[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 26 - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 26
/88
|
Quân Ngọc Hàm mở to hai mắt nhìn, nói thế nào cũng không thể tin được vào mắt mình! Nếu không phải thi thể của tử anh kia còn nằm trên tay của Huyễn Trần Tử, nếu không phải khóe miệng của Huyễn Trần Tử còn mang theo một vết máu, nếu không phải hắn mới vừa tận mắt nhìn thấy, hắn nói thế nào cũng không tin được người sư phụ từ nhỏ mình luôn kính ngưỡng lại sinh sinh ăn trái tim của người sống! Còn là anh hài mới ra đời không lâu, y sao có thể nhẫn tâm xuống tay như vậy được! Những nhân nghĩa đạo đức bình thường y dạy hắn đâu rồi!
Khuôn mặt hắn vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch, chuyện này đến tột cùng là tại sao! Tại sao có thể như vậy! Ngao Triệu lừa hắn, ngay cả vị sư phụ một tay mang mình đi cũng lừa gạt mình, hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn, toàn bộ thế giới đều bị phá vỡ, đến tột cùng người nào có thể tin người nào không thể tin đây, hắn đã không phân biệt được mà cũng vô lực phân biệt rồi! Trên thế gian này tràn đầy lừa gạt, người hắn tin nhất lại là người lừa hắn sâu nhất! Hắn còn có thể tin tưởng ai! Còn có ai có thể tin tưởng được đây!
Quân Ngọc Hàm không thể tin được kinh sợ nhìn Huyễn Trần Tử, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong xương cốt dần dần chảy ra, bản thân thế mà sinh sống chung suốt mười lăm năm với người đáng sợ như vậy, còn từng cho rằng y là một anh hùng đỉnh thiên lập địa! Giờ nhìn thấy y hắn cảm thấy thật ghê tởm! Đây mới thật sự là vị sư phụ đã dạy cho mình phải hành thiện trừ ác sao?! Không! Y không phải! “Ngươi không phải là sư phụ ta! Ngươi giấu sư phụ ta ở đâu rồi!”
Huyễn Trần Tử nhìn Quân Ngọc Hàm, lạnh lùng cười, nói: “Ta chính là sư phụ ngươi, Ngọc Hàm, ta bình thường dạy ngươi phải hành thiện không sai, nhưng nếu lúc cần thiết, vẫn phải hy sinh một vài người vô tội, những đứa trẻ này mặc dù vô tội, nhưng lại có thể giúp ta tu thành chánh quả, đợi đến lúc ta thành công, cái chết của bọn chúng có ý nghĩa rồi!
“Ngươi──” những lời này sao vẫn có người có thể nói ra cho được! Dùng trái tim của những hài tử này tu hành sao có thể thành chánh quả! Chắc chắn sẽ khiến cho y rơi vào ma đạo! “Ngươi tàn nhẫn như vậy sao có thể tu thành chánh quả!”
“Ta tàn nhẫn?! So với tên khốn kia ta không biết đã nhân từ hơn gấp bao nhiêu lần rồi!” Vẻ mặt Huyễn Trần Tử đột nhiên trở nên dữ tợn, giống hệt như ác quỷ La Sát.
“Ngươi… Ngươi… Sư phụ! Người mau tỉnh lại đi! Đừng để bị ác quỷ quấn thân nữa!” Quân Ngọc Hàm không nhịn được tiến lên lay động Huyễn Trần Tử, cố gắng xua đuổi tà ma trong lòng y. Huyễn Trần Tử băng lãnh nhìn y, đột nhiên ánh mắt trở nên mờ mịt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Quân Ngọc Hàm, ôn nhu nói: “Phỉ Ngạn, vì ngươi, cho dù có đọa nhập ác quỷ đạo ta cũng không tiếc! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được Thiên Đế Ngọc Lệnh.”
“Tại sao lại không thể!” Vẻ mặt của Huyễn Trần Tử âm tình bất định tựa như khí trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi ngay, một khắc trước vẫn còn nhu tình vạn phần, lúc này lại là trợn mắt nhìn nhau, “Đều là do tên nghiệt đồ ngươi quấy rối! Uổng công ta đối với ngươi một tấm tài bồi, nếu không phải do ngươi quấy phá ta đã sớm hút được hồn phách của Xi Vưu, nếu không phải do ngươi ngăn cản long thai kia đã sớm bị ta hấp thụ rồi! Nếu có thể hút được hai thứ này ta còn cần trái tim của mấy anh hài này sao? Là ngươi khiến cho kế hoạch tâm huyết của ta mất trắng! Nếu không phải do ngươi ta giờ phút này đã có thể lấy được Thượng Đế Ngọc Lệnh rồi!”
“Long thai?” Khuôn mặt Quân Ngọc Hàm trở nên trắng bệch, trợn mắt nhìn Huyễn Trần Tử hồi lâu, mới mở miệng hỏi, “Ngươi nói là trong cơ thể Ngao Triệu thật sự có hải tử? Sao lại có thể… Sao lại có thể…” Hắn kinh ngạc hỏi, rõ ràng hắn đã thấy rõ, bên trong long châu rành rành ngoại trừ linh khí thì chẳng có gì cả!
Huyễn Trần Tử âm trầm nói: “Sao lại không thể nào?” Bỗng chốc lại trở nên ôn hòa, nói với Quân Ngọc Hàm: “Nếu như Phỉ Ngạn ngươi muốn, ta cũng có thể sinh cho ngươi một hài tử… Tại sao…” Sau đó lại trở nên nộ hỏa khắp người, quát, “Tại sao không phải là tên khốn kia thì không được! Y có cái gì tốt! Có cái gì tốt! Vì y mà ngay cả mạnh sống cũng không cần! Ngươi thấy có đáng không! Có đáng không!”
“Ngươi… Ngươi điên rồi!” Ngoại trừ giải thích kiểu này thì thật sự không còn cách nào khác nói rõ hành động lúc này của Huyễn Trần Tử, y lúc giận lúc buồn lúc oán lúc cười, ngoại trừ điên cuồng thì còn là gì nữa!
“Đúng vậy! Ta điên rồi! Ngay từ lúc hai mươi năm trước ta đã điên rồi! Ha ha ha, Phỉ Ngạn ngươi thật tàn nhẫn! Ngươi dù chết những vẫn muốn ta ngày ngày đối mặt với hài tử của ngươi với tên khốn kia!” Huyễn Trần Tử đột nhiên cười to, tiếng cười nhưng vô cùng bi thương, “Ngươi cũng biết hài tử này càng lớn càng giống ngươi, mỗi lần thấy nó ta đều nghĩ rằng ngươi trở lại! Nhưng ngươi lại gọi ta là sư phụ… Sư phụ… Ta không muốn làm sư phụ của ngươi!”
“Ngươi…” Huyễn Trần Tử nghiễm nhiên là đầu óc rồi loạn, Quân Ngọc Hàm không quá rõ ràng y đang nói cái gì, nhưng hắn bây giờ cần nhất chính là tìm người nói cho hắn biết, Ngao Triệu có thật sự có hài tử của hắn hay không! Nếu như Ngao Triệu chưa từng lừa gạt hắn, vậy… vậy hắn chẳng phải là đáng tội chết vạn lần sao! Máu khắp người giống như bị rút đến cạn sạch, Quân Ngọc Hàm lảo đảo bước ra ngoài. Không được! Hắn nhất định phải tìm được Ngao Triệu để hỏi cho rõ ràng!
“Ngươi muốn đi đâu!” Huyễn Trần Tử sắc mặt lại biến đổi, thình lình thi phép định trụ Quân Ngọc Hàm lại, u ám nói: “Ngươi không được đi đâu hết!”
Nghĩ như vậy, Quân Ngọc Hàm lao lực quằn quại, thế nhưng “Vù” một tiếng liền biến mất trước mặt Huyễn Trần Tử. Huyễn Trần Tử ngạc nhiên trừng mắt, phép thuật mới vừa rồi rõ ràng là thuật xuyên không của tên khốn kia! Y vậy mà quên mất trên người Quân Ngọc Hàm chung quy cũng chảy dòng máu của hỗn đản kia! Tốt! Tốt! Tốt! Y thả cho Quân Ngọc Hàm đi, y cũng muốn thấy khi “Phụ tử” họ gặp mặt, tên khốn kiếp kia sẽ đối mặt như thế nào!
Khuôn mặt hắn vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch, chuyện này đến tột cùng là tại sao! Tại sao có thể như vậy! Ngao Triệu lừa hắn, ngay cả vị sư phụ một tay mang mình đi cũng lừa gạt mình, hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn, toàn bộ thế giới đều bị phá vỡ, đến tột cùng người nào có thể tin người nào không thể tin đây, hắn đã không phân biệt được mà cũng vô lực phân biệt rồi! Trên thế gian này tràn đầy lừa gạt, người hắn tin nhất lại là người lừa hắn sâu nhất! Hắn còn có thể tin tưởng ai! Còn có ai có thể tin tưởng được đây!
Quân Ngọc Hàm không thể tin được kinh sợ nhìn Huyễn Trần Tử, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong xương cốt dần dần chảy ra, bản thân thế mà sinh sống chung suốt mười lăm năm với người đáng sợ như vậy, còn từng cho rằng y là một anh hùng đỉnh thiên lập địa! Giờ nhìn thấy y hắn cảm thấy thật ghê tởm! Đây mới thật sự là vị sư phụ đã dạy cho mình phải hành thiện trừ ác sao?! Không! Y không phải! “Ngươi không phải là sư phụ ta! Ngươi giấu sư phụ ta ở đâu rồi!”
Huyễn Trần Tử nhìn Quân Ngọc Hàm, lạnh lùng cười, nói: “Ta chính là sư phụ ngươi, Ngọc Hàm, ta bình thường dạy ngươi phải hành thiện không sai, nhưng nếu lúc cần thiết, vẫn phải hy sinh một vài người vô tội, những đứa trẻ này mặc dù vô tội, nhưng lại có thể giúp ta tu thành chánh quả, đợi đến lúc ta thành công, cái chết của bọn chúng có ý nghĩa rồi!
“Ngươi──” những lời này sao vẫn có người có thể nói ra cho được! Dùng trái tim của những hài tử này tu hành sao có thể thành chánh quả! Chắc chắn sẽ khiến cho y rơi vào ma đạo! “Ngươi tàn nhẫn như vậy sao có thể tu thành chánh quả!”
“Ta tàn nhẫn?! So với tên khốn kia ta không biết đã nhân từ hơn gấp bao nhiêu lần rồi!” Vẻ mặt Huyễn Trần Tử đột nhiên trở nên dữ tợn, giống hệt như ác quỷ La Sát.
“Ngươi… Ngươi… Sư phụ! Người mau tỉnh lại đi! Đừng để bị ác quỷ quấn thân nữa!” Quân Ngọc Hàm không nhịn được tiến lên lay động Huyễn Trần Tử, cố gắng xua đuổi tà ma trong lòng y. Huyễn Trần Tử băng lãnh nhìn y, đột nhiên ánh mắt trở nên mờ mịt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Quân Ngọc Hàm, ôn nhu nói: “Phỉ Ngạn, vì ngươi, cho dù có đọa nhập ác quỷ đạo ta cũng không tiếc! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được Thiên Đế Ngọc Lệnh.”
“Tại sao lại không thể!” Vẻ mặt của Huyễn Trần Tử âm tình bất định tựa như khí trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi ngay, một khắc trước vẫn còn nhu tình vạn phần, lúc này lại là trợn mắt nhìn nhau, “Đều là do tên nghiệt đồ ngươi quấy rối! Uổng công ta đối với ngươi một tấm tài bồi, nếu không phải do ngươi quấy phá ta đã sớm hút được hồn phách của Xi Vưu, nếu không phải do ngươi ngăn cản long thai kia đã sớm bị ta hấp thụ rồi! Nếu có thể hút được hai thứ này ta còn cần trái tim của mấy anh hài này sao? Là ngươi khiến cho kế hoạch tâm huyết của ta mất trắng! Nếu không phải do ngươi ta giờ phút này đã có thể lấy được Thượng Đế Ngọc Lệnh rồi!”
“Long thai?” Khuôn mặt Quân Ngọc Hàm trở nên trắng bệch, trợn mắt nhìn Huyễn Trần Tử hồi lâu, mới mở miệng hỏi, “Ngươi nói là trong cơ thể Ngao Triệu thật sự có hải tử? Sao lại có thể… Sao lại có thể…” Hắn kinh ngạc hỏi, rõ ràng hắn đã thấy rõ, bên trong long châu rành rành ngoại trừ linh khí thì chẳng có gì cả!
Huyễn Trần Tử âm trầm nói: “Sao lại không thể nào?” Bỗng chốc lại trở nên ôn hòa, nói với Quân Ngọc Hàm: “Nếu như Phỉ Ngạn ngươi muốn, ta cũng có thể sinh cho ngươi một hài tử… Tại sao…” Sau đó lại trở nên nộ hỏa khắp người, quát, “Tại sao không phải là tên khốn kia thì không được! Y có cái gì tốt! Có cái gì tốt! Vì y mà ngay cả mạnh sống cũng không cần! Ngươi thấy có đáng không! Có đáng không!”
“Ngươi… Ngươi điên rồi!” Ngoại trừ giải thích kiểu này thì thật sự không còn cách nào khác nói rõ hành động lúc này của Huyễn Trần Tử, y lúc giận lúc buồn lúc oán lúc cười, ngoại trừ điên cuồng thì còn là gì nữa!
“Đúng vậy! Ta điên rồi! Ngay từ lúc hai mươi năm trước ta đã điên rồi! Ha ha ha, Phỉ Ngạn ngươi thật tàn nhẫn! Ngươi dù chết những vẫn muốn ta ngày ngày đối mặt với hài tử của ngươi với tên khốn kia!” Huyễn Trần Tử đột nhiên cười to, tiếng cười nhưng vô cùng bi thương, “Ngươi cũng biết hài tử này càng lớn càng giống ngươi, mỗi lần thấy nó ta đều nghĩ rằng ngươi trở lại! Nhưng ngươi lại gọi ta là sư phụ… Sư phụ… Ta không muốn làm sư phụ của ngươi!”
“Ngươi…” Huyễn Trần Tử nghiễm nhiên là đầu óc rồi loạn, Quân Ngọc Hàm không quá rõ ràng y đang nói cái gì, nhưng hắn bây giờ cần nhất chính là tìm người nói cho hắn biết, Ngao Triệu có thật sự có hài tử của hắn hay không! Nếu như Ngao Triệu chưa từng lừa gạt hắn, vậy… vậy hắn chẳng phải là đáng tội chết vạn lần sao! Máu khắp người giống như bị rút đến cạn sạch, Quân Ngọc Hàm lảo đảo bước ra ngoài. Không được! Hắn nhất định phải tìm được Ngao Triệu để hỏi cho rõ ràng!
“Ngươi muốn đi đâu!” Huyễn Trần Tử sắc mặt lại biến đổi, thình lình thi phép định trụ Quân Ngọc Hàm lại, u ám nói: “Ngươi không được đi đâu hết!”
Nghĩ như vậy, Quân Ngọc Hàm lao lực quằn quại, thế nhưng “Vù” một tiếng liền biến mất trước mặt Huyễn Trần Tử. Huyễn Trần Tử ngạc nhiên trừng mắt, phép thuật mới vừa rồi rõ ràng là thuật xuyên không của tên khốn kia! Y vậy mà quên mất trên người Quân Ngọc Hàm chung quy cũng chảy dòng máu của hỗn đản kia! Tốt! Tốt! Tốt! Y thả cho Quân Ngọc Hàm đi, y cũng muốn thấy khi “Phụ tử” họ gặp mặt, tên khốn kiếp kia sẽ đối mặt như thế nào!
/88
|