Edit: Chiryu Vũ
Lườm Liễu Linh U một cái, Tần Duyệt cầm lấy kiếm của mình, nhẹ giọng nói: Nhị biểu muội, ngươi kìm chế mỗi chút, trước khi thu thập phế vật này, phải thu thập nam nhân kia trước.
Đem kiếm cầm trong tay thu lên, bước chân di chuyển, dáng người như ảnh ảo chạy theo hướng Liễu Hồ Nguyệt rời đi.
Khi đến gần thân thể Liễu Hồ Nguyệt, hắn vươn tay, mắt thấy sắp bắt được quần áo của nàng, nhưng tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt né tránh trước mắt còn nhanh hơn so với hắn.
Tần Duyệt dừng bước, giật mình thất thần, thật nhanh!
Tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt vốn dĩ không thể so sánh với nhưng năng của chiến sĩ hắn mới đúng, nhưng tốc độ của nàng lại làm hắn ngay cả ảnh cũng không giữ được.
Làm sao có thể?
Như thế nào? Âm thanh lạnh như băng truyền đến đỉnh đầu hắn.
Tần Duyệt hiểu ra, bóng dáng Liễu Hồ Nguyệt nháy mắt thoáng hiện ở sau lưng hắn, cho nên tiếng truyền tới từ đằng sau, thân mình Tần Duyệt đi phía trước khẽ xoay mình, né tránh một đấm của Liễu Hồ Nguyệt đang đánh đến.
Nhưng khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt lại dấy lên ý cười, sau thất bại nháy mắt, nàng bỗng dưng đi tới trước mặt hắn, trong nắm đấm lóe ra hỏa nguyên tố biến dị màu đỏ, một đấm...
Mạnh mẽ đáp xuống bụng Tần Duyệt!
A... Đau, loại đau đớn đó là đau đến tê tâm phế liệt.
Edit: Chiryu Vũ (tuyển editor)
Tiếp đó, lại một ngọn lửa đỏ hừng hực, dường như muốn thiêu trụi thân thế hắn trong nháy mắt, nhưng tất cả những cái đó chỉ mới là bắt đầu.
Liễu Hồ Nguyệt hừ lạnh một tiếng: Tần Duyệt, ngươi đối xử với ta, làm những chuyện gì với ta, có tâm cơ gì, ta đều hiểu rõ. Ta hẳn là phải nên cảm tạ lời ngươi nói với ta, hiện tại ta có thể ban thưởng cho ngươi hai cách chết kiểu này. Một cách là ngươi tự mình kết thúc, các còn lại đó là để ta từ từ chậm rãi thu thập ngươi. Cái nào cũng là cái chết nhưng lại có ý nghĩa không giống nhau. Đương nhiên, nếu ngươi chọn cái sau, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Ngươi đừng mơ giết được ta. Tần Duyệt hướng nắm đấm tới.
Liễu Hồ Nguyệt nghiêng đầu né tránh. Lúc này, nắm tay nhỏ của nàng còn ở trên bụng của hắn, biến dị hỏa nguyên tố nồng đậm xuyên suốt thân thể của nàng, tiến vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn không còn có khí lực đế đánh trả, thống khổ lan tỏa nháy mắt ở trong thân thể hắn. Tần Duyệt không cam lòng cúi đầu nhìn nắm tay nhỏ vừa giáng xuống người hắn.
Nắm tay của nàng phát ra ánh sáng màu đỏ làm Tần Duyệt khiếp sợ trừng lớn mắt, giật mình ngẩng đầu nhìn nàng: Ngươi... Ngươi ngươi là...
Một đấm kia lại tiến vào thân thể Tần Duyệt khiến cho hắn ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra, Tần Duyệt liền thống khổ kêu rống: A...
Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu. Nắm tay Liễu Hồ Nguyệt rút ra khỏi thân thể Tần Duyệt, tiện thể nắm lấy cổ của hắn, lạnh lùng chất vấn: Có phải ngươi đem phụ thân ta đưa vào Cấm địa Liễu gia hay không?
Đau đớn có phần giảm bớt, Tần Duyệt lại bắt đầu đắc ý cười: Ha ha ha...
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh phóng ra hỏa nguyên tố nhàn nhạt, tiếng da người cháy xèo xèo vang vọng trong đêm tối làm cho Tần Duyệt ngay cả khí lực để cười cũng không có, cổ của hắn đảo mắt trở nên cháy đen, trong không khí còn phiêu đãng mùi vị thịt người cháy.
Nói. Liễu Hồ Nguyệt không có nhẫn nại.
Bởi vì hỏa nguyên tố thiêu đốt, khiến cho thanh âm Tần Duyệt trở nên khàn khàn nghiêm trọng: Đúng vậy, như thế thì sao? Ta nói cho hắn, Bạch Linh không hề rời khỏi Liễu gia mà ở ngay trong cấm địa Liễu gia, ngươi biết không, vậy mà hắn cũng tin, ha ha ha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hồ Nguyệt thời trở nên có chút vặn vẹo.
Nơi mà Liễu gia xưng là cấm địa, tất nhiên là hung hiểm.
Ngươi đi chết đi!
Lườm Liễu Linh U một cái, Tần Duyệt cầm lấy kiếm của mình, nhẹ giọng nói: Nhị biểu muội, ngươi kìm chế mỗi chút, trước khi thu thập phế vật này, phải thu thập nam nhân kia trước.
Đem kiếm cầm trong tay thu lên, bước chân di chuyển, dáng người như ảnh ảo chạy theo hướng Liễu Hồ Nguyệt rời đi.
Khi đến gần thân thể Liễu Hồ Nguyệt, hắn vươn tay, mắt thấy sắp bắt được quần áo của nàng, nhưng tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt né tránh trước mắt còn nhanh hơn so với hắn.
Tần Duyệt dừng bước, giật mình thất thần, thật nhanh!
Tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt vốn dĩ không thể so sánh với nhưng năng của chiến sĩ hắn mới đúng, nhưng tốc độ của nàng lại làm hắn ngay cả ảnh cũng không giữ được.
Làm sao có thể?
Như thế nào? Âm thanh lạnh như băng truyền đến đỉnh đầu hắn.
Tần Duyệt hiểu ra, bóng dáng Liễu Hồ Nguyệt nháy mắt thoáng hiện ở sau lưng hắn, cho nên tiếng truyền tới từ đằng sau, thân mình Tần Duyệt đi phía trước khẽ xoay mình, né tránh một đấm của Liễu Hồ Nguyệt đang đánh đến.
Nhưng khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt lại dấy lên ý cười, sau thất bại nháy mắt, nàng bỗng dưng đi tới trước mặt hắn, trong nắm đấm lóe ra hỏa nguyên tố biến dị màu đỏ, một đấm...
Mạnh mẽ đáp xuống bụng Tần Duyệt!
A... Đau, loại đau đớn đó là đau đến tê tâm phế liệt.
Edit: Chiryu Vũ (tuyển editor)
Tiếp đó, lại một ngọn lửa đỏ hừng hực, dường như muốn thiêu trụi thân thế hắn trong nháy mắt, nhưng tất cả những cái đó chỉ mới là bắt đầu.
Liễu Hồ Nguyệt hừ lạnh một tiếng: Tần Duyệt, ngươi đối xử với ta, làm những chuyện gì với ta, có tâm cơ gì, ta đều hiểu rõ. Ta hẳn là phải nên cảm tạ lời ngươi nói với ta, hiện tại ta có thể ban thưởng cho ngươi hai cách chết kiểu này. Một cách là ngươi tự mình kết thúc, các còn lại đó là để ta từ từ chậm rãi thu thập ngươi. Cái nào cũng là cái chết nhưng lại có ý nghĩa không giống nhau. Đương nhiên, nếu ngươi chọn cái sau, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Ngươi đừng mơ giết được ta. Tần Duyệt hướng nắm đấm tới.
Liễu Hồ Nguyệt nghiêng đầu né tránh. Lúc này, nắm tay nhỏ của nàng còn ở trên bụng của hắn, biến dị hỏa nguyên tố nồng đậm xuyên suốt thân thể của nàng, tiến vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn không còn có khí lực đế đánh trả, thống khổ lan tỏa nháy mắt ở trong thân thể hắn. Tần Duyệt không cam lòng cúi đầu nhìn nắm tay nhỏ vừa giáng xuống người hắn.
Nắm tay của nàng phát ra ánh sáng màu đỏ làm Tần Duyệt khiếp sợ trừng lớn mắt, giật mình ngẩng đầu nhìn nàng: Ngươi... Ngươi ngươi là...
Một đấm kia lại tiến vào thân thể Tần Duyệt khiến cho hắn ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra, Tần Duyệt liền thống khổ kêu rống: A...
Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu. Nắm tay Liễu Hồ Nguyệt rút ra khỏi thân thể Tần Duyệt, tiện thể nắm lấy cổ của hắn, lạnh lùng chất vấn: Có phải ngươi đem phụ thân ta đưa vào Cấm địa Liễu gia hay không?
Đau đớn có phần giảm bớt, Tần Duyệt lại bắt đầu đắc ý cười: Ha ha ha...
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh phóng ra hỏa nguyên tố nhàn nhạt, tiếng da người cháy xèo xèo vang vọng trong đêm tối làm cho Tần Duyệt ngay cả khí lực để cười cũng không có, cổ của hắn đảo mắt trở nên cháy đen, trong không khí còn phiêu đãng mùi vị thịt người cháy.
Nói. Liễu Hồ Nguyệt không có nhẫn nại.
Bởi vì hỏa nguyên tố thiêu đốt, khiến cho thanh âm Tần Duyệt trở nên khàn khàn nghiêm trọng: Đúng vậy, như thế thì sao? Ta nói cho hắn, Bạch Linh không hề rời khỏi Liễu gia mà ở ngay trong cấm địa Liễu gia, ngươi biết không, vậy mà hắn cũng tin, ha ha ha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hồ Nguyệt thời trở nên có chút vặn vẹo.
Nơi mà Liễu gia xưng là cấm địa, tất nhiên là hung hiểm.
Ngươi đi chết đi!
/190
|