Hòa Linh vừa dứt lời, mặt Lý Hiển liền tái nhợt, thậm chí hắn ta còn không dám khẳng định, bản thân có thể sống sót hay không. Biểu muội này, hiện tại điên rồi sao? Cảm giác âm trầm xâm nhập đến tận cốt tủy khiến cho hắn ta không dám xê dịch chỉ sợ chọc giận nàng, sẽ trực tiếp bị giết chết!
Hòa Linh lắc lư chân, tiếng đinh linh vang lên không ngừng, nàng cầm cây trâm trên tay, rốt cuộc cũng đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hiển, hắn ta không dám nhìn trực diện, chỉ run run muốn lui vào trong góc. Hòa Linh dùng áo Lý Hiển lau trâm, lúc này một thân áo trắng đã loang lổ vết máu, sau khi đã sạch sẽ, nàng liền cười khanh khách,nói: “Tuy hôm nay thời tiết đẹp rất thích hợp để giết người, nhưng lại là sinh thần của Tổ phụ, vẫn nên khiêm tốn một chút, không thể để ngoại tôn của ông ...” Hòa Linh cài lại trâm lên đầu, tiếp tục nói: “Cũng không thể để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh trong ngày mừng thọ của mình được?”
Lý Hiển không ngừng gật đầu.
Hòa Linh cười khanh khách, rồi đứng lên, lui ra phía sau hai bước, ngoan độc nói: “Về sau thấy ta, tốt nhất nên quy củ khách khí một chút, bằng không nếu tâm tình ta không tốt sẽ rất dễ nổi điên. Mà một khi nổi điên, cũng không biết bản thân mình có thể làm ra cái gì đâu!”.
Lý Hiển gật đầu như giã tỏi, hắn ta quả thực rất sợ chết, sợ đến không thể tự giữ.
Hòa Linh vừa lòng cười, xoay người đi, rời khỏi đó.
Lúc cùng Xảo Nguyệt trở lại dưới tàng cây, đã thấy Lâm Dĩnh Chi đang dáo dáo nhìn xung quanh, thấy Hòa Linh trở về, liền vội vàng tiến lên:“Ngươi đi đâu vậy, ta đi ra mà không thấy ai cả!”.
Hòa Linh mỉm cười đáp: “Ta thấy ngươi mãi chưa ra, liền đi dạo xung quanh một vòng!”. Hòa Linh lắc lư chân mình, nói tiếp: “Ngươi xem, những chiếc chuông nhỏ trên chân vẫn đang vang, thú vị vô cùng!”
Lâm Dĩnh Chi đỏ bừng mặt cười đáp: “Bụng ta hơi không thoải mái, cho nên đi hơi lâu, ta chỉ sợ ngươi sốt ruột. Đi nào, chúng ta trở về thôi!”.
Hòa Linh gật đầu: “Đi thôi!”.
Hai người về đến nơi, liền thấy Lâm phu nhân đang tìm kiếm xung quanh, tựa hồ vô cùng lo lắng cho nữ nhi nhà mình, thấy các nàng không việc gì, thì mỉm cười gật đầu.
Hòa Linh giáo huấn Lý Hiển một trận, tâm tình vui vẻ không thôi, nàng chào mời Lâm Dĩnh Chi: “Những cái khác thì không dám nói, chứ chè do đầu bếp nhà chúng ta nấu vẫn là ngon nhất , không đâu có thể sánh bằng. Ngươi nếm thử đi!”
Lâm Dĩnh Chi chu miệng:“Có ngon thật không đấy!”
Sau khi được Hòa Linh tặng cho một ánh mắt khích lệ, Lâm Dĩnh Chi liền múc một miếng chè khoai sọ cho vào miệng, vội vàng gật đầu: “Hương vị quả nhiên rất ngon!”
Hòa Linh cười tủm tỉm:“Ta không lừa ngươi chứ, quả thật ăn rất ngon mà!”. Tới gần Lâm Dĩnh Chi, nàng lại thấp giọng nói: “Nữ nhân trong phủ ta đều thích ăn ngọt , nên yêu cầu rất cao, kết quả tay nghề của đại sư phụ càng ngày càng tốt!”.
Mặt của Lâm Dĩnh Chi hơi tròn tròn, có chút mũm mĩm trẻ con, nàng ấy lại gắp thêm một miếng, cảm khái nói:“Quả nhiên ăn ngon thật!”.
Hòa Linh khích lệ khiến cho nha hoàn trong phòng bếp vui đến chảy nước mắt, kỳ thật có đôi khi chính là như vậy, nếu mỗi ngày đều khen thì nghe câu nói này cũng chỉ thấy bình thường. Nhưng nếu suốt ngày bị chê hết cái nọ đến cái kia đột nhiên nhận được một lời nói tốt, sẽ khiến cho con người ta vui mừng vô cùng.
Hiện tại chính là như vậy, Hòa Linh sao có thể biết được, bản thân chỉ vô tình nói ra thôi nhưng lại làm cho các nha hoàn bà tử trong phòng bếp thật cảm khái, tuy Ngũ tiểu thư nhìn có vẻ khó gần nhưng kỳ thật lại là một người tốt trong nóng ngoài lạnh.
Tuy nhiên đó là chuyện của sau này, tạm thời không nhắc tới.
Hòa Linh và Lâm Dĩnh Chi qua lại mật thiết, Lão phu nhân thấy thế cực vì vừa lòng, chỉ cần cô nương nhà mình giao hảo với danh môn quý nữ khác, thì bà đều cực kỳ đắc ý.
Tuy cục diện tương đối hòa hợp vui vẻ, nhưng có rất nhiều người lại không hề vừa lòng như vẻ ngoài, không nói đến ai khác mà ngay cả trong nhà cũng có vô số, Hòa Tuyết oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, nàng ta cũng làm quen được với vài cô nương, nhưng không ai có gia thế tốt bằng Lâm Dĩnh Chi, tâm tình không tốt chút nào. Tuy nương đã nói mình không phải là đối thủ của Hòa Linh, làm việc gì cũng phải cân nhắc trước sau, nhưng nàng ta vẫn không phục.
Các vị tiểu thư , mỗi người một bàn, không ngồi cùng mẫu thân của mình, Tứ phu nhân thấy biểu tình kia của Hòa Tuyết, nhất thời không yên tâm liền thấp giọng giao phó với nha hoàn bên người hai câu, người kia vội vàng đi đến cạnh Hòa Tuyết, nàng ta nhìn về phía mẫu thân mình rốt cuộc cũng cúi đầu an tĩnh lại.
Nàng ta tự cho là bản thân đã che dấu rất tốt không bị ai phát hiện, lại không biết những biểu hiện kia đã bị Sở Hòa Linh cũng như Triệu Uyển Như nhìn thấu. Ngoài nàng ta ra còn có Trần tiểu thư cũng có biểu hiện y hệt, nhìn nàng chẳng khác nào nhìn kẻ thù. Thấy có nhiều người chán ghét Hòa Linh như thế trong đầu Triệu Uyển Như bỗng nảy sinh kế hoạch lợi dụng những con cờ này.
Không biết vì sao, có những người trời sinh đã không hợp nhau, tựa như nàng ta và Sở Hòa Linh, mặc dù tương giao không sâu, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy ngứa mắt, loại cảm giác này tựa như đã xâm nhập vào tận cốt tủy. Hơn nữa nàng ta luôn cảm thấy, người này sẽ phá hư việc tốt của mình. Tuy người mà Tạ thừa tướng hướng tới là Lâm Dĩnh Chi, hơn nữa Sở Hòa Linh dường như cũng không ưa thích biểu ca, nhưng cảm giác này vẫn khiến cho nàng ta thật không thoải mái, chỉ hận không thể...... tiêu diệt cho thống khoái.
Có lẽ, sau khi trừ bỏ được nàng ta thì Lâm Dĩnh Chi kia cũng sẽ trở mình không dậy nổi.
Triệu Uyển Như nắm nắm chặt tay ngẩng đầu nhìn Sở Hòa Linh, thấy nàng cũng đang nhìn chính mình, khi mắt đối mắt liền tươi cười sáng lạn.
Tuy Triệu Uyển Như cố gắng cười đáp lại, nhưng lại không thể nào làm được, nàng ta cảm thấy, nếu có cười, cũng sẽ vô cùng khó coi, cho nên cứ để như vậy đi.
Lâm Dĩnh Chi cũng nhìn ta liền hừ một tiếng, nói nhỏ với Hòa Linh: “Cười với hồ ly tinh kia làm gì!”.
Hòa Linh bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu mơ, rồi điềm đạm cười đáp: “Cho dù có cười, nhưng cứ thử động đến ta mà xem, ta sẽ không nương tay đâu!”.
Lâm Dĩnh Chi: “... ...”
Mà Hòa Khánh ngồi cạnh, sau khi nghe xong lời này, liền kinh ngạc nhìn Hòa Linh, hòan
Hòa Linh lắc lư chân, tiếng đinh linh vang lên không ngừng, nàng cầm cây trâm trên tay, rốt cuộc cũng đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hiển, hắn ta không dám nhìn trực diện, chỉ run run muốn lui vào trong góc. Hòa Linh dùng áo Lý Hiển lau trâm, lúc này một thân áo trắng đã loang lổ vết máu, sau khi đã sạch sẽ, nàng liền cười khanh khách,nói: “Tuy hôm nay thời tiết đẹp rất thích hợp để giết người, nhưng lại là sinh thần của Tổ phụ, vẫn nên khiêm tốn một chút, không thể để ngoại tôn của ông ...” Hòa Linh cài lại trâm lên đầu, tiếp tục nói: “Cũng không thể để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh trong ngày mừng thọ của mình được?”
Lý Hiển không ngừng gật đầu.
Hòa Linh cười khanh khách, rồi đứng lên, lui ra phía sau hai bước, ngoan độc nói: “Về sau thấy ta, tốt nhất nên quy củ khách khí một chút, bằng không nếu tâm tình ta không tốt sẽ rất dễ nổi điên. Mà một khi nổi điên, cũng không biết bản thân mình có thể làm ra cái gì đâu!”.
Lý Hiển gật đầu như giã tỏi, hắn ta quả thực rất sợ chết, sợ đến không thể tự giữ.
Hòa Linh vừa lòng cười, xoay người đi, rời khỏi đó.
Lúc cùng Xảo Nguyệt trở lại dưới tàng cây, đã thấy Lâm Dĩnh Chi đang dáo dáo nhìn xung quanh, thấy Hòa Linh trở về, liền vội vàng tiến lên:“Ngươi đi đâu vậy, ta đi ra mà không thấy ai cả!”.
Hòa Linh mỉm cười đáp: “Ta thấy ngươi mãi chưa ra, liền đi dạo xung quanh một vòng!”. Hòa Linh lắc lư chân mình, nói tiếp: “Ngươi xem, những chiếc chuông nhỏ trên chân vẫn đang vang, thú vị vô cùng!”
Lâm Dĩnh Chi đỏ bừng mặt cười đáp: “Bụng ta hơi không thoải mái, cho nên đi hơi lâu, ta chỉ sợ ngươi sốt ruột. Đi nào, chúng ta trở về thôi!”.
Hòa Linh gật đầu: “Đi thôi!”.
Hai người về đến nơi, liền thấy Lâm phu nhân đang tìm kiếm xung quanh, tựa hồ vô cùng lo lắng cho nữ nhi nhà mình, thấy các nàng không việc gì, thì mỉm cười gật đầu.
Hòa Linh giáo huấn Lý Hiển một trận, tâm tình vui vẻ không thôi, nàng chào mời Lâm Dĩnh Chi: “Những cái khác thì không dám nói, chứ chè do đầu bếp nhà chúng ta nấu vẫn là ngon nhất , không đâu có thể sánh bằng. Ngươi nếm thử đi!”
Lâm Dĩnh Chi chu miệng:“Có ngon thật không đấy!”
Sau khi được Hòa Linh tặng cho một ánh mắt khích lệ, Lâm Dĩnh Chi liền múc một miếng chè khoai sọ cho vào miệng, vội vàng gật đầu: “Hương vị quả nhiên rất ngon!”
Hòa Linh cười tủm tỉm:“Ta không lừa ngươi chứ, quả thật ăn rất ngon mà!”. Tới gần Lâm Dĩnh Chi, nàng lại thấp giọng nói: “Nữ nhân trong phủ ta đều thích ăn ngọt , nên yêu cầu rất cao, kết quả tay nghề của đại sư phụ càng ngày càng tốt!”.
Mặt của Lâm Dĩnh Chi hơi tròn tròn, có chút mũm mĩm trẻ con, nàng ấy lại gắp thêm một miếng, cảm khái nói:“Quả nhiên ăn ngon thật!”.
Hòa Linh khích lệ khiến cho nha hoàn trong phòng bếp vui đến chảy nước mắt, kỳ thật có đôi khi chính là như vậy, nếu mỗi ngày đều khen thì nghe câu nói này cũng chỉ thấy bình thường. Nhưng nếu suốt ngày bị chê hết cái nọ đến cái kia đột nhiên nhận được một lời nói tốt, sẽ khiến cho con người ta vui mừng vô cùng.
Hiện tại chính là như vậy, Hòa Linh sao có thể biết được, bản thân chỉ vô tình nói ra thôi nhưng lại làm cho các nha hoàn bà tử trong phòng bếp thật cảm khái, tuy Ngũ tiểu thư nhìn có vẻ khó gần nhưng kỳ thật lại là một người tốt trong nóng ngoài lạnh.
Tuy nhiên đó là chuyện của sau này, tạm thời không nhắc tới.
Hòa Linh và Lâm Dĩnh Chi qua lại mật thiết, Lão phu nhân thấy thế cực vì vừa lòng, chỉ cần cô nương nhà mình giao hảo với danh môn quý nữ khác, thì bà đều cực kỳ đắc ý.
Tuy cục diện tương đối hòa hợp vui vẻ, nhưng có rất nhiều người lại không hề vừa lòng như vẻ ngoài, không nói đến ai khác mà ngay cả trong nhà cũng có vô số, Hòa Tuyết oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, nàng ta cũng làm quen được với vài cô nương, nhưng không ai có gia thế tốt bằng Lâm Dĩnh Chi, tâm tình không tốt chút nào. Tuy nương đã nói mình không phải là đối thủ của Hòa Linh, làm việc gì cũng phải cân nhắc trước sau, nhưng nàng ta vẫn không phục.
Các vị tiểu thư , mỗi người một bàn, không ngồi cùng mẫu thân của mình, Tứ phu nhân thấy biểu tình kia của Hòa Tuyết, nhất thời không yên tâm liền thấp giọng giao phó với nha hoàn bên người hai câu, người kia vội vàng đi đến cạnh Hòa Tuyết, nàng ta nhìn về phía mẫu thân mình rốt cuộc cũng cúi đầu an tĩnh lại.
Nàng ta tự cho là bản thân đã che dấu rất tốt không bị ai phát hiện, lại không biết những biểu hiện kia đã bị Sở Hòa Linh cũng như Triệu Uyển Như nhìn thấu. Ngoài nàng ta ra còn có Trần tiểu thư cũng có biểu hiện y hệt, nhìn nàng chẳng khác nào nhìn kẻ thù. Thấy có nhiều người chán ghét Hòa Linh như thế trong đầu Triệu Uyển Như bỗng nảy sinh kế hoạch lợi dụng những con cờ này.
Không biết vì sao, có những người trời sinh đã không hợp nhau, tựa như nàng ta và Sở Hòa Linh, mặc dù tương giao không sâu, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy ngứa mắt, loại cảm giác này tựa như đã xâm nhập vào tận cốt tủy. Hơn nữa nàng ta luôn cảm thấy, người này sẽ phá hư việc tốt của mình. Tuy người mà Tạ thừa tướng hướng tới là Lâm Dĩnh Chi, hơn nữa Sở Hòa Linh dường như cũng không ưa thích biểu ca, nhưng cảm giác này vẫn khiến cho nàng ta thật không thoải mái, chỉ hận không thể...... tiêu diệt cho thống khoái.
Có lẽ, sau khi trừ bỏ được nàng ta thì Lâm Dĩnh Chi kia cũng sẽ trở mình không dậy nổi.
Triệu Uyển Như nắm nắm chặt tay ngẩng đầu nhìn Sở Hòa Linh, thấy nàng cũng đang nhìn chính mình, khi mắt đối mắt liền tươi cười sáng lạn.
Tuy Triệu Uyển Như cố gắng cười đáp lại, nhưng lại không thể nào làm được, nàng ta cảm thấy, nếu có cười, cũng sẽ vô cùng khó coi, cho nên cứ để như vậy đi.
Lâm Dĩnh Chi cũng nhìn ta liền hừ một tiếng, nói nhỏ với Hòa Linh: “Cười với hồ ly tinh kia làm gì!”.
Hòa Linh bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu mơ, rồi điềm đạm cười đáp: “Cho dù có cười, nhưng cứ thử động đến ta mà xem, ta sẽ không nương tay đâu!”.
Lâm Dĩnh Chi: “... ...”
Mà Hòa Khánh ngồi cạnh, sau khi nghe xong lời này, liền kinh ngạc nhìn Hòa Linh, hòan
/34
|