Ngồi trước tấm gương đồng, nhìn hình của mình trong gương như một gã nam nhân đang soi mói từng đường nét kiều diễm hoàn mỹ của mỹ nhân, đó là cá tính cố cựu của Tiêu Thái Ngọc mỗi khi cảm thấy phiền muộn.
Kể từ lúc ở Dạ Nguyệt Lâu về đến Ma Cung, Tiêu Thái Ngọc giam mình trong thư phòng, và ngồi trước tấm gương đồng này để tìm sự khuây khỏa qua những đường nét của tấm thân nàng. Đã từ lâu lắm rồi, việc chiêm ngưỡng đã trở thành một thói quen, hay đúng ra là một lối sống mà nàng không thể nào quên được.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu với hai hạt nhãn đen láy, đôi chân mày lá liễu vòng nguyệt, sóng mũi thanh tú cùng với hai cánh môi mọng đỏ như quả đào gợi tình, tất cả những nét khắc họa của tạo hóa tạo ra một con người mà chính nàng si mê, hay thật ra nàng đam mê chính bản thân nàng. Và cái nỗi đam mê đó chỉ có mỗi mình nàng có, nhưng hôm nay nàng đang nhìn cái con người trong gương kia để so sánh với một gã nam nhân vừa mới gặp. Gã đó chẳng ai khác hơn chính là Lệnh Thế Kiệt.
Đã từ lâu lắm rồi, Tiêu Thái Ngọc chưa bao giờ có được cái cảm giác ghen tỵ đó, nàng cảm thấy mình quá đủ, đã có quá nhiều từ sắc đẹp cho đến uy quyền của một chủ nhân Ma Cung, nhưng từ lúc diện ngộ với Lệnh Thế Kiệt thì chợt trong tâm tưởng của nàng có một ý niệm mơ hồ. Một ý niệm mà nàng không sao lý giải được, và cũng chẳng thể xua đuổi nó ra khỏi tâm tưởng. Bộ mặt anh tú, khôi ngô cùng phong thái nho nhã thư sinh như ẩn tàng trong đó là một khí chất cương cường và lạnh lùng của gã Quỷ Kiếm Khách khiến cho nàng mơ hồ trong từng ngóc ngách nội tâm của nàng có sự hiện diện của Lệnh Thế Kiệt.
Tiêu Thái Ngọc nhìn bóng mình trong gương, buột miệng nói:
- Ta vẫn còn quá đẹp. Đáng là một chân dung hoàn thiện hoàn mỹ mà trên cõi đời này chẳng một ai sánh bằng. Ta vẫn còn đẹp như thưở nào.
Nàng nhoẻn miệng tạo một nụ hoa hàm tiếu tự mãn với ý nghĩ vừa mới thốt ra thành lời.
Nàng lại say sưa ngắm khuôn mặt mình rồi lại mỉm cười với chính cái hình của nàng trong tấm gương đồng.
Bất chợt trong ý niệm của nàng lại xuất hiện chân dung gã Quỷ Kiếm Khách khiến cho nụ cười vừa hé nở lại vụt tắt lịm trên môi nàng. Thái Ngọc nói:
- Ngươi đang cười với ta hay cười với Quỷ Kiếm Khách? Ngươi có còn yêu ta hay không, hay đã để tình cho tên Quỷ Kiếm đó?
Đôi chân mày vòng nguyệt mỏng như lá liễu của Tiêu Thái Ngọc từ từ chau lại với nhau.
Nàng nói với cái hình trong gương:
- Rồi ngươi sẽ bỏ ta mà tìm đến tên Quỷ Kiếm kia hay sao? Ngươi sẽ không bỏ ta được đâu, vĩnh viễn ngươi sẽ ở mãi bên ta, và gã Quỷ Kiếm kia sẽ không có cơ hội chiếm đoạt ngươi, bởi vì ngươi đã là của ta, của Tiêu Thái Ngọc.
Nói xong câu nói như người đang mộng du, Tiêu Thái Ngọc chẳng khác nào một con người mắc bệnh vô cảm, từ từ gác chéo tay kéo trì xiêm y qua khỏi bờ vai mình.
Cái bóng trong chiếc gương đồng cũng đồng một động tác với nàng. Chuyện không thể nào tin được với một chủ nhân Ma Cung, với một trang giai nhân tuyệt sắc như Tiêu Thái Ngọc. Không một ai ngờ được giai nhân tuyệt diễm kia đang si mê cái thân của chính nàng.
Ánh mắt của nàng như vụt sáng với một nỗi háo hức khôn tả khi đôi bờ vai từ từ hiện ra trong chiếc gương đồng. Nàng tự ngắm mình, tự thích thú với bản thân mình để tự tìm cho mình một vùng đam mê của riêng nàng.
Bờ vai thật thánh thoát, thanh trí và gợi cảm với một làn da trắng mịn mà bất cứ kẻ nào có được may mắn nhìn được nó cũng không dám chạm tới, bởi lẽ sợ làn da kia sẽ hoen ố bởi sự va chạm thô tục.
Lớp xiêm y mỏng tanh vẫn tiếp tục từ từ trút dần xuống, và ánh mắt của Tiêu Thái Ngọc lại càng tỏ lộ sự đam mê cứ như đang chiêm ngưỡng một con người khác chứ không phải là nàng. Lớp tơ mỏng đã tụt quá bờ vai và chỉ thêm một chút xíu nữa thôi thì cái hình trong tấm gương đồng sẽ phô trương tới vùng bồng đảo mà bất cứ một nữ nhân nào cũng muốn che đậy. Có lẽ chính cái điều đó mà Tiêu Thái Ngọc thoáng một chút lưỡng lự. Nàng chiêm ngưỡng chính thể xác của mình mà lại ngượng ngùng sao, hay vùng bồng đảo của nàng chính là điểm yếu của một thân thể hoàn mỹ buộc nàng không dám nhìn đến?
Những ngón tay bút măng mơn man ve vuốt lớp da trắng mịn. Chúng như muốn tìm kẽ hở để chui qua lớp da trắng nõn mịn màng để tìm thứ báu vật dấu sau lớp da đó. Chúng buộc cho người ta có cảm tưởng Thái Ngọc đang tự tìm cái bí mật ở sâu trong tận huyết quản nàng hay đang tự tạo một cảm giác mơn trớn cho chính mình.
Những ngón tay dừng lại, rồi nàng nói:
- Ta yêu ngươi quá.
Đúng. Nàng quá yêu mình, yêu đến độ quên hẳn nàng là cái con người trong chiếc gương đồng chỉ là một.
Cạch...
Thái Ngọc không quay mặt lại mà nói:
- Vào đi!
Tiểu Ngọc từ ngoài bước vào thư phòng nàng. Bờ vai trắng nõn thanh tú, mềm mại của Thái Ngọc đập vào mắt Tiểu Ngọc. Chính bờ vai của vị chủ nhân Ma Cung khiến Tiểu Ngọc cũng thoáng một chút sững sờ bởi vẻ thanh thoát của nó.
Thái Ngọc nói:
- Nàng hãy đến đây.
Tiểu Ngọc di dời gót sen, tấm thân liễu của nàng đong đưa gợi cho người ta liên tưởng đến một nhành liễu đang lẳng lơ trước làn gió xuân gợi tình.
Tiểu Ngọc bước đến sau lưng Thái Ngọc. Nàng nhìn qua vai chủ nhân Ma Cung để thấy được hình người trong gương. Tiểu Ngọc bất giác đỏ mặt vì thẹn. Nàng không hiểu vì sao mình thẹn, hay vì dung nhan diễm trần của người trong gương khiến nàng phải rụt rè và hổ thẹn cho nhan sắc mình.
Tiểu Ngọc lí nhí nói:
- Tiểu nữ theo lệnh của chủ nhân đến phục dịch người. Xin chủ nhân chỉ bảo.
Thái Ngọc nhìn Tiểu Ngọc qua tấm gương đồng, trang trọng nói:
- Ngươi thấy ta thế nào, có đẹp không?
- Dạ, chủ nhân rất đẹp. Trên thế gian này không một nữ nhân nào có thể sánh với chủ nhân.
- Nói hay lắm.
Thái Ngọc từ từ đứng lên. Toàn thân nàng in rõ trong tấm gương đồng. Bất thình lình nàng nắm tay Tiểu Ngọc đặt lên bờ vai mình, ôn nhu nói:
- Ta muốn nhìn thấy mình đẹp như thế nào. Nàng biết phải làm gì để ta được tự thấy chân tướng kiều diễm bất phàm của ta chứ?
Tiểu Ngọc thoáng một chút sững sờ bởi câu nói của chủ nhân. Vốn xuất thân trong Dạ Nguyệt Lâu, Tiểu Ngọc không nói ra nhưng đã hiểu chủ nhân Ma Cung đang muốn nàng phải làm gì.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Ngọc vẫn lưỡng lự. Nàng sao không lưỡng lự được khi trước mắt nàng là một trang giai nhân tuyệt sắc hoa nhường nguyệt thẹn, một chủ nhân Ma Cung quyền uy mà bất cứ ai nghe danh cũng đều kiêng dè không dám nhìn thẳng, thế mà lại có một cách sống biến thái như vậy.
Trong khi Tiểu Ngọc suy nghĩ thì Thái Ngọc buông thõng hai tay. Nàng như đọc được những ý niệm đang ở trong tâm tưởng Tiểu Ngọc liền từ tốn nói:
- Ở Dạ Nguyệt Lâu, nàng chẳng biết làm gì với một người khách tìm hoa à?
Tiểu Ngọc giật mình:
- Dạ, nô nữ biết.
- Thế sao lại đứng như trời trồng vậy? Ta hơi thất vọng về nàng đấy.
- Nô nữ biết tội.
- Nàng làm ta mất cả hứng thú khi triệu hồi nàng đến đây.
- Nô nữ chỉ sợ mạo phạm đến chủ nhân.
Thái Ngọc buông một tiếng thở dài, rồi từ từ quay lại. Đối mặt với đôi mắt trong vắt đen láy của Thái Ngọc, Tiểu Ngọc gần như mất cả hồn lẫn vía, tứ chi như bủn rủn hẳn ra.
Thái Ngọc mỉm cười:
- Nàng không thích chiêm ngưỡng ta sao?
- Da... dạ, nô nữ chỉ sợ mạo phạm với chủ nhân.
- Thôi được. Nàng đã không dám chiêm ngưỡng ta thì ta sẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Như thế sẽ không mạo phạm chứ?
Tiểu Ngọc cúi gục đầu xuống:
- Dạ, chủ nhân định sao nô nữ nghe vậy.
Thái Ngọc mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc mai của Tiểu Ngọc. Nàng vừa ve vuốt vừa nói:
- Nàng cũng đáng là một trang giai nhân khiến cho thiên hạ phải chúc tụng.
- Nô nữ không thể so bì với chủ nhân.
- Ta còn thích nàng thì sao thiên hạ không thích chứ. Tất cả những nam nhân trên cõi đời này ai cũng đều thích chiêm ngưỡng tấm thân kiều diễm của nữ nhân. Ngoài chiêm ngưỡng ra họ còn muốn tấm thân đó thuộc về họ. Có đúng không?
- Dạ, chủ nhân nói rất đúng.
- Nhưng với ta thì ta lại muốn làm chủ những giai nhân trên cõi đời này.
Nàng vuốt tóc Tiểu Ngọc:
- Ta muốn làm chủ những tấm thân kiều diễm để rồi ta là người duy nhất đại diện cho cái đẹp hoàn mỹ hoàn thiện của tạo vật.
- Chủ nhân đã dạy bảo, nô nữ nguyện nghe theo người.
- Nàng nói vậy nhưng có hiểu thiện ý của ta không?
Tiểu Ngọc khẽ gật đầu:
- Dạ, tiểu nữ hiểu.
- Nếu nàng làm cho ta vừa ý thì sẽ được theo hầu ta mãi mãi.
- Nô nữ sẽ không phụ lòng chủ nhân.
- Tốt lắm.
Tiêu Thái Ngọc quay mặt lại tấm gương đồng. Đến lúc này thì Tiểu Ngọc đã biết mình phải làm gì với vị chủ nhân Ma Cung. Nàng từ từ đặt ngọc thủ lên bờ vai Tiêu Thái Ngọc rồi tuột dần lớp tơ xiêm y mỏng tanh. Thái Ngọc chẳng khác nào một con nhộng trắng nõn mịn màng chui ra khỏi lớp kén là bộ trang y cung chủ. Trong chiếc gương đồng in lồ lộ một tấm thân thon mảnh, cân đối với những đường nét mà tạo hóa đã sắp xếp một cách vô cùng tỉ mỉ để không có một chút sai sót nào.
Tận mắt nhìn thấy thân thể của chủ nhân Ma Cung, đến ngay cả Tiểu Ngọc cũng là một nữ nhân như Thái Ngọc thế mà vẫn còn ngẩn ngơ với vẻ đẹp siêu phàm xuất chúng đó. Tiểu Ngọc cảm nhận tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực chẳng khác nào một gã nam nhân đang sùng bái cái đẹp siêu hóa của nữ nhân. Vô hình trung vẻ đẹp của Tiêu Thái Ngọc như kích thích Tiểu Ngọc mạnh dạn hơn với nó. Ngọc thủ của nàng nhanh chóng lướt nhẹ qua lớp da trắng mịn như bông bưởi và cuối cùng Tiểu Ngọc quỳ mọp xuống chân Thái Ngọc như một con chó trung thanh khuất phục vị nữ chủ nhân đầy quyền uy.
Cái gì đến thì phải đến, dù họ là nữ nhân với nhau. Cả hai quấn chặt làm một. Trong cái hoạt cảnh kia thì Tiểu Ngọc phải làm tròn thân phận của một nô nữ phục vụ tận tụy cho Thái Ngọc. Nghiễm nhiên Tiểu Ngọc trở thành một giống gia súc theo sự phán truyền của Thái Ngọc. Nàng đã khuất phục, sùng bái vị chủ nhân Ma Cung có tấm thân tuyệt mỹ, tuyệt luân. Trong sự phục vụ tận tụy đó, Tiểu Ngọc cảm thấy mình được hưởng hơn là bị hành hạ.
Nàng cảm thấy mình chơi vơi trong vùng biển khoái lạc mà từ trước đến nay, mặc dù trú thân trong Dạ Nguyệt Lâu cũng chưa bao giờ được hưởng. Cái cảm giác đó khiến cơ thể nàng căng cứng tưởng chừng nó sẽ nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Khi khoái cảm đang dâng đến tột đỉnh thì hữu thủ của Thái Ngọc nhẹ nhàng đặt lên gáy Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thoáng rùng mình bởi cảm giác được mơn trớn, chính cái cảm nhận đó khiến tim nàng đập rộn ràng hơn để huyết lưu luân chuyển dồn dập. Tiểu Ngọc buột miệng rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên khoái lạc của nàng còn đọng trên hai cánh môi thì cái gáy của nàng đã vỡ toang bởi trảo công Ngũ Âm Bạch Cốt Trảo của chủ nhân Ma Cung. Cùng với tiếng rên khẽ, Tiểu Ngọc nẩy người một cái để biến thành một xác chết vô tri vô giác. Nàng đã chết rồi nhưng vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn bởi cảm giác khoái lạc tột cùng mà Tiêu Thái Ngọc đã mang đến cho nàng.
Thái Ngọc nhìn cái xác chết của Tiểu Ngọc buông một câu thật lạnh nhạt và vô tình:
- Nàng đã được hưởng những gì mà người khác chẳng bao giờ có được cơ hội may mắn như nàng.
Nói xong Thái Ngọc nhìn lại tấm gương đồng. Có cảm giác như sức sống trong cơ thể nàng được vun đắp thêm cho sự sung mãn sau khi hạ thủ giết chết Tiểu Ngọc.
Nàng mỉm cười thỏa mãn trước vẻ đẹp bất phàm của cơ thể mình.
Kể từ lúc ở Dạ Nguyệt Lâu về đến Ma Cung, Tiêu Thái Ngọc giam mình trong thư phòng, và ngồi trước tấm gương đồng này để tìm sự khuây khỏa qua những đường nét của tấm thân nàng. Đã từ lâu lắm rồi, việc chiêm ngưỡng đã trở thành một thói quen, hay đúng ra là một lối sống mà nàng không thể nào quên được.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu với hai hạt nhãn đen láy, đôi chân mày lá liễu vòng nguyệt, sóng mũi thanh tú cùng với hai cánh môi mọng đỏ như quả đào gợi tình, tất cả những nét khắc họa của tạo hóa tạo ra một con người mà chính nàng si mê, hay thật ra nàng đam mê chính bản thân nàng. Và cái nỗi đam mê đó chỉ có mỗi mình nàng có, nhưng hôm nay nàng đang nhìn cái con người trong gương kia để so sánh với một gã nam nhân vừa mới gặp. Gã đó chẳng ai khác hơn chính là Lệnh Thế Kiệt.
Đã từ lâu lắm rồi, Tiêu Thái Ngọc chưa bao giờ có được cái cảm giác ghen tỵ đó, nàng cảm thấy mình quá đủ, đã có quá nhiều từ sắc đẹp cho đến uy quyền của một chủ nhân Ma Cung, nhưng từ lúc diện ngộ với Lệnh Thế Kiệt thì chợt trong tâm tưởng của nàng có một ý niệm mơ hồ. Một ý niệm mà nàng không sao lý giải được, và cũng chẳng thể xua đuổi nó ra khỏi tâm tưởng. Bộ mặt anh tú, khôi ngô cùng phong thái nho nhã thư sinh như ẩn tàng trong đó là một khí chất cương cường và lạnh lùng của gã Quỷ Kiếm Khách khiến cho nàng mơ hồ trong từng ngóc ngách nội tâm của nàng có sự hiện diện của Lệnh Thế Kiệt.
Tiêu Thái Ngọc nhìn bóng mình trong gương, buột miệng nói:
- Ta vẫn còn quá đẹp. Đáng là một chân dung hoàn thiện hoàn mỹ mà trên cõi đời này chẳng một ai sánh bằng. Ta vẫn còn đẹp như thưở nào.
Nàng nhoẻn miệng tạo một nụ hoa hàm tiếu tự mãn với ý nghĩ vừa mới thốt ra thành lời.
Nàng lại say sưa ngắm khuôn mặt mình rồi lại mỉm cười với chính cái hình của nàng trong tấm gương đồng.
Bất chợt trong ý niệm của nàng lại xuất hiện chân dung gã Quỷ Kiếm Khách khiến cho nụ cười vừa hé nở lại vụt tắt lịm trên môi nàng. Thái Ngọc nói:
- Ngươi đang cười với ta hay cười với Quỷ Kiếm Khách? Ngươi có còn yêu ta hay không, hay đã để tình cho tên Quỷ Kiếm đó?
Đôi chân mày vòng nguyệt mỏng như lá liễu của Tiêu Thái Ngọc từ từ chau lại với nhau.
Nàng nói với cái hình trong gương:
- Rồi ngươi sẽ bỏ ta mà tìm đến tên Quỷ Kiếm kia hay sao? Ngươi sẽ không bỏ ta được đâu, vĩnh viễn ngươi sẽ ở mãi bên ta, và gã Quỷ Kiếm kia sẽ không có cơ hội chiếm đoạt ngươi, bởi vì ngươi đã là của ta, của Tiêu Thái Ngọc.
Nói xong câu nói như người đang mộng du, Tiêu Thái Ngọc chẳng khác nào một con người mắc bệnh vô cảm, từ từ gác chéo tay kéo trì xiêm y qua khỏi bờ vai mình.
Cái bóng trong chiếc gương đồng cũng đồng một động tác với nàng. Chuyện không thể nào tin được với một chủ nhân Ma Cung, với một trang giai nhân tuyệt sắc như Tiêu Thái Ngọc. Không một ai ngờ được giai nhân tuyệt diễm kia đang si mê cái thân của chính nàng.
Ánh mắt của nàng như vụt sáng với một nỗi háo hức khôn tả khi đôi bờ vai từ từ hiện ra trong chiếc gương đồng. Nàng tự ngắm mình, tự thích thú với bản thân mình để tự tìm cho mình một vùng đam mê của riêng nàng.
Bờ vai thật thánh thoát, thanh trí và gợi cảm với một làn da trắng mịn mà bất cứ kẻ nào có được may mắn nhìn được nó cũng không dám chạm tới, bởi lẽ sợ làn da kia sẽ hoen ố bởi sự va chạm thô tục.
Lớp xiêm y mỏng tanh vẫn tiếp tục từ từ trút dần xuống, và ánh mắt của Tiêu Thái Ngọc lại càng tỏ lộ sự đam mê cứ như đang chiêm ngưỡng một con người khác chứ không phải là nàng. Lớp tơ mỏng đã tụt quá bờ vai và chỉ thêm một chút xíu nữa thôi thì cái hình trong tấm gương đồng sẽ phô trương tới vùng bồng đảo mà bất cứ một nữ nhân nào cũng muốn che đậy. Có lẽ chính cái điều đó mà Tiêu Thái Ngọc thoáng một chút lưỡng lự. Nàng chiêm ngưỡng chính thể xác của mình mà lại ngượng ngùng sao, hay vùng bồng đảo của nàng chính là điểm yếu của một thân thể hoàn mỹ buộc nàng không dám nhìn đến?
Những ngón tay bút măng mơn man ve vuốt lớp da trắng mịn. Chúng như muốn tìm kẽ hở để chui qua lớp da trắng nõn mịn màng để tìm thứ báu vật dấu sau lớp da đó. Chúng buộc cho người ta có cảm tưởng Thái Ngọc đang tự tìm cái bí mật ở sâu trong tận huyết quản nàng hay đang tự tạo một cảm giác mơn trớn cho chính mình.
Những ngón tay dừng lại, rồi nàng nói:
- Ta yêu ngươi quá.
Đúng. Nàng quá yêu mình, yêu đến độ quên hẳn nàng là cái con người trong chiếc gương đồng chỉ là một.
Cạch...
Thái Ngọc không quay mặt lại mà nói:
- Vào đi!
Tiểu Ngọc từ ngoài bước vào thư phòng nàng. Bờ vai trắng nõn thanh tú, mềm mại của Thái Ngọc đập vào mắt Tiểu Ngọc. Chính bờ vai của vị chủ nhân Ma Cung khiến Tiểu Ngọc cũng thoáng một chút sững sờ bởi vẻ thanh thoát của nó.
Thái Ngọc nói:
- Nàng hãy đến đây.
Tiểu Ngọc di dời gót sen, tấm thân liễu của nàng đong đưa gợi cho người ta liên tưởng đến một nhành liễu đang lẳng lơ trước làn gió xuân gợi tình.
Tiểu Ngọc bước đến sau lưng Thái Ngọc. Nàng nhìn qua vai chủ nhân Ma Cung để thấy được hình người trong gương. Tiểu Ngọc bất giác đỏ mặt vì thẹn. Nàng không hiểu vì sao mình thẹn, hay vì dung nhan diễm trần của người trong gương khiến nàng phải rụt rè và hổ thẹn cho nhan sắc mình.
Tiểu Ngọc lí nhí nói:
- Tiểu nữ theo lệnh của chủ nhân đến phục dịch người. Xin chủ nhân chỉ bảo.
Thái Ngọc nhìn Tiểu Ngọc qua tấm gương đồng, trang trọng nói:
- Ngươi thấy ta thế nào, có đẹp không?
- Dạ, chủ nhân rất đẹp. Trên thế gian này không một nữ nhân nào có thể sánh với chủ nhân.
- Nói hay lắm.
Thái Ngọc từ từ đứng lên. Toàn thân nàng in rõ trong tấm gương đồng. Bất thình lình nàng nắm tay Tiểu Ngọc đặt lên bờ vai mình, ôn nhu nói:
- Ta muốn nhìn thấy mình đẹp như thế nào. Nàng biết phải làm gì để ta được tự thấy chân tướng kiều diễm bất phàm của ta chứ?
Tiểu Ngọc thoáng một chút sững sờ bởi câu nói của chủ nhân. Vốn xuất thân trong Dạ Nguyệt Lâu, Tiểu Ngọc không nói ra nhưng đã hiểu chủ nhân Ma Cung đang muốn nàng phải làm gì.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Ngọc vẫn lưỡng lự. Nàng sao không lưỡng lự được khi trước mắt nàng là một trang giai nhân tuyệt sắc hoa nhường nguyệt thẹn, một chủ nhân Ma Cung quyền uy mà bất cứ ai nghe danh cũng đều kiêng dè không dám nhìn thẳng, thế mà lại có một cách sống biến thái như vậy.
Trong khi Tiểu Ngọc suy nghĩ thì Thái Ngọc buông thõng hai tay. Nàng như đọc được những ý niệm đang ở trong tâm tưởng Tiểu Ngọc liền từ tốn nói:
- Ở Dạ Nguyệt Lâu, nàng chẳng biết làm gì với một người khách tìm hoa à?
Tiểu Ngọc giật mình:
- Dạ, nô nữ biết.
- Thế sao lại đứng như trời trồng vậy? Ta hơi thất vọng về nàng đấy.
- Nô nữ biết tội.
- Nàng làm ta mất cả hứng thú khi triệu hồi nàng đến đây.
- Nô nữ chỉ sợ mạo phạm đến chủ nhân.
Thái Ngọc buông một tiếng thở dài, rồi từ từ quay lại. Đối mặt với đôi mắt trong vắt đen láy của Thái Ngọc, Tiểu Ngọc gần như mất cả hồn lẫn vía, tứ chi như bủn rủn hẳn ra.
Thái Ngọc mỉm cười:
- Nàng không thích chiêm ngưỡng ta sao?
- Da... dạ, nô nữ chỉ sợ mạo phạm với chủ nhân.
- Thôi được. Nàng đã không dám chiêm ngưỡng ta thì ta sẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Như thế sẽ không mạo phạm chứ?
Tiểu Ngọc cúi gục đầu xuống:
- Dạ, chủ nhân định sao nô nữ nghe vậy.
Thái Ngọc mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc mai của Tiểu Ngọc. Nàng vừa ve vuốt vừa nói:
- Nàng cũng đáng là một trang giai nhân khiến cho thiên hạ phải chúc tụng.
- Nô nữ không thể so bì với chủ nhân.
- Ta còn thích nàng thì sao thiên hạ không thích chứ. Tất cả những nam nhân trên cõi đời này ai cũng đều thích chiêm ngưỡng tấm thân kiều diễm của nữ nhân. Ngoài chiêm ngưỡng ra họ còn muốn tấm thân đó thuộc về họ. Có đúng không?
- Dạ, chủ nhân nói rất đúng.
- Nhưng với ta thì ta lại muốn làm chủ những giai nhân trên cõi đời này.
Nàng vuốt tóc Tiểu Ngọc:
- Ta muốn làm chủ những tấm thân kiều diễm để rồi ta là người duy nhất đại diện cho cái đẹp hoàn mỹ hoàn thiện của tạo vật.
- Chủ nhân đã dạy bảo, nô nữ nguyện nghe theo người.
- Nàng nói vậy nhưng có hiểu thiện ý của ta không?
Tiểu Ngọc khẽ gật đầu:
- Dạ, tiểu nữ hiểu.
- Nếu nàng làm cho ta vừa ý thì sẽ được theo hầu ta mãi mãi.
- Nô nữ sẽ không phụ lòng chủ nhân.
- Tốt lắm.
Tiêu Thái Ngọc quay mặt lại tấm gương đồng. Đến lúc này thì Tiểu Ngọc đã biết mình phải làm gì với vị chủ nhân Ma Cung. Nàng từ từ đặt ngọc thủ lên bờ vai Tiêu Thái Ngọc rồi tuột dần lớp tơ xiêm y mỏng tanh. Thái Ngọc chẳng khác nào một con nhộng trắng nõn mịn màng chui ra khỏi lớp kén là bộ trang y cung chủ. Trong chiếc gương đồng in lồ lộ một tấm thân thon mảnh, cân đối với những đường nét mà tạo hóa đã sắp xếp một cách vô cùng tỉ mỉ để không có một chút sai sót nào.
Tận mắt nhìn thấy thân thể của chủ nhân Ma Cung, đến ngay cả Tiểu Ngọc cũng là một nữ nhân như Thái Ngọc thế mà vẫn còn ngẩn ngơ với vẻ đẹp siêu phàm xuất chúng đó. Tiểu Ngọc cảm nhận tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực chẳng khác nào một gã nam nhân đang sùng bái cái đẹp siêu hóa của nữ nhân. Vô hình trung vẻ đẹp của Tiêu Thái Ngọc như kích thích Tiểu Ngọc mạnh dạn hơn với nó. Ngọc thủ của nàng nhanh chóng lướt nhẹ qua lớp da trắng mịn như bông bưởi và cuối cùng Tiểu Ngọc quỳ mọp xuống chân Thái Ngọc như một con chó trung thanh khuất phục vị nữ chủ nhân đầy quyền uy.
Cái gì đến thì phải đến, dù họ là nữ nhân với nhau. Cả hai quấn chặt làm một. Trong cái hoạt cảnh kia thì Tiểu Ngọc phải làm tròn thân phận của một nô nữ phục vụ tận tụy cho Thái Ngọc. Nghiễm nhiên Tiểu Ngọc trở thành một giống gia súc theo sự phán truyền của Thái Ngọc. Nàng đã khuất phục, sùng bái vị chủ nhân Ma Cung có tấm thân tuyệt mỹ, tuyệt luân. Trong sự phục vụ tận tụy đó, Tiểu Ngọc cảm thấy mình được hưởng hơn là bị hành hạ.
Nàng cảm thấy mình chơi vơi trong vùng biển khoái lạc mà từ trước đến nay, mặc dù trú thân trong Dạ Nguyệt Lâu cũng chưa bao giờ được hưởng. Cái cảm giác đó khiến cơ thể nàng căng cứng tưởng chừng nó sẽ nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Khi khoái cảm đang dâng đến tột đỉnh thì hữu thủ của Thái Ngọc nhẹ nhàng đặt lên gáy Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thoáng rùng mình bởi cảm giác được mơn trớn, chính cái cảm nhận đó khiến tim nàng đập rộn ràng hơn để huyết lưu luân chuyển dồn dập. Tiểu Ngọc buột miệng rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên khoái lạc của nàng còn đọng trên hai cánh môi thì cái gáy của nàng đã vỡ toang bởi trảo công Ngũ Âm Bạch Cốt Trảo của chủ nhân Ma Cung. Cùng với tiếng rên khẽ, Tiểu Ngọc nẩy người một cái để biến thành một xác chết vô tri vô giác. Nàng đã chết rồi nhưng vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn bởi cảm giác khoái lạc tột cùng mà Tiêu Thái Ngọc đã mang đến cho nàng.
Thái Ngọc nhìn cái xác chết của Tiểu Ngọc buông một câu thật lạnh nhạt và vô tình:
- Nàng đã được hưởng những gì mà người khác chẳng bao giờ có được cơ hội may mắn như nàng.
Nói xong Thái Ngọc nhìn lại tấm gương đồng. Có cảm giác như sức sống trong cơ thể nàng được vun đắp thêm cho sự sung mãn sau khi hạ thủ giết chết Tiểu Ngọc.
Nàng mỉm cười thỏa mãn trước vẻ đẹp bất phàm của cơ thể mình.
/64
|