La Ngọc An chìm vào trong lòng Thị Thần, cô như thể đang rơi vào lốc xoáy ký ức của ngài.
Trong một vùng tăm tối vang lên tiếng reo hò đầy vui sướng.
“Tốt quá! Tốt quá rồi! Thị tộc Tần chúng ta cuối cùng cũng có được thần thai!”
“Cứ thế thì sau này chúng ta không cần sợ bị yêu ma xâm thực nữa, chúng ta sẽ được Thị Thần che chở, cầu xin ngài ban cho mọi người cuộc sống bình an suôn sẻ, cầu ngài cho gia tộc hưng thịnh lâu dài!”
“Cuộc sống của chúng ta rồi sẽ khấm khá hơn, tốt quá!”
Lúc này thị tộc Tần vẫn chỉ còn là một nhánh nhỏ ở tầng chót của một dòng họ quyền thế, nhánh này rất ít người, họ túm tụm lại với nhau sống thành một xóm nhỏ sâu trong núi rừng. Ở cái thời đại khói lửa khắp nơi, chiến loạn và thiên tai liên tục xảy ra, dân chúng lầm than thì ngay cả yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện thường xuyên hơn rất nhiều. Trẻ em trong thị tộc nếu thoáng lơ là cũng sẽ bị yêu ma hút mất hồn phách, thậm chí là bị ăn thịt.
Nhưng thiên tai còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái, bị bệnh không có cách chữa, có đất mà lương thực không sống nổi, còn có những nhóm người lưu vong hung bạo tập kích thôn xóm, cướp bóc lương thực và phụ nữ, thậm chí ngay cả thôn trại hơi có quy mô gần đấy cũng ức hiếp được họ.
Nhưng một chi này thị tộc họ có thần thai! Thần thai là thần linh giáng thế nhưng mượn bụng nhân loại đến nhân gian, họ đến vì sự hưng thịnh của gia tộc. Ban đầu “Thị Thần” được tạo ra từ thần thai nhờ một thị tộc làm thương nhân nào đó, tộc trưởng của họ được ông trời gợi ý nên mới biết cách biến thần thai thành Thị Thần.
Một khi đã hoàn thành nghi thức thì Thị Thần sẽ thực sự trở thành thần linh ở nhân gian, có thể che chở một gia tộc mấy ngàn năm, chỉ cần có ngài trấn giữ thì quanh đó yêu ma quỷ quái không thể xâm nhập, dịch bệnh không thể phát sinh, mọi người có thể cầu xin Thị Thần để nhận được sức mạnh của ngài. Phàm là thị tộc nào có Thị Thần thì chắc chắn sẽ thành bá chủ một phương, thành trì của rất nhiều danh gia vọng tộc cũng từ đây mà có.
Cho nên, là một chi nhỏ của thị tộc Tần đã xuất hiện thần thai, ai ai cũng phấn khởi vô cùng.
Cái gọi là thần thai có xương cốt thoảng mùi thơm lạ thường, mùi thơm ấy có thể trừ tà, thần thai vừa sinh ra đã nhận thức được mọi thứ, nhưng thường thường trên người họ sẽ xuất hiện khiếm khuyết nào đó. Vị thần thai của thị tộc Tần này vừa ra đời đã không thể động đậy tay chân, chỉ có thể nằm trên giường từ ngày này sang ngày khác.
Trước khi thần thai đủ mười mấy tuổi để thực hiện nghi thức chuyển hóa sẽ được phụng dưỡng bằng máu của người trong tộc.
“Cơ thể, máu thịt của nhân loại sẽ trói buộc thần thai, phải chờ tới lúc trưởng thành, biến thành Thị Thần, siêu thoát khỏi sự trói buộc của huyết nhục ngài mới được tự do.” Cha đẻ của Thị Thần, tộc trưởng thị tộc Tần thường hay nói vậy.
Bình Hương phu nhân, thê tử của tộc trưởng là một người rất đỗi dịu dàng, mỗi lần bà nghe phu quân nói thế đều lặng lẽ ngồi khóc. Tuy nói thần thai nhất định phải chuyển hóa thành Thị Thần, nhưng nghi thức ấy thật quá tàn nhẫn, quá thống khổ, chỉ cần nghĩ đến việc tương lai con mình phải chịu nỗi đau như vậy là bà lại đau đớn không chịu nổi.
Thần thai không chỉ là con bà mà còn là hy vọng và tương lai cả thị tộc, là thần linh của họ, bởi vậy ngài chắc chắn sẽ không có tên, mà chỉ có thể lấy hai chữ “Thị Thần” làm tên, nhưng Bình Hương phu nhân thầm đặt cho con mình một cái tên —— An, An trong Bình An.
“An, hôm nay con thấy sao rồi?”
“An, hôm qua đứa bé nhà cậu con trúng tà nên chúng ta đã cho nó một chỏm tóc của con, hôm nay đứa bé đó đã đỡ hơn nhiều rồi, người nhà cậu ai cũng biết ơn con lắm.”
“An, may mà có con ở đây, năm nay cuộc sống của bọn ta đã khấm khá hơn nhiều, trong thôn không có đứa trẻ nào bị ác quỷ bắt đi, dịch bệnh cũng không xâm nhập được đến chỗ chúng ta nữa.”
“Hoa màu cũng rất được, năm nay có lẽ là một năm được mùa.”
Mỗi ngày bà đều bầu bạn với con, tận tụy chăm sóc An, chuyện trò về bạn bè thân thích trong tộc. Đứa trẻ chỉ im lặng lắng nghe những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
“Trừ là con của chúng ta, đứa trẻ còn là thần linh tương lai nữa, nàng không nên đặt tên cho con.” Tộc trưởng tuy nói thế, nhưng mỗi lần ngài trộm tới thăm đứa bé cũng không nhịn được mà gọi nó bằng tên.
So sánh với thứ tình cảm phức tạp của cha mẹ và bậc trưởng bối với thần thai, thì tình cảm huynh tỷ dành cho An đơn giản hơn nhiều, chúng còn chưa lớn, chỉ biết mình có thêm đệ đệ, đệ đệ rất đáng yêu, tuy nằm trên giường không động đậy được nhưng lại rất hiền và yêu cười, giống như mẫu thân vậy.
Nhóm người trong tộc hầu như vừa sợ vừa có phần thân thiết với An, dù sao vào thời này họ vẫn còn là máu mủ ruột rà cận huyết, mà lại cũng không nhiều quy củ như hậu thế, các thân thích tới thăm đều sẽ tới thẳng chỗ An để chào hỏi vài câu. Đám trẻ con trong tộc, trừ huynh tỷ ruột rà của An thì còn có những đường huynh, đường tỷ (*) khác nữa, họ cũng thường thường ngó qua bức tường để được nhìn thần thai quý giá luôn bị giấu trong phòng.
(*) Đường huynh, đường tỷ: Anh chị em họ.
“Đấy là đệ đệ ta! Thần thai cái gì mà thần thai, ngứa cả tai!” Cậu nhóc mới mấy tuổi này là con đầu lòng của tộc trưởng và phu nhân, là một đứa trẻ cực kỳ ngang bướng. Cậu nhóc đang phản bác lại đám bạn mình, nhưng vì mẹ cứ căn dặn mãi nên không dám nói cho người khác biết đệ đệ mình tên là An.
Sau khi chơi với đám bạn và trở về nhà, huynh trưởng của An bèn tới thăm đệ đệ, toe toét cười chọc em. Cậu nhóc đã từng định lẳng lặng dẫn đệ đệ ra khỏi gian phòng ấy, dẫn em ra ngoài chơi, để đệ đệ từ khi sinh ra chỉ có thể nằm yên trong một gian phòng được xem thế giới bên ngoài.
Kết quả là, huynh trưởng bị cha mẹ phạt thật nặng, bị đánh đến mức đi khập khiễng, nhưng những lần sau cậu nhóc vẫn dám nữa. An không thể nhúc nhích được huynh trưởng cõng trên lưng, lần đầu tiên trong đời thấy trời xanh nước biếc ở thế giới bên ngoài.
Huynh trưởng cõng An trên lưng, huynh ấy chạy như điên, cây cỏ và hoa dại mọc um tùm khắp dọc đường quét qua ống tay áo trắng rủ xuống của cậu. Huynh ấy nở một nụ cười kiêu ngạo, hưng phấn giới thiệu những thứ xung quanh cho An biết: “An, đệ nhìn kìa, kia là lúa, đệ biết lúa chứ, đấy là đồ ăn của chúng ta đấy, chúng vươn khỏi mặt đất rồi trổ bông như thế này này. Còn đây là hoa, đây là con kiến, đây là bọ cánh cứng! Ối —— bọ cánh cứng! Đệ sợ chưa!”
Cậu nhóc cố tình giơ con bọ cánh cứng ra sau lưng dọa đệ đệ, nhưng An lại chỉ trợn tròn mắt nhìn, hơi hơi nghiêng đầu, nở nụ cười khó hiểu.
Huynh trưởng An cười hì hì. Cậu nhóc giấu con bọ cánh cứng đó xuống dưới gối của đệ đệ, nói là quà tặng em, để nó bầu bạn với An. Kết quả là Bình Hương phu nhân đang thay quần áo cho con út đột nhiên giũ ra một con bọ cánh cứng trong chăn, bà sợ đến thét lên, sau đó tóm lấy con trai cả đánh cho một trận.
Tuy bị đánh đến mức tím tái mặt mày nhưng cậu nhóc vẫn chẳng chịu thay đổi, không thể lén dẫn đệ đệ ra ngoài nữa, cậu bèn lượm đủ thứ linh tinh lỉnh kỉnh về để bên giường của em.
“An, đệ biết đây là gì không? Ăn được đấy, đệ nếm thử nhé?”
“Ca ca! Huynh đừng có cho An ăn mấy thứ linh tinh! Với lại cái kia chua lắm, huynh đừng nhét vào miệng đệ ấy!” Bé gái bước vào trong, ngăn lại hành động của huynh trưởng.
Thân là con thứ, tỷ tỷ sớm hiểu chuyện hơn ca ca nhiều, từ lúc còn rất nhỏ đã chủ động chăm sóc đệ đệ với mẹ, là một đứa trẻ vừa cẩn thận vừa chu đáo.
Có lần cô bé cài hoa trà trên búi tóc, thấy đệ đệ cứ nhìn hoa chằm chằm, có vẻ rất thích nó bèn lặng lẽ năn nỉ phụ thân lấy mấy nhánh sơn trà đỏ từ trên núi xuống về sân nhà trồng, trồng ở phía cửa sổ phòng đệ đệ, để An có thể nhìn qua cửa sổ và ngắm được hoa.
“An thích hoa này à? Nghe nói chỗ khác còn có hoa đẹp hơn nữa cơ, chỗ chúng ta vẫn vắng quá, sau này nếu có cơ hội ra ngoài, tỷ tỷ sẽ mang hoa đẹp hơn nữa về cho đệ ngắm nhé.”
Vào mỗi ngày lễ truyền thống, tỷ tỷ của An sẽ cẩn thận kết vòng cầu phúc và chia cho mọi người trong nhà, một mình An có tận hai chiếc, từ khi nàng học được cách may quần áo, quần áo trong nhà đều do mẹ và tỷ tỷ cùng nhau may, quần áo nàng may cho đệ đệ là thoải mái nhất, vì An chỉ có thể nằm ở trên giường, sợ đệ đệ không thoải mái, ngày ngày tỷ tỷ còn lật người cho An, lau đầu, chải mặt cho cậu bé, giống như người mẹ thứ hai vậy.
Về sau, An lại có thêm mấy đệ đệ, muội muội nữa. Đứa trẻ vừa ra đời thuần khiết không nhiễm bụi trần, nó hiếu kì trợn tròn mắt, nằm bên chăn mền của An chảy nước miếng. Sức nặng của đứa trẻ dồn ép trái tim An.
Mẫu thân cười nhìn đám trẻ, nói với cậu: “An, đệ đệ cảm thấy con thơm đấy.”
Rồi đệ đệ dần biết bi bô tập nói, biết gọi ca ca, biết đi đường, giống như huynh trưởng, cậu nhóc cũng thường lén lút tới thăm cậu, chạy tới chạy lui rầm rập trong phòng, ầm ĩ không chịu nổi.
Tiểu muội cũng rất ồn ào, vì sức khỏe không tốt lắm, nên mỗi khi không thoải mái con bé sẽ oa oa bật khóc, chỉ có ở bên ca ca là thần thai mới yên tĩnh được, nên lúc còn rất nhỏ cô bé thường xuyên trộm mò vào trong chăn của ca ca, nằm bên người ca ca say ngủ.
Mọi người trong nhà luôn cố gắng dành những điều tốt nhất cho An, bởi vì yêu, cũng càng vì áy náy.
Cuối cùng, từng ngày từng ngày trôi qua, đã đến lúc cử hành nghi thức chuyển hóa.
Mọi người tin rằng, thần lực của thần thai xuất phát từ xương cốt, vì lẽ đó, họ xé huyết nhục ra và lấy xương cốt. Xương cốt dậy mùi hương được mài thành phấn, trộn lẫn với đất của thị tộc Tần, rồi lấy đó để nung lên tượng thần bằng gốm.
Mọi người cảm thấy, dục vọng và cảm xúc của nhân loại xuất phát từ ngũ tạng lục phủ, tư dục (*) khiến thần linh sa đọa, cho nên cắt đi phủ tạng.
(*) Tư dục: Ham muốn cá nhân.
Mọi người cảm thấy, sự nhơ bẩn xuất phát từ huyết thống, vì lẽ đó mà khiến máu cạn kiệt.
…
Làn da được thêu lên phù văn, thân thể héo hon vì đã mất đi xương và máu được bao bọc bởi những sợi dây đỏ, tất cả được bỏ chung với tro cốt và bùn đất để đắp nặn tượng thần, đưa vào trong lò lửa nóng, nung lên.
Đất thó nhờ có xương cốt của thần linh mà trở nên trắng muốt, nung khô trong lửa một tháng mới có thể thành hình.
Trước đó, khi dùng bùn đất để chế lên tượng thần mọi người còn chưa nung mặt nạ của quỷ thần. Nên về sau khi thực hiện nghi thức, những tấm mặt nạ với gương mặt uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng, đủ loại sắc thái và mặt nạ thiện,… được dán lên mặt thần linh, từng lớp từng lớp một.
Vừa vuốt những lớp mặt nạ, phù thủy vừa ngâm nga:
“Nguyện ngài công chính nghiêm minh, nguyện ngài nhân từ khoan hậu… Hưng thịnh gia tộc… Cho muôn đời hậu thế…”
Trong một tháng này, các tộc nhân cử hành nghi thức vô cùng long trọng, họ thành kính quỳ lạy khẩn cầu, đây chính là sinh nguyệt thần.
Thế mới thật là thống khổ làm sao ——
Trời sinh thần thai đã trường sinh bất tử, cho dù cơ thể có bị tổn hại cũng có thể trùng sinh, nên ngài vừa không ngừng sinh trưởng, vừa quyết chẳng tử vong.
Ngài nghe mọi người trong nhà khóc thút thít, đệ đệ muội muội còn nhỏ khóc òa lên, tùy hứng nói không cần ca ca làm Thị Thần, chúng thậm chí còn chưa hiểu Thị Thần là gì. Phụ thân, mẫu thân, và cả huynh tỷ đã trưởng thành chỉ có thể im ắng không nói một lời, lẳng lặng rơi lệ.
Khi trở thành Thị Thần, thỉnh cầu đầu tiên ngài nhận được là từ thân nhân, họ khóc lóc, cầu xin: “Hy vọng Thị Thần không phải chịu nỗi thống khổ nữa!”
“Hy vọng Thị Thần không còn thấy đau đớn.”
“Hy vọng Thị Thần chớ có oán hận.”
Trở thành Thị Thần đúng là rất đau đớn, thế nhưng, từ lúc An còn là người, đã cam tâm tình nguyện che chở cho người nhà.
Phụ mẫu ngày một già đi, khi hai người tóc đã trắng xóa, sắp hết cõi người vẫn còn ở trong điện thờ cầu phúc dâng hương vì ngài; huynh trưởng sớm đã trở thành tộc trưởng kế nghiệm, nhờ sự che chở và chúc phúc của Thị Thần mà không ngừng mở rộng địa bàn của thị tộc, thôn xóm dần biến thành thành trì; tỷ tỷ xuất giá sang thị tộc khác, hàng năm trở về đều mang theo hoa tươi từ thị tộc ấy về nơi đây; đệ đệ muội muội cũng dần lớn lên, rồi chúng kết hôn sinh con, con cháu đầy nhà, sau đó lại già đi.
Tộc nhân của thị tộc Tần ngày càng nhiều, mà người nhà của ngài lại ngày một ít đi.
Điện thờ nằm ở phía trung tâm bị giam cầm trong tòa nhà cổ hoa lệ đã yên lặng, không còn đâu bóng dáng thân nhân nữa. Ngài ngồi ngay ngắn trên bàn thờ, nhìn mặt trời đổ về phía đằng Tây, bên dưới bệ thần, nhật nguyệt luân phiên, bốn mùa luân chuyển.
Thời gian của con người trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà thôi, đứa trẻ từng hiếu kỳ nhìn ngài nay đã biến thành kẻ già cả sắp tới chốn hoàng tuyền. Ông lão đang quỳ lạy dưới bàn thờ là ai đây? Ngài nhớ ra rồi, là đứa chắt trai của người đệ đệ nhỏ tuổi nhất, vậy mà nó cũng đã già thế rồi. Đứa nhỏ được dẫn tới nhận chúc phúc là ai đây? À, là một đứa trẻ bên chi nhà huynh trưởng, đời thứ chín chăng. Đứa trẻ ngập ngụa bởi ác niệm đang bị bắt giữ trên điện thờ, chờ đợi ngài xét xử là ai đây? Mắt nó trông hơi giống huynh trưởng, là đứa bé đời thứ mười ba của huynh ấy sao.
Một đời lại một đời, người thờ phụng ngài ngày càng nhiều, ngài không còn nhớ kỹ từng người một nữa, chúng chỉ còn để lại nơi ngài một cái tên. Chúng vẫn duy trì tập tục nhiều năm về trước, dâng đồ ăn cho ngài, bởi thời đại ngài được sinh ra, thứ quý giá nhất là đồ ăn.
Trải qua quãng thời gian gian nan nhất ấy, thị tộc Tần rồi đã thành chúa tể một phương, thành trì lân cận được chuyển sang chỗ khác, duy chỉ còn điện thờ vẫn còn ở đây, để hương hỏa vẫn cung phụng lên ngài. Tòa nhà mà thợ thủ công giỏi nhất thời ấy tốn cả tâm huyết một đời kiến tạo, dưới sự ăn mòn của thời gian từ từ cũ đi, vết tích còn lại của thành trì cũ bị rừng rậm bao trùm, tộc nhân đều đã tới phương xa.
Nay, khi những đứa trẻ kia lại tới tế bái, ngài đã không thể ngược dòng hệ thống gia phả cồng kềnh mà xét xem rốt cuộc tổ tiên của chúng là ai nữa.
Quả thực, quá khứ đã lâu, lâu lắm rồi, ngay cả mấy nhánh sơn trà đỏ ngoài kia cũng đã chết già tới mấy lần. Chỉ có ngài, thời gian với ngài trôi qua thật chậm, gần như đã ngưng lại hẳn.
La Ngọc An tỉnh dậy từ ký ức dài dòng, cô độc của Thị Thần, cô khó chịu đến không thở nổi, chỉ có thể nức nở không ngừng. Cảm xúc Thị Thần cộng hưởng nơi cô rất nhạt, phiền muộn và những lời than thở nhàn nhạt, hoài niệm và vui vẻ cũng nhàn nhạt. Vô số năm tháng tĩnh lặng trôi qua, chẳng sợ có sinh nguyệt Thần tràn đầy thống khổ ngài cũng chưa từng oán hận, bởi vì tất cả tộc nhân thị tộc Tần đều là những đứa trẻ ngài tự mắt quan sát từ khi chúng mới lọt lòng tới khi trưởng thành, là một mảnh cắt trong ký ức của ngài.
Sự khó chịu lúc này của La Ngọc An xuất phát từ chính bản thân cô.
“Sao lại khóc đến nước này chứ.” Thị Thần nâng mặt cô lên, vuốt ve như đối đãi với một đứa trẻ.
Lời tác giả: Chuyện là, một câu chuyện không thể kết thúc nhanh như vậy được, mới mười hai chương thôi.
Trong một vùng tăm tối vang lên tiếng reo hò đầy vui sướng.
“Tốt quá! Tốt quá rồi! Thị tộc Tần chúng ta cuối cùng cũng có được thần thai!”
“Cứ thế thì sau này chúng ta không cần sợ bị yêu ma xâm thực nữa, chúng ta sẽ được Thị Thần che chở, cầu xin ngài ban cho mọi người cuộc sống bình an suôn sẻ, cầu ngài cho gia tộc hưng thịnh lâu dài!”
“Cuộc sống của chúng ta rồi sẽ khấm khá hơn, tốt quá!”
Lúc này thị tộc Tần vẫn chỉ còn là một nhánh nhỏ ở tầng chót của một dòng họ quyền thế, nhánh này rất ít người, họ túm tụm lại với nhau sống thành một xóm nhỏ sâu trong núi rừng. Ở cái thời đại khói lửa khắp nơi, chiến loạn và thiên tai liên tục xảy ra, dân chúng lầm than thì ngay cả yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện thường xuyên hơn rất nhiều. Trẻ em trong thị tộc nếu thoáng lơ là cũng sẽ bị yêu ma hút mất hồn phách, thậm chí là bị ăn thịt.
Nhưng thiên tai còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái, bị bệnh không có cách chữa, có đất mà lương thực không sống nổi, còn có những nhóm người lưu vong hung bạo tập kích thôn xóm, cướp bóc lương thực và phụ nữ, thậm chí ngay cả thôn trại hơi có quy mô gần đấy cũng ức hiếp được họ.
Nhưng một chi này thị tộc họ có thần thai! Thần thai là thần linh giáng thế nhưng mượn bụng nhân loại đến nhân gian, họ đến vì sự hưng thịnh của gia tộc. Ban đầu “Thị Thần” được tạo ra từ thần thai nhờ một thị tộc làm thương nhân nào đó, tộc trưởng của họ được ông trời gợi ý nên mới biết cách biến thần thai thành Thị Thần.
Một khi đã hoàn thành nghi thức thì Thị Thần sẽ thực sự trở thành thần linh ở nhân gian, có thể che chở một gia tộc mấy ngàn năm, chỉ cần có ngài trấn giữ thì quanh đó yêu ma quỷ quái không thể xâm nhập, dịch bệnh không thể phát sinh, mọi người có thể cầu xin Thị Thần để nhận được sức mạnh của ngài. Phàm là thị tộc nào có Thị Thần thì chắc chắn sẽ thành bá chủ một phương, thành trì của rất nhiều danh gia vọng tộc cũng từ đây mà có.
Cho nên, là một chi nhỏ của thị tộc Tần đã xuất hiện thần thai, ai ai cũng phấn khởi vô cùng.
Cái gọi là thần thai có xương cốt thoảng mùi thơm lạ thường, mùi thơm ấy có thể trừ tà, thần thai vừa sinh ra đã nhận thức được mọi thứ, nhưng thường thường trên người họ sẽ xuất hiện khiếm khuyết nào đó. Vị thần thai của thị tộc Tần này vừa ra đời đã không thể động đậy tay chân, chỉ có thể nằm trên giường từ ngày này sang ngày khác.
Trước khi thần thai đủ mười mấy tuổi để thực hiện nghi thức chuyển hóa sẽ được phụng dưỡng bằng máu của người trong tộc.
“Cơ thể, máu thịt của nhân loại sẽ trói buộc thần thai, phải chờ tới lúc trưởng thành, biến thành Thị Thần, siêu thoát khỏi sự trói buộc của huyết nhục ngài mới được tự do.” Cha đẻ của Thị Thần, tộc trưởng thị tộc Tần thường hay nói vậy.
Bình Hương phu nhân, thê tử của tộc trưởng là một người rất đỗi dịu dàng, mỗi lần bà nghe phu quân nói thế đều lặng lẽ ngồi khóc. Tuy nói thần thai nhất định phải chuyển hóa thành Thị Thần, nhưng nghi thức ấy thật quá tàn nhẫn, quá thống khổ, chỉ cần nghĩ đến việc tương lai con mình phải chịu nỗi đau như vậy là bà lại đau đớn không chịu nổi.
Thần thai không chỉ là con bà mà còn là hy vọng và tương lai cả thị tộc, là thần linh của họ, bởi vậy ngài chắc chắn sẽ không có tên, mà chỉ có thể lấy hai chữ “Thị Thần” làm tên, nhưng Bình Hương phu nhân thầm đặt cho con mình một cái tên —— An, An trong Bình An.
“An, hôm nay con thấy sao rồi?”
“An, hôm qua đứa bé nhà cậu con trúng tà nên chúng ta đã cho nó một chỏm tóc của con, hôm nay đứa bé đó đã đỡ hơn nhiều rồi, người nhà cậu ai cũng biết ơn con lắm.”
“An, may mà có con ở đây, năm nay cuộc sống của bọn ta đã khấm khá hơn nhiều, trong thôn không có đứa trẻ nào bị ác quỷ bắt đi, dịch bệnh cũng không xâm nhập được đến chỗ chúng ta nữa.”
“Hoa màu cũng rất được, năm nay có lẽ là một năm được mùa.”
Mỗi ngày bà đều bầu bạn với con, tận tụy chăm sóc An, chuyện trò về bạn bè thân thích trong tộc. Đứa trẻ chỉ im lặng lắng nghe những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
“Trừ là con của chúng ta, đứa trẻ còn là thần linh tương lai nữa, nàng không nên đặt tên cho con.” Tộc trưởng tuy nói thế, nhưng mỗi lần ngài trộm tới thăm đứa bé cũng không nhịn được mà gọi nó bằng tên.
So sánh với thứ tình cảm phức tạp của cha mẹ và bậc trưởng bối với thần thai, thì tình cảm huynh tỷ dành cho An đơn giản hơn nhiều, chúng còn chưa lớn, chỉ biết mình có thêm đệ đệ, đệ đệ rất đáng yêu, tuy nằm trên giường không động đậy được nhưng lại rất hiền và yêu cười, giống như mẫu thân vậy.
Nhóm người trong tộc hầu như vừa sợ vừa có phần thân thiết với An, dù sao vào thời này họ vẫn còn là máu mủ ruột rà cận huyết, mà lại cũng không nhiều quy củ như hậu thế, các thân thích tới thăm đều sẽ tới thẳng chỗ An để chào hỏi vài câu. Đám trẻ con trong tộc, trừ huynh tỷ ruột rà của An thì còn có những đường huynh, đường tỷ (*) khác nữa, họ cũng thường thường ngó qua bức tường để được nhìn thần thai quý giá luôn bị giấu trong phòng.
(*) Đường huynh, đường tỷ: Anh chị em họ.
“Đấy là đệ đệ ta! Thần thai cái gì mà thần thai, ngứa cả tai!” Cậu nhóc mới mấy tuổi này là con đầu lòng của tộc trưởng và phu nhân, là một đứa trẻ cực kỳ ngang bướng. Cậu nhóc đang phản bác lại đám bạn mình, nhưng vì mẹ cứ căn dặn mãi nên không dám nói cho người khác biết đệ đệ mình tên là An.
Sau khi chơi với đám bạn và trở về nhà, huynh trưởng của An bèn tới thăm đệ đệ, toe toét cười chọc em. Cậu nhóc đã từng định lẳng lặng dẫn đệ đệ ra khỏi gian phòng ấy, dẫn em ra ngoài chơi, để đệ đệ từ khi sinh ra chỉ có thể nằm yên trong một gian phòng được xem thế giới bên ngoài.
Kết quả là, huynh trưởng bị cha mẹ phạt thật nặng, bị đánh đến mức đi khập khiễng, nhưng những lần sau cậu nhóc vẫn dám nữa. An không thể nhúc nhích được huynh trưởng cõng trên lưng, lần đầu tiên trong đời thấy trời xanh nước biếc ở thế giới bên ngoài.
Huynh trưởng cõng An trên lưng, huynh ấy chạy như điên, cây cỏ và hoa dại mọc um tùm khắp dọc đường quét qua ống tay áo trắng rủ xuống của cậu. Huynh ấy nở một nụ cười kiêu ngạo, hưng phấn giới thiệu những thứ xung quanh cho An biết: “An, đệ nhìn kìa, kia là lúa, đệ biết lúa chứ, đấy là đồ ăn của chúng ta đấy, chúng vươn khỏi mặt đất rồi trổ bông như thế này này. Còn đây là hoa, đây là con kiến, đây là bọ cánh cứng! Ối —— bọ cánh cứng! Đệ sợ chưa!”
Cậu nhóc cố tình giơ con bọ cánh cứng ra sau lưng dọa đệ đệ, nhưng An lại chỉ trợn tròn mắt nhìn, hơi hơi nghiêng đầu, nở nụ cười khó hiểu.
Huynh trưởng An cười hì hì. Cậu nhóc giấu con bọ cánh cứng đó xuống dưới gối của đệ đệ, nói là quà tặng em, để nó bầu bạn với An. Kết quả là Bình Hương phu nhân đang thay quần áo cho con út đột nhiên giũ ra một con bọ cánh cứng trong chăn, bà sợ đến thét lên, sau đó tóm lấy con trai cả đánh cho một trận.
Tuy bị đánh đến mức tím tái mặt mày nhưng cậu nhóc vẫn chẳng chịu thay đổi, không thể lén dẫn đệ đệ ra ngoài nữa, cậu bèn lượm đủ thứ linh tinh lỉnh kỉnh về để bên giường của em.
“An, đệ biết đây là gì không? Ăn được đấy, đệ nếm thử nhé?”
“Ca ca! Huynh đừng có cho An ăn mấy thứ linh tinh! Với lại cái kia chua lắm, huynh đừng nhét vào miệng đệ ấy!” Bé gái bước vào trong, ngăn lại hành động của huynh trưởng.
Thân là con thứ, tỷ tỷ sớm hiểu chuyện hơn ca ca nhiều, từ lúc còn rất nhỏ đã chủ động chăm sóc đệ đệ với mẹ, là một đứa trẻ vừa cẩn thận vừa chu đáo.
Có lần cô bé cài hoa trà trên búi tóc, thấy đệ đệ cứ nhìn hoa chằm chằm, có vẻ rất thích nó bèn lặng lẽ năn nỉ phụ thân lấy mấy nhánh sơn trà đỏ từ trên núi xuống về sân nhà trồng, trồng ở phía cửa sổ phòng đệ đệ, để An có thể nhìn qua cửa sổ và ngắm được hoa.
“An thích hoa này à? Nghe nói chỗ khác còn có hoa đẹp hơn nữa cơ, chỗ chúng ta vẫn vắng quá, sau này nếu có cơ hội ra ngoài, tỷ tỷ sẽ mang hoa đẹp hơn nữa về cho đệ ngắm nhé.”
Vào mỗi ngày lễ truyền thống, tỷ tỷ của An sẽ cẩn thận kết vòng cầu phúc và chia cho mọi người trong nhà, một mình An có tận hai chiếc, từ khi nàng học được cách may quần áo, quần áo trong nhà đều do mẹ và tỷ tỷ cùng nhau may, quần áo nàng may cho đệ đệ là thoải mái nhất, vì An chỉ có thể nằm ở trên giường, sợ đệ đệ không thoải mái, ngày ngày tỷ tỷ còn lật người cho An, lau đầu, chải mặt cho cậu bé, giống như người mẹ thứ hai vậy.
Về sau, An lại có thêm mấy đệ đệ, muội muội nữa. Đứa trẻ vừa ra đời thuần khiết không nhiễm bụi trần, nó hiếu kì trợn tròn mắt, nằm bên chăn mền của An chảy nước miếng. Sức nặng của đứa trẻ dồn ép trái tim An.
Mẫu thân cười nhìn đám trẻ, nói với cậu: “An, đệ đệ cảm thấy con thơm đấy.”
Rồi đệ đệ dần biết bi bô tập nói, biết gọi ca ca, biết đi đường, giống như huynh trưởng, cậu nhóc cũng thường lén lút tới thăm cậu, chạy tới chạy lui rầm rập trong phòng, ầm ĩ không chịu nổi.
Tiểu muội cũng rất ồn ào, vì sức khỏe không tốt lắm, nên mỗi khi không thoải mái con bé sẽ oa oa bật khóc, chỉ có ở bên ca ca là thần thai mới yên tĩnh được, nên lúc còn rất nhỏ cô bé thường xuyên trộm mò vào trong chăn của ca ca, nằm bên người ca ca say ngủ.
Mọi người trong nhà luôn cố gắng dành những điều tốt nhất cho An, bởi vì yêu, cũng càng vì áy náy.
Cuối cùng, từng ngày từng ngày trôi qua, đã đến lúc cử hành nghi thức chuyển hóa.
Mọi người tin rằng, thần lực của thần thai xuất phát từ xương cốt, vì lẽ đó, họ xé huyết nhục ra và lấy xương cốt. Xương cốt dậy mùi hương được mài thành phấn, trộn lẫn với đất của thị tộc Tần, rồi lấy đó để nung lên tượng thần bằng gốm.
Mọi người cảm thấy, dục vọng và cảm xúc của nhân loại xuất phát từ ngũ tạng lục phủ, tư dục (*) khiến thần linh sa đọa, cho nên cắt đi phủ tạng.
(*) Tư dục: Ham muốn cá nhân.
Mọi người cảm thấy, sự nhơ bẩn xuất phát từ huyết thống, vì lẽ đó mà khiến máu cạn kiệt.
…
Làn da được thêu lên phù văn, thân thể héo hon vì đã mất đi xương và máu được bao bọc bởi những sợi dây đỏ, tất cả được bỏ chung với tro cốt và bùn đất để đắp nặn tượng thần, đưa vào trong lò lửa nóng, nung lên.
Đất thó nhờ có xương cốt của thần linh mà trở nên trắng muốt, nung khô trong lửa một tháng mới có thể thành hình.
Trước đó, khi dùng bùn đất để chế lên tượng thần mọi người còn chưa nung mặt nạ của quỷ thần. Nên về sau khi thực hiện nghi thức, những tấm mặt nạ với gương mặt uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng, đủ loại sắc thái và mặt nạ thiện,… được dán lên mặt thần linh, từng lớp từng lớp một.
Vừa vuốt những lớp mặt nạ, phù thủy vừa ngâm nga:
“Nguyện ngài công chính nghiêm minh, nguyện ngài nhân từ khoan hậu… Hưng thịnh gia tộc… Cho muôn đời hậu thế…”
Trong một tháng này, các tộc nhân cử hành nghi thức vô cùng long trọng, họ thành kính quỳ lạy khẩn cầu, đây chính là sinh nguyệt thần.
Thế mới thật là thống khổ làm sao ——
Trời sinh thần thai đã trường sinh bất tử, cho dù cơ thể có bị tổn hại cũng có thể trùng sinh, nên ngài vừa không ngừng sinh trưởng, vừa quyết chẳng tử vong.
Ngài nghe mọi người trong nhà khóc thút thít, đệ đệ muội muội còn nhỏ khóc òa lên, tùy hứng nói không cần ca ca làm Thị Thần, chúng thậm chí còn chưa hiểu Thị Thần là gì. Phụ thân, mẫu thân, và cả huynh tỷ đã trưởng thành chỉ có thể im ắng không nói một lời, lẳng lặng rơi lệ.
Khi trở thành Thị Thần, thỉnh cầu đầu tiên ngài nhận được là từ thân nhân, họ khóc lóc, cầu xin: “Hy vọng Thị Thần không phải chịu nỗi thống khổ nữa!”
“Hy vọng Thị Thần không còn thấy đau đớn.”
“Hy vọng Thị Thần chớ có oán hận.”
Trở thành Thị Thần đúng là rất đau đớn, thế nhưng, từ lúc An còn là người, đã cam tâm tình nguyện che chở cho người nhà.
Phụ mẫu ngày một già đi, khi hai người tóc đã trắng xóa, sắp hết cõi người vẫn còn ở trong điện thờ cầu phúc dâng hương vì ngài; huynh trưởng sớm đã trở thành tộc trưởng kế nghiệm, nhờ sự che chở và chúc phúc của Thị Thần mà không ngừng mở rộng địa bàn của thị tộc, thôn xóm dần biến thành thành trì; tỷ tỷ xuất giá sang thị tộc khác, hàng năm trở về đều mang theo hoa tươi từ thị tộc ấy về nơi đây; đệ đệ muội muội cũng dần lớn lên, rồi chúng kết hôn sinh con, con cháu đầy nhà, sau đó lại già đi.
Tộc nhân của thị tộc Tần ngày càng nhiều, mà người nhà của ngài lại ngày một ít đi.
Điện thờ nằm ở phía trung tâm bị giam cầm trong tòa nhà cổ hoa lệ đã yên lặng, không còn đâu bóng dáng thân nhân nữa. Ngài ngồi ngay ngắn trên bàn thờ, nhìn mặt trời đổ về phía đằng Tây, bên dưới bệ thần, nhật nguyệt luân phiên, bốn mùa luân chuyển.
Thời gian của con người trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà thôi, đứa trẻ từng hiếu kỳ nhìn ngài nay đã biến thành kẻ già cả sắp tới chốn hoàng tuyền. Ông lão đang quỳ lạy dưới bàn thờ là ai đây? Ngài nhớ ra rồi, là đứa chắt trai của người đệ đệ nhỏ tuổi nhất, vậy mà nó cũng đã già thế rồi. Đứa nhỏ được dẫn tới nhận chúc phúc là ai đây? À, là một đứa trẻ bên chi nhà huynh trưởng, đời thứ chín chăng. Đứa trẻ ngập ngụa bởi ác niệm đang bị bắt giữ trên điện thờ, chờ đợi ngài xét xử là ai đây? Mắt nó trông hơi giống huynh trưởng, là đứa bé đời thứ mười ba của huynh ấy sao.
Một đời lại một đời, người thờ phụng ngài ngày càng nhiều, ngài không còn nhớ kỹ từng người một nữa, chúng chỉ còn để lại nơi ngài một cái tên. Chúng vẫn duy trì tập tục nhiều năm về trước, dâng đồ ăn cho ngài, bởi thời đại ngài được sinh ra, thứ quý giá nhất là đồ ăn.
Trải qua quãng thời gian gian nan nhất ấy, thị tộc Tần rồi đã thành chúa tể một phương, thành trì lân cận được chuyển sang chỗ khác, duy chỉ còn điện thờ vẫn còn ở đây, để hương hỏa vẫn cung phụng lên ngài. Tòa nhà mà thợ thủ công giỏi nhất thời ấy tốn cả tâm huyết một đời kiến tạo, dưới sự ăn mòn của thời gian từ từ cũ đi, vết tích còn lại của thành trì cũ bị rừng rậm bao trùm, tộc nhân đều đã tới phương xa.
Nay, khi những đứa trẻ kia lại tới tế bái, ngài đã không thể ngược dòng hệ thống gia phả cồng kềnh mà xét xem rốt cuộc tổ tiên của chúng là ai nữa.
Quả thực, quá khứ đã lâu, lâu lắm rồi, ngay cả mấy nhánh sơn trà đỏ ngoài kia cũng đã chết già tới mấy lần. Chỉ có ngài, thời gian với ngài trôi qua thật chậm, gần như đã ngưng lại hẳn.
La Ngọc An tỉnh dậy từ ký ức dài dòng, cô độc của Thị Thần, cô khó chịu đến không thở nổi, chỉ có thể nức nở không ngừng. Cảm xúc Thị Thần cộng hưởng nơi cô rất nhạt, phiền muộn và những lời than thở nhàn nhạt, hoài niệm và vui vẻ cũng nhàn nhạt. Vô số năm tháng tĩnh lặng trôi qua, chẳng sợ có sinh nguyệt Thần tràn đầy thống khổ ngài cũng chưa từng oán hận, bởi vì tất cả tộc nhân thị tộc Tần đều là những đứa trẻ ngài tự mắt quan sát từ khi chúng mới lọt lòng tới khi trưởng thành, là một mảnh cắt trong ký ức của ngài.
Sự khó chịu lúc này của La Ngọc An xuất phát từ chính bản thân cô.
“Sao lại khóc đến nước này chứ.” Thị Thần nâng mặt cô lên, vuốt ve như đối đãi với một đứa trẻ.
Lời tác giả: Chuyện là, một câu chuyện không thể kết thúc nhanh như vậy được, mới mười hai chương thôi.
/33
|