“Hắc hắc hắc hắc hắc…” Mặc Tiểu Cơ cười gượng hai tiếng “Làm sao có thể, chỗ ở của tỷ tỷ mới giống nơi ở của thần tiên.”
Bạch y nữ tử cười nhạt “Muội đó! Thật biết cách chọc tỷ tỷ hài lòng”
Hai người tiến vào sân, thì có hai thị nữ dung mạo thanh tú đến thỉnh an, sau đó trên đường thấy không ít thị nữ, so với sân trong nơi ở của Mặc Tiểu Cơ thì ở đây mới có vài phần không khí náo nhiệt của Vương phủ.
Giữa những khóm hoa hồng vàng, là một tiểu lâu mái ngói lưu ly xinh biếc, bên trên đề tự “Cầm Cùng” mang phong cách cổ xưa.
Mặc Tiểu Cơ và bạch y nữ tử vừa đi đến trước lâu, chợt nghe thấy tiếng sáo, còn có tiếng cười nũng nịu của nữ tử.
Sáu thị nữ đứng cung kính trước cửa tiểu lâu, mỗi người đều mang một vẻ thanh tú mĩ lệ, y phục bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, bên trên thêu hoa xanh lục.
Thấy Mặc Tiểu Cơ và bạch y nư tử , ngoại thị nữ vào trong tiểu lâu bẩm báo, còn lại đều ở đây thỉnh an Mặc Tiểu Cơ và bạch y nữ tử.
Tiếng sao trúc ngừng lại.
Thị nữ bước ra khỏi tiểu lâu, cười cung kính với hai người “Vương Gia cũng ở đây, Tô Vương Phi của chung ta không thể ra thâm nghênh hai vị nương nương, mong hai vị nương nương lượng thứ.”
Bạch y nữ tử gật đầu mỉm cười, xem ra là không giận, Mặc Tiểu Cơ cũng không có ý kiến gì. Chỉ là thấy cái giá của tiểu thiếp cũng quá lớn.
Mặc Tiểu Cơ nghe nói Vương Gia cương thi cũng ở đây, da đầu lại có chút tê dại, nhưng vẫn kiên trì đi vào, nhưng lại trốn sau lưng bạch y nữ tử.
Còn chưa vào phòng, hương hoa thơm ngát đã tiến vào trong mũi. Trong phòng có chút ấm áp cũng khiến người ta thoải mái hơn.
Vừa vào cửa đã thấy một bức bình phong thật là to, vẽ mai lan trúc cúc, mép bình phong dùng lụa hồng mỏng bao lại, màn phía sau bình phong cũng là lụa hồng mỏng thêu hoa lan.
Người còn chưa thấy, đã nghe tiếng nói cười nũng nịu của nữ tử “Vương…Gia…thiếp muốn ăn cái này…ân…có được không?”
Thanh âm buồn ngôn khiến cả người Mặc Tiểu Cơ khó chịu, nhưng sắc mặt bạch y nữ tử vẫn không đổi.
Bạch y nữ tử cười nhạt “Muội đó! Thật biết cách chọc tỷ tỷ hài lòng”
Hai người tiến vào sân, thì có hai thị nữ dung mạo thanh tú đến thỉnh an, sau đó trên đường thấy không ít thị nữ, so với sân trong nơi ở của Mặc Tiểu Cơ thì ở đây mới có vài phần không khí náo nhiệt của Vương phủ.
Giữa những khóm hoa hồng vàng, là một tiểu lâu mái ngói lưu ly xinh biếc, bên trên đề tự “Cầm Cùng” mang phong cách cổ xưa.
Mặc Tiểu Cơ và bạch y nữ tử vừa đi đến trước lâu, chợt nghe thấy tiếng sáo, còn có tiếng cười nũng nịu của nữ tử.
Sáu thị nữ đứng cung kính trước cửa tiểu lâu, mỗi người đều mang một vẻ thanh tú mĩ lệ, y phục bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, bên trên thêu hoa xanh lục.
Thấy Mặc Tiểu Cơ và bạch y nư tử , ngoại thị nữ vào trong tiểu lâu bẩm báo, còn lại đều ở đây thỉnh an Mặc Tiểu Cơ và bạch y nữ tử.
Tiếng sao trúc ngừng lại.
Thị nữ bước ra khỏi tiểu lâu, cười cung kính với hai người “Vương Gia cũng ở đây, Tô Vương Phi của chung ta không thể ra thâm nghênh hai vị nương nương, mong hai vị nương nương lượng thứ.”
Bạch y nữ tử gật đầu mỉm cười, xem ra là không giận, Mặc Tiểu Cơ cũng không có ý kiến gì. Chỉ là thấy cái giá của tiểu thiếp cũng quá lớn.
Mặc Tiểu Cơ nghe nói Vương Gia cương thi cũng ở đây, da đầu lại có chút tê dại, nhưng vẫn kiên trì đi vào, nhưng lại trốn sau lưng bạch y nữ tử.
Còn chưa vào phòng, hương hoa thơm ngát đã tiến vào trong mũi. Trong phòng có chút ấm áp cũng khiến người ta thoải mái hơn.
Vừa vào cửa đã thấy một bức bình phong thật là to, vẽ mai lan trúc cúc, mép bình phong dùng lụa hồng mỏng bao lại, màn phía sau bình phong cũng là lụa hồng mỏng thêu hoa lan.
Người còn chưa thấy, đã nghe tiếng nói cười nũng nịu của nữ tử “Vương…Gia…thiếp muốn ăn cái này…ân…có được không?”
Thanh âm buồn ngôn khiến cả người Mặc Tiểu Cơ khó chịu, nhưng sắc mặt bạch y nữ tử vẫn không đổi.
/64
|