[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 37 - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 37
/88
|
Quân Ngọc Hàm căng thẳng nhìn Thủy Đức Tinh Quân, nếu nói hắn một chút cũng không sợ là không thể nào, dù sao Thủy Đức Tinh Quân là Thượng tiên pháp lực cao cường, hắn mặc dù tự tin về thần toán của mình, nhưng hỗ đấu phép thuật như bây giờ, hắn một chút phần thắng cũng không có. Thế nhưng hắn không muốn chùn bước, vô luận như thế nào hắn vẫn phải bảo vệ Ngao Triệu!
“Quân Ngọc Hàm… Ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn… Chạy là thượng sách!” Ngao Triệu khoát lên người Quân Ngọc Hàm, miễn cưỡng đứng dậy, ghé vào bên tai của hắn nói, thân thể y đã không nhịn được, một mình Quân Ngọc Hàm đối phó với Thủy Đức Tinh Quân quả thật vô cùng miễn cưỡng.
Quân Ngọc Hàm vội vàng giơ tay lên dĩ linh hóa thuẫn(1), tạo ra ở phía trước mình và Ngao Triệu một tấm khiên sáng khổng lồ, cưỡng ép ngăn cản thủy long giương nanh múa vuốt. Thủy long liều lĩnh bị tấm khiên sáng chặn lại, khó mà xông tới được nữa, đột nhiên mở cái miệng rộng lớn có thể cắn nuốt được mọi vật ra nuốt luôn tấm chắn, thậm chí còn nuốt trọn luôn một cánh tay của Quân Ngọc Hàm, cả long thể quay quanh cánh tay của hắn, trong nháy mắt hóa thành băng trụ, đem toàn bộ cánh tay của Quân Ngọc Hàm đông cứng không nhúc nhích được!
(1) dùng linh lực làm tấm chắn
“Ô…” Quân Ngọc Hàm thử vận khí giải khai hàn triệt băng trên tay mình, nhưng không có một chút địa chấn nào phát ra, cơn rét lạnh kia ngược lại càng xuyên thấu qua cánh tay hắn chui vào trong cơ thể…
“Quân Ngọc Hàm… Ngươi không sao chứ!” Ngao Triệu rối loạn kéo tay của Quân Ngọc Hàm qua, cánh tay thấm băng giá kia cứng rắn mà thẳng tắp không giống như thân thể máu thịt, khiến cho y sinh lòng kinh hãi!
Mặc dù phá được tấm chắn của Quân Ngọc Hàm, Thủy Đức Tinh Quân lại nhất thời sững sờ, vừa rồi chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm? Mặc dù không quen với quang thuẫn(2) của Quân Ngọc Hàm, nhưng phép thuật kia lại là thứ ít người biết trong thiên địa, người duy nhất có được thử pháp này mà hắn biết chính là ─
(2) tấm khiên phát sáng
“Ngươi làm gì đấy!” Hắn đang suy nghĩ, lại không biết từ lúc nào Quy Thừa tướng đã ôm lấy chân của hắn, cũng không biết ông lấy đâu ra được sức mạnh, như con rắn cuốn lấy đạp thế nào cũng không rớt!
“Vương thượng! Chạy mau! Chạy mau!” Quy Thừa tướng cắn chặt răng chịu đựng sức đá của Thủy Đức Tinh Quân hướng xuống mình, đánh chết cũng không buông tay ôm thật chặt lấy chân của Thủy Đức Tinh Quân. Ông đã là lão già lụ khụ không còn dùng được nữa, chết cũng không có gì đáng tiếc! Nhưng vô luận như thế nào, ông cũng phải vì Vương thượng tẫn hiến chút sức lực!
“Quy Thừa tướng…” Ngao Triệu không ngờ rằng Quy Thừa tướng sẽ dùng một chiêu này, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
“Chạy mau a! Vương thượng! Mau dẫn Vương thượng chạy trốn đi!” Vương thượng nhất định phải chớp lấy thời cơ chạy trốn! Cái thân thể không còn dùng được này của ông chỉ có thể vì Vương thượng tranh thủ thêm một chút thời gian mà thôi! Hy vọng Quân Ngọc Hàm này có thể bảo vệ được Vương thượng! Cẩu khẩn thoáng nhìn qua Quân Ngọc Hàm, lại đưa mắt nhìn Ngao Triệu, Vương thượng tuy là Vương thượng, nhưng là người ông chăm sóc từ bé đến lớn, Vương thượng ở trong tim ông không chỉ là chủ tử của ông, mà cũng là hài tử của ông!
Không ai có thể dự liệu được Quy Thừa tướng lại dùng đến một chiêu tự sát này chỉ để Ngao Triệu tranh thủ một chút thời gian ngắn ngủi, bất kể là Quân Ngọc Hàm hay Thủy Đức Tinh Quân đều hoàn toàn ngốc nghếch dại ra!
“Quy Thừa tướng ─” Trơ mắt nhìn Quy Thừa tướng tự sát trước mặt mình, Ngao Triệu không cách nào ngưng được sự đau đớn trong lòng, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khi mất đi thân nhân!
Một tiếng gầm bi thương của Ngao Triệu nhưng thức tỉnh Quân Ngọc Hàm, bây giờ không phải là lúc để sửng sờ! Hắn không thể để cho Quy Thừa tướng hy sinh một cách vô ích! Ôm lấy người Ngao Triệu, lướt qua Thủy Đức Tinh Quân bị huyết nhục vây quanh, nhah chóng chạy ra ngoài!
Quy Thừa tướng! Ta quyết sẽ không cô phụ phó thác của ông! Ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Ngao Triệu! Ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, Quân Ngọc Hàm bế Ngao Triệu lên phi nước đại, chỉ còn lại bọt nước văng ra tung tóe…
Thủy Đức Tinh Quân nhận ra bọn họ đã rời đi, đột nhiên cả kinh, hai tay hợp lại, nhịn xuống cái mùi máu thịt, Bích Thủy Châu bắn ra ánh sáng khắp tứ phía, liền khiến cho cái lồng từ huyết nhục mà Quy Thừa tướng dùng mạng đổi lấy trong nháy mắt chấn động, chỉ thấy bên trong Long cung trầm tịch, máu xen lẫn với nước nhuộm đẫm vào nhau, thịt nát nổi lên bên trên, rồi dần dần nặng nề lắng lại trên mặt đất, ảm đạm kể về một sinh mạng đã biến mất.
“Lão rùa chết tiệt!” Thế nhưng bọn chúng cũng không khỏi quá mức coi thường hắn, cho là như vậy có thể vây khốn được hắn sao? Ngu xuất! Chẳng qua chỉ nhiều thêm một tính mạng bị uổng phí mà thôi! Hắn lần này đuổi theo, sẽ cho bọn chúng đẹp mắt!
“Thủy Đức Tinh Quân…” Hắn đang định đuổi theo, lại bị một giọng nói vang vọng chặn lại, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử tóc đỏ cao lớn đứng ở đó, trên người mặc chiến bào màu đỏ, trong tay cầm theo hạt châu giống như hắn nhưng lại là màu đỏ. Hỏa Đức Tinh Quân! Y sao lại xuất hiện ở nơi này! “Ngươi sao lại đến đây? Chẳng lẽ là muốn cứu tình nhân cũ của ngươi sao!” Hắn hừ lạnh một tiếng, không có chút khách khí nào, hắn cùng với Hỏa Đức Tinh Quân ở Thiên giới có thể nói là xung khắc như nước với lửa, chỉ cần vừa thấy mặt nhau thì chưa từng có nửa câu dễ nghe nào.
Hỏa Đức Tinh Quân chỉ nhìn hắn một cái, nhưng không hề ăn miếng trả miếng giống như bình thường, cảm thán hỏa táng cho thi thể không trọn vẹn của Quy Thừa tướng, giúp ông thuộc về nơi thủy vực này, mới mở miệng nói: “Thiên Hậu phái ta cùng ngươi truy kích Phần hà Long Vương.”
“Y… Không phải là tình nhân cũ của ta, mọi chuyện cũng chỉ là ta một bên tình nguyện thôi…” Hỏa Đức Tinh Quân yếu ớt trả lời, nếu thật có thể trở thành tình nhân của Ngao Triệu thì có bảo y thịt nát xương tan y cũng cam lòng, chỉ tiếc trong mắt Ngao Triệu thủy chung không hề có y! Cay đắng cười, si luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua Long cung tiêu điều này, chủ nhân của nơi này đã mất nhưng y mãi không cách nào quên được sự huy hoàng từng có của nơi đây, “Đi thôi, ta tự biết chừng mực, sẽ không để công tư không phân biệt được đâu.”
—oOo—
Thông tin bên lề:
Hỏa Đức Tinh Quân, Thủy Đức Tinh Quân: Đây là hai trong số các vị thần thuộc Cửu Diệu tinh quân, bao gồm:
Thái Dương tinh quân: vị thần trông coi Mặt Trời
Thái Âm tinh quân: vị thần trông coi Mặt Trăng
Thái Bạch tinh quân: vị thần trông coi Sao Kim, cũng là Thái Bạch Kim tinh
Mộc Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Mộc
Thủy Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Thủy
Hỏa Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Hỏa
Thổ Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Thổ
La Hầu tinh quân: vị thần trông coi thực tinhLa Hầu
Kế Đô tinh quân: vị thần trông coi thực tinhKế Đô
“Quân Ngọc Hàm… Ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn… Chạy là thượng sách!” Ngao Triệu khoát lên người Quân Ngọc Hàm, miễn cưỡng đứng dậy, ghé vào bên tai của hắn nói, thân thể y đã không nhịn được, một mình Quân Ngọc Hàm đối phó với Thủy Đức Tinh Quân quả thật vô cùng miễn cưỡng.
Quân Ngọc Hàm vội vàng giơ tay lên dĩ linh hóa thuẫn(1), tạo ra ở phía trước mình và Ngao Triệu một tấm khiên sáng khổng lồ, cưỡng ép ngăn cản thủy long giương nanh múa vuốt. Thủy long liều lĩnh bị tấm khiên sáng chặn lại, khó mà xông tới được nữa, đột nhiên mở cái miệng rộng lớn có thể cắn nuốt được mọi vật ra nuốt luôn tấm chắn, thậm chí còn nuốt trọn luôn một cánh tay của Quân Ngọc Hàm, cả long thể quay quanh cánh tay của hắn, trong nháy mắt hóa thành băng trụ, đem toàn bộ cánh tay của Quân Ngọc Hàm đông cứng không nhúc nhích được!
(1) dùng linh lực làm tấm chắn
“Ô…” Quân Ngọc Hàm thử vận khí giải khai hàn triệt băng trên tay mình, nhưng không có một chút địa chấn nào phát ra, cơn rét lạnh kia ngược lại càng xuyên thấu qua cánh tay hắn chui vào trong cơ thể…
“Quân Ngọc Hàm… Ngươi không sao chứ!” Ngao Triệu rối loạn kéo tay của Quân Ngọc Hàm qua, cánh tay thấm băng giá kia cứng rắn mà thẳng tắp không giống như thân thể máu thịt, khiến cho y sinh lòng kinh hãi!
Mặc dù phá được tấm chắn của Quân Ngọc Hàm, Thủy Đức Tinh Quân lại nhất thời sững sờ, vừa rồi chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm? Mặc dù không quen với quang thuẫn(2) của Quân Ngọc Hàm, nhưng phép thuật kia lại là thứ ít người biết trong thiên địa, người duy nhất có được thử pháp này mà hắn biết chính là ─
(2) tấm khiên phát sáng
“Ngươi làm gì đấy!” Hắn đang suy nghĩ, lại không biết từ lúc nào Quy Thừa tướng đã ôm lấy chân của hắn, cũng không biết ông lấy đâu ra được sức mạnh, như con rắn cuốn lấy đạp thế nào cũng không rớt!
“Vương thượng! Chạy mau! Chạy mau!” Quy Thừa tướng cắn chặt răng chịu đựng sức đá của Thủy Đức Tinh Quân hướng xuống mình, đánh chết cũng không buông tay ôm thật chặt lấy chân của Thủy Đức Tinh Quân. Ông đã là lão già lụ khụ không còn dùng được nữa, chết cũng không có gì đáng tiếc! Nhưng vô luận như thế nào, ông cũng phải vì Vương thượng tẫn hiến chút sức lực!
“Quy Thừa tướng…” Ngao Triệu không ngờ rằng Quy Thừa tướng sẽ dùng một chiêu này, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
“Chạy mau a! Vương thượng! Mau dẫn Vương thượng chạy trốn đi!” Vương thượng nhất định phải chớp lấy thời cơ chạy trốn! Cái thân thể không còn dùng được này của ông chỉ có thể vì Vương thượng tranh thủ thêm một chút thời gian mà thôi! Hy vọng Quân Ngọc Hàm này có thể bảo vệ được Vương thượng! Cẩu khẩn thoáng nhìn qua Quân Ngọc Hàm, lại đưa mắt nhìn Ngao Triệu, Vương thượng tuy là Vương thượng, nhưng là người ông chăm sóc từ bé đến lớn, Vương thượng ở trong tim ông không chỉ là chủ tử của ông, mà cũng là hài tử của ông!
Không ai có thể dự liệu được Quy Thừa tướng lại dùng đến một chiêu tự sát này chỉ để Ngao Triệu tranh thủ một chút thời gian ngắn ngủi, bất kể là Quân Ngọc Hàm hay Thủy Đức Tinh Quân đều hoàn toàn ngốc nghếch dại ra!
“Quy Thừa tướng ─” Trơ mắt nhìn Quy Thừa tướng tự sát trước mặt mình, Ngao Triệu không cách nào ngưng được sự đau đớn trong lòng, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khi mất đi thân nhân!
Một tiếng gầm bi thương của Ngao Triệu nhưng thức tỉnh Quân Ngọc Hàm, bây giờ không phải là lúc để sửng sờ! Hắn không thể để cho Quy Thừa tướng hy sinh một cách vô ích! Ôm lấy người Ngao Triệu, lướt qua Thủy Đức Tinh Quân bị huyết nhục vây quanh, nhah chóng chạy ra ngoài!
Quy Thừa tướng! Ta quyết sẽ không cô phụ phó thác của ông! Ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Ngao Triệu! Ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, Quân Ngọc Hàm bế Ngao Triệu lên phi nước đại, chỉ còn lại bọt nước văng ra tung tóe…
Thủy Đức Tinh Quân nhận ra bọn họ đã rời đi, đột nhiên cả kinh, hai tay hợp lại, nhịn xuống cái mùi máu thịt, Bích Thủy Châu bắn ra ánh sáng khắp tứ phía, liền khiến cho cái lồng từ huyết nhục mà Quy Thừa tướng dùng mạng đổi lấy trong nháy mắt chấn động, chỉ thấy bên trong Long cung trầm tịch, máu xen lẫn với nước nhuộm đẫm vào nhau, thịt nát nổi lên bên trên, rồi dần dần nặng nề lắng lại trên mặt đất, ảm đạm kể về một sinh mạng đã biến mất.
“Lão rùa chết tiệt!” Thế nhưng bọn chúng cũng không khỏi quá mức coi thường hắn, cho là như vậy có thể vây khốn được hắn sao? Ngu xuất! Chẳng qua chỉ nhiều thêm một tính mạng bị uổng phí mà thôi! Hắn lần này đuổi theo, sẽ cho bọn chúng đẹp mắt!
“Thủy Đức Tinh Quân…” Hắn đang định đuổi theo, lại bị một giọng nói vang vọng chặn lại, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử tóc đỏ cao lớn đứng ở đó, trên người mặc chiến bào màu đỏ, trong tay cầm theo hạt châu giống như hắn nhưng lại là màu đỏ. Hỏa Đức Tinh Quân! Y sao lại xuất hiện ở nơi này! “Ngươi sao lại đến đây? Chẳng lẽ là muốn cứu tình nhân cũ của ngươi sao!” Hắn hừ lạnh một tiếng, không có chút khách khí nào, hắn cùng với Hỏa Đức Tinh Quân ở Thiên giới có thể nói là xung khắc như nước với lửa, chỉ cần vừa thấy mặt nhau thì chưa từng có nửa câu dễ nghe nào.
Hỏa Đức Tinh Quân chỉ nhìn hắn một cái, nhưng không hề ăn miếng trả miếng giống như bình thường, cảm thán hỏa táng cho thi thể không trọn vẹn của Quy Thừa tướng, giúp ông thuộc về nơi thủy vực này, mới mở miệng nói: “Thiên Hậu phái ta cùng ngươi truy kích Phần hà Long Vương.”
“Y… Không phải là tình nhân cũ của ta, mọi chuyện cũng chỉ là ta một bên tình nguyện thôi…” Hỏa Đức Tinh Quân yếu ớt trả lời, nếu thật có thể trở thành tình nhân của Ngao Triệu thì có bảo y thịt nát xương tan y cũng cam lòng, chỉ tiếc trong mắt Ngao Triệu thủy chung không hề có y! Cay đắng cười, si luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua Long cung tiêu điều này, chủ nhân của nơi này đã mất nhưng y mãi không cách nào quên được sự huy hoàng từng có của nơi đây, “Đi thôi, ta tự biết chừng mực, sẽ không để công tư không phân biệt được đâu.”
—oOo—
Thông tin bên lề:
Hỏa Đức Tinh Quân, Thủy Đức Tinh Quân: Đây là hai trong số các vị thần thuộc Cửu Diệu tinh quân, bao gồm:
Thái Dương tinh quân: vị thần trông coi Mặt Trời
Thái Âm tinh quân: vị thần trông coi Mặt Trăng
Thái Bạch tinh quân: vị thần trông coi Sao Kim, cũng là Thái Bạch Kim tinh
Mộc Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Mộc
Thủy Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Thủy
Hỏa Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Hỏa
Thổ Đức tinh quân: vị thần trông coi Sao Thổ
La Hầu tinh quân: vị thần trông coi thực tinhLa Hầu
Kế Đô tinh quân: vị thần trông coi thực tinhKế Đô
/88
|