Ngoài sân lớn Vạn Kiếm sơn trang, võ lâm đại hội đang đến lúc cao điểm. Hai tên đệ tử của hai đại phái đang ra sức thi tài, không chừa một chút sơ hở cho đối phương. Trên đài mấy vị cao tầng của các môn phái trầm trồ khen ngợi, ra sức khích lệ hai vị trưởng lão cầm đầu hai đại phái, lại không biết trong lòng có mấy phần thật tình.
“Giang trưởng lão, lần này Ngự Phong Môn ra một đệ tử xuất sắc a. Xem Hàn Túc đứa bé này, tuổi còn trẻ đã vận dụng thành thục Phong Vân Lưu Giang kiếm, lại có ba phần kiếm ý trong đó, thật là tuyệt thế thiên tài!” Một nam nhân trung niên mặc áo bào xanh tươi cười đầy mặt, có vài phần nịnh nọt nói với lão giả thần sắc uy nghiêm bên cạnh.
“Ha ha, Túc Nhi không tệ, có điều vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa đủ bản lĩnh, để Khương trưởng lão chê cười.” Lão giả thần sắc uy nghiêm, có vài phần xuất trần đạm mạc, lại không che dấu được ánh mắt đắc ý nhìn đệ tử trẻ tuổi tuấn mỹ đang thi kiếm trên đài.
“Ha ha, Hàn Túc Ngự Phong Môn không sai, nhưng thiên tài Vô Tự Cốc Vô Nhai công tử lại không thua kém. Ngươi xem, còn không phải chưa phân thắng bại sao?” Một người khác đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi cười lớn nói.
Đối thủ của Hàn Túc Ngự Phong Môn là đệ tử Vô Nhai Vô Tự Cốc, trên giang hồ có danh xưng Vô Nhai công tử, bản lĩnh xuất thần nhập hóa, dùng nhị khúc côn vô cùng lưu loát nhuần nhuyễn, không chút nào thua kém kiếm trong tay Hàn Túc, hoàn toàn ngăn cản thế công sắc bén mà uyển chuyển. Nhất thời cục diện lâm vào giằng co, ai cũng không chiếm ưu thế.
Vô Tự Cốc trưởng lão là một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra một chút cảm xúc, nghe có người nhắc đến đệ tử xuất sắc dưới gối cũng không nhấc mắt một cái. Người bên cạnh xem không khỏi âm thầm líu lưỡi, nghe nói Vô Tự Cốc võ công luyện tới một giai đoạn nào đó khiến người ta mất đi thất tình lục dục, hoàn toàn đi lên vô tình chi đạo, tìm kiếm đỉnh cao võ đạo. Xem ra không giả!
“Lại nói, xuất sắc thì có xuất sắc, nhưng nào có phong thái của Lưu minh chủ và Lâm trưởng lão? Bằng tuổi bọn họ, Lưu minh chủ đã là võ lâm đệ nhất cao thủ, Lâm trưởng lão lại không chút thua kém Lưu minh chủ. Xét cho cùng, người tài giỏi như bọn họ, thế gian hiếm có a…”
Một giọng nói già nua mang chút cảm khái vang lên, mọi người lập tức im lặng liếc mắt nhìn hai nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, phong thái bất phàm trên đài cao nhất. Lưu Dạ Nguyệt y phục lam nhạt, mặt mày ôn nhuận như ngọc, nhưng ánh mắt lợi hại sắc bén làm người ta không dám khinh thường. Nhìn hắn giống một thư sinh tuấn tú nho nhã, có ai ngờ người này là võ lâm đệ nhất cao thủ trẻ tuổi? Lâm Hiên vẫn một thân bạch y, khuôn mặt hoàn mỹ như tranh vẽ, hoàn toàn tư thái trích tiên không ăn nhân gian khói lửa, đạm mạc thanh lãnh. Hai người này được công nhận là trên giang hồ khó có địch thủ, chỉ đơn giản ngồi đó thôi đủ khiến phía dưới một đám nữ hiệp đỏ mặt mơ màng.
Lại nói đến cao thủ giang hồ đỉnh tiêm, không thể không nhắc tới vài người, tỷ như Ma Giáo giáo chủ Lãnh Thần làm người xuất quỷ nhập thần, tà nịnh không kiềm chế, nhắc đến liền làm người ta giận sôi gan mà không thể nề hà; còn có Lưu Vân Tông tông chủ thần bí vô cùng chưa bao giờ lộ mặt, lại khiến đám trưởng lão không thể nổi dị tâm; lại như Huyễn Điệp Cốc cốc chủ Điệp Phi Vũ y thuật siêu quần, nhưng đồng thời có được võ công cao cường… Mấy người này đều đại biểu cho võ lâm tương lai, tuổi trẻ nhưng thành tựu đã cao không thể giới hạn, khiến đám người bọn họ chỉ có thể nhìn lên than thở Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước suýt chết trên bờ cát…
À quên, Lưu Vân Tông tông chủ trẻ tuổi hay đã già vẫn còn là một bí ẩn, bởi vì cơ hồ chưa có người gặp qua hắn. Thậm chí hắn là nam hay nữ cũng không ai biết, còn thần bí hơn cả Ma Giáo giáo chủ. Ma Giáo giáo chủ mặc dù xuất quỷ nhập thần, nhưng khi nào xuất hiện cũng gióng trống khua chiêng, muốn làm bộ không biết cũng khó. Còn Lưu Vân Tông tông chủ, thân là đệ nhất môn phái tông chủ lại chưa bao giờ lộ mặt trong trường hợp đặc biệt, chỉ có mấy vị trưởng lão thay phiên nhau ra mặt. Thậm chí còn có không ít lời đồn về vị tông chủ trong truyền thuyết này, nói Lưu Vân Tông căn bản là không có tông chủ, chẳng qua do người giang hồ tưởng tượng mà thôi…
Mọi người bàn tán sôi nổi, lớn tiếng cổ vũ, trên đài hai nam nhân vẫn trầm như nước, một người mỉm cười một người đạm mạc, vô tình hình thành hai cỗ khí thế va chạm vào nhau, còn kém không phát ra sấm sét.
Bên người Lưu Dạ Nguyệt, Diễm Mị ân cần hầu hạ, vừa bưng nước vừa mời trái cây lại còn xoa bóp, chọc đám nữ nhân dưới đài dùng ánh mắt lăng trì nhìn Diễm Mị. Diễm Mị vẫn phong tình vạn chủng cười, càng thêm khiêu khích đám nữ nhân, cố ý quyến rũ Lưu Dạ Nguyệt. Có điều chưa câu dẫn được Lưu Dạ Nguyệt, lại khiến đám nam nhân chảy nước miếng thèm thuồng.
Đột nhiên có người kêu lên sợ hãi, hấp dẫn ánh mắt mọi người: “Eh! Kia là cái gì? Giống như có hỏa hoạn!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là thấy được cột khói đen bốc lên. Lập tức bên dưới liền xôn xao ầm ỹ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Diễm Mị cắn răng, phát hiện đúng là phương hướng nhà kho, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hay là đám người chột mắt báo cho mình biết chuyện đã xong? Dẫn người đến bắt gian? Mấy người này khi nào thì thông minh vậy, biết dùng cách này đến hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người?
Diễm Mị vốn là một nữ nhân tự cao tự đại vô cùng, luôn khinh thường nữ nhân không bằng nàng, từ nhan sắc cho tới đầu óc. Nàng được Lưu Dạ Nguyệt tín nhiệm vì võ công tốt, lại biết lấy lòng hắn, cho nên không khỏi kiêu ngạo đắc ý. Nàng tự tin dùng xuân dược Quan Âm Giải Y như vậy, cho dù liệt nữ cũng phải biến thành dâm phụ, làm sao còn dùng được võ công? Trước kia sủng thiếp của Lưu Dạ Nguyệt không thiếu nữ hiệp thành danh trên giang hồ, cuối cùng đều bị một chút Quan Âm Giải Y làm cho mềm nhũn phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân. Thành công nhiều lần như vậy, nàng tuyệt đối không thể ngờ có người trốn thoát được dược hiệu phát tác.
Lưu Dạ Nguyệt trong lòng có chút bất an, lập tức đứng dậy nhanh chóng đi về phía cột khói. Lâm Hiên cũng không lạc hậu, lập tức phi thân đi theo. Mọi người thấy hai người kia sắc mặt ngưng trọng, do dự không biết có nên đi theo hay không, nhỡ thấy được cái gì không nên thấy… Nhưng nghĩ lại thì hỏa hoạn chứ có phải cái gì ghê gớm đâu, cho nên cũng tò mò chạy theo xem cháy chỗ nào.
Thế là đại hội võ lâm trở nên vắng vẻ. Trên đài Hàn Túc cùng Vô Nhai sớm dừng trận đấu, đi xuống về bên cạnh trưởng lão môn phái.
…
Chu Tiêm vừa ôm Tần Tuyết Nhi ngã nhào ra ngoài cửa đã thấy Lưu Dạ Nguyệt bay tới, theo sau là trích tiên sư phụ Lâm Hiên, lập tức có xúc động muốn khóc một trận. Hức hức hức, lâu như vậy cuối cùng cũng phát hiện tới cứu lão nương sao??? Nhưng mà sao mấy người không tới sớm hơn chút a???
Lưu Dạ Nguyệt thấy Chu Tiêm quần áo bẩn thỉu, nhìn không ra màu trắng ban đầu, tóc tai bù xù mặt mũi lại nhem nhuốc, nhất thời không biết nàng là ai. Nhưng mà Tần Tuyết Nhi trong lòng Chu Tiêm nhìn hắn rất nhanh nhận ra, lại thấy sau lưng hai người nhà kho đang bốc cháy, lập tức ánh mắt hàm chứa nghi ngờ nhìn Chu Tiêm.
Chu Tiêm bị hắn nhìn như vậy, trong lòng cực kỳ bất bình tĩnh. Mẹ nó, lão nương liều mạng cứu tình nhân của ngươi ngươi dùng ánh mắt đó nhìn lão nương là vì mao?
Lâm Hiên đi tới bên cạnh Lưu Dạ Nguyệt, kinh ngạc nhìn hai người, thốt lên: “Tuyết Nhi?”
Chu Tiêm nhất thời cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Sư phụ không tiền đồ! Chỉ thấy nữ sắc không thấy đồ đệ!
“Lưu trang chủ mau lên, Tần cô nương bị hạ mị dược!” Chu Tiêm không thèm để ý tới Lâm Hiên, vội vàng nói. Bởi vì bị huân khói một thời gian, thanh âm của nàng có chút khàn khàn thoát phá, rất khó nhận ra.
Lưu Dạ Nguyệt trong lòng nghi ngờ, nhưng nghe thấy Tần Tuyết Nhi bị hạ mị dược, lại thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, hơi thở bất thường, quần áo không chỉnh, liền không nói hai lời ôm lấy Tần Tuyết Nhi bay đi.
Lâm Hiên ánh mắt buồn bã, hơi cúi đầu. Chu Tiêm trong lòng cười lạnh. Trời biết có phải là do tác giả phát tác hay không, nhưng mà đối với ánh mắt của Lâm Hiên, nàng cực kỳ không hài lòng. Tần Tuyết Nhi lại có gì tốt? ‘Chu Tiêm’ cuồng dại một mảnh với hắn, hắn làm như không thấy, nhưng lại không rõ ràng cự tuyệt, cứ để cho nàng ôm hi vọng suốt mười mấy năm trời. Nếu như trước kia hắn chịu dạy dỗ ‘Chu Tiêm’ đàng hoàng, có lẽ sau này sẽ không khiến nàng vì ghen tị với Tần Tuyết Nhi mà biến thành ghê tởm không chịu nổi, cuối cùng bị nhục nhã tới chết! Rõ ràng tất cả đều là lỗi của hắn, vô tâm vô tình lại tự cho mình là chung tình!
Ngay cả đồ đệ của mình gặp nạn cũng không nhận ra, trước hết chỉ lo chú ý tới nữ nhân khác đã là “có phu chi phụ”. Chu Tiêm châm chọc cười lạnh, lại cố gắng áp chế chán ghét trong lòng, nhìn Lâm Hiên kêu lên: “Sư phụ!”
“Giang trưởng lão, lần này Ngự Phong Môn ra một đệ tử xuất sắc a. Xem Hàn Túc đứa bé này, tuổi còn trẻ đã vận dụng thành thục Phong Vân Lưu Giang kiếm, lại có ba phần kiếm ý trong đó, thật là tuyệt thế thiên tài!” Một nam nhân trung niên mặc áo bào xanh tươi cười đầy mặt, có vài phần nịnh nọt nói với lão giả thần sắc uy nghiêm bên cạnh.
“Ha ha, Túc Nhi không tệ, có điều vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa đủ bản lĩnh, để Khương trưởng lão chê cười.” Lão giả thần sắc uy nghiêm, có vài phần xuất trần đạm mạc, lại không che dấu được ánh mắt đắc ý nhìn đệ tử trẻ tuổi tuấn mỹ đang thi kiếm trên đài.
“Ha ha, Hàn Túc Ngự Phong Môn không sai, nhưng thiên tài Vô Tự Cốc Vô Nhai công tử lại không thua kém. Ngươi xem, còn không phải chưa phân thắng bại sao?” Một người khác đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi cười lớn nói.
Đối thủ của Hàn Túc Ngự Phong Môn là đệ tử Vô Nhai Vô Tự Cốc, trên giang hồ có danh xưng Vô Nhai công tử, bản lĩnh xuất thần nhập hóa, dùng nhị khúc côn vô cùng lưu loát nhuần nhuyễn, không chút nào thua kém kiếm trong tay Hàn Túc, hoàn toàn ngăn cản thế công sắc bén mà uyển chuyển. Nhất thời cục diện lâm vào giằng co, ai cũng không chiếm ưu thế.
Vô Tự Cốc trưởng lão là một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra một chút cảm xúc, nghe có người nhắc đến đệ tử xuất sắc dưới gối cũng không nhấc mắt một cái. Người bên cạnh xem không khỏi âm thầm líu lưỡi, nghe nói Vô Tự Cốc võ công luyện tới một giai đoạn nào đó khiến người ta mất đi thất tình lục dục, hoàn toàn đi lên vô tình chi đạo, tìm kiếm đỉnh cao võ đạo. Xem ra không giả!
“Lại nói, xuất sắc thì có xuất sắc, nhưng nào có phong thái của Lưu minh chủ và Lâm trưởng lão? Bằng tuổi bọn họ, Lưu minh chủ đã là võ lâm đệ nhất cao thủ, Lâm trưởng lão lại không chút thua kém Lưu minh chủ. Xét cho cùng, người tài giỏi như bọn họ, thế gian hiếm có a…”
Một giọng nói già nua mang chút cảm khái vang lên, mọi người lập tức im lặng liếc mắt nhìn hai nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, phong thái bất phàm trên đài cao nhất. Lưu Dạ Nguyệt y phục lam nhạt, mặt mày ôn nhuận như ngọc, nhưng ánh mắt lợi hại sắc bén làm người ta không dám khinh thường. Nhìn hắn giống một thư sinh tuấn tú nho nhã, có ai ngờ người này là võ lâm đệ nhất cao thủ trẻ tuổi? Lâm Hiên vẫn một thân bạch y, khuôn mặt hoàn mỹ như tranh vẽ, hoàn toàn tư thái trích tiên không ăn nhân gian khói lửa, đạm mạc thanh lãnh. Hai người này được công nhận là trên giang hồ khó có địch thủ, chỉ đơn giản ngồi đó thôi đủ khiến phía dưới một đám nữ hiệp đỏ mặt mơ màng.
Lại nói đến cao thủ giang hồ đỉnh tiêm, không thể không nhắc tới vài người, tỷ như Ma Giáo giáo chủ Lãnh Thần làm người xuất quỷ nhập thần, tà nịnh không kiềm chế, nhắc đến liền làm người ta giận sôi gan mà không thể nề hà; còn có Lưu Vân Tông tông chủ thần bí vô cùng chưa bao giờ lộ mặt, lại khiến đám trưởng lão không thể nổi dị tâm; lại như Huyễn Điệp Cốc cốc chủ Điệp Phi Vũ y thuật siêu quần, nhưng đồng thời có được võ công cao cường… Mấy người này đều đại biểu cho võ lâm tương lai, tuổi trẻ nhưng thành tựu đã cao không thể giới hạn, khiến đám người bọn họ chỉ có thể nhìn lên than thở Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước suýt chết trên bờ cát…
À quên, Lưu Vân Tông tông chủ trẻ tuổi hay đã già vẫn còn là một bí ẩn, bởi vì cơ hồ chưa có người gặp qua hắn. Thậm chí hắn là nam hay nữ cũng không ai biết, còn thần bí hơn cả Ma Giáo giáo chủ. Ma Giáo giáo chủ mặc dù xuất quỷ nhập thần, nhưng khi nào xuất hiện cũng gióng trống khua chiêng, muốn làm bộ không biết cũng khó. Còn Lưu Vân Tông tông chủ, thân là đệ nhất môn phái tông chủ lại chưa bao giờ lộ mặt trong trường hợp đặc biệt, chỉ có mấy vị trưởng lão thay phiên nhau ra mặt. Thậm chí còn có không ít lời đồn về vị tông chủ trong truyền thuyết này, nói Lưu Vân Tông căn bản là không có tông chủ, chẳng qua do người giang hồ tưởng tượng mà thôi…
Mọi người bàn tán sôi nổi, lớn tiếng cổ vũ, trên đài hai nam nhân vẫn trầm như nước, một người mỉm cười một người đạm mạc, vô tình hình thành hai cỗ khí thế va chạm vào nhau, còn kém không phát ra sấm sét.
Bên người Lưu Dạ Nguyệt, Diễm Mị ân cần hầu hạ, vừa bưng nước vừa mời trái cây lại còn xoa bóp, chọc đám nữ nhân dưới đài dùng ánh mắt lăng trì nhìn Diễm Mị. Diễm Mị vẫn phong tình vạn chủng cười, càng thêm khiêu khích đám nữ nhân, cố ý quyến rũ Lưu Dạ Nguyệt. Có điều chưa câu dẫn được Lưu Dạ Nguyệt, lại khiến đám nam nhân chảy nước miếng thèm thuồng.
Đột nhiên có người kêu lên sợ hãi, hấp dẫn ánh mắt mọi người: “Eh! Kia là cái gì? Giống như có hỏa hoạn!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là thấy được cột khói đen bốc lên. Lập tức bên dưới liền xôn xao ầm ỹ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Diễm Mị cắn răng, phát hiện đúng là phương hướng nhà kho, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hay là đám người chột mắt báo cho mình biết chuyện đã xong? Dẫn người đến bắt gian? Mấy người này khi nào thì thông minh vậy, biết dùng cách này đến hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người?
Diễm Mị vốn là một nữ nhân tự cao tự đại vô cùng, luôn khinh thường nữ nhân không bằng nàng, từ nhan sắc cho tới đầu óc. Nàng được Lưu Dạ Nguyệt tín nhiệm vì võ công tốt, lại biết lấy lòng hắn, cho nên không khỏi kiêu ngạo đắc ý. Nàng tự tin dùng xuân dược Quan Âm Giải Y như vậy, cho dù liệt nữ cũng phải biến thành dâm phụ, làm sao còn dùng được võ công? Trước kia sủng thiếp của Lưu Dạ Nguyệt không thiếu nữ hiệp thành danh trên giang hồ, cuối cùng đều bị một chút Quan Âm Giải Y làm cho mềm nhũn phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân. Thành công nhiều lần như vậy, nàng tuyệt đối không thể ngờ có người trốn thoát được dược hiệu phát tác.
Lưu Dạ Nguyệt trong lòng có chút bất an, lập tức đứng dậy nhanh chóng đi về phía cột khói. Lâm Hiên cũng không lạc hậu, lập tức phi thân đi theo. Mọi người thấy hai người kia sắc mặt ngưng trọng, do dự không biết có nên đi theo hay không, nhỡ thấy được cái gì không nên thấy… Nhưng nghĩ lại thì hỏa hoạn chứ có phải cái gì ghê gớm đâu, cho nên cũng tò mò chạy theo xem cháy chỗ nào.
Thế là đại hội võ lâm trở nên vắng vẻ. Trên đài Hàn Túc cùng Vô Nhai sớm dừng trận đấu, đi xuống về bên cạnh trưởng lão môn phái.
…
Chu Tiêm vừa ôm Tần Tuyết Nhi ngã nhào ra ngoài cửa đã thấy Lưu Dạ Nguyệt bay tới, theo sau là trích tiên sư phụ Lâm Hiên, lập tức có xúc động muốn khóc một trận. Hức hức hức, lâu như vậy cuối cùng cũng phát hiện tới cứu lão nương sao??? Nhưng mà sao mấy người không tới sớm hơn chút a???
Lưu Dạ Nguyệt thấy Chu Tiêm quần áo bẩn thỉu, nhìn không ra màu trắng ban đầu, tóc tai bù xù mặt mũi lại nhem nhuốc, nhất thời không biết nàng là ai. Nhưng mà Tần Tuyết Nhi trong lòng Chu Tiêm nhìn hắn rất nhanh nhận ra, lại thấy sau lưng hai người nhà kho đang bốc cháy, lập tức ánh mắt hàm chứa nghi ngờ nhìn Chu Tiêm.
Chu Tiêm bị hắn nhìn như vậy, trong lòng cực kỳ bất bình tĩnh. Mẹ nó, lão nương liều mạng cứu tình nhân của ngươi ngươi dùng ánh mắt đó nhìn lão nương là vì mao?
Lâm Hiên đi tới bên cạnh Lưu Dạ Nguyệt, kinh ngạc nhìn hai người, thốt lên: “Tuyết Nhi?”
Chu Tiêm nhất thời cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Sư phụ không tiền đồ! Chỉ thấy nữ sắc không thấy đồ đệ!
“Lưu trang chủ mau lên, Tần cô nương bị hạ mị dược!” Chu Tiêm không thèm để ý tới Lâm Hiên, vội vàng nói. Bởi vì bị huân khói một thời gian, thanh âm của nàng có chút khàn khàn thoát phá, rất khó nhận ra.
Lưu Dạ Nguyệt trong lòng nghi ngờ, nhưng nghe thấy Tần Tuyết Nhi bị hạ mị dược, lại thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, hơi thở bất thường, quần áo không chỉnh, liền không nói hai lời ôm lấy Tần Tuyết Nhi bay đi.
Lâm Hiên ánh mắt buồn bã, hơi cúi đầu. Chu Tiêm trong lòng cười lạnh. Trời biết có phải là do tác giả phát tác hay không, nhưng mà đối với ánh mắt của Lâm Hiên, nàng cực kỳ không hài lòng. Tần Tuyết Nhi lại có gì tốt? ‘Chu Tiêm’ cuồng dại một mảnh với hắn, hắn làm như không thấy, nhưng lại không rõ ràng cự tuyệt, cứ để cho nàng ôm hi vọng suốt mười mấy năm trời. Nếu như trước kia hắn chịu dạy dỗ ‘Chu Tiêm’ đàng hoàng, có lẽ sau này sẽ không khiến nàng vì ghen tị với Tần Tuyết Nhi mà biến thành ghê tởm không chịu nổi, cuối cùng bị nhục nhã tới chết! Rõ ràng tất cả đều là lỗi của hắn, vô tâm vô tình lại tự cho mình là chung tình!
Ngay cả đồ đệ của mình gặp nạn cũng không nhận ra, trước hết chỉ lo chú ý tới nữ nhân khác đã là “có phu chi phụ”. Chu Tiêm châm chọc cười lạnh, lại cố gắng áp chế chán ghét trong lòng, nhìn Lâm Hiên kêu lên: “Sư phụ!”
/18
|