Hàn Nhạn đưa lưng về phía Trác Thất, nhìn chăm chú vào trong hồ. Trác Thất thấy nàng không để ý tới mình, đột nhiên giương môi cười, dáng vẻ tức giận đều biến mất, chậm rãi đi đến bên người Hàn Nhạn nói: "Y Lâm Na sắp trở thành Huyền Thanh Vương phi. Tiểu nha đầu, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Căn bản thì Hàn Nhạn không nghe thấy lời bày tỏ của y. Trác Thất nhìn theo ánh mắt của nàng, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Hàn Nhạn xoay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã ném cây trâm của ta vào trong hồ rồi."
Trác Thất không để ý lắm, cười cười nói: "Ta còn tưởng là gì, thì ra là một cây trâm, lát nữa ta bồi thường lại cho ngươi. Tây Nhung rất nhiều mỹ ngọc. . ."
Lời nó còn chưa nói hết, thì đã bị Hàn Nhạn nói một cây cắt đứt "nhưng ta thích nó", trong lúc nhất thời Trác Thất có chút tức giận, thì đã thấy Hàn Nhạn ngồi xổm người xuống, duỗi tay còn lại ra, tốn sức phí công mà mò kiếm.
Trác Thất hứng thú, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: "Chẳng qua chỉ là một cây trâm, đã mất thì thôi, rốt cuộc ngươi còn đang nhìn cái gì?"
Hàn Nhạn không để ý tới hắn, trong lòng có một loại bi ai không thể nói thành lời. Đó là cây trâm Phó Vân Tịch đưa cho mình, không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy, cây trâm này của Phó Vân Tịch có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Có đôi khi nàng tốn rất nhiều thời gian, cầm cây trâm Phó Vân Tịch cho mình mà ngắm cũng giống như đang nhìn thấy Phó Vân Tịch vậy, chính cái này đã cho nàng dũng khí để đối mặt mới những chuyện có thể phát sinh tiếp theo. Hôm nay Ông Trời lại cho xuất hiện một công chúa Tây Nhung làm thay đổi hết mọi chuyện, giữa bọn họ xuất hiện vết nứt, còn cây trâm lại chìm xuống hồ, không tìm được, cái này đang nói về gì. Quan hệ của nàng và Phó Vân Tịch, không còn có cứu vãn được sao?
Trác Thất nhìn biểu tình bi thương của Hàn Nhạn, trong lòng dường như hiểu ra vài phần, thong thả nói: "Đây là của hắn cho ngươi sao?"
Hàn Nhạn không có mở miệng nói, nàng suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy đi tới đầu bên kia, tìm một cành cây khô dài, quấy trong nước tìm cái gì đó. Thật ra thì nàng là nghĩ sẽ nhảy xuống hồ mà tìm, nhưng mà Trác Thất lại ở đây, trước mặt nam nhân khác làm sao nàng lại có thể để lộ ra làn da của chính mình. Nghĩ tới đây, nàng lặp tức có chút ít tức giận Trác Thất, người này sao có thể như vậy được chứ, cứ một mực ở bên cạnh nàng. Chẳng lẻ cả ngày hắn không có chuyện gì để làm sao?
Trác Thất nhìn thấy động tác của nàng, có chút không vui nói: "Tiểu nha đầu, ta bồi thường ngươi một cây trâm? Cái đó không cần nữa đâu."
Hàn Nhạn không để ý tới hắn, cố chấp tim kiếm, con mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước, không thèm để Trác Thất vào trong mắt. Sắc mặt của Trác Thất lập tức trở nên âm u: "Hắn muốn lấy Y Lâm Na làm vương phi rồi, ngươi còn quan tâm tới hắn làm gì chứ? Ngươi và hắn, đã không còn quan hệ gì rồi!" dien, đàn, Lê, Quý, Đôn Cuối cùng những lời này dường như là Trác Thất cắn răng nói ra. Hắn cũng cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy Hàn Nhạt đối với Phó Vân Tịch như vậy thì Trác Thất lại vô cùng phẫn nộ, trong lòng có một cảm xúc ghen ghét đang dần lớn lên, hắn luôn là người cao ngạo, lại phát hiện ra mình ở trong lòng Hàn Nhạn kém xa với tên nam nhân đó, thì ngay lặp tức có một cổ sỉ nhục dâng lên.
"Ngươi đủ rồi đó." Hàn Nhạn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh băng như chưa từng thấy. Đối với Trác Thất, nàng từ trước đến nay luôn kính trọng nhưng không thể gần gũi, có thể trốn thật xa thì sẽ trốn thật xa, không bao giờ muốn dính dáng tới hắn. Cho nên những lời nói của Trác Thất nàng luôn không để ý, tùy ý mà nghe. Nhưng khi hắn nói ra câu "ngươi cùng hắn, đã không có quan hệ gì rồi." Lúc này sự đau đớn trong lòng nàng lại lớn dần lên, nàng và Phó Vân Tịch không liên quan gì nữa, thật sự tự mình có thể làm được sao? Nàng gằn từng chữ nói: "Ta và ai còn có quan hệ hay không, cũng không liên quan tới ngươi. Hoàng tử bệ hạ không cảm thấy tự mình quản giáo quá nhiều rồi sao?"
Đôi mắt của Trác Thất như lang sói khóa chặt lời của nàng lại, năng nề nói: "Ngươi thích hắn tới vậy sao?"
Hàn Nhạn đã quyết định muốn chặt đứt ý nghĩ của hắn, cho nên cũng nhân tiện nói: "Ta không thích huynh ấy. " Nhìn thấy biểu tình của Trác Thất buông lỏng, lúc đang muốn lộ ra một nụ cười tươi tắn thì Hàn Nhạn mới nói tiếp: "Ta là thương huynh ấy." Đúng là không ngoài dự liệu, biểu tình của Trác Thất trong nháy mắt lặp tức cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn giống như là một giây sau đó muốn nhào lên bóp chết nàng.
Hàn Nhạn mỉm cười: "Yêu một người có gì sai? Cho dù Hoàng tử bệ hạ có tôn quý đến thế nào đi nữa, thì cũng không thể khống chế được tình cảm của con ngươi, không phải sao? Nếu không thì tại sao công chúa lại có thể dùng trăm phương ngàn chỉ để muốn mình được gả và Vương phủ. Hoàng tử bệ hạ có thể hiểu cho muội muội của mình, vậy thì đừng nói là không thể hiểu cho Hàn Nhạn. Nếu nói như vậy, sợ là trời cao sẽ chê cười đó." Khóe môi nàng hiện lên một nụ cười mỉa mai. Trác Thất phát hiện, chỉ cần Hàn Nhạn tức giận, thì giọng điệu sẽ trở nên nhẹ nhàng mà mỉa mai, lời nói của nàng càng như mây trôi giữa trời, thì trong lời nói lại càng sắc bén đến mức có thể đâm vào tâm của người khác. Giống như mấy câu ngắn ngủn này, từ nhỏ đến lớnTrác Thất chưa từng có cảm thấy khó chịu tới vậy, vậy mà nữ tử không nhân tính này, luôn có thể dễ dàng chọc giận hắn như vậy.
"Cho dù hắn muốn lấy Y Lâm Na, ngươi cũng không hận hắn? Ngươi vẫn còn thương hắn sao?" Y cắn răng nói.
"Không có yêu, ở đâu ra hận?" Hàn Nhạn nói: "Yêu và hận không phải là mâu thuẩn với nhau sao? Cho dù ta thật sự hận huynh ấy thì nguyên nhân cũng là bởi vì ta yêu huynh ấy. Nếu như chỉ nói hận bằng miệng, thì ta càng hận người nào đang ngấp nghía đồ của người khác. Đồ của người khác cho dù có lấy được thì bản thân của mình cũng chỉ là một tiểu nhân."
Lời của nàng có chút ý vị sâu xa, rõ ràng là nói Y Lâm Na đang ngắm nghía phu quân của người khác, còn hiểu sâu hơn thì đang nói người Tây Nhung cả ngày lẫn đêm đang ngấp nghía Đại Tông, suốt ngày gây rối, làm người khác thật sự là vô cùng khinh thường.
"Ngươi. . ." Trác Thất biến sắc, cho dù nàng nói hắn và Y Lâm Na hắn cũng có thể chịu được. Nhưng mà Hàn Nhạn nhiều lần kéo cả Tây Nhung vào luôn, hết lần này tới lần khác lời làm cho người khác không thể trả treo được, cô bé này thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, ngay cả hắn cũng bị nàng đâm chọt. Sắc mặt của hắn trở nên có chút xanh chút trắng: "Vậy thì sao, cây trâm của ngươi đã rơi vào trong hồ rồi. Ngươi định làm như thế nào?"
Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn hắn: "Ta đang đợi hoàng tử bệ hạ rời đi, chờ sau khi ngươi rời khỏi, ta liền xuống hồ tìm." Cây trâm này rơi bên mép hồ, chỗ này không sâu lắm có lẽ còn có thể được.
"Ngươi điên rồi hả?" Trác Thất kinh ngạc nhìn nàng: "Sao ngươi có thể. . ." Tuy Trác Thất không phải là người của Đại Tông, nhưng mà hắn cũng biết một ít nữ nhi Đại Tông luôn phải giữa tam tòng tứ đức. Hàn Nhạn là một đại tiểu thư khuê các, lại vì một cây trâm mà chủ động muốn xuống hồ, hồ nước lại lạnh, lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra. . . .
"Có thể hay không, không là đến lượt ngươi định đoạt. " Hàn Nhạn đã hết kiên nhẫn, có chút không kiên nhẫn nhìn hắn: "Hoàng tử bệ hạ, bao giờ thì người sẽ đi."
Trác Thất giận quá hóa cười, đối với chuyện Hàn Nhạn quan tâm cây trâm này, thật sự là vượt quá tưởng tượng của hắn. Lúc Hàn Nhạn nói ra muốn xuống hồ tìm, ở một mặt trong lòng hắn khen Hàn Nhạn dũng cảm. Nữ nhi Đại Tông giống như là được làm từ nước, hơn nữa không hề gọn gang tí nào cả, hắn tới nơi này lâu như thế vậy mà gặp toàn nữ tử thích ưỡng ẹp. Tính cách sảng khoái của Hàn Nhạn như vậy, so vớ nữ tử của Tây Nhung có vài phần giống nhau. Nhưng mà ở một phương diện khác, hắn lại cảm thấy có chút khó chịu, đơn giản là vì Hàn Nhạn nỗ lực vì một nam nhân khác chứ không phải là hắn.
"Nếu như ta không đi thì sao?" Trác Thất cười nói: "Vậy thì ngươi sẽ không xuống dưới đó tìm cây trâm phải không?" Hắn hạ quyết tâm không để cho Hàn Nhạn tìm được cây trâm, về công hay về tư hắn cũng không muốn. Hắn không muốn Hàn Nhạn mạo hiểm, cũng không muốn Hàn Nhạn sẽ có quan hệ với Phó Vân Tịch. Hắn ở nơi này, Hàn Nhạn tuyệt đối sẽ không xuống dưới nước, nếu không thì để cho hắn nhìndien, đàn, Lê, Quý, Đôn thấy thân thể của nàng, thì nàng sẽ phải lấy hắn. Nếu nói như vậy thì cũng không tồi tí nào, nhưng mà trong lòng Trác Thất cũng tinh tưởng, Hàn Nhạn sẽ không xuống dưới nước ở tình huống này. Bởi vì nàng dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì không muốn có tí quan hệ nào với hắn.
Hàn Nhạn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn: "Hoàng tử bệ hạ muốn ở chỗ này thưởng thức phong cảnh, thì dĩ nhiên là có thể. Chỉ là ta cũng có thể đợi, chờ lúc hoàng tử bệ hạ đi rồi thì ta mới xuống dưới tìm."
Trác Thất không có ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, giọng điệu lặp tức biến đổi: "Ngươi cứ cố chấp như vậy sao?"
Hàn Nhạn cũng cười nhẹ một tiếng: "Đáng giá."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đương nhiên là cây trâm sẽ không di động, nhưng mà nước chảy nhưng sẽ động, nước chảy cọ rửa vào cây trâm, ai biết nó có thể đảy cây trâm vào giữa hồ hay không. Trác Thất như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Nhạn, hy vọng có thể từ trên mặt của nàng mà nhìn được một tia e ngại hay sự lùi bước gì đó, nhưng mà hắn thất vọng rồi. Hàn Nhạn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đáy hồ, ánh mắt yên tĩnh vô cùng, cũng chính bởi vì sự bình tĩnh này, làm cho khi nhìn sơ nàng có vẻ rất cứng đầu.
Nữ nhân này đúng là vô cùng đặc biệt.
Đột nhiên Trác Thất cười to, đứng dậy đi nhanh tới bên hồ. Hàn Nhạn sững sờ, gọi lại hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
Trác Thất quay đầu lại nhìn nàng: "Bản hoàng tử hôm nay tâm trạng không tệ, ta sẽ giúp ngươi tìm cây trâm đó." Nói xong hắn liền nhảy lên, cả người đều vùi vào trong hồ nước lạnh buốt. Hàn Nhạn cả kinh đứng dậy, đã thấy mặt hồ bình tĩnh giống như là một cái gương, không có gì cả.
Tuy là nàng thật sự không thích Trác Thất này, còn có một muội muội phách lối, Hàn Nhạn đối với hắn không sinh ra được cảm tình tốt nào, nhưng mà khi nhìn thấy mặt hồ yên lặng như vậy thì Hàn Nhạn vẫn có chút hoảng hốt. Hoàng Tử Tây Nhung này nếu tính đến thân phận, thì cũng không phải là người bình thường. Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, thì nói không chừng Tây Nhung sẽ có hành động, điều này đối Đại Tông là vô cùng bất lợi. Huống hồ bây giờ thân phận của hắn không phải là kẻ địch của Đại Tông, chí ít có một muội muội đến hòa thân, bên ngoài là một việc tốt, hai nước giao chiến không chém sứ giả. Nếu sứ giả xảy ra vấn đề gì, thì đây chẳng phải là đại sự hay sao.
"Trác Thất!" Hàn Nhạn chạy tới bên hồ, lớn tiếng kêu lên: "Trác Thất!"
Mặt hồ vẫn phẳng lặng như cũ, Hàn Nhạn có chút gấp, lúc Trác Thất xuống nước nàng cũng không để ý là hắn có biết bơi hay không, đừng nói là hắn bị đuối nước rồi chứ. Nghĩ như vậy thì nàng không thể nào bình tĩnh nổi nữa, nơi này chỉ có hai người bọn họ, Cấp Lam và Thu Hồng cũng không biết đang ở nơi nào, bản thân nàng có thể giúp được gì?
"Trác Thất, ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ không bao giờ không để ý tới ngươi nữa. Ta chỉ xem người là Hoàng Tử của một nước thôi." Giọng của nàng trở nên yếu đuối, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của Trác Thất. dien, đàn, Lê, Quý, Đôn Nhưng mà mặt nước vẫn như trước không hề có thay đổi gì, mặc dù kỹ năng có tốt tới đâu đi nữa nhưng khi dưới đáy lâu như vậy mà không hề ngốc đầu lên, sợ là sẽ phải nguy hiểm gì đó. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn lo lắng gọi một tiếng: "Trác Thất!" Nàng cắn chặt răng, chuẩn bị xuống dưới nước tìm, đúng lúc này, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ dưới nước trồi lên. Mặt mũi Trác Thất đều là nước, cười không đứng đắn tí nào: "Ngươi lo lắng cho ta!"
/144
|