Nhìn thấy ánh sáng dưới chân trời dần dần bị bóng tối nuốt chửng, cả người Mặc Tiểu Cơ như bị đánh thêm một kích. Nàng cắn chặt răng, xoay người chạy ra khỏi hàng rào của căn nhà gỗ, theo phía nam chạy đi.
Tuy nàng không nhìn thấy miếu thờ nào ở phía nam cùng với những lời của nam nhân kia rất kỳ quái, nhưng những chuyện mà Mặc Tiểu Cơ đối mặt bấy lâu nay cũng chẳng có gì bình thường, bây giờ nàng thà rằng tin lời nói của nam nhân kia, bởi vì nàng cảm thấy như có ai đó đang đi theo sau mình, hơi thở cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Nàng lúc này giống như một con mồi đáng thương bị dồn vào cạm bẫy.
Đường chân trời, một tia ánh sáng cuối cùng đang từ từ biến mất, Mặc Tiểu Cơ vẫn không nhìn thấy miếu thờ nào, chỉ có hơi thở lạnh lẽo đang phả ra bên tai.
Cả người càng ngày càng không còn sức lực, Mặc Tiểu Cơ thậm chí còn có ý nghĩ mặc kệ sự sống chết của mình. Thế nhưng ý nghĩ đó vừa chợt lóe, có lẽ là bản năng muốn sống của con người lại nổi dậy, khiến cho bước chân nàng không chút lơi lỏng.
Tia sáng cuối cùng biến mất, trên vai của nàng xuất hiện một đôi tay lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến cho xương cốt của nàng cũng đau đớn. Đôi tay kia giống như đang trêu đùa nàng, không ngừng thay đổi vị trí từ vai cho đến lưng, mục tiêu cuối cùng có lẽ chính là cần cổ trắng noãn thon dài của Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ vẫn không quan tâm, nàng không cho phép mình dừng lại, bởi vì nàng biết nếu dừng lại thì chỉ còn một con đường chết.
Đôi tay kia dường như đã không còn hứng thú trêu đùa Mặc Tiểu Cơ nữa, bắt đầu chậm rãi di chuyển đến cổ nàng, mang theo hơi thở âm trầm, khiến cho nàng càng ngày càng không còn sức lực.
Mặc Tiểu Cơ vẫn chạy băng băng, thậm chí còn không vươn tay gỡ đôi tay lạnh như băng trên cổ mình. Nó không ngừng siết chặt, lại như không muốn ngay lập tức lấy mạng Mặc Tiểu Cơ. Nó cố gắng tra tấn nàng, thuần phục nàng, khiến cho nàng sống không bằng chết.
Mặc Tiểu Cơ thở phì phò, bầu trời hoàn toàn tối đen nhưng nàng vẫn không nhìn thấy ngôi miếu trong miệng nam tử trẻ tuổi kia. Nàng bắt đầu có chút uể oải, giống như cảm nhận được cái chết đang dần đến với mình, nhưng nàng lại không có khả năng phản kháng.
Tuy nàng không nhìn thấy miếu thờ nào ở phía nam cùng với những lời của nam nhân kia rất kỳ quái, nhưng những chuyện mà Mặc Tiểu Cơ đối mặt bấy lâu nay cũng chẳng có gì bình thường, bây giờ nàng thà rằng tin lời nói của nam nhân kia, bởi vì nàng cảm thấy như có ai đó đang đi theo sau mình, hơi thở cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Nàng lúc này giống như một con mồi đáng thương bị dồn vào cạm bẫy.
Đường chân trời, một tia ánh sáng cuối cùng đang từ từ biến mất, Mặc Tiểu Cơ vẫn không nhìn thấy miếu thờ nào, chỉ có hơi thở lạnh lẽo đang phả ra bên tai.
Cả người càng ngày càng không còn sức lực, Mặc Tiểu Cơ thậm chí còn có ý nghĩ mặc kệ sự sống chết của mình. Thế nhưng ý nghĩ đó vừa chợt lóe, có lẽ là bản năng muốn sống của con người lại nổi dậy, khiến cho bước chân nàng không chút lơi lỏng.
Tia sáng cuối cùng biến mất, trên vai của nàng xuất hiện một đôi tay lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến cho xương cốt của nàng cũng đau đớn. Đôi tay kia giống như đang trêu đùa nàng, không ngừng thay đổi vị trí từ vai cho đến lưng, mục tiêu cuối cùng có lẽ chính là cần cổ trắng noãn thon dài của Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ vẫn không quan tâm, nàng không cho phép mình dừng lại, bởi vì nàng biết nếu dừng lại thì chỉ còn một con đường chết.
Đôi tay kia dường như đã không còn hứng thú trêu đùa Mặc Tiểu Cơ nữa, bắt đầu chậm rãi di chuyển đến cổ nàng, mang theo hơi thở âm trầm, khiến cho nàng càng ngày càng không còn sức lực.
Mặc Tiểu Cơ vẫn chạy băng băng, thậm chí còn không vươn tay gỡ đôi tay lạnh như băng trên cổ mình. Nó không ngừng siết chặt, lại như không muốn ngay lập tức lấy mạng Mặc Tiểu Cơ. Nó cố gắng tra tấn nàng, thuần phục nàng, khiến cho nàng sống không bằng chết.
Mặc Tiểu Cơ thở phì phò, bầu trời hoàn toàn tối đen nhưng nàng vẫn không nhìn thấy ngôi miếu trong miệng nam tử trẻ tuổi kia. Nàng bắt đầu có chút uể oải, giống như cảm nhận được cái chết đang dần đến với mình, nhưng nàng lại không có khả năng phản kháng.
/64
|