La Ngọc An dường như bị cái tương lai mà mèo đen tiên đoán trước dọa cho phát sợ, cô không dám tùy tiện ra khỏi điện thờ, cứ có cảm giác mình vừa rời khỏi đây thôi là sẽ có người nhân dịp nhị ca đang rất yếu, đến xé ngài ra, hủy diệt ngài.
Sau khi em gái chết, trải qua kiếp sống trong tù và sự kiện giết người, đồng thời chính mình cũng gặp phải đủ thứ chuyện, La Ngọc An đã thay đổi rất nhiều từ lúc nào mà cô cũng không hề hay biết.
Ví dụ như cô không ngờ rằng, mình giết Tần Trĩ xong sẽ bình tĩnh tới vậy. Thi thể được chôn trong khoảng sân này thôi, nhưng cô không hề cảm thấy gì, trong nhà cổ có người đang tìm Tần Trĩ mất tích, cô cũng tuyệt nhiên không hề mở miệng, chỉ thờ ơ mặc họ tìm kiếm. Còn về Minh Hồi đang đau lòng và lo lắng, thì chí ít cô bé không cần biết chàng trai mình thích đã lợi dụng mình.
La Ngọc An lặng lẽ lợi dụng quyền hạn phu nhân Thị Thần để điều tra một số tư liệu. Cô mở một cuộc họp trực tuyến ngoài hành lang điện thờ, tham dự hội nghị là nhóm tộc lão thị tộc Tần và rất nhiều người cầm quyền của thị tộc.
La Ngọc An bật video lên rất đúng giờ, chừng là chỉ nháy mắt, tất cả mọi người đều đã tham gia vào cuộc họp, có thể thấy họ đã chờ đợi từ lâu, bao gồm cả những ông cụ đã cao tuổi bình thường không thích dùng mấy thứ hiện đại hóa linh tinh cũng đứng đắn ngồi trước camera. Cô còn thấy mấy ông lão bảo nhóm thanh niên đứng đằng sau, dạy họ cách sử dụng những thứ này nữa.
“Ông nội, ống kính đây cơ ạ, ông nhìn sang kia làm gì.”
“Biết rồi biết rồi, khỏi cần mày dạy, tránh ra cho ông xem nào.”
La Ngọc An không hề biết cái thông báo hôm nay sẽ họp trực tuyến đã làm bao nhiêu người ngủ không yên giấc. Thấy tất cả mọi người đã đến, La Ngọc An mới cười chào họ, sau đó nói thẳng ra mục đích chính khiến cô tổ chức cuộc họp này.
“Nếu trong thị tộc Tần, có người cảm thấy gia tộc đang cản trở hơn là giúp sức mình, vậy có thể chọn cách sửa sang họ khác, rồi rời khỏi thị tộc.” La Ngọc An chỉ nói một câu rất đơn giản, lại khiến mọi người ngạc nhiên đến sững người, một hồi lâu cũng chưa tỉnh táo lại được.
Rời khỏi thị tộc? Sửa sang họ khác? Họ chưa từng nghe thấy chuyện thế này bao giờ. Khởi nguyên thời đại của các Thị Thần phải ngược dòng đến cả ngàn năm trước, khi ấy mọi người đều cho rằng việc được Thị Thần che chở là quang vinh, cho tới bây giờ, những người thuộc thế hệ trước cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi gia tộc, đúng hơn là họ không thể tưởng tượng nổi chuyện này sẽ xảy ra.
Mà lại, sống trong gia tộc duy nhất còn có vị Thị Thần mạnh nhất, ngầm họ đã tự cảm thấy mình thượng đẳng hơn người, tuy rằng vẫn phải chịu đựng thứ áp lực khó lòng giải thích được. Gia tộc suy sụp sẽ ảnh hưởng tới Thị Thần, ngược lại, sự suy yếu của Thị Thần cũng ảnh hưởng tới gia tộc, họ sẽ chỉ cố nghĩ cách tăng quy mô thị tộc, chứ tuyệt nhiên không mong có người thoát khỏi thị tộc.
“Không được!” Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, đanh thép trả lời cô.
Cho dù La Ngọc An có là phu nhân Thị Thần đáng kính của họ, nhưng những lời này của cô họ vẫn không thể nào thản nhiên chấp nhận được. Đã có một người dũng cảm nói ra trước thành ra cuộc họp bắt đầu ầm ỹ như cái chợ.
“Sao phu nhân lại đột nhiên nói thế chứ, chuyện lớn như vậy không thể quyết định ngay được, chuyện gì liên quan đến hưng suy của thị tộc đương nhiên phải bàn bạc cho thận trọng mới phải.” Này là nói khá kín đáo.
“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, rời khỏi thị tộc chẳng phải đang tổn hại đến lợi ích gia tộc à?” Này là nói thẳng tuột hết ra.
“Sao lại có người muốn thoát khỏi thị tộc được chứ, chắc chắn là ngài đang nói đùa.” Còn đây là những người không thể tin nổi.
Những người lớn tuổi cãi cọ ầm ĩ, những ông cụ đó hoặc tỏ ra cố chấp, hoặc tỏ ra không đồng ý, nếu không phải còn nể thân phận của La Ngọc An, chắc giờ đại đa số mọi người đã nhảy dựng lên vỗ bàn chửi đổng luôn rồi.
Trái lại, đám thanh niên đứng sau lưng họ tỏ ra rất thờ ơ, có người còn nói: “Có gì không tốt đâu, mọi người tự do lựa chọn không được à, đã thời nào rồi, thay đổi một ít thì có sao đâu.”
Kết quả là lập tức bị các cụ già quở mắng.
La Ngọc An nhìn ống kính, nụ cười trên môi cô dần biến mất. Sau khi cô trở thành phu nhân Thị Thần, tuy dung mạo không thay đổi đáng kể nhưng cái cảm giác không phải người ở cô ngày một giống Thị Thần hơn. Khi cô cứ lạnh mặt ngồi yên trước ống kính, nhìn mọi người chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực, chẳng hiểu sao họ lại thấy áp lực tới quái lạ, mọi người bất giác hạ giọng, cuối cùng hoàn toàn im lặng.
“Những kẻ cảm thấy Thị Thần không thể che chở cho mình, cảm thấy gia tộc không mang lại lợi ích cho mình, cảm thấy gia tộc cản đường mình, bởi vậy mà sinh lòng bất mãn, có tồn tại đấy, tồn tại trong mỗi cái góc của gia tộc này.” La Ngọc An chỉ tay vào ống kính, “Tồn tại ở góc hẻo lánh mà các người không thể thấy được.”
Ai cũng cảm thấy cô đang chỉ mình nên khó tránh khỏi việc thấy khó chịu. Với họ mà nói, Thị Thần rất cao quý, nhưng với những gia tộc khác mà nói, họ cũng rất cao quý. Nhưng Thị Thần lại hạ mình, chăm chú để mắt tới tất cả những người dưới mình, còn họ hầu như sẽ không làm thế.
La Ngọc An không còn kiên nhẫn và dễ tính với họ như xưa nữa, trong mắt cô như có ngọn lửa tối tăm đang thiêu đốt, bàn tay chĩa vào màn hình chầm chậm hạ xuống, “Tôi biết, mọi người rất bất mãn với chuyện này, dù tôi có yêu cầu đi chăng nữa thì các người cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, thậm chí dùng vài thủ đoạn nhỏ nhen ép người khác không dám rời khỏi gia tộc.”
“Nhưng mà không sao hết.” La Ngọc An lại mỉm cười, “Vì cuối cùng thì các vị cũng sẽ chết, còn tôi thì không. Tôi muốn làm gì, hiển nhiên là các vị không cản nổi đâu, nếu như bây giờ không giải quyết vấn đề này triệt để, chờ các vị chết hết rồi, một khi tôi cảm thấy vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ chỉ dùng biện pháp mạnh tay hơn nữa để giải quyết mà thôi.”
Nhóm các ông cụ già bị cô chặn họng không nói được gì, mặt họ lúc đỏ lúc trắng, có một người tầm tuổi trung niên cau mày hỏi: “Xin hỏi phu nhân, vì sao bỗng nhiên ngài lại có ý đó ạ?”
La Ngọc An: “Vì Thị Thần.”
Không một ai truy hỏi rốt cuộc đây có phải ý Thị Thần hay không, dường như tất cả đều ngầm thừa nhận Thị Thần chắc chắn sẽ không đồng ý, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của phu nhân mà thôi.
Một ông lão đã bình tĩnh lại, gạt tay cô cháu gái đang đỡ mình ra, nói: “Phu nhân, chuyện này, Thị Thần sẽ không đồng ý đâu, ngài tuyệt nhiên không muốn thấy con cháu trong gia tộc ly tán! Tha thứ cho bọn tôi không thể nghe theo lời ngài.”
La Ngọc An ngoan cố nói: “Tôi không nêu ra ý kiến, đây là thông báo, tôi yêu cầu mọi người làm thế.”
Giận dữ trước thái độ của cô, ông lão đứng phắt dậy, giọng đã hơi hung hăng, “Phu nhân còn trẻ, có lẽ không biết lúc trước những người muốn thoát khỏi gia tộc chúng ta cuối cùng gặp đã phải hậu quả thế nào đúng không! Không phải chỉ do chúng tôi không muốn, mà Thị Thần cũng sẽ không muốn thế.”
La Ngọc An: “Ông đang nói chuyện hơn hai trăm năm trước ư?”
Đây là chuyện ngay cả người trong thị tộc cũng ít khi nhắc đến, nếu không phải bị La Ngọc An kích thích có lẽ ông ta cũng sẽ không lựa lời mà nói ra việc này. Ông ta vừa nói chuyện ấy ra khỏi miệng thì rất nhiều người cùng tham gia cuộc họp đã sầm mặt lại, nhất là sau khi La Ngọc An thản nhiên nhắc tới nó, tất cả mọi người bắt đầu trốn tránh ánh mắt cô, có cơ số người còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
La Ngọc An im lặng một lát, “Các người đều nói, bốn trăm người đó vì muốn thoát khỏi thị tộc nên mới bị Thị Thần cắn nuốt, nhưng tôi lại không thấy vậy.”
Cô ở đây chưa lâu, chỉ thấy tộc nhân thị tộc Tần và Thị Thần gần gũi nhau có mấy lần, cô thường xuyên cảm thấy, Thị Thần quả thực có một thứ chấp niệm với gia tộc này, ngài cưng chiều “đám trẻ” ấy quá mức, chúng muốn ngài thế nào ngài sẽ chịu thế đó. Nhưng mà, nếu chỉ vì có người muốn rời khỏi gia tộc mà ngài lại cắn nuốt người đó, thì cô không tin.
Ngay từ sớm cô đã cảm nhận được tâm trạng và sở thích của Thị Thần rồi. Ngài hứng thú với thứ gì, ngài muốn gì, hầu như cô đều đoán trúng mười mươi, hoàn toàn không phải do cô có năng lực gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì từ lúc đó trở đi cô luôn luôn chú ý tới Thị Thần, quan sát và thấu hiểu ngài như một người bình thường.
Nhị ca của cô, là một tồn tại vô cùng thuần túy, ngài có cả sự chân thành của thiếu niên, lẫn sự khoan dung của người lớn tuổi.
“Ngài là Thị Thần của các người, cũng là Thị Thần của tôi.” La Ngọc An cầm camera, cô đứng lên, bước vào điện thờ, “Đã vậy, chúng ta hãy hỏi thẳng Thị Thần xem sao.”
Vốn dĩ vẫn có người muốn nói, nhưng nghe thấy thế bèn ngậm miệng lại. Hầu như mọi người đều e sợ khi nhìn thấy cái kén đỏ kỳ dị.
La Ngọc An để camera ở một bên, cô ngồi xổm trước bàn thờ, cầm đôi giao bôi ra.
Các cụ già trong cuộc họp cũng nín thở theo dõi, trong bàn thờ yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được tiếng của La Ngọc An, cô nói: “Em mong Thị Thần cho phép tộc nhân thị tộc Tần được lựa chọn việc rời khỏi gia tộc, đổi sang họ khác theo nguyện vọng riêng của họ.”
Cô ném đôi giao bôi đỏ ra, chúng xoay tròn rồi rơi trên mặt đất.
“Chát.”
Lúc La Ngọc An ném giao bôi cũng không chắc nhị ca liệu có đồng ý hay không, nhưng… Cô nhìn giao bôi một mặt trái một mặt phải, mỉm cười.
“Thị Thần cho phép.”
Giao bôi hai mặt trái phải rõ ràng, Thị Thần đồng ý, đơn giản đến vậy, cuộc tranh cãi và sự ngoan cố của họ lúc nãy thật chỉ như một trò cười, hiển nhiên nhóm tộc lão không ngờ tới chuyện này, có người còn nghẹn giọng than vãn: “Sao lại vậy được!”
La Ngọc An không nhặt hai chiếc giao bôi lên, cô cứ để camera quay cảnh đó một lát, rồi lặng lẽ hôn cái kén đỏ ở góc khuất của máy quay, thì thầm: “Cảm ơn nhị ca.”
“Vậy, mọi người còn có dị nghị gì không?” Cô lại quay về ngồi trước ống kính.
“Nếu… thực sự có rất nhiều người muốn rời khỏi thị tộc Tần thì phải làm sao đây?” Vẫn có người thắc mắc hỏi.
La Ngọc An: “Vậy thì cứ để họ đi.”
Cô không có cái tư tưởng vinh danh gia tộc ăn sâu bén rễ như đám tộc lão kia, cũng không ham muốn quyền lực, cô chỉ nghĩ cho người mình yêu, nên mới có thể dứt khoát tới vậy.
Sau khi chuyện được phổ biến rộng rãi, quả nhiên gây đã gây ra sóng to gió lớn, cơ hồ ai nấy trong thị tộc đều bàn bạc về chuyện này.
Nhưng một thời gian sau, số người rời khỏi thị tộc lại không nhiều như La Ngọc An đã nghĩ.
“Có ngu tôi mới rời khỏi thị tộc, toàn bộ Du Châu đều là địa bàn của thị tộc Tần, chúng ta có ô dù che chở vậy rồi, ai rảnh mà rời khỏi gia tộc chứ.”
“Mặc dù có lúc mấy cái luật lệ trong thị tộc phiền phức thật, nhưng chỗ tốt cũng đâu có thiếu, trẻ con đi học được chu cấp tiền, có tài còn được chỉ định làm việc trong thị tộc nữa.”
“Mấy người cầm quyền lại làm gì đấy, không phải do thấy tộc nhân chúng ta vô dụng với gia tộc nên muốn đuổi chúng ta đi, để còn chiếm nhiều của hời hơn đấy chứ?” Gã thanh niên nói ra câu này, chính là một trong những kẻ điên cuồng đập nát tượng thần trong tương lai mèo đen đã vẽ ra.
Cô tưởng rằng những người kia điên cuồng đến vậy, là do bất mãn với sự gò bó và hạn chế của gia tộc, giờ mới rõ, cũng không phải thế, chúng chỉ phẫn nộ vì sao kẻ có được quyền lợi lại không phải chúng mà thôi.
Phần lớn mọi người tuyệt không quan tâm đến cái gọi là ràng buộc, quyền lợi mới là nguyên nhân sâu xa nhất khiến chúng theo phe Tần Trĩ giết Thị Thần, chúng thấy được thứ quyền lợi khủng khiếp mà Tần Trĩ mang lại.
Khi không có người lãnh đạo, những kẻ này chỉ là những hạt cát lẻ tẻ, nhưng khi chúng cùng theo đuổi một thứ quyền lợi, mới trở thành một dòng lũ.
Nhưng mà, những kẻ này chung quy cũng chỉ là người thường mà thôi.
La Ngọc An vốn trở nên căm ghét chúng sau cái tương lai ấy, sau khi đã nghĩ thông suốt điều này rồi, cuối cùng cũng không làm gì những kẻ bị cô tìm ra.
Tần Trĩ chết rồi, chuyện này cũng phải kết thúc thôi.
Cô quay về điện thờ, lòng chẳng hiểu sao lại thấy chán chường, vô tình ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra vạt áo trắng phấp phới nơi bụi hoa. Tựa ánh trăng tỏa vầng hào quang lờ mờ, chiếu rọi trước khóm hoa.
Lần này, ngài kết kén tận ba tháng ròng.
La Ngọc An quả thực đã nhớ ngài lắm rồi, cô không biết mình chạy tới chỗ Thị Thần bằng cách nào, nhưng đến lúc hồi thần lại đã chôn mặt trong lồng ngực thoang thoảng hương thơm của ngài. Cô ra sức túm lấy tóc ngài, ghìm eo ngài lại.
Cô nghĩ đến những chuyện mình làm trong thời gian qua, ngẩng đầu lên, “Nhị ca, có nhiều chuyện em chẳng làm tốt được.”
Thị Thần mỉm cười nhìn chăm chú gương mặt uể oải của cô, hôn nhẹ lên trán La Ngọc An. Cô khép mắt, cảm nhận mái tóc đen như thác chảy của ngài bao phủ lấy mình, cơn phẫn nộ và những lo âu đều bị xua tan nhờ hành động an ủi hết mực dịu dàng ấy.
“An vẫn chỉ là trẻ con thôi mà.”
La Ngọc An: “…Nhị ca, đừng nói những lời như thế này nữa, không thì ngài đang phạm pháp đấy.”
Thị Thần rất nghe lời, “Ừm, không nói nữa.”
Nhưng từ ánh mắt ngài, hiển nhiên vẫn có ý đó.
La Ngọc An níu áo và tóc của ngài không chịu buông tay, “Nói em vẫn còn là trẻ con tức là… Việc đó em hành xử ấu trĩ lắm sao ạ? Em chưa có kinh nghiệm, lại nôn nóng quá đà…”
Thị Thần: “Không phải, ý là em đáng yêu đấy.”
La Ngọc An nhìn gương mặt tươi cười của Thị Thần, nhận ra có lẽ ngài hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chợt cô buột miệng nói: “Nhị ca, chuyện của hơn hai trăm năm trước ấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ, ngài có thể kể cho em nghe không?”
Người thị tộc Tần giấu chuyện này kín như bưng, trước kia Tề Quý cũng chỉ kể cho cô nghe mấy câu thật giả lẫn lộn, Tần Trĩ lại tin chắc rằng Thị Thần không khác nào ma quỷ, nhưng cô hoàn toàn không tin họ, cô chỉ tin lời người mình yêu thôi.
Thị Thần bị cô ôm rất chặt, ngài cười híp mắt xoa đầu cô, bỗng nhiên lại tỏ ra nghịch ngợm, “Em dùng giao bôi hỏi thử xem liệu ta có kể cho em nghe hay không đi.”
La Ngọc An: “…” Ngài cũng tỉnh dậy rồi mà còn dùng giao bôi làm gì? Nhưng thấy nhị ca như thế, La Ngọc An bất giác bình tĩnh trở lại.
Cô thực sự lặng lẽ lấy đôi giao bôi ra, ném chúng xuống đất ngay trước mặt Thị Thần.
Quả nhiên, một mặt trái, một mặt phải.
Nhận thấy La Ngọc An ra hiệu bảo mình mau nói đi, Thị Thần cười cười, ngài ngoan ngoãn kể: “Từ rất lâu trước kia…”
Lời tác giả:
Thị Thần: Haiz, cả đám đều là trẻ con hết mà. (Bao gồm vợ, các ông cụ già trong thị tộc và những tộc nhân làm chuyện xấu.)
Sau khi em gái chết, trải qua kiếp sống trong tù và sự kiện giết người, đồng thời chính mình cũng gặp phải đủ thứ chuyện, La Ngọc An đã thay đổi rất nhiều từ lúc nào mà cô cũng không hề hay biết.
Ví dụ như cô không ngờ rằng, mình giết Tần Trĩ xong sẽ bình tĩnh tới vậy. Thi thể được chôn trong khoảng sân này thôi, nhưng cô không hề cảm thấy gì, trong nhà cổ có người đang tìm Tần Trĩ mất tích, cô cũng tuyệt nhiên không hề mở miệng, chỉ thờ ơ mặc họ tìm kiếm. Còn về Minh Hồi đang đau lòng và lo lắng, thì chí ít cô bé không cần biết chàng trai mình thích đã lợi dụng mình.
La Ngọc An lặng lẽ lợi dụng quyền hạn phu nhân Thị Thần để điều tra một số tư liệu. Cô mở một cuộc họp trực tuyến ngoài hành lang điện thờ, tham dự hội nghị là nhóm tộc lão thị tộc Tần và rất nhiều người cầm quyền của thị tộc.
La Ngọc An bật video lên rất đúng giờ, chừng là chỉ nháy mắt, tất cả mọi người đều đã tham gia vào cuộc họp, có thể thấy họ đã chờ đợi từ lâu, bao gồm cả những ông cụ đã cao tuổi bình thường không thích dùng mấy thứ hiện đại hóa linh tinh cũng đứng đắn ngồi trước camera. Cô còn thấy mấy ông lão bảo nhóm thanh niên đứng đằng sau, dạy họ cách sử dụng những thứ này nữa.
“Ông nội, ống kính đây cơ ạ, ông nhìn sang kia làm gì.”
“Biết rồi biết rồi, khỏi cần mày dạy, tránh ra cho ông xem nào.”
La Ngọc An không hề biết cái thông báo hôm nay sẽ họp trực tuyến đã làm bao nhiêu người ngủ không yên giấc. Thấy tất cả mọi người đã đến, La Ngọc An mới cười chào họ, sau đó nói thẳng ra mục đích chính khiến cô tổ chức cuộc họp này.
“Nếu trong thị tộc Tần, có người cảm thấy gia tộc đang cản trở hơn là giúp sức mình, vậy có thể chọn cách sửa sang họ khác, rồi rời khỏi thị tộc.” La Ngọc An chỉ nói một câu rất đơn giản, lại khiến mọi người ngạc nhiên đến sững người, một hồi lâu cũng chưa tỉnh táo lại được.
Rời khỏi thị tộc? Sửa sang họ khác? Họ chưa từng nghe thấy chuyện thế này bao giờ. Khởi nguyên thời đại của các Thị Thần phải ngược dòng đến cả ngàn năm trước, khi ấy mọi người đều cho rằng việc được Thị Thần che chở là quang vinh, cho tới bây giờ, những người thuộc thế hệ trước cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi gia tộc, đúng hơn là họ không thể tưởng tượng nổi chuyện này sẽ xảy ra.
Mà lại, sống trong gia tộc duy nhất còn có vị Thị Thần mạnh nhất, ngầm họ đã tự cảm thấy mình thượng đẳng hơn người, tuy rằng vẫn phải chịu đựng thứ áp lực khó lòng giải thích được. Gia tộc suy sụp sẽ ảnh hưởng tới Thị Thần, ngược lại, sự suy yếu của Thị Thần cũng ảnh hưởng tới gia tộc, họ sẽ chỉ cố nghĩ cách tăng quy mô thị tộc, chứ tuyệt nhiên không mong có người thoát khỏi thị tộc.
“Không được!” Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, đanh thép trả lời cô.
Cho dù La Ngọc An có là phu nhân Thị Thần đáng kính của họ, nhưng những lời này của cô họ vẫn không thể nào thản nhiên chấp nhận được. Đã có một người dũng cảm nói ra trước thành ra cuộc họp bắt đầu ầm ỹ như cái chợ.
“Sao phu nhân lại đột nhiên nói thế chứ, chuyện lớn như vậy không thể quyết định ngay được, chuyện gì liên quan đến hưng suy của thị tộc đương nhiên phải bàn bạc cho thận trọng mới phải.” Này là nói khá kín đáo.
“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, rời khỏi thị tộc chẳng phải đang tổn hại đến lợi ích gia tộc à?” Này là nói thẳng tuột hết ra.
“Sao lại có người muốn thoát khỏi thị tộc được chứ, chắc chắn là ngài đang nói đùa.” Còn đây là những người không thể tin nổi.
Những người lớn tuổi cãi cọ ầm ĩ, những ông cụ đó hoặc tỏ ra cố chấp, hoặc tỏ ra không đồng ý, nếu không phải còn nể thân phận của La Ngọc An, chắc giờ đại đa số mọi người đã nhảy dựng lên vỗ bàn chửi đổng luôn rồi.
Trái lại, đám thanh niên đứng sau lưng họ tỏ ra rất thờ ơ, có người còn nói: “Có gì không tốt đâu, mọi người tự do lựa chọn không được à, đã thời nào rồi, thay đổi một ít thì có sao đâu.”
Kết quả là lập tức bị các cụ già quở mắng.
La Ngọc An nhìn ống kính, nụ cười trên môi cô dần biến mất. Sau khi cô trở thành phu nhân Thị Thần, tuy dung mạo không thay đổi đáng kể nhưng cái cảm giác không phải người ở cô ngày một giống Thị Thần hơn. Khi cô cứ lạnh mặt ngồi yên trước ống kính, nhìn mọi người chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực, chẳng hiểu sao họ lại thấy áp lực tới quái lạ, mọi người bất giác hạ giọng, cuối cùng hoàn toàn im lặng.
“Những kẻ cảm thấy Thị Thần không thể che chở cho mình, cảm thấy gia tộc không mang lại lợi ích cho mình, cảm thấy gia tộc cản đường mình, bởi vậy mà sinh lòng bất mãn, có tồn tại đấy, tồn tại trong mỗi cái góc của gia tộc này.” La Ngọc An chỉ tay vào ống kính, “Tồn tại ở góc hẻo lánh mà các người không thể thấy được.”
Ai cũng cảm thấy cô đang chỉ mình nên khó tránh khỏi việc thấy khó chịu. Với họ mà nói, Thị Thần rất cao quý, nhưng với những gia tộc khác mà nói, họ cũng rất cao quý. Nhưng Thị Thần lại hạ mình, chăm chú để mắt tới tất cả những người dưới mình, còn họ hầu như sẽ không làm thế.
La Ngọc An không còn kiên nhẫn và dễ tính với họ như xưa nữa, trong mắt cô như có ngọn lửa tối tăm đang thiêu đốt, bàn tay chĩa vào màn hình chầm chậm hạ xuống, “Tôi biết, mọi người rất bất mãn với chuyện này, dù tôi có yêu cầu đi chăng nữa thì các người cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, thậm chí dùng vài thủ đoạn nhỏ nhen ép người khác không dám rời khỏi gia tộc.”
“Nhưng mà không sao hết.” La Ngọc An lại mỉm cười, “Vì cuối cùng thì các vị cũng sẽ chết, còn tôi thì không. Tôi muốn làm gì, hiển nhiên là các vị không cản nổi đâu, nếu như bây giờ không giải quyết vấn đề này triệt để, chờ các vị chết hết rồi, một khi tôi cảm thấy vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ chỉ dùng biện pháp mạnh tay hơn nữa để giải quyết mà thôi.”
Nhóm các ông cụ già bị cô chặn họng không nói được gì, mặt họ lúc đỏ lúc trắng, có một người tầm tuổi trung niên cau mày hỏi: “Xin hỏi phu nhân, vì sao bỗng nhiên ngài lại có ý đó ạ?”
La Ngọc An: “Vì Thị Thần.”
Không một ai truy hỏi rốt cuộc đây có phải ý Thị Thần hay không, dường như tất cả đều ngầm thừa nhận Thị Thần chắc chắn sẽ không đồng ý, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của phu nhân mà thôi.
Một ông lão đã bình tĩnh lại, gạt tay cô cháu gái đang đỡ mình ra, nói: “Phu nhân, chuyện này, Thị Thần sẽ không đồng ý đâu, ngài tuyệt nhiên không muốn thấy con cháu trong gia tộc ly tán! Tha thứ cho bọn tôi không thể nghe theo lời ngài.”
La Ngọc An ngoan cố nói: “Tôi không nêu ra ý kiến, đây là thông báo, tôi yêu cầu mọi người làm thế.”
Giận dữ trước thái độ của cô, ông lão đứng phắt dậy, giọng đã hơi hung hăng, “Phu nhân còn trẻ, có lẽ không biết lúc trước những người muốn thoát khỏi gia tộc chúng ta cuối cùng gặp đã phải hậu quả thế nào đúng không! Không phải chỉ do chúng tôi không muốn, mà Thị Thần cũng sẽ không muốn thế.”
La Ngọc An: “Ông đang nói chuyện hơn hai trăm năm trước ư?”
Đây là chuyện ngay cả người trong thị tộc cũng ít khi nhắc đến, nếu không phải bị La Ngọc An kích thích có lẽ ông ta cũng sẽ không lựa lời mà nói ra việc này. Ông ta vừa nói chuyện ấy ra khỏi miệng thì rất nhiều người cùng tham gia cuộc họp đã sầm mặt lại, nhất là sau khi La Ngọc An thản nhiên nhắc tới nó, tất cả mọi người bắt đầu trốn tránh ánh mắt cô, có cơ số người còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
La Ngọc An im lặng một lát, “Các người đều nói, bốn trăm người đó vì muốn thoát khỏi thị tộc nên mới bị Thị Thần cắn nuốt, nhưng tôi lại không thấy vậy.”
Cô ở đây chưa lâu, chỉ thấy tộc nhân thị tộc Tần và Thị Thần gần gũi nhau có mấy lần, cô thường xuyên cảm thấy, Thị Thần quả thực có một thứ chấp niệm với gia tộc này, ngài cưng chiều “đám trẻ” ấy quá mức, chúng muốn ngài thế nào ngài sẽ chịu thế đó. Nhưng mà, nếu chỉ vì có người muốn rời khỏi gia tộc mà ngài lại cắn nuốt người đó, thì cô không tin.
Ngay từ sớm cô đã cảm nhận được tâm trạng và sở thích của Thị Thần rồi. Ngài hứng thú với thứ gì, ngài muốn gì, hầu như cô đều đoán trúng mười mươi, hoàn toàn không phải do cô có năng lực gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì từ lúc đó trở đi cô luôn luôn chú ý tới Thị Thần, quan sát và thấu hiểu ngài như một người bình thường.
Nhị ca của cô, là một tồn tại vô cùng thuần túy, ngài có cả sự chân thành của thiếu niên, lẫn sự khoan dung của người lớn tuổi.
“Ngài là Thị Thần của các người, cũng là Thị Thần của tôi.” La Ngọc An cầm camera, cô đứng lên, bước vào điện thờ, “Đã vậy, chúng ta hãy hỏi thẳng Thị Thần xem sao.”
Vốn dĩ vẫn có người muốn nói, nhưng nghe thấy thế bèn ngậm miệng lại. Hầu như mọi người đều e sợ khi nhìn thấy cái kén đỏ kỳ dị.
La Ngọc An để camera ở một bên, cô ngồi xổm trước bàn thờ, cầm đôi giao bôi ra.
Các cụ già trong cuộc họp cũng nín thở theo dõi, trong bàn thờ yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được tiếng của La Ngọc An, cô nói: “Em mong Thị Thần cho phép tộc nhân thị tộc Tần được lựa chọn việc rời khỏi gia tộc, đổi sang họ khác theo nguyện vọng riêng của họ.”
Cô ném đôi giao bôi đỏ ra, chúng xoay tròn rồi rơi trên mặt đất.
“Chát.”
Lúc La Ngọc An ném giao bôi cũng không chắc nhị ca liệu có đồng ý hay không, nhưng… Cô nhìn giao bôi một mặt trái một mặt phải, mỉm cười.
“Thị Thần cho phép.”
Giao bôi hai mặt trái phải rõ ràng, Thị Thần đồng ý, đơn giản đến vậy, cuộc tranh cãi và sự ngoan cố của họ lúc nãy thật chỉ như một trò cười, hiển nhiên nhóm tộc lão không ngờ tới chuyện này, có người còn nghẹn giọng than vãn: “Sao lại vậy được!”
La Ngọc An không nhặt hai chiếc giao bôi lên, cô cứ để camera quay cảnh đó một lát, rồi lặng lẽ hôn cái kén đỏ ở góc khuất của máy quay, thì thầm: “Cảm ơn nhị ca.”
“Vậy, mọi người còn có dị nghị gì không?” Cô lại quay về ngồi trước ống kính.
“Nếu… thực sự có rất nhiều người muốn rời khỏi thị tộc Tần thì phải làm sao đây?” Vẫn có người thắc mắc hỏi.
La Ngọc An: “Vậy thì cứ để họ đi.”
Cô không có cái tư tưởng vinh danh gia tộc ăn sâu bén rễ như đám tộc lão kia, cũng không ham muốn quyền lực, cô chỉ nghĩ cho người mình yêu, nên mới có thể dứt khoát tới vậy.
Sau khi chuyện được phổ biến rộng rãi, quả nhiên gây đã gây ra sóng to gió lớn, cơ hồ ai nấy trong thị tộc đều bàn bạc về chuyện này.
Nhưng một thời gian sau, số người rời khỏi thị tộc lại không nhiều như La Ngọc An đã nghĩ.
“Có ngu tôi mới rời khỏi thị tộc, toàn bộ Du Châu đều là địa bàn của thị tộc Tần, chúng ta có ô dù che chở vậy rồi, ai rảnh mà rời khỏi gia tộc chứ.”
“Mặc dù có lúc mấy cái luật lệ trong thị tộc phiền phức thật, nhưng chỗ tốt cũng đâu có thiếu, trẻ con đi học được chu cấp tiền, có tài còn được chỉ định làm việc trong thị tộc nữa.”
“Mấy người cầm quyền lại làm gì đấy, không phải do thấy tộc nhân chúng ta vô dụng với gia tộc nên muốn đuổi chúng ta đi, để còn chiếm nhiều của hời hơn đấy chứ?” Gã thanh niên nói ra câu này, chính là một trong những kẻ điên cuồng đập nát tượng thần trong tương lai mèo đen đã vẽ ra.
Cô tưởng rằng những người kia điên cuồng đến vậy, là do bất mãn với sự gò bó và hạn chế của gia tộc, giờ mới rõ, cũng không phải thế, chúng chỉ phẫn nộ vì sao kẻ có được quyền lợi lại không phải chúng mà thôi.
Phần lớn mọi người tuyệt không quan tâm đến cái gọi là ràng buộc, quyền lợi mới là nguyên nhân sâu xa nhất khiến chúng theo phe Tần Trĩ giết Thị Thần, chúng thấy được thứ quyền lợi khủng khiếp mà Tần Trĩ mang lại.
Khi không có người lãnh đạo, những kẻ này chỉ là những hạt cát lẻ tẻ, nhưng khi chúng cùng theo đuổi một thứ quyền lợi, mới trở thành một dòng lũ.
Nhưng mà, những kẻ này chung quy cũng chỉ là người thường mà thôi.
La Ngọc An vốn trở nên căm ghét chúng sau cái tương lai ấy, sau khi đã nghĩ thông suốt điều này rồi, cuối cùng cũng không làm gì những kẻ bị cô tìm ra.
Tần Trĩ chết rồi, chuyện này cũng phải kết thúc thôi.
Cô quay về điện thờ, lòng chẳng hiểu sao lại thấy chán chường, vô tình ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra vạt áo trắng phấp phới nơi bụi hoa. Tựa ánh trăng tỏa vầng hào quang lờ mờ, chiếu rọi trước khóm hoa.
Lần này, ngài kết kén tận ba tháng ròng.
La Ngọc An quả thực đã nhớ ngài lắm rồi, cô không biết mình chạy tới chỗ Thị Thần bằng cách nào, nhưng đến lúc hồi thần lại đã chôn mặt trong lồng ngực thoang thoảng hương thơm của ngài. Cô ra sức túm lấy tóc ngài, ghìm eo ngài lại.
Cô nghĩ đến những chuyện mình làm trong thời gian qua, ngẩng đầu lên, “Nhị ca, có nhiều chuyện em chẳng làm tốt được.”
Thị Thần mỉm cười nhìn chăm chú gương mặt uể oải của cô, hôn nhẹ lên trán La Ngọc An. Cô khép mắt, cảm nhận mái tóc đen như thác chảy của ngài bao phủ lấy mình, cơn phẫn nộ và những lo âu đều bị xua tan nhờ hành động an ủi hết mực dịu dàng ấy.
“An vẫn chỉ là trẻ con thôi mà.”
La Ngọc An: “…Nhị ca, đừng nói những lời như thế này nữa, không thì ngài đang phạm pháp đấy.”
Thị Thần rất nghe lời, “Ừm, không nói nữa.”
Nhưng từ ánh mắt ngài, hiển nhiên vẫn có ý đó.
La Ngọc An níu áo và tóc của ngài không chịu buông tay, “Nói em vẫn còn là trẻ con tức là… Việc đó em hành xử ấu trĩ lắm sao ạ? Em chưa có kinh nghiệm, lại nôn nóng quá đà…”
Thị Thần: “Không phải, ý là em đáng yêu đấy.”
La Ngọc An nhìn gương mặt tươi cười của Thị Thần, nhận ra có lẽ ngài hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chợt cô buột miệng nói: “Nhị ca, chuyện của hơn hai trăm năm trước ấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ, ngài có thể kể cho em nghe không?”
Người thị tộc Tần giấu chuyện này kín như bưng, trước kia Tề Quý cũng chỉ kể cho cô nghe mấy câu thật giả lẫn lộn, Tần Trĩ lại tin chắc rằng Thị Thần không khác nào ma quỷ, nhưng cô hoàn toàn không tin họ, cô chỉ tin lời người mình yêu thôi.
Thị Thần bị cô ôm rất chặt, ngài cười híp mắt xoa đầu cô, bỗng nhiên lại tỏ ra nghịch ngợm, “Em dùng giao bôi hỏi thử xem liệu ta có kể cho em nghe hay không đi.”
La Ngọc An: “…” Ngài cũng tỉnh dậy rồi mà còn dùng giao bôi làm gì? Nhưng thấy nhị ca như thế, La Ngọc An bất giác bình tĩnh trở lại.
Cô thực sự lặng lẽ lấy đôi giao bôi ra, ném chúng xuống đất ngay trước mặt Thị Thần.
Quả nhiên, một mặt trái, một mặt phải.
Nhận thấy La Ngọc An ra hiệu bảo mình mau nói đi, Thị Thần cười cười, ngài ngoan ngoãn kể: “Từ rất lâu trước kia…”
Lời tác giả:
Thị Thần: Haiz, cả đám đều là trẻ con hết mà. (Bao gồm vợ, các ông cụ già trong thị tộc và những tộc nhân làm chuyện xấu.)
/33
|