[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 34 - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 34
/88
|
“Ngao Triệu… Ngao Triệu…” Thân thể vô lực co quắp trên mặt đất, Quân Ngọc Hàm không ngừng gọi tên Ngao Triệu, căm phẫn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho bóng dáng thon dài của Ngao Triệu từng chút một biến mất khỏi mắt mình, giọng nói dần trở nên khàn khàn, hắn vẫn không ngừng mà la lên, như thể cho rằng Ngao Triệu đã biến mất vẫn có thể nghe thấy được. Chỉ là khi hắn không còn sức phát ra tiếng nữa, đáp lại hắn là một sơn cốc trống rỗng, khiến hắn nhận ra sự thật rằng Ngao Triệu đã rời đi!
Ngao Triệu! Ngươi con rồng ngốc này! Mau trở lại cho ta!
Hắn chỉ cảm thấy tim mình dường như đang treo một ngọn núi thật nặng nề vốn không cách nào nhảy lên được, không khí trong người tựa hồ cũng đi theo Ngao Triệu mất rồi, hắn hoàn toàn không thể hô hấp, sâu trong đáy lòng có cái gì đó không ngừng dao động, hắn nhưng một chút cũng không thể nắm lấy được. Một vài bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở nơi nào đó chập chờn. Đó là gì vậy? Tựa như hắn chỉ cần bắt được những thứ kia là có thể bắt được Ngao Triệu, nhưng vô luận hắn có tụ thần hay cố gắng thế nào đi nữa, trước sau vẫn không cách nào bắt được ─ Đến tột cùng là phải ra sao, ngươi mới có thể trở lại bên cạnh ta! Ngao Triệu ─
Tiếng gì vậy! Thiên Đế cả người chợt giật mình, tựa hồ có giọng nói nào đó xuyên thấu mà đến, ở bên tai y như dòng điện giật qua không lưu lại dấu vết gì, khó mà nắm lấy. Giọng nói kia nhưng có chút giống với giọng nói của người đó, sao có thể vậy được? Người đó vốn không thể nào phát ra âm thanh được nữa, bởi vì…
“Đế Thượng, có chuyện gì sao?” Giọng nói dường như lo lắng kéo y từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn lại Thiên Hậu vẫn đang ở bên cạnh mình, vẻ mặt nguội lạnh của y không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ quay sang tựa đầu, nhìn xuống kẻ phản bội đang quỳ gối kia ─ người trông coi thần mộc, Lâm!
Lâm quỳ trên mặt đất, qua một tầng sa nặng nề, nhìn bóng dáng mông mông lung lung của Thiên Đế, cũng không ngờ được lại bị phát hiện nhanh như vậy, không biết Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu sao rồi, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…
“Thần mộc chi thủ, ngươi có biết tội của ngươi không?” Giọng nói không có sinh mạng của Thiên Đế xuyên qua màn sa, quanh quẩn trên đại điện băng lãnh.
Chết có gì đáng sợ? Chết ngược lại là một loại giải thoát, đem bản thân từ trong trói buộc chết lặng và bất đắc dĩ này thoát ra ngoài! Hắn không hối hận khi giúp Quân Ngọc Hàm bọn họ, hắn chỉ mong rằng Thu Chí Thủy đủ trợ giúp Huyễn Trần Tử giải thoát được từ trong chấp niệm, khôi phục sự trong suốt y vốn có. Hắn biết trong lòng y sớm đã tràn đầy hình ảnh của người khác, hắn không cầu tình yêu của y, chỉ cầu y có thể không còn đau khổ nữa… “Thần biết tội, nguyện lấy cái chết tạ tội.”
“Chết?” Khóe miệng của Thiên Đế vẽ ra nụ cười tàn khốc, khiến cho Thiên Hậu bên cạnh y cũng không nhịn được mà rùng mình, “Ngươi mặc dù quả thật đáng chết, nhưng trẫm niệm chiến công dĩ vãng của ngươi, chỉ phạt ngươi vĩnh viễn trông giữ dưới đáy thần mộc không được ra ngoài.”
Lâm đột nhiên ngẩng đầu trừng nhìn người thống trị phía sau tấm màn che kia, sự tối tăm dưới đáy thần mộc vĩnh viễn không thấy được mặt trời ─ sự cô độc không âm thanh không ánh sáng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời như vậy vốn so với chết càng đáng sợ hơn nhiều! Hắn trừng mắt hồi lâu, lại biết quyết định của Thiên Đế căn bản là không thể thay đổi, không nói lời nào nữa, lẳng lặng lui về sau, lưu lại một mảnh trầm tĩnh.
“Đế Thượng…” Thiên Hậu buồn bã nhu mì nhìn người thống trị cao nhất Thiên giới, kéo bàn tay bị thương của y qua, dùng linh lực của mình chữa trị cho vết thương giống như bị đốt cháy kia, chỉ là vết thương đó nhưng không có chút khởi sắc.
Thiên Đế rút tay mình về, nhíu mày nhìn vết thương, lạnh lùng cười, xem ra y đã quá khinh thường Ngao Triệu kia rồi! “Nàng đi hạ lệnh, nhất định phải mang Ngao Triệu kia về Thiên Đình, dù có là thi thể!” Tốt nhất là thi thể, như vậy y mới có thể an tâm.
“Đế Thượng…” Khuôn mặt thanh lệ của Thiên Hậu lại thêm một tia u sầu, vì sao y vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy?
“Có nghe thấy không?” Cho dù là Thiên Hậu, y cũng không có một tia ôn tình nào, Thiên Hậu khẽ thở dài, y cho đến bây giờ vẫn luôn chấp mê bất ngộ như thế, bất luận là nàng hay người đó thủy chung không thể thay đổi được y, cái chết của người đó thật đúng là không đáng giá…
Cảm thấy bên cạnh không còn người nào khác nữa, trên tay của Thiên Đế vận ra một vầng hào quang, một khối ngọc giác(1) dài trong suốt mang theo hào quang màu vàng dần dần hiện ra, y trầm mê nhìn ngọc kia, thế nhưng đột nhiên “?” một tiếng, nhưng có một mẩu ngọc vụn từ trên rơi xuống, nhìn kỹ thêm nữa trên miếng ngọc này hiện lên một vài vết tích mảnh nhỏ…
(1) ngọc ghép thành đôi
Ngao Triệu! Ngươi con rồng ngốc này! Mau trở lại cho ta!
Hắn chỉ cảm thấy tim mình dường như đang treo một ngọn núi thật nặng nề vốn không cách nào nhảy lên được, không khí trong người tựa hồ cũng đi theo Ngao Triệu mất rồi, hắn hoàn toàn không thể hô hấp, sâu trong đáy lòng có cái gì đó không ngừng dao động, hắn nhưng một chút cũng không thể nắm lấy được. Một vài bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở nơi nào đó chập chờn. Đó là gì vậy? Tựa như hắn chỉ cần bắt được những thứ kia là có thể bắt được Ngao Triệu, nhưng vô luận hắn có tụ thần hay cố gắng thế nào đi nữa, trước sau vẫn không cách nào bắt được ─ Đến tột cùng là phải ra sao, ngươi mới có thể trở lại bên cạnh ta! Ngao Triệu ─
Tiếng gì vậy! Thiên Đế cả người chợt giật mình, tựa hồ có giọng nói nào đó xuyên thấu mà đến, ở bên tai y như dòng điện giật qua không lưu lại dấu vết gì, khó mà nắm lấy. Giọng nói kia nhưng có chút giống với giọng nói của người đó, sao có thể vậy được? Người đó vốn không thể nào phát ra âm thanh được nữa, bởi vì…
“Đế Thượng, có chuyện gì sao?” Giọng nói dường như lo lắng kéo y từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn lại Thiên Hậu vẫn đang ở bên cạnh mình, vẻ mặt nguội lạnh của y không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ quay sang tựa đầu, nhìn xuống kẻ phản bội đang quỳ gối kia ─ người trông coi thần mộc, Lâm!
Lâm quỳ trên mặt đất, qua một tầng sa nặng nề, nhìn bóng dáng mông mông lung lung của Thiên Đế, cũng không ngờ được lại bị phát hiện nhanh như vậy, không biết Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu sao rồi, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…
“Thần mộc chi thủ, ngươi có biết tội của ngươi không?” Giọng nói không có sinh mạng của Thiên Đế xuyên qua màn sa, quanh quẩn trên đại điện băng lãnh.
Chết có gì đáng sợ? Chết ngược lại là một loại giải thoát, đem bản thân từ trong trói buộc chết lặng và bất đắc dĩ này thoát ra ngoài! Hắn không hối hận khi giúp Quân Ngọc Hàm bọn họ, hắn chỉ mong rằng Thu Chí Thủy đủ trợ giúp Huyễn Trần Tử giải thoát được từ trong chấp niệm, khôi phục sự trong suốt y vốn có. Hắn biết trong lòng y sớm đã tràn đầy hình ảnh của người khác, hắn không cầu tình yêu của y, chỉ cầu y có thể không còn đau khổ nữa… “Thần biết tội, nguyện lấy cái chết tạ tội.”
“Chết?” Khóe miệng của Thiên Đế vẽ ra nụ cười tàn khốc, khiến cho Thiên Hậu bên cạnh y cũng không nhịn được mà rùng mình, “Ngươi mặc dù quả thật đáng chết, nhưng trẫm niệm chiến công dĩ vãng của ngươi, chỉ phạt ngươi vĩnh viễn trông giữ dưới đáy thần mộc không được ra ngoài.”
Lâm đột nhiên ngẩng đầu trừng nhìn người thống trị phía sau tấm màn che kia, sự tối tăm dưới đáy thần mộc vĩnh viễn không thấy được mặt trời ─ sự cô độc không âm thanh không ánh sáng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời như vậy vốn so với chết càng đáng sợ hơn nhiều! Hắn trừng mắt hồi lâu, lại biết quyết định của Thiên Đế căn bản là không thể thay đổi, không nói lời nào nữa, lẳng lặng lui về sau, lưu lại một mảnh trầm tĩnh.
“Đế Thượng…” Thiên Hậu buồn bã nhu mì nhìn người thống trị cao nhất Thiên giới, kéo bàn tay bị thương của y qua, dùng linh lực của mình chữa trị cho vết thương giống như bị đốt cháy kia, chỉ là vết thương đó nhưng không có chút khởi sắc.
Thiên Đế rút tay mình về, nhíu mày nhìn vết thương, lạnh lùng cười, xem ra y đã quá khinh thường Ngao Triệu kia rồi! “Nàng đi hạ lệnh, nhất định phải mang Ngao Triệu kia về Thiên Đình, dù có là thi thể!” Tốt nhất là thi thể, như vậy y mới có thể an tâm.
“Đế Thượng…” Khuôn mặt thanh lệ của Thiên Hậu lại thêm một tia u sầu, vì sao y vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy?
“Có nghe thấy không?” Cho dù là Thiên Hậu, y cũng không có một tia ôn tình nào, Thiên Hậu khẽ thở dài, y cho đến bây giờ vẫn luôn chấp mê bất ngộ như thế, bất luận là nàng hay người đó thủy chung không thể thay đổi được y, cái chết của người đó thật đúng là không đáng giá…
Cảm thấy bên cạnh không còn người nào khác nữa, trên tay của Thiên Đế vận ra một vầng hào quang, một khối ngọc giác(1) dài trong suốt mang theo hào quang màu vàng dần dần hiện ra, y trầm mê nhìn ngọc kia, thế nhưng đột nhiên “?” một tiếng, nhưng có một mẩu ngọc vụn từ trên rơi xuống, nhìn kỹ thêm nữa trên miếng ngọc này hiện lên một vài vết tích mảnh nhỏ…
(1) ngọc ghép thành đôi
/88
|