Sau khi Lâm Lang nghe thanh âm của cửa, trong lòng có chút hồi hộp, đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại thời gian, ánh mắt liền gặp phải lồng ngực rộng lớn của Quân Thương------- không biết từ khi nào, Quân Thương đã đứng sau người nàng, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng nhu hòa như đang chế nhạo, giống như chê cười phản ứng quá mức của mình, ngay cả ngọn cỏ cũng kinh ngạc!
Lâm Lang có chút xấu hổ, bởi vậy mà nội tâm lại yên ổn xuống ------ mấy ngày nay thái độ của Quân Thương tuy rằng vẫn như bình thường, nhưng nàng lại mơ hồ thấy có chỗ không đúng, hiện tại lại là thời điểm vô cùng quan trọng, nên nàng luôn cẩn thận với mọi việc!
Nàng hơi cong miệng lên, xoay người nhìn về phía đại điện màu đen. Cả đại điện mênh mông, giống như thế giới bên ngoài, bốn phía đều dùng linh thạch màu đen xây lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, tảng đá thoạt nhìn thì giống ngọc thạch bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí mạnh mẽ, mỗi viên đá đều là vật quý trong mắt người tu đạo. Lúc này, tảng đá đó đang hấp thu linh khí cường đại, tỏa ra ánh sáng đen bóng chói mắt, rồi lại tản ra một sức mạnh khiến người khiếp sợ, trong đại điện tối đen, đưa tay không nhìn rõ năm ngón tay mà lại lộ ra tia ánh sáng đặc biệt chỉ thuộc về hắc ám.
Lâm Lang chưa bao giờ biết, thì ra màu đen cũng có thể sáng ngời nhưng vậy, chói mắt như vậy, trong không khí dường như đang tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ ---- giống như Quân Thương, rõ ràng là thuộc Minh giới lạnh lẽo hắc ám, nhưng trên người luôn có hơi thở ấm áp!
"Đi!" Quân Thương tiến lên, định cầm tay nàng theo thói quen, lại lập tức đánh tan ngưng kết của nàng khiến nàng thành ảo ảnh!
Trong mắt Lâm Lang chợt lóe lên tia mất mát của Quân Thương, Quân Thương phá lệ mở miệng cười an ủi nàng: "Mang nàng đi nhìn một vật!"
Sự hưng phấn chờ mong trong mắt Quân Thương cuốn hút Lâm Lang, nàng ngẩng đầu, cười tươi như đóa hoa mùa xuân dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời toàn bộ linh khí ở đại điện tuôn ra vô cùng lợi hại!
"Tốt" Mặt trời chỉ mới hạ xuống, đêm khuya còn dài..... Còn có thời gian, bọn họ không vội!
Có lẽ vì biết đây là thời khắc cuối cùng mà hai người ở chung, trong lòng Lâm Lang cũng dần dần dâng lên cảm giác không đành lòng, nếu lần này chia tay, không biết đến năm nào tháng nào mới được gặp lại?
Lâm Lang đuổi kịp Quân Thương, hai người di chuyển bức điêu khắc Thái dương điểu hình kim ô, đi vào phía sau!
Mặt sau có một sương phòng nho nhỏ, nói nhỏ, chẳng qua là nhỏ hơn đại điện bên ngoài một chút, mọi thứ bên trong đều đầy đủ.
Khác với màu đen rộng lớn bên ngoài, bên trong là một tấm màn che hoa mai rực rỡ, dạ minh châu được khảm thành cây mai đặt ở bốn góc phòng, chiếu sáng bên trong đồng thời cũng làm cho người ta bước vào mà như đặt chân vào một rừng mai.
Lâm Lang nhìn lại theo thứ tự, chỉ thấy trên rèm cửa trắng đang rủ xuống đất là bạch mai hồng mai đang giao nhau tỏa bóng, trang sức trên bàn cũng lấy hoa mai làm chủ đạo, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ là bình hoa làm bằng bảo thạch sáng lóng lánh đang cắm hai cành mai nở vô cùng tươi đẹp, hương thơm tươi mát tỏa ra như ngàn vạn bông mai tao nhã!
Lâm Lang biết, trong vô số bông mai được trang trí trong này chỉ có hai bông hoa cắm trong bình là hoa mai thật, bởi vì lúc này đã xuất hiện nguồn linh khí đặc biệt, nếu hai cành mai này mà đặt ở ngoài, tất nhiên sẽ là dược liệu tốt nhất mà người tu đạo truy đuổi!
Ánh mắt Lâm Lang nhìn về phía hai cành mai bỗng ngẩn ra, trong mắt có làn sóng nhẹ nhàng chuyển động, kích thích một tầng sóng gợn.
Thời tiết này, tìm được hai cành hoa mai cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hai cành hoa kia lại là...... Đây là hai cành hoa mai đã hai ngàn năm tuổi!
Một ngàn năm, nếu không phải nàng nhìn thấy hai cành mai này, có lẽ nàng đã quên..... Đó là thật lâu trước kia, lúc nàng cùng hắn du ngoạn ở nhân gian đã hái cho hắn, lúc ấy nàng và hắn cũng chưa có tình cảm đặc biệt, nhưng nàng lại nhìn không được muốn tiếp cận hắn, nhìn hắn nhíu mày, trong lòng liền buồn bực khó chịu, muốn đối tốt với hắn!
Khi đó, nàng tỉ mỉ chọn lựa để hái hai cành hoa này đưa cho hắn: "Ở Minh giới các ngươi tối om, không nhìn thấy chút sắc nắng nào! Đã vất vả đi ra một chuyến, ngươi mang về cắm trong lọ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng!"
Kỳ thật, khi đó nàng muốn nói là. trong lòng có ánh sáng, sẽ không khổ.... Mỗi khi đến đây mày của ngươi cũng không nhăn lại!
Lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên ngây ngô, hắn bĩu môi, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhân đúng là cả ngày chỉ biết hoa hoa phấn phấn, thật không có gì thú vị!" Hắn nhận lấy liền thuận tay vứt xuống cỏ!
Khi đó, nàng còn vì thế mà đau lòng một thời gian!
Nhưng mà, nàng không ngờ tới, hắn lại giữ lâu như vậy!
Vài năm nữa, cũng có thể hai cành hoa mai này sẽ biến thành hình người cũng nên!
Trong mắt Lâm Lang có làn sóng bắt đầu dao động, cổ họng như bị chặn lại. Thì ra năm đó không phải chỉ mình nàng giẫy giụa, hắn cũng đã sớm để bụng, chỉ là nàng không biết!
Bỗng nhiên trong đầu Lâm Lang hiện ra một ý nghĩ khác thường..... Quân Thương liệu có còn nhớ một người gọi là Lang Quang nữ tử?
Quân Thương thấy nàng bất động một lúc lâu, tiến lên phía trước nói:"Vào xem!"
Lúc này Lâm Lang mới hoàn hồn, áp chế vô số suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng xuống, nháy mắt đáp ứng: "Được!" Chắc là không nhớ rõ! Khi đó hắn chỉ là một người phàm, cho dù có chút căn cốt nhưng cũng đã bị lôi hỏa trừ khử tung tích.
Kỳ thật, có nhớ hay không thì sao? Tóm lại, mấy ngàn năm qua, trải qua luân hồi đau khổ, người ở bên nàng trước sau cũng là hắn, chỉ như vậy là đủ!
Bên trong phòng lại là một thế giới khác, màn che màu xanh, làn khói mỏng phảng phất trong sương mù như có vô số Thanh Mộc khí mờ mịt, hoa văn trên màn che vẫn là cành mai đã gẫy!
Trong cùng là một chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc thành hình hoa mai, bông mai to nở ra năm cánh hoa, trong tâm hoa là một nữ tử đang ngủ say, nói nàng ngủ sau cũng không phải không có lý do ---- nữ tử mặc váy dài màu trắng, tay áo buông xuống người như nước chảy, mái tóc đen mượt như tơ lụa, không búi tóc mà chỉ để tản ra, đôi mắt nhắm chặt, mi dài như lông vũ, trên năm cánh hoa đều được đặt một viên dạ minh châu, ánh sáng của dạ minh châu hòa vào nhau, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nữ tử trở nên trong suốt như ngọc.
Lâm Lang nhìn nữ tử đang ngủ say, chấn động cả người, trong đầu ầm ầm một tiếng: "Đây là....." Nàng không dám tin quay đầu, nhìn về phía Quân Thương!
Không, không có khả năng! Làm sao có thể?
Bên môi Quân Thương tràn ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa bao bọc nàng: "Khi đó, Thiên đế tuyên bố rằng nàng bị U Vân giấu đi, sau khi ta nhận được tin lập tức đuổi tới, nàng đã muốn vì đạo nghĩa mà nhảy xuống sông hoàng tuyền, một khắc kia...... Ta mới biết được, mất đi nàng, ta sống cũng không còn ý nghĩa. Nhìn nàng bước chân xiêu vẹo nhảy xuống, ta không kịp ngăn cản, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được nàng về, cho nên....."
"Ta cũng lập tức nhảy xuống, bám theo thân thể của nàng, rốt cục ta đã tìm được, nhưng thân thể của nàng bị nước hoàng tuyền ăn mòn đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, hồn phách nàng cũng đã sớm ly thể.... Ta ôm thân thể của nàng ngây người trong nước Hoàng Tuyền không biết bao nhiêu lâu, pháp lực của ta cũng nhanh chóng tiêu giảm, sau đó, Thanh Hoa phu nhân tới, nói cho ta biết nàng đã rơi vào luân hồi, nếu ta muốn tìm được nàng, không nên ở lại chỗ này!"
"Ta nghĩ lại, nếu trở về, cũng mang theo thân thể của nàng về! Khi đó ta không tìm được nàng ngay trong biển người mờ mịt, nhìn khối thân thế này thì nỗi khổ tương tư cũng đỡ hơn! Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có thể phát huy tác dụng." Lúc ấy, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần là Lâm Lang, hắn đều không bỏ được, hắn chỉ muốn tận lực tìm theo dấu vết của nàng. Nhưng hiện tại thân thể nàng bị người nọ lấy đi, muốn đoạt lại chỉ sợ là muôn vàn khó khăn? Khối thân thể này chính là của nàng, tin rằng được linh khí bồi dưỡng nhiều năm như vậy, đã chữa trị gần giống bình thường, nếu dùng sẽ không kém gì so với thân thể kia!
Giọng nói trầm thấp của Quân Thương thản nhiên kể lại, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng Lâm Lang lại có thể cảm nhận được thống khổ trong lòng hắn, hơn nữa, lúc ấy khối thân thể này của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu muốn bảo vệ, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Chỉ nhìn tòa điện này mọi thứ đều lấy linh thạch để xây dựng, đại điện hội tụ linh khí của thế gian là đã biết!
Lâm Lang nhìn Quân Thương, thân hình hơi run rẩy, đôi mắt trong hình ảnh hư ảo chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt, nàng chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết lại có việc như vậy!
Quân Thương như vậy sao khiến nàng có thể..... Có thể.....
Lâm Lang muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại chỉ thấy âm thanh bị chặn ở cổ họng, một chữ cũng không nói được!
Thế sự hỗn loạn, vạn năm đi qua. Nhân gian có một cô gái tên là Ngư Huyền Cơ, đã từng đứng trên pháp trường ngửa mặt lên trời thở dài, ngâm ra câu thơ: "Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang"*. sau này trở thành câu thơ mà bao nhiêu nữ tử đều than thở! Điều này cũng đủ để thấy được không phải chỉ có thần tiên tính tình lạnh nhạt mới khó có tìm được tình cảm chân thành, tình lữ ở nhân gian cũng khó có người tình hoàn hảo. Không lâu về trước, nàng còn không hiểu vì sao khi Triệu Tễ lừa gạt phản bội nàng, trong lòng nàng hận đến thấu xương, nhưng không có chút đau lòng nào, thì ra, tình cảm chân thành trong lòng nàng ----- là hắn!
*Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật thì dễ kiếm, tình lang tốt khó tìm.
Mà phần tình cảm này, đã kéo dài mấy ngàn năm vẫn chưa dứt, nàng thật may mắn làm sao!
Nước mắt Lâm Lang lăn dài như những chuỗi trân châu, làm tổn thương trái tim của Quân Thương!
Quân Thương nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng bị nhéo một cái, từng trận đau đớn khó nhịn, hắn muốn đưa tay lau nước mắt giúp nàng, muốn ôm nàng để an ủi một chút, muốn.... Nhưng lại không được....
Hắn chỉ có thể chân tay luống cuống, ngây ngốc nói lời an ủi Lâm Lang: "Đừng khóc...... chúng ra còn phải thành thân! Mau nín khóc...."
Rốt cuộc Lâm Lang cũng nín khóc, mỉm cười: "Ừ!"
Giờ khắc này, trong đôi mắt nàng phát ra ánh hào quang, như hàng ngàn vì sao trên bầu trời; giờ khắc này, nàng giống như một cô gái đơn thuần ở nhân gian đang đối mặt với tình lang, trong lòng nhảy nhót, con ngươi gợn sóng, lại có thời gian lắng đọng lại dưới ánh sáng ngọc.
Lâm Lang cười với Quân Thương, sau đó chậm rãi xoay người đi tới tâm hoa mai!
Ánh sáng vừa chuyển, một luồng ánh sáng xanh nhạt bay trên hư không, hồn phách hư ảo mềm mại của nàng kết tụ lại, chậm rãi dừng trên người nữ tử đang say ngủ trong tâm hoa, lại chầm chậm nằm xuống, cùng lúc đó, dạ minh châu trên năm cánh hoa đột nhiên tách trời bay lên không trung tỏa sáng chói mắt, cùng với kim quang của Quân Thương tạo thành Phạm tự pháp ấn, trên không hình như có hoa thơm nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó nàng chỉ thấy cả người run lên, một đạo ánh sáng chiếu vào ngực, thời điểm hoàn hồn, hồn và thân thể nàng đã được hợp nhất!
Lâm Lang ngồi dậy, mở mai mắt nhìn cánh tay của mình, hoạt động một chút, sau đó nâng mắt nở nụ cười với Quân Thương!
Quân Thương đi tới, nâng nàng dậy. Con ngươi trong suốt của nàng chống lại con ngươi đen nháy đang cuồn cuộn sóng của Quân Thương, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, liền nhào vào ngực của hắn!
Quân Thương ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ đến nỗi như muốn đem nàng hòa vào mình mới được!
Lâm Lang thâm tình ôn hắn, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ----- có thể chạm đến thân thể, thật tốt!
Hai người gắt gao gắn bó, hung hăng ôm đối phương, giống như ủy khuất của mấy ngàn năm chia lìa đều phải trút xuống cái ôm này!
Chỉ ôm nhau như vậy, lại là cả thiên hạ trong ngực!
Thật lâu sau, Quân Thương vuốt tóc Lâm Lang, ở bên tai nàng trầm giọng níu: "Thời gian không còn sớm. Chúng ta còn phải thành thân!"
Lâm Lang nghe hắn nói, lại không cam lòng dùng sức ôm chặt hắn, sau đó mới lưu luyến tách ra, ngẩng đầu cười thật tươi với Quân Thương: "Được rồi!"
Quân Thương trầm giọng "Ừ" một tiếng, vỗ tay hai cái. Hai cô gái một áo xanh một áo tím đi tới :"Thanh Y Tử Y tham kiến thành chủ, tham kiến tiểu thư!"
Lâm Lang không nghĩ tới Thanh Y Tử Y đã ở đây, thò đầu ra nhìn, khuôn nhắn nhỏ nhắn trắng nõn hơi lộ vẻ ngạc nhiên, Quân Thương thấy vậy, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Tốt lắm!"
Lâm Lang thu hồi ánh mắt, Quân Thương nói với Thanh Y Tử Y: "Trang điểm thay y phục cho tiểu thư các ngươi!"
Thanh Y Tử Y đáp ứng một tiếng, mỉm cười tiến lên. Quân Thương nói xong, liền lui ra ngoài, Lâm Lang giống như một đứa nhỏ bất an đưa tay túm lấy ống tay áo của hắn, hai mắt mở to mang theo ý cầu xin nhìn về phía Quân Thương.
Quân Thương thấy vậy, che kín ý cười trong mắt: "Ta còn chờ nàng gả cho ta mà! Làm gì có tân nương tử nào bộ dạng giống nàng!". Sau đó Quân Thương nhìn nàng từ trên xuống dưới, vuốt cằm nói: "Hay là, nàng muốn vi phu giúp nàng tắm rửa thay quần áo?"
Lâm Lang vừa nghe, mặt liền đỏ ửng, lập tức buông vạt áo của Quân Thương ra!
Dường như tâm trạng Quân Thương rất tốt, tiếng cười trầm thấp vang lên đến khi không nhìn thấy người mà vẫn nghe được tiếng!
Nghĩ đến hôn lễ của hai người, trong lòng Lâm Lang tràn đầy sự ngọt ngào, trên mặt bất giác mang vẻ tươi cười, khiến Thanh Y Tử Y cười trộm không dứt!
Nghe thấy Thanh Y Tử Y cười trộm, Lâm Lang hoàn hồn, ho khan hai tiếng: "Còn không hầu hạ ta tắm rửa?"
Hôn lễ ngọt ngào tối nay sẽ xóa sạch những chuyện không vui vừa qua, nhưng mà….. Như vậy cũng tốt….. Cũng tốt!
Đã mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên nàng làm tân nương của hắn. Mặc kệ sau này như thế này, giờ phút này, nhất định nàng phải làm một tân nương hạnh phúc!
Hai người nghe thấy lời nói của Lâm Lang, liền vội vàng đưa nàng vào bên trong!
Lâm Lang theo hai người đi vào, thì ra đằng sau giường hoa mai còn có một gian phòng nho nhỏ, bên trong bày ra bạch linh thạch hiếm thấy, bể nước nhỏ cùng dùng hắc bạch linh thạch xen kẽ nhau mà tạo thành, lúc này dòng nước chảy cuồn cuộn, hơi nóng mờ mịt, trong suốt thấy tận đáy ----- hóa ra lại lấy linh tuyền trong lòng đất làm thành một hồ nước nho nhỏ!
Nhìn chung chỗ này là một cung điện xa hoa, không có chỗ nào không phải vì chuyện bảo vệ và khôi phục nguyên thân của nàng mà tạo ra, nhưng thật sự muốn khôi phục tu vi, đạt tới cảnh giới thân linh hợp nhất, không phải là chuyện dễ!
Nàng không phải người ngu ngốc, từng thứ trong này, Quân Thương.... đều phải trả bằng máu!
Thanh Y Tử Y hầu hạ nàng trút bộ quần áo trắng thuần xuống, nhẹ nhàng đem đóa hoa tràn đầy linh khí thả xuống bể: "Tiểu thư, nước ấm có tốt không?"
Thanh Y sắc mặt đỏ ửng, tràn đầy sự vui mừng, một lời hai lời hỏi Lâm Lang!
Tử Y tiến nàng xoa đầu vai giúp nàng :"Đây là linh tuyền từ tâm mặt đất, tuy rằng hiện tại tiểu thư thân linh hợp nhất, nhưng dù sao cũng có chút đột ngột, muốn pháp lực sớm quay lại, nhiều bọt khí linh tuyền mới có lợi!"
Lâm Lang nhắm mắt trong suối nước, bên môi không ngăn được sự tươi cười, nhìn Lâm Lang như vậy, Thanh Y Tử Y cũng vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm nay, hai người liền giữ không nổi thần trí rồi!
Tuy nhiên, nếu tiểu thư cao hứng như thế, bọn họ cũng không thể mất hứng được!
Thanh Y Tử Y phục vụ Lâm Lang tắm rửa, mặc giúp nàng chiếc áo lụa rồi đưa nàng ra ngoài, bắt đầu búi tóc, trang điểm, thay y phục!
Tử Y định búi cho Lâm Lang kiểu Phượng Vân Hoa thể hiện thân phận tôn quý của công chúa Huyền Vũ, nhưng lại bị Lâm Lang ngăn cản. Theo yêu cầu của Lâm Lang, Tử Y búi tóc cho nàng theo kiểu búi mà mẹ hay chải cho con gái trong ngày xuất giá ở phàm trần!
Tóc búi lên cao, lộ ra vầng trán đầy đặn của nàng, nét tao nhã trong mọi cử động làm say lòng người!
Thanh Y Tử Y mặc giá y đỏ thẫm lên người nàng, giá y tầng tầng lớp lớp êm ái, ở giữa thêu hình Phượng Hoàng giương cánh lộ ra sự thanh cao bất khuất!
Sau khi mọi việc đều đã ổn thỏa, Thanh Y Tử Y mới trùm khăn voan che kín mặt Lâm Lang, bên ngoài liền vang lên tiếng trống dồn dập!
Tử Y đỡ Lâm Lang, Thanh Y đã không chờ được chạy ra ngoài xem náo nhiệt!
Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lắng tai nghe ngóng một hồi, cười nói: "Tiểu thư..... Là thành chủ, là thành chủ tới đây rước dâu!" Tiểu thư và thành chủ, thật là vất vả làm sao... Mặc dù không có gì cả, thậm chí còn không được thiên giới thừa nhận, nhưng có thể kết hôn... Cũng đã rất tuyệt!
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Lâm Lang nghe vào lòng cũng thấy mềm mại ngọt ngào, bên môi bất giác tràn ra nụ cười ngượng ngùng làm cho lòng nàng hóa thành nước.... ... Nàng không biết, thì ra gả cho hắn, lại có cảm giác hạnh phúc như vậy!
Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng không có sự sang sảng như ngày thường, một làn sóng ngượng ngùng vui sướng lặng lẽ lan tỏa trong lòng, đồng thời, sâu trong đáy lòng cũng có khổ sở cuồn cuộn!
Mặc dù hai người không nói thẳng ra, nhưng Lâm Lang biết, cử hành hôn lễ trong đại điện tràn ngập linh khí này vì chỉ nơi đây mới có thể tránh khỏi sự điều tra của người trên Thiên Đình!
Trước kia, lấy thân phận ngọc nữ Lang Quang gả cho một phàm nhân, bọn họ không được chấp nhận; ngàn năm trước, lấy thân phận Huyền Vũ Đại Đế Thái Thanh công chúa, vị hôn thê của thái tử Thiên tộc gả cho người đứng đầu Minh giới, những người này càng không chấp nhận; mà bây giờ, cuối cùng nàng đã được sống lại, mặc dù chỉ có thể gọi là yêu, không có thân phận cao quý xa xôi kia, cùng thân phận của hắn đã có thể xứng đôi, nhưng mà những người đó, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
Nàng biết, nàng biết.... Quân Thương muốn kết hôn với nàng ở chỗ này, chỉ là để làm trọn vẹn giấc mộng không thể đuổi kịp trong lòng nàng mà thôi!
Bởi vì qua đêm nay, coi như tất cả đều đã kết thúc, nhưng chắc chắn nàng và hắn sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người trong thiên giới một lần nữa, huống chi.... ... Nếu trong lòng nàng có tính toán, làm sao Quân Thương có thể không có ý kiến gì?
Hôn lễ này, không có người nhà chúc phúc, bằng hữu chúc mừng, cũng không có người mẹ hoàn hảo, của hồi môn các loại... Nhưng mà, có nàng và hắn, chỉ vậy là đủ!
Chỉ trong chốc lát, Tử Y đã vội vàng chạy vào: "Đã chuẩn bị xong chưa, thành chủ đã tới!"
Lúc này, đại điện đen nhánh bên ngoài đã sớm đèn hoa rực rỡ, đỉnh đại điện đặt viên dạ minh châu lớn phát ánh sáng lóng lánh, giống như sao lốm đốm đầy trời, tiếng nhạc vang lên, tầng tầng pháo bông nở rộ trên không trung, trong nháy mắt rực rỡ như mưa sao băng dưới vòm trời!
Quân Thương mặc quần áo đỏ thẫm giống với tân lang ở nhân gian, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa, đường cong cứng rắn trên mặt được ánh sáng chiếu xuống trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, phía sau hắn là Tiểu Hắc Tiểu Bạch dẫn đầu, mười sáu người kiêng kiệu áo đỏ sẫm buộc lụa đỏ bên hông khiêng kiệu hoa, trên chóp kiệu đính một viên minh châu to lóng lánh, ánh sáng dìu dịu lan tỏa!
Đội ngũ tới từ phía Bắc của đại điện, dừng lại trước tượng kim ô.
Cổ nhạc dừng lại trong chốc lát, Quân Thương xoay người xuống ngựa, thân thể cao ngất chuyển động một cái, sải bước đi tới phòng nghỉ bên trong!
Hắn xuyên qua hoa mai lượn lờ bên ngoài, đi thẳng vào nội thất, liền nhìn thấy cô gái ngồi ngay ngắn ở tâm hoa!
Y phục màu đỏ, khăn voan đỏ, đầu hơi cúi xuống và tay nắm chặt váy chứng tỏ nàng đang hồi hộp và mong đợi!
Quân Thương mím môi cười một tiếng, con ngươi đen nhánh hiện lên làn sóng nhu hòa, đi nhanh tới mép giường! Mỗi bước đi, tim của hắn mềm mại hơn một phần, mấy ngàn năm, cuối cùng hắn cũng cho nàng hôn lễ, mặc dù chỉ có thể giới hạn trong Trường Sinh Điện, nhưng hắn biết, trong lòng nàng cũng đã thỏa mãn!
Lâm Lang nghe bước chân của hắn, cảm thấy trong lòng vô cùng hồi hộp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nắm vạt áo thật chặt!
Nàng không hiểu sao mình phải khẩn trương như vậy? Sự mong đợi mơ hồ và vui sướng trong lòng khiến cho đầu óc nàng trở nên mê muội, nhưng mà, nghe bước chân của hắn tiến đến, trái tim nàng liền nhảy lên tận cổ họng!
Bỗng nhiên, thân thể nhẹ bẫng, nàng rơi vào một lồng ngực rộng rãi, hơi thở nhàn nhạt của nam tử quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cho nàng đỏ mặt mà không có lí do!
Nàng vùi đầu vào lồng ngực Quân Thương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có hắn, tự nhiên trong lòng cũng đập "thình thịch" không ngừng!
Quân Thương cúi đầu nói bên tai nàng: "Thích không?"
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Quân Thương có chút khàn khàn, khi nói chuyện hơi thở lướt nhẹ qua cổ nàng, làm cổ nàng cũng lập tức đỏ ửng!
Quân Thương vui vẻ cười ha ha, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong lồng ngực, nàng xấu hổ giơ tay lên đấm vào ngực Quân Thương!
Quân Thương ngừng cười, bàn tay dịu dàng vuốt lưng của nàng, nói an ủi: "Tốt lắm! Tốt lắm!"
Thanh Y Tử Y đã lui ra ngoài lại đi vào: "Thành chủ, giờ lành đã đến, mau đưa tiểu thư lên kiệu!"
"Ừ!" Quân Thương đáp ứng một tiếng, ôm chặt Lâm Lang, sải bước đi ra ngoài!
Mọi người đang chờ bên ngoài thấy Quân Thương ôm Lâm Lang ra ngoài, không biết người nào kêu một tiếng: "Nổi nhạc!"
Âm nhạc vui vẻ nổi lên, khiến cho không khí ảm đạm trong đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt!
Lâm Lang nghe thấy tiếng nhiều người như vậy, lại cảm thấy trong không khí tràn đầy hơi thở yêu tinh, tay đang túm áo Quân Thương nắm thật chặt, sau đó, nàng lại nghĩ đến Quân Thương ôm nàng trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt hơi nóng!
Quân Thương ôm nàng đặt vào trong kiệu rồi ra ngoài, Lâm Lang cả kinh, đưa tay nắm vạt áo của hắn, muốn hỏi hắn những yêu tinh kia là sao, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào ------ có thể đi tới Trường Sinh Diện, tất nhiên là người Quân Thương tin tưởng, nhưng mà lúc này..... Vẫn nên cẩn thận!
Quân Thương hơi sững sờ, giống như nghĩ tới điều gì lại cười an ủi nàng: "Đừng sợ! Những người này là tinh linh tu đạo biến thành, đều là bằng hữu của chúng ta, sau này nàng sẽ biết!"
Lâm Lang buông tay, Quân Thương lui ra ngoài.
Lâm Lang nghe một tiếng mạnh mẽ "Khởi kiệu" truyền đến, liền thấy cỗ kiệu được nhấc lên vững vàng, tiếng nhạc nổi lên, cách màn kiệu truyền đến tiếng cười đùa của mọi người, Lâm Lang chợt giật mình!
Cỗ kiệu đã dừng lại từ bao giờ, bên ngoài nổi lên âm thanh ồn ào, giống như đang thúc giục Quân Thương làm chuyện gì, mà Quân Thương lại có dáng vẻ không tình nguyện!
Một lúc sau, một lực đánh tới, cửa kiệu run rẩy, bên ngoài vang lên tiếng cười vui vẻ!
"Ha ha... Cái này mới đúng! Tục đá cửa kiệu xưa nay đều làm, không phải các lão già này ép ngươi! Cũng là vì muốn tốt cho ngươi, xem bộ dạng kia của ngươi, sợ sau này ngươi sẽ cực kỳ sợ vợ!"
Không biết ai nói như vậy, mọi người bên ngoài cười to, tiếng cười sang sảng truyền vào trong kiệu, Lâm Lang mới biết là mọi người muốn Quân Thương đá cửa kiệu nhưng hắn không chịu, nội tâm dâng lên cảm giác ngọt ngào, mỉm cười lắc đầu một cái!
"Tốt rồi... Mau đỡ cô dâu ra đi!"
"Nhanh lên đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Đừng làm cho cô dâu sốt ruột!"
Vô số tiếng nói vui mừng thúc giục truyền vào trong kiệu, Lâm Lang chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, bàn tay nắm chặt váy, lòng bàn tay toát mồ hôi!
Nàng cũng coi như đã ngồi quen kiệu hoa, lúc trước gả cho Triệu Tễ, cùng là mười dặm trang sức màu đỏ, người người hâm mộ, nhưng nàng không có tâm tình phức tạp như bây giờ --- trong lòng có trăm mối tơ vò, trong hạnh phúc lại có sự chua xót, trái tim có chút lo lắng đồng thời cũng có mùi vị ngọt ngào hạnh phúc!
Bỗng nhiên, cách lớp khăn hồng, nàng thấy trước mặt bừng sáng, có bàn tay đưa tới trước mắt!
Quân Thương vén màn kiệu lên, ánh mắt mang theo nét vui vẻ nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn trong kiệu, nhìn nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, cách lớp khăn voan màu đỏ hơi trong suốt nhìn về phía hắn, đặt bàn tay trắng nõn tinh tế vào bàn tay rộng lớn của hắn!
Quân Thương nhẹ nhàng nắm, hơi vuốt ve, thầm phát ra lời tuyên thệ: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!"
[color=#BF40FF]Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến cuối đời.[/color]
Quân Thương vừa dứt lời, chỉ thấy hai người tỏa ra một vầng kim quang quyện với vầng sáng màu xanh nhạt, trong màn sáng là viên trân châu màu trắng, dần dần, màu xanh nhạt bao quanh hạt châu khiến nó xoay tròn, trong màu trắng lại có màn bọc màu xanh, mờ mịt như màn nước!
Đột nhiên Lâm Lang ngơ ngẩn, nhìn viên trân châu trắng trong suốt, trong mắt khẽ chảy ra giọt lệ.
Giờ khắc này, nàng nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của mọi người bên ngoài.
Cách lớp voan đỏ, nàng nhìn về phía Quân Thương, cong mắt cười như làn sóng mềm mại lóng lánh.
Bỗng nàng giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng xanh bích như nước chảy, trong phút chốc màn màu xanh nhạt bao ngoài viên trân châu trắng ánh lên huỳnh quang, kim quang lưu chuyển xung quanh, màu xanh nhạt bên ngoài viên trân châu cũng lấm tấm màu vàng lấp lánh.
Bên ngoài lại càng kinh ngạc...
Nguyên thần của nàng và hắn đã là trong ngươi có ta, trong ta có người, điều này thể hiện, nếu hai người trải qua luân hồi một lần nữa, hoặc là bị buộc phải chia lìa, chỉ cần một chút linh thức còn xót lại, sẽ tìm được đối phương ---- đây là một loại thượng cổ thuật pháp sâu độc nhất trong tình yêu, loại pháp chú buộc người ta phải gắn liền với nhau, hơn nữa cái này không có biện pháp giải!
Nhưng mà, nếu nguyên thần của một người nổ tung, hồn bay phách tán, thì người kia cũng sẽ theo xuống suối vàng!
Ban đầu ý của Quân Thương là để cho mình dù thế nào cũng luôn nhớ đến Lâm Lang, cùng nàng đồng sinh cộng tử ------ vì hắn không muốn quên nàng lần nữa, nhưng cũng không muốn dùng cái này để trói buộc nàng! Nhưng hắn lại không nghĩ tới Lâm Lang không chút do dự đưa ra quyết định giống hắn!
Quân Thương khiếp sợ nhìn hai viên nguyên thần xoay tròn trên không trung, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai hạt châu lại tách ra nhập vào thân thể hai người!
Khi tất cả bình tĩnh lại, Lâm Lang vui vẻ nhẹ nhàng nhìn Quân Thương, trái tim lại tràn ra một tia khổ sở!
Nàng không phải kẻ ngốc, Quân Thương lựa chọn làm như vậy vào lúc này, tất nhiên là có quyết định giống mình, phía sau hôn lễ hạnh phúc này ẩn chứa cái gì, nàng đều biết rõ ràng.
Quân Thương nắm tay nàng ra khỏi cỗ kiệu, đỡ nàng bước qua chậu than, trong lúc mọi người vui vẻ chúc mừng thì đi tới tân phòng!
Mọi người vây quanh họ đi tới tận cửa tân phòng, Quân Thương dừng lại, nàng nghe Thanh Y Tử Y và Tiểu Hắc Tiểu Bạch vừa cười ngăn cản, vừa kêu mọi người ngồi vào vị trí.
Chờ tiếng của mọi người ngày càng xa, nàng nghiêng đầu dựa vào vai Quân Thương, để hắn đỡ nàng, chống đỡ thân thể nàng, chậm rãi đi vào phòng nghỉ bên trong!
Đi tới cửa phòng, dường như mọi thứ bên ngoài đều không liên quan gì đến họ, cả thiên địa này chỉ còn nàng và hắn!
Trong tân phòng có hai hỉ nương tuổi khá lớn, nhìn thấy Quân Thương dắt tay Lâm Lang đi vào , vội vàng nghênh đón, mời hai người vào bên trong phòng, trong miệng hát những bản nhạc chúc phúc trong hôn lễ ở dân gian, sau đó đặt Lâm Lang ngồi xuống mép giường!
Quân Thương mỉm cười đỡ Lâm Lang ngồi ở trên giường, hỉ nương đưa tới một chiếc khay, trong khay đặt một cây gậy bằng ngọc thạch màu đen, được ánh sáng của minh châu chiếu vào càng thêm sáng bóng rực rỡ!
Quân Thương đưa tay cầm lên, vén khăn, Lâm Lang chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, bất giác nhắm chặt hai mắt!
Lần thứ hai mở ra xong, hai hỉ nương đã bị Quân Thương đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng và Quân Thương!
Trong lúc nhất thời, tim nàng như đánh trống, nhưng lại hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Quân Thương, cho đến khi thấy ly rượu bưng đến trước mặt, nàng mới sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên khuôn mặt Quân Thương lộ vẻ hài hước cưng chiều, cười nói: "Uống đi"
Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe, vội giả vờ bình tĩnh nhận lấy ly rượu, Quân Thương cười cười, giơ tay quấn vào cánh tay của nàng!
Dưới ánh sáng của minh châu, rượu trong chén hơi ánh lên màu hồng, mùi hoa mai thơm bốn phía, Lâm Lang biết đây là hoa mai tửu --- loại rượu này tuy không quý giá gì ở Tiên giới, nhưng là loại nàng thích uống nhất, rượu vào miệng có hương vị ngọt ngào, tỏa ra mùi rượu thơm ngát!
Tuy nhiên, lần này Lâm Lang không có ý định thưởng thức mùi rượu như thế nào, ngửa đầu uống một hơi uống hết!
Quân Thương thấy vậy không nhịn được bật cười, nghe tiếng cười của hắn, Lâm Lang càng không dám ngẩng đầu!
Một lúc lâu, Quân Thương cũng không nhúc nhích gì, nội tâm Lâm Lang khẽ động, vội len lén đưa mắt nhìn, lại bị Quân Thương vui vẻ bắt gặp, khiến nàng lại cúi đầu xuống, có đánh chết cũng không chịu ngẩng lên!
Quân Thương nhìn nàng ngượng ngùng như cô gái nhỏ, không nhịn được "Ha ha" cười lớn, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng, rung động lòng người, làm cho lòng của Lâm Lang mềm nhũn!
Lâm Lang vội ngẩng đầu, tức giận liếc hắn một cái, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn còn dính rượu hoa mai!
Quân Thương thấy vậy, ngừng tiếng cười, cổ họng chuyển động hai cái, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng ---- đôi môi đỏ vì dính rượu mà sáng long lanh, mùi hoa mai nhẹ thơm bốn phía, khiến cho hắn....
Động lòng không bằng hành động, thân thể cao lớn của Quân Thương khẽ động, lập tức khiến Lâm Lang ngã nhào trên giường, ngay sau đó hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng!
Lâm Lang còn không kịp kêu lên, chỉ thấy thân thể ngã vào giường mềm mại, nụ hôn như bão rơi vào bờ môi truyền đến cảm giác tê dại, nàng chỉ cảm thấy linh hồn mình đang đung đưa trong mưa bão, không làm gì được!
"Ưm...." Lâm Lang không chịu nổi rên thành tiếng, muốn ngăn cản Quân Thương, nhưng âm thanh thoát ra miệng lại mềm mại mị hoặc, vào tai Quân Thương càng thêm quyến rũ!
Quân Thương thừa dịp nàng rên đẩy cánh môi của nàng ra, lưỡi ấm áp mềm mại mang theo khí thế bá đạo xông vào, quấn quýt với nàng, trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy trống rỗng trong đầu, chỉ có thể để mặc bàn tay hắn bắt đầu di chuyển trên thân thể nàng, mang đến cảm giác tê dại nóng ran khiến cả người nàng không còn chút sức lực!
Nàng giống như chiếc thuyền lá nhỏ trong biển mênh mông đầy bão táp, chỉ có thể để mặc sóng đong đưa, cho đến khi trên người truyền đến sự lạnh lẽo, nàng mới run lên, phục hồi tinh thần --- lúc này, trên người nàng chỉ còn lại cái yếm uyên ương đỏ thắm!
"Không..." nàng kinh hoàng đưa tay muốn kéo lại cái áo ngủ bằng gấm, lại bị Quân Thương đè chặt chân tay!
Giọng nói mị hoặc của Quân Thương vang bên tai nàng: "Ngoan! Để ta ngắm nàng thật kỹ!”
Ánh sáng dạ minh châu chiếu vào da thịt trắng nõn như ngọc, mặt mày tinh xảo chứa sự bất an, lông mi dài run rẩy, thân thể co lại như muốn che giấu cái gì!
Trong lòng Quân Thương dâng lên nỗi thương tiếc: "Ngoan, đừng sợ!"
Toàn thân Lâm Lang bị ánh mắt nóng rực của hắn quan sát, vô cùng xấu hổ, lúc này lại nghe những lời nói của hắn, cả người liền nóng như một cây đuốc, trong nội tâm cũng kêu rên!
Thật ra thì, trong ba năm gả cho Triệu Tễ, trừ đêm tân hôn hắn ngủ chung một đêm với nàng chỉ mang tính tượng trưng, còn lại đều là trong sạch đến không thể trong sạch hơn nữa, về sau lại vì chiến tranh mà nàng phải đi theo đội quân, phải bôn ba vất vả trên đường nên không nghĩ tới có gì không ổn, cho đến khi đánh vào kinh đô, sau đó bị đẩy ngã từ lầu xuống, thân thể nàng vẫn còn hoàn bích --- nói ra thì không ai tin tưởng, nhưng đây lại là sự thật!
Tất nhiên những việc này nàng đều biết, từ trước đến nay tình yêu nam nữ đối với nàng là một chuyện rất bình thường, nếu còn đỏ mặt tía tai thì quá khác người! Nhưng lúc này đối mặt với Quân Thương, cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn và hơi lạnh mỏng manh trong không khí, lại không nhịn được run rẩy, thân thể càng đỏ ửng, đôi mắt cũng không dám mở ra!
Lúc này, Quân Thương đang đè lên thân thể nàng, ánh mắt như đang vẽ lại từng chút một thân thể trắng nõn như ngọc ---- cái yếm đỏ thẫm trên người Lâm Lang rộng lùng bùng, nổi bật vẻ tinh xảo mềm mại của nàng, cái yếm ôm ngực như mỹ nhân ôm đàn tì bà che nửa khuôn mặt, khiến người ta phải suy nghĩ.
Ánh mắt thâm thúy của Quân Thương dần bốc cháy, hắn đưa tay gỡ xuống cây trâm duy nhất trên đầu Lâm Lang, lập tức mái tóc dài như thác nước rơi trên người nàng!
Lâm Lang kêu lên kinh hãi, nụ hôn của Quân Thương liền rơi xuống như mưa.....
Trong phòng vang lên tiếng kêu trầm thấp hòa quyện với tiếng rên nức nở như đang bị đè nén, hai người đã hoàn toàn hòa vào nhau. Lúc đó, trong đầu Lâm Lang thoáng qua một trận kim quang, cả người liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Thật lâu sau, Quân Thương ôm Lâm Lang đang ngủ mê man vào ngực, con ngươi tràn đầy tình cảm sâu sắc!
Nha đầu này, sao hắn có thể để nàng gặp phải nguy hiểm. Đã đi tới nước này, vậy thì mọi thứ còn xót lại, để hắn từ từ chấm dứt!
Quân Thương đỡ Lâm Lang nằm xuống, đắp cho nàng chăn gấm màu đỏ thẫm thêu đôi uyên ương, vuốt ve tóc nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng!
Vốn là hắn chỉ muốn hôn nhẹ, nhưng không hiểu vì sao, vừa chạm vào môi nàng, lại muốn nhiều hơn, sau hơn... Cuối cùng, lại biến thành một nụ hôn triền miên!
Quân Thương đứng dậy, tắm rửa thay y phục. Một thân áo đen đi ra khỏi căn phòng mà vừa rồi hai người còn nhu tình bốn phía...
Trong đại điện Trường Sinh Điện đã tụ tập rất nhiều người, vốn là không khí náo nhiệt giờ lại lặng xuống, trong điện tràn ngập không khí nặng nề!
Tiểu Bạch thấy Quân Thương ra ngoài, dẫn đầu tiến lên hô: "Thành chủ!”
Mọi người đều tự giác vây lại!
Quân Thương quay đầu nhìn lại tân phòng rồi nói với mọi người: "Tu luyện thật tốt! Mọi chuyện đều nghe theo phu nhân phân phó!" Tiếp theo hắn lại nói với Thanh Y Tử Y: "Hai ngươi là người của phu nhân, khi bổn tọa không có ở đây, nhất định phải chăm sóc tốt việc ăn uống, cuộc sống hàng ngày của phu nhân!"
Vừa nói, hắn vừa làm phép, hai bông hoa mai xuất hiện trong tay của hắn: "Hai bông mai này đã trải qua ngàn năm, đã gần thành yêu, các ngươi là Minh Linh, mặc dù có thân thể nhưng lại vì vậy là hao phí pháp lực, vì vậy để cho các ngươi có thể chăm sóc tốt cho phu nhân, hai bông mai này, sẽ đưa cho các ngươi!"
Trong mắt Thanh Y Tử Y cũng mơ hồ có nước mắt, nghe lời nói của Quân Thương, nghẹn ngào dập đầu, nhận lấy hoa mai nói: "Tuân lệnh! Thuộc hạ nhất định sẽ làm thật tốt!"
Dựa vào linh khí của hoa mai, các nàng có thể thoát khỏi Quỷ đạo hoàn toàn, mặc dù không phải là tiên, nhưng cũng cách tiên không xa!
Mọi người còn muốn nói gì nữa, một ông lão râu tóc trắng noãn đi tới, thở dài một tiếng: "Ngươi yên tâm đi đi! Nhất định chúng ta sẽ chăm sóc tốt phu nhân, chờ thành chủ trở về!"
Cả người ông lão tiên phong đạo cốt [i][color=#8000BF][ phong cách của người tu tiên ][/color][/i], toát ra khí chất thanh cao, giọng nói lại càng âm vang có lực.
"Được!" Quân Thương nặng nề gật đầu một cái với ông lão "Tùng trưởng lão, trong thời gian bổn tọa không có ở đây, Trường Sinh Điện giao hết cho người."
Quân Thương nói xong, nhìn Tùng trưởng lão trịnh trọng gật đầu, thân hình chợt lóe, biến mất trong cung điện!
Chẳng qua là, trong mắt mọi người, bóng lưng rời đi kia, có chút lảo đảo cô tịch.
Lâm Lang có chút xấu hổ, bởi vậy mà nội tâm lại yên ổn xuống ------ mấy ngày nay thái độ của Quân Thương tuy rằng vẫn như bình thường, nhưng nàng lại mơ hồ thấy có chỗ không đúng, hiện tại lại là thời điểm vô cùng quan trọng, nên nàng luôn cẩn thận với mọi việc!
Nàng hơi cong miệng lên, xoay người nhìn về phía đại điện màu đen. Cả đại điện mênh mông, giống như thế giới bên ngoài, bốn phía đều dùng linh thạch màu đen xây lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, tảng đá thoạt nhìn thì giống ngọc thạch bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí mạnh mẽ, mỗi viên đá đều là vật quý trong mắt người tu đạo. Lúc này, tảng đá đó đang hấp thu linh khí cường đại, tỏa ra ánh sáng đen bóng chói mắt, rồi lại tản ra một sức mạnh khiến người khiếp sợ, trong đại điện tối đen, đưa tay không nhìn rõ năm ngón tay mà lại lộ ra tia ánh sáng đặc biệt chỉ thuộc về hắc ám.
Lâm Lang chưa bao giờ biết, thì ra màu đen cũng có thể sáng ngời nhưng vậy, chói mắt như vậy, trong không khí dường như đang tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ ---- giống như Quân Thương, rõ ràng là thuộc Minh giới lạnh lẽo hắc ám, nhưng trên người luôn có hơi thở ấm áp!
"Đi!" Quân Thương tiến lên, định cầm tay nàng theo thói quen, lại lập tức đánh tan ngưng kết của nàng khiến nàng thành ảo ảnh!
Trong mắt Lâm Lang chợt lóe lên tia mất mát của Quân Thương, Quân Thương phá lệ mở miệng cười an ủi nàng: "Mang nàng đi nhìn một vật!"
Sự hưng phấn chờ mong trong mắt Quân Thương cuốn hút Lâm Lang, nàng ngẩng đầu, cười tươi như đóa hoa mùa xuân dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời toàn bộ linh khí ở đại điện tuôn ra vô cùng lợi hại!
"Tốt" Mặt trời chỉ mới hạ xuống, đêm khuya còn dài..... Còn có thời gian, bọn họ không vội!
Có lẽ vì biết đây là thời khắc cuối cùng mà hai người ở chung, trong lòng Lâm Lang cũng dần dần dâng lên cảm giác không đành lòng, nếu lần này chia tay, không biết đến năm nào tháng nào mới được gặp lại?
Lâm Lang đuổi kịp Quân Thương, hai người di chuyển bức điêu khắc Thái dương điểu hình kim ô, đi vào phía sau!
Mặt sau có một sương phòng nho nhỏ, nói nhỏ, chẳng qua là nhỏ hơn đại điện bên ngoài một chút, mọi thứ bên trong đều đầy đủ.
Khác với màu đen rộng lớn bên ngoài, bên trong là một tấm màn che hoa mai rực rỡ, dạ minh châu được khảm thành cây mai đặt ở bốn góc phòng, chiếu sáng bên trong đồng thời cũng làm cho người ta bước vào mà như đặt chân vào một rừng mai.
Lâm Lang nhìn lại theo thứ tự, chỉ thấy trên rèm cửa trắng đang rủ xuống đất là bạch mai hồng mai đang giao nhau tỏa bóng, trang sức trên bàn cũng lấy hoa mai làm chủ đạo, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ là bình hoa làm bằng bảo thạch sáng lóng lánh đang cắm hai cành mai nở vô cùng tươi đẹp, hương thơm tươi mát tỏa ra như ngàn vạn bông mai tao nhã!
Lâm Lang biết, trong vô số bông mai được trang trí trong này chỉ có hai bông hoa cắm trong bình là hoa mai thật, bởi vì lúc này đã xuất hiện nguồn linh khí đặc biệt, nếu hai cành mai này mà đặt ở ngoài, tất nhiên sẽ là dược liệu tốt nhất mà người tu đạo truy đuổi!
Ánh mắt Lâm Lang nhìn về phía hai cành mai bỗng ngẩn ra, trong mắt có làn sóng nhẹ nhàng chuyển động, kích thích một tầng sóng gợn.
Thời tiết này, tìm được hai cành hoa mai cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hai cành hoa kia lại là...... Đây là hai cành hoa mai đã hai ngàn năm tuổi!
Một ngàn năm, nếu không phải nàng nhìn thấy hai cành mai này, có lẽ nàng đã quên..... Đó là thật lâu trước kia, lúc nàng cùng hắn du ngoạn ở nhân gian đã hái cho hắn, lúc ấy nàng và hắn cũng chưa có tình cảm đặc biệt, nhưng nàng lại nhìn không được muốn tiếp cận hắn, nhìn hắn nhíu mày, trong lòng liền buồn bực khó chịu, muốn đối tốt với hắn!
Khi đó, nàng tỉ mỉ chọn lựa để hái hai cành hoa này đưa cho hắn: "Ở Minh giới các ngươi tối om, không nhìn thấy chút sắc nắng nào! Đã vất vả đi ra một chuyến, ngươi mang về cắm trong lọ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng!"
Kỳ thật, khi đó nàng muốn nói là. trong lòng có ánh sáng, sẽ không khổ.... Mỗi khi đến đây mày của ngươi cũng không nhăn lại!
Lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên ngây ngô, hắn bĩu môi, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhân đúng là cả ngày chỉ biết hoa hoa phấn phấn, thật không có gì thú vị!" Hắn nhận lấy liền thuận tay vứt xuống cỏ!
Khi đó, nàng còn vì thế mà đau lòng một thời gian!
Nhưng mà, nàng không ngờ tới, hắn lại giữ lâu như vậy!
Vài năm nữa, cũng có thể hai cành hoa mai này sẽ biến thành hình người cũng nên!
Trong mắt Lâm Lang có làn sóng bắt đầu dao động, cổ họng như bị chặn lại. Thì ra năm đó không phải chỉ mình nàng giẫy giụa, hắn cũng đã sớm để bụng, chỉ là nàng không biết!
Bỗng nhiên trong đầu Lâm Lang hiện ra một ý nghĩ khác thường..... Quân Thương liệu có còn nhớ một người gọi là Lang Quang nữ tử?
Quân Thương thấy nàng bất động một lúc lâu, tiến lên phía trước nói:"Vào xem!"
Lúc này Lâm Lang mới hoàn hồn, áp chế vô số suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng xuống, nháy mắt đáp ứng: "Được!" Chắc là không nhớ rõ! Khi đó hắn chỉ là một người phàm, cho dù có chút căn cốt nhưng cũng đã bị lôi hỏa trừ khử tung tích.
Kỳ thật, có nhớ hay không thì sao? Tóm lại, mấy ngàn năm qua, trải qua luân hồi đau khổ, người ở bên nàng trước sau cũng là hắn, chỉ như vậy là đủ!
Bên trong phòng lại là một thế giới khác, màn che màu xanh, làn khói mỏng phảng phất trong sương mù như có vô số Thanh Mộc khí mờ mịt, hoa văn trên màn che vẫn là cành mai đã gẫy!
Trong cùng là một chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc thành hình hoa mai, bông mai to nở ra năm cánh hoa, trong tâm hoa là một nữ tử đang ngủ say, nói nàng ngủ sau cũng không phải không có lý do ---- nữ tử mặc váy dài màu trắng, tay áo buông xuống người như nước chảy, mái tóc đen mượt như tơ lụa, không búi tóc mà chỉ để tản ra, đôi mắt nhắm chặt, mi dài như lông vũ, trên năm cánh hoa đều được đặt một viên dạ minh châu, ánh sáng của dạ minh châu hòa vào nhau, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nữ tử trở nên trong suốt như ngọc.
Lâm Lang nhìn nữ tử đang ngủ say, chấn động cả người, trong đầu ầm ầm một tiếng: "Đây là....." Nàng không dám tin quay đầu, nhìn về phía Quân Thương!
Không, không có khả năng! Làm sao có thể?
Bên môi Quân Thương tràn ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa bao bọc nàng: "Khi đó, Thiên đế tuyên bố rằng nàng bị U Vân giấu đi, sau khi ta nhận được tin lập tức đuổi tới, nàng đã muốn vì đạo nghĩa mà nhảy xuống sông hoàng tuyền, một khắc kia...... Ta mới biết được, mất đi nàng, ta sống cũng không còn ý nghĩa. Nhìn nàng bước chân xiêu vẹo nhảy xuống, ta không kịp ngăn cản, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được nàng về, cho nên....."
"Ta cũng lập tức nhảy xuống, bám theo thân thể của nàng, rốt cục ta đã tìm được, nhưng thân thể của nàng bị nước hoàng tuyền ăn mòn đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, hồn phách nàng cũng đã sớm ly thể.... Ta ôm thân thể của nàng ngây người trong nước Hoàng Tuyền không biết bao nhiêu lâu, pháp lực của ta cũng nhanh chóng tiêu giảm, sau đó, Thanh Hoa phu nhân tới, nói cho ta biết nàng đã rơi vào luân hồi, nếu ta muốn tìm được nàng, không nên ở lại chỗ này!"
"Ta nghĩ lại, nếu trở về, cũng mang theo thân thể của nàng về! Khi đó ta không tìm được nàng ngay trong biển người mờ mịt, nhìn khối thân thế này thì nỗi khổ tương tư cũng đỡ hơn! Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có thể phát huy tác dụng." Lúc ấy, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần là Lâm Lang, hắn đều không bỏ được, hắn chỉ muốn tận lực tìm theo dấu vết của nàng. Nhưng hiện tại thân thể nàng bị người nọ lấy đi, muốn đoạt lại chỉ sợ là muôn vàn khó khăn? Khối thân thể này chính là của nàng, tin rằng được linh khí bồi dưỡng nhiều năm như vậy, đã chữa trị gần giống bình thường, nếu dùng sẽ không kém gì so với thân thể kia!
Giọng nói trầm thấp của Quân Thương thản nhiên kể lại, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng Lâm Lang lại có thể cảm nhận được thống khổ trong lòng hắn, hơn nữa, lúc ấy khối thân thể này của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu muốn bảo vệ, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Chỉ nhìn tòa điện này mọi thứ đều lấy linh thạch để xây dựng, đại điện hội tụ linh khí của thế gian là đã biết!
Lâm Lang nhìn Quân Thương, thân hình hơi run rẩy, đôi mắt trong hình ảnh hư ảo chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt, nàng chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết lại có việc như vậy!
Quân Thương như vậy sao khiến nàng có thể..... Có thể.....
Lâm Lang muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại chỉ thấy âm thanh bị chặn ở cổ họng, một chữ cũng không nói được!
Thế sự hỗn loạn, vạn năm đi qua. Nhân gian có một cô gái tên là Ngư Huyền Cơ, đã từng đứng trên pháp trường ngửa mặt lên trời thở dài, ngâm ra câu thơ: "Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang"*. sau này trở thành câu thơ mà bao nhiêu nữ tử đều than thở! Điều này cũng đủ để thấy được không phải chỉ có thần tiên tính tình lạnh nhạt mới khó có tìm được tình cảm chân thành, tình lữ ở nhân gian cũng khó có người tình hoàn hảo. Không lâu về trước, nàng còn không hiểu vì sao khi Triệu Tễ lừa gạt phản bội nàng, trong lòng nàng hận đến thấu xương, nhưng không có chút đau lòng nào, thì ra, tình cảm chân thành trong lòng nàng ----- là hắn!
*Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật thì dễ kiếm, tình lang tốt khó tìm.
Mà phần tình cảm này, đã kéo dài mấy ngàn năm vẫn chưa dứt, nàng thật may mắn làm sao!
Nước mắt Lâm Lang lăn dài như những chuỗi trân châu, làm tổn thương trái tim của Quân Thương!
Quân Thương nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng bị nhéo một cái, từng trận đau đớn khó nhịn, hắn muốn đưa tay lau nước mắt giúp nàng, muốn ôm nàng để an ủi một chút, muốn.... Nhưng lại không được....
Hắn chỉ có thể chân tay luống cuống, ngây ngốc nói lời an ủi Lâm Lang: "Đừng khóc...... chúng ra còn phải thành thân! Mau nín khóc...."
Rốt cuộc Lâm Lang cũng nín khóc, mỉm cười: "Ừ!"
Giờ khắc này, trong đôi mắt nàng phát ra ánh hào quang, như hàng ngàn vì sao trên bầu trời; giờ khắc này, nàng giống như một cô gái đơn thuần ở nhân gian đang đối mặt với tình lang, trong lòng nhảy nhót, con ngươi gợn sóng, lại có thời gian lắng đọng lại dưới ánh sáng ngọc.
Lâm Lang cười với Quân Thương, sau đó chậm rãi xoay người đi tới tâm hoa mai!
Ánh sáng vừa chuyển, một luồng ánh sáng xanh nhạt bay trên hư không, hồn phách hư ảo mềm mại của nàng kết tụ lại, chậm rãi dừng trên người nữ tử đang say ngủ trong tâm hoa, lại chầm chậm nằm xuống, cùng lúc đó, dạ minh châu trên năm cánh hoa đột nhiên tách trời bay lên không trung tỏa sáng chói mắt, cùng với kim quang của Quân Thương tạo thành Phạm tự pháp ấn, trên không hình như có hoa thơm nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó nàng chỉ thấy cả người run lên, một đạo ánh sáng chiếu vào ngực, thời điểm hoàn hồn, hồn và thân thể nàng đã được hợp nhất!
Lâm Lang ngồi dậy, mở mai mắt nhìn cánh tay của mình, hoạt động một chút, sau đó nâng mắt nở nụ cười với Quân Thương!
Quân Thương đi tới, nâng nàng dậy. Con ngươi trong suốt của nàng chống lại con ngươi đen nháy đang cuồn cuộn sóng của Quân Thương, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, liền nhào vào ngực của hắn!
Quân Thương ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ đến nỗi như muốn đem nàng hòa vào mình mới được!
Lâm Lang thâm tình ôn hắn, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ----- có thể chạm đến thân thể, thật tốt!
Hai người gắt gao gắn bó, hung hăng ôm đối phương, giống như ủy khuất của mấy ngàn năm chia lìa đều phải trút xuống cái ôm này!
Chỉ ôm nhau như vậy, lại là cả thiên hạ trong ngực!
Thật lâu sau, Quân Thương vuốt tóc Lâm Lang, ở bên tai nàng trầm giọng níu: "Thời gian không còn sớm. Chúng ta còn phải thành thân!"
Lâm Lang nghe hắn nói, lại không cam lòng dùng sức ôm chặt hắn, sau đó mới lưu luyến tách ra, ngẩng đầu cười thật tươi với Quân Thương: "Được rồi!"
Quân Thương trầm giọng "Ừ" một tiếng, vỗ tay hai cái. Hai cô gái một áo xanh một áo tím đi tới :"Thanh Y Tử Y tham kiến thành chủ, tham kiến tiểu thư!"
Lâm Lang không nghĩ tới Thanh Y Tử Y đã ở đây, thò đầu ra nhìn, khuôn nhắn nhỏ nhắn trắng nõn hơi lộ vẻ ngạc nhiên, Quân Thương thấy vậy, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Tốt lắm!"
Lâm Lang thu hồi ánh mắt, Quân Thương nói với Thanh Y Tử Y: "Trang điểm thay y phục cho tiểu thư các ngươi!"
Thanh Y Tử Y đáp ứng một tiếng, mỉm cười tiến lên. Quân Thương nói xong, liền lui ra ngoài, Lâm Lang giống như một đứa nhỏ bất an đưa tay túm lấy ống tay áo của hắn, hai mắt mở to mang theo ý cầu xin nhìn về phía Quân Thương.
Quân Thương thấy vậy, che kín ý cười trong mắt: "Ta còn chờ nàng gả cho ta mà! Làm gì có tân nương tử nào bộ dạng giống nàng!". Sau đó Quân Thương nhìn nàng từ trên xuống dưới, vuốt cằm nói: "Hay là, nàng muốn vi phu giúp nàng tắm rửa thay quần áo?"
Lâm Lang vừa nghe, mặt liền đỏ ửng, lập tức buông vạt áo của Quân Thương ra!
Dường như tâm trạng Quân Thương rất tốt, tiếng cười trầm thấp vang lên đến khi không nhìn thấy người mà vẫn nghe được tiếng!
Nghĩ đến hôn lễ của hai người, trong lòng Lâm Lang tràn đầy sự ngọt ngào, trên mặt bất giác mang vẻ tươi cười, khiến Thanh Y Tử Y cười trộm không dứt!
Nghe thấy Thanh Y Tử Y cười trộm, Lâm Lang hoàn hồn, ho khan hai tiếng: "Còn không hầu hạ ta tắm rửa?"
Hôn lễ ngọt ngào tối nay sẽ xóa sạch những chuyện không vui vừa qua, nhưng mà….. Như vậy cũng tốt….. Cũng tốt!
Đã mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên nàng làm tân nương của hắn. Mặc kệ sau này như thế này, giờ phút này, nhất định nàng phải làm một tân nương hạnh phúc!
Hai người nghe thấy lời nói của Lâm Lang, liền vội vàng đưa nàng vào bên trong!
Lâm Lang theo hai người đi vào, thì ra đằng sau giường hoa mai còn có một gian phòng nho nhỏ, bên trong bày ra bạch linh thạch hiếm thấy, bể nước nhỏ cùng dùng hắc bạch linh thạch xen kẽ nhau mà tạo thành, lúc này dòng nước chảy cuồn cuộn, hơi nóng mờ mịt, trong suốt thấy tận đáy ----- hóa ra lại lấy linh tuyền trong lòng đất làm thành một hồ nước nho nhỏ!
Nhìn chung chỗ này là một cung điện xa hoa, không có chỗ nào không phải vì chuyện bảo vệ và khôi phục nguyên thân của nàng mà tạo ra, nhưng thật sự muốn khôi phục tu vi, đạt tới cảnh giới thân linh hợp nhất, không phải là chuyện dễ!
Nàng không phải người ngu ngốc, từng thứ trong này, Quân Thương.... đều phải trả bằng máu!
Thanh Y Tử Y hầu hạ nàng trút bộ quần áo trắng thuần xuống, nhẹ nhàng đem đóa hoa tràn đầy linh khí thả xuống bể: "Tiểu thư, nước ấm có tốt không?"
Thanh Y sắc mặt đỏ ửng, tràn đầy sự vui mừng, một lời hai lời hỏi Lâm Lang!
Tử Y tiến nàng xoa đầu vai giúp nàng :"Đây là linh tuyền từ tâm mặt đất, tuy rằng hiện tại tiểu thư thân linh hợp nhất, nhưng dù sao cũng có chút đột ngột, muốn pháp lực sớm quay lại, nhiều bọt khí linh tuyền mới có lợi!"
Lâm Lang nhắm mắt trong suối nước, bên môi không ngăn được sự tươi cười, nhìn Lâm Lang như vậy, Thanh Y Tử Y cũng vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm nay, hai người liền giữ không nổi thần trí rồi!
Tuy nhiên, nếu tiểu thư cao hứng như thế, bọn họ cũng không thể mất hứng được!
Thanh Y Tử Y phục vụ Lâm Lang tắm rửa, mặc giúp nàng chiếc áo lụa rồi đưa nàng ra ngoài, bắt đầu búi tóc, trang điểm, thay y phục!
Tử Y định búi cho Lâm Lang kiểu Phượng Vân Hoa thể hiện thân phận tôn quý của công chúa Huyền Vũ, nhưng lại bị Lâm Lang ngăn cản. Theo yêu cầu của Lâm Lang, Tử Y búi tóc cho nàng theo kiểu búi mà mẹ hay chải cho con gái trong ngày xuất giá ở phàm trần!
Tóc búi lên cao, lộ ra vầng trán đầy đặn của nàng, nét tao nhã trong mọi cử động làm say lòng người!
Thanh Y Tử Y mặc giá y đỏ thẫm lên người nàng, giá y tầng tầng lớp lớp êm ái, ở giữa thêu hình Phượng Hoàng giương cánh lộ ra sự thanh cao bất khuất!
Sau khi mọi việc đều đã ổn thỏa, Thanh Y Tử Y mới trùm khăn voan che kín mặt Lâm Lang, bên ngoài liền vang lên tiếng trống dồn dập!
Tử Y đỡ Lâm Lang, Thanh Y đã không chờ được chạy ra ngoài xem náo nhiệt!
Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lắng tai nghe ngóng một hồi, cười nói: "Tiểu thư..... Là thành chủ, là thành chủ tới đây rước dâu!" Tiểu thư và thành chủ, thật là vất vả làm sao... Mặc dù không có gì cả, thậm chí còn không được thiên giới thừa nhận, nhưng có thể kết hôn... Cũng đã rất tuyệt!
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Lâm Lang nghe vào lòng cũng thấy mềm mại ngọt ngào, bên môi bất giác tràn ra nụ cười ngượng ngùng làm cho lòng nàng hóa thành nước.... ... Nàng không biết, thì ra gả cho hắn, lại có cảm giác hạnh phúc như vậy!
Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng không có sự sang sảng như ngày thường, một làn sóng ngượng ngùng vui sướng lặng lẽ lan tỏa trong lòng, đồng thời, sâu trong đáy lòng cũng có khổ sở cuồn cuộn!
Mặc dù hai người không nói thẳng ra, nhưng Lâm Lang biết, cử hành hôn lễ trong đại điện tràn ngập linh khí này vì chỉ nơi đây mới có thể tránh khỏi sự điều tra của người trên Thiên Đình!
Trước kia, lấy thân phận ngọc nữ Lang Quang gả cho một phàm nhân, bọn họ không được chấp nhận; ngàn năm trước, lấy thân phận Huyền Vũ Đại Đế Thái Thanh công chúa, vị hôn thê của thái tử Thiên tộc gả cho người đứng đầu Minh giới, những người này càng không chấp nhận; mà bây giờ, cuối cùng nàng đã được sống lại, mặc dù chỉ có thể gọi là yêu, không có thân phận cao quý xa xôi kia, cùng thân phận của hắn đã có thể xứng đôi, nhưng mà những người đó, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
Nàng biết, nàng biết.... Quân Thương muốn kết hôn với nàng ở chỗ này, chỉ là để làm trọn vẹn giấc mộng không thể đuổi kịp trong lòng nàng mà thôi!
Bởi vì qua đêm nay, coi như tất cả đều đã kết thúc, nhưng chắc chắn nàng và hắn sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người trong thiên giới một lần nữa, huống chi.... ... Nếu trong lòng nàng có tính toán, làm sao Quân Thương có thể không có ý kiến gì?
Hôn lễ này, không có người nhà chúc phúc, bằng hữu chúc mừng, cũng không có người mẹ hoàn hảo, của hồi môn các loại... Nhưng mà, có nàng và hắn, chỉ vậy là đủ!
Chỉ trong chốc lát, Tử Y đã vội vàng chạy vào: "Đã chuẩn bị xong chưa, thành chủ đã tới!"
Lúc này, đại điện đen nhánh bên ngoài đã sớm đèn hoa rực rỡ, đỉnh đại điện đặt viên dạ minh châu lớn phát ánh sáng lóng lánh, giống như sao lốm đốm đầy trời, tiếng nhạc vang lên, tầng tầng pháo bông nở rộ trên không trung, trong nháy mắt rực rỡ như mưa sao băng dưới vòm trời!
Quân Thương mặc quần áo đỏ thẫm giống với tân lang ở nhân gian, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa, đường cong cứng rắn trên mặt được ánh sáng chiếu xuống trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, phía sau hắn là Tiểu Hắc Tiểu Bạch dẫn đầu, mười sáu người kiêng kiệu áo đỏ sẫm buộc lụa đỏ bên hông khiêng kiệu hoa, trên chóp kiệu đính một viên minh châu to lóng lánh, ánh sáng dìu dịu lan tỏa!
Đội ngũ tới từ phía Bắc của đại điện, dừng lại trước tượng kim ô.
Cổ nhạc dừng lại trong chốc lát, Quân Thương xoay người xuống ngựa, thân thể cao ngất chuyển động một cái, sải bước đi tới phòng nghỉ bên trong!
Hắn xuyên qua hoa mai lượn lờ bên ngoài, đi thẳng vào nội thất, liền nhìn thấy cô gái ngồi ngay ngắn ở tâm hoa!
Y phục màu đỏ, khăn voan đỏ, đầu hơi cúi xuống và tay nắm chặt váy chứng tỏ nàng đang hồi hộp và mong đợi!
Quân Thương mím môi cười một tiếng, con ngươi đen nhánh hiện lên làn sóng nhu hòa, đi nhanh tới mép giường! Mỗi bước đi, tim của hắn mềm mại hơn một phần, mấy ngàn năm, cuối cùng hắn cũng cho nàng hôn lễ, mặc dù chỉ có thể giới hạn trong Trường Sinh Điện, nhưng hắn biết, trong lòng nàng cũng đã thỏa mãn!
Lâm Lang nghe bước chân của hắn, cảm thấy trong lòng vô cùng hồi hộp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nắm vạt áo thật chặt!
Nàng không hiểu sao mình phải khẩn trương như vậy? Sự mong đợi mơ hồ và vui sướng trong lòng khiến cho đầu óc nàng trở nên mê muội, nhưng mà, nghe bước chân của hắn tiến đến, trái tim nàng liền nhảy lên tận cổ họng!
Bỗng nhiên, thân thể nhẹ bẫng, nàng rơi vào một lồng ngực rộng rãi, hơi thở nhàn nhạt của nam tử quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cho nàng đỏ mặt mà không có lí do!
Nàng vùi đầu vào lồng ngực Quân Thương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có hắn, tự nhiên trong lòng cũng đập "thình thịch" không ngừng!
Quân Thương cúi đầu nói bên tai nàng: "Thích không?"
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Quân Thương có chút khàn khàn, khi nói chuyện hơi thở lướt nhẹ qua cổ nàng, làm cổ nàng cũng lập tức đỏ ửng!
Quân Thương vui vẻ cười ha ha, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong lồng ngực, nàng xấu hổ giơ tay lên đấm vào ngực Quân Thương!
Quân Thương ngừng cười, bàn tay dịu dàng vuốt lưng của nàng, nói an ủi: "Tốt lắm! Tốt lắm!"
Thanh Y Tử Y đã lui ra ngoài lại đi vào: "Thành chủ, giờ lành đã đến, mau đưa tiểu thư lên kiệu!"
"Ừ!" Quân Thương đáp ứng một tiếng, ôm chặt Lâm Lang, sải bước đi ra ngoài!
Mọi người đang chờ bên ngoài thấy Quân Thương ôm Lâm Lang ra ngoài, không biết người nào kêu một tiếng: "Nổi nhạc!"
Âm nhạc vui vẻ nổi lên, khiến cho không khí ảm đạm trong đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt!
Lâm Lang nghe thấy tiếng nhiều người như vậy, lại cảm thấy trong không khí tràn đầy hơi thở yêu tinh, tay đang túm áo Quân Thương nắm thật chặt, sau đó, nàng lại nghĩ đến Quân Thương ôm nàng trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt hơi nóng!
Quân Thương ôm nàng đặt vào trong kiệu rồi ra ngoài, Lâm Lang cả kinh, đưa tay nắm vạt áo của hắn, muốn hỏi hắn những yêu tinh kia là sao, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào ------ có thể đi tới Trường Sinh Diện, tất nhiên là người Quân Thương tin tưởng, nhưng mà lúc này..... Vẫn nên cẩn thận!
Quân Thương hơi sững sờ, giống như nghĩ tới điều gì lại cười an ủi nàng: "Đừng sợ! Những người này là tinh linh tu đạo biến thành, đều là bằng hữu của chúng ta, sau này nàng sẽ biết!"
Lâm Lang buông tay, Quân Thương lui ra ngoài.
Lâm Lang nghe một tiếng mạnh mẽ "Khởi kiệu" truyền đến, liền thấy cỗ kiệu được nhấc lên vững vàng, tiếng nhạc nổi lên, cách màn kiệu truyền đến tiếng cười đùa của mọi người, Lâm Lang chợt giật mình!
Cỗ kiệu đã dừng lại từ bao giờ, bên ngoài nổi lên âm thanh ồn ào, giống như đang thúc giục Quân Thương làm chuyện gì, mà Quân Thương lại có dáng vẻ không tình nguyện!
Một lúc sau, một lực đánh tới, cửa kiệu run rẩy, bên ngoài vang lên tiếng cười vui vẻ!
"Ha ha... Cái này mới đúng! Tục đá cửa kiệu xưa nay đều làm, không phải các lão già này ép ngươi! Cũng là vì muốn tốt cho ngươi, xem bộ dạng kia của ngươi, sợ sau này ngươi sẽ cực kỳ sợ vợ!"
Không biết ai nói như vậy, mọi người bên ngoài cười to, tiếng cười sang sảng truyền vào trong kiệu, Lâm Lang mới biết là mọi người muốn Quân Thương đá cửa kiệu nhưng hắn không chịu, nội tâm dâng lên cảm giác ngọt ngào, mỉm cười lắc đầu một cái!
"Tốt rồi... Mau đỡ cô dâu ra đi!"
"Nhanh lên đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Đừng làm cho cô dâu sốt ruột!"
Vô số tiếng nói vui mừng thúc giục truyền vào trong kiệu, Lâm Lang chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, bàn tay nắm chặt váy, lòng bàn tay toát mồ hôi!
Nàng cũng coi như đã ngồi quen kiệu hoa, lúc trước gả cho Triệu Tễ, cùng là mười dặm trang sức màu đỏ, người người hâm mộ, nhưng nàng không có tâm tình phức tạp như bây giờ --- trong lòng có trăm mối tơ vò, trong hạnh phúc lại có sự chua xót, trái tim có chút lo lắng đồng thời cũng có mùi vị ngọt ngào hạnh phúc!
Bỗng nhiên, cách lớp khăn hồng, nàng thấy trước mặt bừng sáng, có bàn tay đưa tới trước mắt!
Quân Thương vén màn kiệu lên, ánh mắt mang theo nét vui vẻ nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn trong kiệu, nhìn nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, cách lớp khăn voan màu đỏ hơi trong suốt nhìn về phía hắn, đặt bàn tay trắng nõn tinh tế vào bàn tay rộng lớn của hắn!
Quân Thương nhẹ nhàng nắm, hơi vuốt ve, thầm phát ra lời tuyên thệ: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!"
[color=#BF40FF]Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến cuối đời.[/color]
Quân Thương vừa dứt lời, chỉ thấy hai người tỏa ra một vầng kim quang quyện với vầng sáng màu xanh nhạt, trong màn sáng là viên trân châu màu trắng, dần dần, màu xanh nhạt bao quanh hạt châu khiến nó xoay tròn, trong màu trắng lại có màn bọc màu xanh, mờ mịt như màn nước!
Đột nhiên Lâm Lang ngơ ngẩn, nhìn viên trân châu trắng trong suốt, trong mắt khẽ chảy ra giọt lệ.
Giờ khắc này, nàng nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của mọi người bên ngoài.
Cách lớp voan đỏ, nàng nhìn về phía Quân Thương, cong mắt cười như làn sóng mềm mại lóng lánh.
Bỗng nàng giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng xanh bích như nước chảy, trong phút chốc màn màu xanh nhạt bao ngoài viên trân châu trắng ánh lên huỳnh quang, kim quang lưu chuyển xung quanh, màu xanh nhạt bên ngoài viên trân châu cũng lấm tấm màu vàng lấp lánh.
Bên ngoài lại càng kinh ngạc...
Nguyên thần của nàng và hắn đã là trong ngươi có ta, trong ta có người, điều này thể hiện, nếu hai người trải qua luân hồi một lần nữa, hoặc là bị buộc phải chia lìa, chỉ cần một chút linh thức còn xót lại, sẽ tìm được đối phương ---- đây là một loại thượng cổ thuật pháp sâu độc nhất trong tình yêu, loại pháp chú buộc người ta phải gắn liền với nhau, hơn nữa cái này không có biện pháp giải!
Nhưng mà, nếu nguyên thần của một người nổ tung, hồn bay phách tán, thì người kia cũng sẽ theo xuống suối vàng!
Ban đầu ý của Quân Thương là để cho mình dù thế nào cũng luôn nhớ đến Lâm Lang, cùng nàng đồng sinh cộng tử ------ vì hắn không muốn quên nàng lần nữa, nhưng cũng không muốn dùng cái này để trói buộc nàng! Nhưng hắn lại không nghĩ tới Lâm Lang không chút do dự đưa ra quyết định giống hắn!
Quân Thương khiếp sợ nhìn hai viên nguyên thần xoay tròn trên không trung, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai hạt châu lại tách ra nhập vào thân thể hai người!
Khi tất cả bình tĩnh lại, Lâm Lang vui vẻ nhẹ nhàng nhìn Quân Thương, trái tim lại tràn ra một tia khổ sở!
Nàng không phải kẻ ngốc, Quân Thương lựa chọn làm như vậy vào lúc này, tất nhiên là có quyết định giống mình, phía sau hôn lễ hạnh phúc này ẩn chứa cái gì, nàng đều biết rõ ràng.
Quân Thương nắm tay nàng ra khỏi cỗ kiệu, đỡ nàng bước qua chậu than, trong lúc mọi người vui vẻ chúc mừng thì đi tới tân phòng!
Mọi người vây quanh họ đi tới tận cửa tân phòng, Quân Thương dừng lại, nàng nghe Thanh Y Tử Y và Tiểu Hắc Tiểu Bạch vừa cười ngăn cản, vừa kêu mọi người ngồi vào vị trí.
Chờ tiếng của mọi người ngày càng xa, nàng nghiêng đầu dựa vào vai Quân Thương, để hắn đỡ nàng, chống đỡ thân thể nàng, chậm rãi đi vào phòng nghỉ bên trong!
Đi tới cửa phòng, dường như mọi thứ bên ngoài đều không liên quan gì đến họ, cả thiên địa này chỉ còn nàng và hắn!
Trong tân phòng có hai hỉ nương tuổi khá lớn, nhìn thấy Quân Thương dắt tay Lâm Lang đi vào , vội vàng nghênh đón, mời hai người vào bên trong phòng, trong miệng hát những bản nhạc chúc phúc trong hôn lễ ở dân gian, sau đó đặt Lâm Lang ngồi xuống mép giường!
Quân Thương mỉm cười đỡ Lâm Lang ngồi ở trên giường, hỉ nương đưa tới một chiếc khay, trong khay đặt một cây gậy bằng ngọc thạch màu đen, được ánh sáng của minh châu chiếu vào càng thêm sáng bóng rực rỡ!
Quân Thương đưa tay cầm lên, vén khăn, Lâm Lang chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, bất giác nhắm chặt hai mắt!
Lần thứ hai mở ra xong, hai hỉ nương đã bị Quân Thương đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng và Quân Thương!
Trong lúc nhất thời, tim nàng như đánh trống, nhưng lại hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Quân Thương, cho đến khi thấy ly rượu bưng đến trước mặt, nàng mới sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên khuôn mặt Quân Thương lộ vẻ hài hước cưng chiều, cười nói: "Uống đi"
Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe, vội giả vờ bình tĩnh nhận lấy ly rượu, Quân Thương cười cười, giơ tay quấn vào cánh tay của nàng!
Dưới ánh sáng của minh châu, rượu trong chén hơi ánh lên màu hồng, mùi hoa mai thơm bốn phía, Lâm Lang biết đây là hoa mai tửu --- loại rượu này tuy không quý giá gì ở Tiên giới, nhưng là loại nàng thích uống nhất, rượu vào miệng có hương vị ngọt ngào, tỏa ra mùi rượu thơm ngát!
Tuy nhiên, lần này Lâm Lang không có ý định thưởng thức mùi rượu như thế nào, ngửa đầu uống một hơi uống hết!
Quân Thương thấy vậy không nhịn được bật cười, nghe tiếng cười của hắn, Lâm Lang càng không dám ngẩng đầu!
Một lúc lâu, Quân Thương cũng không nhúc nhích gì, nội tâm Lâm Lang khẽ động, vội len lén đưa mắt nhìn, lại bị Quân Thương vui vẻ bắt gặp, khiến nàng lại cúi đầu xuống, có đánh chết cũng không chịu ngẩng lên!
Quân Thương nhìn nàng ngượng ngùng như cô gái nhỏ, không nhịn được "Ha ha" cười lớn, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng, rung động lòng người, làm cho lòng của Lâm Lang mềm nhũn!
Lâm Lang vội ngẩng đầu, tức giận liếc hắn một cái, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn còn dính rượu hoa mai!
Quân Thương thấy vậy, ngừng tiếng cười, cổ họng chuyển động hai cái, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng ---- đôi môi đỏ vì dính rượu mà sáng long lanh, mùi hoa mai nhẹ thơm bốn phía, khiến cho hắn....
Động lòng không bằng hành động, thân thể cao lớn của Quân Thương khẽ động, lập tức khiến Lâm Lang ngã nhào trên giường, ngay sau đó hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng!
Lâm Lang còn không kịp kêu lên, chỉ thấy thân thể ngã vào giường mềm mại, nụ hôn như bão rơi vào bờ môi truyền đến cảm giác tê dại, nàng chỉ cảm thấy linh hồn mình đang đung đưa trong mưa bão, không làm gì được!
"Ưm...." Lâm Lang không chịu nổi rên thành tiếng, muốn ngăn cản Quân Thương, nhưng âm thanh thoát ra miệng lại mềm mại mị hoặc, vào tai Quân Thương càng thêm quyến rũ!
Quân Thương thừa dịp nàng rên đẩy cánh môi của nàng ra, lưỡi ấm áp mềm mại mang theo khí thế bá đạo xông vào, quấn quýt với nàng, trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy trống rỗng trong đầu, chỉ có thể để mặc bàn tay hắn bắt đầu di chuyển trên thân thể nàng, mang đến cảm giác tê dại nóng ran khiến cả người nàng không còn chút sức lực!
Nàng giống như chiếc thuyền lá nhỏ trong biển mênh mông đầy bão táp, chỉ có thể để mặc sóng đong đưa, cho đến khi trên người truyền đến sự lạnh lẽo, nàng mới run lên, phục hồi tinh thần --- lúc này, trên người nàng chỉ còn lại cái yếm uyên ương đỏ thắm!
"Không..." nàng kinh hoàng đưa tay muốn kéo lại cái áo ngủ bằng gấm, lại bị Quân Thương đè chặt chân tay!
Giọng nói mị hoặc của Quân Thương vang bên tai nàng: "Ngoan! Để ta ngắm nàng thật kỹ!”
Ánh sáng dạ minh châu chiếu vào da thịt trắng nõn như ngọc, mặt mày tinh xảo chứa sự bất an, lông mi dài run rẩy, thân thể co lại như muốn che giấu cái gì!
Trong lòng Quân Thương dâng lên nỗi thương tiếc: "Ngoan, đừng sợ!"
Toàn thân Lâm Lang bị ánh mắt nóng rực của hắn quan sát, vô cùng xấu hổ, lúc này lại nghe những lời nói của hắn, cả người liền nóng như một cây đuốc, trong nội tâm cũng kêu rên!
Thật ra thì, trong ba năm gả cho Triệu Tễ, trừ đêm tân hôn hắn ngủ chung một đêm với nàng chỉ mang tính tượng trưng, còn lại đều là trong sạch đến không thể trong sạch hơn nữa, về sau lại vì chiến tranh mà nàng phải đi theo đội quân, phải bôn ba vất vả trên đường nên không nghĩ tới có gì không ổn, cho đến khi đánh vào kinh đô, sau đó bị đẩy ngã từ lầu xuống, thân thể nàng vẫn còn hoàn bích --- nói ra thì không ai tin tưởng, nhưng đây lại là sự thật!
Tất nhiên những việc này nàng đều biết, từ trước đến nay tình yêu nam nữ đối với nàng là một chuyện rất bình thường, nếu còn đỏ mặt tía tai thì quá khác người! Nhưng lúc này đối mặt với Quân Thương, cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn và hơi lạnh mỏng manh trong không khí, lại không nhịn được run rẩy, thân thể càng đỏ ửng, đôi mắt cũng không dám mở ra!
Lúc này, Quân Thương đang đè lên thân thể nàng, ánh mắt như đang vẽ lại từng chút một thân thể trắng nõn như ngọc ---- cái yếm đỏ thẫm trên người Lâm Lang rộng lùng bùng, nổi bật vẻ tinh xảo mềm mại của nàng, cái yếm ôm ngực như mỹ nhân ôm đàn tì bà che nửa khuôn mặt, khiến người ta phải suy nghĩ.
Ánh mắt thâm thúy của Quân Thương dần bốc cháy, hắn đưa tay gỡ xuống cây trâm duy nhất trên đầu Lâm Lang, lập tức mái tóc dài như thác nước rơi trên người nàng!
Lâm Lang kêu lên kinh hãi, nụ hôn của Quân Thương liền rơi xuống như mưa.....
Trong phòng vang lên tiếng kêu trầm thấp hòa quyện với tiếng rên nức nở như đang bị đè nén, hai người đã hoàn toàn hòa vào nhau. Lúc đó, trong đầu Lâm Lang thoáng qua một trận kim quang, cả người liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Thật lâu sau, Quân Thương ôm Lâm Lang đang ngủ mê man vào ngực, con ngươi tràn đầy tình cảm sâu sắc!
Nha đầu này, sao hắn có thể để nàng gặp phải nguy hiểm. Đã đi tới nước này, vậy thì mọi thứ còn xót lại, để hắn từ từ chấm dứt!
Quân Thương đỡ Lâm Lang nằm xuống, đắp cho nàng chăn gấm màu đỏ thẫm thêu đôi uyên ương, vuốt ve tóc nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng!
Vốn là hắn chỉ muốn hôn nhẹ, nhưng không hiểu vì sao, vừa chạm vào môi nàng, lại muốn nhiều hơn, sau hơn... Cuối cùng, lại biến thành một nụ hôn triền miên!
Quân Thương đứng dậy, tắm rửa thay y phục. Một thân áo đen đi ra khỏi căn phòng mà vừa rồi hai người còn nhu tình bốn phía...
Trong đại điện Trường Sinh Điện đã tụ tập rất nhiều người, vốn là không khí náo nhiệt giờ lại lặng xuống, trong điện tràn ngập không khí nặng nề!
Tiểu Bạch thấy Quân Thương ra ngoài, dẫn đầu tiến lên hô: "Thành chủ!”
Mọi người đều tự giác vây lại!
Quân Thương quay đầu nhìn lại tân phòng rồi nói với mọi người: "Tu luyện thật tốt! Mọi chuyện đều nghe theo phu nhân phân phó!" Tiếp theo hắn lại nói với Thanh Y Tử Y: "Hai ngươi là người của phu nhân, khi bổn tọa không có ở đây, nhất định phải chăm sóc tốt việc ăn uống, cuộc sống hàng ngày của phu nhân!"
Vừa nói, hắn vừa làm phép, hai bông hoa mai xuất hiện trong tay của hắn: "Hai bông mai này đã trải qua ngàn năm, đã gần thành yêu, các ngươi là Minh Linh, mặc dù có thân thể nhưng lại vì vậy là hao phí pháp lực, vì vậy để cho các ngươi có thể chăm sóc tốt cho phu nhân, hai bông mai này, sẽ đưa cho các ngươi!"
Trong mắt Thanh Y Tử Y cũng mơ hồ có nước mắt, nghe lời nói của Quân Thương, nghẹn ngào dập đầu, nhận lấy hoa mai nói: "Tuân lệnh! Thuộc hạ nhất định sẽ làm thật tốt!"
Dựa vào linh khí của hoa mai, các nàng có thể thoát khỏi Quỷ đạo hoàn toàn, mặc dù không phải là tiên, nhưng cũng cách tiên không xa!
Mọi người còn muốn nói gì nữa, một ông lão râu tóc trắng noãn đi tới, thở dài một tiếng: "Ngươi yên tâm đi đi! Nhất định chúng ta sẽ chăm sóc tốt phu nhân, chờ thành chủ trở về!"
Cả người ông lão tiên phong đạo cốt [i][color=#8000BF][ phong cách của người tu tiên ][/color][/i], toát ra khí chất thanh cao, giọng nói lại càng âm vang có lực.
"Được!" Quân Thương nặng nề gật đầu một cái với ông lão "Tùng trưởng lão, trong thời gian bổn tọa không có ở đây, Trường Sinh Điện giao hết cho người."
Quân Thương nói xong, nhìn Tùng trưởng lão trịnh trọng gật đầu, thân hình chợt lóe, biến mất trong cung điện!
Chẳng qua là, trong mắt mọi người, bóng lưng rời đi kia, có chút lảo đảo cô tịch.
/113
|