Tô Lâm Kỳ biết tửu lượng Tạ Khuynh, chút rượu này không đến mức làm nàng say. Hắn ngửa cổ uống cạn sạch ly rượu, thở một hơi dài nhẹ nhõm, hỏi:
"Hai năm nay... Ngươi sống... Hắn... Đối đãi với ngươi..."
Tô Lâm Kỳ hỏi đứt quãng, lời nói cũng không rõ ràng, làm chính bản thân hắn ngực nghẹn ứ khó chịu, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, âm thầm hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh.
Tuy là vậy, Tạ Khuynh vẫn hiểu hắn muốn hỏi gì, trả lời:
"Ta sống rất tốt, hắn đối xử với ta cũng rất tốt."
Nghe hai từ 'rất tốt' của Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ không nhịn được quay đầu lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn nàng chằm chằm, muốn nói lại thôi. Tạ Khuynh bị nhìn mà tức giận trong lòng, đá một cước thật mạnh lên bắp chân của hắn, Tô Lâm Kỳ bị đá lui về sau hai bước, kêu thảm thiết.
Người uống rượu bên trong nghe tiếng thét ngoài lan can, sôi nổi quay đầu sang nhìn, Hầu Tử say khướt trêu chọc:
"Lão Tô lại bị lão đại đánh. Cho chừa cái tật miệng tiện, haha."
Những người khác cũng quen rồi, tiếp tục uống rượu.
Tô Lâm Kỳ xoa bắp chân đau đớn, nhỏ giọng chất vấn:
"Ngươi đá ta làm gì?"
Tạ Khuynh ngửa đầu uống một hớp rượu:
"Không quen nhìn cái dáng vẻ đàn bà chít chít của ngươi."
Tô Lâm Kỳ khiếp sợ, chỉ vào mũi mình, chất vấn:
"Ta, ta đàn bà chít chít?"
Tạ Khuynh lườm hắn:
"Có lời gì muốn nói thì há mồm ra nói, giấu đầu lộ đuôi, ngươi viết thơ đố chữ hả?"
Tô Lâm Kỳ á khẩu không trả lời được, bộ dạng bị tức gần chết mà không dám nói, cúi đầu vỗ vỗ dấu giày trên ống quần mình.
Vỗ vỗ, hắn bật cười.
Sao hắn lại lo lắng cho nữ nhân này? Với cái tính tình này, nàng còn có thể bị người ta khi dễ sao?
Tạ Khuynh khó hiểu nhìn Tô Lâm Kỳ lúc nhăn nhó lúc lại mỉm cười. Không muốn tiếp tục giày vò khốn khổ với hắn, Tạ Khuynh quay người đi, bị Tô Lâm Kỳ giữ chặt:
"Được rồi được rồi, là ta đàn bà chít chít. Lâu như vậy không gặp, còn chưa nói đủ."
Nói xong, Tô Lâm Kỳ đứa tay đoạt lấy bầu rượu trong tay Tạ Khuynh, đổ đầy vào ly mình. Hắn hỏi:
"Nếu hắn đã đối xử rất tốt với ngươi rồi. Vậy ngươi vẫn đi sao?"
Tạ Khuynh sững sờ, trả lời:
"Nói nhảm! Không đi thì ở lại làm gì?"
Nghĩ nghĩ một lát, nàng lại đưa tay ra trước mặt Tô Lâm Kỳ:
"Lão Tạ nói ngươi tìm cho ta thuốc giả chết gì đó đâu? Đưa đây."
Tô Lâm Kỳ không nhăn nhó nữa, từ trong vạt áo lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đặt vào tay Tạ Khuynh, thuận tiện giảng giải cách dùng:
"Ăn vào hai khắc sau sẽ hoàn toàn tắt thở, duy trì liên tục ba ngày. Trong vòng ba ngày án giải dược thì tự động tỉnh lại."
Tạ Khuynh gật đầu, thuận miệng hỏi:
"Thuốc thần kì như vậy, ngươi lấy ở đâu ra?"
Tô Lâm Kỳ nhún vai:
"Sơn nhân tự có lai lịch, hỏi nhiều vậy làm gì?"
Tạ Khuynh lắc lắc bình sứ, bên trong truyền ra âm thanh đang đang:
"Ta ăn nó vào bụng mà còn không được hỏi thăm hả? Vạn nhất vô dụng thì sao?"
Tô Lâm Kỳ nói:
"Yên tâm đi. Ta cùng Tướng quân đã tìm người thử rồi, sẽ không xảy ra sự cố."
"Thử rồi?" Tạ Khuynh yên tâm cười:
"Vậy còn tạm được. Bằng không ta ăn cũng thấp thỏm."
Lại lắc lắc cái bình, cảm giác bên trong chỉ có một viên, Tạ Khuynh dứt khoát mở nắp bình đổ ra nhìn thử. Quả nhiên chỉ có một viên dược hoàn nhỏ xíu, Tạ Khuynh hỏi:
"Chỉ một viên? Giải dược đâu?"
"Ngươi còn muốn mấy viên?" Tô Lâm Kỳ nói:
"Giải dược ở chỗ Tướng quân! Ngươi giữ rồi dùng kiểu gì?"
Tạ Khuynh ngẫm lại cũng đúng, mình uống viên thuốc chết giả vào rồi nằm đơ ra, đưa giải dược cho mình cũng vô dụng.
Tạ Khuynh đem viên dược hoàn nho nhỏ cất lại vào bình sứ. Tô Lâm Kỳ nhìn nàng, nói:
"Ngươi phải nghĩ cho kĩ. Lần này đi rồi, về sau muốn trở về rất khó."
Tạ Khuynh đem bình sứ nhét vào túi trong eo, không hiểu hỏi:
"Sao ta phải về?"
Tô Lâm Kỳ khẽ động chân mày, hỏi:
"Ngươi đối với hắn.... Không có chút lưu luyến nào sao?"
Tạ Khuynh nói:
"Lưu luyến?"
"Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngươi không lưu luyến sao?"
Lúc Tô Lâm Kỳ hỏi câu này, cảm thấy cổ họng mình đắng chát, ngửa đầu uống cạn ly rượu mới đỡ hơn một chút.
Tạ Khuynh bỗng nhiên cười:
"Đáng tiếc a! Ta và hắn bái đường còn không có, phu thê cái rắm!"
Tô Lâm Kỳ cảm thấy tâm tình mình càng thêm phức tạp, trực tiếp cầm lấy bầu rượu của Tạ Khuynh lên uống. Sau khi uống sạch bầu rượu, hắn mới hỏi:
"Vậy ngươi có tính toán gì cho sau này không?"
Tạ Khuynh xốc màn trúc trước lan can lên, nhìn con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, hơi nóng của thời tiết ập vào mặt, nàng nói:
"Hồi biên quan, nên làm cái gì thì làm cái đó, có gì mà phải tính toán."
Tô Lâm Kỳ nhìn dáng vẻ phóng khoáng của nàng, cảm thấy người này vẫn y như trước, rồi lại cảm thấy như thay đổi ở chỗ nào đó nho nhỏ.
Hắn không khỏi nghĩ tới vấn đề đã đè nặng trong lòng mình suốt hai năm qua, yết hầu khô cứng hỏi:
"Ngươi năm đó, có phải là do nhìn thấy ta... Nên mới hờn dỗi đáp ứng vào cung?"
"Nhìn thấy cái gì?"
Tạ Khuynh thuận miệng hỏi, ánh mắt dừng tại khuyên tai của một thiếu nữ trên đường, khuyên tai kia lắc lư dưới vành tai nàng ấy, kiểu dáng không khác mấy với bộ mà Cao Tấn đưa cho nàng, chẳng qua là mức độ lóa mắt không sáng bằng.
Trước đó Tạ Khuynh còn có chút ghét bỏ khuyên tai kia mộc mạc, không nghĩ tới dưới ánh mặt trời, loại mộc mạc thông thấu này lại càng lóe sáng hơn.
Nhịn không được sờ lên vành tai mình, Tạ Khuynh mới nhớ tới mình không có đeo.
Tô Lâm Kỳ lấy hết dũng khí hỏi Tạ Khuynh, cho là nàng sẽ xấu hổ. Ai ngờ cuối cùng xấu hổ chỉ có mình hắn, bởi vì sự chú ý của Tạ Khuynh căn bản không đặt lên người hắn.
"Ngươi có nghe ta nói gì không?" Tô Lâm Kỳ truy vấn.
Tạ Khuynh quay đầu nhìn hắn, nói:
"Nghe được chứ. Ngươi cảm thấy ta vì ngươi mới đáp ứng hồi kinh?"
Tô Lâm Kỳ hỏi:
"Không phải sao?"
Tạ Khuynh cười lạnh, bỗng dưng nắm lấy cằm Tô Lâm Kỳ, đem mặt hắn xoay trái xoay phải, nói:
"Nhìn không ra, mặt mũi của các hạ thật là lớn."
Tô Lâm Kỳ duỗi tay đẩy ma trảo của Tạ Khuynh ra.
Nàng càng giả vờ như không thèm để ý, hắn càng cảm thấy lúc trước sở dĩ nàng đáp ứng thay thế Tạ Nhiễm, có một phần nguyên nhân vì hờn dỗi hắn. Dù sao lúc ấy, hắn vì một vài chuyện, nhất định phải làm Tạ Khuynh hết hy vọng với mình, cố ý để nàng trông thấy mình cùng Hoa nương vui đùa ầm ĩ trên giường. Nàng là tiểu cô nương mới biết yêu, lòng tràn đầy hân hoan đi hẹn hò, lại trông thấy một khung cảnh mà có lẽ vĩnh viễn cũng không quên được như thế, hẳn là sẽ rất đau lòng.
Tô Lâm Kỳ nghĩ, chờ hắn sắp xếp xong việc cần làm, sẽ đi giải thích với Tạ Khuynh. Không ngờ, lúc hắn trở về Tạ Khuynh đã đáp ứng yêu cầu của Tướng quân phu nhân, thay thế Tạ Nhiễm đã đào hôn vào kinh thành làm Hoàng phi.
Giây phút đó, hối hận sôi trào trong lòng Tô Lâm Kỳ. Hai năm qua hắn vẫn luôn tự trách, nghĩ rằng nếu lúc đó hắn không phụ Tạ Khuynh, nàng sẽ không quyết định xúc động như vậy.
Việc đã tới nước này, nói nhiều thêm cũng không được gì. Dứt khoát chờ mọi chuyện trần ai lạc định, hắn sẽ giải thích từ đầu tới cuối. Hiện tại không cần phải nói nhiều, miễn cho nàng phân tâm.
Lần nữa đổi đề tài:
"Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tô Lâm Kỳ vẫy tay gọi Tạ Khuynh, để nàng đưa lỗ tai qua.
Tạ Khuynh tới gần, Tô Lâm Kỳ dùng tay che lại khẩu hình, nhỏ giọng cẩn thận hỏi:
"Ta nghe nói Bệ hạ muốn đổi tù binh với chất tử? Ngươi ở trong cung có tin tức xác thực không?"
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ, xác thực nàng đã cùng Cao Tấn tán gẫu cái đề tài này rồi, cũng từng đề cập là không thể đổi, Cao Tấn tựa hồ cũng tiếp nhận đề nghị của nàng. Chẳng qua chuyện này Cao Tấn chưa chính miệng xác nhận thì không có gì chắc chắn cả, nàng không thể cho Tô Lâm Kỳ một đáp án chính xác được. Vì thế Tạ Khuynh trả lời:
"Nghe thì có nghe. Nhưng mà quyết định cuối cùng còn phải xem hắn, ta không nói chính xác được."
Tô Lâm Kỳ có chút kích động:
"Sao hắn có thể làm người thay đổi thất thường như vậy được? Trận chiến này chúng ta hao tổn biết bao nhiêu mạng người mới bắt được những tù binh đó, nếu như đổi chất tử, các huynh đệ không phải chết vô ích sao?"
Tạ Khuynh hiểu được, bởi vì lúc nàng nghe Cao Tấn muốn dùng tù binh đổi chất tử cũng nghĩ như Tô Lâm Kỳ vậy. Nàng còn như vậy huống chi là Tô Lâm Kỳ tự thân đánh trận này.
"Ngươi đừng như vậy, cũng chưa chắc sẽ đổi." Tạ Khuynh trấn an.
Tô Lâm Kỳ ý thức được mình thất thố, bình tĩnh lại, tạ lỗi với nàng:
"Xin lỗi, ta quá kích động."
Tạ Khuynh vỗ vai hắn:
"Xin lỗi cái gì, giả vờ nho nhã. Uống rượu!"
Tô Lâm Kỳ bật cười, uống liền ba chén, Tạ Khuynh đoạt lại bầu rượu:
"Được rồi được rồi. Chừa cho ta một chút."
Tạ Khuynh đem số rượu còn lại uống cạn, bình luận:
"Đồ ăn trong kinh rất ngon, chỉ có rượu nhạt toẹt."
Tô Lâm Kỳ nói:
"Chờ ngươi trở về, mời ngươi đến quán Thập Tam Nương uống rượu."
Tạ Khuynh liên tục gật đầu:
"Tốt, một lời đã định. Ta muốn uống Giấc mộng Nam Kha quý nhất!"
Thập Tam Nương có tay nghề ủ rượu đỉnh nhất biên quan, rượu Vong Ưu của nàng vừa mạnh vừa thuần, uống một bình xong, lão bà cũng nhìn không ra, chớ nói chi là phiền não. Còn Giấc mộng Nam Kha càng cao hơn một bậc, bởi vì giá khá cao nên không nổi tiếng bằng. Nhưng bất kì ai uống qua cũng đều tấm tắc khen.
Tạ Khuynh chỉ uống một lần, cũng là nhờ phúc của vị Tô lang quân trước mắt này.
"Giấc mộng Nam Kha?" sau khi kinh ngạc, Tô Lâm Kỳ lật lọng:
"Vậy hẳn là quên đi thôi. Một tháng ta được bao nhiêu quân lương, một bình cũng không mời nổi."
Tạ Khuynh cười nhạo:
"Ngươi không có tiền có thể bán thân a. Thập Tam Nương thích ngươi như vậy, ngươi theo nàng, về sau các huynh đệ uống rượu còn phải trả tiền sao?"
Mặt Tô Lâm Kỳ ngỡ ngàng, tam quan vỡ nát:
"Lời này mà ngươi cũng nói ra được? Ta gọi Thập Tam Nương là a di, bà chỉ nhỏ hơn nương ta ba tuổi thôi. Chỉ vì chút rượu, ngươi cũng thật nhẫn tâm."
Tạ Khuynh lại không để bụng:
"A di thì thế nào? Ngươi còn ghét bỏ, người ta chưa chắc gì đã để ý ngươi đâu."
Tô Lâm Kỳ không còn cách nào, lườm nguýt Tạ Khuynh:
"Không thèm nói chuyện với kẻ lưu manh nhà ngươi."
Tạ Khuynh nhún nhún vai:
"Không nói thì thôi."
Tô Lâm Kỳ chán nản, lại hỏi:
"Tướng quân nói đêm cung yến đó ngươi bị tập kích?"
Tạ Khuynh tiếp tục vén rèm nhìn cảnh đường phố, trả lời:
"Sao cái gì lão Tạ cũng nói với ngươi thế? Xem ngươi là con nuôi rồi à. Hôm nào ngươi dập đầu với hắn đi, hai chúng ta sẽ 'người hữu tình cũng thành huynh đệ'. Ta nói trước, ta làm tỷ tỷ."
Tô Lâm Kỳ nghe nàng nói chuyện, càng nghe càng bốc hỏa:
"Suốt ngày nói hưu nói vượn, ai chịu nổi ngươi!"
Tạ Khuynh thấy chả sao:
"Ai thích chịu thì chịu."
Tô Lâm Kỳ nhịn xuống xúc động muốn đánh chết nàng, hỏi:
"Ngươi thật sự không có việc gì?"
Tạ Khuynh xoay người, giang cánh tay xoay một vòng:
"Mắt ngươi mù sao? Ta có việc gì hay không ngươi không nhìn ra được à?"
Nói xong, trước khi Tô Lâm Kỳ kịp phản bác, Tạ Khuynh thức thời thêm vào một câu:
"Ta không sao, Thống lĩnh thị vệ mới có sao."
Tô Lâm Kỳ hỏi:
"Thống lĩnh thị vệ là ai?"
"Tô Biệt Hạc a." Tạ Khuynh nói:
"Họ Tô giống ngươi, dáng dấp... Dễ nhìn hơn ngươi."
"Tô Biệt Hạc... Chính là vị thống lĩnh áo đen ngày đó phụ trách hộ vệ ngoài cung Thái Hòa sao?"
Đêm cung yến, dưới hiên hắn đã trông thấy bóng lưng nam nhân mặc chế phục Thống lĩnh thị vệ.
Tạ Khuynh nhớ lại, gật đầu:
"Ừm, chắc là vậy."
"Hắn bị thương ở đâu? Có nặng hay không?" Tô Lâm Kỳ hỏi.
"Bị thương không nặng. Chính là trúng độc, giờ đã giải rồi, không sao." Tạ Khuynh nói.
Sáng sớm hôm qua nàng đã phái người hỏi thăm thương thế của Tô Biệt Hạc, viện chính Thái Y viện chăm sóc hắn một buổi tối, nói là độc đã giải, không có gì đáng ngại.
Tô Lâm Kỳ nghe hai từ 'trúng độc' thì ngẩn người, vô thức nói:
"Trúng độc... Không dễ giải vậy đi."
Tạ Khuynh cười:
"Ai nha, trong cung nhiều Thái y, Thái Y viện luôn có biện pháp. Giải được hay không thì cũng đã giải rồi. Hiện tại chỉ còn mục đích tập kích của nữ nhân kia là chưa biết."
Mạo hiểm hành thích Cao Tấn, Tạ Khuynh có thể hiểu được. Tốn sức ám sát một phi tử không quan trọng, có thể làm cái gì?
"Ngươi là quân sư, giúp ta ngẫm lại xem sao người kia phải ám sát ta. Nếu nàng ta ám sát Cao Tấn thì ta đã không thấy kỳ quái như vậy." Tạ Khuynh nói.
Tô Lâm Kỳ cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa, trả lời:
"Ngươi coi ta là thần tiên sao? Ta làm sao biết được thích khách kia nghĩ gì."
Tạ Khuynh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không trông cậy hắn cho nàng đáp án.
Lúc này, Đại Mao từ vại mật đi ra nhìn thấy tờ giấy Hầu Tử lưu lại, vô cùng lo lắng chạy tới Thiên Hương lâu. Thế là, Tạ Khuynh lại cùng bọn hắn uống thêm một chặp.
Tạ Khuynh cùng các huynh đệ chè chén ở tửu lâu nửa ngày, đem cả đám uống đến gục, bảo bọn họ đừng đến phủ Tướng quân tìm nàng, Tướng quân phu nhân gia quy rất nghiêm, bình thường không cho nàng ra ngoài gặp khách, đợi nàng có cơ hội sẽ tự chạy ra gặp bọn họ vân vân.
Lúc chia tay, mọi người kết bè kết đội đưa nàng tới con đường ngoài phủ Tướng quân. Tạ Khuynh cáo biệt:
"Được rồi, đưa tới đây là được rồi."
Đại Mao nói:
"Lại đưa thêm đoạn nữa đi, đã rất lâu rồi không được gặp lão đại, ta tới muộn, chưa nói được mấy câu."
Những người khác cũng ồn ào theo, Tạ Khuynh bất đắc dĩ, Tô Lâm Kỳ mở miệng:
"Đừng có lề mề chậm chạp nữa, đi đi."
Nói xong, hắn chủ động kéo cả đám người say khướt đi, đi vài bước, muốn quay đầu lại nhìn Tạ Khuynh một cái, ai biết quay đầu lại Tạ Khuynh đã không thấy tăm hơi, không khỏi bật cười. Nữ nhân này, tốc độ cũng quá nhanh.
Tốc độ của Tạ Khuynh có thể không nhanh sao?
Bây giờ người nàng đầy mùi rượu, cứ như vậy mà hồi cung, đừng nói Cao Tấn sẽ hoài nghi, ngay cả thủ vệ cửa cung cũng không cho qua.
Tạ Khuynh mang theo tay nải đi tìm quán trọ, kêu tiểu nhị mang nước vào. Nàng tắm rửa sạch sẽ xong, mới ngựa không dừng vó, giẫm lên trời chiều hồi cung.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Từ khi biết con đường Tạ Khuynh chuồn khỏi cung, Cao Tấn liền âm thầm tăng cường phòng thủ, còn phái ám vệ nhìn chằm chằm.
Vì lẽ đó, hôm nay Tạ Khuynh rời cung chưa được một khắc, đã có ám vệ tới bẩm trước mặt Cao Tấn:
"Bệ hạ, Quý phi nương nương xuất cung."
Những chuyện này vốn là báo lên cho Tô Biệt Hạc trước, nhưng Tô Biệt Hạc bị thương, nên ám vệ tự chủ bẩm báo.
Cao Tấn vừa hạ triều trở về, đang chuẩn bị tham gia hội nghị nội các, nghe vậy căn dặn ám vệ:
"Đi theo nhìn chằm chằm, bảo hộ nàng an toàn là được, đừng để nàng phát hiện."
Ám vệ lĩnh mệnh lui xuống.
Cao Tấn mở hội nghị xong, lại xử lý một chút công vụ khẩn, rồi gọi ám vệ đến hỏi tình huống của Tạ Khuynh, ám vệ phái đi chấp hành nhiệm vụ, mỗi một khắc sẽ truyền tin tức về một lần.
Ám vệ đem những việc hôm nay Tạ Khuynh làm, những nơi Tạ Khuynh tới báo lại cho Cao Tấn. Lúc bắt đầu hắn cũng không thấy bất ngờ, dù sao tối qua lúc ngủ ở thiên điện sát vách, hắn đã nghe hết những suy tính hôm nay xuất cung đi gặp bằng hữu của Tạ Khuynh.
Nhưng khi ám vệ nói đến Tạ Khuynh cùng Tô Lâm Kỳ dựa vào lan can vui vẻ nói chuyện, lông mày Cao Tấn nhịn không được nhíu lại...
Tạ Khuynh xoa thái dương, theo đường cũ hồi cung, trên vai đeo tay nải xiêm y, dùng cả tay chân xoay người vào cửa sổ phía Tây sau tẩm cung.
Lúc này mặt trời vừa xuống núi, bên trong tẩm điện chưa đốt nến, cửa sổ lại đóng chặt, nhìn có chút u ám.
Tạ Khuynh tay chân nhẹ nhàng đóng kĩ cửa sổ, lúc này mới dám thở phào một hơi, đem tay nải trên lưng ném xuống, hướng ra gian ngoài hô một tiếng:
"Ma ma, ta đã về."
Nhưng mà, Tạ Khuynh không nghe tiếng Khương ma ma đáp lại, trong lòng cảm thấy kì quái.
[ ma ma đâu rồi? ]
[ hay là đã bị phát hiện? ]
[ ta cũng về rồi, nếu bị phát hiện cắn răng chết cũng không nhận là được. ]
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh lại hô một tiếng:
"Ma ma."
Vẫn không ai trả lời, Tạ Khuynh buồn bực nhìn cửa chính tẩm điện đóng chặt, muốn thay bộ xiêm y cung nữ trên người rồi lại đi tìm Khương ma ma. Ai ngờ nàng vừa bước một chân vào nội điện, cả người đã bị cảnh tượng trước mắt làm hóa đá ngay tại chỗ.
Chỉ thấy trong nội điện tẩm cung, một thân ảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, người đó đại mã kim đao* ngồi trên giường kỷ của Tạ Khuynh sắc mặt âm trầm, không phải Cao Tấn, còn có thể là ai?
(Đại mã kim đao: cách nói chuyện lỗ mãng sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, thô lỗ. Ở đây Cao Tấn ngồi yên => dọa người.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Cảm giác áy náy vì ở bên ngoài rong chơi cả ngày của Tạ Khuynh triệt để nổ tung ở giây phút này, lòng gào thét.
[ lão thiên không có mắt, lão thiên có nước mắt, lão thiên không tử tế. Aaaa! ]
/153
|