Mặc Tiểu Cơ nhếch miệng, trong lòng muốn nói “Ai nha nhai! Ta nên nói cái gì đây? Nói ngươi còn không bằng những nữ nhân xấu số bị chôn dưới đất kia? Nói ngươi rồi cũng bị lột da một cách tàn nhân, nói mạng của ngươi sẽ không còn duy trì được lâu nữa.”
Mặc Tiểu Cơ cũng chỉ nghĩ trong lòng, nhưng miệng lại không nói được gì, hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, cách thật xa cái nơi quỷ quái này.
Không thể nói trước nàng có tin lời của nữ tử xinh đẹp này không.
Sống ở nơi này hai ngày đã quá đủ rồi.
“Ha ha ha…ha ha ha…” Mặc Tiểu Cơ cười gượng vài tiếng “Cái đó…cái đó…muội muội…cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.”
Mặc Tiểu Cơ cũng không chờ Lưu Tô nói thêm điều gì hay có thêm biểu tình gì, đã xoay người chạy ra khỏi cửa lớn.
Cung điện xa hoa này, trong mắt Mặc Tiểu Cơ không khác một phần mộ là mấy.
Chạy một đường, Mặc Tiểu Cơ cũng không để ý tới tất cả thị nữ đều nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, nàng thầm nghĩ phải rời khỏi đây nhanh lên , nàng muốn trở về căn phòng nhỏ của mình, sau đó thu dọn hết những đồ đáng giá, chạy trốn thật nhanh.
Mặc Tiểu Cơ chạy đến chỗ cửa nhỏ ở giữa hai sân, thần kinh căng thẳng, Mặc Tiểu Cơ thở dốc một hơi, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói ôn nhu của bạch y nữ tử “Muội muội, vội vàng muốn đi đâu vậy? Hay là bồi tỷ tỷ trò chuyện đi!”
Nghe thấy lời nói dụ dàng của bạch y nữ tử, cả người Mặc Tiểu Cơ run rẩy, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, cố gắng nửa ngày, kết quả là so với khóc còn khó coi hơn, cuối cùng, Mặc Tiểu Cơ bỏ cuộc.
Ngược lại, Mặc Tiểu Cơ lại ôm bụng vẻ mặt khổ sở, quay đầu nhìn bạch y nữ tử. Biểu tình không cần chỉnh lại, nàng thế này đã đủ khổ sở rồi.
“Tỷ tỷ, ai nha nha! Đau quá, không được, ta muốn đi tiểu, ta không thể bồi tỷ tỷ nói chuyện được rồi.’
Bạch y nữ tử mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Cơ, y phục màu trắng phiêu dật thoát tục, khuôn mặt băng thanh ngọc thiết, nói nàng ta là ma quỷ, Mặc Tiểu Cơ thực sự là không muốn tin, nhưng mà…quên đi, người tốt khó làm…người tốt nhất trong lời nói của ai cũng không cần tin tưởng, tin tưởng bản thân tốt, chạy tốt là OK
Mặc Tiểu Cơ cũng chỉ nghĩ trong lòng, nhưng miệng lại không nói được gì, hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, cách thật xa cái nơi quỷ quái này.
Không thể nói trước nàng có tin lời của nữ tử xinh đẹp này không.
Sống ở nơi này hai ngày đã quá đủ rồi.
“Ha ha ha…ha ha ha…” Mặc Tiểu Cơ cười gượng vài tiếng “Cái đó…cái đó…muội muội…cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.”
Mặc Tiểu Cơ cũng không chờ Lưu Tô nói thêm điều gì hay có thêm biểu tình gì, đã xoay người chạy ra khỏi cửa lớn.
Cung điện xa hoa này, trong mắt Mặc Tiểu Cơ không khác một phần mộ là mấy.
Chạy một đường, Mặc Tiểu Cơ cũng không để ý tới tất cả thị nữ đều nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, nàng thầm nghĩ phải rời khỏi đây nhanh lên , nàng muốn trở về căn phòng nhỏ của mình, sau đó thu dọn hết những đồ đáng giá, chạy trốn thật nhanh.
Mặc Tiểu Cơ chạy đến chỗ cửa nhỏ ở giữa hai sân, thần kinh căng thẳng, Mặc Tiểu Cơ thở dốc một hơi, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói ôn nhu của bạch y nữ tử “Muội muội, vội vàng muốn đi đâu vậy? Hay là bồi tỷ tỷ trò chuyện đi!”
Nghe thấy lời nói dụ dàng của bạch y nữ tử, cả người Mặc Tiểu Cơ run rẩy, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, cố gắng nửa ngày, kết quả là so với khóc còn khó coi hơn, cuối cùng, Mặc Tiểu Cơ bỏ cuộc.
Ngược lại, Mặc Tiểu Cơ lại ôm bụng vẻ mặt khổ sở, quay đầu nhìn bạch y nữ tử. Biểu tình không cần chỉnh lại, nàng thế này đã đủ khổ sở rồi.
“Tỷ tỷ, ai nha nha! Đau quá, không được, ta muốn đi tiểu, ta không thể bồi tỷ tỷ nói chuyện được rồi.’
Bạch y nữ tử mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Cơ, y phục màu trắng phiêu dật thoát tục, khuôn mặt băng thanh ngọc thiết, nói nàng ta là ma quỷ, Mặc Tiểu Cơ thực sự là không muốn tin, nhưng mà…quên đi, người tốt khó làm…người tốt nhất trong lời nói của ai cũng không cần tin tưởng, tin tưởng bản thân tốt, chạy tốt là OK
/64
|