Trời hửng sáng, tiệm bánh lớn ở góc đường đã bắt đầu nổi lửa, nhào bột.
Việc nhào bột không những tốn sức mà còn phải có kỹ thuật. Lượng nước chovào bột phải vừa đủ, sau đó nhào đều đến khi bộn mịn, không được qua loa cẩu thả để lại những chỗ bột ngấm không đều, như vậy sẽ khiến bánh saukhi nướng xong không cân đối, kích cỡ không bằng nhau.
Ngày hôm đó, thời gian nhào bột dài hơn những ngày bình thường.
“Bánh nướng, lấy giúp ta năm bánh nướng”, Thường Khánh nói, lấy ra mười quan tiền đặt bên bệ lò nướng bánh.
“A Mao, cậu biết không, tiền của Tô đại phu, ta sẽ không lấy đâu.”
Thường Khánh mỉm cười lắc đầu, coi như không nghe thấy.
A Mao, vào năm đầu niên hiệu Tuyên Đức, được Tô Dục đổi tên cho thànhThường Khánh, trở thành người làm lâu năm của Hồi Xuân đường. Sau khi Tô đại phu cáo quan hồi hương, cậu liền theo học y thuật tại y quán. Cóthể được Tô Dục nổi danh khắp kinh thành truyền dạy, cậu cũng cảm thấyđúng là phúc phận mình tu từ kiếp trước.
Thường Khánh tư chấtbình thường, quanh đi quẩn lại dược tính của khoảng mười loại thảo dược, học đến ba bốn lần, vẫn quên tới hai loại. Tuy chưa từng bị trách mắng, nhưng cậu cũng tự thấy mình vô dụng, lúc nào cũng trách bản thân ngốcnghếch. Nhưng Tô đại phu cũng lạ, chỉ căn dặn cậu phải đọc thuộc sách bí điển y học, có những lúc cậu đọc nhầm chữ, chàng cũng không tức giận,ngược lại chỉ cười.
Thường Khánh lấy bánh, vừa trở về y quán, vừa cau mày, suy nghĩ về sự bất thường của Tô đại phu mấy ngày gần đây.
Nửa tháng nay, chàng chưa từng hỏi cậu xem nghiên cứu y thư dược điển thếnào rồi. Bình thường, ba ngày chàng sẽ đi nghị chẩn một lần, còn bây giờ thì ngày nào cũng đi, cậu phải ngày ngày dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng,để sau khi họ ra khỏi cửa không phải chịu cảnh rỗng bụng.
Trên cửa vốn dán hai bức tranh, một là hình con trâu, một là hình con ngựa, cũng bị đổi thành “Ngưu Lang Chức Nữ”.
Không phải sư phụ đang phải lòng ai đó, y quán chuẩn bị đón sư nương rồi đấy chứ?
Không thể nào.
Thường Khánh lắc đầu, ba ngày trước, sư phụ còn từ chối lời mối của bà mai Trương mà.
Giờ Ngọ ngày nọ năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Sau giờ Ngọ, Tô Dục nghị chẩn trở về, Quách đại nhân đã đến từ lâu đợi chàng chẩn bệnh.
“Tô đại phu, đây là rượu Trúc diệp thanh thượng hạng.” Trong tay ông ta là một bình rượu nhỏ.
“Quách đại nhân khách khí rồi, Tô mỗ chỉ thăm bệnh từ thiện mà thôi.”
“Như thế này lẽ nào không phải là nghị chẩn? Đây chẳng qua chỉ là một bình mỹ tửu tổ truyền mà thôi.”
Từ chối không được, Tô Dục đành nhận lấy rượu, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Quách đại nhân nay không tật không bệnh, nhưng rất coi trọng sức khỏe, nửanăm một lần phải tới để được thăm khám một lần, chàng chẳng qua cũng chỉ kê cho ít thuốc bổ không liên quan đến bệnh tật.
Sau khi kê xong đơn thuốc, lại nói chuyện phiếm một hồi, Quách đại nhân mới mãn nguyệnrời đi, dù chẳng mấy vất vả nhưng Tô Dục cũng thấy mệt mỏi.
Sovới năm năm trước, chàng càng không dễ tin tưởng người khác, ThườngKhánh là đứa trẻ chàng gặp được ở thành Phụng Dương, hầu hết quãng thờigian từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành của cậu, chàng đều chứng kiến,đã nắm rõ bản tính của cậu, nên cũng có vài phần tin tưởng, mới thu nhận làm đồ đệ, coi như thân tín.
Còn người duy nhất chàng hoàn toàn tin tưởng... cũng sắp về rồi.
Năm năm rồi...
Nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày đó, chàng lại nhếch môi cười.
“Thường Khánh”, thay y phục, chàng gọi Thường Khánh.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Ngày hôm nay, ta sẽ không chẩn bệnh nữa. Bất luận là người nào, bệnh gì, dùlà bệnh nguy kịch, đều để Âu Dương đại nhân xem trước, đừng lên lầu hailàm phiền ta.”
“Vâng.”
Tô Dục nghĩ ngợi hồi lâu, lại lôira một tờ giấy đỏ, đoan trang viết lên bốn chữ, dán bên ngoài cửa, tiếpđó tiến vào gian phòng xép ở trên lầu.
Giờ Hợi ngày nọ năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Trước khi đến giờ Tý, Tô Dục đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.
Rượu này tuy không phải là Nữ nhi hồng thượng hạng, nhưng cũng đã được cất giữ năm năm rồi, là tặng phẩm rất tốt.
Chàng muốn nói với nàng, nếu không nhờ lời cảnh báo trong ngục của nàng nămnăm trước, chàng đã không thể kịp thời báo tin Minh Nhân Tông băng hà ra xa ngàn dặm để Thái tử đang ở Nam Kinh được biết, chậm một bước, thếcục sẽ khác.
Chàng muốn nói với nàng rằng, quyền thế triều đìnhphong vân biến ảo, nhưng chàng đã rời xa chức vị Viện sử trong khi cóđến tám chín phần mười khả năng chàng sẽ trở thành Viện sử Thái y việnkhai triều trẻ tuổi nhất.
Chàng muốn nói với nàng rằng, ở kinhthành vàng thau lẫn lộn, chàng đã sớm vì nàng mà xây dựng hai đình viện, nơi ấy rất thanh tịnh.
Chàng muốn nói với nàng rằng, năm năm này, chàng rất nhớ nàng.
...
Giờ Tý đã đến.
Nàng vẫn chưa xuất hiện.
“Thường Khánh!”
“Dạ, sư phụ.”
“Hâm nóng thức ăn.”
“Vâng.”
Xem ra đêm nay chàng chẳng thể ngủ được rồi, Thường Khánh chạy lên chạy xuống, loáng cái thức ăn đã nóng trở lại.
Tô Dục ngồi dựa vào chiếc đệm mềm, thi thoảng lại phát ra tiếng thở dài não nề.
Nàng sẽ đến, có lẽ chỉ muộn mấy canh giờ mà thôi.
Ở địa phủ đều biết, sau khi Tô Dục nắm quyền cai quản, mỗi một trăm mườimột năm, địa phủ đều sẽ có thêm một ngày nghỉ, tổ chức lễ hội thườngniên quy mô lớn.
Tại sao không phải là trăm năm? Vì Tổng quản lý hành chính địa phủ rất ghét con số chẵn “một trăm”.
Từ lễ hội “Hoạt hình và truyện tranh” năm thứ một trăm mười một, cho tớilễ hội gần nhất “Trở lại địa ngục A tỳ chân thực” năm thứ bảy trăm bảymươi bảy, tất cả quỷ quan đương nhiệm tại địa phủ đều phải tham gia, bịcưỡng chế tham gia.
Như nay là năm thứ tám trăm tám mươi tám, chủ đề lễ hội là: “Thời gian như nước chảy bèo trôi”.
Là để nhớ đến niên đại nào?
Thành Phụng Dương năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Chính là cái ngày ấy, của mùa ấy, trong thành này, theo lý phải trùng phùng.
Tô Dục khi còn sống đã từng mong mỏi chờ đợi suốt mười hai canh giờ.
Chín nghìn sáu trăm mười chín vị quỷ quan, ngoài ra còn thêm một thiên quan“tình nguyện viên”, sắm đủ các vai lớn nhỏ trong thành Phụng Dương, hoặc là đóng vai phụ, hoặc là đối thoại một hai câu với nam nhân vật chính.
Tiêu tốn pháp lực nhân lực của cả địa phủ, mới tái hiện được một thành Phụng Dương chân thực.
Thành Phụng Dương lưu giữ trong ký ức Tô Dục.
Khi Nhiếp Thất Thất đặt chân vào thành Phụng Dương, so với dự tính đã muộn mất mấy canh giờ.
Toàn bộ quỷ quan của địa phủ đều ở trong thành, điều nàng cần làm, chính làxuất hiện vào thời gian quy định tại địa điểm định sẵn, đơn giản thếthôi mà còn xảy ra sự cố.
Sau khi nàng đến vào giờ Tý, phát hiệntoàn bộ quỷ quan trong thành Phụng Dương đều được khai mở toàn bộ nămgiác quan và bị cấm pháp thuật, chiếu theo nguyên tắc, thành đóng vàogiờ Thìn, vậy là nàng bị bỏ ở ngoài.
“Làm ơn mở cửa đi.”
“Cổng thành phải sáng mai mới được mở, để tránh đám tạp nham đêm khuya tiến nhập vào thành.”
“Ta là quỷ quan Nhiếp Thất Thất, mở cửa ra.”
“Đây là phận sự, không thể làm khác.”
Cái này... gọi là quá nhập vai.
Nhiếp Thất Thất khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Nếu nói tới vị Quỷ quan nhập vai nhất, nghiêm túc nhất địa phủ, không thểkhông nhắc đến Quỷ quan có biệt hiệu “Bánh nướng cỡ lớn”.
Để đảmbảo rằng mình sẽ làm tốt vai diễn người nướng bánh với một câu thoại hết sức quan trọng, cậu ta đã phải luyện nướng bánh từ mười năm trước.
Khẩu hiệu của cậu ta chính là “Diễn phải bắt nguồn từ cuộc sống, tất cả từcuộc sống mà ra”. Quen tay hay việc, sau khi nướng được một trăm vạnchiếc bánh, cậu ta nhắm mắt cũng có thể diễn tốt vai này.
NhiếpThất Thất không biết cậu ta trình diễn thế nào, nhưng bánh cậu ta nướngcực kỳ nổi danh tại địa phủ, đồ ngon giá rẻ, số lượng có hạn, quỷ quantranh nhau xếp hàng để mua, làm ăn buôn bán đắt khách vô cùng.
Sau này khẩu hiệu của cậu ta được đổi là “Nghiêm túc nướng bánh, nhờ bánh nướng cũng có thể làm giàu!”.
Khi đến trước Hồi Xuân đường, Nhiếp Thất Thất nhìn thấy một tờ giấy đỏ vớihàng chữ đen “Chủ nhân có hỷ”, cảm xúc như bị xáo trộn.
Chủ nhân có hỷ... Hỷ sự ở đâu?
Mấy trăm năm đằng đẵng trôi qua, còn đối với Tô Dục thậm chí đã hơn ngàn năm rồi.
Dù là Thất Thất, cũng chẳng còn để ý đến lần thất hứa đó nữa.
Đến năm thứ tám trăm tám mươi tám, tất cả chỉ còn là hoài cổ, chỉ là tròchơi, vẽ một vòng tròn trở về điểm ban đầu, cảm nhận chút dư vị.
Không ngờ, bốn chữ đơn giản này, lại khiến Tô Dục buồn thương đến vậy.
Nghĩ lại thì, bốn chữ này chỉ có duy nhất một cơ hội để được xuất hiện trong cuộc đời của Tô Dục mà thôi.
Bước lên bậc thềm, chuông gió ngân vang, mở cửa gian phòng xép, Nhiếp Thất Thất xuất hiện trước mặt Tô Dục.
“Nàng đến rồi?”
“Thiếp đến rồi.”
Tô Dục vòng tay ôm eo Nhiếp Thất Thất, đầu cúi thấp, lông mi rủ xuống.
Hơi thở nóng bỏng đang dồn dập, phảng phất trên bờ môi, còn cả hương rượu Nữ nhi hồng vấn vít không gian.
Chàng say rồi.
“Nàng lại muộn rồi.”
Chàng nhẹ hôn lên mặt nàng, thì thào bên tai nàng những lời oán trách ngọt ngào.
Trong lòng Thất Thất thầm than, nam tử mà cũng giận dỗi như vậy, bảo nữ nhân là nàng phải làm thế nào đây?
“Cổng thành đã đóng, thủ thành nhất định không mở.”
Dù thông minh đến mấy cũng có lúc tính nhầm.
“Ha ha...”
Sau phút sửng sốt, Tô Dục phá lên cười, rồi cưỡng chế Thất Thất trên nhuyễn tháp, y phục xộc xệch, tay chàng không ngừng luồn vào trong, lòng bàntay chạm đến làn da mịn màng nơi ngực nàng, kích thích khiến cơ thể nàng mềm nhũn.
Rồi chàng chậm rãi tiến vào bên trong nàng, cánh tay đỡ sau hông, nàng cảm nhận được sự vi diệu không ngừng.
“Tô Dục, ở đây không được!”
Quỷ quan khắp tòa thành đều ở đây, còn cả Dao Thận ở ngoài cửa nữa.
Không thèm đếm xỉa, chàng vẫn tiếp tục.
“Tô Dục!”
“Haizzz... Cụt cả hứng, cho nàng nợ, lần sau phải trả gấp ba.”
Tô Dục dừng lại, cơn kích động dần lắng xuống.
“Tô Dục, thiếp nhớ chàng.”
Vốn cho rằng trăm năm sớm sớm chiều chiều bên nhau sẽ khiến cho người tachán ngán, nhưng chia tay rồi mới phát hiện, bên nhau đã trở thành thóiquen.
“Tô Dục, lần này thiếp sẽ không lỡ hẹn nữa.”
Tô Dục im lặng không nói, vòng tay ôm chặt eo nàng, khóe môi khẽ nhướng cao.
Giấc mộng kê vàng[1], không hẳn không đẹp.
[1] Đại ý của câu này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
“Cũng phải đến năm thứ tám trăm tám mươi tám này mới chứa chấp được hành động càn quấy của các ngươi!”
Thiên quan Dao Thận thiếu chút nữa thì bắt gặp hiện trường mô phỏng Xuân cung đồ[2], trừng trộ nhìn hai người từ trong gian phòng xép bước ra.
[2] Xuân cung đồ: Loại sách chuyên miêu tả các tư thế phòng the của thời cổ.
“Càn quấy? Ta còn chưa nói kỹ thuật diễn của ngài quá kém đâu đấy?”
Tô Dục tinh thần đang rất tốt, chàng biết mình sai, nhưng cũng không có ýtha cho người khác, “Vì thấy ngài là thiên quan, nên mới để ngài diễnvai phụ quan trọng A Mao, kết quả thành ra thế nào đây?”.
Chàng cau mày, “Một chút tư tưởng của A Mao cũng không lột tả được”.
Dao Thận sững người, “Tư tưởng của hắn là gì?”.
“Sùng bái tới mức có thể thịt nát xương tan vì ta.”
Có quỷ mới diễn được như thế, vị thiên quan nào đó hận đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi.
“Năm nay hoành tráng thế này, đến năm thứ chín trăm chín mươi chín sẽ làm thế nào?”
Thấy đám quỷ quan trong thành vẫn còn vương vấn dư vị ngày hội, Nhiếp Thất Thất bất giác chờ đợi đến lễ hội cuối cùng.
“Đơn giản, đại náo thiên phủ.”
Thiên phủ? Là thiên phủ kia hả?
“Dao Thận liệu có đồng ý không?”
Chàng cau mày, “Từ khi nào phải cần ngài ấy đồng ý vậy?”.
Nàng im lặng.
Tô Dục dắt tay Thất Thất.
“Thất Thất, nếu ngày nào đó muốn đầu thai, thì cứ đi đi nhé.”
Cứ sau một trăm mười một năm, chàng lại nói như thế.
“Ừm, được.”
Và nàng sẽ trả lời như vậy.
Chớp mắt, ngàn năm đã qua.
Việc nhào bột không những tốn sức mà còn phải có kỹ thuật. Lượng nước chovào bột phải vừa đủ, sau đó nhào đều đến khi bộn mịn, không được qua loa cẩu thả để lại những chỗ bột ngấm không đều, như vậy sẽ khiến bánh saukhi nướng xong không cân đối, kích cỡ không bằng nhau.
Ngày hôm đó, thời gian nhào bột dài hơn những ngày bình thường.
“Bánh nướng, lấy giúp ta năm bánh nướng”, Thường Khánh nói, lấy ra mười quan tiền đặt bên bệ lò nướng bánh.
“A Mao, cậu biết không, tiền của Tô đại phu, ta sẽ không lấy đâu.”
Thường Khánh mỉm cười lắc đầu, coi như không nghe thấy.
A Mao, vào năm đầu niên hiệu Tuyên Đức, được Tô Dục đổi tên cho thànhThường Khánh, trở thành người làm lâu năm của Hồi Xuân đường. Sau khi Tô đại phu cáo quan hồi hương, cậu liền theo học y thuật tại y quán. Cóthể được Tô Dục nổi danh khắp kinh thành truyền dạy, cậu cũng cảm thấyđúng là phúc phận mình tu từ kiếp trước.
Thường Khánh tư chấtbình thường, quanh đi quẩn lại dược tính của khoảng mười loại thảo dược, học đến ba bốn lần, vẫn quên tới hai loại. Tuy chưa từng bị trách mắng, nhưng cậu cũng tự thấy mình vô dụng, lúc nào cũng trách bản thân ngốcnghếch. Nhưng Tô đại phu cũng lạ, chỉ căn dặn cậu phải đọc thuộc sách bí điển y học, có những lúc cậu đọc nhầm chữ, chàng cũng không tức giận,ngược lại chỉ cười.
Thường Khánh lấy bánh, vừa trở về y quán, vừa cau mày, suy nghĩ về sự bất thường của Tô đại phu mấy ngày gần đây.
Nửa tháng nay, chàng chưa từng hỏi cậu xem nghiên cứu y thư dược điển thếnào rồi. Bình thường, ba ngày chàng sẽ đi nghị chẩn một lần, còn bây giờ thì ngày nào cũng đi, cậu phải ngày ngày dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng,để sau khi họ ra khỏi cửa không phải chịu cảnh rỗng bụng.
Trên cửa vốn dán hai bức tranh, một là hình con trâu, một là hình con ngựa, cũng bị đổi thành “Ngưu Lang Chức Nữ”.
Không phải sư phụ đang phải lòng ai đó, y quán chuẩn bị đón sư nương rồi đấy chứ?
Không thể nào.
Thường Khánh lắc đầu, ba ngày trước, sư phụ còn từ chối lời mối của bà mai Trương mà.
Giờ Ngọ ngày nọ năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Sau giờ Ngọ, Tô Dục nghị chẩn trở về, Quách đại nhân đã đến từ lâu đợi chàng chẩn bệnh.
“Tô đại phu, đây là rượu Trúc diệp thanh thượng hạng.” Trong tay ông ta là một bình rượu nhỏ.
“Quách đại nhân khách khí rồi, Tô mỗ chỉ thăm bệnh từ thiện mà thôi.”
“Như thế này lẽ nào không phải là nghị chẩn? Đây chẳng qua chỉ là một bình mỹ tửu tổ truyền mà thôi.”
Từ chối không được, Tô Dục đành nhận lấy rượu, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Quách đại nhân nay không tật không bệnh, nhưng rất coi trọng sức khỏe, nửanăm một lần phải tới để được thăm khám một lần, chàng chẳng qua cũng chỉ kê cho ít thuốc bổ không liên quan đến bệnh tật.
Sau khi kê xong đơn thuốc, lại nói chuyện phiếm một hồi, Quách đại nhân mới mãn nguyệnrời đi, dù chẳng mấy vất vả nhưng Tô Dục cũng thấy mệt mỏi.
Sovới năm năm trước, chàng càng không dễ tin tưởng người khác, ThườngKhánh là đứa trẻ chàng gặp được ở thành Phụng Dương, hầu hết quãng thờigian từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành của cậu, chàng đều chứng kiến,đã nắm rõ bản tính của cậu, nên cũng có vài phần tin tưởng, mới thu nhận làm đồ đệ, coi như thân tín.
Còn người duy nhất chàng hoàn toàn tin tưởng... cũng sắp về rồi.
Năm năm rồi...
Nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày đó, chàng lại nhếch môi cười.
“Thường Khánh”, thay y phục, chàng gọi Thường Khánh.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Ngày hôm nay, ta sẽ không chẩn bệnh nữa. Bất luận là người nào, bệnh gì, dùlà bệnh nguy kịch, đều để Âu Dương đại nhân xem trước, đừng lên lầu hailàm phiền ta.”
“Vâng.”
Tô Dục nghĩ ngợi hồi lâu, lại lôira một tờ giấy đỏ, đoan trang viết lên bốn chữ, dán bên ngoài cửa, tiếpđó tiến vào gian phòng xép ở trên lầu.
Giờ Hợi ngày nọ năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Trước khi đến giờ Tý, Tô Dục đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.
Rượu này tuy không phải là Nữ nhi hồng thượng hạng, nhưng cũng đã được cất giữ năm năm rồi, là tặng phẩm rất tốt.
Chàng muốn nói với nàng, nếu không nhờ lời cảnh báo trong ngục của nàng nămnăm trước, chàng đã không thể kịp thời báo tin Minh Nhân Tông băng hà ra xa ngàn dặm để Thái tử đang ở Nam Kinh được biết, chậm một bước, thếcục sẽ khác.
Chàng muốn nói với nàng rằng, quyền thế triều đìnhphong vân biến ảo, nhưng chàng đã rời xa chức vị Viện sử trong khi cóđến tám chín phần mười khả năng chàng sẽ trở thành Viện sử Thái y việnkhai triều trẻ tuổi nhất.
Chàng muốn nói với nàng rằng, ở kinhthành vàng thau lẫn lộn, chàng đã sớm vì nàng mà xây dựng hai đình viện, nơi ấy rất thanh tịnh.
Chàng muốn nói với nàng rằng, năm năm này, chàng rất nhớ nàng.
...
Giờ Tý đã đến.
Nàng vẫn chưa xuất hiện.
“Thường Khánh!”
“Dạ, sư phụ.”
“Hâm nóng thức ăn.”
“Vâng.”
Xem ra đêm nay chàng chẳng thể ngủ được rồi, Thường Khánh chạy lên chạy xuống, loáng cái thức ăn đã nóng trở lại.
Tô Dục ngồi dựa vào chiếc đệm mềm, thi thoảng lại phát ra tiếng thở dài não nề.
Nàng sẽ đến, có lẽ chỉ muộn mấy canh giờ mà thôi.
Ở địa phủ đều biết, sau khi Tô Dục nắm quyền cai quản, mỗi một trăm mườimột năm, địa phủ đều sẽ có thêm một ngày nghỉ, tổ chức lễ hội thườngniên quy mô lớn.
Tại sao không phải là trăm năm? Vì Tổng quản lý hành chính địa phủ rất ghét con số chẵn “một trăm”.
Từ lễ hội “Hoạt hình và truyện tranh” năm thứ một trăm mười một, cho tớilễ hội gần nhất “Trở lại địa ngục A tỳ chân thực” năm thứ bảy trăm bảymươi bảy, tất cả quỷ quan đương nhiệm tại địa phủ đều phải tham gia, bịcưỡng chế tham gia.
Như nay là năm thứ tám trăm tám mươi tám, chủ đề lễ hội là: “Thời gian như nước chảy bèo trôi”.
Là để nhớ đến niên đại nào?
Thành Phụng Dương năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.
Chính là cái ngày ấy, của mùa ấy, trong thành này, theo lý phải trùng phùng.
Tô Dục khi còn sống đã từng mong mỏi chờ đợi suốt mười hai canh giờ.
Chín nghìn sáu trăm mười chín vị quỷ quan, ngoài ra còn thêm một thiên quan“tình nguyện viên”, sắm đủ các vai lớn nhỏ trong thành Phụng Dương, hoặc là đóng vai phụ, hoặc là đối thoại một hai câu với nam nhân vật chính.
Tiêu tốn pháp lực nhân lực của cả địa phủ, mới tái hiện được một thành Phụng Dương chân thực.
Thành Phụng Dương lưu giữ trong ký ức Tô Dục.
Khi Nhiếp Thất Thất đặt chân vào thành Phụng Dương, so với dự tính đã muộn mất mấy canh giờ.
Toàn bộ quỷ quan của địa phủ đều ở trong thành, điều nàng cần làm, chính làxuất hiện vào thời gian quy định tại địa điểm định sẵn, đơn giản thếthôi mà còn xảy ra sự cố.
Sau khi nàng đến vào giờ Tý, phát hiệntoàn bộ quỷ quan trong thành Phụng Dương đều được khai mở toàn bộ nămgiác quan và bị cấm pháp thuật, chiếu theo nguyên tắc, thành đóng vàogiờ Thìn, vậy là nàng bị bỏ ở ngoài.
“Làm ơn mở cửa đi.”
“Cổng thành phải sáng mai mới được mở, để tránh đám tạp nham đêm khuya tiến nhập vào thành.”
“Ta là quỷ quan Nhiếp Thất Thất, mở cửa ra.”
“Đây là phận sự, không thể làm khác.”
Cái này... gọi là quá nhập vai.
Nhiếp Thất Thất khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Nếu nói tới vị Quỷ quan nhập vai nhất, nghiêm túc nhất địa phủ, không thểkhông nhắc đến Quỷ quan có biệt hiệu “Bánh nướng cỡ lớn”.
Để đảmbảo rằng mình sẽ làm tốt vai diễn người nướng bánh với một câu thoại hết sức quan trọng, cậu ta đã phải luyện nướng bánh từ mười năm trước.
Khẩu hiệu của cậu ta chính là “Diễn phải bắt nguồn từ cuộc sống, tất cả từcuộc sống mà ra”. Quen tay hay việc, sau khi nướng được một trăm vạnchiếc bánh, cậu ta nhắm mắt cũng có thể diễn tốt vai này.
NhiếpThất Thất không biết cậu ta trình diễn thế nào, nhưng bánh cậu ta nướngcực kỳ nổi danh tại địa phủ, đồ ngon giá rẻ, số lượng có hạn, quỷ quantranh nhau xếp hàng để mua, làm ăn buôn bán đắt khách vô cùng.
Sau này khẩu hiệu của cậu ta được đổi là “Nghiêm túc nướng bánh, nhờ bánh nướng cũng có thể làm giàu!”.
Khi đến trước Hồi Xuân đường, Nhiếp Thất Thất nhìn thấy một tờ giấy đỏ vớihàng chữ đen “Chủ nhân có hỷ”, cảm xúc như bị xáo trộn.
Chủ nhân có hỷ... Hỷ sự ở đâu?
Mấy trăm năm đằng đẵng trôi qua, còn đối với Tô Dục thậm chí đã hơn ngàn năm rồi.
Dù là Thất Thất, cũng chẳng còn để ý đến lần thất hứa đó nữa.
Đến năm thứ tám trăm tám mươi tám, tất cả chỉ còn là hoài cổ, chỉ là tròchơi, vẽ một vòng tròn trở về điểm ban đầu, cảm nhận chút dư vị.
Không ngờ, bốn chữ đơn giản này, lại khiến Tô Dục buồn thương đến vậy.
Nghĩ lại thì, bốn chữ này chỉ có duy nhất một cơ hội để được xuất hiện trong cuộc đời của Tô Dục mà thôi.
Bước lên bậc thềm, chuông gió ngân vang, mở cửa gian phòng xép, Nhiếp Thất Thất xuất hiện trước mặt Tô Dục.
“Nàng đến rồi?”
“Thiếp đến rồi.”
Tô Dục vòng tay ôm eo Nhiếp Thất Thất, đầu cúi thấp, lông mi rủ xuống.
Hơi thở nóng bỏng đang dồn dập, phảng phất trên bờ môi, còn cả hương rượu Nữ nhi hồng vấn vít không gian.
Chàng say rồi.
“Nàng lại muộn rồi.”
Chàng nhẹ hôn lên mặt nàng, thì thào bên tai nàng những lời oán trách ngọt ngào.
Trong lòng Thất Thất thầm than, nam tử mà cũng giận dỗi như vậy, bảo nữ nhân là nàng phải làm thế nào đây?
“Cổng thành đã đóng, thủ thành nhất định không mở.”
Dù thông minh đến mấy cũng có lúc tính nhầm.
“Ha ha...”
Sau phút sửng sốt, Tô Dục phá lên cười, rồi cưỡng chế Thất Thất trên nhuyễn tháp, y phục xộc xệch, tay chàng không ngừng luồn vào trong, lòng bàntay chạm đến làn da mịn màng nơi ngực nàng, kích thích khiến cơ thể nàng mềm nhũn.
Rồi chàng chậm rãi tiến vào bên trong nàng, cánh tay đỡ sau hông, nàng cảm nhận được sự vi diệu không ngừng.
“Tô Dục, ở đây không được!”
Quỷ quan khắp tòa thành đều ở đây, còn cả Dao Thận ở ngoài cửa nữa.
Không thèm đếm xỉa, chàng vẫn tiếp tục.
“Tô Dục!”
“Haizzz... Cụt cả hứng, cho nàng nợ, lần sau phải trả gấp ba.”
Tô Dục dừng lại, cơn kích động dần lắng xuống.
“Tô Dục, thiếp nhớ chàng.”
Vốn cho rằng trăm năm sớm sớm chiều chiều bên nhau sẽ khiến cho người tachán ngán, nhưng chia tay rồi mới phát hiện, bên nhau đã trở thành thóiquen.
“Tô Dục, lần này thiếp sẽ không lỡ hẹn nữa.”
Tô Dục im lặng không nói, vòng tay ôm chặt eo nàng, khóe môi khẽ nhướng cao.
Giấc mộng kê vàng[1], không hẳn không đẹp.
[1] Đại ý của câu này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
“Cũng phải đến năm thứ tám trăm tám mươi tám này mới chứa chấp được hành động càn quấy của các ngươi!”
Thiên quan Dao Thận thiếu chút nữa thì bắt gặp hiện trường mô phỏng Xuân cung đồ[2], trừng trộ nhìn hai người từ trong gian phòng xép bước ra.
[2] Xuân cung đồ: Loại sách chuyên miêu tả các tư thế phòng the của thời cổ.
“Càn quấy? Ta còn chưa nói kỹ thuật diễn của ngài quá kém đâu đấy?”
Tô Dục tinh thần đang rất tốt, chàng biết mình sai, nhưng cũng không có ýtha cho người khác, “Vì thấy ngài là thiên quan, nên mới để ngài diễnvai phụ quan trọng A Mao, kết quả thành ra thế nào đây?”.
Chàng cau mày, “Một chút tư tưởng của A Mao cũng không lột tả được”.
Dao Thận sững người, “Tư tưởng của hắn là gì?”.
“Sùng bái tới mức có thể thịt nát xương tan vì ta.”
Có quỷ mới diễn được như thế, vị thiên quan nào đó hận đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi.
“Năm nay hoành tráng thế này, đến năm thứ chín trăm chín mươi chín sẽ làm thế nào?”
Thấy đám quỷ quan trong thành vẫn còn vương vấn dư vị ngày hội, Nhiếp Thất Thất bất giác chờ đợi đến lễ hội cuối cùng.
“Đơn giản, đại náo thiên phủ.”
Thiên phủ? Là thiên phủ kia hả?
“Dao Thận liệu có đồng ý không?”
Chàng cau mày, “Từ khi nào phải cần ngài ấy đồng ý vậy?”.
Nàng im lặng.
Tô Dục dắt tay Thất Thất.
“Thất Thất, nếu ngày nào đó muốn đầu thai, thì cứ đi đi nhé.”
Cứ sau một trăm mười một năm, chàng lại nói như thế.
“Ừm, được.”
Và nàng sẽ trả lời như vậy.
Chớp mắt, ngàn năm đã qua.
/34
|