Sáng sớm, bầu trời có chút âm u, giống như sắp mưa. Vương Hủ đi trên đường một mình, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề. Hắn tắt điện thoại di động, ẩn đi linh thức, hiển nhiên là không muốn người khác tìm ra mình.
Đi qua mấy con phố, hắn tới một hẻm nhỏ vắng lặng, mở nắp cống thoát nước. . .
Lời của Tiền chưởng quỹ mấy ngày trước đó luôn quanh quẩn trong đầu của Vương Hủ, mặc dù lúc ấy hắn cũng không để lộ gì trước mặt Elbert, nhưng trong lòng đã sớm quyết định chủ ý, phải đi gặp BOSS tổng của Chiếc Hộp Kinh Hãi - Vưu tiên sinh.
Hắn lại đi tới trước bốn cái thang máy, hôm nay ở đây chẳng có ai, bất kể là quỷ, yêu quái....
Vương Hủ nhấn nút ấn màu đen trước cửa thang máy, chỉ một lúc sau, cửa đã mở ra.
Một người mặc vest, vải liệm màu trắng quấn xung quanh khuôn mặt. Nó rất cao lớn, cao hơn cả Vương Hủ khoảng chừng hai cái đầu, thanh âm của nó gợi cho người ta một cảm giác mục nát, giống như cái cổ họng kia đã năm ba tháng không có chút nước nào vậy.
"Ngươi muốn gặp Vưu tiên sinh?" Nó hỏi.
Vương Hủ ngẩng đầu nhìn nó trả lời: "Đúng vậy."
"Biết quy củ không?"
"Biết."
"Như vậy. . . Vào đi." Nó cũng không hỏi thêm nữa.
Vương Hủ đi vào thang máy. Bên trong thang máy màu đen cũng chỉ có một cái nút ấn màu đen, nhưng không phải có hình bàn chân, mà là một cái nút ấn hình vuông rất bình thường.
Người được quấn vải liệm như xác ướp kia bấm nút một cái, gần như lập tức, một cảm giác như đang rơi ập tới.
Mặc dù chân còn đang đặt trên sàn thang máy, người cũng đang đứng vững. Nhưng cảm thụ của Vương Hủ giống như nhảy từ trên núi xuống, tựa như mình đang bị kéo xuống vực sâu. Bản năng của thân thể khiến đầu hắn rụt lại, hơn nữa hai bắp chân đều cảm thấy căng cứng.
Loại cảm giác rơi xuống này kéo dài khá lâu, cuối cùng lại đột nhiên biến mất, mọi chuyện chỉ giống như đang gặp phải ảo giác vậy.
Cửa mở ra, Vương Hủ ngừng lại hít một hơi thật sâu, ngực thoải mái hơn một chút. Xác ướp kia nói: "Xin mời."
Vương Hủ liền đi ra ngoài, hắn còn chưa kịp quay lại nhìn, cửa thang máy đã lại đóng chặt.
Trước mắt hắn là một không gian lớn tới mức khó thể tưởng tượng, xung quanh là một khoảng đen xì. Nhưng dưới sàn nhà lại có ánh sáng, đặt chân xuống giống như bàn cờ, đan xen hai màu trắng đen.
Tiếng giày bước trên mặt đất từ trong bóng tối truyền tới, rất nhanh, một người đàn ông hơi mập lùn đứng trước mặt Vương Hủ. Người này đầu bổ luống, đeo một cái kính kiểu Pince-nez, mặc một cái áo đuôi tôm hết sức phẳng phiu, giày da sáng loáng như gương.
Thanh âm nói chuyện của người này hết sức thân thiết: "Vương Hủ tiên sinh, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi."
Hắn không đợi Vương Hủ đáp lại, liền trực tiếp nói: "Ta chính là người phụ trách của Chiếc Hộp Kinh Hãi. Bọn họ cũng gọi ta là Vưu tiên sinh, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy, xin mời đi theo ta."
Cái tên lùn này xoay người bước đi, Vương Hủ cũng chỉ đành đi theo.
Đi về phía trước cả một đoạn, vẫn không hề nhìn thấy vách tường, cả trần nhà cũng không có. Khi Vương Hủ đang hoài nghi nơi này giống như không gian tinh thần vô hạn, mấy thứ vât dụng trong nhà bỗng nhiên xuất hiện ở phía xa.
Bột bộ ghế salon, bàn uống trà nhỏ, một cá tủ nhỏ, phía trên lại còn có cả một cái TV.
Vưu tiên sinh vóc người tròn vo nhảy lên ghế sa lon: "Mời ngồi."
Vương Hủ ngồi cách hắn không xa.
"Mời uống trà."
Trên bàn uống trà nhỏ quả thật bày bình trà và chén uống trà, Vương Hủ nói một tiếng cám ơn, tự rót cho mình một chén trà, nước trà này vẫn còn nóng.
Vưu tiên sinh cầm điều khiển từ xa lên, mở ra ti vi: "Ngươi thích xem kênh nào?"
Vương Hủ không tự chủ được nhìn cái dây phía sau TV, giờ phút này hắn hết sức tò mò, không biết cái dây này dài bao nhiêu mét. . . Cắm ở đâu. . .
" Ừ. . . Ta sao cũng được. . ."
"Được rồi."
Vưu tiên sinh chuyển đến một kênh địa phương bất kỳ, đang quảng cáo điện thoại hàng rởm XXX của hãng nào đó với số tiền hấp dẫn, quảng cáo không chừng cũng phải dài tới 30 phút.
"Ta rất thích chuyên mục như thế này, giống như vén lên nhân tâm của con người vậy. Hình thức quảng cáo lừa đảo này đánh thẳng vào sự tham lam của con người, càng thể hiện đúng bản chất hơn những thông tin giả tạo, không có chút thú vị của truyền thông hiện nay. Đúng không?"
Vương Hủ nhún vai một cái, hắn trước giờ đều không quan tâm tới vấn đề này.
Vưu tiên sinh nói tiếp: "Vì lợi ích, bọn họ có thể dùng truyền thông như một công cụ, không chút kiêng kỵ gì mà tiến hành lừa dối. Đồng dạng cũng là vì lợi ích, đám truyền thông lại cung cấp cho bọn họ một cái bục. Những thứ họ bán, giá trị thật không đúng với lời nói khoác lác được đưa ra, đại đa số mọi người đều hiểu. Nhưng những người đạt được lợi ích sẽ không dễ dàng nói ra, hơn nữa bọn họ hết lòng biến loại hành vi này trở thành hợp pháp hóa, đây quả thực là một trò hề vừa buồn cười vừa đáng buồn. Giống như mấy trăm tên côn đồ chuyên bán đồng hồ giả, thuốc kích dục ở đầu đường xó chợ cũng có thể lên TV nhận bằng khen người tốt vậy."
Vương Hủ hỏi: "Buồn cười không? Ta lại cảm thấy thật đáng buồn mà thôi, vả lại, ngài cũng không phải là một người làm việc mua bán hay sao?"
"Cái này dĩ nhiên có rất nhiều điểm khác nhau, bọn họ là đám lừa gạt. Mà ta là một người làm ăn, một người dùng vốn cầu lợi, làm ăn hết sức mà thôi. Nếu như có người muốn dùng giá trị vượt xa giá trị thực của hàng hoá để mua hàng của ta, ta sẽ nhắc nhở hắn. Mà bọn họ thì không, đây chính là khác biệt lớn nhất.
Nhân tính vốn là thứ kinh tởm, Vương Hủ, mọi người chỉ đều nghĩ làm sau để chiếm được tiện nghi, làm mọi chuyện để chiếm được càng nhiều tiện nghi. Ở thời đại này, người muốn sống một cuộc sống đàng hoàng lại bị cười là kẻ ngu. A a. . . Kết quả ai mới ngu đây, tự cho mình là những người làm ăn thông minh, chẳng qua là đang buôn bán những tấm vé để tới địa ngục càng nhanh hơn mà thôi."
Vương Hủ lại trả lời: "Nhưng nghe như vậy, ta đối với việc 'làm ăn' của ngươi vẫn hết sức bất an. . ."
Vưu tiên sinh cười: "Nhưng ngươi vẫn sẽ không chùn bước, không phải sao?"
"Dĩ nhiên."
"Như vậy. . . Nói ra thứ ngươi muốn đi, tài sản, danh vọng, quyền lực…Chỉ cần ngươi có thể đưa cho ta thứ có giá trị ngang hàng, những thứ này ta đều có thể cho ngươi."
"Ha ha. . ." Vương Hủ cũng cười: "Những thứ này ta đều không muốn."
"A? Lựa chọn rất thông minh. . . Những thứ này quả thật không có giá trị cao, như vậy ngươi muốn chính là trường sinh bất lão? Hay là một khuôn mặt có thể làm mê đắm phụ nữ?"
"Thứ ta muốn chỉ là tung tích của một người."
Sắc mặt Vưu tiên sinh bỗng nhiên sa sầm: "Ngươi muốn biết tung tích người kia. . . Là một trong ba cự đầu của Âm Dương giới, ta không cho rằng trên người ngươi có vật gì có giá trị ngang hàng."
"Hừ. . . Xem ra ta muốn tìm ai ngươi đã đoán ra. . . Như vậy, nếu như ta cố ý muốn ngươi nhận mối làm ăn này?" Thái độ của Vương Hủ lần này lại chuyển thành hùng hổ doạ người.
Vưu tiên sinh tắt TV, nhìn chằm chằm vào Vương Hủ: "Ta cũng không cho rằng ngươi có năng lực cưỡng ép ta tiếp nhận mối làm ăn này."
Vương Hủ cười lạnh, đặt ly trà xuống: "Vậy thì không cần nói chuyện?"
Nụ cười lại một lần nữa trở lại trên mặt Vưu tiên sinh: "Vương Hủ, ngươi cũng không phải là muốn dùng vũ lực ép ta đi vào khuôn khổ chứ ?"
"Nếu như còn có khác phương án, ngươi không ngại nói ra." Hắn ngược lại chẳng hề kiêng kỵ, nói thẳng.
Vưu tiên sinh nói: "Ta khác hẳn với đám quỷ hồn, yêu quái, loài người, ác ma ngươi đã từng gặp. Ta là một tồn tại cao hơn hẳn, cho dù tới cả Nhiếp Chính Vương cũng không thể can dự vào. Sự khiêu chiến của ngươi đối với ta vốn chẳng có chút phần thắng nào, ngươi có hiểu hay không?"
"Hắc! Ngươi đang hư trương thanh thế sao?"
"Không, ta đã nói rồi, ta là một người làm ăn hết sức bình thường, chẳng qua ta muốn khuyên ngươi kìm cương ngựa trước một cuộc làm ăn mà ngươi không trả nổi mà thôi."
"Nếu ngươi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy ngươi cũng nên biết. . . trên đời này có một số việc, nếu như có phải dùng cả tính mạng mình, cũng phải đi làm!" Vương Hủ đứng lên, nhìn Vưu tiên sinh với ánh mắt đe dọa.
Vưu tiên sinh vẫn tỏ ta rất ung dung, hắn nhẹ nhàng đưa đưa ngón tay, không trung bỗng nhiên có từng luồng sáng chiếu xuống. Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đạo kẽ hở to lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, luồng sáng chính là từ trong khe hở chiếu xuống.
Tiếp đó, một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy khó thở xuất hiện, một khuôn mặt to lớn xuất hiện trong kẽ hở, che đi tất cả ánh sáng chiếu xuống, gương mặt này có to khoảng cỡ một cái sân đá bóng, Mà tướng mạo của khuôn mặt này, chính là phiên bản phóng đại của Vưu tiên sinh!
Cánh tay của hắn tuỳ tiện vén mở cái "Nóc nhà" này ra, cả bàn tay to đưa xuống , nắm lấy cả không gian mà Vương Hủ và phiên bản mini của Vưu tiên sinh đang đứng.
Vương Hủ trợn trừng hai mắt, nhìn Vưu tiên sinh vốn cùng mình nói chuyện, uống trà, sau lưng hắn thế mà lại có một cái nắm để lên dây cót! Nhưng tại sao lúc trước hắn lại không nhìn thấy cơ chứ.
Khuôn mặt to lớn kia cười nói: "Vương Hủ, ngươi là một người rất thú vị, mời cùng ta nói chuyện một chút đi."
Hắn đưa cái thứ đồ chơi giống mình kia để sang một bên, một tay khác để xuống trước mặt Vương Hủ.
Vương Hủ nhìn bàn tay to lớn trước mắt mình, tình huống này chẳng phải giống hệt với chuyện Phật Tổ Như Lai mời con khỉ ngốc Tề Thiên leo lên bàn tay hay sao. . .
Đi qua mấy con phố, hắn tới một hẻm nhỏ vắng lặng, mở nắp cống thoát nước. . .
Lời của Tiền chưởng quỹ mấy ngày trước đó luôn quanh quẩn trong đầu của Vương Hủ, mặc dù lúc ấy hắn cũng không để lộ gì trước mặt Elbert, nhưng trong lòng đã sớm quyết định chủ ý, phải đi gặp BOSS tổng của Chiếc Hộp Kinh Hãi - Vưu tiên sinh.
Hắn lại đi tới trước bốn cái thang máy, hôm nay ở đây chẳng có ai, bất kể là quỷ, yêu quái....
Vương Hủ nhấn nút ấn màu đen trước cửa thang máy, chỉ một lúc sau, cửa đã mở ra.
Một người mặc vest, vải liệm màu trắng quấn xung quanh khuôn mặt. Nó rất cao lớn, cao hơn cả Vương Hủ khoảng chừng hai cái đầu, thanh âm của nó gợi cho người ta một cảm giác mục nát, giống như cái cổ họng kia đã năm ba tháng không có chút nước nào vậy.
"Ngươi muốn gặp Vưu tiên sinh?" Nó hỏi.
Vương Hủ ngẩng đầu nhìn nó trả lời: "Đúng vậy."
"Biết quy củ không?"
"Biết."
"Như vậy. . . Vào đi." Nó cũng không hỏi thêm nữa.
Vương Hủ đi vào thang máy. Bên trong thang máy màu đen cũng chỉ có một cái nút ấn màu đen, nhưng không phải có hình bàn chân, mà là một cái nút ấn hình vuông rất bình thường.
Người được quấn vải liệm như xác ướp kia bấm nút một cái, gần như lập tức, một cảm giác như đang rơi ập tới.
Mặc dù chân còn đang đặt trên sàn thang máy, người cũng đang đứng vững. Nhưng cảm thụ của Vương Hủ giống như nhảy từ trên núi xuống, tựa như mình đang bị kéo xuống vực sâu. Bản năng của thân thể khiến đầu hắn rụt lại, hơn nữa hai bắp chân đều cảm thấy căng cứng.
Loại cảm giác rơi xuống này kéo dài khá lâu, cuối cùng lại đột nhiên biến mất, mọi chuyện chỉ giống như đang gặp phải ảo giác vậy.
Cửa mở ra, Vương Hủ ngừng lại hít một hơi thật sâu, ngực thoải mái hơn một chút. Xác ướp kia nói: "Xin mời."
Vương Hủ liền đi ra ngoài, hắn còn chưa kịp quay lại nhìn, cửa thang máy đã lại đóng chặt.
Trước mắt hắn là một không gian lớn tới mức khó thể tưởng tượng, xung quanh là một khoảng đen xì. Nhưng dưới sàn nhà lại có ánh sáng, đặt chân xuống giống như bàn cờ, đan xen hai màu trắng đen.
Tiếng giày bước trên mặt đất từ trong bóng tối truyền tới, rất nhanh, một người đàn ông hơi mập lùn đứng trước mặt Vương Hủ. Người này đầu bổ luống, đeo một cái kính kiểu Pince-nez, mặc một cái áo đuôi tôm hết sức phẳng phiu, giày da sáng loáng như gương.
Thanh âm nói chuyện của người này hết sức thân thiết: "Vương Hủ tiên sinh, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi."
Hắn không đợi Vương Hủ đáp lại, liền trực tiếp nói: "Ta chính là người phụ trách của Chiếc Hộp Kinh Hãi. Bọn họ cũng gọi ta là Vưu tiên sinh, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy, xin mời đi theo ta."
Cái tên lùn này xoay người bước đi, Vương Hủ cũng chỉ đành đi theo.
Đi về phía trước cả một đoạn, vẫn không hề nhìn thấy vách tường, cả trần nhà cũng không có. Khi Vương Hủ đang hoài nghi nơi này giống như không gian tinh thần vô hạn, mấy thứ vât dụng trong nhà bỗng nhiên xuất hiện ở phía xa.
Bột bộ ghế salon, bàn uống trà nhỏ, một cá tủ nhỏ, phía trên lại còn có cả một cái TV.
Vưu tiên sinh vóc người tròn vo nhảy lên ghế sa lon: "Mời ngồi."
Vương Hủ ngồi cách hắn không xa.
"Mời uống trà."
Trên bàn uống trà nhỏ quả thật bày bình trà và chén uống trà, Vương Hủ nói một tiếng cám ơn, tự rót cho mình một chén trà, nước trà này vẫn còn nóng.
Vưu tiên sinh cầm điều khiển từ xa lên, mở ra ti vi: "Ngươi thích xem kênh nào?"
Vương Hủ không tự chủ được nhìn cái dây phía sau TV, giờ phút này hắn hết sức tò mò, không biết cái dây này dài bao nhiêu mét. . . Cắm ở đâu. . .
" Ừ. . . Ta sao cũng được. . ."
"Được rồi."
Vưu tiên sinh chuyển đến một kênh địa phương bất kỳ, đang quảng cáo điện thoại hàng rởm XXX của hãng nào đó với số tiền hấp dẫn, quảng cáo không chừng cũng phải dài tới 30 phút.
"Ta rất thích chuyên mục như thế này, giống như vén lên nhân tâm của con người vậy. Hình thức quảng cáo lừa đảo này đánh thẳng vào sự tham lam của con người, càng thể hiện đúng bản chất hơn những thông tin giả tạo, không có chút thú vị của truyền thông hiện nay. Đúng không?"
Vương Hủ nhún vai một cái, hắn trước giờ đều không quan tâm tới vấn đề này.
Vưu tiên sinh nói tiếp: "Vì lợi ích, bọn họ có thể dùng truyền thông như một công cụ, không chút kiêng kỵ gì mà tiến hành lừa dối. Đồng dạng cũng là vì lợi ích, đám truyền thông lại cung cấp cho bọn họ một cái bục. Những thứ họ bán, giá trị thật không đúng với lời nói khoác lác được đưa ra, đại đa số mọi người đều hiểu. Nhưng những người đạt được lợi ích sẽ không dễ dàng nói ra, hơn nữa bọn họ hết lòng biến loại hành vi này trở thành hợp pháp hóa, đây quả thực là một trò hề vừa buồn cười vừa đáng buồn. Giống như mấy trăm tên côn đồ chuyên bán đồng hồ giả, thuốc kích dục ở đầu đường xó chợ cũng có thể lên TV nhận bằng khen người tốt vậy."
Vương Hủ hỏi: "Buồn cười không? Ta lại cảm thấy thật đáng buồn mà thôi, vả lại, ngài cũng không phải là một người làm việc mua bán hay sao?"
"Cái này dĩ nhiên có rất nhiều điểm khác nhau, bọn họ là đám lừa gạt. Mà ta là một người làm ăn, một người dùng vốn cầu lợi, làm ăn hết sức mà thôi. Nếu như có người muốn dùng giá trị vượt xa giá trị thực của hàng hoá để mua hàng của ta, ta sẽ nhắc nhở hắn. Mà bọn họ thì không, đây chính là khác biệt lớn nhất.
Nhân tính vốn là thứ kinh tởm, Vương Hủ, mọi người chỉ đều nghĩ làm sau để chiếm được tiện nghi, làm mọi chuyện để chiếm được càng nhiều tiện nghi. Ở thời đại này, người muốn sống một cuộc sống đàng hoàng lại bị cười là kẻ ngu. A a. . . Kết quả ai mới ngu đây, tự cho mình là những người làm ăn thông minh, chẳng qua là đang buôn bán những tấm vé để tới địa ngục càng nhanh hơn mà thôi."
Vương Hủ lại trả lời: "Nhưng nghe như vậy, ta đối với việc 'làm ăn' của ngươi vẫn hết sức bất an. . ."
Vưu tiên sinh cười: "Nhưng ngươi vẫn sẽ không chùn bước, không phải sao?"
"Dĩ nhiên."
"Như vậy. . . Nói ra thứ ngươi muốn đi, tài sản, danh vọng, quyền lực…Chỉ cần ngươi có thể đưa cho ta thứ có giá trị ngang hàng, những thứ này ta đều có thể cho ngươi."
"Ha ha. . ." Vương Hủ cũng cười: "Những thứ này ta đều không muốn."
"A? Lựa chọn rất thông minh. . . Những thứ này quả thật không có giá trị cao, như vậy ngươi muốn chính là trường sinh bất lão? Hay là một khuôn mặt có thể làm mê đắm phụ nữ?"
"Thứ ta muốn chỉ là tung tích của một người."
Sắc mặt Vưu tiên sinh bỗng nhiên sa sầm: "Ngươi muốn biết tung tích người kia. . . Là một trong ba cự đầu của Âm Dương giới, ta không cho rằng trên người ngươi có vật gì có giá trị ngang hàng."
"Hừ. . . Xem ra ta muốn tìm ai ngươi đã đoán ra. . . Như vậy, nếu như ta cố ý muốn ngươi nhận mối làm ăn này?" Thái độ của Vương Hủ lần này lại chuyển thành hùng hổ doạ người.
Vưu tiên sinh tắt TV, nhìn chằm chằm vào Vương Hủ: "Ta cũng không cho rằng ngươi có năng lực cưỡng ép ta tiếp nhận mối làm ăn này."
Vương Hủ cười lạnh, đặt ly trà xuống: "Vậy thì không cần nói chuyện?"
Nụ cười lại một lần nữa trở lại trên mặt Vưu tiên sinh: "Vương Hủ, ngươi cũng không phải là muốn dùng vũ lực ép ta đi vào khuôn khổ chứ ?"
"Nếu như còn có khác phương án, ngươi không ngại nói ra." Hắn ngược lại chẳng hề kiêng kỵ, nói thẳng.
Vưu tiên sinh nói: "Ta khác hẳn với đám quỷ hồn, yêu quái, loài người, ác ma ngươi đã từng gặp. Ta là một tồn tại cao hơn hẳn, cho dù tới cả Nhiếp Chính Vương cũng không thể can dự vào. Sự khiêu chiến của ngươi đối với ta vốn chẳng có chút phần thắng nào, ngươi có hiểu hay không?"
"Hắc! Ngươi đang hư trương thanh thế sao?"
"Không, ta đã nói rồi, ta là một người làm ăn hết sức bình thường, chẳng qua ta muốn khuyên ngươi kìm cương ngựa trước một cuộc làm ăn mà ngươi không trả nổi mà thôi."
"Nếu ngươi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy ngươi cũng nên biết. . . trên đời này có một số việc, nếu như có phải dùng cả tính mạng mình, cũng phải đi làm!" Vương Hủ đứng lên, nhìn Vưu tiên sinh với ánh mắt đe dọa.
Vưu tiên sinh vẫn tỏ ta rất ung dung, hắn nhẹ nhàng đưa đưa ngón tay, không trung bỗng nhiên có từng luồng sáng chiếu xuống. Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đạo kẽ hở to lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, luồng sáng chính là từ trong khe hở chiếu xuống.
Tiếp đó, một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy khó thở xuất hiện, một khuôn mặt to lớn xuất hiện trong kẽ hở, che đi tất cả ánh sáng chiếu xuống, gương mặt này có to khoảng cỡ một cái sân đá bóng, Mà tướng mạo của khuôn mặt này, chính là phiên bản phóng đại của Vưu tiên sinh!
Cánh tay của hắn tuỳ tiện vén mở cái "Nóc nhà" này ra, cả bàn tay to đưa xuống , nắm lấy cả không gian mà Vương Hủ và phiên bản mini của Vưu tiên sinh đang đứng.
Vương Hủ trợn trừng hai mắt, nhìn Vưu tiên sinh vốn cùng mình nói chuyện, uống trà, sau lưng hắn thế mà lại có một cái nắm để lên dây cót! Nhưng tại sao lúc trước hắn lại không nhìn thấy cơ chứ.
Khuôn mặt to lớn kia cười nói: "Vương Hủ, ngươi là một người rất thú vị, mời cùng ta nói chuyện một chút đi."
Hắn đưa cái thứ đồ chơi giống mình kia để sang một bên, một tay khác để xuống trước mặt Vương Hủ.
Vương Hủ nhìn bàn tay to lớn trước mắt mình, tình huống này chẳng phải giống hệt với chuyện Phật Tổ Như Lai mời con khỉ ngốc Tề Thiên leo lên bàn tay hay sao. . .
/598
|