Quy Đức Hầu Phủ

Chương 11: Nếu không phải bị ma ám thì thật chẳng biết giải thích thế nào

/185


Đêm ấy khi Tuyên trưởng công tử trở về phòng, nương tử quản gia dẫn theo vú già bưng thức ăn ngon nóng hổi đến. Hứa Song Uyển ở trong phòng được vú già hầu phủ cùng Thải Hà hầu hạ thay quần áo nên cả người nhẹ nhàng thoải mái hẳn. Nàng ngồi chờ tại bàn, đối diện với trưởng công tử.

“Ăn một chút đã.” Tuyên trưởng công tử đã đổi sang y phục bằng gấm màu lam, khiến sắc mặt hắn trông khỏe mạnh phần nào. Dù gương mặt hắn vẫn trắng bệch nhưng so với hồi nãy mặc áo bào đỏ thì giờ nhìn hắn hồng hào hơn.

Từ lúc hắn dẫn theo tôi tớ vào cửa, hắn liên tục phân phó người đưa thuốc rồi thay quần áo. Nhờ khoảng thời gian ngồi không này mà tâm trạng căng thẳng của nàng dần bình tĩnh lại.

Bây giờ vị trưởng công tử này có làm gì, nàng cũng chẳng kinh ngạc.

Trước giờ nàng luôn nghĩ vị trưởng công tử này nho nhã lễ độ, nhưng hắn khác những thanh niên cùng tuổi đến từ các gia tộc thân quen lâu năm với nhà nàng. Nàng không dễ đoán tâm tư hắn như mấy cậu ấm được gia đình cưng chiều kia.

Dù sao hắn cũng đã hai mươi ba – lớn hơn nàng bảy tuổi – trước đấy còn có hai vị hôn thê. Mấy năm này phủ Quy Đức Hầu không được lòng thánh thượng nên chắc chắn cuộc sống ở phủ rất khó khăn, hắn sao có thể là người đơn giản để một nữ tử khuê các như nàng cũng nhìn thấu.

Đã chẳng nhìn thấu thì tạm thời không cần đoán mò.

Thời gian còn dài, sẽ có ngày nàng nhìn rõ con người hắn.

Từ nhỏ đến lớn, cầm kỳ thi họa của Hứa nhị cô nương chỉ có thể nói là tạm ổn, chứ không xuất sắc tới mức khiến người khác sững sờ. Nhưng có một thứ nàng vượt trội hơn hẳn người thường; đấy chính là sức chịu đựng của nàng, nàng không bao giờ nóng vội.

Nàng không khẩn trương cũng chẳng đắn đo trượng phu trưởng công tử của nàng đang nghĩ gì nữa. Nàng bắt chước theo hắn mà cầm đũa lên. Từ khóe mắt, nàng quan sát đôi đũa của hắn rồi nhẹ nhàng đưa đũa tới mâm đồ ăn hắn vừa chạm vào và gắp một chút thịt băm.

Cả bữa ăn diễn ra như vậy; hắn ăn gì, nàng ăn nấy. Hắn không hề cất tiếng, nàng cũng chẳng bắt chuyện.

Hai người khi ăn xong thì được phục vụ nước ấm. Hiện tại nàng gần như đã trút bỏ hết trang phục rườm rà lẫn mũ phượng nặng nề mà nàng mặc nguyên ngày.

Hắn vừa đặt chén nước xuống đã có tôi tớ lặng lẽ bưng nước nóng vào. Chén đũa trên bàn được thu dọn, trong phòng mờ mịt hơi nước. Đây không phải viễn cảnh đêm tân hôn mà Hứa Song Uyển từng tưởng tượng, vì vậy tâm trí nàng hơi ngẩn ngơ.

Đến nàng còn như thế thì Thải Hà, Hòa Văn, và Kiều Mộc đang đứng kế bên càng hốt hoảng hơn. Các nàng cảm thấy mình như đang ở trong mộng, sự kính sợ với cô gia khắc sâu tận đáy lòng. Thậm chí các nàng chỉ dám thở nhẹ, miệng câm như hến, không dám có chút sơ suất.

Đợi đến hồi vú già phủ Quy Đức Hầu dùng ánh mắt ra hiệu, các nàng vô thức đi theo họ lui ra ngoài, không hề ngoảnh mặt nhìn cô nương của mình. Ngay cả Thải Hà hầu hạ cô nương đã mười năm cũng chỉ tới tận trước lúc ra cửa mới phục hồi tinh thần mà lén nhìn về phía sau.

Nhưng mới thoáng nhìn thấy bóng lưng cô gia đi về phía cô nương bọn họ thì nàng ấy liền cuống quít chuyển dời ánh mắt. Khí lạnh từ lòng bàn chân nàng ấy lan tỏa khắp toàn thân chỉ trong chốc lát.

Không hiểu sao, nàng sợ vị cô gia này.

Trong phòng, Tuyên Trọng An cầm một bầu rượu cùng hai cái ly đi về phía thê tử của hắn. Nàng đang ngồi trên giường, ngoảnh mặt không dám nhìn hắn.

“Thiếu phu nhân.” Hắn ngồi xuống cạnh bên, tay đưa về phía nàng.

Hứa Song Uyển cúi đầu, nghiêng người nhận lấy một cái ly từ hắn.

Tuyên Trọng An im lặng. Hắn dõi theo nàng cầm ly rượu, chờ đến lúc tay nàng ổn định không còn run rẩy thì hắn mới chậm rãi rót rượu vào ly cho nàng.

Khi ly đầy, hắn ngắm nhìn nàng; gò má ửng hồng còn tươi đẹp hơn trái đào, lông mi khẽ run tựa cánh bướm. Thấy mặt nàng ngày càng đỏ hắn mới thu hồi ánh mắt mà rót rượu cho mình.

“Thiếu phu nhân,” hắn vừa gọi nàng, vừa đưa tay ra để cùng nàng giao bôi.

Vào giây phút này, tâm tư thiếu phu nhân đã hoàn toàn rối loạn. Trái tim luôn điềm tĩnh của nàng hiện tại thật vô dụng; nàng nghe tiếng tim mình đập vang như sấm, sự thẹn thùng vốn chưa hề tồn tại trong nàng giờ lại khiến tay cầm ly của nàng run rẩy.

Tuyên Trọng An nhìn nàng rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay cứ mãi run của nàng. Tay cầm bầu rượu của hắn đặt cái bầu trên chiếc bàn thấp cạnh giường, xong hắn dùng bàn tay này cầm lấy bàn tay run rẩy của nàng. Hắn đưa ly rượu nàng đang cầm đến bên miệng nàng.

Hắn chăm chú nhìn nàng, vừa uống rượu trong ly của mình vừa đút cho Hứa Song Uyển rượu trong chiếc ly nàng cầm.

Hết một ly, hắn lại cầm bầu rượu.

Hứa Song Uyển thấy hắn rót ly rượu khác thì không khỏi lo âu. Lần này nàng dùng một tay nâng cùi chỏ tay còn lại để giữ vững nó; nàng không muốn bị đút rượu vào miệng nữa.

Tuyên Trọng An thấy vậy cũng chẳng nhiều lời. Hắn chỉ ngắm nhìn nàng giây lát rồi thu hồi ly rượu đang rót. Sau đấy, hắn kề sát đầu mình vào bên tai của nàng mà hít một hơi thật sâu…

Trong nháy mắt, từ đầu tới chân của Hứa nhị cô nương đều đỏ bừng, khiến nàng luống cuống chả biết phải làm sao.

Chỉ một ly rượu tựa hồ đã làm nàng say ngất ngây.

Sau ba ly rượu thì nàng không tài nào mở mắt được, cứ để mặc tay hắn thò vào xiêm y của nàng mà làm loạn.

Cả tâm lẫn thân nàng đều nóng rực. Tay hắn chỉ thoáng mơn trớn đã khiến nàng như bị thiêu đốt trên giàn lửa. Khoảnh khắc này nàng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc sức nóng kia tỏa ra từ tay hắn hay tâm của nàng.

Oo———oOo———oΟ

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Song Uyển tỉnh dậy giữa sự ấm áp nồng nhiệt bao quanh cơ thể nàng.

Tối qua nàng cứ nghỉ một chút rồi tỉnh lại. Vừa tỉnh đã bị cái người dường như chả hề chợp mắt đè dưới thân. Phải mất một thời gian dài nàng mới được yên giấc, quả thật là hoang đường. Nàng tỉnh dậy rồi ngước nhìn thì bắt gặp trượng phu đang dùng tay nâng đầu mà quan sát nàng từ trên cao. Mặt nàng chợt đỏ bừng, song nàng nhớ tới giờ giấc hiện tại bèn bỏ qua sự ngượng ngùng của mình rồi nâng người lên để nhìn về phía cửa sổ đằng sau hắn.

Trời đã hơi sáng.

Trời mùa đông sáng trễ, nếu thời tiết xấu thì bên ngoài chỉ có ánh sáng lờ mờ dù không còn sớm sủa gì cho cam…

Hứa Song Uyển quay đầu nhìn đồng hồ cát đặt cuối giường.

Phòng hơi tối nên nàng nhìn không rõ, đành phải nheo mắt lại…

“Cuối giờ Mẹo 7 giờ đến 9 giờ sáng.

/185

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status