Xảo Liên này, Hòa Linh cũng không có ấn tượng gì, cẩn thận ngẫm lại, kiếp trước không có phát sinh chuyện như vậy, nàng mới chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, đương nhiên không có tiếp xúc với nàng ta. Thực ra nhị phu nhân một mực chăm sóc nhị lão gia rất kỹ càng, chuyện gì cũng chưa từng chậm trễ hắn, Hòa Linh bĩu môi, Xảo Liên đến phòng chúng ta đã bao lâu?
Xảo Âm vội vàng trả lời: Cũng không lâu, hẳn là chỉ có hai ba tháng.
Hòa Linh điểm nhẹ ngón trỏ vào thùng tắm bên cạnh, Đi nói cho Thôi tổng quản, tìm cách đuổi Xảo Liên đi, ta không muốn thấy nàng ta ở Tam phòng nữa.
Xảo Âm trả lời: Vâng!
Không bao lâu, Xảo Âm rất nhanh trở về, lúc này Hòa Linh đang chăm sóc hai má, nàng nằm yên tĩnh, Xảo Nguyệt ở bên cạnh đẹp hương cao mịn màng bôi lên hai má của nàng. Thời điểm chăm sóc da không thể nói chuyện, Xảo Âm bẩm báo: Tiểu thư, có thể.
Hòa Linh vẫy tay ra hiệu, Xảo Âm vội vàng đi ra
Từ lúc sống lại, Hòa Linh cực kỳ chú trọng dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe, dựa theo ý nàng, bản thân thật vất vả sống lại, cũng không thể tùy tiện liền chết. Bằng không thật uổng phí cơ hội này, cho dù là nằm mộng thì cũng phải là mộng đẹp. Rửa mặt xong, Hòa Linh ôm mặt xem xét, Thực non mềm!
Phốc! Hai nha hoàn đều cười, Tiểu thư nhỏ tuổi như vậy, da đương nhiên mịn màng rồi.
Hòa Linh cảm thấy các nàng thực sự ngốc, hiện tại không nhân lúc còn trẻ mà chăm sóc, lúc lớn tuổi chăm sóc như thế nào cũng vô dụng!
Hòa Linh lười nói với các nàng ấy, vẻ mặt Các ngươi thật ngốc , cái miệng nhỏ chu chu.
Thôi tổng quản không hỏi nhiều? Nàng bất chợt hỏi.
Xảo Âm lắc đầu, Không có. Thôi tổng quản trực tiếp đáp ứng. Nhưng mà em nghe người khác nói, Thôi tổng quản với lão tướng quân nói là muốn đi một chuyến đến biên quan, Chắc là vài ngày nữa khởi hành, nhưng ông ấy không có nói với em.
Hòa Linh biết, chắc hẳn muốn đi tìm Thôi Ngọc, nghĩ nghĩ, nàng đem chén nhỏ buông xuống, Mài mực cho ta.
Vâng! Từ khi trúng độc, tiểu thư đã lâu không viết chữ, Xảo Âm vội vàng mài mực, Hòa Linh ngồi xuống bắt đầu viết, không bao lâu đã viết xong, bỏ vào phong thư, đưa cho Xảo Âm, dặn dò: Ngươi đem thư này giao cho Thôi tổng quản, ngươi nói cho hắn, hắn đáp ứng nhanh như vậy, ta cũng không phải là người keo kiệt, đây là có qua có lại.
Xảo Âm tuy rằng khó hiểu nhưng nàng biết nên nghe theo lời tiểu thư.
Em đã biết, tiểu thư, có gì phải làm nữa không?
Hòa Linh cười: Nói với Thôi tổng quản, thuận buồm xuôi gió.
Xảo Âm vâng lệnh đi, Xảo Nguyệt khó hiểu, Tiểu thư, ngài viết thư cho Thôi tổng quản, nếu như hắn giao cho tướng quân, như vậy... Nàng nói xong bản thân lo lắng.
Hòa Linh mỉm cười: Ta có gì phải sợ! Xảo Nguyệt, ngươi phải tin rằng ta sẽ không để nhược điểm của mình lộ ra cho bất cứ kẻ nào, nếu là tặng thì ta phải đưa, hơn nữa, ta cũng không sợ. Em sao lại biết ta không có tính toán bước kế tiếp!
Xảo Nguyệt vội vàng quỳ xuống, Nô tỳ đã quá phận.
Cũng không có, ta biết em muốn tốt cho ta, nhưng ta không thích người khác nghi ngờ quyết định của ta. Hòa Linh đánh giá Xảo Nguyệt, Xảo Âm Xảo Nguyệt đều là nàng tự mình làm chủ mua về, bởi vậy họ tương đối trung thành hơn. Nhìn thấy bộ dáng của Xảo Nguyệt, Hòa Linh nói: Ba năm!
Xảo Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu.
Ba năm, em toàn tâm toàn ý thì đổi lại là tiền đồ của đệ đệ.
Xảo Nguyệt nháy mắt hiểu được, nàng mở to hai mắt, môi run rẩy, nàng không thể tin được, nhìn tiểu thư, không dám tin nàng mở miệng nỉ non, Tiểu, tiểu thư....
Ba năm đổi lấy tiền đồ của đệ đệ, ta làm cho hắn trở thành dân thường rời đi. Về phần em, đến lúc đó, em cũng biết nhiều rồi, ta sẽ không cho em đi, trừ phi.... Hòa Linh cười khẽ, Trừ phi em chết.
Xảo Nguyệt kiên định, Nô tỳ không đi, nô tỳ làm sao có thể đi, nô tỳ cả đời phục vụ tiểu thư. Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư! Em sẽ biểu hiện tốt! Nàng không ngừng dập đầu.
Thực ra không có ai biết, mẫu thân của Xảo Nguyệt là ngoại thất của tội thần Phạm đại nhân, chỉ là còn chưa chờ được Phạm đại nhân đón bọn họ về nhà thì Phạm đại nhân vì liên lụy vào án tham ô mà bị xử trảm, Phạm gia chỉ có con trai độc nhất của Phạm đại nhân được mẫu thân Xảo Nguyệt lén dẫn theo. Những người khác đều bị sung quân. Không bao lâu sau mẫu thân Xảo Nguyệt qua đời, Xảo Nguyệt liền mang theo đệ đệ cùng bán mình vào phủ tướng quân.
Ta thích thỏa thuận này. Xảo Nguyệt, em đừng để ta thất vọng. Hòa Linh ngữ điệu nhẹ nhàng, Xảo Nguyệt vội vàng gật đầu, Nô tỳ thề, cả đời cũng không phản bội tiểu thư.
Hòa Linh nhếch miệng, Nói như vậy không cần, không có cái gì là cả đời. Hơn nữa, có lẽ ta cũng không có cái gọi là cả đời.
Hòa Linh đứng bên cửa sổ, mở cửa ra, vầng trăng lưỡi liềm đã treo lơ lửng trên bầu trời, nàng thì thầm: Ta là con thỏ thứ năm, nhưng thế thì sao đâu! Cô đơn yếu ớt trong nháy mắt hóa thành kiêu ngạo cười.
Hôm sau, Hòa Linh biết được Xảo Luên bị điều đến Tứ phòng, một nha hoàn tứ đẳng nho nhỏ dĩ nhiên không có người chú ý đến nàng. Tuy nhiên Hòa Linh cũng vừa lòng. Tối thiểu chuyện này chứng minh được thành ý của Thôi tổng quản, thời điểm người khác có thành ý, Hòa Linh vẫn rất thích.
Nàng hiện tại có thể đặt lợi ích lên hàng đầu, đại khái cũng chính là mượn lực.
Thời điểm thỉnh an, Hòa Linh vẫn mặc một thân hồng y, tuy biết được mọi người không thích thấy nàng mặc như vậy nhưng Hòa Linh cảm thấy bản thân tuổi nhỏ dĩ nhiên đều có thể mặc được. Hơn nữa thấy người khác không thoải mái nàng liền vui sướng!
Ai ui, Linh nhi mặc y phục thật là đẹp. Nhị phu nhân thuộc loại thấy ai đều khen, nghĩ muốn làm người ta châm ngòi cãi nhau, nhưng không có thành công.
Hòa Linh vui sướng, Đẹp không! Nếu như vậy ta mỗi ngày đều mặc như vậy! Hòa Linh mắt sáng long lanh.
Nhị phu nhân: ........
Lão phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, Nhị phu nhân ủy khuất không nói gì. Vốn dĩ nàng không có nói vậy.Ồn ào như vậy lại nhận được sự xem thường.
Muội muội thật đẹp, mặc cái gì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Hòa Ngọc mỉm cười.
Lão phu nhân gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, mấy đứa nhỏ Đại phòng quả nhiên là tốt nhất.
Tới lễ mừng thọ của lão tướng quân, tất nhiên sẽ có nhiều khách nhân, lão phu nhân hạ quyết tâm phải thừa dịp tìm mấy công tử thích hợp cho nàng (Hòa Ngọc). Nếu là hiện tại, người tốt nhất chính là Tạ gia công tử, nhưng nhà bọn họ cùng Tạ gia kém rất nhiều. Duy nhất chỉ có ưu thế là Trí Tín với Tạ công tử giao hảo. Nhưng cái này đâu là gì!
Mấy ngày nữa là ngày thọ của tổ phụ các ngươi, trong nhà không ít khách, các ngươi trong nhà đều là tiểu thư, không thể quá mức tùy ý, ta đã phân phó, ti y phường buổi chiếu sẽ qua gặp các ngươi để đo đạc làm cho các ngươi hai bộ y phục. Mắt đảo qua y phục đỏ thẫm của Hòa Linh, bà tiếp tục nói, Mọi người nữ tử, cao nhã trang trọng mới là tốt. Trong lời nói đã có ý hướng tới nàng rõ ràng.
Hòa Linh không có chút tự giác, nhưng cười trêu ghẹo, Chỉ là nam nhân không phải đều thích xinh đẹp sao?
Phốc! Nhị phu nhân mới vừa uống một ngụm trà thì trực tiếp phun ra. Mặt khác mấy phu nhân đều xấu hổ nhìn trời, Lan thị trách mắng: Con nói bậy bạ gì đó!
Hòa Linh vô tội khép mi: Con tuổi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ! Lục muội ngày hôm qua còn cùng đại ca tìm hiểu nam nhân, đại ca cũng chưa nói gì!
Thật sự là ngây thơ! Nhưng lời vừa nói lập tức quét tới nhiều người!
Đại phu nhân vội vàng nói: Có thể tin nổi không, trở về ra nên nói với hắn, bọn muội muội còn nhỏ, hắn học bài nhiều nên hay ngây người, mặc kệ nhỏ bao nhiêu, nói về nam nhân luôn không ổn. Nàng cười nói xong, nhìn về phía Tứ phu nhân.
Tứ phu nhân ôn nhu, Mẫu thân, con dâu thật xấu hổ, lúc này Hòa Tuyết tuổi càng lớn nhưng lại hay làm càn. Cho dù Tạ công tử có xuất sắc đi nữa, ngươi cũng không thể hỏi như vậy nha, hơn nữa Hòa Tuyết mới có chín tuổi, làm sao lập gia đình tuổi này, miệng ngươi thật lợi hại, thật ra đều nghĩ mấy tỷ tỷ.
Đưa đẩy năm sáu cái, lập tức mọi chuyện đều được hóa giải. Hòa Linh vốn cũng không thấy được chuyện này có thể gây chuyện với các nàng, Nàng bởi vì nhàn rỗi không có việc gì làm, chơi đùa chút thôi! Dù sao cũng không có chuyện gì! Thưởng thức trà, Hòa Linh nói: Trà này thật tốt, so với trong phòng ta tốt hơn, Ta cũng không muốn đi đâu nữa, ở chỗ của tổ mẫu uống trà.
Nghe một chút, vốn chuyện này chính là nàng kiếm chuyện, hiện tại thấy giống như nàng đang xem diễn, như vậy khiến cho Đại phu nhân với Tứ phu nhân nghẹn uất khí. Hòa Tuyết tức giận, lập tức bị Tứ phu nhân nắm tay, nàng cắn môi, cúi đầu không nói gì.
Hòa Linh làm sao lại không thấy động tác của Tứ phu nhân, đừng nói là nàng, người bên ngoài đều thấy. Quả nhiên, Nhị phu nhân lại mở miệng, Ai nha, vợ lão Tứ, đang êm đẹp, ngươi cầm tay đứa nhỏ làm gì? Tự cho là thông minh thấy bản thân nhìn thấu hết thảy nên miệng phải nói ra hết!
Hòa Linh cười rộ lên, tâm tư bộ dáng tiểu cô nương, Đúng rồi, Tứ thẩm, thẩm mau buông tay nha, đừng nắm chặt đau Hòa Tuyết muội muội nha.
Hai người phối hợp thật ăn ý, chẳng qua là tâm tư khác, Hòa Tuyết rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ chín tuổi, lúc ấy tức giận nghẹn đỏ mặt.
Hòa Linh, con ít nói lại đi. Sao chỗ nào con cũng lên tiếng.
Hòa Linh lắc lắc khăn tay, không phục, Con là vì tốt cho muội muội! Tứ thẩm lực tay mạnh nhất, lần trước lôi kéo con, thiếu chút nữa làm cho ngón tay con đau muốn chết. Con không thể lo lắng cho muội muội sao?
Phốc! Lại có người phun ra!
Lan thị đỏ mặt, Con im miệng cho ta!
Hòa Linh ủy khuất gậy đầu than thở, Con tốt bụng mà!
Linh nhi hóa ra bênh vực lẽ phải. Giọng nam hùng hậu vang lên, xốc mành lên, từ trong phòng đi ra, là lão gia, Sở tướng quân.
/26
|