Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy khuôn mặt của Minh Vương Gia đen thui, lại vẫn không sợ chết mà cười híp mắt, nhếch miệng nói “Không phải ta chỉ mới ăn một miếng đậu hũ của ngươi mà ngươi lại giận như vậy, muốn ta phải chịu trách nhiệm chứ? Đàn bà!”
Gương mặt của Minh Vương Gia lại nóng lên sau khi nghe Mặc Tiểu Cơ nói hắn muốn nàng chịu trách nhiệm, cả người cứng đờ. Thế nhưng khi nghe đến vế sau thì nhịn không được giận dữ hét “Ngươi còn dám nói ta là đàn bà, ngươi không muốn sống rồi!”
“Ngươi là đàn bà sao?” Mặc Tiểu Cơ cười híp mắt.
Minh Vương Gia lãnh khốc vô tình, thích giết người, thích uống rượu đã hoàn toàn đen mặt. Thử nghĩ xem, nữ tử trong thiên hạ này khi nhìn thấy hắn chỉ có sợ hãi và ngưỡng mộ, làm vì có kẻ nào dám quá đáng như thế? Ngay cả đám đại thần trên triều đình cũng không dám đắc tội Minh Vương Gia, ai không biết hắn là một ác ma giết người không chớp mắt, lời đồn truyền đi khắp phố phường, Minh Vương Gia thích nhất chính là ăn thịt, vâng…là thịt người. Có thể bây giờ đã xuất hiện một người không biết, còn là một nữ nhân không biết sống chết là gì.
Minh Vương Gia nắm lấy cổ áo Mặc Tiểu Cơ, nâng cả người nàng lên không chỉ bằng một tay, đôi mắt lạnh lẽo hung tợn trừng mắt nàng, nói “Ngươi dám lặp lại một lần nữa không?”
Mặc Tiểu Cơ nghiêng cái đầu nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười “Ngươi muốn ta gọi ngươi là tên đàn bà sao? Thế nhưng người thật sự rất giống đàn bà mà”
“Ngươi…nngươi dám lặp lại lần nữa!” Lửa giận của Minh Vương Gia gần như có thể nướng chín Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ cười hì hì đưa tay nâng chiếc cằm tuấn mỹ của hắn lên, nói “Nói thì nói, đàn bà, đàn bà, đàn bà, ngươi là đàn bà, cả nhà ngươi đều là đàn bà.”
Minh Vương Gia nhìn đến ngây dại, nàng thật là người không sợ chết.
“Minh Vương Gia” Một tiếng gọi thanh thúy vang lên.
Không biết khi nào thì bạch y nữ tử Đại Vương Phi đã ngừng múa kiếm, ánh mắt nhìn về phía hai người họ.
Mặc Tiểu Cơ trừng mắt, ý bảo Minh Vương Gia buông mình ra. Hắn nắm cổ áo nàng rất chặt, đến nỗi nàng đã cảm thấy khó thở.
Minh Vương Gia vẫn nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Cơ, đến khi Đại Vương Phi gọi lần thứ hai thì hắn mới không tình nguyện mà ném Mặc Tiểu Cơ trên mặt đất. Mặc Tiểu Cơ té ngã đến nhe răng nhếch miệng, lại nhịn không được mà chửi tục.
Gương mặt của Minh Vương Gia lại nóng lên sau khi nghe Mặc Tiểu Cơ nói hắn muốn nàng chịu trách nhiệm, cả người cứng đờ. Thế nhưng khi nghe đến vế sau thì nhịn không được giận dữ hét “Ngươi còn dám nói ta là đàn bà, ngươi không muốn sống rồi!”
“Ngươi là đàn bà sao?” Mặc Tiểu Cơ cười híp mắt.
Minh Vương Gia lãnh khốc vô tình, thích giết người, thích uống rượu đã hoàn toàn đen mặt. Thử nghĩ xem, nữ tử trong thiên hạ này khi nhìn thấy hắn chỉ có sợ hãi và ngưỡng mộ, làm vì có kẻ nào dám quá đáng như thế? Ngay cả đám đại thần trên triều đình cũng không dám đắc tội Minh Vương Gia, ai không biết hắn là một ác ma giết người không chớp mắt, lời đồn truyền đi khắp phố phường, Minh Vương Gia thích nhất chính là ăn thịt, vâng…là thịt người. Có thể bây giờ đã xuất hiện một người không biết, còn là một nữ nhân không biết sống chết là gì.
Minh Vương Gia nắm lấy cổ áo Mặc Tiểu Cơ, nâng cả người nàng lên không chỉ bằng một tay, đôi mắt lạnh lẽo hung tợn trừng mắt nàng, nói “Ngươi dám lặp lại một lần nữa không?”
Mặc Tiểu Cơ nghiêng cái đầu nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười “Ngươi muốn ta gọi ngươi là tên đàn bà sao? Thế nhưng người thật sự rất giống đàn bà mà”
“Ngươi…nngươi dám lặp lại lần nữa!” Lửa giận của Minh Vương Gia gần như có thể nướng chín Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ cười hì hì đưa tay nâng chiếc cằm tuấn mỹ của hắn lên, nói “Nói thì nói, đàn bà, đàn bà, đàn bà, ngươi là đàn bà, cả nhà ngươi đều là đàn bà.”
Minh Vương Gia nhìn đến ngây dại, nàng thật là người không sợ chết.
“Minh Vương Gia” Một tiếng gọi thanh thúy vang lên.
Không biết khi nào thì bạch y nữ tử Đại Vương Phi đã ngừng múa kiếm, ánh mắt nhìn về phía hai người họ.
Mặc Tiểu Cơ trừng mắt, ý bảo Minh Vương Gia buông mình ra. Hắn nắm cổ áo nàng rất chặt, đến nỗi nàng đã cảm thấy khó thở.
Minh Vương Gia vẫn nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Cơ, đến khi Đại Vương Phi gọi lần thứ hai thì hắn mới không tình nguyện mà ném Mặc Tiểu Cơ trên mặt đất. Mặc Tiểu Cơ té ngã đến nhe răng nhếch miệng, lại nhịn không được mà chửi tục.
/64
|