Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 121 - Phượng Tà Trở Về

/150


Minh Nguyệt thịnh là người thông minh, làm sao lại không biết nguyên nhân bên trong của việc này! Nhưng mà hắn trực tiếp đáp ứng như vậy, Mộ Dung Thất Thất không biết nên cảm tạ người nam nhân trước mắt này như thế nào, chỉ có thể nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng: “Minh Nguyệt, cám ơn ngươi!” “Nàng đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy!” Nhìn ra ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh lười biếng cười, khóe miệng nhếch lên: “Ta chẳng qua muốn báo thù rửa hận, ta muốn trả lại nỗi sỉ nhục mà ta đã nhận cho Tây Kỳ Quốc thôi! Hơn nữa, ngộ nhỡ ta khoanh tay đứng nhìn, Bắc Chu quốc bị ba nước chia cắt, vậy kế tiếp hẳn là bọn họ sẽ nhắm vào Nam Phượng Quốc, ta đây chỉ phòng ngừa chu đáo, lo lắng cho tương lai của mình.”

Minh Nguyệt thịnh nói một câu này, phủi sạch tâm ý của nàng không còn một mảnh, hắn lấy cớ như vậy, Mộ Dung Thất Thất làm sao lại không hiểu, chẳng qua có một vài việc không cần nói quá rõ ràng, cứ như vậy đi!

“Vô luận như thế nào, ta nợ ngươi một nhân tình, về sau ngươi có cần cái gì, cứ việc mở miệng!”

“Hiện tại ta đây có thể mở miệng chứ?” Minh Nguyệt Thịnh tiến tới gần phía trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Dung Thất Thất, “Có thể tặng cho ta hài tử đầu tiên của nàng hay không? Ý của ta là, để cho nó nhận ta lằm nghĩa phụ. Ta vô cùng yêu thích tiểu hài tử!”

“Được!” Mộ Dung Thất Thất không hề nghĩ ngợi, đáp ứng yêu cầu của Minh Nguyệt Thịnh.

Nghe xong lời này, Minh Nguyệt Thịnh ngược lại cảm tạ Mộ Dung Thất Thất: “Cám ơn!”

Bên này Mộ Dung Thất Thất cùng Minh Nguyệt Thịnh đạt thành hiệp nghị về việc xuất binh của Nam Phượng Quốc,bên kia, Di Sa vô cùng tức giận.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì lí do gì mà Đông Lỗ quốc đột nhiên xuất binh?”

Sau khi biết được Đông Lỗ, Tây Kỳ cùng Nữ Chân tộc ba phía đồng loạt xuất binh, Di Sa vô cùng có cảm giác như bị lường gạt. Đông Lỗ quốc xuất binh? Ai cho họ cái gan đó? Nếu như thật sự là xuất binh, Đông Lỗ quốc nhất định xin giúp đỡ của Bồng Lai đảo, nhưng mà hắn ở đây lại không nhận được chút tin tức nào về việc này, vậy người nào tự chủ trương giúp đỡ Đông Lỗ Quốc?

Già Lam lúc này cũng cau mày, đây là lần đầu tiên hắn đến phòng của Di Sa sau khi xảy ra mâu thuẫn giữa hai người, Đông Lỗ Qước xuất binh, thật sự là làm cho người khác bất ngờ.

Đông Lỗ quốc xưa nay luôn dĩ hòa vi quý*, có việc gì đều lựa chọn nhẫn nại, bình thường mềm mại giống như một quả hồng, lần này thế mà lại có dũng khí như vậy, rốt cuộc là vì duyên cớ nào? Vì muốn báo thù cho Hạ Vân Tích? Hạ Tiến bình thường vốn yếu đuối, cho dù có sủng ái Hạ Vân Tích đến cỡ nào, cũng sẽ không vì Hạ Vân Tích mà đi đắc tội Bắc Chu quốc- nước đứng đầu trong bốn nước, lại càng không có cái gan này. Vậy suy cho cùng, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? (*1 quan niệm của đạo nho, tạm hiểu là:”Hãy lấy sự hòa hợp với nhau làm trọng” )

“Hạ Tuyết, vẫn không có tin tức truyền đến từ Đông Lỗ Quốc?”

“Công tử, vẫn không có.” Hạ Tuyết lắc đầu. Theo lý thường mà nói, việc Đông Lỗ Quốc xuất binh, đệ tử Bồng Lai đảo tại Đông Lỗ Quốc nhất định phải truyền tin đến đây, nhưng mà đến khi chiến tranh đã bùng nổ, bọn họ vẫn chưa nhận được tin báo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Ta đã biết.”

Trầm mặc một hồi lâu, Di Sa u u mở miệng, “Nhất định là do Độ Nhất giở trò quỷ!”

Độ Nhất, nhị đệ tử của Thái Hư chân nhân ở Bồng Lai đảo, từ trước đến nay vốn bất hòa với Di Sa, từ nhỏ đã thích cùng Di Sa phân tài cao thấp, vô cùng bất mãn đối với việc để Di Sa tiếp quản Bồng Lai Đảo.

“Lần này, Đông Lỗ Quốc dám xuất binh, nhất định là do Độ Nhất giật dây!”

“Đại sư huynh, có nên ngăn cản bọn họ hay không?” Nghĩ đến từng việc từ trước đến nay Độ Nhất luôn đối nghịch với Di Sa, Già Lam có vài phần tin tưởng với lời nói của Di Sa.

“Vô dụng thôi!” Di Sa lắc đầu, lộ ra một nụ cười ngây ngô: “Già Lam, ngươi vẫn không rõ sao! Chúng ta không thu được bất kỳ tin tức gì, nói rõ ra là đệ tử Bồng Lai ở Đông Lỗ Quốc hoặc là bị Độ Nhất mua chuộc, hoặc là bị Độ Nhất chế phục*,những gì chúng ta nói, Hạ Tiến nhất định sẽ không nghe.” (*bắt phục tùng)

Di Sa phân tích rất có đạo lý, Già Lam cũng tán thành lời nói của hắn:”Sư huynh, Độ Nhất luôn bất mãn đối với huynh, nếu hắn đã khống chế đệ tử, hơn nữa giật dây việc xuất binh của Đông Lỗ Quốc, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Đi về trước.”

“Ngăn cản Đông Lỗ Quốc xuất binh?”

“Không –” Di Sa lắc đầu.”Hạ Tiến không nghe lời, nhất định phải để cho hắn nếm chút khổ sở. Nghe lời Độ Nhất, để Di Sa ta ở chỗ nào? Nếu hắn quy phục Độ Nhất, vậy để cho hắn tổn thất một chút binh mã rồi hãy nói! Chờ hắn bị đánh bại, tự nhiên sẽ đến cầu ta!”

Nghe Di Sa nói muốn trở về Đông Lỗ Quốc, Hạ Tuyết vẫn người là cao hứng nhất .”Công tử, không tìm Y Liên tiểu thư sao?”

Nghe trong âm thanh của Hạ Tuyết lộ ra vui sướng, Di Sa liếc nàng một cái, làm Hạ Tuyết sợ tới mức cả kinh, vội vàng cúi đầu.”Bắc Chu bị địch tấn công ba phía, người nào còn có tâm tình làm chuyện khác….”

Ý nghĩa trong lời nói của Hạ Tuyệt là, hiện tại Bắc Chu Quốc nhất định sẽ chú ý đến việc đánh trận , hôn sự của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi khẳng định sẽ bị kéo dài vô thời hạn. Hắn còn rất nhiều cơ hội có thể thấy Tô Mi, hà tất vội vã vào lúc này ! Thừa nước đục thả câu là tốt, nhưng chẳng may không mò được cá, lại khiến một thân hôi tanh, vẫn là không tốt.

Hậu thuẫn của hắn là Bồng Lai đảo. Hiện tại Độ Nhất đoạt quyền của hắn, chính là muốn làm lung lay nền tảng của hắn. So với việc tìm kiếm Y Liên, ổn định nền tảng, bảo vệ lợi ích của mình mới là điều quan trọng nhất. Không có bối cảnh mạnh mẽ, dù hắn tìm được Y Liên, cũng không có năng lực làm cho nàng có thể hạnh phúc!

Lại nghe được tên “Y Liên” này, Già Lam nhịn không được hỏi ra miệng, “Di Sa, Y Liên là ai? Vì sao ngươi nhất quyết tìm được nàng? Chúng ta biết nàng sao? cho tới bây giờ ta nhớ rõ trên Bồng Lai đảo đều không có người nào tên là Y Liên.”

Vấn đề của Già Lam, Di Sa không trả lời, cũng không muốn trả lời, chỉ là cúi đầu xuống chơi đùa cùng các ngón tay, vẻ mặt trầm tư, giống như không nghe được câu hỏi của Già Lam. Thấy Di Sa cố ý trốn tránh vấn đề của mình, trong lòng Già Lam có chút khó chịu.

Vấn đề này, hắn đã hỏi qua nhiều lần, mỗi lần Di Sa đều chọn thái độ lạnh nhạt để né tránh. Trước kia Thất Trọng Tháp, Di Sa để cho nàng tham gia thi đấu cùng nữ nhân, chẳng lẽ hắn lần này tới Bắc Chu quốc, chính là vì Y Liên. Y Liên kia tới cùng là ai? Có thể làm cho Di Sa bỏ xuống chính sự quan trọng ở đảo ngàn dặm xa xôi, chạy tới đây?

Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Liên, Già Lam giống như rõ ràng được một chút. Nghĩ lại lần đầu tiên Di Sa nhìn thấy Mộ Dung Thanh Liên, khi hắn nói những lời này, còn tỏ ra hết sức yêu chiều nàng, sau cùng lại đối xử tàn nhẫn với nàng, Già Lam tựa hồ như tìm được chút manh mối quan trọng.

Mộ Dung Thanh Liên là tuyển thủ Thất Trọng Tháp, lúc đầu Di Sa đối xử với nàng như vậy, có phải do tưởng nàng là Y Liên hay không? Về sau lại muốn giết Mộ Dung Thanh Liên, chẳng lẽ là vì Di Sa biết rõ Mộ Dung Thanh Liên không phải là người hắn muốn tìm sao?

Già Lam càng nghĩ càng nhức đầu, Di Sa chưa bao giờ rời khỏi Bồng Lai Đảo, vậy từ lúc nào có thể biết được sự tồn tại của Y Liên? Nghe tên, có vẻ đó là một nữ nhân, chẳng lẽ vài năm nay hắn trở nên thay đổi là vì nữ nhân này sao?

Di Sa phải quay về vì chuyện của Đông Lỗ Quốc, một lát sau, người của Phật Sinh môn truyền gấp tin tức này cho Phượng Thương.

“Còn muốn chạy sao?” Phượng Thương nắm lấy tờ giấy trong tay, năm ngón tay nắm chặt, tờ giấy biến thành tro tàn, “Cho người đi theo! Cùng rời khỏi kinh thành, hành động theo lệnh của ta.”

Tuy chuyện chiến tranh đều làm cho người ta sứt đầu mẻ trán, nhưng người như Phượng Thương vẫn còn có thể quan tâm về vấn đề này. Lúc này nếu như Di Sa muốn rời khỏi, Phượng Thương tuyệt đối không cho phép. Để Di Sa chạy thoát, đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng.

Mộ Dung Thất Thất đã nói qua, Di Sa có thể là Liên Sinh, Liên Sinh là người đến từ một thế giới khác, đều giống như Mộ Dung Thất Thất, tiếp nhận mọi loại giáo dục, trong đó quan trọng nhất là giáo dục về quân sự. Nếu để cho Di Sa giúp đỡ Đông Lỗ Quốc, hơn nữa hiến kế sách cho Đông Lỗ Quốc, chiến tranh giữa Đông Lỗ Quốc cùng Bắc Chu Quốc, có thể trở nên vô cùng khó khăn.

Cho nên, vô luận là lý do cá nhân hay chính sự, nhưng vẫn phải nhìn từ góc độ chiến tranh mà lo lắng, Phượng Thương tuyệt đối không cho Di Sa rời khỏi nơi này. Người này, bất luận có phải là Liên Sinh hay không, cố ý nhắm vào Mộ Dung Thất Thất, hắn nhất định không hạ thủ lưu tình!

Bởi vì chiến sự bất ngờ, Phượng Thương vẫn liên tục ở lại trong cung,chờ cho đến đêm khuya ngày thứ ba mới quay trở về Thính Tùng lâu. Lúc về đến nhà, Mộ Dung Thất Thất đã sớm nằm ngủ. Sau khi rửa mặt, Phượng Thương ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay to vén tóc trên trán cho Mộ Dung Thất Thất, trong lòng cực kì thỏa mãn.

Vốn nhớ lại việc có thể tiếp tục sống bình an, hạnh phúc cùng nàng, không nghĩ tới ông trời có thể trêu đùa người như vậy. Chiến tranh bùng nổ, thiên hạ không còn thái bình, ít ngày nữa hắn phải xuất chinh ra chiến trường . Hi vọng có thể tốc chiến tốc thắng, hắn sẽ sớm trở về đoàn tụ cùng thê nhi.

“Chàng đã trở lại!” Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Phượng Thương, lập tức đứng dậy ôm lấy Phượng Thương, “Chàng như thế nào bây giờ mới trở về! Ta chờ chàng đã lâu !”

Chưa tỉnh ngủ, trong tiếng nói của Mộ Dung Thất Thất mang theo một chút mềm mại say ngủ, lại giống như một con mèo lười biếng, cả người đều đã dựa sát vào trong lòng ấm áp của Phượng Thương.

“Tương đối nhiều việc, cho nên ta về trễ!” mười ngón tay của Phượng Thương nhẹ nhàng mà mát xa cho Mộ Dung Thất Thất, “Cục cưng có ngoan hay không?”

“Ha ha, cục cưng còn nhỏ ! Hiện tại cục cưng chỉ nhỏ như thế, nơi nào lại không ngoan!”

“Cũng là –” Phượng Thương nhẹ cười, hắn đi theo Tấn Mặc đại khái là cũng hiểu biết quá trình phát triển của cục cưng, không giống như lúc trước mà lo lắng sợ hãi nữa. Kéo Mộ Dung Thất Thất vào, Phượng Thương lên giường, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng mà ngửi mùi hương thơm ngát giữa tóc của nàng.

“Nương tử, có khả năng ta phải xuất chinh.”

“Ừ…” Chuyện Phượng Thương nói, Mộ Dung Thất Thất đã đoán trước được. Xuất chinh là chuyện lớn như vậy, Phượng Thương nhất định sẽ chính mình xuất chinh , chẳng qua nàng không biết hắn sẽ đi đến chỗ nào.

“Chàng định đi đâu?”

“Ta đi Đông Lỗ, Như Ý đi Tây Kỳ, A Khang đến phương bắc. Như Ý đi theo bên cạnh ta đã lâu, bên Tây Kỳ quốc, ta ngược lại không lo lắng, hiện tại ta không yên lòng, là A Khang.”

Mộ Dung Thất Thất ghé vào trước ngực Phượng Thương, nghe tim của hắn đập.”A Khang cũng cần học hỏi kinh nghiệm, dù sao này giang sơn xã tắc là của bọn họ, chàng không thể giúp họ cả đời được!”

Lời của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương vô cùng đồng ý, hắn cũng nghĩ như vậy. Hoàn Nhan Khang là nhân tài, tin tưởng một thời gian sau, hắn nhất định sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Bắc Chu quốc. Bất luận sau khi Hoàn Nhan Khang trở thành hoàng đế, hay cả đời điều mang danh hiệu Tiêu Dao Vương, giang sơn này muốn ổn định vẫn cần chính bản thân hắn giữ gìn.

“Thương, ta có việc muốn nói cho chàng. Chàng sau khi nghe xong nên có thể điều chỉnh một chút cho thích hợp.”

Mộ Dung Thất Thất đem việc đạt thành hiệp nghị cùng Minh Nguyệt Thịnh nói lại toàn bộ cho Phượng Thương nghe, lúc nghe nói đến việc Mộ Dung Thất Thất thuyết phục được Minh Nguyệt Thịnh xuất binh tấn công Tây Kỳ, Phượng Thương nắm chặt lấy tay Mộ Dung Thất Thất.

“Thương, chàng thấy biện pháp của ta như thế nào? Như vậy, ít nhất ở phía tây, áp lực của chúng ta sẽ không còn lớn nữa, hóa giải vấn đề thiếu binh lực hiện tại.”

“Tốt! Rất tốt!” Từ lúc Phượng Thương nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đặt con cờ xuống ,hắn đã biết nữ nhân này rất có tài về việc sử dụng binh, tuy lúc chơi cờ, chẳng qua là đánh trận trên giấy, nhưng lần này đối mặt với thực tế chiến tranh, Mộ Dung Thất Thất còn có thể xử lý thoả đáng như vậy, làm cho Phượng Thương không thể không kinh diễm trước tài trí của nàng.

Hắn đang lo lắng binh lực nếu chia ra ba đường, sẽ làm giảm sức chiến đầu, lúc này có Minh Nguyệt Thịnh gia nhập cùng trợ giúp, áp lực từ Tây Kỳ Quốc đã giảm đi rất nhiều.

“Khanh khanh, nàng quả là ân nhân của ta!”

“Thương, ta giúp chàng một việc lớn, chàng nói xem cảm ơn ta như thế nào đây!” Mộ Dung Thất Thất chống cằm, nhìn chăm chú vào mắt phượng của Phượng Thương, lóe ra tia sáng yêu dã, trong mắt đều là trêu đùa, “Ta đây cũng không giúp không công a!”

“Khanh khanh nghĩ muốn như thế nào?”

Phượng Thương chắc chắn có thể đoán được suy nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, hắn đi đến Đông Lỗ Quốc, nàng nhất định muốn đi theo. Chẳng qua hiện tại nàng mang thai, chỉ sợ không thuận tiện.

” Tuy là ta nghĩ muốn đi theo chàng đến Đông Lỗ, nhưng mà hiện tại ta đang mang thai, hành động không tiện. Nếu như cùng đi với chàng, chàng nhất định sẽ chú ý đến thân thể của ta, làm chậm quá trình. Nếu quân tình khẩn cấp, đại quân chỉ cần tới trễ một ngày, chiến sĩ cùng dân chúng của chúng ta chết sẽ nhiều thêm nhiều nữa, cho nên, ta không thể cùng chàng đi đến Đông Lỗ Quốc.”

“Thương, chàng đi trước, ta sẽ chờ lúc sau dẫn người đi trợ giúp chàng. Nếu muốn thuận tiện mà nói, cho ta một cái lệnh bài, nói không chừng ta có thể thời khắc mấu chốt có thể giúp được chàng!”

Hóa ra, Mộ Dung Thất Thất yêu cầu việc này… Phượng Thương nghe xong lời nói của nàng, trong lòng vô cùng cảm động.”Ta chính là đang lo lắng nàng muốn cùng đi với ta, đang muốn khuyên nàng làm sao cho phải, không nghĩ tới khanh khanh nói những lời ta đang nghĩ . Nếu nàng ở nhà, ta cũng không yên tâm. Lệnh bài ta ngày mai đưa cho nàng, sau khi cùng đại quân xuất phát, nàng ở phía sau từ từ tới đây, đừng làm khó chính mình!”

Phượng Thương ủng hộ ý kiến của nàng , thật là “Phu xướng phụ tùy” làm cho nàng bất ngờ . Hắn không giống như những nam nhân khác đem chủ nghĩa nam nhân là lớn nhất, giữ nàng lại trong nhà, điểm ấy trái lại thể hiện hắn vô cùng tôn trọng nàng.

Giống như nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất vui vẻ, Phượng Thương điểm nhẹ vào mũi của nàng, “Nàng nha!Nếu ta nghĩ đến việc cho nàng ở lại mà chờ ta trở về, nàng sẽ nghe lời ta sao?”

“Sẽ không! Ta nhất định vụng trộm mà đi tìm chàng!”

“Cho nên nói, nàng như vậy càng làm cho ta lo lắng, không bằng ủng hộ nàng! Hơn nữa, nếu có nàng bên cạnh ta, mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, cũng giống như cho ta một liều thuốc an thần, khi đánh giặc ta càng có thêm động lực không phải sao!”

“Ta biết chàng là tốt nhất ! Thương, ta yêu chàng!” Mộ Dung Thất Thất chủ động dâng lên nụ hôn, tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước,lại làm cho trong lòng Phượng Thương như mở cờ trong bụng. Nhận thấy tâm tình của Phượng Thương đang rục rịch, Mộ Dung Thất Thất nhẹ cười, dụi đầu vào gáy của Phượng Thương , “Thương, chàng rất mẫn cảm nha.”

Bên tai truyền đến hơi nóng, làm cho máu huyết toàn thân Phượng Thương trở nên sôi sục , biết Mộ Dung Thất Thất cố ý , Phượng Thương ôm chặt lấy Mộ Dung Thất Thất đang dựa vào ngực mình, không cho Mộ Dung Thất Thất tiếp tục nhiễu loạn, “Nương tử, Tấn Mặc nói, ba tháng đầu không thể sinh hoạt vợ chồng , đối với cục cưng không tốt. Ta có thể chịu –”

Sau cùng ba chữ, hoàn toàn nghiến răng nghiến lợi nói ra , nghe được tâm tình Mộ Dung Thất Thất thật tốt, hai tay ôm lấy phượng thương, “Vẫn là Thương nhà chúng ta rất tốt! Hì hì, ngủ ngon!”

Bởi vì mang thai, Mộ Dung Thất Thất có chút thích ngủ, cộng thêm được Phượng Thương ôm ấp vô cùng ấm áp, Mộ Dung Thất Thất thoáng một chốc liền ngủ ta đi.

Phượng Thương đặt bàn tay lên trên bụng của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng lo lắng một hồi. Sau khi kết thúc chuyện phiền toái này, hắn nhất định phải bỏ chuyện Bắc Chu quốc sang một bên, mang theo Mộ Dung Thất Thất, rời bỏ chính sự, chỉ làm một đôi phu thê bình thường.

Sáng sớm hôm sau, lúc Phượng Thương thức dậy Mộ Dung Thất Thất còn đang say ngủ, sợ ầm ĩ đến ái thê, Phượng Thương mặc quần áo lại tử tế, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.

Vừa đi xuống dưới lầu các, quản gia Phượng Tề tới đây, thần bí như vậy nói, “Vương gia, có hai vị khách muốn gặp người!”

Rốt cuộc sáng sớm ai lại tìm mình ? Mang theo nghi vấn này, Phượng Thương đến thư phòng, cũng không nghĩ đến chỗ Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

“Phụ thân? Nương! Như thế nào lại là các người!” Phượng Thương kinh ngạc mà nghênh đón, “Các người không phải đang đi chu du khắp nơi sao? Như thế nào lại trở về! Lúc nào thì về đến đây?”

“Ta và phụ thân con đêm qua đã trở về , sợ quấy nhiễu các con, buổi sáng hôm nay mới đến tìm con. Thương nhi, có phải chiến tranh sắp xảy ra hay không ? Con khi nào thì bắt đầu đi?” Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhìn thấy Phượng Thương thật cao hứng, nhưng mà bởi vì xảy ra chiến tranh, trên mặt của Hoàn Nhan Minh Nguyệt có chút u sầu.

“Ta và phụ thân con biết Hoàn Nhan Liệt đã không có trở ngại gì , liền dự định trở về gặp các con. Không nghĩ tới trên đường nghe được chuyện về Đông Lỗ, Tây Kỳ cùng Nữ Chân tộc, chúng ta liền không ngừng thúc ngựa trở về gấp. Tình huống thế nào? Con không phải là tự mình xuất chinh chứ? Ài, tại sao có thể như vậy! Thất Thất có khoẻ không! Con bé có biết chuyện con phải xuất chinh hay không?”

Hoàn Nhan Minh Nguyệt đều giống như tất cả những người mẹ, tuy Phượng Thương chỉ là con nuôi, nhưng bà vẫn đối xử với hắn như một đứa con ruột. Năm đó Phượng Tà cũng là thường xuyên nam chinh bắc chiến, để nàng ở nhà mà trở nên lo sợ, hiện tại có chiến sự, Phượng Thương nhất định phải xuất chinh, thế Mộ Dung Thất Thất phải làm sao bây giờ?

“Minh Nguyệt, nàng trước nghỉ ngơi một chút, đừng làm khó Thương nhi.” Nhìn thấy thê tử khẩn trương như vậy, Phượng Tà ở một bên an ủi Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “Nàng để cho con từ từ nói!”

Phượng Tà nói như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới ngồi xuống, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, “Phụ thân con trước kia xuất chinh, ta ở nhà luôn luôn lo sợ. Không nghĩ tới bây giờ muốn đến lượt con cùng Thất Thất . . . . . .”

“Nương, con không có việc gì .” Biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt chán ghét chiến tranh, Phượng Thương vội vàng an ủi nàng, “Khanh khanh đã biết việc con muốn đi đến Đông Lỗ, nàng vô cùng thông cảm cho con, người cứ yên tâm đi!”

“Thật sự? Vậy là tốt rồi!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại đứng lên, “Thất Thất có ở đây không? Nương đi nhìn xem con bé! Đứa nhỏ này ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định là lo lắng cho con! Ta đi khuyên nhủ con bé, để con bé có thể nghĩ thông suốt!”

Hoàn Nhan Minh Nguyệt đứng dậy liền đi, Phượng Thương vội vàng ngăn cản nàng, “Nương, khanh khanh không có ở đây, người chờ một lúc có được hay không ạ? Hiện tại nàng rất buồn ngủ!”

“Rất buồn ngủ?” Nghe Phượng Thương nói xong, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ánh mắt không chớp nhìn hắn, “Con nói Thất Thất gần đây ngủ rất nhiều –”

Phượng Thương lúc này mới nhớ tới, việc Thất Thất mang thai, bọn họ còn chưa có báo tin cho nhạc phụ nhạc mẫu trước mắt đây. Tin tức tốt như vậy, vậy mà chưa tiết lộ cho hai người, thật sự là đáng chết!

“Nương, phụ thân, là như vậy, Thất Thất đang mang thai !”

“Cái gì? !” Lúc này đến lượt Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đồng thời kinh ngạc .

“Tà ca ca, ta, ta không nghe lầm chứ!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt âm thanh kích động đứng lên, nàng nắm tay của Phượng Tà, trong mắt đều là sự khó tin, “Tà ca ca, Thất Thất của chúng ta sắp làm nương rồi ! Chúng ta đã được làm ông ngoại bà ngoại rồi !”

“Nàng không có nghe sai! Thật không có nghe sai!” Phượng Tà cũng kích động đến không nói được, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất nhanh như vậy liền mang thai, thật sự là việc quá tốt!

“Thương nhi, thân thể của Thất Thất thế nào ? Cục cưng đã mấy tháng ? Có thấy thoải mái hay không ? Có bắt đầu nôn nghén hay không ? Con bé gần đây ăn cơm thế nào? Phụ nữ có thai phải ăn nhiều hoa quả tươi mới tốt! Phơi nắng nhiều một chút, không thể kén ăn! Đúng rồi, ta còn muốn chuẩn bị tiểu y phục cho tiểu ngoại tôn của ta! Một cái xích đu nhỏ, đồ chơi nữa những thứ này đều phải chuẩn bị! Ai nha, không biết là con trai hay con gái, cần phải làm cả hai bộ mới được! Các con đã bắt đầu nghĩ tên chưa. . . . . .”

Sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết Mộ Dung Thất Thất mang thai, liền trở nên kích động đến không nói được. Đối với nữ nhi này của nàng, nàng vô cùng áy náy. Tuy nói Mộ Dung Thất Thất là một miếng thịt từ người của nàng, nhưng mà từ nhỏ đến lớn Mộ Dung Thất Thất, năm đó nàng chưa làm bất cứ việc gì cho Mộ Dung Thất Thất, căn bản nàng không giống một người làm mẫu thân.

Hiện tại Mộ Dung Thất Thất có hài tử, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cảm thấy đây là trời ban ân cho họ. Ông trời đã nghe được sự áy náy của nàng, cho nên mang đứa nhỏ này đến. Nàng nhất định phải đem toàn bộ phần thua thiệt trước kia của Mộ Dung Thất Thất mà đặt hết trên người đứa nhỏ này!

Tâm tư của Hoàn Nhan Minh Nguyệt , Phượng Tà như thế nào lại không hiểu. Nàng cảm thấy được bản thân không có tư cách làm mẫu thân của con bé, thì hắn làm sao lại có thể có tư cách làm phụ thân. Tuy biểu hiện kích động của Phượng Tà không giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt thể hiện rõ ra như vậy, nhưng nội tâm của hắn cũng thật cao hứng.

Sau khi cao hứng thật lâu, Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, “Tà ca ca, chàng không phải có việc muốn nói cùng với Thương nhi sao! Các người tán gẫu đi! Ta đi đến lầu! Yên tâm, ta sẽ không ầm ĩ Thất Thất , ta qua đó nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ hay không thôi !”

Hoàn Nhan Minh Nguyệt vô cùng cao hứng đi đến lầu các, trong thư phòng chỉ còn lại có Phượng Tà cùng Phượng Thương. Phượng Tà đi đến bản đồ treo trên tường của Phượng Thương, biểu tình trở nên nặng nề mà đứng lên, “Thương nhi, ba phía bị địch tấn công như vậy, binh lực phân tán, muốn đánh một trận con nghĩ như thế nào?”

Tuy Phượng Thương lúc thiếu niên có danh hiệu là Chiến Thần, nhưng trước mặt Phượng Tà, Phượng Thương đối với người vô cùng tôn kính.

Thời thiếu niên của Phượng Tà liền nam chinh bắc chiến, trừ bỏ trận chiến Nhạn Đãng sơn, chưa từng trải qua thất bại, quả thực có thể nói chính là sự tồn tại của một vị thần. Hiện tại Phượng Tà nói như vậy, nhất định là người có đề nghị, Phượng Thương vội vàng đem đầu đuôi ngọn nghành kế hoạch tác chiến của chính mình nói cho nhạc phụ đại nhân.

“Sao? Hợp tác cùng Nam Phượng Quốc, là ý của Thất Thất sao ?”

Lúc nghe nói Mộ Dung Thất Thất cùng Minh Nguyệt Thịnh đạt thành hiệp nghị, Nam Phượng quốc sẽ nhanh chóng giúp đỡ xuất binh Đông Lỗ Quốc, Phượng Tà mò mẫm chòm râu nở nụ cười, “Ha ha ha! Một cách tốt! Hảo hảo! Hô hô! Thiên hạ chia thành hai , con bé có thể nói ra như vậy, thật không hổ là nữ nhi của Phượng Tà ta! Đủ cuồng vọng!”

Tiếng cười của Phượng Tà cao vút ở giữa mang theo khí phách hào hùng, sau khi cười xong, Phượng Tà xoay người nhìn Phượng Thương, “Thương nhi, nếu như con không chê bai ta, ta nguyện ý lãnh binh đi đến tây kỳ quốc, lão bằng hữu này. Năm đó, tuy ta đưa quyền lại cho người của mình, nhưng người bên ngoài đều tưởng rằng ta đã thua giữa mình với danh thủ của nước Tây Kỳ. Lời này, ta đã kìm nén lâu rồi !”

“Cách thức của Thất Thất rất tốt, chúng ta sẽ thu hút chủ lực của Tây Kỳ quốc , Nam Phượng quốc sẽ tấn công đánh bất ngờ, đến lúc đó đánh trước đánh sau, Tây Kỳ Quốc nhất định sẽ trở thành lịch sử ! Con nếu như tin ta, đưa ta mười vạn quân, đối với bên Tây kỳ quốc, con không cần lo lắng nữa,ổn định mà đối phó tốt với hai bên kia!”

Phượng Tà đồng ý tham gia, đối với Phượng Thương tin tức này là cực kỳ tốt. Phượng Tà dụng binh như thần, lại có nhiều kinh nghiệm thực chiến như vậy , có người giàu kinh nghiệm như Phượng Tà như vậy, chắc chắn Tây Kỳ Quốc có thể đi nhưng sẽ không trở về.

“Phụ thân, người trở về thật đúng thời điểm! Có người, phía sau con không còn vướng bận gì nữa!”

Phượng Thương không biết biểu đạt sự cảm tạ của mình như thế nào, nếu không có bất đắc dĩ, hắn sẽ không để Phượng Tà ra chiến trường, dù sao trên chiến trường biến hóa khó lường, đao kiếm không có mắt, vạn nhất Phượng Tà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, hắn phải đối mặt Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Thất Thất như thế nào. Nhưng mà hiện tại tình huống khẩn cấp, nếu không có người giàu kinh nghiệm như Phượng Tà như vậy, hắn thật đúng là không thể yên tâm.

“Rất nhiều năm đã không lên chiến trường , chỉ cần con tin tưởng ta đảm bảo mọi chuyện sẽ tốt lên!”

Nhắc tới chiến trường, tinh thần Phượng Tà khí thế mười phần, giống như lão hổ đang thức tỉnh, hận không thể hiện tại nhanh chóng xông lên chiến trường.

Phượng Thương vốn tính toán sau khi dẹp loạn được chuyện của Hoàn Nhan Liệt, liền để Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt trở lại, trả lại sự trong sạch cho hai người. Hiện tại, đúng lúc có cơ hội này.

Sau khi thương lượng cùng Phượng Tà, Phượng Thương sai người đi mời Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cùng bọn họ đi vào hoàng cung.

Văn võ bá quan đang lâm triều, lúc nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt , đều ngây dại ra. Ai vậy? Có phần tương tự giống với Vương Phi, sao có thể lại giống Minh Nguyệt Công Chúa như vậy! Lại nhìn thấy người bên cạnh Hoàn Nhan Minh Nguyệt, thu hút ánh nhìn của mọi người,người nào có thể giống như Phượng Tà như vậy, đây là có chuyện gì?

Đông Phương Lam được mời đến trên đại điện, hoàng thái hậu đang nén khóc, lúc đem chân tướng sự thật toàn bộ nói ra, tất cả triều đình đều sợ ngây người.

Vốn Phượng Tà không phải là thua trong tay người của Tây Kỳ Quốc, mà là có người bán đứng bọn họ! Vốn ở Nhạn Đãng sơn hai mươi vạn người bị chết oan, nếu không chính xác bọn họ đã có thể chiến thắng?

Hoàn Nhan Khang tuy biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà còn sống, nhưng lúc thấy hai người , hắn vẫn hoảng sợ . Không nghĩ rằng Phượng Tà là người vô cùng dũng mãnh như vậy, không nghĩ tới Hoàn Nhan Minh Nguyệt phong thái thực ra là như vậy –

“Đại tướng quân!” sau khi tất cả võ tướng nhìn thấy Phượng Tà, cũng nhịn không được tiến lên hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến Đại tướng quân!”

Phàm là những người giàu kinh nghiệm ứng chiến, đều là từ một tay của Phượng Tà nuôi dưỡng . Năm đó Phượng Tà chết thảm, rất nhiều người đều thương tâm không thôi, vẫn vì báo thù cho Phượng Tà, không nghĩ tới người cư nhiên còn sống, để những huynh đệ quen biết lâu như vậy thật sự rất cao hứng.

“Đại tướng quân, thật tốt quá! Người đã trở lại, mang chúng ta đi đánh giặc đi! Các huynh đệ đều muốn chiến đấu cùng Tây Kỳ Quốc một phen ! Không có Đại tướng quân, đánh giặc cũng không có ý nghĩa gì !”

Đối với tình hình thực tế ở biên giới, để Hoàn Nhan Khang hiểu rõ, như thế nào là lòng quân, như thế nào là linh hồn của quân đội, trong lòng lại càng hổ thẹn những chuyện mà Hoàn Nhan Liệt đã từng làm. Trong Bắc Chu quốc, Phượng Tà như là linh hồn của toàn quân. Nhìn xem những tướng quân đối với Phượng Tà là từ trong lòng phát ra sự sùng bái cùng tôn kính , Hoàn Nhan Khang có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của hai chữ “hồn quân”.

Phượng Tà xuất hiện, làm cho các quan văn võ đang lo lắng vì ba phía bị địch tấn công có khả nàng nào chiến thắng hay không, cũng kích động không thôi. Phượng Thương bất khả chiến bại, Phượng Tà lại càng bách chiến bách thắng. Có hai người này ở đây, lần này Bắc Chu quốc nhất định không thành vấn đề.

Vốn những người này vẫn không rõ ràng được chuyện vì cái gì mà Phượng Thương giết Hoàn Nhan Liệt, lại không đăng cơ làm hoàng đế, lúc này nhìn ra được một chút đạo lý.

Chuyện Hoàn Nhan Liệt, khẳng định là do Phượng Thương động tay động chân, hắn là vì báo thù cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt và Phượng Tà. Về phần tại sao Phượng Thương không tự lập làm hoàng đế, nói vậy là bởi vì Phượng Tà chỉ bảo. Sự trung thành của Phượng Tà, mọi người ai cũng đều biết . Người sai nhất định là Hoàn Nhan Liệt, người sẽ không thương tổn đến người vô tội. Hiện tại nhìn thấy Phượng Tà, như đưa cho những vị quan viên một liều thuốc an thần, một mặt là không lo lắng vì chiến sự nữa, càng không lo lắng Phượng Thương sẽ mưu triều soán vị.

Tin tức Phượng Tà trở về, giống như hổ mọc thêm cánh, không bao lâu liền truyền khắp Yên kinh thành. Nghe nói Phượng Tà không chết, dân chúng đều cao hứng không thôi. Những người lớn tuổi một chút đều nhớ rõ Phượng Tà Đại tướng quân oai hùng dũng mãnh phi thường, hiện tại Phượng Tà lại không chết, lại còn trở về kinh thành, tin tức này làm cho dân chúng trở nên hưng phấn không thôi. Những người này vốn lo lắng vì chiến tranh, giờ phút này giống như thấy được ánh sáng ban mai của thắng lợi . Có Phượng Tà cùng Phượng Thương ở đây, Bắc Chu quốc nhất định không có việc gì!


/150

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status