Y quán của Tô Dục được khai trương, lấy tên là “Hồi Xuân đường”. Cái tên không chút sáng tạonày, đương nhiên là do tôi chọn, lấy từ câu “Diệu thủ hồi xuân[1]”.
[1] Câu thành ngữ này ý nói người thầy thuốc giỏi, chữa khỏi mọi bệnh tật.
Từ khi bệnh tình của công tử nhà Quách đại nhân ngày càng cải thiện, việclàm ăn của y quán cũng ngày một tốt lên, đến mức đông như trẩy hội. Batháng sau, y quán chính thức hợp tác cùng tiệm thuốc của ông chủ Trâu,cơ hồ lũng đoạn tất cả việc làm ăn buôn bán của tiệm thuốc và y quánkhác trong thành Phụng Dương.
“Nếu thời đại này mà có cái gọi là‘Luật chống lũng đoạn’, Tô Dục chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị đưa ratòa.” Tôi mua một gói hạt dưa bên đường, nhàn nhã ngồi chơi ở gian phòng xép tại lầu hai Hồi Xuân đường. Gian phòng này, vốn là được dành riêngcho tôi, dẫu sao trong y quán cũng có nhiều bệnh nhân nam, tôi cứ ngồirung đùi bên cạnh cũng không tiện cho lắm.
“Là cậu dạy y sao?” Tiểu Thiến nằm dài trên nhuyễn tháp[2] ở một bên, đó vốn là cái tổ của tôi.
[2] Loại giường hẹp dài, có đệm mềm.
“Không phải.” Tôi làm gì có kế mưu vòng vo phức tạp mà dạy cho y, tôi được…Tôi thừa nhận, “Trước đây có một lần, cậu ta có hỏi tớ về mấy chuyệnliên quan đến kinh doanh, tớ liền lấy mấy cuốn sách kinh tế của thờihiện đại, đọc cho cậu ta nghe.”
Đó là chuyện của mấy tháng trước rồi.
Ấy là khi khế ước bán thân của Tô Dục sắp đến kỳ hạn, y bắt đầu đi xem xét các cửa tiệm lớn nhỏ trong thành. Tôi sợ lần đầu tiên kinh doanh buônbán y sẽ lỗ nặng, liền nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, chỉ bảo cho ymột vài kiến thức phổ thông về việc chú ý lượng người qua lại, kháchhàng mục tiêu vân vân. Y liền sáng mắt, quấn lấy tôi cả đêm, bảo tôiphải dạy y nhiều nhiều.
Thực ra tôi cũng chẳng có gì nhiều nhặnđể dạy y cả, chỉ có thể giở lại trò cũ, xem tài liệu rồi đọc lại cho ynghe, bổ túc cho y không ít mánh khóe chốn thương trường.
TiểuThiến thở dài lắc đầu: “Thất Thất à, Tô Dục này tuy không phải là ngườixuyên không, nhưng hơn hẳn người xuyên không, lại trông cái đầu của hắnchỉ số thông minh hơn hai trăm, làm sao có thể không làm đâu thuận đấycho được?”
Làm đâu thuận đấy? Cả đối với tôi sao?
Sờ sờlên mặt mình, tôi lại nhớ đến cái đêm chẳng hiểu vì sao y lại “nhìn”tôi. Có lẽ vì kiếp trước chẳng mấy may mắn đường tình duyên, tôi cứ chorằng những chuyện mờ ám vĩnh viễn không bao giờ xảy đến với mình. Dẫuthỉnh thoảng tôi có sững sờ trước khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của Tô Dục, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tưởng bở rằng y có tình cảm nam nữvới tôi.
Nhưng mà đêm đó, ánh mắt sáng ngời chăm chú dịu dàng của Tô Dục, thực sự rất mờ ám. Y thích tôi rồi sao?
Suy nghĩ này khiến con tim tôi dấy lên một cảm giác mơ mơ hồ hồ không nóithành lời, có chút xấu hổ vừa mang chút vui mừng hân hoan, là tình yêuhay là hư vinh? Nhưng nhiều hơn cả, vẫn là hoang mang bối rối.
Cánh cửa gian buồng xép bị đẩy ra, tôi nhìn thấy Tô Dục bước vào, y vươnvai, hiếm lắm mới than thở như con nít, “Mệt chết mất.” Nũng nịu nửathật nửa giả, khiến tim tôi như nhũn ra.
Tiểu Thiến đã rời đi từlâu, y phát hiện nhuyễn tháp trống không, tôi lại đang đứng dựa vàotường, bèn mắng: “Có phúc mà không biết hưởng.”
Nói xong, y kéo tôi ngồi xuống nhuyễn tháp, đón hạt dưa trên tay tôi, rồi cắn hạt dưa cho tôi ăn.
Dạo gần đây, tranh thủ những lúc rảnh rỗi thế này y thường quấn quýt bêncạnh tôi, giúp tôi làm những việc vụn vặt, hệt như lúc chưa mở y quánvậy, ví như ngồi cắn hạt dưa, ví như tự tay may chiếc đệm dựa lưng trênnhuyễn tháp.
Đàn ông đàn ang mà khéo tay thế, tôi thở dài.
“Sao vậy?” Y phát hiện ra tiếng thở dài của tôi, “Không vui à?”
“Tô Dục, ta không hiểu ngươi.” Có phải trưởng thành rồi sẽ thay đổi không? Y đang nghĩ điều gì? Tôi không dám chắc nữa.
“Rất đơn giản.” Y đưa nhân hạt dưa đến trước mặt tôi, “Thứ cô cần là một lòng một dạ, cả đời cả kiếp, ta có thể cho cô.”
“Tại sao? Ta chẳng thể cho ngươi được thứ gì. Ngươi phải thành thân, phải có con nối dõi, ta đều không làm được.” Y mười bảy tuổi, rốt cuộc biếttương lai là cái gì không vậy?
“Những thứ đó ta vốn không cần.”Sợ tôi không tin, y giải thích, “Thành thân thì sao, phụ thân ta chẳngphải lấy hết người này đến người khác sao, nhưng cũng chẳng thấy cuộcsống vui vẻ nhiều hơn. Nối dõi tông đường? Để chi trưởng tự lo đi, tatin họ sẽ có nhiều con nhiều cháu lắm, còn ta, không cần.”
“Vậy ngươi cần gì?”
Y lại trưng ra bộ dạng chỉ cần có mình nàng thôi để dụ dỗ tôi, “Cô muốnmột lòng một dạ, cả đời cả kiếp, ta muốn cô mãi mãi ở bên cạnh ta, haichúng ta giao dịch công bằng.”
Đầu tôi chợt trở nên trống rỗng,sống hai mươi chín năm, lại làm Quỷ sai bảy năm trời, lần đầu tiên đượctỏ tình, tôi không biết phải làm thế nào nữa.
“Vĩnh viễn bên ta, được không?” Y không làm sao nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ có thể nắm bàn tay tôi, khẽ khàng đặt lên môi.
“Đừng đi.”
Hồi Xuân đường của Tô Dục, mở cửa hai ngày, đóng cửa một ngày, vào ngày đóng cửa đó chính là ngày y ra ngoài chẩn bệnh miễn phí.
Chẩn bệnh miễn phí không có địa điểm cố định, đa phần là đến thăm vài giannhà cỏ của nông dân, xem xem liệu có bệnh nhân cần khám bệnh không? Tiền thuốc cũng đã thương lượng xong xuôi với ông chủ Trâu, phàm tiền thuốckhi chẩn bệnh miễn phí đều giảm giá phân nữa, tổn thất tiệm thuốc do TôDục bồi thường.
Vì lũng đoạn thành công, nên mấy dược quán trongthành phải đóng cửa, càng tiện cho Tô Dục nâng cao phí chẩn bệnh. Danhtiếng chẩn bệnh miễn phí của y cũng che lấp chuyện thu phí chẩn bệnh quá cao, cũng không thu hút sự chú ý của những nhà có tiền.
Tôi tuybiết nội tình bên trong, nhưng vốn cho rằng đó là “lấy của nhà giàu chongười nghèo”, không thấy có gì không phải, mãi đến ngày Tô Dục đi thămkhám trở về, bị một lão nhân tầm tuổi trung niên giữ lại ngay trước cửa.
“Tô Dục!” Lão nhân bước lên trước mấy bước, nắm lấy vạt áo Tô Dục. Phía sau lão nhân còn có một nữ nhi mười mấy tuổi, cố gắng kéo lại lão nhân, sợlão ta quá kích động.
“Chính là tại hạ.” Tô Dục nhìn người mớitới, tủm tỉm cười, “Đây chẳng phải là Âu Dương đại phu ở y quán ĐắcThiện phía Tây thành sao? Âu Dương đại phu nổi danh khảng khái chínhnghĩa, thường không thu tiền chữa bệnh, tại hạ vạn lần bái phục.”
Vị Âu Dương đại phu rõ ràng vốn chuẩn bị xông đến mắng mỏ, nhưng lại bị Tô Dục lật ngược tình thế, không ngờ Tô Dục sớm nhận ra mình là ai, cònbiết cụ thể tường tận nữa.
“Vị này hẳn là Âu Dương tiểu thư, mờihai vị vào trong nói chuyện.” Tô Dục khéo léo dẫn họ vào trong, tránhkhỏi đám người đang tụ tập bên ngoài.
Tôi rụt đầu lại khỏi cửa sổ, ra khỏi gian buồng xép, ngồi trên cầu thang hiếu kỳ nhìn vào nội đường, xem Tô Dục diễn trò ra sao.
Sau khi rót trà cho hai người họ, Tô Dục chậm rãi từ tốn hỏi, “Xin hỏi Âu Dương đại phu vì sao lại đến đây?”
“Tô Dục…” Lão nhân ngập ngừng giây lát, cuối cùng dịu giọng, “Tô đại phu,tại hạ có nhiều nghi vấn về việc hợp tác giữa quý y quán và tiệm thuốcTrâu gia.”
“Vậy sao?” Y nhấp một ngụm trà, “Mong nói rõ hơn.”
“Đơn thuốc của quý y quán, đều đến bốc thuốc tại tiệm thuốc Trâu gia, vốn là lựa chọn của riêng Tô đại phu, không gì đáng trách, nhưng Tô đại phulại xúi dục ông chủ Trâu chỉ bốc thuốc cho đơn của Tô đại phu kê, nhưthế chẳng phải là nghĩ cho chúng dân.”
Tô Dục vui vẻ mỉm cười, ra hiệu mời ông ta tiếp tục.
“Tiệm thuốc Trâu gia là tiệm thuốc lớn nhất trong thành, có đầy đủ các loạithuốc nhất, số lượng lưu trữ cũng nhiều nhất, rất nhiều dược liệu trongđơn thuốc, chỉ ở đây mới có, hiện nay lại bị hạn chế như vậy, có rấtnhiều người, chẳng thể mua được thuốc tốt mà họ cần.”
Tôi ngồimột góc lắc đầu, đồ ngốc, lão còn chưa nhận thấy được tình hình sẽ còntệ hơn nhiều. Cứ mãi như thế, đến một ngày đa số các tiệm thuốc trongthành sẽ phải đóng cửa, sớm muộn gì tiệm thuốc Trâu gia sẽ tăng giáthuốc. Chính Tô Dục đã bàn ông chủ Trâu mọi chi tiết liên quan.
Tô Dục đặt ly trà xuống. “Âu Dương đại phu cảm thấy Hồi Xuân đường củatiểu đệ thế nào?” Y bình tĩnh hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề.
Âu Dương đại phu sững người, đáp hờ: “Nghe láng giềng nói, Tô đại phu diệu thủ hồi xuân, người đến trị bệnh tại y quán nhiều vô số.”
“Vậynếu Âu Dương đại phu đến gia nhập Hồi Xuân đường của tiểu đệ, như thế sẽ không cần lo lắng chuyện người bệnh nếu không cầm đơn thuốc của HồiXuân đường, sẽ chẳng thể mua được thuốc của tiệm thuốc Trâu gia.” Đuôihồ ly cuối cùng cũng chịu thò ra.
“Thế… Thế được sao?” Âu Dương đại phu kinh ngạc nhìn Tô Dục, “Vậy còn y quán Đắc Thiện của nhà ta phải làm thế nào?”
“Âu Dương đại phu, thứ lỗi tiểu đệ nói thẳng, y quán Đắc Thiện đã mấy tháng nay rồi đều thu không đủ chi.”
Mặt Âu Dương đại phu chợt lộ vẻ xấu hổ.
“Một mình khổ sở một phương, không bằng gia nhập Hồi Xuân đường, tin rằngvới y thuật và đức hạnh của Âu Dương đại phu, tất sẽ giúp được tiểu đệchẩn bệnh miễn phí, trị bệnh cứu người.” Y có thời gian hơn hai năm đọchết đơn thuốc của mọi đại phu trong thành, đương nhiên hiểu rõ năng lựccủa từng vị đại phu.
Nói một hồi lâu, Âu Dương đại phu trở nênngơ ngơ ngẩn ngẩn, bị dẫn dắt không còn biết trời nam đất bắc gì nữa,lập cập lùi lại mấy bước, “Ta muốn về nhà suy nghĩ, ta cần suy nghĩ, cáo từ.” Nói xong, chẳng quan tâm đến con gái, lão lập tức lao thẳng racửa.
Âu Dương tiểu thư yểu điệu đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn Tô Dục, có chút kinh hoàng bất an.
Tô Dục tiến lên mấy bước, giữ đúng khoảng cách lễ nghi, “Tại hạ ngưỡng mộ y thuật cứu người của Âu Dương đại phu đã lâu. Huống hồ sớm đã nghe danhÂu Dương thế gia bao đời thư hương, Âu Dương tiểu thư thông minh hiểulễ. Tô Dục bất tài, chỉ hiểu được một hai, nếu Âu Dương đại phu đến HồiXuân đường tương trợ, Tô Dục thấy vinh hạnh vô cùng.”
Y nói một tràng khiến Âu Dương tiểu thư mặt mày đỏ bừng, lộ rõ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
“Chắc hẳn tình hình của quý phủ, tiểu thư cũng hiểu một vài phần, hy vọng sau khi tiểu thư trở về sẽ khuyên nhủ lệnh tôn.”
“Ta… ta sẽ.” Âu Dương tiểu thư nhỏ giọng nói xong, lập tức quay người vội vã rời đi, trông thần sắc, chỉ e ở lại một khắc nữa thôi, mặt sẽ bốc cháyngay tức khắc.
Tô Dục đi đến bên cầu thang, chẳng chút bất ngờ phát hiện tôi đang ngồi ở đó, cất tiếng trêu ghẹo: “Trò hay đã xem đủ chưa?”
Tôi không hồi đáp, từ từ biến mất trong góc tối.
Tôi không ngờ Tô Dục vừa lạnh lùng vừa kiêu căng ngạo mạn, lại có thể lộ ra vẻ dịu dàng trìu mến với cô gái khác như thế, ánh mắt ấy, giọng nói ấy, dịu dàng đến chảy ra nước.
Đang diễn trò sao? Vì y cần y thuật của Âu Dương đại phu, để mở rộng Hồi Xuân đường của y?
Vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Bên tai vẫn còn vang vọng những lời y nói hôm đó, cũng là ánh mắt như thế,giọng nói như vậy, tựa như âu yếm đặt tôi trong lòng bàn tay, nâng niusủng ái.
Cùng là diễn trò sao? Y cần tôi làm gì?
Cô gáimới thử vị ái tình dẫu tuổi tâm lý đã ba mươi sáu, chưa tận hưởng đượccảm giác ngọt ngào, đã thấy đắng chát nơi đầu lưỡi.
Sau một tuầnsuy nghĩ, hai cha con Âu Dương quyết định cùng nhau gia nhập Hồi Xuânđường. Thực ra, nếu không phải số bệnh nhân sót lại của y quán Đắc Thiện đã bị Hồi Xuân đường cuỗm mất, cha con họ cũng không đến nỗi phải chấpnhận cảnh sống gửi nhà người.
Tô Dục xem trọng, không chỉ là ythuật của Âu Dương đại phu, y càng xem trọng hơn chính là nữ y Âu Dươngtiểu thư kia, “Ta tuổi đời còn trẻ, thê thiếp của quan thân phú hào, nếu muốn mời ta chẩn bệnh, đều phải kiêng kỵ rất nhiều thứ.”
Nữ ythời cổ đại chẳng có nhiều, đa số đều có xuất thân từ y sư thế gia, chỉkhám bệnh cho một vài thê thiếp của quan lại thân sĩ. So với nam đạiphu, nam lang trung, bất luận là quan lại thân sĩ hay là thê thiếp củahọ, đều hy vọng có nữ y đến để chẩn bệnh, để tránh hiềm nghi, càng thểhiện trinh tiết.
Còn Âu Dương tiểu thư, chính là một trong mấy nữ y ít ỏi ở Phụng Dương. Bởi người đến cầu chẩn bệnh không nhiều, cho nên y thuật cũng chẳng được nâng cao bao nhiêu. Tôi nghĩ, ngoài Tô Dục ra,rất ít người có thể trong một thời gian ngắn, lại có bước tiến triển về y thuật nhanh như thế. Và vị thiên tài y học này, cũng bắt đầu thu nạphọc đồ, đầu tiên chính là nữ học đồ Âu Dương Lan.
Tô Dục tuổitrẻ, tướng mạo lại tuấn tú khôi ngô, khiến bệnh nhân nữ đến Hồi Xuânđường không nhiều, có rất ít người dám tới nơi mời y đến chẩn bệnh chonữ gia quyến, sợ thực sự sẽ mang tiếng xấu hồng hạnh xuất tường[3].
[3]Hồng hạnh xuất tường dùng để ám chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.
“Dưới sự chỉ bảo của ta, y thuật của Âu Dương Lan nếu có thể tiến bộ, hoặccông phu vọng văn vấn thiết tịnh tiến đôi chút, thuật lại bệnh tình chota, chẳng khác gì ta đích thân trị bệnh cho họ. Như thế thì càng nângcao thanh danh của Hồi Xuân đường.”
Mục tiêu của Tô Dục rất lớn,khiến kẻ có tính vừa lòng với hiện tại như tôi chẳng thể tưởng tượngnổi. Tôi rất muốn hỏi y, đối với y, Hồi Xuân đường chỉ là điểm khởi đầu, vậy điểm cuối ở đâu? Hay là dã tâm của y không có điểm cuối?
Đối với Âu Dương Lan, đương nhiên tôi cũng khá để tâm.
Chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì, mơ hồ tôi cảm thấy, so với chuyện ghenghét đố kỵ giữa nam nữ, tôi lại càng để bụng, phải chăng Tô Dục thựclòng đối tốt với tôi, quan tâm tôi. Y đối với tất cả mọi người đều miệng nam mô bụng một bồ dao găm sao? Hay là đối với tôi, y nói những điềuthật tâm?
Vì thế, mấy ngày nay tôi luôn chăm chú quan sát thầm đánh giá cách cư xử giữa y và Âu Dương Lan.
Âu Dương Lan là nữ tử cổ đại đơn thuần, chiếu theo lệ mà nói nữ nhi khôngthể xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng gia đạo suy vi, nàng lại biết ythuật, đương nhiên phải ra ngoài mưu sinh. Y thuật của Tô Dục cao hơn Âu Dương đại phu, nàng hiện tại đi theo y học y thuật, cũng chẳng cảm thấy có điều gì bất thường, chỉ là có chút thẹn thùng.
Dáng mạo củanàng có thể gọi là đoan chính tú lệ, tuy không mấy thông tuệ, nhưng cũng cần cù chăm học. Tô Dục dựa vào trình độ của nàng mà từ từ dẫn dắt,khiến nàng càng lúc càng bái phục Tô Dục, rồi dần dần mấy năm sau trởthành niềm sùng bái như với thần linh.
Còn Tô Dục thì sao? Ánhmắt y ấm áp dịu dàng, nhẫn nại kiên trì, ân cần dạy bảo, nhưng không hềxuất hiện vẻ quyến rũ như hôm đó tôi nhìn thấy từ trên cầu thang.
Là đã đạt được mục đích rồi, không cần tiếp tục nữa sao?
Sau khi dạy được một lúc, y để Âu Dương Lan đi dùng bữa chiều, còn tự ychuyển chiếc ghế vào gian phòng xép, bảo A Mao bê bữa chiều đến.
A Mao chính là thằng nhỏ đầu tiên mà y cứu sống, mười một mười hai tuổi,dẫu ngủ dưới đất tại Hồi Xuân đường, cũng muốn theo Tô Dục, hầu hạ TôDục, có thể gọi là kẻ tùy tùng. Tôi trộm cho rằng đây chính là ca lạmdụng lao động trẻ em đầu tiên.
“Tại sao cả buổi sáng cứ nhìn chằm chằm ta như thế?” Y rót rượu cho tôi, vì tôi thích rượu, nên ở gianphòng xép này thường chuẩn bị một bình.
“Không có gì.”
“Cánh cửa phòng xép mở ra suốt.” Y cầm cốc đưa cho tôi, “Chẳng phải sao?”
Tôi cẩn thận đón lấy cốc rượu, “Ta chỉ muốn xem ngươi dạy học sinh thế nào.”
“Vậy thấy ta dạy thế nào?”
“Rất tốt, từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi dụng tâm như thế với ai bao giờ.”
“Ta đối với nàng càng dụng tâm hơn.” Thông minh lanh lợi như y, tự nhiênnhận ra mấy phần ghen tuông, y cười, “Thế nào? Ghen rồi sao?”
Tôi không cẩn thận làm đổ cốc rượu của mình, thẫn thờ nhìn váy bị ướt vì rượu. “Tô Dục…”
“Xem nàng kìa, ướt hết rồi.” Y tiện tay dùng vạt áo lau lau, “Nếu đây gọi là dụng tâm, vậy nàng đối với ta mấy năm nay tính thế nào?”
“Thế nào là tính thế nào?” Tôi không hiểu ý của y.
“Ta đều cảm nhận được, nàng rất căm ghét những quyển cổ thư khó nhằn.” Ycầm bát lên dùng bữa, “Nhưng dù trong mười chữ, có đến ba chữ không nhận ra, nàng vẫn có thể đọc từng quyển y thư cho ta.”
Vậy cũng chẳng còn cách nào, chữ phồn thể quá khó nhớ quá khó đọc, huống hồ điểm môn văn của tôi từ trước tới nay đều rất kém.
“Chỉ cần là chuyện của ta, nàng đều rất quan tâm, trước đây ta từng cho đólà tình yêu của người mẹ, nhưng nhìn dáng vẻ nàng, vẫn là một đứa trẻ.”Tôi không ngờ y lại châm chọc trực tiếp như thế.
Thói đời ngày một suy đồi, đang ban ngày ban mặt thế mà y lại dám trêu tôi.
A Mao bê bữa chiều vào, đặt lên bàn.
Y luôn gắp mấy món ăn mà thường ngày tôi thích ăn vào bát, rồi đưa đến cho tôi đang ngồi trên nhuyễn tháp.
Tuy bảo rằng Quỷ sai không thể ban tặng cho con người bất cứ thứ gì, nhưngngược lại cũng chẳng thể ngăn cản được việc con người hầu hạ Quỷ sai.
Kể từ sau khi y quán của Tô Dục có chút thu nhập, y ngoài mấy món ăn đơngiản, càng thích mua vài món nhắm và rượu hơn, ví dụ như mỹ tửu, thịtsấy khô, càng ngày càng xa hoa lãng phí, lại không cho tôi bỏ tiền ramua rượu và đồ ăn nữa.
Y rất cố chấp, “Khác nhau mà.”
“Khác nhau thế nào?”
Y nhất quyết không hồi đáp.
Trước đây chưa từng nói đến chuyện yêu đương, cho nên lúc này tôi cũng khônghiểu, đây là những thứ duy nhất mà một Tô Dục tay trắng có thể đền đápcho những gì mà tôi đã làm, ít ỏi nhưng rất quý giá. Bất luận điều nàyphát xuất từ tình yêu, hay tình thân.
“Nàng đối với ta hoàn toàn khác biệt.” Chẳng biết bao nhiêu lần trong đêm khuya thanh vắng, y từng lẩm bẩm nói như thế.
Tôi khác, tôi biết, đương nhiên là khác rồi, con người có mấy khi gặp được Quỷ sai đâu.
“Cái khác” mà y nói, tôi nghĩ mình biết, nhưng lại không dám tin.
Đặc biệt là khi y để lộ ra ánh mắt mê hoặc, yêu thương, nó khiến tôi nhớđến buổi chiều đó, tôi không thể lúc nào cũng giữ kín suy nghĩ của mình, cuối cùng không kiềm chế được thú thật với y, “Tô Dục … hôm đó ta thấyánh mắt chàng nhìn Âu Dương Lan, chàng rất hy vọng cô ấy đồng ý phảikhông?”
Hy vọng đến mức… không ngại để cô ta ảo tưởng là chàngthích cô ta? Chàng thực sự hiểu được cái gọi là nữ nhân bất chấp tất cảđể yêu nam nhân? Có phải chàng đang lợi dụng cô ấy? Hay là, chàng đanglợi dụng tôi?
Tôi lắc đầu, lợi dụng? Tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.
Y kinh ngạc, “Thảo nào dạo này ta cảm thấy nàng có gì đó khác lạ, giốngnhư…” Y nắm hai tay tôi, “Giống như ta quay người, nàng sẽ lập tức rờiđi vậy.”
Tôi thừa nhận, bản thân cũng có chút muốn chạy trốn, tôi cá tính trời sinh nhu nhược, là để tiềm thức né tránh sự tổn thương.Không tiếp cận người khác, là không muốn bị tổn thương, không giao lưuvới người khác, là sợ bị phản bội, đây chính là bản năng của người hiệnđại. Còn bản thân tôi luôn nghĩ như thế, cho nên mới vĩnh viễn trở thành người cô độc.
Cho đến hiện nay, tôi muốn thay đổi, muốn nói ra những thứ mình muốn.
“Tô Dục, nếu chàng không thật lòng yêu cô ấy, không cần phải giở trò mê hoặc cô ta, có được không?”
Tô Dục, nếu chàng không thật lòng lưu luyến tôi, cũng không cần phải đối với tôi mờ ám như thế, ỷ lại như thế.
Vì, tôi sợ mình sẽ tưởng nó là thật.
Y im lặng, rõ ràng là hiểu được ý của tôi.
“Ta đồng ý với nàng, ngoài nàng ra, ta không thể hiện tình cảm với bất kỳai khác, được không?” Y đổi lời hứa hẹn, lại nhấn mạnh, “Chỉ với riêngnàng mà thôi.”
Rất giống như lời hứa của Tô Dục với tôi hơn hai năm về trước.
…
“Ta, Tô Dục, đồng ý với tỷ, chỉ cần còn sống, sẽ chữa bệnh miễn phí giúp đỡ người nghèo khổ.”
…
Lòng tham là tương đối, khi lòng tham của Tô Dục với sự nghiệp càng lúc càng lớn, phải chăng lòng tham của tôi với tình yêu cũng không ngừng mởrộng?
Cuối cùng cũng là nữ nhân, nữ nhân đối với tình yêu đầu, luôn có quá nhiều mong đợi.
Chúng tôi đều là lính mới, tôi yêu cầu, y lập tức đón nhận, tình yêu xem ra cũng chỉ đơn giản như thế.
Nhưng, tôi tự hứa với lòng, Tô Dục, ta hứa với chàng, quá tam ba bận, ta sẽkhông bắt chàng thay đổi cho hợp ý ta, thề thốt với ta nữa.
Ta hứa với chàng…
[1] Câu thành ngữ này ý nói người thầy thuốc giỏi, chữa khỏi mọi bệnh tật.
Từ khi bệnh tình của công tử nhà Quách đại nhân ngày càng cải thiện, việclàm ăn của y quán cũng ngày một tốt lên, đến mức đông như trẩy hội. Batháng sau, y quán chính thức hợp tác cùng tiệm thuốc của ông chủ Trâu,cơ hồ lũng đoạn tất cả việc làm ăn buôn bán của tiệm thuốc và y quánkhác trong thành Phụng Dương.
“Nếu thời đại này mà có cái gọi là‘Luật chống lũng đoạn’, Tô Dục chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị đưa ratòa.” Tôi mua một gói hạt dưa bên đường, nhàn nhã ngồi chơi ở gian phòng xép tại lầu hai Hồi Xuân đường. Gian phòng này, vốn là được dành riêngcho tôi, dẫu sao trong y quán cũng có nhiều bệnh nhân nam, tôi cứ ngồirung đùi bên cạnh cũng không tiện cho lắm.
“Là cậu dạy y sao?” Tiểu Thiến nằm dài trên nhuyễn tháp[2] ở một bên, đó vốn là cái tổ của tôi.
[2] Loại giường hẹp dài, có đệm mềm.
“Không phải.” Tôi làm gì có kế mưu vòng vo phức tạp mà dạy cho y, tôi được…Tôi thừa nhận, “Trước đây có một lần, cậu ta có hỏi tớ về mấy chuyệnliên quan đến kinh doanh, tớ liền lấy mấy cuốn sách kinh tế của thờihiện đại, đọc cho cậu ta nghe.”
Đó là chuyện của mấy tháng trước rồi.
Ấy là khi khế ước bán thân của Tô Dục sắp đến kỳ hạn, y bắt đầu đi xem xét các cửa tiệm lớn nhỏ trong thành. Tôi sợ lần đầu tiên kinh doanh buônbán y sẽ lỗ nặng, liền nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, chỉ bảo cho ymột vài kiến thức phổ thông về việc chú ý lượng người qua lại, kháchhàng mục tiêu vân vân. Y liền sáng mắt, quấn lấy tôi cả đêm, bảo tôiphải dạy y nhiều nhiều.
Thực ra tôi cũng chẳng có gì nhiều nhặnđể dạy y cả, chỉ có thể giở lại trò cũ, xem tài liệu rồi đọc lại cho ynghe, bổ túc cho y không ít mánh khóe chốn thương trường.
TiểuThiến thở dài lắc đầu: “Thất Thất à, Tô Dục này tuy không phải là ngườixuyên không, nhưng hơn hẳn người xuyên không, lại trông cái đầu của hắnchỉ số thông minh hơn hai trăm, làm sao có thể không làm đâu thuận đấycho được?”
Làm đâu thuận đấy? Cả đối với tôi sao?
Sờ sờlên mặt mình, tôi lại nhớ đến cái đêm chẳng hiểu vì sao y lại “nhìn”tôi. Có lẽ vì kiếp trước chẳng mấy may mắn đường tình duyên, tôi cứ chorằng những chuyện mờ ám vĩnh viễn không bao giờ xảy đến với mình. Dẫuthỉnh thoảng tôi có sững sờ trước khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của Tô Dục, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tưởng bở rằng y có tình cảm nam nữvới tôi.
Nhưng mà đêm đó, ánh mắt sáng ngời chăm chú dịu dàng của Tô Dục, thực sự rất mờ ám. Y thích tôi rồi sao?
Suy nghĩ này khiến con tim tôi dấy lên một cảm giác mơ mơ hồ hồ không nóithành lời, có chút xấu hổ vừa mang chút vui mừng hân hoan, là tình yêuhay là hư vinh? Nhưng nhiều hơn cả, vẫn là hoang mang bối rối.
Cánh cửa gian buồng xép bị đẩy ra, tôi nhìn thấy Tô Dục bước vào, y vươnvai, hiếm lắm mới than thở như con nít, “Mệt chết mất.” Nũng nịu nửathật nửa giả, khiến tim tôi như nhũn ra.
Tiểu Thiến đã rời đi từlâu, y phát hiện nhuyễn tháp trống không, tôi lại đang đứng dựa vàotường, bèn mắng: “Có phúc mà không biết hưởng.”
Nói xong, y kéo tôi ngồi xuống nhuyễn tháp, đón hạt dưa trên tay tôi, rồi cắn hạt dưa cho tôi ăn.
Dạo gần đây, tranh thủ những lúc rảnh rỗi thế này y thường quấn quýt bêncạnh tôi, giúp tôi làm những việc vụn vặt, hệt như lúc chưa mở y quánvậy, ví như ngồi cắn hạt dưa, ví như tự tay may chiếc đệm dựa lưng trênnhuyễn tháp.
Đàn ông đàn ang mà khéo tay thế, tôi thở dài.
“Sao vậy?” Y phát hiện ra tiếng thở dài của tôi, “Không vui à?”
“Tô Dục, ta không hiểu ngươi.” Có phải trưởng thành rồi sẽ thay đổi không? Y đang nghĩ điều gì? Tôi không dám chắc nữa.
“Rất đơn giản.” Y đưa nhân hạt dưa đến trước mặt tôi, “Thứ cô cần là một lòng một dạ, cả đời cả kiếp, ta có thể cho cô.”
“Tại sao? Ta chẳng thể cho ngươi được thứ gì. Ngươi phải thành thân, phải có con nối dõi, ta đều không làm được.” Y mười bảy tuổi, rốt cuộc biếttương lai là cái gì không vậy?
“Những thứ đó ta vốn không cần.”Sợ tôi không tin, y giải thích, “Thành thân thì sao, phụ thân ta chẳngphải lấy hết người này đến người khác sao, nhưng cũng chẳng thấy cuộcsống vui vẻ nhiều hơn. Nối dõi tông đường? Để chi trưởng tự lo đi, tatin họ sẽ có nhiều con nhiều cháu lắm, còn ta, không cần.”
“Vậy ngươi cần gì?”
Y lại trưng ra bộ dạng chỉ cần có mình nàng thôi để dụ dỗ tôi, “Cô muốnmột lòng một dạ, cả đời cả kiếp, ta muốn cô mãi mãi ở bên cạnh ta, haichúng ta giao dịch công bằng.”
Đầu tôi chợt trở nên trống rỗng,sống hai mươi chín năm, lại làm Quỷ sai bảy năm trời, lần đầu tiên đượctỏ tình, tôi không biết phải làm thế nào nữa.
“Vĩnh viễn bên ta, được không?” Y không làm sao nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ có thể nắm bàn tay tôi, khẽ khàng đặt lên môi.
“Đừng đi.”
Hồi Xuân đường của Tô Dục, mở cửa hai ngày, đóng cửa một ngày, vào ngày đóng cửa đó chính là ngày y ra ngoài chẩn bệnh miễn phí.
Chẩn bệnh miễn phí không có địa điểm cố định, đa phần là đến thăm vài giannhà cỏ của nông dân, xem xem liệu có bệnh nhân cần khám bệnh không? Tiền thuốc cũng đã thương lượng xong xuôi với ông chủ Trâu, phàm tiền thuốckhi chẩn bệnh miễn phí đều giảm giá phân nữa, tổn thất tiệm thuốc do TôDục bồi thường.
Vì lũng đoạn thành công, nên mấy dược quán trongthành phải đóng cửa, càng tiện cho Tô Dục nâng cao phí chẩn bệnh. Danhtiếng chẩn bệnh miễn phí của y cũng che lấp chuyện thu phí chẩn bệnh quá cao, cũng không thu hút sự chú ý của những nhà có tiền.
Tôi tuybiết nội tình bên trong, nhưng vốn cho rằng đó là “lấy của nhà giàu chongười nghèo”, không thấy có gì không phải, mãi đến ngày Tô Dục đi thămkhám trở về, bị một lão nhân tầm tuổi trung niên giữ lại ngay trước cửa.
“Tô Dục!” Lão nhân bước lên trước mấy bước, nắm lấy vạt áo Tô Dục. Phía sau lão nhân còn có một nữ nhi mười mấy tuổi, cố gắng kéo lại lão nhân, sợlão ta quá kích động.
“Chính là tại hạ.” Tô Dục nhìn người mớitới, tủm tỉm cười, “Đây chẳng phải là Âu Dương đại phu ở y quán ĐắcThiện phía Tây thành sao? Âu Dương đại phu nổi danh khảng khái chínhnghĩa, thường không thu tiền chữa bệnh, tại hạ vạn lần bái phục.”
Vị Âu Dương đại phu rõ ràng vốn chuẩn bị xông đến mắng mỏ, nhưng lại bị Tô Dục lật ngược tình thế, không ngờ Tô Dục sớm nhận ra mình là ai, cònbiết cụ thể tường tận nữa.
“Vị này hẳn là Âu Dương tiểu thư, mờihai vị vào trong nói chuyện.” Tô Dục khéo léo dẫn họ vào trong, tránhkhỏi đám người đang tụ tập bên ngoài.
Tôi rụt đầu lại khỏi cửa sổ, ra khỏi gian buồng xép, ngồi trên cầu thang hiếu kỳ nhìn vào nội đường, xem Tô Dục diễn trò ra sao.
Sau khi rót trà cho hai người họ, Tô Dục chậm rãi từ tốn hỏi, “Xin hỏi Âu Dương đại phu vì sao lại đến đây?”
“Tô Dục…” Lão nhân ngập ngừng giây lát, cuối cùng dịu giọng, “Tô đại phu,tại hạ có nhiều nghi vấn về việc hợp tác giữa quý y quán và tiệm thuốcTrâu gia.”
“Vậy sao?” Y nhấp một ngụm trà, “Mong nói rõ hơn.”
“Đơn thuốc của quý y quán, đều đến bốc thuốc tại tiệm thuốc Trâu gia, vốn là lựa chọn của riêng Tô đại phu, không gì đáng trách, nhưng Tô đại phulại xúi dục ông chủ Trâu chỉ bốc thuốc cho đơn của Tô đại phu kê, nhưthế chẳng phải là nghĩ cho chúng dân.”
Tô Dục vui vẻ mỉm cười, ra hiệu mời ông ta tiếp tục.
“Tiệm thuốc Trâu gia là tiệm thuốc lớn nhất trong thành, có đầy đủ các loạithuốc nhất, số lượng lưu trữ cũng nhiều nhất, rất nhiều dược liệu trongđơn thuốc, chỉ ở đây mới có, hiện nay lại bị hạn chế như vậy, có rấtnhiều người, chẳng thể mua được thuốc tốt mà họ cần.”
Tôi ngồimột góc lắc đầu, đồ ngốc, lão còn chưa nhận thấy được tình hình sẽ còntệ hơn nhiều. Cứ mãi như thế, đến một ngày đa số các tiệm thuốc trongthành sẽ phải đóng cửa, sớm muộn gì tiệm thuốc Trâu gia sẽ tăng giáthuốc. Chính Tô Dục đã bàn ông chủ Trâu mọi chi tiết liên quan.
Tô Dục đặt ly trà xuống. “Âu Dương đại phu cảm thấy Hồi Xuân đường củatiểu đệ thế nào?” Y bình tĩnh hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề.
Âu Dương đại phu sững người, đáp hờ: “Nghe láng giềng nói, Tô đại phu diệu thủ hồi xuân, người đến trị bệnh tại y quán nhiều vô số.”
“Vậynếu Âu Dương đại phu đến gia nhập Hồi Xuân đường của tiểu đệ, như thế sẽ không cần lo lắng chuyện người bệnh nếu không cầm đơn thuốc của HồiXuân đường, sẽ chẳng thể mua được thuốc của tiệm thuốc Trâu gia.” Đuôihồ ly cuối cùng cũng chịu thò ra.
“Thế… Thế được sao?” Âu Dương đại phu kinh ngạc nhìn Tô Dục, “Vậy còn y quán Đắc Thiện của nhà ta phải làm thế nào?”
“Âu Dương đại phu, thứ lỗi tiểu đệ nói thẳng, y quán Đắc Thiện đã mấy tháng nay rồi đều thu không đủ chi.”
Mặt Âu Dương đại phu chợt lộ vẻ xấu hổ.
“Một mình khổ sở một phương, không bằng gia nhập Hồi Xuân đường, tin rằngvới y thuật và đức hạnh của Âu Dương đại phu, tất sẽ giúp được tiểu đệchẩn bệnh miễn phí, trị bệnh cứu người.” Y có thời gian hơn hai năm đọchết đơn thuốc của mọi đại phu trong thành, đương nhiên hiểu rõ năng lựccủa từng vị đại phu.
Nói một hồi lâu, Âu Dương đại phu trở nênngơ ngơ ngẩn ngẩn, bị dẫn dắt không còn biết trời nam đất bắc gì nữa,lập cập lùi lại mấy bước, “Ta muốn về nhà suy nghĩ, ta cần suy nghĩ, cáo từ.” Nói xong, chẳng quan tâm đến con gái, lão lập tức lao thẳng racửa.
Âu Dương tiểu thư yểu điệu đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn Tô Dục, có chút kinh hoàng bất an.
Tô Dục tiến lên mấy bước, giữ đúng khoảng cách lễ nghi, “Tại hạ ngưỡng mộ y thuật cứu người của Âu Dương đại phu đã lâu. Huống hồ sớm đã nghe danhÂu Dương thế gia bao đời thư hương, Âu Dương tiểu thư thông minh hiểulễ. Tô Dục bất tài, chỉ hiểu được một hai, nếu Âu Dương đại phu đến HồiXuân đường tương trợ, Tô Dục thấy vinh hạnh vô cùng.”
Y nói một tràng khiến Âu Dương tiểu thư mặt mày đỏ bừng, lộ rõ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
“Chắc hẳn tình hình của quý phủ, tiểu thư cũng hiểu một vài phần, hy vọng sau khi tiểu thư trở về sẽ khuyên nhủ lệnh tôn.”
“Ta… ta sẽ.” Âu Dương tiểu thư nhỏ giọng nói xong, lập tức quay người vội vã rời đi, trông thần sắc, chỉ e ở lại một khắc nữa thôi, mặt sẽ bốc cháyngay tức khắc.
Tô Dục đi đến bên cầu thang, chẳng chút bất ngờ phát hiện tôi đang ngồi ở đó, cất tiếng trêu ghẹo: “Trò hay đã xem đủ chưa?”
Tôi không hồi đáp, từ từ biến mất trong góc tối.
Tôi không ngờ Tô Dục vừa lạnh lùng vừa kiêu căng ngạo mạn, lại có thể lộ ra vẻ dịu dàng trìu mến với cô gái khác như thế, ánh mắt ấy, giọng nói ấy, dịu dàng đến chảy ra nước.
Đang diễn trò sao? Vì y cần y thuật của Âu Dương đại phu, để mở rộng Hồi Xuân đường của y?
Vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Bên tai vẫn còn vang vọng những lời y nói hôm đó, cũng là ánh mắt như thế,giọng nói như vậy, tựa như âu yếm đặt tôi trong lòng bàn tay, nâng niusủng ái.
Cùng là diễn trò sao? Y cần tôi làm gì?
Cô gáimới thử vị ái tình dẫu tuổi tâm lý đã ba mươi sáu, chưa tận hưởng đượccảm giác ngọt ngào, đã thấy đắng chát nơi đầu lưỡi.
Sau một tuầnsuy nghĩ, hai cha con Âu Dương quyết định cùng nhau gia nhập Hồi Xuânđường. Thực ra, nếu không phải số bệnh nhân sót lại của y quán Đắc Thiện đã bị Hồi Xuân đường cuỗm mất, cha con họ cũng không đến nỗi phải chấpnhận cảnh sống gửi nhà người.
Tô Dục xem trọng, không chỉ là ythuật của Âu Dương đại phu, y càng xem trọng hơn chính là nữ y Âu Dươngtiểu thư kia, “Ta tuổi đời còn trẻ, thê thiếp của quan thân phú hào, nếu muốn mời ta chẩn bệnh, đều phải kiêng kỵ rất nhiều thứ.”
Nữ ythời cổ đại chẳng có nhiều, đa số đều có xuất thân từ y sư thế gia, chỉkhám bệnh cho một vài thê thiếp của quan lại thân sĩ. So với nam đạiphu, nam lang trung, bất luận là quan lại thân sĩ hay là thê thiếp củahọ, đều hy vọng có nữ y đến để chẩn bệnh, để tránh hiềm nghi, càng thểhiện trinh tiết.
Còn Âu Dương tiểu thư, chính là một trong mấy nữ y ít ỏi ở Phụng Dương. Bởi người đến cầu chẩn bệnh không nhiều, cho nên y thuật cũng chẳng được nâng cao bao nhiêu. Tôi nghĩ, ngoài Tô Dục ra,rất ít người có thể trong một thời gian ngắn, lại có bước tiến triển về y thuật nhanh như thế. Và vị thiên tài y học này, cũng bắt đầu thu nạphọc đồ, đầu tiên chính là nữ học đồ Âu Dương Lan.
Tô Dục tuổitrẻ, tướng mạo lại tuấn tú khôi ngô, khiến bệnh nhân nữ đến Hồi Xuânđường không nhiều, có rất ít người dám tới nơi mời y đến chẩn bệnh chonữ gia quyến, sợ thực sự sẽ mang tiếng xấu hồng hạnh xuất tường[3].
[3]Hồng hạnh xuất tường dùng để ám chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.
“Dưới sự chỉ bảo của ta, y thuật của Âu Dương Lan nếu có thể tiến bộ, hoặccông phu vọng văn vấn thiết tịnh tiến đôi chút, thuật lại bệnh tình chota, chẳng khác gì ta đích thân trị bệnh cho họ. Như thế thì càng nângcao thanh danh của Hồi Xuân đường.”
Mục tiêu của Tô Dục rất lớn,khiến kẻ có tính vừa lòng với hiện tại như tôi chẳng thể tưởng tượngnổi. Tôi rất muốn hỏi y, đối với y, Hồi Xuân đường chỉ là điểm khởi đầu, vậy điểm cuối ở đâu? Hay là dã tâm của y không có điểm cuối?
Đối với Âu Dương Lan, đương nhiên tôi cũng khá để tâm.
Chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì, mơ hồ tôi cảm thấy, so với chuyện ghenghét đố kỵ giữa nam nữ, tôi lại càng để bụng, phải chăng Tô Dục thựclòng đối tốt với tôi, quan tâm tôi. Y đối với tất cả mọi người đều miệng nam mô bụng một bồ dao găm sao? Hay là đối với tôi, y nói những điềuthật tâm?
Vì thế, mấy ngày nay tôi luôn chăm chú quan sát thầm đánh giá cách cư xử giữa y và Âu Dương Lan.
Âu Dương Lan là nữ tử cổ đại đơn thuần, chiếu theo lệ mà nói nữ nhi khôngthể xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng gia đạo suy vi, nàng lại biết ythuật, đương nhiên phải ra ngoài mưu sinh. Y thuật của Tô Dục cao hơn Âu Dương đại phu, nàng hiện tại đi theo y học y thuật, cũng chẳng cảm thấy có điều gì bất thường, chỉ là có chút thẹn thùng.
Dáng mạo củanàng có thể gọi là đoan chính tú lệ, tuy không mấy thông tuệ, nhưng cũng cần cù chăm học. Tô Dục dựa vào trình độ của nàng mà từ từ dẫn dắt,khiến nàng càng lúc càng bái phục Tô Dục, rồi dần dần mấy năm sau trởthành niềm sùng bái như với thần linh.
Còn Tô Dục thì sao? Ánhmắt y ấm áp dịu dàng, nhẫn nại kiên trì, ân cần dạy bảo, nhưng không hềxuất hiện vẻ quyến rũ như hôm đó tôi nhìn thấy từ trên cầu thang.
Là đã đạt được mục đích rồi, không cần tiếp tục nữa sao?
Sau khi dạy được một lúc, y để Âu Dương Lan đi dùng bữa chiều, còn tự ychuyển chiếc ghế vào gian phòng xép, bảo A Mao bê bữa chiều đến.
A Mao chính là thằng nhỏ đầu tiên mà y cứu sống, mười một mười hai tuổi,dẫu ngủ dưới đất tại Hồi Xuân đường, cũng muốn theo Tô Dục, hầu hạ TôDục, có thể gọi là kẻ tùy tùng. Tôi trộm cho rằng đây chính là ca lạmdụng lao động trẻ em đầu tiên.
“Tại sao cả buổi sáng cứ nhìn chằm chằm ta như thế?” Y rót rượu cho tôi, vì tôi thích rượu, nên ở gianphòng xép này thường chuẩn bị một bình.
“Không có gì.”
“Cánh cửa phòng xép mở ra suốt.” Y cầm cốc đưa cho tôi, “Chẳng phải sao?”
Tôi cẩn thận đón lấy cốc rượu, “Ta chỉ muốn xem ngươi dạy học sinh thế nào.”
“Vậy thấy ta dạy thế nào?”
“Rất tốt, từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi dụng tâm như thế với ai bao giờ.”
“Ta đối với nàng càng dụng tâm hơn.” Thông minh lanh lợi như y, tự nhiênnhận ra mấy phần ghen tuông, y cười, “Thế nào? Ghen rồi sao?”
Tôi không cẩn thận làm đổ cốc rượu của mình, thẫn thờ nhìn váy bị ướt vì rượu. “Tô Dục…”
“Xem nàng kìa, ướt hết rồi.” Y tiện tay dùng vạt áo lau lau, “Nếu đây gọi là dụng tâm, vậy nàng đối với ta mấy năm nay tính thế nào?”
“Thế nào là tính thế nào?” Tôi không hiểu ý của y.
“Ta đều cảm nhận được, nàng rất căm ghét những quyển cổ thư khó nhằn.” Ycầm bát lên dùng bữa, “Nhưng dù trong mười chữ, có đến ba chữ không nhận ra, nàng vẫn có thể đọc từng quyển y thư cho ta.”
Vậy cũng chẳng còn cách nào, chữ phồn thể quá khó nhớ quá khó đọc, huống hồ điểm môn văn của tôi từ trước tới nay đều rất kém.
“Chỉ cần là chuyện của ta, nàng đều rất quan tâm, trước đây ta từng cho đólà tình yêu của người mẹ, nhưng nhìn dáng vẻ nàng, vẫn là một đứa trẻ.”Tôi không ngờ y lại châm chọc trực tiếp như thế.
Thói đời ngày một suy đồi, đang ban ngày ban mặt thế mà y lại dám trêu tôi.
A Mao bê bữa chiều vào, đặt lên bàn.
Y luôn gắp mấy món ăn mà thường ngày tôi thích ăn vào bát, rồi đưa đến cho tôi đang ngồi trên nhuyễn tháp.
Tuy bảo rằng Quỷ sai không thể ban tặng cho con người bất cứ thứ gì, nhưngngược lại cũng chẳng thể ngăn cản được việc con người hầu hạ Quỷ sai.
Kể từ sau khi y quán của Tô Dục có chút thu nhập, y ngoài mấy món ăn đơngiản, càng thích mua vài món nhắm và rượu hơn, ví dụ như mỹ tửu, thịtsấy khô, càng ngày càng xa hoa lãng phí, lại không cho tôi bỏ tiền ramua rượu và đồ ăn nữa.
Y rất cố chấp, “Khác nhau mà.”
“Khác nhau thế nào?”
Y nhất quyết không hồi đáp.
Trước đây chưa từng nói đến chuyện yêu đương, cho nên lúc này tôi cũng khônghiểu, đây là những thứ duy nhất mà một Tô Dục tay trắng có thể đền đápcho những gì mà tôi đã làm, ít ỏi nhưng rất quý giá. Bất luận điều nàyphát xuất từ tình yêu, hay tình thân.
“Nàng đối với ta hoàn toàn khác biệt.” Chẳng biết bao nhiêu lần trong đêm khuya thanh vắng, y từng lẩm bẩm nói như thế.
Tôi khác, tôi biết, đương nhiên là khác rồi, con người có mấy khi gặp được Quỷ sai đâu.
“Cái khác” mà y nói, tôi nghĩ mình biết, nhưng lại không dám tin.
Đặc biệt là khi y để lộ ra ánh mắt mê hoặc, yêu thương, nó khiến tôi nhớđến buổi chiều đó, tôi không thể lúc nào cũng giữ kín suy nghĩ của mình, cuối cùng không kiềm chế được thú thật với y, “Tô Dục … hôm đó ta thấyánh mắt chàng nhìn Âu Dương Lan, chàng rất hy vọng cô ấy đồng ý phảikhông?”
Hy vọng đến mức… không ngại để cô ta ảo tưởng là chàngthích cô ta? Chàng thực sự hiểu được cái gọi là nữ nhân bất chấp tất cảđể yêu nam nhân? Có phải chàng đang lợi dụng cô ấy? Hay là, chàng đanglợi dụng tôi?
Tôi lắc đầu, lợi dụng? Tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.
Y kinh ngạc, “Thảo nào dạo này ta cảm thấy nàng có gì đó khác lạ, giốngnhư…” Y nắm hai tay tôi, “Giống như ta quay người, nàng sẽ lập tức rờiđi vậy.”
Tôi thừa nhận, bản thân cũng có chút muốn chạy trốn, tôi cá tính trời sinh nhu nhược, là để tiềm thức né tránh sự tổn thương.Không tiếp cận người khác, là không muốn bị tổn thương, không giao lưuvới người khác, là sợ bị phản bội, đây chính là bản năng của người hiệnđại. Còn bản thân tôi luôn nghĩ như thế, cho nên mới vĩnh viễn trở thành người cô độc.
Cho đến hiện nay, tôi muốn thay đổi, muốn nói ra những thứ mình muốn.
“Tô Dục, nếu chàng không thật lòng yêu cô ấy, không cần phải giở trò mê hoặc cô ta, có được không?”
Tô Dục, nếu chàng không thật lòng lưu luyến tôi, cũng không cần phải đối với tôi mờ ám như thế, ỷ lại như thế.
Vì, tôi sợ mình sẽ tưởng nó là thật.
Y im lặng, rõ ràng là hiểu được ý của tôi.
“Ta đồng ý với nàng, ngoài nàng ra, ta không thể hiện tình cảm với bất kỳai khác, được không?” Y đổi lời hứa hẹn, lại nhấn mạnh, “Chỉ với riêngnàng mà thôi.”
Rất giống như lời hứa của Tô Dục với tôi hơn hai năm về trước.
…
“Ta, Tô Dục, đồng ý với tỷ, chỉ cần còn sống, sẽ chữa bệnh miễn phí giúp đỡ người nghèo khổ.”
…
Lòng tham là tương đối, khi lòng tham của Tô Dục với sự nghiệp càng lúc càng lớn, phải chăng lòng tham của tôi với tình yêu cũng không ngừng mởrộng?
Cuối cùng cũng là nữ nhân, nữ nhân đối với tình yêu đầu, luôn có quá nhiều mong đợi.
Chúng tôi đều là lính mới, tôi yêu cầu, y lập tức đón nhận, tình yêu xem ra cũng chỉ đơn giản như thế.
Nhưng, tôi tự hứa với lòng, Tô Dục, ta hứa với chàng, quá tam ba bận, ta sẽkhông bắt chàng thay đổi cho hợp ý ta, thề thốt với ta nữa.
Ta hứa với chàng…
/34
|