Hòa Linh đột nhiên nghiêm khắc dọa cho Trí Ninh giật mình, tuy rằng trước kia cũng không quá ôn nhu, nhưng cũng rất hòa nhã khác xa với hiện tại. Trí Ninh kinh hãi, nhưng cũng không ngốc, lập tức hiểu được đạo lý, cúi đầu, không nói.
Hòa Linh cười lạnh tiếp tục nói: “Tạ công tử, ta nghĩ, lệnh tôn cũng không hy vọng ngươi can thiệp vào gia sự của người khác!”. Thể diện gì chứ? Sao ta phải cho ngươi thể diện trong khi năm đó ngươi đã vất hết mặt mũi của ta đi! Hòa Linh lạnh lùng nhìn Tạ Cẩn Chi, không chớp mắt.
“Muội quá càn quấy rồi đấy, Tạ công tử là khách của ta, như vậy quá không lễ phép rồi!”
“Huynh đừng nói lung tung nữa, ta cũng không muốn thảo luận với huynh về Tạ công tử gì gì đó, nên đi thẳng vào vấn đề tính kế đệ đệ của ta thì hơn!”.
“Đại công tử, Ngũ tiểu thư, Lão gia cho mời hai vị đến thư phòng!” Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ nói.
Sở Trí Tín tạm thời thu xếp cho Tạ Du Vân, sau đó cùng mấy người đi vào thư phòng, lúc này bên trong đã thay một cái bàn học khác, nhìn tôn nữ kia của mình, trên khuôn mặt sắc bén của Sở lão tướng quân thoáng qua một tia bất đắc dĩ, ông xoa mi tâm hỏi:“Không phải ta đã bảo cháu đừng làm loạn nữa sao?”
Hòa Linh cảm thấy bản thân thật vô tội, nàng chỉ chỉ Trí Ninh, đáp: “Cháu có muốn thế đâu nhưng cũng không thể để Sở Trí Ninh làm như thế được? Hơn nữa, trong chuyện này quả thực là đại ca không đúng, Tổ phụ, Trí Ninh vẫn còn nhỏ, nếu như biết cháu bị bệnh, nhất định sẽ đến thăm cháu trước tiên, nhưng làm vậy sẽ bị người khác xem thường là không có quy củ!”
Sở Trí Tín đang muốn giải thích, lại bị Lão tướng quân khoát khoát tay, dĩ nhiên là ông đã nắm rõ được hết thảy sự tình, cũng không để Trí Tín giải thích nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Trí Ninh làm vậy thật ra không có gì là không tốt, nhưng bản thân cháu...... Cùng với Trí Tín, hai đứa các cháu sẽ bị người ta lên án. Cháu cảm thấy, đích trưởng tôn bị người ta lên án sẽ có lợi cho Trí Ninh sao? Không nói đến Trí Tín nghĩ như thế nào nhưng cháu cứ nháo lên như thế là không sai rồi!”.
Hòa Linh cũng không sợ hãi cào cào mặt bàn đáp: “Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì!”
Sở tướng quân thiếu chút nữa tức đến bốc khói, ngày hôm nay, con bé đã náo loạn hai lần rồi, phiền não nói: “Đừng cào nữa, cái bàn vẫn còn tốt, cháu mò mẫm cái gì, có thể thành thật một chút hay không!”.
Hòa Linh ngẩng đầu: “Khi ra cửa cháu có thể giải thích thay cho Trí Tín ca, là lỗi của cháu, là do cháu đã hiểu lầm huynh ấy. Như vậy mọi người sẽ không sẽ nói gì nữa, có điều, vì cớ gì mà cháu phải làm như vậy chứ? Cháu có lợi gì trong chuyện này đâu?”.
“Không lẽ cháu còn muốn đòi thêm một gian cửa hàng nữa đấy chứ? Sở Hòa Linh, đừng quá tham lam!”. Sở lão tướng quân lạnh mặt nói tiếp: “Ta biết, mẫu thân cháu cũng đã tặng cho cháu một gian cửa hàng rồi!”. Hơn nữa, còn mang ông ra làm bậc thang, nghĩ đến chuyện này, Sở lão tướng quân liền cảm thấy con bé xảo trá vô cùng.
Hòa Linh khanh khách nở nụ cười, xinh đẹp nói: “Ăn một hơi no quá cũng không tốt. Cháu cũng chẳng có yêu cầu gì, có điều, nương cháu cho cháu cái gì có quan hệ gì tới Sở gia đâu, đó là đồ cưới của bà mà? Nương cháu đã tặng một gian cửa hàng, thì sao cháu lại không nhanh chóng biểu hiện, bảo vệ nhi tử bảo bối của bà một chút chứ?”
Sở tướng quân bị Hòa Linh chặn họng không thốt nên lời, bản thân ông chưa từng cẩn thận xem xét qua tôn nữ này, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt. Tuy con bé không làm gì,
Hòa Linh cười lạnh tiếp tục nói: “Tạ công tử, ta nghĩ, lệnh tôn cũng không hy vọng ngươi can thiệp vào gia sự của người khác!”. Thể diện gì chứ? Sao ta phải cho ngươi thể diện trong khi năm đó ngươi đã vất hết mặt mũi của ta đi! Hòa Linh lạnh lùng nhìn Tạ Cẩn Chi, không chớp mắt.
“Muội quá càn quấy rồi đấy, Tạ công tử là khách của ta, như vậy quá không lễ phép rồi!”
“Huynh đừng nói lung tung nữa, ta cũng không muốn thảo luận với huynh về Tạ công tử gì gì đó, nên đi thẳng vào vấn đề tính kế đệ đệ của ta thì hơn!”.
“Đại công tử, Ngũ tiểu thư, Lão gia cho mời hai vị đến thư phòng!” Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ nói.
Sở Trí Tín tạm thời thu xếp cho Tạ Du Vân, sau đó cùng mấy người đi vào thư phòng, lúc này bên trong đã thay một cái bàn học khác, nhìn tôn nữ kia của mình, trên khuôn mặt sắc bén của Sở lão tướng quân thoáng qua một tia bất đắc dĩ, ông xoa mi tâm hỏi:“Không phải ta đã bảo cháu đừng làm loạn nữa sao?”
Hòa Linh cảm thấy bản thân thật vô tội, nàng chỉ chỉ Trí Ninh, đáp: “Cháu có muốn thế đâu nhưng cũng không thể để Sở Trí Ninh làm như thế được? Hơn nữa, trong chuyện này quả thực là đại ca không đúng, Tổ phụ, Trí Ninh vẫn còn nhỏ, nếu như biết cháu bị bệnh, nhất định sẽ đến thăm cháu trước tiên, nhưng làm vậy sẽ bị người khác xem thường là không có quy củ!”
Sở Trí Tín đang muốn giải thích, lại bị Lão tướng quân khoát khoát tay, dĩ nhiên là ông đã nắm rõ được hết thảy sự tình, cũng không để Trí Tín giải thích nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Trí Ninh làm vậy thật ra không có gì là không tốt, nhưng bản thân cháu...... Cùng với Trí Tín, hai đứa các cháu sẽ bị người ta lên án. Cháu cảm thấy, đích trưởng tôn bị người ta lên án sẽ có lợi cho Trí Ninh sao? Không nói đến Trí Tín nghĩ như thế nào nhưng cháu cứ nháo lên như thế là không sai rồi!”.
Hòa Linh cũng không sợ hãi cào cào mặt bàn đáp: “Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì!”
Sở tướng quân thiếu chút nữa tức đến bốc khói, ngày hôm nay, con bé đã náo loạn hai lần rồi, phiền não nói: “Đừng cào nữa, cái bàn vẫn còn tốt, cháu mò mẫm cái gì, có thể thành thật một chút hay không!”.
Hòa Linh ngẩng đầu: “Khi ra cửa cháu có thể giải thích thay cho Trí Tín ca, là lỗi của cháu, là do cháu đã hiểu lầm huynh ấy. Như vậy mọi người sẽ không sẽ nói gì nữa, có điều, vì cớ gì mà cháu phải làm như vậy chứ? Cháu có lợi gì trong chuyện này đâu?”.
“Không lẽ cháu còn muốn đòi thêm một gian cửa hàng nữa đấy chứ? Sở Hòa Linh, đừng quá tham lam!”. Sở lão tướng quân lạnh mặt nói tiếp: “Ta biết, mẫu thân cháu cũng đã tặng cho cháu một gian cửa hàng rồi!”. Hơn nữa, còn mang ông ra làm bậc thang, nghĩ đến chuyện này, Sở lão tướng quân liền cảm thấy con bé xảo trá vô cùng.
Hòa Linh khanh khách nở nụ cười, xinh đẹp nói: “Ăn một hơi no quá cũng không tốt. Cháu cũng chẳng có yêu cầu gì, có điều, nương cháu cho cháu cái gì có quan hệ gì tới Sở gia đâu, đó là đồ cưới của bà mà? Nương cháu đã tặng một gian cửa hàng, thì sao cháu lại không nhanh chóng biểu hiện, bảo vệ nhi tử bảo bối của bà một chút chứ?”
Sở tướng quân bị Hòa Linh chặn họng không thốt nên lời, bản thân ông chưa từng cẩn thận xem xét qua tôn nữ này, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt. Tuy con bé không làm gì,
/34
|