Đầu tiên là một trận mưa lớn đổ xuống, rồi sau đó mặt trời cháy bỏng nhô lên cao, mùa hè nóng bức đã tới.
Có lẽ là thời tiết thất thường, Mộ Thái phi bên Vĩnh Thọ Cung thân mình không khoẻ, bệnh nặng đã lâu nhưng đến nay vẫn không thấy khởi sắc.
Bên ngoài Hàm Nguyên Điện, Toàn Cơ tiến vào bẩm báo, “Bẩm bệ hạ, người của thượng tẩm cục tới chuẩn bị nước nóng.”
Rồi sau đó bóng người vụt qua, nữ quan quan phục đỏ son phía sau và hai tiểu cung nữ bước ra.
Cô gái hành lễ, “Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Lúc này, Khương Nhiêu đang ngả vào người Vệ Cẩn, hai người vô cùng thân thiết, so với sủng phi chỉ có hơn chứ không kém.
Tưởng Anh dù có chậm chạp ngốc nghếch cũng có thể nhìn ra, lòng đố kỵ sau ý cười càng không thể khống chế.
“Trẫm nhớ rõ, trước đó vài ngày đã miễn cho thượng tẩm cục đến lo việc tắm rửa.” Vệ Cẩn cũng không nhìn thẳng nàng ta, nhưng theo giọng nói có thể nghe ra, là nữ nhi của Tưởng Thượng thư.
Tưởng Anh đã sớm có chuẩn bị, “Hoàng hậu nương nương lo bệ hạ vất vả quốc sự, sợ người bên Hàm Nguyên Điện không đủ nên đã khôi phục lại quy định.”
Khương Nhiêu liếc nàng ta một cái, thản nhiên cười nói, “Bệ hạ chớ có phụ lòng tâm ý của Hoàng hậu nương nương. Tưởng thượng phục nói có lý, nô tì tay chân vụng về, sao có thể phục vụ tốt được chứ?”
Sắc mặt Tưởng Anh khó coi, “Nô tì không phải có ý này.”
Khương Nhiêu tiến tới hỏi đến cùng, “Vậy là ý gì?”
Tưởng Anh lại hành lễ, nhìn về phía Vệ Cẩn, làm như xin giúp đỡ, “Bệ hạ… Ngài thấy thế nào?”
Vệ Cẩn kéo vạt áo đứng dậy, “Trẫm tất nhiên sẽ không phụ lòng tâm ý của Hoàng hậu, đi xuống chuẩn bị đi.”
Tưởng Anh hài lòng lui ra, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại, để lại bóng dáng thướt tha.
Ngân thang trong dục phòng đã được đốt đủ, hơi nóng bốc lên, nước trong Ngọc Hoa Trì đã đến thắt lưng, Tưởng Anh kéo tay áo tự mình bỏ thêm hương liệu, trước khi tới nàng ta đã rõ hỉ kỵ của Hoàng thượng.
Kỵ hoa quế, thích hải đường.
Nước ấm và mùi hương đã chuẩn bị xong.
Ngay lúc Tưởng Anh tràn đầy chờ mong, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, nàng ta vội vàng chào đón, sắc mặt đỏ ửng, “Nô tì hầu hạ bệ hạ thay y phục.”
Thân ảnh cao lớn của Vệ Cẩn sáng rỡ như gốm sứ, Tưởng Anh cười thẹn thùng, kiễng mũi chân đưa tay định cởi.
Ngay lúc đang phơi phới, đã có người từ sau lưng Hoàng thượng lả lướt bước ra, eo nhỏ như liễu, môi đỏ mọng như hoa, tẩm y xanh nhạt dán trên người.
Tưởng Anh như bị sét đánh, hai tay lơ lửng giữa không trung. Nàng ta nhìn Khương Nhiêu khó có thể tin, “Khương ngự thị ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”
Vệ Cẩn lúc này mới lên tiếng, “Ngươi đã pha nước xong thì lui ra đi, trở về bẩm với Hoàng hậu, trẫm rất hài lòng với sự sắp xếp của nàng ấy.”
Con vịt đã nằm trong tay lại bay đi, Tưởng Anh tỉnh lại trong sự ảo tưởng vừa rồi, hoá ra, Hoàng thượng vẫn không cho nàng đến gần!
Tưởng Anh ôn nhu cười một tiếng, “Vậy nô tì đi ra gian ngoài coi chừng, nếu bệ hạ có gì phân phó thì cứ truyền gọi.”
Rồi sau đó nàng ta nhẹ nhàng khép cửa phòng, sắc mặt dịu dàng như nước, vẽ ra một nụ cười khinh thường, ngày còn dài, thắng bại có thể nào dễ dàng phân ra?
Hai cung nữ đi theo đoán được ít nhiều, liền trầm mặc không nói.
“Nô tì nhớ Tưởng thượng tẩm là bệ hạ ngài đích thân chọn lựa vào cung, sao có thể phụ lòng một phần ý tốt của người ta?” Khương Nhiêu cố ý nhắc nhở.
Vệ Cẩn thản nhiên nói, “Nữ nhân lắm bụng dạ thì không còn đáng yêu.”
Khương Nhiêu thầm nghĩ, chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm nhìn thấu chuyện Hoàng hậu liên kết với Tưởng Anh.
Nam nhân như vậy, thật sự là đáng sợ.
Khương Nhiêu lơ đễnh, “Thứ cho nô tì nói thẳng, trong hậu cung nữ nhân không lắm bụng dạ thì sống không nổi.”
Vệ Cẩn nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, “Trẫm đã khiển trách An Tiểu nghi.”
Khương Nhiêu lại nói, “Trần Thường tại kia thật ra rất thông minh.”
Vệ Cẩn bỗng nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều, liền lắc đầu, “Chỉ là một cô gái nhát gan.”
“Hoá ra bệ hạ thích Trần Thường tại như vậy.” Khương Nhiêu cảm thấy có thể khẳng định, liền xoay người đến cạnh ao thử nước, để Vệ Cẩn chỉ còn lại tiết khố đứng tại chỗ.
Thân mình mềm mại ngồi xổm bên cạnh ao, đường cong nhìn từ phía sau lại đủ mê người.
Nàng định xoay người đứng dậy, bất thình lình lại bị người từ phía sau ôm lấy, trong nháy mắt cả hai cùng ngã vào trong ao.
Nàng giãy dụa trồi lên mặt nước, trước mắt là gương mặt phóng đại của Vệ Cẩn, cả người hắn lẫn nội y của Khương Nhiêu đều ướt đẫm, kề sát ở trên người, muốn che lại thôi.
Vệ Cẩn chợt siết chặt cánh tay, đặt nàng trên vách đá bên ao, môi mỏng lướt qua cánh môi mềm mại của nàng, “Trẫm thích nàng như vầy nhất.”
Khương Nhiêu tỏ vẻ bất ngờ, kinh ngạc hoảng hốt, liền nổi lên mặt nước, cảm thấy đôi bàn tay kia đang ngao du một đường lên trên, không nhẹ không nặng ngắt véo.
“Bệ hạ ngài nói đùa rồi, nô tì sao có thể so sánh với nhóm phi tần?” Khương Nhiêu rụt về sau một cái, nhưng thân thể kề sát, hơi thở nóng bỏng chậm rãi phả ra.
Vệ Cẩn xoay mặt nàng lại, có lẽ là sương mù lượn lờ, cặp mắt lạnh lùng kia hẳn là dịu dàng nóng ấm, “Trẫm điều nàng tới ngự tiền, luận về phân vị mặc dù không thể so với Hoàng hậu tứ phi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bị người ta ức hiếp. Huống chi, nàng thật sự không rõ dụng ý của trẫm sao?”
Khương Nhiêu bị thần sắc nghiêm nghị của hắn làm cho trái tim thiếu nữ đại loạn, đỏ mặt không nói lời nào, cắn môi thẹn thùng, nhìn lửa giận Vệ Cẩn càng tăng lên. Hắn hung hăng mút môi nàng, đoạt hết tất cả không khí mỏng manh.
Bốn phía ao nước bập bềnh, hơi nóng bốc lên.
“Nô tì ngu dốt…” Khương Nhiêu vừa thốt ra, chính mình cũng nghe không hiểu, nhưng dưới ánh mắt bức bách của Vệ Cẩn, lại vội vàng sửa miệng, “Hiểu rồi…”
Vệ Cẩn thẳng người lên, hoàn toàn phủ lấy nàng, “Nàng không hiểu, những phân vị hư vô mờ mịt này bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể cho nàng, nhưng, trẫm muốn bất cứ lúc nào cũng được nhìn thấy nàng, mà không phải mỗi lần đều phải đi lật những thẻ bài lạnh ngắt kia.”
Khương Nhiêu trợn tròn mắt, ngửa đầu nhìn hắn, lời này, thật là cái người ngông cuồng tự cao tự đại Vệ Cẩn nói ra sao?
“Chuyện gì nàng cũng rất thông minh,” Vệ Cẩn có chút bất đắc dĩ, uổng công hắn hạ mình thổ lộ một phen, nàng vẫn cứ cứng như đá, “Sao việc này lại chậm chạp như thế?!”
Dứt lời, không chờ nàng trả lời, hắn lại vùi đầu thật sâu vào.
Trong lúc giãy dụa bơi tới bơi lui, Khương Nhiêu cũng không biết bơi, nhưng không ngờ nàng đã trợt đến đáy ao.
Hắn lặn xuống theo, chìm dần trong nước, lại đoạt lấy môi của nàng.
Khương Nhiêu không biết bơi, căn bản liên tục nín thở không được lâu.
Vệ Cẩn siết chặt nàng không cho nàng nổi lên, trong mắt lộ ra ý xấu, nếu muốn hô hấp chỉ có một con đường có thể chọn.
Khương Nhiêu kìm nén đến mức sắc mặt đỏ lên, cuối cùng không địch nổi hắn, mở đôi môi ra, Vệ Cẩn đã tiến quân thần tốc, truyền từng hơi thở qua.
Thật lâu sau, hắn mới nâng nàng lên khỏi mặt nước, Khương Nhiêu tựa vào bệ ao để thở, ngoài miệng không dám nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập ý tứ trách móc.
Vệ Cẩn tiến lên trước một bước, nàng liền vội vã lui sang một bên. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị hắn bắt trở về.
Mãi cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tưởng Anh chầm chậm tiến vào, “Nô tì tới thêm nước cho bệ hạ.”
Lúc này, Khương Nhiêu cả người ướt sũng, giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ nằm một bên, Tưởng Anh không cần hỏi cũng có thể đoán được vừa rồi trong dục phòng này đã kịch liệt thế nào.
Thừa dịp lúc Tưởng Anh làm việc, Khương Nhiêu rón rén bò lên bờ, cầm lấy khăn gấm lau tóc.
Vệ Cẩn đột nhiên bị cắt ngang, tất nhiên là không vui, lúc này ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn ai.
Tưởng Anh không chút nào lơ đễnh, vẫn tuân thủ chức vụ của mình. Đến khi nàng ta làm xong hết thảy đi ra ngoài, Khương Nhiêu đã hoàn toàn trấn tĩnh trở lại.
Dục phòng sát bên hậu điện, Tưởng Anh đi ra như không có việc gì, thầm nghĩ một màn khuấy động như vậy, sao còn có tâm tư?!
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên Hoàng thượng đã tắm rửa xong, y phục chỉnh tề đi ra, Tưởng Anh lúc này mới cáo lui.
—
Từ lần thỉnh an trước, hoa tươi xung quanh Ngọc Đường Điện đều bị dời đi, nhưng Hoa Chiêu dung lại hết sức rỗi rảnh, tự mình trồng mấy cây mây và dây leo đủ loại ở mấy phần đất trống còn lại.
Trần Thường tại là khách quen của Ngọc Đường Điện, thời gian nhàn hạ ở trong cung lâu dài, có một chỗ giết thời gian cũng không phải là không thể.
Hơn nữa những thứ Thịnh Chân có, tỷ như gia thế, hiền thục, Trần Như Ý lại thiếu, nhưng những thứ Trần Như Ý có, tỷ như mảnh mai, ngoan ngoãn, thì Thịnh Chân lại không bì kịp.
Bổ sung cho nhau để yên ổn sống với nhau, quan hệ hai người càng ngày càng tiến bộ.
Tuy rằng Trần Thường tại nhát gan, nhưng động tác nhanh nhẹn, rất có hứng thú với hoa cảnh. Nàng ngồi ngắm cảnh với Thịnh Chân ở hậu viện cả một buổi trưa.
Lúc ngọ thiện, cung nhân tiến vào thông báo, nói là Hoàng thượng sẽ đến.
Nhóm cung nhân vội vàng chuẩn bị, trước kia mỗi khi Hoàng thượng tới, Hoa Chiêu dung cũng không giữ Trần Thường tại lại, đây là quy củ bất thành văn.
Lần này, nàng không có cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng ở Ngọc Đường Điện.
Trần Thường tại thấy tình hình như vậy, liền muốn cáo từ, nhưng lần này, Hoa Chiêu dung lại nắm tay nàng, “Muội muội không cần đi vội, cùng dùng bữa đi.”
Trần Thường tại được sủng mà lo, lại vội vàng chối từ, “Như thế không ổn, Thịnh tỷ tỷ với Hoàng thượng…”
Hoa Chiêu dung cười ngắt lời nàng, “Muội cứ nghe lời ta là được.”
Rốt cuộc Trần Thường tại cũng gật đầu, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Hoa Chiêu dung lại sai thị nữ dẫn nàng vào điện cẩn thận thu dọn, Lục Anh là thị tì bên người Hoa Chiêu dung mang từ Thịnh phủ vào cung, mọi việc hằng ngày của Hoa Chiêu dung đều do Lục Anh lo liệu.
Nàng ta nhìn trong điện một chút, nói, “Tiểu thư, người nghĩ vậy ổn chứ?”
Sắc mặt Hoa Chiêu dung không gợn sóng, thản nhiên nói, “Nghĩ xem, nay trong cung nàng ấy cũng an phận. Đem son hương mật ong và mấy bộ trang sức Hoàng hậu thưởng trước đó vài ngày đưa cho nàng ấy.”
Mấy ngày sau chính là ngày Hoàng thượng khâm định tấn phong cho mình và An Tiểu nghi. Nếu không lầm, phi vị đã nằm trong tay, cho nên cần phải bồi dưỡng mạng giao thiệp của mình.
Phòng bếp ở Ngọc Đường Điện rất đặc sắc, món ăn đều mang mùi vị quê nhà Thịnh Nhiễm, khẩu vị thanh đạm, tao nhã vừa miệng, hòa với hương vị mặn của thượng thực cục.
Mà khó có nhất, chính là tuy rằng Hoa Chiêu dung là con gái nhà quyền quý, nhưng lại rất có tài nấu nướng.
Mỗi lần Hoàng thượng lại đây, đều là nàng tự mình xuống bếp, hầu hạ Hoàng thượng ăn rất vừa lòng, có thể khiến Hoàng thượng nhớ đến, cho dù chỉ là thành công một phần.
Hiển nhiên, An Tiểu nghi từ lúc ỷ vào ân sủng mà ức hiếp Khương ngự thị của Hàm Nguyên Điện, Hoàng thượng đã lạnh nhạt với nàng ta rất lâu, cho dù đến Linh Tê Cung thì cũng chỉ là để thăm Hàm Yên đế cơ.
An Tiểu nghi kia được dạy dỗ một bài học, ngoài mặt thì không sinh sự nữa, cho nên không để bụng chuyện Hoàng thượng đến hậu cung. Nhưng Ngọc Đường Điện hiếm khi náo nhiệt, trong một tháng có thể thấy long nhan vài lần, tuy rằng chưa bao giờ ngủ lại.
Khai tiệc, Trần Thường tại im lặng ngồi một bên, cúi đầu dùng bữa, lại nhịn không được mà giương mắt nhìn lên trên tòa.
Sau khi Vệ Cẩn vào điện, quả thật có nhìn thấy nàng, thấy nàng mặt mũi thanh tú, cũng coi như đẹp mắt, ngẫm một lát mới thản nhiên nói một câu, “Nàng là Trần thị của Hoa Âm Các?”
Ngữ khí rõ ràng, nhưng cũng không có ý muốn nàng trả lời, lập tức lướt qua nàng ngồi xuống.
Bữa tiệc vô sự, Hoa Chiêu dung niềm nở với Hoàng thượng, thăm hỏi tình hình gần đây, tuân theo quy củ.
Vệ Cẩn ăn thoả thích, lại sai Lục Anh thêm đồ ăn.
Hoa Chiêu dung lúc này mới buông đũa xuống, “Hiếm khi Trần muội muội ở đây, còn không kính Hoàng thượng một chén?”
Có lẽ là thời tiết thất thường, Mộ Thái phi bên Vĩnh Thọ Cung thân mình không khoẻ, bệnh nặng đã lâu nhưng đến nay vẫn không thấy khởi sắc.
Bên ngoài Hàm Nguyên Điện, Toàn Cơ tiến vào bẩm báo, “Bẩm bệ hạ, người của thượng tẩm cục tới chuẩn bị nước nóng.”
Rồi sau đó bóng người vụt qua, nữ quan quan phục đỏ son phía sau và hai tiểu cung nữ bước ra.
Cô gái hành lễ, “Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Lúc này, Khương Nhiêu đang ngả vào người Vệ Cẩn, hai người vô cùng thân thiết, so với sủng phi chỉ có hơn chứ không kém.
Tưởng Anh dù có chậm chạp ngốc nghếch cũng có thể nhìn ra, lòng đố kỵ sau ý cười càng không thể khống chế.
“Trẫm nhớ rõ, trước đó vài ngày đã miễn cho thượng tẩm cục đến lo việc tắm rửa.” Vệ Cẩn cũng không nhìn thẳng nàng ta, nhưng theo giọng nói có thể nghe ra, là nữ nhi của Tưởng Thượng thư.
Tưởng Anh đã sớm có chuẩn bị, “Hoàng hậu nương nương lo bệ hạ vất vả quốc sự, sợ người bên Hàm Nguyên Điện không đủ nên đã khôi phục lại quy định.”
Khương Nhiêu liếc nàng ta một cái, thản nhiên cười nói, “Bệ hạ chớ có phụ lòng tâm ý của Hoàng hậu nương nương. Tưởng thượng phục nói có lý, nô tì tay chân vụng về, sao có thể phục vụ tốt được chứ?”
Sắc mặt Tưởng Anh khó coi, “Nô tì không phải có ý này.”
Khương Nhiêu tiến tới hỏi đến cùng, “Vậy là ý gì?”
Tưởng Anh lại hành lễ, nhìn về phía Vệ Cẩn, làm như xin giúp đỡ, “Bệ hạ… Ngài thấy thế nào?”
Vệ Cẩn kéo vạt áo đứng dậy, “Trẫm tất nhiên sẽ không phụ lòng tâm ý của Hoàng hậu, đi xuống chuẩn bị đi.”
Tưởng Anh hài lòng lui ra, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại, để lại bóng dáng thướt tha.
Ngân thang trong dục phòng đã được đốt đủ, hơi nóng bốc lên, nước trong Ngọc Hoa Trì đã đến thắt lưng, Tưởng Anh kéo tay áo tự mình bỏ thêm hương liệu, trước khi tới nàng ta đã rõ hỉ kỵ của Hoàng thượng.
Kỵ hoa quế, thích hải đường.
Nước ấm và mùi hương đã chuẩn bị xong.
Ngay lúc Tưởng Anh tràn đầy chờ mong, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, nàng ta vội vàng chào đón, sắc mặt đỏ ửng, “Nô tì hầu hạ bệ hạ thay y phục.”
Thân ảnh cao lớn của Vệ Cẩn sáng rỡ như gốm sứ, Tưởng Anh cười thẹn thùng, kiễng mũi chân đưa tay định cởi.
Ngay lúc đang phơi phới, đã có người từ sau lưng Hoàng thượng lả lướt bước ra, eo nhỏ như liễu, môi đỏ mọng như hoa, tẩm y xanh nhạt dán trên người.
Tưởng Anh như bị sét đánh, hai tay lơ lửng giữa không trung. Nàng ta nhìn Khương Nhiêu khó có thể tin, “Khương ngự thị ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”
Vệ Cẩn lúc này mới lên tiếng, “Ngươi đã pha nước xong thì lui ra đi, trở về bẩm với Hoàng hậu, trẫm rất hài lòng với sự sắp xếp của nàng ấy.”
Con vịt đã nằm trong tay lại bay đi, Tưởng Anh tỉnh lại trong sự ảo tưởng vừa rồi, hoá ra, Hoàng thượng vẫn không cho nàng đến gần!
Tưởng Anh ôn nhu cười một tiếng, “Vậy nô tì đi ra gian ngoài coi chừng, nếu bệ hạ có gì phân phó thì cứ truyền gọi.”
Rồi sau đó nàng ta nhẹ nhàng khép cửa phòng, sắc mặt dịu dàng như nước, vẽ ra một nụ cười khinh thường, ngày còn dài, thắng bại có thể nào dễ dàng phân ra?
Hai cung nữ đi theo đoán được ít nhiều, liền trầm mặc không nói.
“Nô tì nhớ Tưởng thượng tẩm là bệ hạ ngài đích thân chọn lựa vào cung, sao có thể phụ lòng một phần ý tốt của người ta?” Khương Nhiêu cố ý nhắc nhở.
Vệ Cẩn thản nhiên nói, “Nữ nhân lắm bụng dạ thì không còn đáng yêu.”
Khương Nhiêu thầm nghĩ, chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm nhìn thấu chuyện Hoàng hậu liên kết với Tưởng Anh.
Nam nhân như vậy, thật sự là đáng sợ.
Khương Nhiêu lơ đễnh, “Thứ cho nô tì nói thẳng, trong hậu cung nữ nhân không lắm bụng dạ thì sống không nổi.”
Vệ Cẩn nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, “Trẫm đã khiển trách An Tiểu nghi.”
Khương Nhiêu lại nói, “Trần Thường tại kia thật ra rất thông minh.”
Vệ Cẩn bỗng nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều, liền lắc đầu, “Chỉ là một cô gái nhát gan.”
“Hoá ra bệ hạ thích Trần Thường tại như vậy.” Khương Nhiêu cảm thấy có thể khẳng định, liền xoay người đến cạnh ao thử nước, để Vệ Cẩn chỉ còn lại tiết khố đứng tại chỗ.
Thân mình mềm mại ngồi xổm bên cạnh ao, đường cong nhìn từ phía sau lại đủ mê người.
Nàng định xoay người đứng dậy, bất thình lình lại bị người từ phía sau ôm lấy, trong nháy mắt cả hai cùng ngã vào trong ao.
Nàng giãy dụa trồi lên mặt nước, trước mắt là gương mặt phóng đại của Vệ Cẩn, cả người hắn lẫn nội y của Khương Nhiêu đều ướt đẫm, kề sát ở trên người, muốn che lại thôi.
Vệ Cẩn chợt siết chặt cánh tay, đặt nàng trên vách đá bên ao, môi mỏng lướt qua cánh môi mềm mại của nàng, “Trẫm thích nàng như vầy nhất.”
Khương Nhiêu tỏ vẻ bất ngờ, kinh ngạc hoảng hốt, liền nổi lên mặt nước, cảm thấy đôi bàn tay kia đang ngao du một đường lên trên, không nhẹ không nặng ngắt véo.
“Bệ hạ ngài nói đùa rồi, nô tì sao có thể so sánh với nhóm phi tần?” Khương Nhiêu rụt về sau một cái, nhưng thân thể kề sát, hơi thở nóng bỏng chậm rãi phả ra.
Vệ Cẩn xoay mặt nàng lại, có lẽ là sương mù lượn lờ, cặp mắt lạnh lùng kia hẳn là dịu dàng nóng ấm, “Trẫm điều nàng tới ngự tiền, luận về phân vị mặc dù không thể so với Hoàng hậu tứ phi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bị người ta ức hiếp. Huống chi, nàng thật sự không rõ dụng ý của trẫm sao?”
Khương Nhiêu bị thần sắc nghiêm nghị của hắn làm cho trái tim thiếu nữ đại loạn, đỏ mặt không nói lời nào, cắn môi thẹn thùng, nhìn lửa giận Vệ Cẩn càng tăng lên. Hắn hung hăng mút môi nàng, đoạt hết tất cả không khí mỏng manh.
Bốn phía ao nước bập bềnh, hơi nóng bốc lên.
“Nô tì ngu dốt…” Khương Nhiêu vừa thốt ra, chính mình cũng nghe không hiểu, nhưng dưới ánh mắt bức bách của Vệ Cẩn, lại vội vàng sửa miệng, “Hiểu rồi…”
Vệ Cẩn thẳng người lên, hoàn toàn phủ lấy nàng, “Nàng không hiểu, những phân vị hư vô mờ mịt này bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể cho nàng, nhưng, trẫm muốn bất cứ lúc nào cũng được nhìn thấy nàng, mà không phải mỗi lần đều phải đi lật những thẻ bài lạnh ngắt kia.”
Khương Nhiêu trợn tròn mắt, ngửa đầu nhìn hắn, lời này, thật là cái người ngông cuồng tự cao tự đại Vệ Cẩn nói ra sao?
“Chuyện gì nàng cũng rất thông minh,” Vệ Cẩn có chút bất đắc dĩ, uổng công hắn hạ mình thổ lộ một phen, nàng vẫn cứ cứng như đá, “Sao việc này lại chậm chạp như thế?!”
Dứt lời, không chờ nàng trả lời, hắn lại vùi đầu thật sâu vào.
Trong lúc giãy dụa bơi tới bơi lui, Khương Nhiêu cũng không biết bơi, nhưng không ngờ nàng đã trợt đến đáy ao.
Hắn lặn xuống theo, chìm dần trong nước, lại đoạt lấy môi của nàng.
Khương Nhiêu không biết bơi, căn bản liên tục nín thở không được lâu.
Vệ Cẩn siết chặt nàng không cho nàng nổi lên, trong mắt lộ ra ý xấu, nếu muốn hô hấp chỉ có một con đường có thể chọn.
Khương Nhiêu kìm nén đến mức sắc mặt đỏ lên, cuối cùng không địch nổi hắn, mở đôi môi ra, Vệ Cẩn đã tiến quân thần tốc, truyền từng hơi thở qua.
Thật lâu sau, hắn mới nâng nàng lên khỏi mặt nước, Khương Nhiêu tựa vào bệ ao để thở, ngoài miệng không dám nói, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập ý tứ trách móc.
Vệ Cẩn tiến lên trước một bước, nàng liền vội vã lui sang một bên. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị hắn bắt trở về.
Mãi cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tưởng Anh chầm chậm tiến vào, “Nô tì tới thêm nước cho bệ hạ.”
Lúc này, Khương Nhiêu cả người ướt sũng, giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ nằm một bên, Tưởng Anh không cần hỏi cũng có thể đoán được vừa rồi trong dục phòng này đã kịch liệt thế nào.
Thừa dịp lúc Tưởng Anh làm việc, Khương Nhiêu rón rén bò lên bờ, cầm lấy khăn gấm lau tóc.
Vệ Cẩn đột nhiên bị cắt ngang, tất nhiên là không vui, lúc này ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn ai.
Tưởng Anh không chút nào lơ đễnh, vẫn tuân thủ chức vụ của mình. Đến khi nàng ta làm xong hết thảy đi ra ngoài, Khương Nhiêu đã hoàn toàn trấn tĩnh trở lại.
Dục phòng sát bên hậu điện, Tưởng Anh đi ra như không có việc gì, thầm nghĩ một màn khuấy động như vậy, sao còn có tâm tư?!
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên Hoàng thượng đã tắm rửa xong, y phục chỉnh tề đi ra, Tưởng Anh lúc này mới cáo lui.
—
Từ lần thỉnh an trước, hoa tươi xung quanh Ngọc Đường Điện đều bị dời đi, nhưng Hoa Chiêu dung lại hết sức rỗi rảnh, tự mình trồng mấy cây mây và dây leo đủ loại ở mấy phần đất trống còn lại.
Trần Thường tại là khách quen của Ngọc Đường Điện, thời gian nhàn hạ ở trong cung lâu dài, có một chỗ giết thời gian cũng không phải là không thể.
Hơn nữa những thứ Thịnh Chân có, tỷ như gia thế, hiền thục, Trần Như Ý lại thiếu, nhưng những thứ Trần Như Ý có, tỷ như mảnh mai, ngoan ngoãn, thì Thịnh Chân lại không bì kịp.
Bổ sung cho nhau để yên ổn sống với nhau, quan hệ hai người càng ngày càng tiến bộ.
Tuy rằng Trần Thường tại nhát gan, nhưng động tác nhanh nhẹn, rất có hứng thú với hoa cảnh. Nàng ngồi ngắm cảnh với Thịnh Chân ở hậu viện cả một buổi trưa.
Lúc ngọ thiện, cung nhân tiến vào thông báo, nói là Hoàng thượng sẽ đến.
Nhóm cung nhân vội vàng chuẩn bị, trước kia mỗi khi Hoàng thượng tới, Hoa Chiêu dung cũng không giữ Trần Thường tại lại, đây là quy củ bất thành văn.
Lần này, nàng không có cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng ở Ngọc Đường Điện.
Trần Thường tại thấy tình hình như vậy, liền muốn cáo từ, nhưng lần này, Hoa Chiêu dung lại nắm tay nàng, “Muội muội không cần đi vội, cùng dùng bữa đi.”
Trần Thường tại được sủng mà lo, lại vội vàng chối từ, “Như thế không ổn, Thịnh tỷ tỷ với Hoàng thượng…”
Hoa Chiêu dung cười ngắt lời nàng, “Muội cứ nghe lời ta là được.”
Rốt cuộc Trần Thường tại cũng gật đầu, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Hoa Chiêu dung lại sai thị nữ dẫn nàng vào điện cẩn thận thu dọn, Lục Anh là thị tì bên người Hoa Chiêu dung mang từ Thịnh phủ vào cung, mọi việc hằng ngày của Hoa Chiêu dung đều do Lục Anh lo liệu.
Nàng ta nhìn trong điện một chút, nói, “Tiểu thư, người nghĩ vậy ổn chứ?”
Sắc mặt Hoa Chiêu dung không gợn sóng, thản nhiên nói, “Nghĩ xem, nay trong cung nàng ấy cũng an phận. Đem son hương mật ong và mấy bộ trang sức Hoàng hậu thưởng trước đó vài ngày đưa cho nàng ấy.”
Mấy ngày sau chính là ngày Hoàng thượng khâm định tấn phong cho mình và An Tiểu nghi. Nếu không lầm, phi vị đã nằm trong tay, cho nên cần phải bồi dưỡng mạng giao thiệp của mình.
Phòng bếp ở Ngọc Đường Điện rất đặc sắc, món ăn đều mang mùi vị quê nhà Thịnh Nhiễm, khẩu vị thanh đạm, tao nhã vừa miệng, hòa với hương vị mặn của thượng thực cục.
Mà khó có nhất, chính là tuy rằng Hoa Chiêu dung là con gái nhà quyền quý, nhưng lại rất có tài nấu nướng.
Mỗi lần Hoàng thượng lại đây, đều là nàng tự mình xuống bếp, hầu hạ Hoàng thượng ăn rất vừa lòng, có thể khiến Hoàng thượng nhớ đến, cho dù chỉ là thành công một phần.
Hiển nhiên, An Tiểu nghi từ lúc ỷ vào ân sủng mà ức hiếp Khương ngự thị của Hàm Nguyên Điện, Hoàng thượng đã lạnh nhạt với nàng ta rất lâu, cho dù đến Linh Tê Cung thì cũng chỉ là để thăm Hàm Yên đế cơ.
An Tiểu nghi kia được dạy dỗ một bài học, ngoài mặt thì không sinh sự nữa, cho nên không để bụng chuyện Hoàng thượng đến hậu cung. Nhưng Ngọc Đường Điện hiếm khi náo nhiệt, trong một tháng có thể thấy long nhan vài lần, tuy rằng chưa bao giờ ngủ lại.
Khai tiệc, Trần Thường tại im lặng ngồi một bên, cúi đầu dùng bữa, lại nhịn không được mà giương mắt nhìn lên trên tòa.
Sau khi Vệ Cẩn vào điện, quả thật có nhìn thấy nàng, thấy nàng mặt mũi thanh tú, cũng coi như đẹp mắt, ngẫm một lát mới thản nhiên nói một câu, “Nàng là Trần thị của Hoa Âm Các?”
Ngữ khí rõ ràng, nhưng cũng không có ý muốn nàng trả lời, lập tức lướt qua nàng ngồi xuống.
Bữa tiệc vô sự, Hoa Chiêu dung niềm nở với Hoàng thượng, thăm hỏi tình hình gần đây, tuân theo quy củ.
Vệ Cẩn ăn thoả thích, lại sai Lục Anh thêm đồ ăn.
Hoa Chiêu dung lúc này mới buông đũa xuống, “Hiếm khi Trần muội muội ở đây, còn không kính Hoàng thượng một chén?”
/70
|