Edit: Chiryu Vũ
Phế vật ngươi thật không có kiến thức. Ở Lan Thành chúng ta, giá trị duy nhất của phế vật chính là làm đồ chơi bị cường giả chơi đùa. Vật nhỏ nếu không phải phế vật thì sẽ không trở thành sủng vật. Bổn tiểu thư muốn tiểu phế vật kia, nhanh chút ra giá. Nạp Lan Tử Oanh kiêu ngạo nói, chọc một đám chiến sĩ Liễu gia mặt đỏ tai hồng, hận không thể hung hăng đá Nạp Lan Tử Oanh một cước.
Liễu Tường Phong vô cùng tức giận, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào mấy lời đần độn của Nạp Lan Tử Oanh.
Lôi Đình có phần giận dữ, nghe được mấy lời nói sau đó của Nạp Lan Tử Oanh cũng liên tiếp nhíu mày. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Nạp Lan tiểu thư, xin ngươi tôn trọng người khác.
Bổn tiểu thư đều nói không muốn nói với lão quỷ ngươi. Nạp Lan Tử Oanh rống với Lôi Đình. Nàng hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng có được nhục cầu, hoàn toàn đem nhiệm vụ Liễu Linh U giao cho nàng ném ra sau đầu, thầm nghĩ đợi đến khi có được nhục cầu, liều lập tức rời khỏi Liễu gia.
Tốt, nếu ngươi có bản lĩnh khiến nó đi theo ngươi, ta có thể tặng cho ngươi, không lấy một xu nào. Liễu Hồ Nguyệt nhìn hành động vô lễ của Nạp Lan Tử Oanh, cũng không hạn chế tự do của nhục cầu, nâng lên tay ngọc, điểm điểm đầu nó.
Nhục cầu nhảy dựng lên. Tốc độ của nó khiến tất cả ở đây mọi người khiếp sợ. Tốc độ nhanh như tia chớp thế này, ngay đến Liễu Tường Phong cũng không dám nói bản thân có thể siêu việt như vật nhỏ kia.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn một đạo màu trắng loang loáng xẹt qua đầu bọn họ, trong nháy mắt liền rơi xuống Nạp Lan Tử Oanh.
Chỉ nghe, Nạp Lan Tử Oanh sợ hãi kêu một tiếng: A...
Nhục cầu bay về phía sau nàng, liền hướng nàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quăng một cái tát. Tuy rằng nhục cầu kia tát một cái thật sự là nhỏ, nhưng là, trên khuôn mặt Nạp Lan Tử Oanh lại để lại một cái vết thương khá sâu, máu lập tức từ miệng vết thương trào ra.
Nạp Lan Tử Oanh lấy tay bưng kín mặt, liên tục lui bước. Nếu không phải chiến sĩ Nạp Lan gia đi lên đem nàng đỡ lấy, nàng chỉ sợ sớm đã hôn mê bất tỉnh.
Nhục cầu nhảy về bả vai Liễu Hồ Nguyệt, hướng Nạp Lan Tử Oanh nhe răng nhọn, lại có chút khiêu khích, tựa hồ cảnh cáo Nạp Lan Tử Oanh cái gì đó, lại tựa hồ nói cho Nạp Lan Tử Oanh biết Nó mới không phải tiểu phế vật .
Người Liễu gia làm càn, bất chấp phá lên cười Người Nạp Lan gia lại tức giận gào thét: Các ngươi!! Các ngươi cũng dám thương hại tiểu thư chúng ta.
Chúng ta thương hại đại tiểu thư của các ngươi? Buồn cười, các ngươi khi nào nhìn đến chúng ta làm chuyện thương hại đại tiểu thư các ngươi. Cho tới nay, đều là đại tiểu thư các ngươi nói năng lỗ mãng, người Liễu gia chúng ta nào dám cãi lại, lại còn có người nào dám động tới nàng dù chỉ là một ngón tay? Liễu Hồ Nguyệt hai tay để phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên mặt Nạp Lan Tử Oanh.
Nạp Lan Tử Oanh ô ô khóc, trong lòng bị ủy khuất cùng lửa giận lấp đầy, nhưng là nàng biết thực lực của chính mình không bằng Liễu Tường Phong, không dám động thủ với bọn họ ở nơi này. Nàng vốn tưởng
Phế vật ngươi thật không có kiến thức. Ở Lan Thành chúng ta, giá trị duy nhất của phế vật chính là làm đồ chơi bị cường giả chơi đùa. Vật nhỏ nếu không phải phế vật thì sẽ không trở thành sủng vật. Bổn tiểu thư muốn tiểu phế vật kia, nhanh chút ra giá. Nạp Lan Tử Oanh kiêu ngạo nói, chọc một đám chiến sĩ Liễu gia mặt đỏ tai hồng, hận không thể hung hăng đá Nạp Lan Tử Oanh một cước.
Liễu Tường Phong vô cùng tức giận, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào mấy lời đần độn của Nạp Lan Tử Oanh.
Lôi Đình có phần giận dữ, nghe được mấy lời nói sau đó của Nạp Lan Tử Oanh cũng liên tiếp nhíu mày. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Nạp Lan tiểu thư, xin ngươi tôn trọng người khác.
Bổn tiểu thư đều nói không muốn nói với lão quỷ ngươi. Nạp Lan Tử Oanh rống với Lôi Đình. Nàng hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng có được nhục cầu, hoàn toàn đem nhiệm vụ Liễu Linh U giao cho nàng ném ra sau đầu, thầm nghĩ đợi đến khi có được nhục cầu, liều lập tức rời khỏi Liễu gia.
Tốt, nếu ngươi có bản lĩnh khiến nó đi theo ngươi, ta có thể tặng cho ngươi, không lấy một xu nào. Liễu Hồ Nguyệt nhìn hành động vô lễ của Nạp Lan Tử Oanh, cũng không hạn chế tự do của nhục cầu, nâng lên tay ngọc, điểm điểm đầu nó.
Nhục cầu nhảy dựng lên. Tốc độ của nó khiến tất cả ở đây mọi người khiếp sợ. Tốc độ nhanh như tia chớp thế này, ngay đến Liễu Tường Phong cũng không dám nói bản thân có thể siêu việt như vật nhỏ kia.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn một đạo màu trắng loang loáng xẹt qua đầu bọn họ, trong nháy mắt liền rơi xuống Nạp Lan Tử Oanh.
Chỉ nghe, Nạp Lan Tử Oanh sợ hãi kêu một tiếng: A...
Nhục cầu bay về phía sau nàng, liền hướng nàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quăng một cái tát. Tuy rằng nhục cầu kia tát một cái thật sự là nhỏ, nhưng là, trên khuôn mặt Nạp Lan Tử Oanh lại để lại một cái vết thương khá sâu, máu lập tức từ miệng vết thương trào ra.
Nạp Lan Tử Oanh lấy tay bưng kín mặt, liên tục lui bước. Nếu không phải chiến sĩ Nạp Lan gia đi lên đem nàng đỡ lấy, nàng chỉ sợ sớm đã hôn mê bất tỉnh.
Nhục cầu nhảy về bả vai Liễu Hồ Nguyệt, hướng Nạp Lan Tử Oanh nhe răng nhọn, lại có chút khiêu khích, tựa hồ cảnh cáo Nạp Lan Tử Oanh cái gì đó, lại tựa hồ nói cho Nạp Lan Tử Oanh biết Nó mới không phải tiểu phế vật .
Người Liễu gia làm càn, bất chấp phá lên cười Người Nạp Lan gia lại tức giận gào thét: Các ngươi!! Các ngươi cũng dám thương hại tiểu thư chúng ta.
Chúng ta thương hại đại tiểu thư của các ngươi? Buồn cười, các ngươi khi nào nhìn đến chúng ta làm chuyện thương hại đại tiểu thư các ngươi. Cho tới nay, đều là đại tiểu thư các ngươi nói năng lỗ mãng, người Liễu gia chúng ta nào dám cãi lại, lại còn có người nào dám động tới nàng dù chỉ là một ngón tay? Liễu Hồ Nguyệt hai tay để phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên mặt Nạp Lan Tử Oanh.
Nạp Lan Tử Oanh ô ô khóc, trong lòng bị ủy khuất cùng lửa giận lấp đầy, nhưng là nàng biết thực lực của chính mình không bằng Liễu Tường Phong, không dám động thủ với bọn họ ở nơi này. Nàng vốn tưởng
/190
|