“Được.” Hứa Song Uyển xoa đầu hắn.
A Mạc đứng ngoài cửa không dám mở miệng, chỉ ngóng trông Thiếu phu nhân trong phòng có thể hầu hạ trưởng công tử.
Thường ngày trưởng công tử không có tật xấu này, người đến gọi thì thức dậy, chẳng nhiều lời, nhưng vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của ngài ấy.
Nhưng chỉ cần ngủ bên cạnh Thiếu phu nhân thì ngài ấy sẽ có tật xấu này. Động một tí là cáu, đập bát đập ghế, tính tình nóng nảy, khiến người ta sợ hãi.
Hứa Song Uyển khẽ xoa người hắn rồi xuống giường.
“Đi đâu đấy?” Người trên giường hỏi.
“Thiếp ra cửa dặn dò mấy câu.”
“Nhanh lên rồi về.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển mặc quần áo vào, đi tới cạnh cửa gọi Ngu nương: “Ngu nương?”
“Có nô tỳ.” Ngu nương lên tiếng, phất tay để bọn A Mạc rời đi.
Bọn A Mạc vội lui xuống, cũng gọi mấy thị vệ đang trực gác dưới hiên đi luôn.
Thiếu phu nhân muốn hầu hạ trưởng công tử thay quần áo, gia đinh lui xuống.
“Thiếu phu nhân, nước nóng được rồi.” Người đã đi gần hết, Thải Hà cũng nhìn khắp nơi rồi gật đầu với Ngu nương, Ngu nương đang đứng cạnh cửa chờ dặn dò, nhân tiện bẩm báo.
Cửa kêu kẽo kẹt, Hứa Song Uyển kéo cánh cửa ra, nói với các nàng: “Cơm nước xong chưa?”
“Vậy cũng được, Phúc nương đang trông, lát nữa sẽ bưng lại đây.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển đi vào phòng.
Nàng dẫn theo người tiến cung, chập tối qua mới vừa vào Huân Hoà viên thì nàng lập tức đánh tiếng với nhà bếp nhỏ ở Huân Hoà viên.
Bên phòng bếp nhỏ cũng đã đun nước nóng, hâm lại thức ăn. Thực ra, đồ ăn được được từ nhà bếp bên Ngự Thiện phòng tới, cũng không tự nấu cơm; nhưng Hứa Song Uyển vừa tới, hai tiểu thái giám canh gác nhà bếp nhỏ rất nhiệt tình, còn chạy một chuyến tới Ngự Thiện phòng để xin được thổi lửa nấu cơm ở đây, còn mang về một ít gạo, hoa quả tươi và rau xanh.
Công công quản lý Ngự Thiện phòng rất tinh mắt, biết người vào là nhất đẳng Hầu phủ Thiếu phu nhân, người được Thái tử gia sắp đăng cơ gọi là tẩu tử thì rất niềm nở, đưa nhiều đồ vật qua, còn gánh thêm mười bó củi tới.
Hứa Song Uyển nhận phần ân cần này, cũng sai người khen thưởng ít bạc.
Nước nóng vừa được bưng vào, Hứa Song Uyển cầm khăn lau mặt và tay cho hắn, ngay cả chân cũng lau một lần, sau đó xỏ tất sạch sẽ vào bàn chân hắn.
Nàng mang kha khá đồ vào cung. Trời vừa sáng, A Tham đã đưa đồ đến, lúc trước công công và bà bà không hiểu vì sao trong cung cái gì cũng có nhưng nàng vẫn muốn mang, nhưng Hứa Song Uyển vẫn đem đồ từ nhà tới.
Thật ra, phu quân của nàng rất thích dùng đồ cũ, dù là người hay đồ vật, chỉ là công công và bà bà không biết thì Hứa Song Uyển cũng chẳng nói nhiều.
Hứa Song Uyển hầu hạ hắn xong rồi mới bò xuống giường. Nàng ngồi bên cạnh giường, vừa cầm thuốc mỡ tới rồi xoa lên gân mạch trên tay vừa khẽ hỏi: “Hôm nay mặc quan phục hay thường phục?”
“Quan phục rất nặng.” Muốn mặc thường phục.
Hứa Song Uyển lập tức xoay đầu rồi gật đầu với Ngu nương: “Lấy quan phục của trưởng công tử tới.”
Quan phục có ba lớp, có một lớp để ở nhà, cũng may nàng đã mang tới. Tối hôm qua nàng đến thì thấy bộ quan phục hắn vừa thay ra, mồ hôi thấm đẫm trên quần áo. Hứa Song Uyển thầm nghĩ đợi lát nữa phải tìm A Mạc hỏi xem có thể mang quan phục về Hầu phủ giặt giũ sạch để kịp thay đổi.
Nàng nghĩ chắc bọn A Mạc cũng bận rộn, nếu không thì thân làm người hầu bọn họ sẽ gửi quần áo bẩn của trưởng công tử về nhà. Tuy nhiên, Hứa Song Uyển không trách, nàng định lúc nữa nói chuyện nhỏ nhẹ với bọn họ, để bọn họ không cần bận bịu không ngừng nghỉ theo trưởng công tử, khiến người nhà đau lòng.
Dẫu xấu mặt đi chăng nữa thì cũng do quá bận rộn.
Hứa Song Uyển dặn dò xong, Tuyên Trọng An bất đắc dĩ ngồi dậy, hai mắt cũng mở ra, còn ngáp dài, oán giận với nàng: “Ta mệt chết đi được.”
“Chờ hết bận về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thiếp nấu canh cho chàng.”
“Được.” Lúc này, sắc mặt Tuyên Trọng An mới tốt hơn một chút, hắn xỏ giày đứng dậy mặc quần áo.
Hắn vừa mặc xong quần áo thì cơm canh cũng được bưng lên. Bữa ăn sáng chỉ đơn giản là cháo hoa và bánh màn thầu, nhưng Tuyên Trọng An vẫn húp hết một bát cháo, thêm một bát canh cải thìa, ăn hết một nửa đĩa củ cải sốt, cộng thêm hai cái bánh bao và một bát cháo hoa.
Hắn dùng bữa xong mới biết Uyển Cơ vẫn chưa ăn hết một phần.
Lúc Tuyên trưởng công tử buông đũa xuống mới biết, hắn vuốt cái bụng đã no căng, xấu hổ nhìn Uyển Cơ.
Trong mắt Hứa Song Uyển đong đầy ý cười, hỏi hắn: “No rồi à?”
“No rồi.”
“Chàng bận thì đi đi.”
Hứa Song Uyển nhìn cái bát trống không trên bàn.
“Lát nữa thiếp bảo Ngu nương nấu thêm là được.”
Tuyên Trọng An gật đầu. Lúc nàng tiễn hắn ra cửa, hắn chưa muốn rời khỏi nên lại quay đầu hỏi nàng: “Vọng Khang trở về chưa?”
“Về cùng tiểu thúc rồi.” Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu.
“Tuân Lâm thế nào?”
“Rất…” Hứa Song Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất ghê gớm. Khi đệ ấy về thì cõng Vọng Khang trên lưng. Khương nương nói với thiếp, Tuân Lâm nói với bọn họ là ngộ nhỡ không có cách thì để Vọng Khang đi trước, đệ ấy sẽ cản ở phía sau.”
Tuyên Trọng An nghe xong, trên mặt không có biểu cảm.
“Tiểu thúc rất tài giỏi. Vọng Khang lớn lên cũng sẽ giống chàng, theo đệ ấy.” Hứa Song Uyển thấy hắn đứng im èn vỗ tay hắn, cười nói: “Đi đi.”
Dưới sự thúc giục của nàng, Tuyên Trọng An rảo bước ra cửa, đến cửa hắn lại quay đầu nhìn nàng: “Nàng chờ ta về?”
“Thiếp chờ chàng về.” Hứa Song Uyển cười rồi gật đầu với hắn.
Đúng vậy, nàng sẽ chờ hắn trở về.
Phu thê, phu thê không phải là như vậy ư. Ngươi cho ta một ngôi nhà, ta sẽ cho ngươi một nơi mà ngươi có thể an giấc. Trời đất sẽ thay đổi, nhi nữ sẽ lớn lên, phụ mẫu sẽ già đi, chỉ có phu thê mới chung một cái chăn làm bạn đến lúc chết. Bọn họ mới là hai người nương tựa lẫn nhau lâu nhất trên cõi đời này.
Nàng không chỉ chờ hắn, cũng sẽ đối xử tốt với hắn cả đời, sống nương tựa bên hắn trọn đời.
**
Tin tức trưởng Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu tuyển phi cho Thái tử vừa được một ngày liền truyền khắp kinh thành.
Thái tử bắt đầu làm đến nơi đến chốn, khiến cho người ta im miệng. Những người kia không tìm cách được bên phía Thái tử thì lập tức chuyển sang bên Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển cũng đã chuẩn bị tốt. Trần Thái phi bên cạnh nàng đón tiếp các nhà đến, thấy nàng thành thạo điêu luyện, nói năng dịu dàng có trật tự, không đắc tội người khác nhưng cũng không phải mặc người tuỳ ý nhào nặn, người lợi hại hơn nữa gặp nàng cũng phải đi một vòng tròn. Cuối cùng, vòng tròn vẫn phụ thuộc vào miệng nàng, đối xử với Hứa Song Uyển cũng khách khí hơn hai phần.
Nghĩ cũng phải, có thể để nàng lựa người tạm thời xử lý nội vụ trong cung thì chẳng phải có đầu óc bình thường. Người cần tìm bây giờ sẽ là Hoàng hậu tương lai, há là chuyện có thể tuỳ tiện?
Trong lòng Trần Thái phi hiểu rõ, càng khách khí với Hứa Song Uyển hơn, cung nhân lại càng hơn thế, cung kính lễ phép với nàng. Đây là lần đầu tiên Hứa Song Uyển hành tẩu trong cung, nhận được lễ ngộ này, cũng có cảm giác như bước qua mây mù thấy bình minh.
Một khi thế sự xoay vần thì mọi thứ đều thay đổi.
Khó trách trong cõi đời này luôn có nhiều người chờ đợi thời cơ vươn mình. Nếu vượt qua làm một người khác, dẫu phong cảnh trước mặt vẫn như trước nhưng góc nhìn không còn giống nhau.
Hứa Song Uyển xúc động, nhưng cũng không dám thả lỏng. Người vừa đến chỉ cần Trần Thái phi nói có thể gặp thì nàng sẽ gặp.
Nàng không quen biết nhiều người ở kinh thành, đặc biệt danh môn quý tộc chân chính thì càng ít hơn. Trước kia nàng còn ở Hứa gia, chỉ gặp những người cùng đẳng cấp; nàng không thể chọn ra một người trong số những người nàng từng quen để làm phi tử. Bảo Lạc giao chuyện này cho nàng thì nàng muốn tìm một người thật sự có thể bên cạnh hắn thật dài lâu, chứ không phải một người không thể sống lâu trong cung.
Tìm một người vừa có kiến thức vừa có can đảm chống đỡ hậu cung, nữ tử có thể đảm đương số mệnh này rất khó tìm, lại càng không thể tìm trong số những nhà có ý đồ riêng. Trần Thái phi dù ngây người trong cung gần mười năm nhưng bà cũng thuộc tầng lớp quý tộc, chỉ là về sau trong nhà sa sút nên xuống dốc; nhưng bà vẫn hiểu tận gốc rễ nhiều nhà hơn Hứa Song Uyển. Sau khi qua bà sàng lọc thì chỉ còn mấy nhà có thể vào cung.
Lại nói có thể trò chuyện với Trần Thái phi, cũng chỉ là nghe bà nhiều lời vài câu thì Hứa Song Uyển cũng chẳng được hay mất gì. Lần vào cung này, tính ra là nàng có phúc.
Người là phải gặp nhiều, nghe nhiều thì mới có thu hoạch. Nếu nhắm mắt làm liều thfi dễ giật gấu vá vai.
Hứa Song Uyển đã gặp nhiều người trong cung, nhưng người ta cũng chỉ muốn giúp đỡ Trần Thái phi chuẩn bị cho đại điển để Bảo Lạc đăng cơ.
Trong cung rất náo nhiệt. Ngày 15 tháng 8, hai vị đại Đô đốc Lương Châu và Lạc Châu buông lời, tiên đế cảm thấy thời gian không còn nhiều nên mới lập Thái tử mới kế thừa đại thống. Đây là chính miệng thánh thượng nói với bọn họ, tuyệt đối không giả dối, bọn họ muốn ủng hộ Thái tử mới đăng cơ.
Ba mươi sáu vạn đại quân của hai châu do hai vị đại Đô đốc đang còn ở ngoài kinh thành. Bọn họ vừa mở miệng, những người đứng bên phe Hoắc gia và quan chức có gia tộc về phe Vương gia có ít nhất một nửa ngậm miệng.
Hoắc gia thấy tình thế không ổn muốn nhả ra. Ai ngờ triều đình vốn chẳng quản suy nghĩ của bọn họ, bên Lễ bộ đã chọn được ngày tốt, Thái tử sẽ chuẩn bị đăng cơ vào ngày 18 tháng 8. Ngày tháng đã xác định, trong cung không có ai báo cho Hoắc gia.
Trên triều, có ít nhất hơn nửa đã quy thuận Thái tử mới.
Tối hôm đó, Tiêu Bảo Lạc mời hai vị đại Đô đốc uống rượu, uống đến nửa đêm mới tan. Qua Ngọc Cẩn đỡ hắn trở về Tê Hoa điện, Bảo Lạc lập tức nôn sạch, còn nôn ra cả mật, cả người có vẻ tỉnh táo lại, hai tay còn nâng cánh tay của Qua Ngọc Cẩn lên: “Nương, Cẩn ca, hai vị đại sát hần này mai sau làm sao có thể thu thập?”
Hiện giờ đã lôi kéo được, nhưng bọn hắn đâu dễ trêu.
“Đệ hỏi Trọng An huynh đi.”
“Hỏi rồi.”
“Nói như nào?”
Tiêu Bảo Lạc run như cầy sấy, nói: “Bảo đệ xưng huynh gọi đệ với bọn hắn, tốt nhất giống như các huynh, mặc cùng một đũng quần với bọn hắn. Huynh ấy nói, nếu đệ dám để bọn hắn khởi binh làm loạn trong vòng mười năm thì huynh ấy sẽ đánh sưng mặt đệ!”
“Vậy đệ nghe huynh ấy đi.”
“Đệ nghe huynh ấy, huynh không thấy à? Đệ chỉ cao đến eo bọn họ, sau này dẫn huynh đệ ra ngoài gặp cô nương thì mặt mũi đệ để chỗ nào?”
Qua Ngọc Cẩn nghe hắn nói hưu nói vượn liền biết hắn say mèm, lôi hắn vứt lên giường: “Được rồi, đừng nói nữa, lúc này đệ nghĩ đến bọn hắn làm gì? Nghĩ đến thê tử của đệ đi, ta nghe nói tẩu tử đệ tìm cho đệ một cô nương xinh đẹp lắm đấy.”
“Ai vậy?” Hai mắt Bảo Lạc say đến lim dim.
“Nói là tuyệt thế giai nhân…” Qua Ngọc Cẩn kéo hắn lên giường, ngáp: “Mai đệ đi mà hỏi nàng ấy.”
Hắn vừa dứt lời lập tức giao Bảo Lạc cho mấy cung nữ đang canh ngoài điện, đấm vai rồi đi sang phòng bên cạnh ở điện nhỏ.
“Rốt cuộc là ai?” Lần này Bảo Lạc không ngủ được, đập giường hét to.
Nữ quan hầu hạ hắn vội vàng bước tới, nói: “Là đại cô nương của Tề tướng quân phủ…”
“Đẹp không?” Bảo Lạc nhìn nữ quan, chớp chớp hai mắt nhỏ.
Nữ quan cười lắc đầu, đang muốn nói tiếp, lại phát hiện Thái tử đã đã ngủ thiếp đi.
A Mạc đứng ngoài cửa không dám mở miệng, chỉ ngóng trông Thiếu phu nhân trong phòng có thể hầu hạ trưởng công tử.
Thường ngày trưởng công tử không có tật xấu này, người đến gọi thì thức dậy, chẳng nhiều lời, nhưng vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của ngài ấy.
Nhưng chỉ cần ngủ bên cạnh Thiếu phu nhân thì ngài ấy sẽ có tật xấu này. Động một tí là cáu, đập bát đập ghế, tính tình nóng nảy, khiến người ta sợ hãi.
Hứa Song Uyển khẽ xoa người hắn rồi xuống giường.
“Đi đâu đấy?” Người trên giường hỏi.
“Thiếp ra cửa dặn dò mấy câu.”
“Nhanh lên rồi về.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển mặc quần áo vào, đi tới cạnh cửa gọi Ngu nương: “Ngu nương?”
“Có nô tỳ.” Ngu nương lên tiếng, phất tay để bọn A Mạc rời đi.
Bọn A Mạc vội lui xuống, cũng gọi mấy thị vệ đang trực gác dưới hiên đi luôn.
Thiếu phu nhân muốn hầu hạ trưởng công tử thay quần áo, gia đinh lui xuống.
“Thiếu phu nhân, nước nóng được rồi.” Người đã đi gần hết, Thải Hà cũng nhìn khắp nơi rồi gật đầu với Ngu nương, Ngu nương đang đứng cạnh cửa chờ dặn dò, nhân tiện bẩm báo.
Cửa kêu kẽo kẹt, Hứa Song Uyển kéo cánh cửa ra, nói với các nàng: “Cơm nước xong chưa?”
“Vậy cũng được, Phúc nương đang trông, lát nữa sẽ bưng lại đây.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển đi vào phòng.
Nàng dẫn theo người tiến cung, chập tối qua mới vừa vào Huân Hoà viên thì nàng lập tức đánh tiếng với nhà bếp nhỏ ở Huân Hoà viên.
Bên phòng bếp nhỏ cũng đã đun nước nóng, hâm lại thức ăn. Thực ra, đồ ăn được được từ nhà bếp bên Ngự Thiện phòng tới, cũng không tự nấu cơm; nhưng Hứa Song Uyển vừa tới, hai tiểu thái giám canh gác nhà bếp nhỏ rất nhiệt tình, còn chạy một chuyến tới Ngự Thiện phòng để xin được thổi lửa nấu cơm ở đây, còn mang về một ít gạo, hoa quả tươi và rau xanh.
Công công quản lý Ngự Thiện phòng rất tinh mắt, biết người vào là nhất đẳng Hầu phủ Thiếu phu nhân, người được Thái tử gia sắp đăng cơ gọi là tẩu tử thì rất niềm nở, đưa nhiều đồ vật qua, còn gánh thêm mười bó củi tới.
Hứa Song Uyển nhận phần ân cần này, cũng sai người khen thưởng ít bạc.
Nước nóng vừa được bưng vào, Hứa Song Uyển cầm khăn lau mặt và tay cho hắn, ngay cả chân cũng lau một lần, sau đó xỏ tất sạch sẽ vào bàn chân hắn.
Nàng mang kha khá đồ vào cung. Trời vừa sáng, A Tham đã đưa đồ đến, lúc trước công công và bà bà không hiểu vì sao trong cung cái gì cũng có nhưng nàng vẫn muốn mang, nhưng Hứa Song Uyển vẫn đem đồ từ nhà tới.
Thật ra, phu quân của nàng rất thích dùng đồ cũ, dù là người hay đồ vật, chỉ là công công và bà bà không biết thì Hứa Song Uyển cũng chẳng nói nhiều.
Hứa Song Uyển hầu hạ hắn xong rồi mới bò xuống giường. Nàng ngồi bên cạnh giường, vừa cầm thuốc mỡ tới rồi xoa lên gân mạch trên tay vừa khẽ hỏi: “Hôm nay mặc quan phục hay thường phục?”
“Quan phục rất nặng.” Muốn mặc thường phục.
Hứa Song Uyển lập tức xoay đầu rồi gật đầu với Ngu nương: “Lấy quan phục của trưởng công tử tới.”
Quan phục có ba lớp, có một lớp để ở nhà, cũng may nàng đã mang tới. Tối hôm qua nàng đến thì thấy bộ quan phục hắn vừa thay ra, mồ hôi thấm đẫm trên quần áo. Hứa Song Uyển thầm nghĩ đợi lát nữa phải tìm A Mạc hỏi xem có thể mang quan phục về Hầu phủ giặt giũ sạch để kịp thay đổi.
Nàng nghĩ chắc bọn A Mạc cũng bận rộn, nếu không thì thân làm người hầu bọn họ sẽ gửi quần áo bẩn của trưởng công tử về nhà. Tuy nhiên, Hứa Song Uyển không trách, nàng định lúc nữa nói chuyện nhỏ nhẹ với bọn họ, để bọn họ không cần bận bịu không ngừng nghỉ theo trưởng công tử, khiến người nhà đau lòng.
Dẫu xấu mặt đi chăng nữa thì cũng do quá bận rộn.
Hứa Song Uyển dặn dò xong, Tuyên Trọng An bất đắc dĩ ngồi dậy, hai mắt cũng mở ra, còn ngáp dài, oán giận với nàng: “Ta mệt chết đi được.”
“Chờ hết bận về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thiếp nấu canh cho chàng.”
“Được.” Lúc này, sắc mặt Tuyên Trọng An mới tốt hơn một chút, hắn xỏ giày đứng dậy mặc quần áo.
Hắn vừa mặc xong quần áo thì cơm canh cũng được bưng lên. Bữa ăn sáng chỉ đơn giản là cháo hoa và bánh màn thầu, nhưng Tuyên Trọng An vẫn húp hết một bát cháo, thêm một bát canh cải thìa, ăn hết một nửa đĩa củ cải sốt, cộng thêm hai cái bánh bao và một bát cháo hoa.
Hắn dùng bữa xong mới biết Uyển Cơ vẫn chưa ăn hết một phần.
Lúc Tuyên trưởng công tử buông đũa xuống mới biết, hắn vuốt cái bụng đã no căng, xấu hổ nhìn Uyển Cơ.
Trong mắt Hứa Song Uyển đong đầy ý cười, hỏi hắn: “No rồi à?”
“No rồi.”
“Chàng bận thì đi đi.”
Hứa Song Uyển nhìn cái bát trống không trên bàn.
“Lát nữa thiếp bảo Ngu nương nấu thêm là được.”
Tuyên Trọng An gật đầu. Lúc nàng tiễn hắn ra cửa, hắn chưa muốn rời khỏi nên lại quay đầu hỏi nàng: “Vọng Khang trở về chưa?”
“Về cùng tiểu thúc rồi.” Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu.
“Tuân Lâm thế nào?”
“Rất…” Hứa Song Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất ghê gớm. Khi đệ ấy về thì cõng Vọng Khang trên lưng. Khương nương nói với thiếp, Tuân Lâm nói với bọn họ là ngộ nhỡ không có cách thì để Vọng Khang đi trước, đệ ấy sẽ cản ở phía sau.”
Tuyên Trọng An nghe xong, trên mặt không có biểu cảm.
“Tiểu thúc rất tài giỏi. Vọng Khang lớn lên cũng sẽ giống chàng, theo đệ ấy.” Hứa Song Uyển thấy hắn đứng im èn vỗ tay hắn, cười nói: “Đi đi.”
Dưới sự thúc giục của nàng, Tuyên Trọng An rảo bước ra cửa, đến cửa hắn lại quay đầu nhìn nàng: “Nàng chờ ta về?”
“Thiếp chờ chàng về.” Hứa Song Uyển cười rồi gật đầu với hắn.
Đúng vậy, nàng sẽ chờ hắn trở về.
Phu thê, phu thê không phải là như vậy ư. Ngươi cho ta một ngôi nhà, ta sẽ cho ngươi một nơi mà ngươi có thể an giấc. Trời đất sẽ thay đổi, nhi nữ sẽ lớn lên, phụ mẫu sẽ già đi, chỉ có phu thê mới chung một cái chăn làm bạn đến lúc chết. Bọn họ mới là hai người nương tựa lẫn nhau lâu nhất trên cõi đời này.
Nàng không chỉ chờ hắn, cũng sẽ đối xử tốt với hắn cả đời, sống nương tựa bên hắn trọn đời.
**
Tin tức trưởng Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu tuyển phi cho Thái tử vừa được một ngày liền truyền khắp kinh thành.
Thái tử bắt đầu làm đến nơi đến chốn, khiến cho người ta im miệng. Những người kia không tìm cách được bên phía Thái tử thì lập tức chuyển sang bên Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển cũng đã chuẩn bị tốt. Trần Thái phi bên cạnh nàng đón tiếp các nhà đến, thấy nàng thành thạo điêu luyện, nói năng dịu dàng có trật tự, không đắc tội người khác nhưng cũng không phải mặc người tuỳ ý nhào nặn, người lợi hại hơn nữa gặp nàng cũng phải đi một vòng tròn. Cuối cùng, vòng tròn vẫn phụ thuộc vào miệng nàng, đối xử với Hứa Song Uyển cũng khách khí hơn hai phần.
Nghĩ cũng phải, có thể để nàng lựa người tạm thời xử lý nội vụ trong cung thì chẳng phải có đầu óc bình thường. Người cần tìm bây giờ sẽ là Hoàng hậu tương lai, há là chuyện có thể tuỳ tiện?
Trong lòng Trần Thái phi hiểu rõ, càng khách khí với Hứa Song Uyển hơn, cung nhân lại càng hơn thế, cung kính lễ phép với nàng. Đây là lần đầu tiên Hứa Song Uyển hành tẩu trong cung, nhận được lễ ngộ này, cũng có cảm giác như bước qua mây mù thấy bình minh.
Một khi thế sự xoay vần thì mọi thứ đều thay đổi.
Khó trách trong cõi đời này luôn có nhiều người chờ đợi thời cơ vươn mình. Nếu vượt qua làm một người khác, dẫu phong cảnh trước mặt vẫn như trước nhưng góc nhìn không còn giống nhau.
Hứa Song Uyển xúc động, nhưng cũng không dám thả lỏng. Người vừa đến chỉ cần Trần Thái phi nói có thể gặp thì nàng sẽ gặp.
Nàng không quen biết nhiều người ở kinh thành, đặc biệt danh môn quý tộc chân chính thì càng ít hơn. Trước kia nàng còn ở Hứa gia, chỉ gặp những người cùng đẳng cấp; nàng không thể chọn ra một người trong số những người nàng từng quen để làm phi tử. Bảo Lạc giao chuyện này cho nàng thì nàng muốn tìm một người thật sự có thể bên cạnh hắn thật dài lâu, chứ không phải một người không thể sống lâu trong cung.
Tìm một người vừa có kiến thức vừa có can đảm chống đỡ hậu cung, nữ tử có thể đảm đương số mệnh này rất khó tìm, lại càng không thể tìm trong số những nhà có ý đồ riêng. Trần Thái phi dù ngây người trong cung gần mười năm nhưng bà cũng thuộc tầng lớp quý tộc, chỉ là về sau trong nhà sa sút nên xuống dốc; nhưng bà vẫn hiểu tận gốc rễ nhiều nhà hơn Hứa Song Uyển. Sau khi qua bà sàng lọc thì chỉ còn mấy nhà có thể vào cung.
Lại nói có thể trò chuyện với Trần Thái phi, cũng chỉ là nghe bà nhiều lời vài câu thì Hứa Song Uyển cũng chẳng được hay mất gì. Lần vào cung này, tính ra là nàng có phúc.
Người là phải gặp nhiều, nghe nhiều thì mới có thu hoạch. Nếu nhắm mắt làm liều thfi dễ giật gấu vá vai.
Hứa Song Uyển đã gặp nhiều người trong cung, nhưng người ta cũng chỉ muốn giúp đỡ Trần Thái phi chuẩn bị cho đại điển để Bảo Lạc đăng cơ.
Trong cung rất náo nhiệt. Ngày 15 tháng 8, hai vị đại Đô đốc Lương Châu và Lạc Châu buông lời, tiên đế cảm thấy thời gian không còn nhiều nên mới lập Thái tử mới kế thừa đại thống. Đây là chính miệng thánh thượng nói với bọn họ, tuyệt đối không giả dối, bọn họ muốn ủng hộ Thái tử mới đăng cơ.
Ba mươi sáu vạn đại quân của hai châu do hai vị đại Đô đốc đang còn ở ngoài kinh thành. Bọn họ vừa mở miệng, những người đứng bên phe Hoắc gia và quan chức có gia tộc về phe Vương gia có ít nhất một nửa ngậm miệng.
Hoắc gia thấy tình thế không ổn muốn nhả ra. Ai ngờ triều đình vốn chẳng quản suy nghĩ của bọn họ, bên Lễ bộ đã chọn được ngày tốt, Thái tử sẽ chuẩn bị đăng cơ vào ngày 18 tháng 8. Ngày tháng đã xác định, trong cung không có ai báo cho Hoắc gia.
Trên triều, có ít nhất hơn nửa đã quy thuận Thái tử mới.
Tối hôm đó, Tiêu Bảo Lạc mời hai vị đại Đô đốc uống rượu, uống đến nửa đêm mới tan. Qua Ngọc Cẩn đỡ hắn trở về Tê Hoa điện, Bảo Lạc lập tức nôn sạch, còn nôn ra cả mật, cả người có vẻ tỉnh táo lại, hai tay còn nâng cánh tay của Qua Ngọc Cẩn lên: “Nương, Cẩn ca, hai vị đại sát hần này mai sau làm sao có thể thu thập?”
Hiện giờ đã lôi kéo được, nhưng bọn hắn đâu dễ trêu.
“Đệ hỏi Trọng An huynh đi.”
“Hỏi rồi.”
“Nói như nào?”
Tiêu Bảo Lạc run như cầy sấy, nói: “Bảo đệ xưng huynh gọi đệ với bọn hắn, tốt nhất giống như các huynh, mặc cùng một đũng quần với bọn hắn. Huynh ấy nói, nếu đệ dám để bọn hắn khởi binh làm loạn trong vòng mười năm thì huynh ấy sẽ đánh sưng mặt đệ!”
“Vậy đệ nghe huynh ấy đi.”
“Đệ nghe huynh ấy, huynh không thấy à? Đệ chỉ cao đến eo bọn họ, sau này dẫn huynh đệ ra ngoài gặp cô nương thì mặt mũi đệ để chỗ nào?”
Qua Ngọc Cẩn nghe hắn nói hưu nói vượn liền biết hắn say mèm, lôi hắn vứt lên giường: “Được rồi, đừng nói nữa, lúc này đệ nghĩ đến bọn hắn làm gì? Nghĩ đến thê tử của đệ đi, ta nghe nói tẩu tử đệ tìm cho đệ một cô nương xinh đẹp lắm đấy.”
“Ai vậy?” Hai mắt Bảo Lạc say đến lim dim.
“Nói là tuyệt thế giai nhân…” Qua Ngọc Cẩn kéo hắn lên giường, ngáp: “Mai đệ đi mà hỏi nàng ấy.”
Hắn vừa dứt lời lập tức giao Bảo Lạc cho mấy cung nữ đang canh ngoài điện, đấm vai rồi đi sang phòng bên cạnh ở điện nhỏ.
“Rốt cuộc là ai?” Lần này Bảo Lạc không ngủ được, đập giường hét to.
Nữ quan hầu hạ hắn vội vàng bước tới, nói: “Là đại cô nương của Tề tướng quân phủ…”
“Đẹp không?” Bảo Lạc nhìn nữ quan, chớp chớp hai mắt nhỏ.
Nữ quan cười lắc đầu, đang muốn nói tiếp, lại phát hiện Thái tử đã đã ngủ thiếp đi.
/185
|