Chỉ nghe một tiếng “rắc”, xương cổ của Tiểu Phương bị bẻ gãy, một mạng sống cứ như vậy mà mất đi sinh khí.
Thừa dịp bên cạnh không có người, phu nhân kéo thi thể của Tiểu Phương vào nhà vệ sinh, cẩn thận bỏ nàng vào trong thùng phân. Sau khi dìm khuôn mặt Tiểu Phương vào trong nước phân xong, phu nhân cười lạnh lùng, quay người ra nhà vệ sinh.
Vừa rồi đi trên đường, nàng hỏi thăm rất nhiều chuyện về pt và Mộ Dung Thất Thất, ví dụ như hai người ở nơi nào, bên người có ai hầu hạ…tất cả đều moi ra từ miệng Tiểu Phương, hiện tại, nàng ăn mặc dựa theo quy tắc của tỳ nữ mà Tiểu Phương nói, đi về phía Thính Tùng lâu.
Thính Tùng lâu, Tô Mi mặc y phục giúp Phượng Kiêu, Tố Nguyệt lại giúp Mộ Dung Thất Thất mặc y phục.
“Hôm nay tiểu thư thật đẹp!” Tô Mi nhìn hình ảnh của Mộ Dung Thất Thất trong gương mà cảm thán. Mộ Dung Thất Thất vốn là tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, hiện tại bởi vì sinh con, nhiều thêm một phần mị lực của sự thành thục, khiến cho nàng càng thêm mê người.
Thân hình của nữ nhân bình thường sau khi sinh sẽ bị biến dạng, trở nên mập mạp, thế nhưng do Mộ Dung Thất Thất một mực kiên trì cho con bú, cộng thêm việc thức ăn nàng dùng đều dựa theo thực đơn hợp lý, đủ dinh dưỡng do nàng sắp xếp. Tuy sau khi nàng xuống giường vẫn luôn không rời khỏi phòng, nhưng mỗi ngày đều kiên trì vận động một lát, cho nên dáng người đã khôi phục được bảy tám phần.
Tố Nguyệt chọn cho Mộ Dung Thất Thất một bộ áo đỏ, viền tơ vàng, chỉ bạc thành hình hoa sen, đồ trang sức thì chọn hoàng kim làm chủ, bảo thạch đặc biệt làm phụ, không nhiều, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, tất cả đều là sản phẩm của Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường.
Trong mắt Mộ Dung Thất Thất, sinh con là một chuyện lỗ vốn, thế nên phải mau mau bù lại số tiền lỗ này. Hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều quan lại quyền quý dẫn theo phu nhân cùng đến Nhiếp Chính Vương phủ, đợi lát nữa, nàng phải khoe với đám phu nhân triều đình phục sức của mình, tin chắc tất cả những nữ nhân ấy sẽ động tâm, đến lúc đó nàng có thể thu về một khoảng hời lớn!
“Tiểu thư, người xem tiểu thế tử này! Có phải rất đáng yêu hay không?” Tô Mi ôm Phượng Kiêu đã được sửa soạn tốt đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hôm nay là lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, Tô Mi cũng chọn màu đỏ xuyên suốt trang phục của Phượng Kiêu. Màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn cùng đôi mắt màu tím của bé, quả thực trông đáng yêu y như một tiểu thiên sứ.
“Hôm nay tiểu thế tử rất nghe lời, không khóc không nháo!” Tố Nguyệt hết sức yêu thích Phượng Kiêu, nàng chưa từng nhìn thấy hài tử nào hấp dẫn như Phượng Kiêu. Thấy Tố Nguyệt như vậy, Tô Mi che miệng cười cười: “Ngươi yêu thích, vậy sinh một đứa với Nạp Lan tiên sinh đi! Đến lúc đó có thể để con ngươi làm bạn cùng tiểu thế tử, thật tốt!”
Bị Tô Mi trêu chọc, Tố Nguyệt đỏ mặt: “Phi! Lớn như thế rồi mà cũng không biết thẹn thùng! Ta thấy a, hay là bảo Tiêu Dao Vương nên mau chóng cưới ngươi thì tốt, ngươi thanh thản, ổn định làm phi của vương, sau lại sinh một tiểu thế tử, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, ta còn phải gọi ngươi một tiếng Vương phi nương nương! Tiểu thư, người nói có đúng không?”
Tố Nguyệt nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất hiện tại đã cười đến không kiềm được. Hai nha đầu này luôn ngươi tới ta lên, thích thì trêu nhau vài câu, bình thường đều là Tố Nguyệt nhường Tô Mi, hôm nay Tố Nguyệt cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
“Tố Nguyệt, ngươi trêu ta! Tiểu thư, sao người lại cười ta?” Tô Mi cắn môi, mặt đỏ đến bốc cháy, Từ sau khi Hoàn Nhan Khang hồi kinh, mỗi ngày đều chạy đến vương phủ, nói rằng đến thăm tiểu chất tử, kỳ thật lại mang theo ý khác, hắn tới chỉ để thăm mỹ nhân a. (*cháu trai nhỏ)
“Ta cảm thấy Tố Nguyệt nói rất đúng nha! Ta rất ủng hộ nàng! Đến lúc đó, ta phải gọi ngươi là đệ muội rồi!”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy khiến mặt Tô Mi đỏ đến véo ra máu. Nàng không biết nên làm gì với Mộ Dung Thất Thất, đành thò tay gãi eo thon của Tố Nguyệt: “Đều do ngươi! Dạy hư tiểu thư rồi, hiện tại đến tiểu thư cũng cười ta!”
“Ha ha ha…” Tố Nguyệt sợ nhất là ngứa, hiện tại Tô Mi làm vậy, khiến cho nàng chỉ biết giơ tay đầu hàng: “Tô Mi tốt bụng, ngươi tha cho ta đi! Vương phi tốt bụng, ngươi bỏ qua cho tiểu nhân đi!”
“Ngươi còn nói!” Tô Mi ra tay quá nặng, không ngừng nghỉ khiến cho Tố Nguyệt xụi lơ một bên, cười đến khi suýt chút nữa thì sốc hông, nàng mới dừng lại.
“Đúng là trêu người không nên trêu mà!” Tố Nguyệt cười, xoa eo của mình: “Xem ra cũng chỉ có Tiêu Dao Vương mới có thể trấn áp ngươi mà!”
“Ai đang gọi ta vậy?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Tố Nguyệt vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó Hoàn Nhan Khang xuất hiện ở cửa ra vào: “Tẩu tử, biểu ca bảo ta đến nhìn xem, hỏi người cùng tiểu chất tử khi nào có thể qua đó, các khách nhân đều đến gần đủ rồi!”
“Lập tức sẽ tới!” Mộ Dung Thất Thất lần nữa soi gương, kiểm tra xem thử mình đã ăn diện ổn chưa, Hoàn Nhan Khang bế Phượng Kiêu lên: “Chất tử ngoan, nhớ thúc thúc không?”
“A…” Phượng Kiêu phun bọt bong bóng, mắt mở to nhìn Hoàn Nhan Khang.
“Ơ, nói như vậy là cháy nhớ ta hả? Thực nghe lời nha!” Đối với đứa cháu trai này, Hoàn Nhan Khang hết mực yêu thích. Không chỉ vì tướng mạo đáng yêu của Phượng Kiêu mà còn bởi đứa bé này còn đặc biệt hợp ý vơi shắn. Chẳng biết tại sao, mỗi lần hắn đùa với Phượng Kiêu, Phượng Kiêu luôn nghe lời đến lạ, không khó không nháo, thế mà mỗi khi Phượng Thương động tới, Phượng Kiêu lại lập tức bĩu môi muốn khóc.
Thái độ của Phượng Kiêu đối với bọn hắn hoàn toàn bất đồng, khiến cho trong lòng Hoàn Nhan Khang hơi bị thỏa mãn. Phượng Thương luôn hơn hắn về mọi mặt, nhưng hết lần này đến lần khác đứa bé này lại nghe theo hắn, thấy thúc thúc hắn đây còn mừng hơn thấy Phượng Thương, khiến Hoàn Nhan Khang vô cùng đắc ý, hắn thậm chí còn trêu Phượng Thương, bảo dung mạo Phượng Thương quá sức dọa người, cho nên mới khiến tiểu bằng hữu bị dọa sợ.
“Chất tử ngoan, thúc thúc bế ngươi đến tiền thính* nha! Bên kia rất nhiều kẻ có tiền, đến lúc đó chúng ta “làm thịt” họ một chầu, cháu thấy có được hay không?” (*phòng trước, nhà trước)
Hoàn Nhan Khang tiếp tục trêu đùa Phượng Kiêu, còn Phượng Kiêu cứ như hiểu ý của hắn, lần nữa “a” một tiếng.
“Tốt tốt tốt! Thúc thúc dẫn cháu đi! Tẩu tử, ta bế Phượng Kiêu lên tiền thính trước nha!”
“Ừm, ngươi đi trước đi!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu.
Hoàn Nhan Khang ra ngoài, Tô Mi cũng đi theo: “Này, chàng cẩn thận một chút, đừng để đầu tiểu thái tử bị đụng đâu đó!”
“Đã biết! Yên tâm đi!”
Đợi Tô Mi trở về, Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt đều mỉm mỉm cười cười, nhìn chằm chằm Tô Mi, khiến cho nàng quẫn bách một hồi: “Hai người nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có dính gì sao?”
“Tô Mi, ngươi định khi nào gả cho A Khang thế? Ngươi xem, A Khang thích con nít đến vậy! Nếu như hai người có con của mình, A Khang nhất định sẽ trở thành một người cha tốt, ắt sẽ vô cùng yêu thương hài tử đấy!”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy khiến cho tim Tô Mi đập thình thịch: “Tiểu thư, ta nghĩ, hay là đợi sau khi đi Nam Phượng về rồi hẵng nói. Vẫn nên đợi giải xong cổ độc trên người tiểu thế tử, người cùng Vương gia yên lòng. Ta cũng có thể an tâm xuất giá!”
Hóa ra Tô Mi đợi là đợi cái này, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm: “Tô Mi ngốc, hai chuyện này không liên quan gì a! A Khang đã đợi ngươi lâu như vậy, nếu ngươi không gả, hắn có thể sẽ bị cô nương khác bắt cóc mất đấy!”
“Hắn dám!” Tô Mi trừng mắt, nghe được tiếng cười, mới phát giác ra rằng Mộ Dung Thất Thất đang trêu mình: “Tiểu thư!” Tô Mi dậm chân: “Ta không để ý đến các ngươi nữa!”
Tô Mi xấu hổ đỏ mặt, Mộ Dung Thất Thất đã thu thập thỏa đáng, dẫn theo Tố Nguyệt rời khỏi Thính Tùng lâu.
Hoàn Nhan Khang vừa trêu chọc Phượng Kiêu, vừa tiến về phía trước, trên khúc rẽ của hành lang dài, xuất hiện một tỳ nữ trong vương phủ.
“Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Tỳ nữ vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi!” Hoàn Nhan Khang ngẩng đầu, khẽ liếc mắt, ôm Phượng Kiêu chuẩn bị đi tiếp, không ngờ tỳ nữ lại đứng lên, cười cười nói: “Vương gia chúng ta sai nô tài đến xem Vương phi cùng Tiểu thế tử chuẩn bị tốt chưa, những khách nhân trên tiền thính đều đang đợi xem Tiểu thế tử kìa!”
“Lập tức tới ngay a!” Tỳ nữ vươn tay, muốn tiếp nhận hài tử trong ngực Hoàn Nhan Khang, lại bị Hoàn Nhan Khang trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, bổn vương tự mình ôm là được rồi!”
Khi Hoàn Nhan Khang thốt ra lời này, ánh mắt tỳ nữ thoáng trầm xuống, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài.
Hoàn Nhan Khang tiến về phía trước, tỳ nữ đi theo sau, đợi đến lúc không có ai, tỳ nữ rút ra một con dao găm từ tay áo, vừa định đâm vào lưng Hoàn Nhan Khang, bỗng dưng truyền đến một giọng nói: “Vương gia, chờ ta một chút—-”
Tỳ nữ vội vàng giấu dao găm vào trong tay áo.
Nghe thấy giọng nói của Tô Mi, Hoàn Nhan Khang dừng lại đợi nàng, hai người thân mật đã thành thói quen, không chút để ý rằng bên cạnh còn có một tỳ nữ. Đợi đến khi Tô Mi đến trước mặt, Hoàn Nhan Khang vươn tay vén tóc rối của nàng ra sau tai: “Chậm một chút không được à? Ta sẽ không chạy mất, nàng vội vã đến không kịp thở làm chi?”
“Đâu có!” Tô Mi nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh Hoàn Nhan Khang, nghĩ tới lời lúc nãy của Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi trầm mặt xuống: “Ngươi là nha đầu ở đâu. Tại sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi?”
“Nô tỳ là gia sinh nô* trong vương phủ, chỉ là vương phủ nhiều người, cô nương làm sao có thể nhớ được nô tỳ này!” Tỳ nữ hơi cúi đầu, nói chuyện không kiêu, không nịnh. (*tạm hiểu là có cha mẹ làm nô tài trong vương phủ, đến đời con cũng vậy)
“Thật sao?”
Tô Mi đi vòng quanh tỳ nữ một vòng, không thấy có điểm nào lạ. Tuy tỳ nữ trong Vương phủ không nhiều, nhưng phần lớn thời gian nàng đều sinh hoạt ở Thính Tùng lâu cùng Mộ Dung Thất Thất, đối với người trong Vương phủ, đúng thật là nàng không biết rõ lắm, chuyện này nếu hỏi Tố Nguyệt, nàng ấy còn có thể biết, có điều hiện tại Tố Nguyệt lại không có ở đây.
“Ngươi không có việc gì làm sao? Người khác đều đang bận, ngươi sao còn có thời gian rảnh rỗi lúc này?” Khi nói lời này, Tô Mi nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Khang. Nha đầu trước mắt có nhan sắc khá được, mới vừa rồi còn sóng vai bước đi với Hoàn Nhan Khang, càng nghĩ càng thấy có ẩn tình trong chuyện này.
Lời nói của Tô Mi lộ ra vị chua khiến cho Hoàn Nhan Khang nghe thấy mà cao hứng. Trước kia hắn từng cầu hôn Tô Mi rất nhiều lần, đều bị Tô Mi uyển chuyển cự tuyệt, thế nên Hoàn Nhan Khang có chút bị đả kích, có điều hiện tại thấy Tô Mi vì một tỳ nữ nho nhỏ mà lại đột nhiên ăn dấm chua, khiến cho tâm tình của Hoàn Nhan Khang lập tức tốt lên.
“Là Vương gia chúng ta sai nô tỳ đến xem Vương phi cùng tiểu thế tử chuẩn bị xong chưa, còn sai nô tỳ bế tiểu thế tử qua đó.”
Tháp Cát Cổ Lệ ngụy trang thành tỳ nữ, nắm chặt tay thành quyền, nàng không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang lại yêu thích tiểu thế tử đến mức không nỡ buông tay, cũng không nghĩ tới trên đường đột nhiên nhảy ra Tô Mi.
Trước kia, là Hoàn Nhan Khang cùng Như Ý- hộ vệ của Phượng Thương, mang theo binh mã đánh quân nàng thành hoa rơi nước chảy, còn giết đệ đệ của nàng. Ngay lúc vừa rồi, khi Hoàn Nhan Khang đi phía trước, Tháp Cát Cổ Lệ suýt chút nữa đã giết được “kẻ thù”. Không nghĩ nàng vừa mới rút dao ra, Tô Mi lại chạy tới, thật quá không đúng lúc.
Nhưng bây giờ nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang, nàng đoán rằng quan hệ của hai người ắt hẳn không bình thường, xem ra, Tô Mi có lẽ là tỷ muội kết nghĩa của Mộ Dung Thất Thất, là người có hôn ước với Hoàn Nhan Khang.
Thừa dịp bên cạnh không có người, phu nhân kéo thi thể của Tiểu Phương vào nhà vệ sinh, cẩn thận bỏ nàng vào trong thùng phân. Sau khi dìm khuôn mặt Tiểu Phương vào trong nước phân xong, phu nhân cười lạnh lùng, quay người ra nhà vệ sinh.
Vừa rồi đi trên đường, nàng hỏi thăm rất nhiều chuyện về pt và Mộ Dung Thất Thất, ví dụ như hai người ở nơi nào, bên người có ai hầu hạ…tất cả đều moi ra từ miệng Tiểu Phương, hiện tại, nàng ăn mặc dựa theo quy tắc của tỳ nữ mà Tiểu Phương nói, đi về phía Thính Tùng lâu.
Thính Tùng lâu, Tô Mi mặc y phục giúp Phượng Kiêu, Tố Nguyệt lại giúp Mộ Dung Thất Thất mặc y phục.
“Hôm nay tiểu thư thật đẹp!” Tô Mi nhìn hình ảnh của Mộ Dung Thất Thất trong gương mà cảm thán. Mộ Dung Thất Thất vốn là tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, hiện tại bởi vì sinh con, nhiều thêm một phần mị lực của sự thành thục, khiến cho nàng càng thêm mê người.
Thân hình của nữ nhân bình thường sau khi sinh sẽ bị biến dạng, trở nên mập mạp, thế nhưng do Mộ Dung Thất Thất một mực kiên trì cho con bú, cộng thêm việc thức ăn nàng dùng đều dựa theo thực đơn hợp lý, đủ dinh dưỡng do nàng sắp xếp. Tuy sau khi nàng xuống giường vẫn luôn không rời khỏi phòng, nhưng mỗi ngày đều kiên trì vận động một lát, cho nên dáng người đã khôi phục được bảy tám phần.
Tố Nguyệt chọn cho Mộ Dung Thất Thất một bộ áo đỏ, viền tơ vàng, chỉ bạc thành hình hoa sen, đồ trang sức thì chọn hoàng kim làm chủ, bảo thạch đặc biệt làm phụ, không nhiều, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, tất cả đều là sản phẩm của Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường.
Trong mắt Mộ Dung Thất Thất, sinh con là một chuyện lỗ vốn, thế nên phải mau mau bù lại số tiền lỗ này. Hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều quan lại quyền quý dẫn theo phu nhân cùng đến Nhiếp Chính Vương phủ, đợi lát nữa, nàng phải khoe với đám phu nhân triều đình phục sức của mình, tin chắc tất cả những nữ nhân ấy sẽ động tâm, đến lúc đó nàng có thể thu về một khoảng hời lớn!
“Tiểu thư, người xem tiểu thế tử này! Có phải rất đáng yêu hay không?” Tô Mi ôm Phượng Kiêu đã được sửa soạn tốt đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hôm nay là lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, Tô Mi cũng chọn màu đỏ xuyên suốt trang phục của Phượng Kiêu. Màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn cùng đôi mắt màu tím của bé, quả thực trông đáng yêu y như một tiểu thiên sứ.
“Hôm nay tiểu thế tử rất nghe lời, không khóc không nháo!” Tố Nguyệt hết sức yêu thích Phượng Kiêu, nàng chưa từng nhìn thấy hài tử nào hấp dẫn như Phượng Kiêu. Thấy Tố Nguyệt như vậy, Tô Mi che miệng cười cười: “Ngươi yêu thích, vậy sinh một đứa với Nạp Lan tiên sinh đi! Đến lúc đó có thể để con ngươi làm bạn cùng tiểu thế tử, thật tốt!”
Bị Tô Mi trêu chọc, Tố Nguyệt đỏ mặt: “Phi! Lớn như thế rồi mà cũng không biết thẹn thùng! Ta thấy a, hay là bảo Tiêu Dao Vương nên mau chóng cưới ngươi thì tốt, ngươi thanh thản, ổn định làm phi của vương, sau lại sinh một tiểu thế tử, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, ta còn phải gọi ngươi một tiếng Vương phi nương nương! Tiểu thư, người nói có đúng không?”
Tố Nguyệt nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất hiện tại đã cười đến không kiềm được. Hai nha đầu này luôn ngươi tới ta lên, thích thì trêu nhau vài câu, bình thường đều là Tố Nguyệt nhường Tô Mi, hôm nay Tố Nguyệt cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
“Tố Nguyệt, ngươi trêu ta! Tiểu thư, sao người lại cười ta?” Tô Mi cắn môi, mặt đỏ đến bốc cháy, Từ sau khi Hoàn Nhan Khang hồi kinh, mỗi ngày đều chạy đến vương phủ, nói rằng đến thăm tiểu chất tử, kỳ thật lại mang theo ý khác, hắn tới chỉ để thăm mỹ nhân a. (*cháu trai nhỏ)
“Ta cảm thấy Tố Nguyệt nói rất đúng nha! Ta rất ủng hộ nàng! Đến lúc đó, ta phải gọi ngươi là đệ muội rồi!”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy khiến mặt Tô Mi đỏ đến véo ra máu. Nàng không biết nên làm gì với Mộ Dung Thất Thất, đành thò tay gãi eo thon của Tố Nguyệt: “Đều do ngươi! Dạy hư tiểu thư rồi, hiện tại đến tiểu thư cũng cười ta!”
“Ha ha ha…” Tố Nguyệt sợ nhất là ngứa, hiện tại Tô Mi làm vậy, khiến cho nàng chỉ biết giơ tay đầu hàng: “Tô Mi tốt bụng, ngươi tha cho ta đi! Vương phi tốt bụng, ngươi bỏ qua cho tiểu nhân đi!”
“Ngươi còn nói!” Tô Mi ra tay quá nặng, không ngừng nghỉ khiến cho Tố Nguyệt xụi lơ một bên, cười đến khi suýt chút nữa thì sốc hông, nàng mới dừng lại.
“Đúng là trêu người không nên trêu mà!” Tố Nguyệt cười, xoa eo của mình: “Xem ra cũng chỉ có Tiêu Dao Vương mới có thể trấn áp ngươi mà!”
“Ai đang gọi ta vậy?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Tố Nguyệt vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó Hoàn Nhan Khang xuất hiện ở cửa ra vào: “Tẩu tử, biểu ca bảo ta đến nhìn xem, hỏi người cùng tiểu chất tử khi nào có thể qua đó, các khách nhân đều đến gần đủ rồi!”
“Lập tức sẽ tới!” Mộ Dung Thất Thất lần nữa soi gương, kiểm tra xem thử mình đã ăn diện ổn chưa, Hoàn Nhan Khang bế Phượng Kiêu lên: “Chất tử ngoan, nhớ thúc thúc không?”
“A…” Phượng Kiêu phun bọt bong bóng, mắt mở to nhìn Hoàn Nhan Khang.
“Ơ, nói như vậy là cháy nhớ ta hả? Thực nghe lời nha!” Đối với đứa cháu trai này, Hoàn Nhan Khang hết mực yêu thích. Không chỉ vì tướng mạo đáng yêu của Phượng Kiêu mà còn bởi đứa bé này còn đặc biệt hợp ý vơi shắn. Chẳng biết tại sao, mỗi lần hắn đùa với Phượng Kiêu, Phượng Kiêu luôn nghe lời đến lạ, không khó không nháo, thế mà mỗi khi Phượng Thương động tới, Phượng Kiêu lại lập tức bĩu môi muốn khóc.
Thái độ của Phượng Kiêu đối với bọn hắn hoàn toàn bất đồng, khiến cho trong lòng Hoàn Nhan Khang hơi bị thỏa mãn. Phượng Thương luôn hơn hắn về mọi mặt, nhưng hết lần này đến lần khác đứa bé này lại nghe theo hắn, thấy thúc thúc hắn đây còn mừng hơn thấy Phượng Thương, khiến Hoàn Nhan Khang vô cùng đắc ý, hắn thậm chí còn trêu Phượng Thương, bảo dung mạo Phượng Thương quá sức dọa người, cho nên mới khiến tiểu bằng hữu bị dọa sợ.
“Chất tử ngoan, thúc thúc bế ngươi đến tiền thính* nha! Bên kia rất nhiều kẻ có tiền, đến lúc đó chúng ta “làm thịt” họ một chầu, cháu thấy có được hay không?” (*phòng trước, nhà trước)
Hoàn Nhan Khang tiếp tục trêu đùa Phượng Kiêu, còn Phượng Kiêu cứ như hiểu ý của hắn, lần nữa “a” một tiếng.
“Tốt tốt tốt! Thúc thúc dẫn cháu đi! Tẩu tử, ta bế Phượng Kiêu lên tiền thính trước nha!”
“Ừm, ngươi đi trước đi!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu.
Hoàn Nhan Khang ra ngoài, Tô Mi cũng đi theo: “Này, chàng cẩn thận một chút, đừng để đầu tiểu thái tử bị đụng đâu đó!”
“Đã biết! Yên tâm đi!”
Đợi Tô Mi trở về, Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt đều mỉm mỉm cười cười, nhìn chằm chằm Tô Mi, khiến cho nàng quẫn bách một hồi: “Hai người nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có dính gì sao?”
“Tô Mi, ngươi định khi nào gả cho A Khang thế? Ngươi xem, A Khang thích con nít đến vậy! Nếu như hai người có con của mình, A Khang nhất định sẽ trở thành một người cha tốt, ắt sẽ vô cùng yêu thương hài tử đấy!”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy khiến cho tim Tô Mi đập thình thịch: “Tiểu thư, ta nghĩ, hay là đợi sau khi đi Nam Phượng về rồi hẵng nói. Vẫn nên đợi giải xong cổ độc trên người tiểu thế tử, người cùng Vương gia yên lòng. Ta cũng có thể an tâm xuất giá!”
Hóa ra Tô Mi đợi là đợi cái này, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm: “Tô Mi ngốc, hai chuyện này không liên quan gì a! A Khang đã đợi ngươi lâu như vậy, nếu ngươi không gả, hắn có thể sẽ bị cô nương khác bắt cóc mất đấy!”
“Hắn dám!” Tô Mi trừng mắt, nghe được tiếng cười, mới phát giác ra rằng Mộ Dung Thất Thất đang trêu mình: “Tiểu thư!” Tô Mi dậm chân: “Ta không để ý đến các ngươi nữa!”
Tô Mi xấu hổ đỏ mặt, Mộ Dung Thất Thất đã thu thập thỏa đáng, dẫn theo Tố Nguyệt rời khỏi Thính Tùng lâu.
Hoàn Nhan Khang vừa trêu chọc Phượng Kiêu, vừa tiến về phía trước, trên khúc rẽ của hành lang dài, xuất hiện một tỳ nữ trong vương phủ.
“Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Tỳ nữ vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi!” Hoàn Nhan Khang ngẩng đầu, khẽ liếc mắt, ôm Phượng Kiêu chuẩn bị đi tiếp, không ngờ tỳ nữ lại đứng lên, cười cười nói: “Vương gia chúng ta sai nô tài đến xem Vương phi cùng Tiểu thế tử chuẩn bị tốt chưa, những khách nhân trên tiền thính đều đang đợi xem Tiểu thế tử kìa!”
“Lập tức tới ngay a!” Tỳ nữ vươn tay, muốn tiếp nhận hài tử trong ngực Hoàn Nhan Khang, lại bị Hoàn Nhan Khang trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, bổn vương tự mình ôm là được rồi!”
Khi Hoàn Nhan Khang thốt ra lời này, ánh mắt tỳ nữ thoáng trầm xuống, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài.
Hoàn Nhan Khang tiến về phía trước, tỳ nữ đi theo sau, đợi đến lúc không có ai, tỳ nữ rút ra một con dao găm từ tay áo, vừa định đâm vào lưng Hoàn Nhan Khang, bỗng dưng truyền đến một giọng nói: “Vương gia, chờ ta một chút—-”
Tỳ nữ vội vàng giấu dao găm vào trong tay áo.
Nghe thấy giọng nói của Tô Mi, Hoàn Nhan Khang dừng lại đợi nàng, hai người thân mật đã thành thói quen, không chút để ý rằng bên cạnh còn có một tỳ nữ. Đợi đến khi Tô Mi đến trước mặt, Hoàn Nhan Khang vươn tay vén tóc rối của nàng ra sau tai: “Chậm một chút không được à? Ta sẽ không chạy mất, nàng vội vã đến không kịp thở làm chi?”
“Đâu có!” Tô Mi nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh Hoàn Nhan Khang, nghĩ tới lời lúc nãy của Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi trầm mặt xuống: “Ngươi là nha đầu ở đâu. Tại sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi?”
“Nô tỳ là gia sinh nô* trong vương phủ, chỉ là vương phủ nhiều người, cô nương làm sao có thể nhớ được nô tỳ này!” Tỳ nữ hơi cúi đầu, nói chuyện không kiêu, không nịnh. (*tạm hiểu là có cha mẹ làm nô tài trong vương phủ, đến đời con cũng vậy)
“Thật sao?”
Tô Mi đi vòng quanh tỳ nữ một vòng, không thấy có điểm nào lạ. Tuy tỳ nữ trong Vương phủ không nhiều, nhưng phần lớn thời gian nàng đều sinh hoạt ở Thính Tùng lâu cùng Mộ Dung Thất Thất, đối với người trong Vương phủ, đúng thật là nàng không biết rõ lắm, chuyện này nếu hỏi Tố Nguyệt, nàng ấy còn có thể biết, có điều hiện tại Tố Nguyệt lại không có ở đây.
“Ngươi không có việc gì làm sao? Người khác đều đang bận, ngươi sao còn có thời gian rảnh rỗi lúc này?” Khi nói lời này, Tô Mi nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Khang. Nha đầu trước mắt có nhan sắc khá được, mới vừa rồi còn sóng vai bước đi với Hoàn Nhan Khang, càng nghĩ càng thấy có ẩn tình trong chuyện này.
Lời nói của Tô Mi lộ ra vị chua khiến cho Hoàn Nhan Khang nghe thấy mà cao hứng. Trước kia hắn từng cầu hôn Tô Mi rất nhiều lần, đều bị Tô Mi uyển chuyển cự tuyệt, thế nên Hoàn Nhan Khang có chút bị đả kích, có điều hiện tại thấy Tô Mi vì một tỳ nữ nho nhỏ mà lại đột nhiên ăn dấm chua, khiến cho tâm tình của Hoàn Nhan Khang lập tức tốt lên.
“Là Vương gia chúng ta sai nô tỳ đến xem Vương phi cùng tiểu thế tử chuẩn bị xong chưa, còn sai nô tỳ bế tiểu thế tử qua đó.”
Tháp Cát Cổ Lệ ngụy trang thành tỳ nữ, nắm chặt tay thành quyền, nàng không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang lại yêu thích tiểu thế tử đến mức không nỡ buông tay, cũng không nghĩ tới trên đường đột nhiên nhảy ra Tô Mi.
Trước kia, là Hoàn Nhan Khang cùng Như Ý- hộ vệ của Phượng Thương, mang theo binh mã đánh quân nàng thành hoa rơi nước chảy, còn giết đệ đệ của nàng. Ngay lúc vừa rồi, khi Hoàn Nhan Khang đi phía trước, Tháp Cát Cổ Lệ suýt chút nữa đã giết được “kẻ thù”. Không nghĩ nàng vừa mới rút dao ra, Tô Mi lại chạy tới, thật quá không đúng lúc.
Nhưng bây giờ nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang, nàng đoán rằng quan hệ của hai người ắt hẳn không bình thường, xem ra, Tô Mi có lẽ là tỷ muội kết nghĩa của Mộ Dung Thất Thất, là người có hôn ước với Hoàn Nhan Khang.
/150
|