Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nhạn đã dậy thật sớm. Hôm nay là ngày giao thừa, Cấp Lam mang tới cho nàng một chậu nước ấm sạch. Sau đó hầu hạ nàng thay quần áo, rửa mặt.
Hôm nay Hàn Nhạn không búi tóc, mà để cho Cấp Lam tết cho nàng hai bím tóc thật dài, mái tóc dày đen huyền được chải chuốt chỉnh tề. Trên trán buông xuống vài cọng tóc mai, kẹp thêm một chiếc kẹp bằng thủy tinh màu tím, óng ánh trong suốt. Hoa tai được thay đổi thành đôi hoa tai trân châu bát bảo, trên cổ mang một cái túi hương màu hồng xinh xắn đáng yêu. So với cách ăn mặc thường ngày thì khác biệt rất lớn, nhưng mà cũng không quá cao quý. Hàn Nhạn tìm chiếc áo khoác bằng gấm, ngày trước nàng vô cùng ngại khi mặc chiếc áo này bởi vì nó quá sặc sở, nên nhìn rất quê mùa. Cho nên Hàn Nhạn rất ít mặc, bây giờ nhìn lại thấy nó rất giống như mới. Vừa mặc đã thấy đẹp, Trầm ma ma nhìn cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác ở trước mặt, cười nói: "Tiểu thư rất xinh xắn. Nhưng mà nhìn vẫn còn có chút mộc mạc." Bà nhăn mày lại: "Hay là đổi bộ đồ mới màu đỏ đi..."
Hàn Nhạn lắc đầu: "Không cần, ta và Ngữ Sơn tỷ tỷ đi đến miếu cầu phúc. Ăn mặc sặc sỡ thì ngược lại không tốt lắm."
Trần ma ma không nói gì. Lúc này Cấp Lam và Thu Hồng cũng thay xong quần áo, cả hai người đều mặc váy dài và áo nhỏ màu xanh nhạt. Đứng cùng một chỗ với Hàn Nhạn, nhìn sơ không thể phân biệt được ai là ai.
Trần ma ma trợn mắt ha mồm, Hàn Nhạn giương môi cười. Từ trong gương lấy ra một chiếc áo choàng làm từ da con chồn đỏ khoác lên người. Áo choàng này được cắt may cực kỳ tinh xảo, vừa vặn bao bọc toàn bộ thân hình của Hàn Nhạn. Bề ngoài cũng vô cùng trơn mịn, trông rất đẹp. Có thể cho là một vật báo vật vô cùng hiếm có, sau khi mặc áo choàng vào thì chiếc áo khoác màu xanh nhạt được che hết sức kín đáo. Bây giờ thì so với Cấp Lam và Thu Hồng thì hoàn toàn khác nhau. Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Hàn Nhạn mới đi ra ngoài.
Xe ngựa cũng tới đúng lúc, khi Hàn Nhạn đi ra ngoài. Chu thị đang dặn dò Trang Ngữ Sơn gì đó, nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn thì lập tức kinh ngạc. Thực sự là cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay so với bình thường cực kỳ không giống nhau. Quần áo thì giống như ngày thường nhưng mà đã từ bỏ hai búi tóc xinh xắn đáng yêu như một đứa trẻ. Cứ như Hàn Nhạn chỉ trong một đêm mà trưởng thành lên không ít. Lúc này nàng khoác bên ngoài chiếc áo choàng đỏ rực, hai bím tóc dài được buông xuống trước ngực, trang sức đơn giản. Môi hồng răng trắng, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng lưỡi liềm. Khôn kéo dịu dàng, làm cho người khác nhìn vào thì từ trong đáy lòng sinh ra một sự thoải mái, rất tự nhiên lại còn có ý động lòng người. Khi Trang Sĩ Dương nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Cho tới bây giờ ai cũng nói Trang Ngữ Sơn sinh ra đã đẹp, Hàn Nhạn chỉ có thể gọi là thanh tú. Nhưng mà bây giờ, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn không phân cao thấp.
Trang Ngữ Sơn cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng da chồn trên người Hàn Nhạn. Ánh mắt hiện lên đều đầy vẻ tham lam. Chiếc áo choàng này thực sự rất quý, nếu mà chính mình cũng có một cái như vậy mặc lên người, nhất định sẽ là quốc sắc thiên hương. Nghĩ tới đây trong lòng Trang Ngữ Sơn đã hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ được biện pháp lấy chiếc áo choàng đó từ trong tay Hàn Nhạn.
Chu thị nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay khác với ngày thường, không biết vì sao trong lòng có chút bất an, nữa cười nữa không nói: "Cách ăn mặc của Tứ tiểu thư hôm nay, làm cho thiếp thân thiếu chút nữa đã nhận không ra rồi."
Hàn Nhạn cười cười: "Giao thừa thì cũng coi như là đã qua một năm mới. Thay đổi cách ăn mặc cũng mang lại điềm tốt. Huống chi bây giờ Hàn Nhạn đã lớn thêm một tuổi, không còn là một đứa trẻ. Cho nên không thể ăn mặc như một đứa trẻ."
Lời nói này mười phần đều như tính trẻ con, Chu thị dĩ nhiên là không tin, nhưng lại cảm thấy chính mình vừa trông gà hóa cuốc (1). Nghi ngờ liếc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn thấy nàng hình như không thèm để ý gì chỉ đi tới bên cạnh xe ngựa. Trang Sĩ Dương nói: "Nếu như vậy thì mau lên xe ngựa. Đường xá xa xôi, đi sớm về sớm."
Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn Trang Sĩ Dương, duỗi tay ra chỉ về phía hai chiếc xe ngựa: "Phụ thân, không phải là Hàn Nhạn và Ngữ Sơn tỷ tỷ đi cùng một chiếc xe ngựa hay sao?"
Chu thị nhìn thoáng qua Trang Sĩ Dương, ôn nhu nói: "Lần trước lúc đi vào cung, không phải Tứ tiểu thư nói không quen đi cùng với người khác trong một chiếc xe ngựa sao? Huống chi Tứ Tiểu thư cũng cần phải dẫn theo nha hoàn của mình. Một chiếc xe ngựa sợ là không ngồi được, hai chiếc thì rộng rãi hơn nhiều."
Thuận thế nhắc lại chuyện xe ngựa trong cung yến lần trước, người khác không biết nghe vào thì cảm thấy Hàn Nhạn không biết thân phận, tự cao tự đại. Dám ngồi cùng với nha hoàn mà không muốn ngồi cùng với di nương trong phủ. Thực sự là quá ngạo mạn, khi dễ con của thiếp.
Quả nhiên, Trang Sĩ Dương nghe xong mấy lời này sắc mặt liền trầm xuống. Lạnh lùng nói với Hàn Nhạn: "Ngươi không phải thích ngồi một mình sao? Bây giờ càn quấy làm gì!" Sau đó quay sang Trang Ngữ Sơn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Ngữ nhi phải cẩn thận một chút. Đường xá xa xôi, sau khi quay về thì cùng phụ thân dự tiệc rượu pháo hoa trong thành."
Trang Ngữ Sơn cười nói: "Ngữ nhi nhất định sẽ cầu Bồ Tát phù hộ phụ thân mọi chuyện thuận lợi. Di nương thân thể an khang."
Hàn Nhạn đợi bọn họ dặn dò xong, mới nhấc chân bước lên một chiếc xe ngựa.
Vào bên trong xe ngựa, Cấp Lam kề sát tai Hàn Nhạn nói: "Tiểu thư, trong phủ có rất nhiều thị vệ."
Hàn Nhạn vén rèm xe lên thì thấy, quả nhiên xung quanh mỗi chiếc xe ngựa đều có sáu người mặc trang phục thị vệ. Không khỏi cười lạnh lùng, hạ màn xuống, một lần nữa ngồi vào chỗ dựa mềm mại bên trong xe.
Những tên thị vệ này toàn bộ đều bị Chu thị mua chuộc. Lúc trước nàng cũng không hiểu, mười hai tên thị vệ võ công cao cường làm sao lại không đối phó được với bọn sơn tặc. Huống chi về sau nghĩ lại bọn sơn tặc này võ công cũng không hề cao cường gì, ngược lại quyền cước đều đấm đá bậy bạ. Những thị vệ này không tới cứu nàng, mà là để đảm bảo mọi chuyện tiến hành hết sức cẩn thận, hay nói cách khác là họ giám thị nàng.
Thu Hồng nhìn Hàn Nhạn cởi áo choàng ra, sưởi ấm bằng lò sưởi trong xe. So với bên ngoài ấm áp không ít, Hàn Nhạn mặc áo choàng vừa dày vừa nặng, đôi má có chút ửng hồng.
Cấp Lam nhỏ giọng nói: "Tiểu thư bây giờ người có thể nói cho chúng nô tỳ biết, vì sao hôm nay chúng nô tỳ phải ăn mặc như vậy?"
Tối qua, Hàn Nhạn đã nói cho Cấp Lam và Thu Hồng. Hôm nay cả hai người theo nàng đi lên núi cầu phúc, chi bằng mặc quần áo màu xanh nhạt. Tuy là hai người khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Đi theo Hàn Nhạn nhiều năm như vậy, hai người và Hàn Nhạn đều đã có nhưng sự ăn ý ngầm. Hôm nay Hàn Nhạn xuất phủ lên núi, thế nhưng lại phải trù tính mọi thứ, rốt cục là có cái gì?
Hàn Nhạn liếc cái màn xe ngựa, kéo tay Cấp Lam qua. Lật lòng bàn tay của nàng ta về phía trước, vươn ra một ngón tay viết lên mấy chữ.
Cấp Lam và Thu Hồng đầu tiên là nghiêm túc nhìn, đợi đến lúc hiểu ra mấy chữ đó nói gì thì không khỏi hít vào một ngụm khi lạnh.
Mấy chữ đó là: Chu thị muốn hủy đi trong sạch của ta.
Thu Hồng đột ngột ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía Hàn Nhạn. Hàn Nhạn tiếp tục viết: Sơn tặc bắt ta đi, giả vờ báo quan.
Hai nha hoàn đều trợn mắt há mồm, các nàng ở trong phủ nhiều năm thế này. Mặc dù gặp không ít chuyện, nhưng mà biện pháp thâm độc như vậy lại sử dụng cho tiểu thư nhà mình. Vẫn không thể tin, trong lòng vừa hoảng hốt nhưng lại không có cách xử lí. Thu Hồng phản ứng lại trước tiên, ngừng trong giây lát. Sau đó nàng mới há miệng thở dốc, nói không ra tiếng động: "Sao... Sao... Xử lý"
Hàn Nhạn cười cười trấn an các nàng, ngón tay dùng lực, một bút quẹt xuống bốn chữ: thay mận đổi đào.
Chú thích:
(1) Trông gà hoá cuốc: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
Hôm nay Hàn Nhạn không búi tóc, mà để cho Cấp Lam tết cho nàng hai bím tóc thật dài, mái tóc dày đen huyền được chải chuốt chỉnh tề. Trên trán buông xuống vài cọng tóc mai, kẹp thêm một chiếc kẹp bằng thủy tinh màu tím, óng ánh trong suốt. Hoa tai được thay đổi thành đôi hoa tai trân châu bát bảo, trên cổ mang một cái túi hương màu hồng xinh xắn đáng yêu. So với cách ăn mặc thường ngày thì khác biệt rất lớn, nhưng mà cũng không quá cao quý. Hàn Nhạn tìm chiếc áo khoác bằng gấm, ngày trước nàng vô cùng ngại khi mặc chiếc áo này bởi vì nó quá sặc sở, nên nhìn rất quê mùa. Cho nên Hàn Nhạn rất ít mặc, bây giờ nhìn lại thấy nó rất giống như mới. Vừa mặc đã thấy đẹp, Trầm ma ma nhìn cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác ở trước mặt, cười nói: "Tiểu thư rất xinh xắn. Nhưng mà nhìn vẫn còn có chút mộc mạc." Bà nhăn mày lại: "Hay là đổi bộ đồ mới màu đỏ đi..."
Hàn Nhạn lắc đầu: "Không cần, ta và Ngữ Sơn tỷ tỷ đi đến miếu cầu phúc. Ăn mặc sặc sỡ thì ngược lại không tốt lắm."
Trần ma ma không nói gì. Lúc này Cấp Lam và Thu Hồng cũng thay xong quần áo, cả hai người đều mặc váy dài và áo nhỏ màu xanh nhạt. Đứng cùng một chỗ với Hàn Nhạn, nhìn sơ không thể phân biệt được ai là ai.
Trần ma ma trợn mắt ha mồm, Hàn Nhạn giương môi cười. Từ trong gương lấy ra một chiếc áo choàng làm từ da con chồn đỏ khoác lên người. Áo choàng này được cắt may cực kỳ tinh xảo, vừa vặn bao bọc toàn bộ thân hình của Hàn Nhạn. Bề ngoài cũng vô cùng trơn mịn, trông rất đẹp. Có thể cho là một vật báo vật vô cùng hiếm có, sau khi mặc áo choàng vào thì chiếc áo khoác màu xanh nhạt được che hết sức kín đáo. Bây giờ thì so với Cấp Lam và Thu Hồng thì hoàn toàn khác nhau. Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Hàn Nhạn mới đi ra ngoài.
Xe ngựa cũng tới đúng lúc, khi Hàn Nhạn đi ra ngoài. Chu thị đang dặn dò Trang Ngữ Sơn gì đó, nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn thì lập tức kinh ngạc. Thực sự là cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay so với bình thường cực kỳ không giống nhau. Quần áo thì giống như ngày thường nhưng mà đã từ bỏ hai búi tóc xinh xắn đáng yêu như một đứa trẻ. Cứ như Hàn Nhạn chỉ trong một đêm mà trưởng thành lên không ít. Lúc này nàng khoác bên ngoài chiếc áo choàng đỏ rực, hai bím tóc dài được buông xuống trước ngực, trang sức đơn giản. Môi hồng răng trắng, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng lưỡi liềm. Khôn kéo dịu dàng, làm cho người khác nhìn vào thì từ trong đáy lòng sinh ra một sự thoải mái, rất tự nhiên lại còn có ý động lòng người. Khi Trang Sĩ Dương nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Cho tới bây giờ ai cũng nói Trang Ngữ Sơn sinh ra đã đẹp, Hàn Nhạn chỉ có thể gọi là thanh tú. Nhưng mà bây giờ, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn không phân cao thấp.
Trang Ngữ Sơn cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng da chồn trên người Hàn Nhạn. Ánh mắt hiện lên đều đầy vẻ tham lam. Chiếc áo choàng này thực sự rất quý, nếu mà chính mình cũng có một cái như vậy mặc lên người, nhất định sẽ là quốc sắc thiên hương. Nghĩ tới đây trong lòng Trang Ngữ Sơn đã hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ được biện pháp lấy chiếc áo choàng đó từ trong tay Hàn Nhạn.
Chu thị nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay khác với ngày thường, không biết vì sao trong lòng có chút bất an, nữa cười nữa không nói: "Cách ăn mặc của Tứ tiểu thư hôm nay, làm cho thiếp thân thiếu chút nữa đã nhận không ra rồi."
Hàn Nhạn cười cười: "Giao thừa thì cũng coi như là đã qua một năm mới. Thay đổi cách ăn mặc cũng mang lại điềm tốt. Huống chi bây giờ Hàn Nhạn đã lớn thêm một tuổi, không còn là một đứa trẻ. Cho nên không thể ăn mặc như một đứa trẻ."
Lời nói này mười phần đều như tính trẻ con, Chu thị dĩ nhiên là không tin, nhưng lại cảm thấy chính mình vừa trông gà hóa cuốc (1). Nghi ngờ liếc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn thấy nàng hình như không thèm để ý gì chỉ đi tới bên cạnh xe ngựa. Trang Sĩ Dương nói: "Nếu như vậy thì mau lên xe ngựa. Đường xá xa xôi, đi sớm về sớm."
Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn Trang Sĩ Dương, duỗi tay ra chỉ về phía hai chiếc xe ngựa: "Phụ thân, không phải là Hàn Nhạn và Ngữ Sơn tỷ tỷ đi cùng một chiếc xe ngựa hay sao?"
Chu thị nhìn thoáng qua Trang Sĩ Dương, ôn nhu nói: "Lần trước lúc đi vào cung, không phải Tứ tiểu thư nói không quen đi cùng với người khác trong một chiếc xe ngựa sao? Huống chi Tứ Tiểu thư cũng cần phải dẫn theo nha hoàn của mình. Một chiếc xe ngựa sợ là không ngồi được, hai chiếc thì rộng rãi hơn nhiều."
Thuận thế nhắc lại chuyện xe ngựa trong cung yến lần trước, người khác không biết nghe vào thì cảm thấy Hàn Nhạn không biết thân phận, tự cao tự đại. Dám ngồi cùng với nha hoàn mà không muốn ngồi cùng với di nương trong phủ. Thực sự là quá ngạo mạn, khi dễ con của thiếp.
Quả nhiên, Trang Sĩ Dương nghe xong mấy lời này sắc mặt liền trầm xuống. Lạnh lùng nói với Hàn Nhạn: "Ngươi không phải thích ngồi một mình sao? Bây giờ càn quấy làm gì!" Sau đó quay sang Trang Ngữ Sơn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Ngữ nhi phải cẩn thận một chút. Đường xá xa xôi, sau khi quay về thì cùng phụ thân dự tiệc rượu pháo hoa trong thành."
Trang Ngữ Sơn cười nói: "Ngữ nhi nhất định sẽ cầu Bồ Tát phù hộ phụ thân mọi chuyện thuận lợi. Di nương thân thể an khang."
Hàn Nhạn đợi bọn họ dặn dò xong, mới nhấc chân bước lên một chiếc xe ngựa.
Vào bên trong xe ngựa, Cấp Lam kề sát tai Hàn Nhạn nói: "Tiểu thư, trong phủ có rất nhiều thị vệ."
Hàn Nhạn vén rèm xe lên thì thấy, quả nhiên xung quanh mỗi chiếc xe ngựa đều có sáu người mặc trang phục thị vệ. Không khỏi cười lạnh lùng, hạ màn xuống, một lần nữa ngồi vào chỗ dựa mềm mại bên trong xe.
Những tên thị vệ này toàn bộ đều bị Chu thị mua chuộc. Lúc trước nàng cũng không hiểu, mười hai tên thị vệ võ công cao cường làm sao lại không đối phó được với bọn sơn tặc. Huống chi về sau nghĩ lại bọn sơn tặc này võ công cũng không hề cao cường gì, ngược lại quyền cước đều đấm đá bậy bạ. Những thị vệ này không tới cứu nàng, mà là để đảm bảo mọi chuyện tiến hành hết sức cẩn thận, hay nói cách khác là họ giám thị nàng.
Thu Hồng nhìn Hàn Nhạn cởi áo choàng ra, sưởi ấm bằng lò sưởi trong xe. So với bên ngoài ấm áp không ít, Hàn Nhạn mặc áo choàng vừa dày vừa nặng, đôi má có chút ửng hồng.
Cấp Lam nhỏ giọng nói: "Tiểu thư bây giờ người có thể nói cho chúng nô tỳ biết, vì sao hôm nay chúng nô tỳ phải ăn mặc như vậy?"
Tối qua, Hàn Nhạn đã nói cho Cấp Lam và Thu Hồng. Hôm nay cả hai người theo nàng đi lên núi cầu phúc, chi bằng mặc quần áo màu xanh nhạt. Tuy là hai người khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Đi theo Hàn Nhạn nhiều năm như vậy, hai người và Hàn Nhạn đều đã có nhưng sự ăn ý ngầm. Hôm nay Hàn Nhạn xuất phủ lên núi, thế nhưng lại phải trù tính mọi thứ, rốt cục là có cái gì?
Hàn Nhạn liếc cái màn xe ngựa, kéo tay Cấp Lam qua. Lật lòng bàn tay của nàng ta về phía trước, vươn ra một ngón tay viết lên mấy chữ.
Cấp Lam và Thu Hồng đầu tiên là nghiêm túc nhìn, đợi đến lúc hiểu ra mấy chữ đó nói gì thì không khỏi hít vào một ngụm khi lạnh.
Mấy chữ đó là: Chu thị muốn hủy đi trong sạch của ta.
Thu Hồng đột ngột ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía Hàn Nhạn. Hàn Nhạn tiếp tục viết: Sơn tặc bắt ta đi, giả vờ báo quan.
Hai nha hoàn đều trợn mắt há mồm, các nàng ở trong phủ nhiều năm thế này. Mặc dù gặp không ít chuyện, nhưng mà biện pháp thâm độc như vậy lại sử dụng cho tiểu thư nhà mình. Vẫn không thể tin, trong lòng vừa hoảng hốt nhưng lại không có cách xử lí. Thu Hồng phản ứng lại trước tiên, ngừng trong giây lát. Sau đó nàng mới há miệng thở dốc, nói không ra tiếng động: "Sao... Sao... Xử lý"
Hàn Nhạn cười cười trấn an các nàng, ngón tay dùng lực, một bút quẹt xuống bốn chữ: thay mận đổi đào.
Chú thích:
(1) Trông gà hoá cuốc: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
/144
|