Liễu Linh U bị lời nói thẳng thắn của Liễu Tuấn Thành mà âm thầm cắn răng. Tần Duyệt chộp lấy vai nàng, nhẹ giọng: Nhị biểu muội, ngươi không cần vì vài lời nói của biểu đệ mà tức giận, ta nên thông cảm cho người như hắn.
Đối với Tần Duyệt, với thực lực hiện tại của Liễu Tuấn Thành không xứng để đặt vào mắt.
Vào thôi!
Được.
Liễu Linh U gật nhẹ, sau đó tiến vào.
Lam gia chủ cùng Bạch gia chủ không đến, nhưng không có nghĩa là không có người trà trộn vào để canh giữ tình hình ở đây để một khi tình huống xấu xảy ra, họ có thể họp bàn một cách nhanh chóng.
Về phần có bao nhiêu người trà trộn, bao nhiêu gia tộc cử đi, không ai biết rõ.
Ba mươi vị tổng quản cùng mười vị trưởng lão đã lần lượt an tọa.
Phần lớn người tham gia bầu chọn là con cháu Liễu gia, tất cả đều là đích tử, nhưng thứ xuất, như Liễu Hồ Nguyệt, có đủ thực lực và thiên phú cũng có mặt.
Liễu Hồ Nguyệt vì sự đặt biệt và tài hoa mới bị ghen ghét từ nhiều người như thế.
Từ đường tổ của Liễu gia được thiết kế theo lối mới, cả cách sắp xếp bài vị cũng vô cùng đặc biệt, từng dãy nối tiếp nhau nhưng không hề che khuất bất cứ cái tên nào.
Bình thường, gia chủ cùng các chưởng sự sẽ họp bàn những hội nghị có tính quan trọng tại đây. Và để tôn kính tổ tiên, bất cứ ai bước vào đây phải là người có lai lịch rõ ràng và trải qua một lần soát người để đảm bảo rằng anh ta không đem theo binh khí quấy nhiễu Từ đường.
Vì Liễu Tường Phong không có ở đây, Liễu Lão phu nhân, với tư cách là người lớn tuổi và có uy tín được chọn làm người chủ trì.
Hôm nay triệu cả tộc ta họp lại như thế, là vì gia chủ đột ngột rời đi, kẻ thù ngấp nghé bên ngoài như hổ rình mồi, không thể không bầu chọn một vị gia chủ mới để tạo uy vọng cho Liễu gia!
Bà còn chưa nói xong, tiếng rì rầm đã nổi lên, còn có cả người đứng dậy.
Tạo uy vọng? Chỉ bằng phế vật kia sao? Đúng là tức cười!
Đến cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì làm sao mà bảo vệ Liễu gia?
Liễu lão phu nhân thật vô ta quá, chúng ta quyết không cho phế vật kia làm gia chủ!
...
Đây là điều mà Liễu Hồ Nguyệt đã sớm đoán được, ải cuối cùng này chính là hòn đá lớn nhất mà nàng phải vượt qua!
Chuỉ thấy Phượng Dật Hiên ngồi cạnh nàng, sắc mặt tối đi một nửa, sau đó hắn đột ngột hét lên: Câm miệng hết cho ta!
Hắn nhảy dựng lên, chỉ vào nhóm chưởng sự, căm giận nói: Nương tử ta rất lợi hại! Nàng là chiến sĩ ngũ giai, nàng là tuyệt nhất, cho các ngươi hay, người mù cũng có thể đi!
Tiếng cười càng to hơn.
Phế vật kia là chiến sĩ ngũ giai? Ta phi! Một vị tổng quản lớn tiếng châm chọc.
Ta nói... Phượng Dật Hiên chống hông, biểu cảm ngốc nghếch hiện rõ trên mặt.
Phượng vương gia! Thực lực như thế nào không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi.
Đối với Tần Duyệt, với thực lực hiện tại của Liễu Tuấn Thành không xứng để đặt vào mắt.
Vào thôi!
Được.
Liễu Linh U gật nhẹ, sau đó tiến vào.
Lam gia chủ cùng Bạch gia chủ không đến, nhưng không có nghĩa là không có người trà trộn vào để canh giữ tình hình ở đây để một khi tình huống xấu xảy ra, họ có thể họp bàn một cách nhanh chóng.
Về phần có bao nhiêu người trà trộn, bao nhiêu gia tộc cử đi, không ai biết rõ.
Ba mươi vị tổng quản cùng mười vị trưởng lão đã lần lượt an tọa.
Phần lớn người tham gia bầu chọn là con cháu Liễu gia, tất cả đều là đích tử, nhưng thứ xuất, như Liễu Hồ Nguyệt, có đủ thực lực và thiên phú cũng có mặt.
Liễu Hồ Nguyệt vì sự đặt biệt và tài hoa mới bị ghen ghét từ nhiều người như thế.
Từ đường tổ của Liễu gia được thiết kế theo lối mới, cả cách sắp xếp bài vị cũng vô cùng đặc biệt, từng dãy nối tiếp nhau nhưng không hề che khuất bất cứ cái tên nào.
Bình thường, gia chủ cùng các chưởng sự sẽ họp bàn những hội nghị có tính quan trọng tại đây. Và để tôn kính tổ tiên, bất cứ ai bước vào đây phải là người có lai lịch rõ ràng và trải qua một lần soát người để đảm bảo rằng anh ta không đem theo binh khí quấy nhiễu Từ đường.
Vì Liễu Tường Phong không có ở đây, Liễu Lão phu nhân, với tư cách là người lớn tuổi và có uy tín được chọn làm người chủ trì.
Hôm nay triệu cả tộc ta họp lại như thế, là vì gia chủ đột ngột rời đi, kẻ thù ngấp nghé bên ngoài như hổ rình mồi, không thể không bầu chọn một vị gia chủ mới để tạo uy vọng cho Liễu gia!
Bà còn chưa nói xong, tiếng rì rầm đã nổi lên, còn có cả người đứng dậy.
Tạo uy vọng? Chỉ bằng phế vật kia sao? Đúng là tức cười!
Đến cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì làm sao mà bảo vệ Liễu gia?
Liễu lão phu nhân thật vô ta quá, chúng ta quyết không cho phế vật kia làm gia chủ!
...
Đây là điều mà Liễu Hồ Nguyệt đã sớm đoán được, ải cuối cùng này chính là hòn đá lớn nhất mà nàng phải vượt qua!
Chuỉ thấy Phượng Dật Hiên ngồi cạnh nàng, sắc mặt tối đi một nửa, sau đó hắn đột ngột hét lên: Câm miệng hết cho ta!
Hắn nhảy dựng lên, chỉ vào nhóm chưởng sự, căm giận nói: Nương tử ta rất lợi hại! Nàng là chiến sĩ ngũ giai, nàng là tuyệt nhất, cho các ngươi hay, người mù cũng có thể đi!
Tiếng cười càng to hơn.
Phế vật kia là chiến sĩ ngũ giai? Ta phi! Một vị tổng quản lớn tiếng châm chọc.
Ta nói... Phượng Dật Hiên chống hông, biểu cảm ngốc nghếch hiện rõ trên mặt.
Phượng vương gia! Thực lực như thế nào không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi.
/190
|