…”
Lúc này ông quản gia cùng nha hoàn trong phủ đỡ thiếu gia của họ ra.
Vẻ mặt thiếu gia trắng bệch mặt như không cong giọt máu.
Thế nhưng ngón tay thiếu gia đó vẫn cử động.
“Hắn ta còn sống sao?” Vy Vy thắc mắc.
Diệp phu nhân tức giận quát “Phủi ngay cái miệng thối của ngươi đi, thiếu gia chắc chắn sẽ khỏe lại.”
“Thì ra là cưới xung hỷ.” Cô hiểu ra.
“Nếu đêm nay thiếu gia qua khỏi thì chẳng phải ngươi sẽ ở đây mà được hưởng phúc sao, sướng thế còn gì…” Đường Nguyệt nói.
Vy Vy nhìn Đường Nguyệt và Tiểu Bạch nói “Vậy nếu không qua?”
“Nè ngươi định trù ẻo thiếu gia à?” Diệp phu nhân tức giận chỉ thẳng mặt Vy Vy mà quát mắng.
Cô thì vẫn rất bình tĩnh đáp trả “Hôm nay là hôn lễ của ta ít ra cũng phải cho ta một câu trả lời rõ ràng chứ?”
Chẳng ai đáp lời cô.
Có lẽ chính họ cũng chẳng biết nếu thiếu gia đó không qua khỏi thì số phận Vy Vy sẽ như thế nào.
Người phá vỡ sự im lặng đó chính là Diệp phu nhân “Vậy giờ cô có đồng ý thành thân không?”
Vy Vy hy vọng rằng lúc này chỉ cần Tiểu Bạch kéo tay cô rời đi là cô sẽ đi theo anh ngay lập tức.
Thế nhưng sự thật thì không bao giờ như chúng ta nghĩ.
Không nhận được sự ngăn cản nào cô đành quay lại lễ đường đứng cạnh vị thiếu gia sống không bằng chết kia.
“Nhất bái thiên địa…”
Tiểu Bạch nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Nhị bái cao đường…”
Tim anh như muốn ngừng đập trong thời khắc này.
“Phu thê giao báiiii…”
Đôi mắt nhắm lại không dám chứng kiến, đôi tay cũng được nới lỏng ra.
Vừa làm lễ xong vị thiếu gia kia bỗng ngất xỉu, mọi người trong phủ vội vã đưa thiếu gia về phòng.
Vy Vy cũng chỉ còn cách đi theo.
Ở trong phòng cùng với người chồng hờ mắt vẫn nhắm im, Vy Vy chỉ biết ôm lấy bản thân cuộn tròn lại ngồi góc giường mà khóc.
Bao nhiêu tủi nhục cô chỉ có thể ôm lấy.
Đột nhiên vị thiếu gia kia bỗng ho lên, cô đành phải đi rót nước cho hắn ta.
Không thể để hắn chết lúc này chứ nếu không mọi người sẽ nghĩ cô có tướng khắc phu.
“Cho hỏi cô nương tên là gì?”
“Triệu Vy Vy”
Hắn ta lôi một thứ gì đó trong túi ra, thì ra đó là một chiếc vòng ngọc “Hãy cầm lấy nó… cô có thể chạy trốn với nó”
“Ý huynh là sao?”
“Gả cho một người sắp chết như ta thật sự … thật sự ta có lỗi với cô… Đây là một hôn lễ chết tiệc… hôn lễ này ta biết cô nương không hề mong muốn…”
Thì ra vẫn còn có người hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Vy Vy trả lại chiếc vòng đặt vào lòng bàn tay hắn “Không cần đâu, dù chúng ta chỉ có quan hẹ vợ chồng nhưng chắc chắn ta sẽ không để huynh chết đi dễ dàng như vậy.”
“Đa tạ ý tốt … của cô nương…nhưng …nhưng cơ thể ta, ta hiểu rõ hơn ai hết…” Hắn ta ho sặc sụa
Mặc dù trông hắn có vẻ bị bệnh rất nặng nhưng âm khí trong phòng này cũng không phải vừa.
Oán khí rất nặng.
Vy Vy biết rõ nếu sống trong môi trường như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, dù một người khỏe mạnh đến đâu chắc chắn cũng sẽ đổ bệnh.
“Yên tâm đi ta sẽ cố gắng cứu huynh!”
“Đa tạ…”
“Nghỉ ngơi đi!” Vy Vy ra bàn ngủ.
Cô chống tay xuống bàn chẳng mấy chốc bản thân đã ngủ từ bao giờ không hay, có lẽ do vừa khóc xong bản thân cô cũng đã thấm mệt nên mới có thể chợp mắt nhanh đến như vậy.
Cô không biết rằng một ánh mắt đang nhìn mình, vị thiếu gia đó nhìn bóng lưng đang say giấc của Vy Vy có rất nhiều tâm sự.
“Triệu…Vy…Vy…” Anh in giữ lại hình bóng của cô ở trong tim.
/126
|