Chỉ nhìn vị tổng quản lý trẻ tuổi kia libay ra ngoài trong nháy mắt, tổng quản lý trẻ tuổi thế mà có được thực lực lục giai. Mà nàng, là người bị người khác coi là phế vật, lại lấy nhiếp ảnh truy phong đưa hắn bạo bay...
Mọi người ở đây còn chưa hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc. Vài vị có quyền lực, các trưởng lão càng trợn mắt há mồm nhìn Liễu Hồ Nguyệt đứng trên đài.
Bọn họ, ai cũng không hồi phục tinh thần trong thời gian ngắn được, nếu không có Phượng Dật Hiên ở đằng kia ồn ào nói: Nương tử thật lợi hại, nương tử thật lợi hại , bọn họ sợ là sẽ luôn luôn hiện ra trạng thái hóa đá.
Các trưởng lão giật mình một cái, kịn ngạc nhìn về phía Liễu lão phu nhân. Đây là nguyên nhân Liễu lão phu nhân sống chết đem Liễu Hồ Nguyệt để cử vị trí gia chủ Liễu gia thế hệ mới sao?
Đây từng là phế vật, một quyền đem lục giai chiến sĩ đánh bay, này... Vẫn là phế vật sao?
Lão phu nhân, rốt cuộc sao lại thế này? Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi, hiện tại hắn cũng mờ mịt, như Liễu Hồ Nguyệt ít nhất cũng là lục giai.
Mười hai tuổi lục giai!
Thiên a, này thật muốn làm hắn mù mắt mà.
Liễu lão phu nhân cầm quải trượng chậm rãi tiêu sái đi vào trong đám người đứng bên cạnh Liễu Hồ Nguyêt, nghiêm túc nói: Các ngươi ở đây oanh nháo, không phải là không tin Hoàng thượng sao, đã muốn biết vì sao ta đem vị trí gia chủ cho Nguyệt Nhi, hiện tại Nguyệt Nhi đã chứng minh cho các ngươi nhìn, các người còn lời gì để nói?
Nhị trưởng lão trước kích động, sau tò mò lại không hiểu hỏi: Đã... Đã không phải là phế vật, tại sao trước kia không nói?
Nói? Liễu Hồ Nguyệt nhàn nhạt thở nhẹ: Không quan trọng, bao nhiêu người không có ý tốt ở Liễu gia ám mai địa lôi (bẫy rập, hãm hại..v.v), ta dựa vào cái gì dùng thực lực ngũ giai tung hoành nơi này. Đồng thời các vị trưởng lão ở trong này tranh nhau vị trí gia chủ, người bên ngoài... Sớm hận không thể đem Liễu gia đá xuống đài, ta nói thì đã có sao?
Ánh mắt lạnh lùng dừng ở vị trí vài người thủ hộ Liễu gia tổ, thực ra, có cả Tần Duyệt!
Lúc này Tần Duyệt cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng. Cỗ chiến khí kia Tần Duyệt rất quen thuộc. Bất quá , phế vật kia căn bản là không có phế, nguyên lai mấy năm nay nàng luôn luôn giả trư ăn hổ*.
*giả heo ăn hổ: ý nói giả làm kẻ yếu đuối để làm việc lớn
Ai? Ai dám có ý niệm động đến Liễu gia? Ai lại dám ở Liễu gia giở trò, không muốn sống nữa sao? Nhị trưởng lão căm giận nắm chặt quyền rống lên, chiến sĩ tuy rằng rất nhiều, nhưng trở thành một chiến sĩ cường đại, tuyệt đối cũng có năng lực hủy một tòa thành.
Liễu Hồ Nguyệt hiện tại mới mười hai tuổi thôi... đã có được sức chiến đấu của chiến sĩ lục giai. Thời gian dài hơn, nàng cũng sẽ giống phụ thân nàng năm đó, Liễu gia từ trên xuống dưới không ai là không vì thế mà cao hứng.
Nhị trưởng lão kích động và hưng phấn, nhìn chằm chằm Liễu Hồ Nguyệt như nhìn trân bảo hiếm có, hiển nhiên là đã quên, gia tộc cùng gia tộc trong lúc đó tranh đấu cho tới bây giờ cũng không từng bị lịch sử (ma bình).
Liễu Hồ Nguyệt đối với thế cục chuyển biến, lại hoàn toàn cao hứng không đứng dậy. Xem đi, đây tình cảnh mà nàng đoán trước, một khi thực lực của nàng bị sáng tỏ, người Liễu gia sẽ tuyên truyền bốn phía, hận không thể dùng một trận gió quét đến các đại quốc.
Nhị trưởng lão xoay người, chà xát tay, liếc nhìn Liễu lão phu nhân, híp mắt: Còn chờ cái gì nữa, tiếp tục hoàn thành phiếu bầu đi, bản trưởng lão tuyệt đối làm theo quy định tổ tông đã an bài, bồi dưỡng thật tốt thế hệ gia chủ mới.
Liễu lão phu nhân nhìn Đại trưởng lão còn đang thất thần, giọng điệu đạm mạc hỏi: Đại trưởng lão, ý của ngươi như thế nào?
Đại trưởng lão nhíu mày, thập phần ổn trọng khẽ gật đầu...
Mọi người ở đây còn chưa hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc. Vài vị có quyền lực, các trưởng lão càng trợn mắt há mồm nhìn Liễu Hồ Nguyệt đứng trên đài.
Bọn họ, ai cũng không hồi phục tinh thần trong thời gian ngắn được, nếu không có Phượng Dật Hiên ở đằng kia ồn ào nói: Nương tử thật lợi hại, nương tử thật lợi hại , bọn họ sợ là sẽ luôn luôn hiện ra trạng thái hóa đá.
Các trưởng lão giật mình một cái, kịn ngạc nhìn về phía Liễu lão phu nhân. Đây là nguyên nhân Liễu lão phu nhân sống chết đem Liễu Hồ Nguyệt để cử vị trí gia chủ Liễu gia thế hệ mới sao?
Đây từng là phế vật, một quyền đem lục giai chiến sĩ đánh bay, này... Vẫn là phế vật sao?
Lão phu nhân, rốt cuộc sao lại thế này? Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi, hiện tại hắn cũng mờ mịt, như Liễu Hồ Nguyệt ít nhất cũng là lục giai.
Mười hai tuổi lục giai!
Thiên a, này thật muốn làm hắn mù mắt mà.
Liễu lão phu nhân cầm quải trượng chậm rãi tiêu sái đi vào trong đám người đứng bên cạnh Liễu Hồ Nguyêt, nghiêm túc nói: Các ngươi ở đây oanh nháo, không phải là không tin Hoàng thượng sao, đã muốn biết vì sao ta đem vị trí gia chủ cho Nguyệt Nhi, hiện tại Nguyệt Nhi đã chứng minh cho các ngươi nhìn, các người còn lời gì để nói?
Nhị trưởng lão trước kích động, sau tò mò lại không hiểu hỏi: Đã... Đã không phải là phế vật, tại sao trước kia không nói?
Nói? Liễu Hồ Nguyệt nhàn nhạt thở nhẹ: Không quan trọng, bao nhiêu người không có ý tốt ở Liễu gia ám mai địa lôi (bẫy rập, hãm hại..v.v), ta dựa vào cái gì dùng thực lực ngũ giai tung hoành nơi này. Đồng thời các vị trưởng lão ở trong này tranh nhau vị trí gia chủ, người bên ngoài... Sớm hận không thể đem Liễu gia đá xuống đài, ta nói thì đã có sao?
Ánh mắt lạnh lùng dừng ở vị trí vài người thủ hộ Liễu gia tổ, thực ra, có cả Tần Duyệt!
Lúc này Tần Duyệt cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng. Cỗ chiến khí kia Tần Duyệt rất quen thuộc. Bất quá , phế vật kia căn bản là không có phế, nguyên lai mấy năm nay nàng luôn luôn giả trư ăn hổ*.
*giả heo ăn hổ: ý nói giả làm kẻ yếu đuối để làm việc lớn
Ai? Ai dám có ý niệm động đến Liễu gia? Ai lại dám ở Liễu gia giở trò, không muốn sống nữa sao? Nhị trưởng lão căm giận nắm chặt quyền rống lên, chiến sĩ tuy rằng rất nhiều, nhưng trở thành một chiến sĩ cường đại, tuyệt đối cũng có năng lực hủy một tòa thành.
Liễu Hồ Nguyệt hiện tại mới mười hai tuổi thôi... đã có được sức chiến đấu của chiến sĩ lục giai. Thời gian dài hơn, nàng cũng sẽ giống phụ thân nàng năm đó, Liễu gia từ trên xuống dưới không ai là không vì thế mà cao hứng.
Nhị trưởng lão kích động và hưng phấn, nhìn chằm chằm Liễu Hồ Nguyệt như nhìn trân bảo hiếm có, hiển nhiên là đã quên, gia tộc cùng gia tộc trong lúc đó tranh đấu cho tới bây giờ cũng không từng bị lịch sử (ma bình).
Liễu Hồ Nguyệt đối với thế cục chuyển biến, lại hoàn toàn cao hứng không đứng dậy. Xem đi, đây tình cảnh mà nàng đoán trước, một khi thực lực của nàng bị sáng tỏ, người Liễu gia sẽ tuyên truyền bốn phía, hận không thể dùng một trận gió quét đến các đại quốc.
Nhị trưởng lão xoay người, chà xát tay, liếc nhìn Liễu lão phu nhân, híp mắt: Còn chờ cái gì nữa, tiếp tục hoàn thành phiếu bầu đi, bản trưởng lão tuyệt đối làm theo quy định tổ tông đã an bài, bồi dưỡng thật tốt thế hệ gia chủ mới.
Liễu lão phu nhân nhìn Đại trưởng lão còn đang thất thần, giọng điệu đạm mạc hỏi: Đại trưởng lão, ý của ngươi như thế nào?
Đại trưởng lão nhíu mày, thập phần ổn trọng khẽ gật đầu...
/190
|