Trúc tiêu bên miệng Minh Nguyệt Thịnh, giống như có sinh mệnh, cổ phổ* kia có chút giống với âm thanh vọng về từ cõi xưa, ngân nga, chậm rãi, tựa như lời lời tâm tình dịu dàng…..(*bản nhạc viết cho cổ độc) “Cô cô ——” không đầy một lát, mọi người chợt nghe thấy một âm thanh kỳ quái.
Hoàn Nhan Liệt bị chế trụ, trong lòng dâng lên một cỗ ghê tởm, một sinh vật lông lá ấm nóng, xuất hiện trong bụng hắn, sinh vật đáng sợ kia, chui từ dạ dày của hắn từ từ đi lên tới cổ họng.
Đến gần khoảng khoang miệng, Hoàn Nhan Liệt thậm chí có thể cảm nhận được rõ, mẫu cổ kia có một ít chân, chạm vào cổ họng của hắn, như một cây cọ nhỏ, nhẹ nhàng quét qua, lại giống như hút phải cây bồ công anh vào khí quản, ngứa đến ghê tởm.
“Ọe——” Tuy rằng không thể cử động, Hoàn Nhan Liệt vẫn khó có thể áp chế cảm giác buồn nôn. Hắn nôn rồi lại nôn, hòng nhổ mẫu cổ ra.
Nhưng mà, mẫu cổ này dường như hiểu được tính người, có lẽ nó biết rõ mục đích của Hoàn Nhan Liệt nên dứt khoát dừng ở đỉnh cổ họng Hoàn Nhan Liệt, chân trước bám chặt hạch cửa họng* của Hoàn Nhan Liệt, còn đắc ý phát ra âm thanh “cô cô”, tựa hồ muốn nói, “Ta đây không ra, xem ngươi làm được gì!” (*amidan)
“Cô cô!” “Cô cô!”
Hoàn Nhan Liệt nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình, sợ tới mức đứng không vững. Từng, hắn từng người đứng ngoài, ở bên cạnh nhìn người khác bị mẫu cổ tra tấn giày vò đến thống khổ, không nghĩ có một ngày hắn lại gặp báo ứng như thế này.
“Mau, mau, bắt nó ra! Bắt nó ra!”
Lời này, Hoàn Nhan Liệt cơ hồ rống lên với Minh Nguyệt Thịnh. Các nữ nhân lúc trước từng chết ở Trường Thu Cung đều từng sợ hãi như thế này! Hoàn Nhan Liệt rốt cục có thể cảm nhận được cảm giác ấy đáng sợ đến cỡ nào.
Hắn không nhớ rõ người con gái thứ ba hay thư tư từng ở nơi này, lúc sắp chết đã nói với hắn, “Hoàn Nhan Liệt, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!” Khi đó, Hoàn Nhan Liệt đối với lời này còn chẳng thèm để tâm, chỉ là đến hôm nay, hắn rốt cục tin tưởng luật nhân quả luân hồi, tin tưởng chuyện báo ứng.
Nhưng mà hắn không cam lòng! Hắn vẫn chưa nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn sao có thể buông tha! Kiên trì mười sáu năm, mười sáu năm này đều là hắn làm bạn bên người Hoàn Nhan Minh Nguyệt, vì sao Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại nói đi là đi? Hắn không tin nàng có thể tuyệt tình như vậy! Hắn không thể chết như vậy, hắn muốn sống sót, chờ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cho hắn một câu trả lời!
“Ọe——” Hoàn Nhan Liệt tiếp tục nôn khan, Minh Nguyệt Thịnh dứt khoát ngừng thổi tiêu, ôm bả vai nhìn Hoàn Nhan Liệt. Người này chẳng lẽ không biết, hắn càng như vậy, mẫu cổ sẽ càng không chịu đi ra ngoài? Nếu như Hoàn Nhan Liệt buông lỏng, mẫu cổ này nghe được tiếng tiêu, còn có thể đi ra ngoài, lúc này hắn cứ nôn như vậy, còn thiếu điều muốn dùng tay móc cổ họng, mẫu cổ thông minh cỡ nào, như thế nào lại chịu đi ra!
“Cô cô!” Mẫu cổ tựa hồ hạ quyết tâm, muốn trêu chọc Hoàn Nhan Liệt.
Nó buông móng vuốt ra, rời hạch cửa họng, giãy dụa thân hình béo núc, lúc lúc bò về phía trước vài bước, đi tới trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt.”Cô cô!”
Hoàn Nhan Liệt cho rằng mẫu cổ muốn đi ra, rất là cao hứng, tiếp tục nôn khan, không nghĩ tới móng vuốt mẫu cổ bấu chặt lấy đầu lưỡi của hắn, mà hai cái răng nanh sắc bén ở trước miệng mẫu cổ lại một phát đâm vào trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt.
“A ——” Tiếng thét chói tai không rõ âm truyền ra từ cổ họng Hoàn Nhan Liệt . Hắn đau đến nỗi đầu đầy là mồ hôi, miệng đầy máu tươi.
Nhấm nháp mùi vị máu tươi, mẫu cổ cực kỳ vui vẻ, cái miệng lớn mút máu tươi trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt, còn phát ra “ùng ục ùng ục”, giống như âm thanh uống nước của đứa nhỏ.
Chứng kiến mẫu cổ nguyên lai là cái loại đáng sợ như vậy, trong lòng Hoàn Nhan Khang cảm thấy sợ hãi. Lại thấy phụ hoàng mình phải chịu tra tấn như thế, Hoàn Nhan Khang có chút không đành lòng.
“Thả hắn đi…” Hoàn Nhan Khang nói rất nhỏ, hắn không muốn Hoàn Nhan Liệt quá mức bi thảm, cho nên mở miệng cầu Minh Nguyệt Thịnh. Mặc dù, Hoàn Nhan Liệt rõ ràng đã làm sai, nhưng trơ mắt nhìn sinh phụ* của mình chật vật như vậy, Hoàn Nhan Khang không làm được.(*cha đẻ)
Minh Nguyệt Thịnh vốn cũng không định tra tấn Hoàn Nhan Liệt, nhưng lão ta lại vô tình dùng phương thức “phun” để bức mẫu cổ, khiến mẫu cổ tức giận, cho nên mẫu cổ mới tra tấn Hoàn Nhan Liệt như vậy.
Đặt trúc tiêu bên miệng, Minh Nguyệt Thịnh lần nữa thổi nên giai điệu động lòng người. Mẫu cổ nghe được làn điệu này, ngẩng đầu, nhìn nhìn về phía ngoài, có chút do dự.
Đầu lưỡi trên khóe miệng, đang chảy một dòng máu tươi ngon lành, nhưng nó không cách nào chống lại mệnh lệnh của tiếng tiêu, rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào đây? Mẫu cổ phân vân.
Nếu là vừa rồi, mẫu cổ nhất định sẽ trực tiếp bò ra khỏi miệng Hoàn Nhan Liệt, nhưng bây giờ, máu người tươi ngon đang ở bên khóe miệng nó, tản ra hương vị thơm ngát, làm mẫu cổ có chút lưu luyến.
Thấy mẫu cổ như vậy, Minh Nguyệt Thịnh cười cười, tiếp tục thổi tiêu. Hắn biết rõ, mẫu cổ luyến tiếc sự tươi ngon của máu người, đây là một trong những thức ăn nó yêu thích nhất, cho nên hiện tại phải nhẫn nại dụ dỗ nó ra.
Ở một bên, Tấn Mặc cùng Tố Nguyệt đặt một mảnh trúc rộng bằng hai ngón tay trước miệng Hoàn Nhan Liệt, chính giữa mảnh trúc lõm xuống một cái rãnh sâu, đầu còn lại găn liền với một bình ngọc khéo léo. Tô Mi đốt lửa, đem bình ngọc gác ở trên lửa, chậm rãi nung.
Không đầy một lát, một cổ hương thơm kỳ lạ từ bình ngọc bay ra, truyền khắp cả gian phòng.
“Cô cô!” Mẫu cổ nhạy cảm ngửi thấy mùi thơm, giãy dụa thân thể mập mạp đi tới bên khóe miệng Hoàn Nhan Liệt ngắm nhìn.
Tô Mi cầm trong tay cái quạt nhỏ, quạt cho hương thơm bay về hướng mẫu cổ, mùi thơm nồng đậm lan tỏa, mẫu cổ lập tức hưng phấn.
“Cô cô! Cô cô!” Phát hiện mùi vị so với máu người còn ngon hơn, mẫu cổ cơ hồ “nhảy vọt” từ trong miệng Hoàn Nhan Liệt ra, đi dọc theo “cái cầu” mà Tố Nguyệt cùng Tấn Mặc dựng sẵn cho nó, chạy thẳng tới bình ngọc.
Khi đến miệng bình ngọc, mẫu cổ còn đặc biệt bò chậm rãi từ miệng bình, bò vào bên trong xem, không đợi nó nhìn rõ đồ vật bên trong, Minh Nguyệt Thịnh đã dùng tăm tre đẩy nó xuống, Tô Mi lập tức đậy bình ngọc lại, nhốt mẫu cổ vào trong bình.
“Tốt lắm.” Minh Nguyệt Thịnh nói, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hình ảnh mẫu cổ vừa rồi vẫn còn lưu lại trong đầu mọi người… Thân hình mập tròn, con mắt sắc bén nhỏ máu đỏ, nhìn mà sởn gai ốc. Cũng may có Minh Nguyệt Thịnh, bắt được mẫu cổ, đó là một chuyện vô cùng tốt!
“Đừng tắt lửa! Tiếp tục nung! Giữ lửa nhỏ, đừng làm cho nhiệt độ tăng lên quá nhanh! Hiện tại ta muốn gọi tử cổ!”
Vừa rồi chỉ là gọi mẫu cổ ra từ thân thể Hoàn Nhan Liệt, lúc này lấy tử cổ, mới là trọng điểm trong trọng điểm. Tất cả mọi người tập trung yên lặng, ngay cả Hoàn Nhan Liệt đau đến nỗi không ngừng kêu rên, cũng bị Tấn Mặc điểm á huyệt, khiến hắn không thể phát ra âm thanh.
Minh Nguyệt Thịnh ngậm tiêu trúc, thời điểm hắn thổi ra làn điệu, mọi người rõ ràng có thể nghe ra, điệu này không giống điệu khi nãy. Có chút vui sướng, có chút ngây thơ. Tử cổ, cũng giống với trẻ con, tự nhiên phải dùng nhạc tươi vui, mới có thể bắt nó tỉnh lại.
“Cô cô!” Mẫu cổ trong bình ngọc, dường như còn chưa phát hiện ra ngue hiểm sắp đến, cũng phối hợp với Minh Nguyệt Thịnh, phát ra âm thanh ” cô cô”, giống như là kêu gọi con của nó, trong đây có một bữa tiệc ngon rất lớn, mau tới cùng thưởng thức.
Không giống với mẫu cổ “cô cô”, âm thanh tử cổ phát ra ”ộp ộp”như tiếng ếch kêu, âm thanh không có cao bằng mẫu cổ, nhưng lại nghe vô cùng rõ ràng.
“Ộp ộp —— ộp ộp —— ”
Là tử cổ! Mọi người trao đổi ánh mắt, chỉ cần gọi ra tử cổ, nhốt nó cùng mẫu cổ ở trong bình ngọc, phối hợp với thuốc Đông y cùng dầu chè (tinh dầu chiết xuất từ cây trà) nấu với nhau, vấn đề này liền được giải quyết.
Chỉ là, nghe được chốc lát, sắc mặt Minh Nguyệt Thịnh liền trở nên u ám trầm xuống. Hắn thổi tiêu, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh “Ộp ộp”, cuối cùng, lại đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất.
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất cũng nghe được âm thanh truyền đến từ trong bụng mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?” Phượng Thương đứng một bên, từ trên mặt Minh Nguyệt Thịnh đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Minh Nguyệt Thịnh buông tiêu trúc, nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Dung Thất Thất, một tay nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, bắt mạch cho nàng. Kết quả khiến sắc mặt Minh Nguyệt Thịnh càng thêm khó coi.
“Làm sao vậy?” trong lòng Phượng Thương có một loại dự cảm không lành, nhưng mà hắn chưa kịp nói thêm lời nào, Minh Nguyệt Thịnh đã một phát đánh vào khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thương, “Khốn kiếp —— ”
Minh Nguyệt Thịnh rống một tiếng, một quyền nặng nề đánh tới, khiến tất cả mọi người choáng váng. Chỉ thấy, thân ảnh màu tím bổ nhào qua, ép Phượng Thương xuống đất, trực tiếp dang chân đè hắn. “Ngươi tên khốn kiếp này!” Minh Nguyệt Thịnh lại gào thét, một quyền nữa quét qua, lần này lại bị Phượng Thương một phát bắt được.
Lúc trước, Phượng Thương không có bất kỳ phòng bị, miễn cưỡng bị trúng một quyền, lúc này má trái đã sưng đỏ lên, môi bị rách do va vào hàm răng, khóe miệng chảy máu. Phượng Thương không biết Minh Nguyệt Thịnh tại sao phải như vậy, chỉ là đã trúng một quyền, lần này, sẽ không để cho hắn lại đánh trúng mình.
Phượng Thương phản kích, làm Minh Nguyệt Thịnh càng phẫn nộ. Trong miệng hô “khốn kiếp”, cùng Phượng Thương quấn thành một thể, đánh nhau trên mặt đất.
Cảnh tượng này, lập tức làm người bên cạnh nhìn đến ngây ngốc. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Minh Nguyệt Thịnh cái gì cũng không nói, trực tiếp động thủ? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
“Ngăn bọn họ hại!” Chứng kiến hai đại nam nhân giống như đứa nhỏ lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, Mộ Dung Thất Thất là người lý trí nhất. Nàng vừa nói, hai người Hoàn Nhan Khang cùng Tấn Mặc, một người kéo một người, mất hết nữa ngày, mới tách Phượng Thương ra khỏi Minh Nguyệt Thịnh. (TC: đến cuối vẫn là Tiểu Thịnh của ta bị bắt nạt, Thương ca quá bưu hãn~~~)
Lúc này, hai người đã không còn bộ dáng anh tuấn tiêu sái, toàn thân đều dính bụi đất, má trái Phượng Thương bị thương, Minh Nguyệt Thịnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mắt phải sưng như ông già, vốn là đôi mắt trong sáng, lúc này híp lại thành một khe hở.
“Khốn kiếp!” Tuy bị kéo ra, Minh Nguyệt Thịnh vẫn không ngừng mắng chửi Phượng Thương, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, làm nghi hoặc trong lòng mọi người không ngừng phóng đại. Rốt cuộc là chuyện gì mà làm Minh Nguyệt Thịnh không khống chế được như vậy?
“Có phải là tử cổ có vấn đề gì?” Nhớ lại trước lúc Minh Nguyệt Thịnh “tập kích”Phượng Thương, đã từng bắt mạch cho Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc nhướng mày, chẳng lẽ vấn đề là từ đây? Tấn Mặc đặt tay lên cổ tay Mộ Dung Thất Thất, không đầy một lát, sắc mặt Tấn Mặc cũng cũng đại biến.
“Rốt cuộc làm sao! Các ngươi nói mau lên! Thật sự là gấp chết người!” Tô Mi thấy Tấn Mặc cùng Minh Nguyệt Thịnh giống nhau, sắc mặt đều trở nên khó coi, trong lòng không yên được, trực tiếp hô lên.
“Công chúa, c-ó- t-h-a-i.”
Tấn Mặc nói ra đáp án, mọi người mới vừa rồi còn khẩn trương, vì tin tức này, sắc mặt cũng tốt lên.
“Thật tốt quá! Tiểu thư có thai!” Tô Mi kêu lên, vừa hô lên, đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như cái này là chuyện tốt, vì sao biểu hiện của Minh Nguyệt Thịnh cùng Tấn Mặc lại khó coi như vậy? Tô Mi nghĩ nghĩ, những người khác sau khi cao hứng cũng phát giác ra vấn đề, đều nhìn về Minh Nguyệt Thịnh, muốn từ chỗ hắn tìm được đáp án.
“Công chúa thật là có thai, nhưng là, tử cổ ở trên người thai nhi.”
Minh Nguyệt Thịnh nói, như sấm sét giữa trời quang, mọi người nghe thấy liền sốc đơ, hoàn toàn không thể tin được sự thật này.
“Ta có con?” Mộ Dung Thất Thất đưa tay sờ bụng mình, nàng thật là sơ ý, mình đã có đứa nhỏ, sắp làm mẹ, lại còn không biết! Chỉ là, tử cổ tại sao lại chuyển lên người đứa nhỏ?
Mộ Dung Thất Thất nghi vấn, nhanh chóng đã được Minh Nguyệt Thịnh giải đáp, “Tử cổ không giống với mẫu cổ, còn chưa có thành hình, nói trắng ra là, chỉ lớn bằng còn kiến nhỏ. Bình thường, người bị hạ cổ không cần kiêng kỵ chuyện phòng the. Nhưng là, đối với mẫu tử cổ, bởi vì tử cổ vẫn là hình dạng ấu trùng, cho nên người mang theo tử cổ, phải kiêng khem*!” (*bản gốc: cấm dục)
“Cổ là một loại sinh vật cực kỳ thông minh, có thể căn cứ hoàn cảnh, lựa chọn nơi ký sinh cho bản thân. Cổ trưởng thành tính ổn định cao, trừ phi sử dụng trúc tiêu khống chế, nếu không sẽ không rời đi thân thể đang ký sinh. Nhưng mà tử cổ là ấu trùng, chưa trải qua thuần hóa, không thể kiểm soát được, chúng nó luôn tuyển chọn thân thể tốt để ký sinh. Tỷ như trẻ sơ sinh…”
Nói ra chỗ này, Minh Nguyệt Thịnh hung dữ trừng mắt với Phượng Thương, hận không thể dùng dao găm chọc trên người hắn vài cái.
Cũng là do Phượng Thương làm Mộ Dung Thất Thất có thai, thời điểm hai người cùng phòng*, tử cổ sẽ chọn đứa nhỏ trong bụng Mộ Dung Thất Thất làm thân thể để ký sinh. Trên đời này không có nơi nào thích hợp ký sinh hơn so với thai nhi! (*làm chuyện vợ chồng)
“Cái gì!” Phượng Thương sững sờ tại chỗ, rốt cục cũng minh bạch vì sao Minh Nguyệt Thịnh kích động.
Hắn có đứa nhỏ, cái này vốn là một chuyện vô cùng cao hứng, nhưng bây giờ Minh Nguyệt Thịnh lại nói cho hắn biết, tử cổ dời đến trên người con của hắn, ký sinh trong thân thể khi hắn còn là đứa nhỏ, trong bụng Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương làm sao có thể tiếp nhận kết quả này.
“Ngươi nhất định có biện pháp, đúng hay không?” Phượng Thương tiến lên, bắt lấy tay Minh Nguyệt Thịnh, lo lắng mà hỏi, “Ngươi nhất định sẽ lấy tử cổ ra, đúng hay không?”
“Ta bó tay*. ” Minh Nguyệt Thịnh cười khổ, lắc đầu. Nếu hắn có biện pháp, cũng sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu mến chịu khổ như vậy!(*tính để bất lực nhưng nghe *** quá)(TC: Nuxuku tỷ rất đen tối, cơ mà tại sao ta cũng hiểu nhỉ~~~)
“Trên đời này không có gì thích hợp hơn tử cung ấm áp của nữ nhân để cổ trùng sinh trưởng, cho dù bên ngoài hấp dẫn hơn, tử cổ cũng sẽ không động dung. Tử cổ này, ta không lấy ra được.”
Minh Nguyệt Thịnh nói, làm Phượng Thương chết đứng.
Như thế nào…có thể như vậy?
Đến lúc này, Mộ Dung Thất Thất là người trong cuộc lý trí nhất.
Nàng có đứa nhỏ, thật tốt! Đây là đứa nhỏ của nàng cùng Phượng Thương! Khi người khác đang lo lắng cho nàng, trong lòng nàng lại dâng lên vui vẻ hạnh phúc. Nghĩ tới một tiểu sinh mệnh vừa giống nàng vừa giống như Phượng Thương, đang ở trong cơ thể nàng lớn lên, Mộ Dung Thất Thất đã cảm thấy cao hứng! “Không có biện pháp nào giải quyết tử cổ này sao?”
“Chỉ có hai cái biện pháp, thứ nhất, bỏ đứa nhỏ đi, hiện tại nàng chỉ mới mang thai được một tháng, bỏ đi là biện pháp tốt nhất; thứ hai, chính là đem đứa nhỏ mới sinh, tìm người Tường tộc, nhờ họ giải cổ…”
Hai biện pháp này, Minh Nguyệt Thịnh nói rất rõ ràng. Bỏ đi đứa nhỏ, cướp đoạt sinh mệnh đứa bé, Mộ Dung Thất Thất tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Đây là kết tinh tình yêu của nàng cùng Phượng Thương, nàng sẽ không dễ dàng buông tha. Về phần biện pháp thứ hai, vẫn có thể được.
“Bỏ đi —— ”
“Ta sinh —— ”
Hai kết quả bất đồng, lần lượt được Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nói ra.
“Khanh Khanh!” Thấy Mộ Dung Thất Thất kiên trì muốn giữ đứa nhỏ, Phượng Thương đi đến bên người nàng, nắm tay nàng, trong mắt đều là hối tiếc cùng thống hận bản thân, “Khanh Khanh, ta biết rõ nàng rất thích đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ này, chúng ta không thể nhận!”
Hiện tại Phượng Thương cảm thấy, Minh Nguyệt Thịnh đánh hắn là chính xác. Hắn thật là tên khốn kiếp, thậm chí còn liên lụy đến Mộ Dung Thất Thất cùng con của bọn hắn! (TC: Ừa, có điều Tiểu Thịnh đánh ca được mấy cái đâu~~~)
Phượng Thương phản đối, là việc trong dự liệu Mộ Dung Thất Thất. Hắn lo lắng cho nàng, cũng lo lắng đứa nhỏ, những điều này Mộ Dung Thất Thất có thể lý giải. Phượng Thương đau lòng, làm Mộ Dung Thất Thất đau lòng. Cái này không phải lỗi của hắn! Ngay cả nàng là đại phu, cũng không biết những đặc điểm này của tử cổ, không phải người của Tường tộc thì sẽ hoàn toàn không biết đặc tính của cổ trùng, chuyện đó Phượng Thương sao biết được!
Nhưng mà, Phượng Thương không hiểu được tình mẫu tử của riêng nữ nhân. Tiểu sinh mệnh này, giống như một hạt giống nho nhỏ, dần phát triển từ trong cơ thể nàng. Đứa nhỏ mới vừa đến, sao có thể để hắn rời đi! Nàng, không bỏ được!
“Minh Nguyệt, nếu như ta sinh đứa nhỏ ra, cổ độc trên người hắn thật có thể giải trừ sao?” Mộ Dung Thất Thất không có trả lời Phượng Thương, ngược lại thỉnh giáo Minh Nguyệt Thịnh.
Nàng muốn đứa bé này, nhưng là, nếu như giải cổ thì có ảnh hưởng đến tính mạng đứa nhỏ hay không, hoặc có làm đứa nhỏ thống khổhay không, nàng không có ích kỷ đến mức gượng ép mình giữ đứa nhỏ, bắt nó sau khi sanh ra liền phải chịu những thống khổ kia.
” Đứa nhỏ mới sinh ra mang theo cổ, gọi là cổ nhân. Bởi vì cổ theo đứa nhỏ lúc vẫn còn là thai nhi, phát triển cùng với trẻ, cho nên muốn giải trừ cổ trên người đứa nhỏ, so với giải cổ bình thường, càng thêm phiền toái, thời gian cũng lâu hơn. Có lẽ một năm, hai năm, cũng có lẽ năm năm, sáu năm… Bất quá nàng yên tâm, cổ chắc sẽ không thương tổn người lớn lên với nó từ nhỏ đâu.”
Minh Nguyệt Thịnh trả lời, Mộ Dung Thất Thất nghĩ càng thêm chắc chắn việc lưu lại đứa bé này, Tấn Mặc đứng một bên vẫn trầm mặc, lúc này phá vỡ im lặng.
“Theo ta được biết, người Tường tộc sẽ không giải cổ cho ngoại nhân. Bệ hạ mặc dù có huyết thống Tường tộc, nhưng chỉ sợ tộc trưởng Tường tộc này sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp ——” Minh Nguyệt Thịnh cắt đứt lời nói Tấn Mặc, hiện tại đầu óc hắn vẫn chưa ổn định lại, chẳng nghĩ ra cái gì, nhưng chỉ cần Mộ Dung Thất Thất muốn, hắn chắc chắn dùng toàn lực trợ giúp.
“Kỳ thật, hiện tại quan trọng nhất chính là, đứa bé này rất khó nuôi, có khả năng nàng phải chịu nhiều vất vả hơn những nữ nhân khác…”
Minh Nguyệt Thịnh nguyên bản muốn nói “thống khổ”, nhưng mà lời đến bên miệng, lại đổi thành “vất vả”. Hắn lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, không muốn quãng thời gian nàng mang thai chỉ toàn là thống khổ, cho nên dùng từ “vất vả” để hình dung tương lai mấy tháng sắp xảy ra.
“Ta biết rõ!” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu, chỉ cần có thể giải cổ cho đứa nhỏ, chỉ cần nàng còn sống, người làm mẹ như nàng, chịu đựng chút khổ nhọc thì tính là gì!
Tuy Mộ Dung Thất Thất quyết định sinh hạ đứa nhỏ, nhưng Phượng Thương vẫn không chịu đáp ứng. Hiện tại vừa nghe nói Mộ Dung Thất Thất trong thời gian mang thai rất vất vả, Phượng Thương càng đau không chịu được.
“Khanh Khanh, chúng ta sẽ còn có rất nhiều đứa nhỏ, đứa bé này, cùng chúng ta không có duyên phận, chúng ta… Buông tha có được không!” Thống khổ mà cổ độc mang đến, Phượng Thương đã trải qua, hắn không hy vọng Mộ Dung Thất Thất cùng đứa nhỏ trải qua chuyện như vậy nữa.
Phượng Thương lo lắng, Mộ Dung Thất Thất hiểu, nhưng nàng là một người làm mẹ, huống chi Minh Nguyệt Thịnh nói tử cổ sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ, hơn nữa cổ độc từ nay về sau vẫn có thể giải trừ, làm cho nàng càng thêm kiên định với ý muốn giữ lại đứa nhỏ.
“Thương, chàng vẫn rất bao dung cho ta, mọi chuyện đều theo ta. Lúc này đây, chàng cũng nhường ta một chút không được sao? Dù thường ngày ta hay tùy hứng, tính tình ta thích đùa giỡn, nhưng mà ta thật sự rất muốn rất muốn giữ lại đứa bé này! Thương… đây là con của chúng ta!”
Giọng nói của Mộ Dung Thất Thất có chút run, nhìn thấy trong ánh mắt xinh đẹp Phượng Thương đã hiện lên có nước mắt. Tử cổ chuyển sang người đứa nhỏ, là điều không ai muốn thấy, nhưng dù sao cũng là một sinh mạng, là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, Mộ Dung Thất Thất không nghĩ cứ như vậy mà buông tha. Vô luận như thế nào, bọn ta muốn đọ sức, chỉ cần còn một hi vọng, cũng sẽ không buông tha!
“Khanh Khanh!” Nghe xong lời nói Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương ôm nàng vào lòng, cảm xúc pha tạp trong thâm tâm, khiến hắn vừa định nói gì đó, đến bên miệng, lại không nên lời.
Hắn sao có thể không hiểu tâm tư của Mộ Dung Thất Thất! Đây làcon của hắn, hắn cũng không nỡ bỏ! Nhưng hắn không đành lòng nhìn Mộ Dung Thất Thất vất vả, không đành lòng nhìn đứa nhỏ mới sinh ra liền chia lìa bọn họ, có rất nhiều không đành lòng đầy rẫy trong nội tâm của Phượng Thương…
Chỉ là, tại thời điểm chống lại cặp mắt đẹp của Mộ Dung Thất Thất kia tràn đầy “cầu khẩn”, không đành lòng trong lòng Phượng Thương như bay biến. Nhiều cái không muốn như vậy, nhưng hắn không mặc kệ nàng khóc được, thấy nàng rơi lệ, tim hắn cũng như bị đao cắt.
“Được! Chỉ cần nàng nguyện ý, chỉ cần nàng thích, ta cái gì cũng đều đáp ứng nàng!”
Phượng Thương vùi đầu vào tóc Mộ Dung Thất Thất, một giọt nước mắt rơi xuống, chảy vào trong tóc nàng.
Đây là vợ hắn, hắn lại khiến nàng lâm vào cảnh bất lực, khiến Phượng Thương hận không thể tát mình hai bạt tai! Minh Nguyệt Thịnh đánh là đúng, hắn thật sự nên bị đánh! Lại đem vợ cùng con mình đặt vào tình trạng nguy hiểm như vậy, đến hắn cũng không thể không hận sự bất lực của mình! “Vô luận như thế nào, ta đều bên cạnh nàng! Vĩnh viễn đều bên cạnh nàng!” (TC: từ “bất lực” đến cuối vẫn được dùng=)))
Mộ Dung Thất Thất trở tay ôm lấy Phượng Thương, từ từ nhắm hai mắt, ngăn cho nước mắt mình rơi xuống. Trong thanh âm hắn, có bao nhiêu hối hận, nàng đều nghe được. Vấn đề này không thể trách hắn, hắn đã đau lòng nhiều lắm rồi. Nam nhân này, cái gì cũng giữ tại trên người mình, làm cho nàng như thế nào không đau lòng.
“Chàng đương nhiên phải ở bên cạnh ta! Chàng là trượng phu của ta, là cha của đứa nhỏ, chàng không bên cạnh ta thì ai chiếu cố mẹ con ta bây giờ!”
“Đợi một chút, các con đang nói đến cái gì, sao ai gia không hiểu?”
Đúng lúc này, Đông Phương Lam run rảy sợ sệt đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương. Sự tình vừa rồi, làm vị hoàng thái hậu này quay hôn mê, “Đứa nhỏ nào? Đứa nhỏ của ai? Ai gia không hiểu? Còn có, giữa các con đã xảy ra chuyện gì? Các con —— ”
Đông Phương Lam chỉ vào Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đang ôm nhau, biểu lộ kinh ngạc vạn phần, “Các con là huynh muội, các con sao có thể như vậy!”
“Bà ngoại, Thương không phải là ca ca ruột của con, hắn là đứa nhỏ do cha mẹ nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với con!”
Thấy Đông Phương Lam hiểu lầm, Mộ Dung Thất Thất vội vàng giải thích nguyên do, chỉ là nàng đột nhiên nói như vậy, Đông Phương Lam hoàn toàn sững sờ. “Thất Thất, con đừng vì muốn ở bên Thương Nhi mà lừa gạt ai gia! Các con là huynh muội, huynh muội không thể ở bên nhau!”
“Bà ngoại!” Mộ Dung Thất Thất tiến lên, giữ chặt tay Đông Phương Lam, “Bà ngoại, ngài xem tướng mạo chúng ta, hoàn toàn không có chỗ nào tương tự! Thương trưởng thành không giống cha cùng mẹ, hắn không phải là ca ca ruột của con! Nếu ngài không tin, cha mẹ có thể làm chứng!”
Mộ Dung Thất Thất đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng đem ra, Đông Phương Lam cuối cùng cũng có chút tin. Cháu ngoại được bà thương yên nhiều năm như vậy, lại không phải do nữ nhi mình sinh ra, khiến Đông Phương lam có chút ngoài ý muốn.
Lại tưởng tượng, Phượng Thương xác thực không hề giống với Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Khi Phượng Thương còn bé, Đông Phương Lam nhìn ra được chút ít, chỉ là Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt một mực khăng khăng nói rằng Phượng Thương chính là “con trai” của bọn họ, Đông Phương Lam thấy vậy nên chắc rằng Phượng Thương là cháu ngoại của bà. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà đã lừa bà.
Mộ Dung Thất Thất nói “cha mẹ”, Hoàn Nhan Liệt đứng một bên hoàn toàn ngây người, nàng là có ý gì? Cái gì gọi là cha mẹ? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Phượng Tà không chết! Chẳng lẽ người mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi là Phượng Tà! Điều này sao có thể! Tại sao có thể như vậy!
Hoàn Nhan Liệt vội vàng muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắc y nhân xuất hiện trong giấc mơ của hắn, vậy mà là Phượng Tà, điều này sao có thể! Nguyên một đống chuyện “không có khả năng” đập vào nội tâm Hoàn Nhan Liệt, làm hắn không hề để ý đến thân thế của Phượng Thương.
“Hmm!” Hoàn Nhan Liệt cưỡng chế giải khai huyệt đạo trên người, chính là không đợi hắn đụng đến phía Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc cùng Tố Nguyệt đã gác đao ở trên cổ của hắn.
“Im lặng một chút!” Tố Nguyệt đem Hoàn Nhan Liệt trói lại thật chặt, làm hắn không thể động đậy. Cũng do người này không tốt! Không có chuyện gì hãm hại cô gia, hiện tại lại làm tiểu thư vất vả như vậy, ngay cả tiểu chủ tử cũng gặp nguy hiểm, tất cả mọi chuyện “tốt đẹp” đều do một mình người này làm ra!
“Phượng Tà… Còn sống?” Bởi vì đầu lưỡi bị mẫu cổ cắn bị thương, Hoàn Nhan Liệt biến thành nói ngọng, từng chữ nói ra không rõ ràng lắm, nhưng hai chữ “Phượng Tà”, Mộ Dung Thất Thất nghe được rất rõ ràng.
“Cha ta còn sống, hiện tại cùng mẹ lưu lạc thiên nhai.”
Nghe xong lời nói Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt thống khổ lắc đầu, “Không thể nào… Nguyệt Nhi không thể gặp hắn… Không thể nào!” Hoàn Nhan Liệt không chịu tin tưởng sự thật rằng Phượng Tà còn sống, hắn ta không phải đã bị chết cháy tại núi Nhạn Đãng sao, vì sao còn sống đến tận giờ? Hắn rốt cuộc đã tìm được Hoàn Nhan Minh Nguyệt như thế nào? Minh Nguyệt thật sự đi cùng hắn sao?
Vừa nghĩ tới trong mơ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại liền rời đi, Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, mắt ngấn lệ.
Hoàn Nhan Liệt như vậy, Hoàn Nhan Khang cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, tựa hồ trong ký ức của hắn, phụ hoàng hắn vẫn là người uy vũ quyết đoán, lúc này, nước mắt rơi đầy mặt, trong miệng hô “Nguyệt Nhi”, thật sự vẫn là phụ hoàng khiến hắn sùng bái sao?
Hoàn Nhan Liệt thương tâm gần chết, Tô Mi không để ý mà liên tục khua quạt.
Mẫu cổ trong bình ngọc đại khái có thể biết được kết quả của mình, không ngừng giãy dụa.
Theo nhiệt độ lên cao, hỗn hợp dầu nóng cùng thuốc Đông y cùng một chỗ, làm mẫu cổ đau đến không chịu được. Thân thẩ béo phì của nó, va chạm bình ngọc, phát ra âm thanh “thùng thùng”, nhưng quạt hương bồ trong tay Tô Mi lại không có chút nào chậm trễ. Bình ngọc dầu bắt đầu “bùm bùm cách cách”rung động, mẫu cổ còn đang đau khổ giãy dụa Lại qua một hồi lâu, âm thanh mới dần dần dừng lại.
“Tiếp tục! Đừng ngừng!” Minh Nguyệt Thịnh ở một bên chỉ đạo Tô Mi, “Cổ có linh tính, chúng nó có thể giả chết, phải đem vật trong bình ngọc nung cho cháy hết mới thôi!”
“Dạ!” Tô Mi đem tất cả tức giận đều phát tiết vào trên người mẫu cổ đáng thương. Tiểu thư cùng tiểu chủ tử như vậy, làm tâm tình Tô Mi rất không thoải mái! Hận mình không thể giúp Mộ Dung Thất Thất bớt khổ, không có cách nào giúp đỡ, cho nên tâm tình Tô Mi thật không tốt! Tiểu phiến tử trong tay quạt càng thêm lợi hại!
Hoàn Nhan Liệt chán chường ngồi dưới đất, Hoàn Nhan Khang tiến lên, muốn đỡ hắn, hắn lại tinh thần uể oải, không chịu, chỉ dựa vào tường ngồi dưới đất, trong miệng thì thào, “Nguyệt Nhi đừng rời đi, đừng rời đi…”
Con mắt Hoàn Nhan Liệt mất đi độ sáng, trống rỗng nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng mà lặp lại lời nói như vậy, tựa như bộ dạng mình bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương bất lực, làm cho không người nào có thể tiếp tục hận hắn.
Mặc dù, quá trình giải cổ có xảy ra chút vấn đề, nhưng tổng thể mà nói, coi như là thuận lợi. Tấn Mặc giúp Hoàn Nhan Liệt cầm máu, hơn nữa nhét một viên dược vào trong miệng Hoàn Nhan Liệt.
“Tấn Mặc ——” tại thời điểm Tấn Mặc cho Hoàn Nhan Liệt uống thuốc, Hoàn Nhan Khang bắt lấy tay Tấn Mặc, “Có lẽ, ta mở miệng có chút vô sỉ, nhưng ta muốn cầu ngươi, giữ lại tánh mạng của ông ! Ông dù sao cũng là phụ hoàng của ta, dù sao đối với Bắc Chu quốc vẫn có công!”
Nhìn Hoàn Nhan Khang một hồi lâu, Tấn Mặc mở miệng, “Ta nguyên bản muốn giết hắn rồi, nhưng công chúa nói, người đáng hận tất sẽ có chỗ đáng thương… Cho nên, ngươi yên tâm, thuốc này chỉ làm hắn quên tất cả mọi chuyện, sẽ không lấy mạng của hắn.”
Hoàn Nhan Khang không dám yêu cầu xa vời rằng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất có thể buông tha Hoàn Nhan Liệt, dù sao, ông làm việc thật sự thực quá đáng, làm Hoàn Nhan Khang lúc này đây, cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, ông đã cho mình sinh mạng, chảy cùng một dòng máu, Hoàn Nhan Khang không đành lòng nhìn ông chết.
Chờ Hoàn Nhan Liệt ăn hết đan dược, Tấn Mặc giải khai huyệt đạo của Kính Đức, do huyết mạch không thông trong thời gian dài, mặt Kính Đức cứng ngắc biến thành màu đỏ tía (đỏ tím như máu bầm ak). Nhưng chuyện hắn làm đầu tiên sau khi được giải khai huyệt đạo không phải là kéo giãn gân cốt, mà là dập đầu với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất,”Tạ ơn Vương Gia! Tạ ơn công chúa! Tạ ơn các ngươi buông tha Hoàng thượng! Tạ ơn!”
Cách đây rất lâu, Kính Đức đã nghĩ sẽ có một ngày như thế này, ngày mà việc làm của Hoàn Nhan Liệt sẽ bị người ta phát giác, Phượng Thương sẽ báo thù, nhưng Kính Đức thật không ngờ, Phượng Tà vẫn còn sống, hơn nữa Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể tỉnh dậy.
Xem ra, hết thảy đều là do trời định, Hoàng thượng cũng nên buông tay!
Dập cho đến khi đỏ đầu, Kính Đức mới đứng lên, đi đến bên người Hoàn Nhan Liệt. Lúc này, dược hiệu đã phát tác, Hoàn Nhan Liệt đần độn si ngốc, cười ngây ngô với Kính Đức, tựa hồ không nhớ ra được hắn là ai, Kính Đức thấy vậy, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
“Hoàng thượng, nô tài sẽ một mực hầu hạ ngài! Ngài yên tâm!” Kính Đức cầm tay áo, giúp Hoàn Nhan Liệt lau vết máu bên miệng, xoay người, Kính Đức lần nữa hướng về phía Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất quỳ xuống.
“Vương Gia, kỳ thật nô tài biết được, những chuyện kia, một ngày nào đó chuyện ấysẽ bại lộ, Hoàng thượng đã làm chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ bị người biết rõ. Kỳ thật, nô tài cũng giúp đỡ Hoàng thượng làm nhiều chuyện, nô tài cũng mang nghiệp chướng nặng nề… Hiện tại, nô tài không cầu gì khác, chỉ cầu có thể một mực hầu hạ Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng đi chỗ nào, nô tài đều là nô tài của hoàng thượng, thỉnh Vương Gia có thể thành toàn!”
“Được.” Phượng Thương gật gật đầu.
Hoàn Nhan Liệt mặc dù đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng đối với quốc gia này mà nói, Hoàn Nhan Liệt vẫn là có công lao, tội không đáng chết. Mặc dù trên người Phượng Thương bị Hoàn Nhan Liệt hạ độc, hắn cũng chưa từng hi vọng Hoàn Nhan Liệt chết. Hiện tại, đại khái là kết quả tốt nhất!
Hôm nay, tất cả thái y của thái y viện được triệu tập đến Trường Thu cung, chuyện Hoàn Nhan Liệt “trúng gió”, không đầy một lát liền truyền ra ngoài.
Bách quan mặc dù có chút khó tiếp nhận, nhưng không có ai đưa ra ý kiến gì cả. Dù sao, quân quyền tại trong tay Nam Lân vương Phượng Thương, cả kinh thành đều nằm trong tay hắn, cho dù Hoàn Nhan Liệt không có “trúng gió”, ngôi vị hoàng đế này cũng sẽ truyền cho Phượng Thương, đây là chuyện tình không thể nghi ngờ, không có người nào hoài nghi sự thật về thân phận người thừa kế Bắc Chu quốc này là Phượng Thương.
Hôm nay, vô luận Hoàn Nhan Liệt như thế nào, Phượng Thương cũng sẽ là đế vương kế nhiệm, những người kia đang chuẩn bị tìm cách lấy lòng vị vua mới này.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, ngày hôm sau lâm triều, Kính Đức tuyên bố chiếu thư của Hoàng đế, ngôi vị hoàng đế lại truyền cho Hoàng thái tôn sáu tuổi, thì ra là con của Hoàn Nhan Hồng cùng Dư Thi Thi, cháu nội duy nhất của Hoàn Nhan Liệt —— Hoàn Nhan Kiệt.
Trong chiếu thư, đặc biệt nêu lên chính danh Phượng Thương, Phượng Thương lần đầu tiên dùng thân phận Long Ngạo Thiên, con nuôi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt xuất hiện, đổi Nam Lân vương thành Nhiếp Chính vương, Phượng Thất Thất là Trấn Quốc đại công chúa, hai người phụ tá tân hoàng, cho đến tân hoàng mười sáu tuổi tự mình chấp chính. Về phần ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang, sắc phong là Tiêu Dao vương. (Nuxuku: chết cười với tên sắc phong của Khanh ca ><)
Chiếu thư này, thật khiến văn võ bá quan càng hoảng sợ, Phượng Thương họ Long? Long chính là tiền triều quốc họ! Mặc dù mọi người trong lòng có nghi vấn, nhưng là không có người nói ra.
Dưới gối Hoàn Nhan Liệt có năm vị hoàng tử, chỉ có Hoàn Nhan Hồng, Hoàn Nhan Nghị cùng Hoàn Nhan Khang còn sống. Hoàn Nhan Hồng bị nhốt tại Nam Uyển, Hoàn Nhan Nghị chết trong tay Hạ Vân Tích, hiện tại chỉ còn lại có ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang. Chỉ là, Hoàn Nhan Khang thật có thể cam tâm tình nguyện làm Tiêu Dao vương sao?
Trước mắt, khi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất dẫn Hoàn Nhan Kiệt ngồi xuống long ỷ, Hoàn Nhan Khang là người đầu tiên quỳ xuống hô “Vạn tuế!”
Thái độ Hoàn Nhan Khang, làm lũ triều thần nhìn ra một ít đầu mối, lại tưởng tượng, vị điện hạ này từ trước đến nay có quan hệ tốt đẹp với Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất, chuyện này, nói không chừng chính là ba người liên thủ làm. Nghĩ tới đây, bách quan cũng cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu.
Đối với bọn họ mà nói, cái ngôi vị hoàng đế này, là chuyện tình hoàng gia, nếu hoàng gia ở nơi này tiến hành hiệp nghị, bọn họ chỉ cần hảo hảo làm thần tử là được, huống chi đao Phượng Thương không phải là ngồi không, hắn bất quá là Nhiếp Chính vương, quốc họ có phải là Hoàn Nhan hay không, thiên hạ này, vẫn là của hoàng gia.
Từ khi Dư Thi Thi chết, Hoàn Nhan Hồng bị phế truất rồi đem nhốt, Hoàn Nhan Kiệt liền thành đứa nhỏ không cha không mẹ. Hoàn Nhan Liệt mặc dù đem hoàng tôn này vào trong cung, nhưng những nô tỳ trong cung ai chẳng “gió chiều nào theo chiểu ấy”! Đối với vị hoàng tôn này, không có aai để ý, cũng không có ai cẩn thận chiếu cố, điều này làm cho Hoàn Nhan Kiệt từ đứa nhỏ có tính cách hoạt bát sáng sủa, trở nên có chút nhát gan, hướng nội.
Lúc này, mặc long bào, ngồi ở trên long ỷ, Hoàn Nhan Kiệt có chút câu nệ. Hắn rất khẩn trương, hắn không biết Hoàng đế phải làm cái gì. Ngày hôm qua, hắn được một tỷ tỷ xinh đẹp đón đến, hiện tại, tỷ tỷ xinh đẹp đang nắm tay của hắn, khiến hắn mặc dù ngồi ở trên long ỷ, nhưng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng sợ, dựa theo những gì cô cô dạy con mà làm!” Nhìn ra sự lo lắng của Hoàn Nhan Kiệt, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé hắn, “Cô cô sẽ ở bên cạnh cùng con! Đừng sợ hãi!”
“Dạ!” Hoàn Nhan Kiệt sợ là sợ Phượng Thương, bởi vì Phượng Thương luôn mang theo bộ mặt mặt lạnh, trên người tản ra hàn khí. Cho nên nếu so sánh mà nói, Hoàn Nhan Kiệt thích Mộ Dung Thất Thất hơn, bởi vì nàng lớn lên thật xinh đẹp, so với mẹ ruột của hắn còn xinh đẹp hơn. Hơn nữa, nụ cười của nàng thật ấm áp, hắn yêu mến vị tỷ tỷ xinh đẹp này.
Kính Đức thay thế Hoàn Nhan Kiệt đọc nhất trường thiên tân đế đăng cơ “Chiếu thư chiếu cáo thiên hạ”, tiếng nói Hoàn Nhan Kiệt non nớt tại Thái Cực điện vang lên, “Chúng ái khanh, có việc khải tấu, không thì bãi triều!”
Có Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở đây, bách quan còn nói cái gì, huống chi thái độ vừa rồi của Hoàn Nhan Khang cũng biểu hiện hết sắc rõ ràng, cái này là chuyện hoàng gia, bọn họ vẫn là không nên nhúng tay vào.
Tân đế đăng cơ, thuận lợi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, có Phượng Thương cùng Ưng kỵ quân, cho dù những người kia cố tình muốn gây chuyện, cũng phải suy nghĩ đến năng lực của mình.
Mười ngày sau, Hoàn Nhan Khang tại Nhiếp Chính vương phủ trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất làm trò, đòi rời khỏi kinh thành, đi du sơn ngoạn thủy, làm hai người này phi thường kinh ngạc.
“A Khang, ngươi thật muốn đi sao?” Người nói chuyện là Phượng Thương, Hoàn Nhan Kiệt thuận lợi đăng cơ, Hoàn Nhan Khang liền nói muốn đi tứ phương, chân chính làm Tiêu Dao vương, điều này làm cho Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vốn luôn xem hắn là bằng hữu rất không đành lòng
“A Khang, ở lại đi!” Mộ Dung Thất Thất mở miệng giữ Hoàn Nhan Khang lại.
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang xấu xa cười, “Biểu ca biểu tẩu, các ngươi cũng đừng kích động như vậy! Khó khăn lắm mới không có người có thể quản giáo ta, các ngươi cho ta tự do một thời gian ngắn a! Ta cam đoan, chỉ là đi ra ngoài dạo chơi, sẽ không gây chuyện, các ngươi cứ yên tâm đi!”
Hoàn Nhan Khang trên mặt đang cười, trong nội tâm lại khổ sở hết mức.
Chuyện của Hoàn Nhan Liệt hoàn toàn đả kích hắn, làm hắn mỗi lần đối mặt với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, đều có một loại đau. Nguyên lai, cái bất hạnh của bọn họ, đều do Hoàn Nhan Liệt mang đến, mà hắn là bạn tốt của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, lại cái gì cũng không biết, không giúp đỡ được gì cả, hiện tại đứa nhỏ trên người Mộ Dung Thất Thất còn trúng cổ, điều này làm cho lòng của hắn như thế nào không đau ?
Sau khi biết rõ “bộ mặt thật” củaHoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Khang đã tính toán muốn rời đi.
Lúc trước, Kính Đức lấy ra chiếu thư Hoàn Nhan Liệt đã sớm chuẩn bị sẵn, trên chiếu thư chỉ rõ truyền ngôi vị cho Phượng Thương, nhưng là Phượng Thương đối với ngôi vị hoàng đế không có bất kỳ hứng thú, muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho Hoàn Nhan Khang, lại bị Hoàn Nhan Khang trực tiếp cự tuyệt.
Hắn không cần phải ngồi ở cái long ỷ lạnh như băng đó, cuối cùng trở nên giống như Hoàn Nhan Liệt, hắn không muốn mất đi tình bạn của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không muốn bởi vì cái vị trí cao cao tại thượng kia, mà biến thành một người khác.
Hoàn Nhan Khang không muốn làm hoàng đế, cuối cùng bất đắc dĩ, Phượng Thương mới đưa Hoàng thái tôn Hoàn Nhan Kiệt lên, hơn nữa sửa đổi chiếu thư truyền ngôi, vấn đề này mới được giải quyết. Không nghĩ tới vừa mới ổn định lại, Hoàn Nhan Khang lại nói muốn ra đi ——
“A Khang, ngươi đi, vật Tô Mi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi như vậy đi ra ngoài du lịch năm ba năm, để Tô Mi cũng một mực chờ ngươi như vậy sao!” Thấy thuyết phục không được Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất liền lôi Tô Mi ra. Nàng có thể cảm giác được, Hoàn Nhan Khang là vì chuyện của Hoàn Nhan Liệt mà bị đả kích, mới lựa chọn rời đi. Dù trên mặt hắn đang cười, nhưng mà bi thương cùng áy náy trong đáy mắt hắn lại không lừa được người.
Mộ Dung Thất Thất đem Tô Mi ra,khiến Hoàn Nhan Khang lại một hồi đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Tô Mi đứng sau lưng Mộ Dung Thất Thất, nàng đỏ hồng hai mắt, chỉ kém chút nữa là khóc ra thành tiếng.
“Tiểu Mi nhi, thực xin lỗi —— ”
Hoàn Nhan Liệt bị chế trụ, trong lòng dâng lên một cỗ ghê tởm, một sinh vật lông lá ấm nóng, xuất hiện trong bụng hắn, sinh vật đáng sợ kia, chui từ dạ dày của hắn từ từ đi lên tới cổ họng.
Đến gần khoảng khoang miệng, Hoàn Nhan Liệt thậm chí có thể cảm nhận được rõ, mẫu cổ kia có một ít chân, chạm vào cổ họng của hắn, như một cây cọ nhỏ, nhẹ nhàng quét qua, lại giống như hút phải cây bồ công anh vào khí quản, ngứa đến ghê tởm.
“Ọe——” Tuy rằng không thể cử động, Hoàn Nhan Liệt vẫn khó có thể áp chế cảm giác buồn nôn. Hắn nôn rồi lại nôn, hòng nhổ mẫu cổ ra.
Nhưng mà, mẫu cổ này dường như hiểu được tính người, có lẽ nó biết rõ mục đích của Hoàn Nhan Liệt nên dứt khoát dừng ở đỉnh cổ họng Hoàn Nhan Liệt, chân trước bám chặt hạch cửa họng* của Hoàn Nhan Liệt, còn đắc ý phát ra âm thanh “cô cô”, tựa hồ muốn nói, “Ta đây không ra, xem ngươi làm được gì!” (*amidan)
“Cô cô!” “Cô cô!”
Hoàn Nhan Liệt nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình, sợ tới mức đứng không vững. Từng, hắn từng người đứng ngoài, ở bên cạnh nhìn người khác bị mẫu cổ tra tấn giày vò đến thống khổ, không nghĩ có một ngày hắn lại gặp báo ứng như thế này.
“Mau, mau, bắt nó ra! Bắt nó ra!”
Lời này, Hoàn Nhan Liệt cơ hồ rống lên với Minh Nguyệt Thịnh. Các nữ nhân lúc trước từng chết ở Trường Thu Cung đều từng sợ hãi như thế này! Hoàn Nhan Liệt rốt cục có thể cảm nhận được cảm giác ấy đáng sợ đến cỡ nào.
Hắn không nhớ rõ người con gái thứ ba hay thư tư từng ở nơi này, lúc sắp chết đã nói với hắn, “Hoàn Nhan Liệt, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!” Khi đó, Hoàn Nhan Liệt đối với lời này còn chẳng thèm để tâm, chỉ là đến hôm nay, hắn rốt cục tin tưởng luật nhân quả luân hồi, tin tưởng chuyện báo ứng.
Nhưng mà hắn không cam lòng! Hắn vẫn chưa nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn sao có thể buông tha! Kiên trì mười sáu năm, mười sáu năm này đều là hắn làm bạn bên người Hoàn Nhan Minh Nguyệt, vì sao Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại nói đi là đi? Hắn không tin nàng có thể tuyệt tình như vậy! Hắn không thể chết như vậy, hắn muốn sống sót, chờ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cho hắn một câu trả lời!
“Ọe——” Hoàn Nhan Liệt tiếp tục nôn khan, Minh Nguyệt Thịnh dứt khoát ngừng thổi tiêu, ôm bả vai nhìn Hoàn Nhan Liệt. Người này chẳng lẽ không biết, hắn càng như vậy, mẫu cổ sẽ càng không chịu đi ra ngoài? Nếu như Hoàn Nhan Liệt buông lỏng, mẫu cổ này nghe được tiếng tiêu, còn có thể đi ra ngoài, lúc này hắn cứ nôn như vậy, còn thiếu điều muốn dùng tay móc cổ họng, mẫu cổ thông minh cỡ nào, như thế nào lại chịu đi ra!
“Cô cô!” Mẫu cổ tựa hồ hạ quyết tâm, muốn trêu chọc Hoàn Nhan Liệt.
Nó buông móng vuốt ra, rời hạch cửa họng, giãy dụa thân hình béo núc, lúc lúc bò về phía trước vài bước, đi tới trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt.”Cô cô!”
Hoàn Nhan Liệt cho rằng mẫu cổ muốn đi ra, rất là cao hứng, tiếp tục nôn khan, không nghĩ tới móng vuốt mẫu cổ bấu chặt lấy đầu lưỡi của hắn, mà hai cái răng nanh sắc bén ở trước miệng mẫu cổ lại một phát đâm vào trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt.
“A ——” Tiếng thét chói tai không rõ âm truyền ra từ cổ họng Hoàn Nhan Liệt . Hắn đau đến nỗi đầu đầy là mồ hôi, miệng đầy máu tươi.
Nhấm nháp mùi vị máu tươi, mẫu cổ cực kỳ vui vẻ, cái miệng lớn mút máu tươi trên đầu lưỡi Hoàn Nhan Liệt, còn phát ra “ùng ục ùng ục”, giống như âm thanh uống nước của đứa nhỏ.
Chứng kiến mẫu cổ nguyên lai là cái loại đáng sợ như vậy, trong lòng Hoàn Nhan Khang cảm thấy sợ hãi. Lại thấy phụ hoàng mình phải chịu tra tấn như thế, Hoàn Nhan Khang có chút không đành lòng.
“Thả hắn đi…” Hoàn Nhan Khang nói rất nhỏ, hắn không muốn Hoàn Nhan Liệt quá mức bi thảm, cho nên mở miệng cầu Minh Nguyệt Thịnh. Mặc dù, Hoàn Nhan Liệt rõ ràng đã làm sai, nhưng trơ mắt nhìn sinh phụ* của mình chật vật như vậy, Hoàn Nhan Khang không làm được.(*cha đẻ)
Minh Nguyệt Thịnh vốn cũng không định tra tấn Hoàn Nhan Liệt, nhưng lão ta lại vô tình dùng phương thức “phun” để bức mẫu cổ, khiến mẫu cổ tức giận, cho nên mẫu cổ mới tra tấn Hoàn Nhan Liệt như vậy.
Đặt trúc tiêu bên miệng, Minh Nguyệt Thịnh lần nữa thổi nên giai điệu động lòng người. Mẫu cổ nghe được làn điệu này, ngẩng đầu, nhìn nhìn về phía ngoài, có chút do dự.
Đầu lưỡi trên khóe miệng, đang chảy một dòng máu tươi ngon lành, nhưng nó không cách nào chống lại mệnh lệnh của tiếng tiêu, rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào đây? Mẫu cổ phân vân.
Nếu là vừa rồi, mẫu cổ nhất định sẽ trực tiếp bò ra khỏi miệng Hoàn Nhan Liệt, nhưng bây giờ, máu người tươi ngon đang ở bên khóe miệng nó, tản ra hương vị thơm ngát, làm mẫu cổ có chút lưu luyến.
Thấy mẫu cổ như vậy, Minh Nguyệt Thịnh cười cười, tiếp tục thổi tiêu. Hắn biết rõ, mẫu cổ luyến tiếc sự tươi ngon của máu người, đây là một trong những thức ăn nó yêu thích nhất, cho nên hiện tại phải nhẫn nại dụ dỗ nó ra.
Ở một bên, Tấn Mặc cùng Tố Nguyệt đặt một mảnh trúc rộng bằng hai ngón tay trước miệng Hoàn Nhan Liệt, chính giữa mảnh trúc lõm xuống một cái rãnh sâu, đầu còn lại găn liền với một bình ngọc khéo léo. Tô Mi đốt lửa, đem bình ngọc gác ở trên lửa, chậm rãi nung.
Không đầy một lát, một cổ hương thơm kỳ lạ từ bình ngọc bay ra, truyền khắp cả gian phòng.
“Cô cô!” Mẫu cổ nhạy cảm ngửi thấy mùi thơm, giãy dụa thân thể mập mạp đi tới bên khóe miệng Hoàn Nhan Liệt ngắm nhìn.
Tô Mi cầm trong tay cái quạt nhỏ, quạt cho hương thơm bay về hướng mẫu cổ, mùi thơm nồng đậm lan tỏa, mẫu cổ lập tức hưng phấn.
“Cô cô! Cô cô!” Phát hiện mùi vị so với máu người còn ngon hơn, mẫu cổ cơ hồ “nhảy vọt” từ trong miệng Hoàn Nhan Liệt ra, đi dọc theo “cái cầu” mà Tố Nguyệt cùng Tấn Mặc dựng sẵn cho nó, chạy thẳng tới bình ngọc.
Khi đến miệng bình ngọc, mẫu cổ còn đặc biệt bò chậm rãi từ miệng bình, bò vào bên trong xem, không đợi nó nhìn rõ đồ vật bên trong, Minh Nguyệt Thịnh đã dùng tăm tre đẩy nó xuống, Tô Mi lập tức đậy bình ngọc lại, nhốt mẫu cổ vào trong bình.
“Tốt lắm.” Minh Nguyệt Thịnh nói, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hình ảnh mẫu cổ vừa rồi vẫn còn lưu lại trong đầu mọi người… Thân hình mập tròn, con mắt sắc bén nhỏ máu đỏ, nhìn mà sởn gai ốc. Cũng may có Minh Nguyệt Thịnh, bắt được mẫu cổ, đó là một chuyện vô cùng tốt!
“Đừng tắt lửa! Tiếp tục nung! Giữ lửa nhỏ, đừng làm cho nhiệt độ tăng lên quá nhanh! Hiện tại ta muốn gọi tử cổ!”
Vừa rồi chỉ là gọi mẫu cổ ra từ thân thể Hoàn Nhan Liệt, lúc này lấy tử cổ, mới là trọng điểm trong trọng điểm. Tất cả mọi người tập trung yên lặng, ngay cả Hoàn Nhan Liệt đau đến nỗi không ngừng kêu rên, cũng bị Tấn Mặc điểm á huyệt, khiến hắn không thể phát ra âm thanh.
Minh Nguyệt Thịnh ngậm tiêu trúc, thời điểm hắn thổi ra làn điệu, mọi người rõ ràng có thể nghe ra, điệu này không giống điệu khi nãy. Có chút vui sướng, có chút ngây thơ. Tử cổ, cũng giống với trẻ con, tự nhiên phải dùng nhạc tươi vui, mới có thể bắt nó tỉnh lại.
“Cô cô!” Mẫu cổ trong bình ngọc, dường như còn chưa phát hiện ra ngue hiểm sắp đến, cũng phối hợp với Minh Nguyệt Thịnh, phát ra âm thanh ” cô cô”, giống như là kêu gọi con của nó, trong đây có một bữa tiệc ngon rất lớn, mau tới cùng thưởng thức.
Không giống với mẫu cổ “cô cô”, âm thanh tử cổ phát ra ”ộp ộp”như tiếng ếch kêu, âm thanh không có cao bằng mẫu cổ, nhưng lại nghe vô cùng rõ ràng.
“Ộp ộp —— ộp ộp —— ”
Là tử cổ! Mọi người trao đổi ánh mắt, chỉ cần gọi ra tử cổ, nhốt nó cùng mẫu cổ ở trong bình ngọc, phối hợp với thuốc Đông y cùng dầu chè (tinh dầu chiết xuất từ cây trà) nấu với nhau, vấn đề này liền được giải quyết.
Chỉ là, nghe được chốc lát, sắc mặt Minh Nguyệt Thịnh liền trở nên u ám trầm xuống. Hắn thổi tiêu, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh “Ộp ộp”, cuối cùng, lại đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất.
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất cũng nghe được âm thanh truyền đến từ trong bụng mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?” Phượng Thương đứng một bên, từ trên mặt Minh Nguyệt Thịnh đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Minh Nguyệt Thịnh buông tiêu trúc, nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Dung Thất Thất, một tay nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, bắt mạch cho nàng. Kết quả khiến sắc mặt Minh Nguyệt Thịnh càng thêm khó coi.
“Làm sao vậy?” trong lòng Phượng Thương có một loại dự cảm không lành, nhưng mà hắn chưa kịp nói thêm lời nào, Minh Nguyệt Thịnh đã một phát đánh vào khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thương, “Khốn kiếp —— ”
Minh Nguyệt Thịnh rống một tiếng, một quyền nặng nề đánh tới, khiến tất cả mọi người choáng váng. Chỉ thấy, thân ảnh màu tím bổ nhào qua, ép Phượng Thương xuống đất, trực tiếp dang chân đè hắn. “Ngươi tên khốn kiếp này!” Minh Nguyệt Thịnh lại gào thét, một quyền nữa quét qua, lần này lại bị Phượng Thương một phát bắt được.
Lúc trước, Phượng Thương không có bất kỳ phòng bị, miễn cưỡng bị trúng một quyền, lúc này má trái đã sưng đỏ lên, môi bị rách do va vào hàm răng, khóe miệng chảy máu. Phượng Thương không biết Minh Nguyệt Thịnh tại sao phải như vậy, chỉ là đã trúng một quyền, lần này, sẽ không để cho hắn lại đánh trúng mình.
Phượng Thương phản kích, làm Minh Nguyệt Thịnh càng phẫn nộ. Trong miệng hô “khốn kiếp”, cùng Phượng Thương quấn thành một thể, đánh nhau trên mặt đất.
Cảnh tượng này, lập tức làm người bên cạnh nhìn đến ngây ngốc. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Minh Nguyệt Thịnh cái gì cũng không nói, trực tiếp động thủ? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
“Ngăn bọn họ hại!” Chứng kiến hai đại nam nhân giống như đứa nhỏ lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, Mộ Dung Thất Thất là người lý trí nhất. Nàng vừa nói, hai người Hoàn Nhan Khang cùng Tấn Mặc, một người kéo một người, mất hết nữa ngày, mới tách Phượng Thương ra khỏi Minh Nguyệt Thịnh. (TC: đến cuối vẫn là Tiểu Thịnh của ta bị bắt nạt, Thương ca quá bưu hãn~~~)
Lúc này, hai người đã không còn bộ dáng anh tuấn tiêu sái, toàn thân đều dính bụi đất, má trái Phượng Thương bị thương, Minh Nguyệt Thịnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mắt phải sưng như ông già, vốn là đôi mắt trong sáng, lúc này híp lại thành một khe hở.
“Khốn kiếp!” Tuy bị kéo ra, Minh Nguyệt Thịnh vẫn không ngừng mắng chửi Phượng Thương, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, làm nghi hoặc trong lòng mọi người không ngừng phóng đại. Rốt cuộc là chuyện gì mà làm Minh Nguyệt Thịnh không khống chế được như vậy?
“Có phải là tử cổ có vấn đề gì?” Nhớ lại trước lúc Minh Nguyệt Thịnh “tập kích”Phượng Thương, đã từng bắt mạch cho Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc nhướng mày, chẳng lẽ vấn đề là từ đây? Tấn Mặc đặt tay lên cổ tay Mộ Dung Thất Thất, không đầy một lát, sắc mặt Tấn Mặc cũng cũng đại biến.
“Rốt cuộc làm sao! Các ngươi nói mau lên! Thật sự là gấp chết người!” Tô Mi thấy Tấn Mặc cùng Minh Nguyệt Thịnh giống nhau, sắc mặt đều trở nên khó coi, trong lòng không yên được, trực tiếp hô lên.
“Công chúa, c-ó- t-h-a-i.”
Tấn Mặc nói ra đáp án, mọi người mới vừa rồi còn khẩn trương, vì tin tức này, sắc mặt cũng tốt lên.
“Thật tốt quá! Tiểu thư có thai!” Tô Mi kêu lên, vừa hô lên, đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như cái này là chuyện tốt, vì sao biểu hiện của Minh Nguyệt Thịnh cùng Tấn Mặc lại khó coi như vậy? Tô Mi nghĩ nghĩ, những người khác sau khi cao hứng cũng phát giác ra vấn đề, đều nhìn về Minh Nguyệt Thịnh, muốn từ chỗ hắn tìm được đáp án.
“Công chúa thật là có thai, nhưng là, tử cổ ở trên người thai nhi.”
Minh Nguyệt Thịnh nói, như sấm sét giữa trời quang, mọi người nghe thấy liền sốc đơ, hoàn toàn không thể tin được sự thật này.
“Ta có con?” Mộ Dung Thất Thất đưa tay sờ bụng mình, nàng thật là sơ ý, mình đã có đứa nhỏ, sắp làm mẹ, lại còn không biết! Chỉ là, tử cổ tại sao lại chuyển lên người đứa nhỏ?
Mộ Dung Thất Thất nghi vấn, nhanh chóng đã được Minh Nguyệt Thịnh giải đáp, “Tử cổ không giống với mẫu cổ, còn chưa có thành hình, nói trắng ra là, chỉ lớn bằng còn kiến nhỏ. Bình thường, người bị hạ cổ không cần kiêng kỵ chuyện phòng the. Nhưng là, đối với mẫu tử cổ, bởi vì tử cổ vẫn là hình dạng ấu trùng, cho nên người mang theo tử cổ, phải kiêng khem*!” (*bản gốc: cấm dục)
“Cổ là một loại sinh vật cực kỳ thông minh, có thể căn cứ hoàn cảnh, lựa chọn nơi ký sinh cho bản thân. Cổ trưởng thành tính ổn định cao, trừ phi sử dụng trúc tiêu khống chế, nếu không sẽ không rời đi thân thể đang ký sinh. Nhưng mà tử cổ là ấu trùng, chưa trải qua thuần hóa, không thể kiểm soát được, chúng nó luôn tuyển chọn thân thể tốt để ký sinh. Tỷ như trẻ sơ sinh…”
Nói ra chỗ này, Minh Nguyệt Thịnh hung dữ trừng mắt với Phượng Thương, hận không thể dùng dao găm chọc trên người hắn vài cái.
Cũng là do Phượng Thương làm Mộ Dung Thất Thất có thai, thời điểm hai người cùng phòng*, tử cổ sẽ chọn đứa nhỏ trong bụng Mộ Dung Thất Thất làm thân thể để ký sinh. Trên đời này không có nơi nào thích hợp ký sinh hơn so với thai nhi! (*làm chuyện vợ chồng)
“Cái gì!” Phượng Thương sững sờ tại chỗ, rốt cục cũng minh bạch vì sao Minh Nguyệt Thịnh kích động.
Hắn có đứa nhỏ, cái này vốn là một chuyện vô cùng cao hứng, nhưng bây giờ Minh Nguyệt Thịnh lại nói cho hắn biết, tử cổ dời đến trên người con của hắn, ký sinh trong thân thể khi hắn còn là đứa nhỏ, trong bụng Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương làm sao có thể tiếp nhận kết quả này.
“Ngươi nhất định có biện pháp, đúng hay không?” Phượng Thương tiến lên, bắt lấy tay Minh Nguyệt Thịnh, lo lắng mà hỏi, “Ngươi nhất định sẽ lấy tử cổ ra, đúng hay không?”
“Ta bó tay*. ” Minh Nguyệt Thịnh cười khổ, lắc đầu. Nếu hắn có biện pháp, cũng sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu mến chịu khổ như vậy!(*tính để bất lực nhưng nghe *** quá)(TC: Nuxuku tỷ rất đen tối, cơ mà tại sao ta cũng hiểu nhỉ~~~)
“Trên đời này không có gì thích hợp hơn tử cung ấm áp của nữ nhân để cổ trùng sinh trưởng, cho dù bên ngoài hấp dẫn hơn, tử cổ cũng sẽ không động dung. Tử cổ này, ta không lấy ra được.”
Minh Nguyệt Thịnh nói, làm Phượng Thương chết đứng.
Như thế nào…có thể như vậy?
Đến lúc này, Mộ Dung Thất Thất là người trong cuộc lý trí nhất.
Nàng có đứa nhỏ, thật tốt! Đây là đứa nhỏ của nàng cùng Phượng Thương! Khi người khác đang lo lắng cho nàng, trong lòng nàng lại dâng lên vui vẻ hạnh phúc. Nghĩ tới một tiểu sinh mệnh vừa giống nàng vừa giống như Phượng Thương, đang ở trong cơ thể nàng lớn lên, Mộ Dung Thất Thất đã cảm thấy cao hứng! “Không có biện pháp nào giải quyết tử cổ này sao?”
“Chỉ có hai cái biện pháp, thứ nhất, bỏ đứa nhỏ đi, hiện tại nàng chỉ mới mang thai được một tháng, bỏ đi là biện pháp tốt nhất; thứ hai, chính là đem đứa nhỏ mới sinh, tìm người Tường tộc, nhờ họ giải cổ…”
Hai biện pháp này, Minh Nguyệt Thịnh nói rất rõ ràng. Bỏ đi đứa nhỏ, cướp đoạt sinh mệnh đứa bé, Mộ Dung Thất Thất tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Đây là kết tinh tình yêu của nàng cùng Phượng Thương, nàng sẽ không dễ dàng buông tha. Về phần biện pháp thứ hai, vẫn có thể được.
“Bỏ đi —— ”
“Ta sinh —— ”
Hai kết quả bất đồng, lần lượt được Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nói ra.
“Khanh Khanh!” Thấy Mộ Dung Thất Thất kiên trì muốn giữ đứa nhỏ, Phượng Thương đi đến bên người nàng, nắm tay nàng, trong mắt đều là hối tiếc cùng thống hận bản thân, “Khanh Khanh, ta biết rõ nàng rất thích đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ này, chúng ta không thể nhận!”
Hiện tại Phượng Thương cảm thấy, Minh Nguyệt Thịnh đánh hắn là chính xác. Hắn thật là tên khốn kiếp, thậm chí còn liên lụy đến Mộ Dung Thất Thất cùng con của bọn hắn! (TC: Ừa, có điều Tiểu Thịnh đánh ca được mấy cái đâu~~~)
Phượng Thương phản đối, là việc trong dự liệu Mộ Dung Thất Thất. Hắn lo lắng cho nàng, cũng lo lắng đứa nhỏ, những điều này Mộ Dung Thất Thất có thể lý giải. Phượng Thương đau lòng, làm Mộ Dung Thất Thất đau lòng. Cái này không phải lỗi của hắn! Ngay cả nàng là đại phu, cũng không biết những đặc điểm này của tử cổ, không phải người của Tường tộc thì sẽ hoàn toàn không biết đặc tính của cổ trùng, chuyện đó Phượng Thương sao biết được!
Nhưng mà, Phượng Thương không hiểu được tình mẫu tử của riêng nữ nhân. Tiểu sinh mệnh này, giống như một hạt giống nho nhỏ, dần phát triển từ trong cơ thể nàng. Đứa nhỏ mới vừa đến, sao có thể để hắn rời đi! Nàng, không bỏ được!
“Minh Nguyệt, nếu như ta sinh đứa nhỏ ra, cổ độc trên người hắn thật có thể giải trừ sao?” Mộ Dung Thất Thất không có trả lời Phượng Thương, ngược lại thỉnh giáo Minh Nguyệt Thịnh.
Nàng muốn đứa bé này, nhưng là, nếu như giải cổ thì có ảnh hưởng đến tính mạng đứa nhỏ hay không, hoặc có làm đứa nhỏ thống khổhay không, nàng không có ích kỷ đến mức gượng ép mình giữ đứa nhỏ, bắt nó sau khi sanh ra liền phải chịu những thống khổ kia.
” Đứa nhỏ mới sinh ra mang theo cổ, gọi là cổ nhân. Bởi vì cổ theo đứa nhỏ lúc vẫn còn là thai nhi, phát triển cùng với trẻ, cho nên muốn giải trừ cổ trên người đứa nhỏ, so với giải cổ bình thường, càng thêm phiền toái, thời gian cũng lâu hơn. Có lẽ một năm, hai năm, cũng có lẽ năm năm, sáu năm… Bất quá nàng yên tâm, cổ chắc sẽ không thương tổn người lớn lên với nó từ nhỏ đâu.”
Minh Nguyệt Thịnh trả lời, Mộ Dung Thất Thất nghĩ càng thêm chắc chắn việc lưu lại đứa bé này, Tấn Mặc đứng một bên vẫn trầm mặc, lúc này phá vỡ im lặng.
“Theo ta được biết, người Tường tộc sẽ không giải cổ cho ngoại nhân. Bệ hạ mặc dù có huyết thống Tường tộc, nhưng chỉ sợ tộc trưởng Tường tộc này sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp ——” Minh Nguyệt Thịnh cắt đứt lời nói Tấn Mặc, hiện tại đầu óc hắn vẫn chưa ổn định lại, chẳng nghĩ ra cái gì, nhưng chỉ cần Mộ Dung Thất Thất muốn, hắn chắc chắn dùng toàn lực trợ giúp.
“Kỳ thật, hiện tại quan trọng nhất chính là, đứa bé này rất khó nuôi, có khả năng nàng phải chịu nhiều vất vả hơn những nữ nhân khác…”
Minh Nguyệt Thịnh nguyên bản muốn nói “thống khổ”, nhưng mà lời đến bên miệng, lại đổi thành “vất vả”. Hắn lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, không muốn quãng thời gian nàng mang thai chỉ toàn là thống khổ, cho nên dùng từ “vất vả” để hình dung tương lai mấy tháng sắp xảy ra.
“Ta biết rõ!” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu, chỉ cần có thể giải cổ cho đứa nhỏ, chỉ cần nàng còn sống, người làm mẹ như nàng, chịu đựng chút khổ nhọc thì tính là gì!
Tuy Mộ Dung Thất Thất quyết định sinh hạ đứa nhỏ, nhưng Phượng Thương vẫn không chịu đáp ứng. Hiện tại vừa nghe nói Mộ Dung Thất Thất trong thời gian mang thai rất vất vả, Phượng Thương càng đau không chịu được.
“Khanh Khanh, chúng ta sẽ còn có rất nhiều đứa nhỏ, đứa bé này, cùng chúng ta không có duyên phận, chúng ta… Buông tha có được không!” Thống khổ mà cổ độc mang đến, Phượng Thương đã trải qua, hắn không hy vọng Mộ Dung Thất Thất cùng đứa nhỏ trải qua chuyện như vậy nữa.
Phượng Thương lo lắng, Mộ Dung Thất Thất hiểu, nhưng nàng là một người làm mẹ, huống chi Minh Nguyệt Thịnh nói tử cổ sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ, hơn nữa cổ độc từ nay về sau vẫn có thể giải trừ, làm cho nàng càng thêm kiên định với ý muốn giữ lại đứa nhỏ.
“Thương, chàng vẫn rất bao dung cho ta, mọi chuyện đều theo ta. Lúc này đây, chàng cũng nhường ta một chút không được sao? Dù thường ngày ta hay tùy hứng, tính tình ta thích đùa giỡn, nhưng mà ta thật sự rất muốn rất muốn giữ lại đứa bé này! Thương… đây là con của chúng ta!”
Giọng nói của Mộ Dung Thất Thất có chút run, nhìn thấy trong ánh mắt xinh đẹp Phượng Thương đã hiện lên có nước mắt. Tử cổ chuyển sang người đứa nhỏ, là điều không ai muốn thấy, nhưng dù sao cũng là một sinh mạng, là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, Mộ Dung Thất Thất không nghĩ cứ như vậy mà buông tha. Vô luận như thế nào, bọn ta muốn đọ sức, chỉ cần còn một hi vọng, cũng sẽ không buông tha!
“Khanh Khanh!” Nghe xong lời nói Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương ôm nàng vào lòng, cảm xúc pha tạp trong thâm tâm, khiến hắn vừa định nói gì đó, đến bên miệng, lại không nên lời.
Hắn sao có thể không hiểu tâm tư của Mộ Dung Thất Thất! Đây làcon của hắn, hắn cũng không nỡ bỏ! Nhưng hắn không đành lòng nhìn Mộ Dung Thất Thất vất vả, không đành lòng nhìn đứa nhỏ mới sinh ra liền chia lìa bọn họ, có rất nhiều không đành lòng đầy rẫy trong nội tâm của Phượng Thương…
Chỉ là, tại thời điểm chống lại cặp mắt đẹp của Mộ Dung Thất Thất kia tràn đầy “cầu khẩn”, không đành lòng trong lòng Phượng Thương như bay biến. Nhiều cái không muốn như vậy, nhưng hắn không mặc kệ nàng khóc được, thấy nàng rơi lệ, tim hắn cũng như bị đao cắt.
“Được! Chỉ cần nàng nguyện ý, chỉ cần nàng thích, ta cái gì cũng đều đáp ứng nàng!”
Phượng Thương vùi đầu vào tóc Mộ Dung Thất Thất, một giọt nước mắt rơi xuống, chảy vào trong tóc nàng.
Đây là vợ hắn, hắn lại khiến nàng lâm vào cảnh bất lực, khiến Phượng Thương hận không thể tát mình hai bạt tai! Minh Nguyệt Thịnh đánh là đúng, hắn thật sự nên bị đánh! Lại đem vợ cùng con mình đặt vào tình trạng nguy hiểm như vậy, đến hắn cũng không thể không hận sự bất lực của mình! “Vô luận như thế nào, ta đều bên cạnh nàng! Vĩnh viễn đều bên cạnh nàng!” (TC: từ “bất lực” đến cuối vẫn được dùng=)))
Mộ Dung Thất Thất trở tay ôm lấy Phượng Thương, từ từ nhắm hai mắt, ngăn cho nước mắt mình rơi xuống. Trong thanh âm hắn, có bao nhiêu hối hận, nàng đều nghe được. Vấn đề này không thể trách hắn, hắn đã đau lòng nhiều lắm rồi. Nam nhân này, cái gì cũng giữ tại trên người mình, làm cho nàng như thế nào không đau lòng.
“Chàng đương nhiên phải ở bên cạnh ta! Chàng là trượng phu của ta, là cha của đứa nhỏ, chàng không bên cạnh ta thì ai chiếu cố mẹ con ta bây giờ!”
“Đợi một chút, các con đang nói đến cái gì, sao ai gia không hiểu?”
Đúng lúc này, Đông Phương Lam run rảy sợ sệt đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương. Sự tình vừa rồi, làm vị hoàng thái hậu này quay hôn mê, “Đứa nhỏ nào? Đứa nhỏ của ai? Ai gia không hiểu? Còn có, giữa các con đã xảy ra chuyện gì? Các con —— ”
Đông Phương Lam chỉ vào Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đang ôm nhau, biểu lộ kinh ngạc vạn phần, “Các con là huynh muội, các con sao có thể như vậy!”
“Bà ngoại, Thương không phải là ca ca ruột của con, hắn là đứa nhỏ do cha mẹ nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với con!”
Thấy Đông Phương Lam hiểu lầm, Mộ Dung Thất Thất vội vàng giải thích nguyên do, chỉ là nàng đột nhiên nói như vậy, Đông Phương Lam hoàn toàn sững sờ. “Thất Thất, con đừng vì muốn ở bên Thương Nhi mà lừa gạt ai gia! Các con là huynh muội, huynh muội không thể ở bên nhau!”
“Bà ngoại!” Mộ Dung Thất Thất tiến lên, giữ chặt tay Đông Phương Lam, “Bà ngoại, ngài xem tướng mạo chúng ta, hoàn toàn không có chỗ nào tương tự! Thương trưởng thành không giống cha cùng mẹ, hắn không phải là ca ca ruột của con! Nếu ngài không tin, cha mẹ có thể làm chứng!”
Mộ Dung Thất Thất đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng đem ra, Đông Phương Lam cuối cùng cũng có chút tin. Cháu ngoại được bà thương yên nhiều năm như vậy, lại không phải do nữ nhi mình sinh ra, khiến Đông Phương lam có chút ngoài ý muốn.
Lại tưởng tượng, Phượng Thương xác thực không hề giống với Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Khi Phượng Thương còn bé, Đông Phương Lam nhìn ra được chút ít, chỉ là Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt một mực khăng khăng nói rằng Phượng Thương chính là “con trai” của bọn họ, Đông Phương Lam thấy vậy nên chắc rằng Phượng Thương là cháu ngoại của bà. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà đã lừa bà.
Mộ Dung Thất Thất nói “cha mẹ”, Hoàn Nhan Liệt đứng một bên hoàn toàn ngây người, nàng là có ý gì? Cái gì gọi là cha mẹ? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Phượng Tà không chết! Chẳng lẽ người mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi là Phượng Tà! Điều này sao có thể! Tại sao có thể như vậy!
Hoàn Nhan Liệt vội vàng muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắc y nhân xuất hiện trong giấc mơ của hắn, vậy mà là Phượng Tà, điều này sao có thể! Nguyên một đống chuyện “không có khả năng” đập vào nội tâm Hoàn Nhan Liệt, làm hắn không hề để ý đến thân thế của Phượng Thương.
“Hmm!” Hoàn Nhan Liệt cưỡng chế giải khai huyệt đạo trên người, chính là không đợi hắn đụng đến phía Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc cùng Tố Nguyệt đã gác đao ở trên cổ của hắn.
“Im lặng một chút!” Tố Nguyệt đem Hoàn Nhan Liệt trói lại thật chặt, làm hắn không thể động đậy. Cũng do người này không tốt! Không có chuyện gì hãm hại cô gia, hiện tại lại làm tiểu thư vất vả như vậy, ngay cả tiểu chủ tử cũng gặp nguy hiểm, tất cả mọi chuyện “tốt đẹp” đều do một mình người này làm ra!
“Phượng Tà… Còn sống?” Bởi vì đầu lưỡi bị mẫu cổ cắn bị thương, Hoàn Nhan Liệt biến thành nói ngọng, từng chữ nói ra không rõ ràng lắm, nhưng hai chữ “Phượng Tà”, Mộ Dung Thất Thất nghe được rất rõ ràng.
“Cha ta còn sống, hiện tại cùng mẹ lưu lạc thiên nhai.”
Nghe xong lời nói Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt thống khổ lắc đầu, “Không thể nào… Nguyệt Nhi không thể gặp hắn… Không thể nào!” Hoàn Nhan Liệt không chịu tin tưởng sự thật rằng Phượng Tà còn sống, hắn ta không phải đã bị chết cháy tại núi Nhạn Đãng sao, vì sao còn sống đến tận giờ? Hắn rốt cuộc đã tìm được Hoàn Nhan Minh Nguyệt như thế nào? Minh Nguyệt thật sự đi cùng hắn sao?
Vừa nghĩ tới trong mơ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại liền rời đi, Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, mắt ngấn lệ.
Hoàn Nhan Liệt như vậy, Hoàn Nhan Khang cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, tựa hồ trong ký ức của hắn, phụ hoàng hắn vẫn là người uy vũ quyết đoán, lúc này, nước mắt rơi đầy mặt, trong miệng hô “Nguyệt Nhi”, thật sự vẫn là phụ hoàng khiến hắn sùng bái sao?
Hoàn Nhan Liệt thương tâm gần chết, Tô Mi không để ý mà liên tục khua quạt.
Mẫu cổ trong bình ngọc đại khái có thể biết được kết quả của mình, không ngừng giãy dụa.
Theo nhiệt độ lên cao, hỗn hợp dầu nóng cùng thuốc Đông y cùng một chỗ, làm mẫu cổ đau đến không chịu được. Thân thẩ béo phì của nó, va chạm bình ngọc, phát ra âm thanh “thùng thùng”, nhưng quạt hương bồ trong tay Tô Mi lại không có chút nào chậm trễ. Bình ngọc dầu bắt đầu “bùm bùm cách cách”rung động, mẫu cổ còn đang đau khổ giãy dụa Lại qua một hồi lâu, âm thanh mới dần dần dừng lại.
“Tiếp tục! Đừng ngừng!” Minh Nguyệt Thịnh ở một bên chỉ đạo Tô Mi, “Cổ có linh tính, chúng nó có thể giả chết, phải đem vật trong bình ngọc nung cho cháy hết mới thôi!”
“Dạ!” Tô Mi đem tất cả tức giận đều phát tiết vào trên người mẫu cổ đáng thương. Tiểu thư cùng tiểu chủ tử như vậy, làm tâm tình Tô Mi rất không thoải mái! Hận mình không thể giúp Mộ Dung Thất Thất bớt khổ, không có cách nào giúp đỡ, cho nên tâm tình Tô Mi thật không tốt! Tiểu phiến tử trong tay quạt càng thêm lợi hại!
Hoàn Nhan Liệt chán chường ngồi dưới đất, Hoàn Nhan Khang tiến lên, muốn đỡ hắn, hắn lại tinh thần uể oải, không chịu, chỉ dựa vào tường ngồi dưới đất, trong miệng thì thào, “Nguyệt Nhi đừng rời đi, đừng rời đi…”
Con mắt Hoàn Nhan Liệt mất đi độ sáng, trống rỗng nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng mà lặp lại lời nói như vậy, tựa như bộ dạng mình bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương bất lực, làm cho không người nào có thể tiếp tục hận hắn.
Mặc dù, quá trình giải cổ có xảy ra chút vấn đề, nhưng tổng thể mà nói, coi như là thuận lợi. Tấn Mặc giúp Hoàn Nhan Liệt cầm máu, hơn nữa nhét một viên dược vào trong miệng Hoàn Nhan Liệt.
“Tấn Mặc ——” tại thời điểm Tấn Mặc cho Hoàn Nhan Liệt uống thuốc, Hoàn Nhan Khang bắt lấy tay Tấn Mặc, “Có lẽ, ta mở miệng có chút vô sỉ, nhưng ta muốn cầu ngươi, giữ lại tánh mạng của ông ! Ông dù sao cũng là phụ hoàng của ta, dù sao đối với Bắc Chu quốc vẫn có công!”
Nhìn Hoàn Nhan Khang một hồi lâu, Tấn Mặc mở miệng, “Ta nguyên bản muốn giết hắn rồi, nhưng công chúa nói, người đáng hận tất sẽ có chỗ đáng thương… Cho nên, ngươi yên tâm, thuốc này chỉ làm hắn quên tất cả mọi chuyện, sẽ không lấy mạng của hắn.”
Hoàn Nhan Khang không dám yêu cầu xa vời rằng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất có thể buông tha Hoàn Nhan Liệt, dù sao, ông làm việc thật sự thực quá đáng, làm Hoàn Nhan Khang lúc này đây, cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, ông đã cho mình sinh mạng, chảy cùng một dòng máu, Hoàn Nhan Khang không đành lòng nhìn ông chết.
Chờ Hoàn Nhan Liệt ăn hết đan dược, Tấn Mặc giải khai huyệt đạo của Kính Đức, do huyết mạch không thông trong thời gian dài, mặt Kính Đức cứng ngắc biến thành màu đỏ tía (đỏ tím như máu bầm ak). Nhưng chuyện hắn làm đầu tiên sau khi được giải khai huyệt đạo không phải là kéo giãn gân cốt, mà là dập đầu với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất,”Tạ ơn Vương Gia! Tạ ơn công chúa! Tạ ơn các ngươi buông tha Hoàng thượng! Tạ ơn!”
Cách đây rất lâu, Kính Đức đã nghĩ sẽ có một ngày như thế này, ngày mà việc làm của Hoàn Nhan Liệt sẽ bị người ta phát giác, Phượng Thương sẽ báo thù, nhưng Kính Đức thật không ngờ, Phượng Tà vẫn còn sống, hơn nữa Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể tỉnh dậy.
Xem ra, hết thảy đều là do trời định, Hoàng thượng cũng nên buông tay!
Dập cho đến khi đỏ đầu, Kính Đức mới đứng lên, đi đến bên người Hoàn Nhan Liệt. Lúc này, dược hiệu đã phát tác, Hoàn Nhan Liệt đần độn si ngốc, cười ngây ngô với Kính Đức, tựa hồ không nhớ ra được hắn là ai, Kính Đức thấy vậy, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
“Hoàng thượng, nô tài sẽ một mực hầu hạ ngài! Ngài yên tâm!” Kính Đức cầm tay áo, giúp Hoàn Nhan Liệt lau vết máu bên miệng, xoay người, Kính Đức lần nữa hướng về phía Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất quỳ xuống.
“Vương Gia, kỳ thật nô tài biết được, những chuyện kia, một ngày nào đó chuyện ấysẽ bại lộ, Hoàng thượng đã làm chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ bị người biết rõ. Kỳ thật, nô tài cũng giúp đỡ Hoàng thượng làm nhiều chuyện, nô tài cũng mang nghiệp chướng nặng nề… Hiện tại, nô tài không cầu gì khác, chỉ cầu có thể một mực hầu hạ Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng đi chỗ nào, nô tài đều là nô tài của hoàng thượng, thỉnh Vương Gia có thể thành toàn!”
“Được.” Phượng Thương gật gật đầu.
Hoàn Nhan Liệt mặc dù đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng đối với quốc gia này mà nói, Hoàn Nhan Liệt vẫn là có công lao, tội không đáng chết. Mặc dù trên người Phượng Thương bị Hoàn Nhan Liệt hạ độc, hắn cũng chưa từng hi vọng Hoàn Nhan Liệt chết. Hiện tại, đại khái là kết quả tốt nhất!
Hôm nay, tất cả thái y của thái y viện được triệu tập đến Trường Thu cung, chuyện Hoàn Nhan Liệt “trúng gió”, không đầy một lát liền truyền ra ngoài.
Bách quan mặc dù có chút khó tiếp nhận, nhưng không có ai đưa ra ý kiến gì cả. Dù sao, quân quyền tại trong tay Nam Lân vương Phượng Thương, cả kinh thành đều nằm trong tay hắn, cho dù Hoàn Nhan Liệt không có “trúng gió”, ngôi vị hoàng đế này cũng sẽ truyền cho Phượng Thương, đây là chuyện tình không thể nghi ngờ, không có người nào hoài nghi sự thật về thân phận người thừa kế Bắc Chu quốc này là Phượng Thương.
Hôm nay, vô luận Hoàn Nhan Liệt như thế nào, Phượng Thương cũng sẽ là đế vương kế nhiệm, những người kia đang chuẩn bị tìm cách lấy lòng vị vua mới này.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, ngày hôm sau lâm triều, Kính Đức tuyên bố chiếu thư của Hoàng đế, ngôi vị hoàng đế lại truyền cho Hoàng thái tôn sáu tuổi, thì ra là con của Hoàn Nhan Hồng cùng Dư Thi Thi, cháu nội duy nhất của Hoàn Nhan Liệt —— Hoàn Nhan Kiệt.
Trong chiếu thư, đặc biệt nêu lên chính danh Phượng Thương, Phượng Thương lần đầu tiên dùng thân phận Long Ngạo Thiên, con nuôi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt xuất hiện, đổi Nam Lân vương thành Nhiếp Chính vương, Phượng Thất Thất là Trấn Quốc đại công chúa, hai người phụ tá tân hoàng, cho đến tân hoàng mười sáu tuổi tự mình chấp chính. Về phần ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang, sắc phong là Tiêu Dao vương. (Nuxuku: chết cười với tên sắc phong của Khanh ca ><)
Chiếu thư này, thật khiến văn võ bá quan càng hoảng sợ, Phượng Thương họ Long? Long chính là tiền triều quốc họ! Mặc dù mọi người trong lòng có nghi vấn, nhưng là không có người nói ra.
Dưới gối Hoàn Nhan Liệt có năm vị hoàng tử, chỉ có Hoàn Nhan Hồng, Hoàn Nhan Nghị cùng Hoàn Nhan Khang còn sống. Hoàn Nhan Hồng bị nhốt tại Nam Uyển, Hoàn Nhan Nghị chết trong tay Hạ Vân Tích, hiện tại chỉ còn lại có ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang. Chỉ là, Hoàn Nhan Khang thật có thể cam tâm tình nguyện làm Tiêu Dao vương sao?
Trước mắt, khi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất dẫn Hoàn Nhan Kiệt ngồi xuống long ỷ, Hoàn Nhan Khang là người đầu tiên quỳ xuống hô “Vạn tuế!”
Thái độ Hoàn Nhan Khang, làm lũ triều thần nhìn ra một ít đầu mối, lại tưởng tượng, vị điện hạ này từ trước đến nay có quan hệ tốt đẹp với Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất, chuyện này, nói không chừng chính là ba người liên thủ làm. Nghĩ tới đây, bách quan cũng cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu.
Đối với bọn họ mà nói, cái ngôi vị hoàng đế này, là chuyện tình hoàng gia, nếu hoàng gia ở nơi này tiến hành hiệp nghị, bọn họ chỉ cần hảo hảo làm thần tử là được, huống chi đao Phượng Thương không phải là ngồi không, hắn bất quá là Nhiếp Chính vương, quốc họ có phải là Hoàn Nhan hay không, thiên hạ này, vẫn là của hoàng gia.
Từ khi Dư Thi Thi chết, Hoàn Nhan Hồng bị phế truất rồi đem nhốt, Hoàn Nhan Kiệt liền thành đứa nhỏ không cha không mẹ. Hoàn Nhan Liệt mặc dù đem hoàng tôn này vào trong cung, nhưng những nô tỳ trong cung ai chẳng “gió chiều nào theo chiểu ấy”! Đối với vị hoàng tôn này, không có aai để ý, cũng không có ai cẩn thận chiếu cố, điều này làm cho Hoàn Nhan Kiệt từ đứa nhỏ có tính cách hoạt bát sáng sủa, trở nên có chút nhát gan, hướng nội.
Lúc này, mặc long bào, ngồi ở trên long ỷ, Hoàn Nhan Kiệt có chút câu nệ. Hắn rất khẩn trương, hắn không biết Hoàng đế phải làm cái gì. Ngày hôm qua, hắn được một tỷ tỷ xinh đẹp đón đến, hiện tại, tỷ tỷ xinh đẹp đang nắm tay của hắn, khiến hắn mặc dù ngồi ở trên long ỷ, nhưng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng sợ, dựa theo những gì cô cô dạy con mà làm!” Nhìn ra sự lo lắng của Hoàn Nhan Kiệt, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé hắn, “Cô cô sẽ ở bên cạnh cùng con! Đừng sợ hãi!”
“Dạ!” Hoàn Nhan Kiệt sợ là sợ Phượng Thương, bởi vì Phượng Thương luôn mang theo bộ mặt mặt lạnh, trên người tản ra hàn khí. Cho nên nếu so sánh mà nói, Hoàn Nhan Kiệt thích Mộ Dung Thất Thất hơn, bởi vì nàng lớn lên thật xinh đẹp, so với mẹ ruột của hắn còn xinh đẹp hơn. Hơn nữa, nụ cười của nàng thật ấm áp, hắn yêu mến vị tỷ tỷ xinh đẹp này.
Kính Đức thay thế Hoàn Nhan Kiệt đọc nhất trường thiên tân đế đăng cơ “Chiếu thư chiếu cáo thiên hạ”, tiếng nói Hoàn Nhan Kiệt non nớt tại Thái Cực điện vang lên, “Chúng ái khanh, có việc khải tấu, không thì bãi triều!”
Có Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở đây, bách quan còn nói cái gì, huống chi thái độ vừa rồi của Hoàn Nhan Khang cũng biểu hiện hết sắc rõ ràng, cái này là chuyện hoàng gia, bọn họ vẫn là không nên nhúng tay vào.
Tân đế đăng cơ, thuận lợi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, có Phượng Thương cùng Ưng kỵ quân, cho dù những người kia cố tình muốn gây chuyện, cũng phải suy nghĩ đến năng lực của mình.
Mười ngày sau, Hoàn Nhan Khang tại Nhiếp Chính vương phủ trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất làm trò, đòi rời khỏi kinh thành, đi du sơn ngoạn thủy, làm hai người này phi thường kinh ngạc.
“A Khang, ngươi thật muốn đi sao?” Người nói chuyện là Phượng Thương, Hoàn Nhan Kiệt thuận lợi đăng cơ, Hoàn Nhan Khang liền nói muốn đi tứ phương, chân chính làm Tiêu Dao vương, điều này làm cho Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vốn luôn xem hắn là bằng hữu rất không đành lòng
“A Khang, ở lại đi!” Mộ Dung Thất Thất mở miệng giữ Hoàn Nhan Khang lại.
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang xấu xa cười, “Biểu ca biểu tẩu, các ngươi cũng đừng kích động như vậy! Khó khăn lắm mới không có người có thể quản giáo ta, các ngươi cho ta tự do một thời gian ngắn a! Ta cam đoan, chỉ là đi ra ngoài dạo chơi, sẽ không gây chuyện, các ngươi cứ yên tâm đi!”
Hoàn Nhan Khang trên mặt đang cười, trong nội tâm lại khổ sở hết mức.
Chuyện của Hoàn Nhan Liệt hoàn toàn đả kích hắn, làm hắn mỗi lần đối mặt với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, đều có một loại đau. Nguyên lai, cái bất hạnh của bọn họ, đều do Hoàn Nhan Liệt mang đến, mà hắn là bạn tốt của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, lại cái gì cũng không biết, không giúp đỡ được gì cả, hiện tại đứa nhỏ trên người Mộ Dung Thất Thất còn trúng cổ, điều này làm cho lòng của hắn như thế nào không đau ?
Sau khi biết rõ “bộ mặt thật” củaHoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Khang đã tính toán muốn rời đi.
Lúc trước, Kính Đức lấy ra chiếu thư Hoàn Nhan Liệt đã sớm chuẩn bị sẵn, trên chiếu thư chỉ rõ truyền ngôi vị cho Phượng Thương, nhưng là Phượng Thương đối với ngôi vị hoàng đế không có bất kỳ hứng thú, muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho Hoàn Nhan Khang, lại bị Hoàn Nhan Khang trực tiếp cự tuyệt.
Hắn không cần phải ngồi ở cái long ỷ lạnh như băng đó, cuối cùng trở nên giống như Hoàn Nhan Liệt, hắn không muốn mất đi tình bạn của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không muốn bởi vì cái vị trí cao cao tại thượng kia, mà biến thành một người khác.
Hoàn Nhan Khang không muốn làm hoàng đế, cuối cùng bất đắc dĩ, Phượng Thương mới đưa Hoàng thái tôn Hoàn Nhan Kiệt lên, hơn nữa sửa đổi chiếu thư truyền ngôi, vấn đề này mới được giải quyết. Không nghĩ tới vừa mới ổn định lại, Hoàn Nhan Khang lại nói muốn ra đi ——
“A Khang, ngươi đi, vật Tô Mi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi như vậy đi ra ngoài du lịch năm ba năm, để Tô Mi cũng một mực chờ ngươi như vậy sao!” Thấy thuyết phục không được Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất liền lôi Tô Mi ra. Nàng có thể cảm giác được, Hoàn Nhan Khang là vì chuyện của Hoàn Nhan Liệt mà bị đả kích, mới lựa chọn rời đi. Dù trên mặt hắn đang cười, nhưng mà bi thương cùng áy náy trong đáy mắt hắn lại không lừa được người.
Mộ Dung Thất Thất đem Tô Mi ra,khiến Hoàn Nhan Khang lại một hồi đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Tô Mi đứng sau lưng Mộ Dung Thất Thất, nàng đỏ hồng hai mắt, chỉ kém chút nữa là khóc ra thành tiếng.
“Tiểu Mi nhi, thực xin lỗi —— ”
/150
|